Thế Huân dìu tay Chi Lan bước lên sân khấu, cô hướng mắt một vòng, xung quanh đều là ánh sáng, cô thích thú mỉm cười, tất cả những thứ này đều là Thế Huân chuẩn bị.
Chi Lan siết chặt tay Thế Huân, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng Thế Huân không đáp lại, anh cụp mắt xuống không muốn nhìn vào mắt Chi Lan. Điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng lạ thường, thái độ của anh hôm nay rất khác. Cô biết anh không phải người thích hứa hẹn, nhưng cả ngày hôm nay lời anh nói với cô chưa đến ba câu, Chi Lan có cảm giác Thế Huân đang tránh né điều gì đó.
“Người lớn đôi bên đã phát biểu xong, bây giờ xin mời chú rể và cô dâu trao nhau nụ hôn trước mặt tất cả mọi người, chứng minh tình cảm dành cho nhau.”
Lời MC vang bên tai khiến mặt mũi Chi Lan bất giác đỏ lên, hôn trước mặt nhiều người như vậy có chút ngượng ngùng.
Thế Huân vẫn không nói lời nào nữa, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, tay còn lại đỡ tấm lưng nhỏ, giam giữ thân thể Chi Lan trong vòng tay. Thế Huân cúi đầu nhìn Chi Lan, hôm nay là ngày cô đẹp nhất, đẹp tựa như thiên thần giáng trần, đôi môi đỏ mọng câu dẫn ánh nhìn, nó thôi thúc anh phải cúi đầu xuống, đặt lên đó một nụ hôn, điên cuồng chiếm lấy ngọt ngào bên trong nó.
Đầu Thế Huân càng cúi xuống thấp hơn, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, vừa ngượng vừa hồi hộp, hàng mi dài khép lại nghênh đón một nụ hôn nồng nhiệt từ anh. Mùi đàn hương thân thuộc vây lấy cánh mũi, nhưng đôi môi lại chơi vơi giữa không trung, không có bất kì cái chạm môi nào cả.
Cô ngạc nhiên mở mắt nhìn anh, ánh mắt anh lạnh lẽo thấu xương, một chút dịu dàng thường ngày cũng không có. Thế Huân chỉ cúi đầu, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, nhưng đôi môi không quấn lấy nhau, tư thế của hai người thoạt nhìn như đang hôn nhau ngọt ngào, nhưng ẩn chứa đằng sau đó chẳng là gì cả. Nó là một cảnh hôn giả tạo như hai diễn viên xa lạ phải hôn nhau.
Sau khi nụ hôn chơi vơi này kết thúc, tiệc cưới bắt đầu diễn ra, tiếng cười nói nô nức lan ra từ bên dưới, bao phủ khắp sảnh tiệc, lượn lờ bên tai Chi Lan. Nhưng cô không nghe lọt chữ nào, ngay cả tiếng cười chúc phúc cũng trở nên chói tai lạ thường, cả người Chi Lan rơi vào mơ hồ, sự thay đổi đột ngột của anh khiến cô không thể thích nghi. Ngay lúc này đây, Thế Huân đang đứng cạnh cô, khoác tay cô dìu bước xuống sâu khấu. Nhưng cô lại có cảm giác hai người cách nhau rất xa, tựa như hai thái cực không có điểm giao nhau.
Chi Lan mím môi nhìn Thế Huân, cô rất muốn hỏi anh, rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu, giữa hai người xuất hiện khúc mắc gì, tại sao anh đáp trả lại cô bằng trống vắng lạnh nhạt như thế? Song, Chi Lan không đủ can đảm, hàng tá câu hỏi chỉ đọng lại nơi cổ họng, hoàn toàn không có cơ hội thốt ra khỏi đôi cánh môi. Cô cứ thế vô thức bước theo anh, khoác tay anh, trái tim nhói lên, lạc lõng giữa mơ hồ vụt qua trước mắt.
***
Chi Lan sực tỉnh lại, thoát khỏi mông lung bủa vây trong tâm trí. Lễ cưới đã kết thúc, cô đã thay váy ngủ, ngồi im lìm ở phòng tân hôn đợi anh. Chi Lan đảo mắt nhìn phòng tân hôn một vòng, khắp nơi được trang trí bằng hoa tulip, cầu pha lê, ánh sáng bừng lên rực rỡ, giường tân hôn rãi đầy cánh hoa hồng và rượu vang chờ sẵn. Cô hít thở thật sâu ngăn hàng tá suy nghĩ hoành hành nơi tâm trí, bây giờ cô đã chính thức trở thành mợ cả nhà họ Lê, được ông nội giao trọng trách, đêm nay cô có chuyện phải làm.
Cô ôm lấy đôi gò má đỏ bừng bừng, kiếp trước gả vào nhà họ Huỳnh hai năm, nhưng Huỳnh Khang chưa một lần động vào cô. Đối với chuyện đêm tân hôn, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào, phản ứng ra sao. Chi Lan cúi đầu nhìn váy lụa mỏng manh trên cơ thể mình, đôi gò má lại ửng hồng hơn nữa, cô đứng dậy khoác thêm một lớp áo choàng bên ngoài. Trong lòng tự trấn an chính mình, gả vào nhà họ Lê rồi, nhất định phải là người của Lê Thế Huân, trao hết những điều tốt đẹp nhất cho anh.
Tiếng cửa phòng bật mở khiến cô giật mình, cô ngoảnh đầu nhìn anh, hai má như muốn bốc hỏa, vệt đỏ hồng vắt ngang gương mặt trắng trẻo. Cả người Chi Lan nhẹ run, cô ngước mắt nhìn Thế Huân, anh đã trút bỏ áo vest, trên người là áo phông trắng, quần đen. Thế Huân cũng nhìn cô, ánh mắt chỉ lướt ngang qua rồi dừng lại ở giường ngủ. Anh chẳng nói câu nào, vươn tay tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Tất cả ánh sáng rực rỡ ban nãy đã biến thành đóm sáng hắt hiu mờ ảo, ánh mắt hờ hững cùng sự im lặng bức cô rơi vào bầu không khí ngột ngạt khó thở. Chi Lan ngẩn ngơ nhìn phòng tân hôn tịch mịch, trạng thái mơ hồ lại bủa vây lấy cô, cô đang mơ có phải không? Tất cả dịu dàng trước đây tựa như hước phim huyền ảo, ngày hôm nay là ngày bộ phim kết thúc, cô đã quay trở về thực tại, đối mặt với sự lạnh nhạt tàn khốc.
Vỗ vỗ vào má mình mấy cái, Chi Lan cố trấn an, có lẽ do tiếp quá nhiều khách, thành ra anh mệt mỏi thôi. Cô chậm rãi leo lên giường, nằm bất động ở đó, không gian lặng im quá, lặng đến đáng sợ. Chi Lan nghiêng đầu, Thế Huân quay lưng về phía cô, đối mặt với cô chỉ là tấm lưng dài đơn độc. Anh không chủ động kéo cô vào lòng những đêm ở Crown Jewel, trái tim cô hụt hẫng như bị ai đó thả rơi tự do từ tòa cao ốc bảy mươi tầng. Bất giác Chi Lan nhớ lại đêm đó, anh dạy cô cách chủ động, có phải đêm nay anh muốn cô áp dụng nó không?
Chi Lan nhích người về phía Thế Huân, cô vòng tay qua eo anh, áp sát cơ thể mềm mại vào tấm lưng rộng, giọng cô thỏ thẻ trong đêm: “Thế Huân, em muốn có một đứa con.”
Đáp lại Chi Lan chỉ có sự im lặng trong đêm dài tĩnh mịch, cô không bỏ cuộc, cô tiếp tục ôm chặt anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có con đi.”
Đột nhiên Thế Huân ngồi dậy, thân thể anh vùng khỏi vòng tay cô, ánh đèn trong phòng bừng sáng lên, cô ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, tĩnh lặng và quạnh hiu. Người đàn ông bên gối vẫn ngồi quay lưng về phía cô, đầu anh cúi xuống nhìn mặt đất chằm chằm, chất giọng trầm thấp khản đặc phá tan bầu không khí ngạt thở: “Vì cái gì?”
Cô ngẩn người trước câu hỏi của anh, vì cái gì?
“Em muốn có con với tôi, vì cái gì?” Thế Huân lập lại câu hỏi một lần nữa.
Cô cảm nhận được độ run trong cổ họng anh, chính nó khiến trái tim cô run lên, tựa như một đứa trẻ diễn trò lừa gạt bị người lớn bắt thóp vậy, cánh môi cô mấp máy liên tục, nhưng mãi chỉ có từ: “Em…”
Câu trả lời lưng chừng của Chi Lan đánh đổ sự kiên nhẫn cuối cùng của Thế Huân, anh xoay người nhanh như cắt đẩy cô ngả xuống giường, hai tay bị anh ghìm chặt không vùng vẫy nổi, ánh mắt đen lấy lạnh thấu xương khiến cô rơi vào câm lặng. Nụ hôn thô bạo cũng theo đó mà giáng xuống, cánh môi mềm bị anh ngấu nghiến đến bật máu, đầu lưỡi ương ngạnh điên cuồng chiếm đoạt bên trong. Chi Lan không thể nghênh đón nụ hôn này, cô vô thức vươn tay đẩy anh ra, đôi mắt nâu phủ một một tầng nước, hốc mắt đỏ hoe.
“Thế Huân…”
Sự phản kháng yếu ớt của cô như một mũi đao đâm xuyên qua máu thịt, cắm thẳng vào tim anh. Thế Huân buông tay cô ra, sắc mặt anh trở nên đáng sợ tột cùng, khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười nhạt. Anh chậm rãi bước xuống giường, cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ trong lòng nhưng không thành. Đôi mắt đỏ hoe cùng tiếng gọi “Thế Huân” yếu ớt từ Chi Lan khiến anh phát điên lên, tựa như một con thú hoang bị thương gầm thét, hung hăng hơn bao giờ hết. Anh vươn tay nhặt lấy bức ảnh cưới của hai người trên bàn trang điểm, Thế Huân cụp mắt ngắm nhìn nó, nụ cười trên môi Chi Lan rất tươi, càng tươi tắn càng khiến anh đau đớn. Nó chỉ là giả, tất cả chỉ là giả.
Xoảng!
Khung ảnh cưới bị ném xuống đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh vươn vãi đầy sàn. Tiếng động lớn khiến Chi Lan giật thót tim, cô hoảng hốt bước xuống giường, nước mắt như chuỗi trân châu đứt, lăn dài trên má. Cảnh tượng đáng sợ này khiến cô nhớ về quá khứ, về đêm Huỳnh Khang phát điên muốn giết cô, ký ức hôn nhân kinh hoàng quay trở về khiến trái tim cô bị bóp ngạt. Cô rất sợ, cô muốn nói với anh cô rất sợ, tựa như hồi còn nhỏ cô thường sà vào lòng anh, nói với anh cô sợ tiếng thủy tinh vỡ, mảnh thủy tinh găm vào chân khiến cô đau. Giây phút này, Thế Huân đã quên hết rồi.
Chi Lan lấy can đảm tiến lên trên hai bước, cô muốn đến gần anh. Nhưng Thế Huân không cho phép điều đó, anh kéo ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra, ở đó có một khẩu lục. Anh vứt nó lên giường cưới, đè nát những cánh hoa hồng.
“Cầm nó lên.” Anh gằn giọng.
Cô nhìn khẩu lục lãnh lẽo trên giường, rồi lại nhìn sắc mặt u ám đáng sợ của anh. Thế Huân mất kiểm soát rồi, trước đây cô chưa từng thấy anh bùng phát cảm xúc như vậy.
“Thế Huân…”
“Tôi bảo em cầm nó lên!” Anh quát lên khiến Chi Lan giật bắn người, cô run rẩy nhặt khẩu súng lạnh băng trên giường. Thế Huân băng qua những mảnh vỡ, áp sát người Chi Lan, anh thô bạo kéo tay cầm súng khiến mũi súng chĩa thẳng vào tim, tay Chi Lan run lẩy bẩy, cánh tay anh càng siết chặt tay cô hơn.
“Kéo cò đi, bắn chết tôi.”
“Thế Huân! Em không làm được!” Cô dùng hết sức hất khẩu súng ra xa, khẩu súng trượt ra khỏi tay hai người sau đó đáp gọn trên đất.
“Thế Huân, em không thể, anh biết em không thể mà.” Chi Lan nấc lên, trời đất như xoay vòng, mọi thứ trước mắt vừa đáng sợ vừa đau đớn, nước mắt tuôn xuống ước đẫm ngực áo. Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
“Em không thể?” Anh cười nhạt.
“Chi Lan, em bắn chết tôi còn đỡ hơn hành hạ trái tim tôi như thế này.”
Chi Lan siết chặt tay Thế Huân, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng Thế Huân không đáp lại, anh cụp mắt xuống không muốn nhìn vào mắt Chi Lan. Điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng lạ thường, thái độ của anh hôm nay rất khác. Cô biết anh không phải người thích hứa hẹn, nhưng cả ngày hôm nay lời anh nói với cô chưa đến ba câu, Chi Lan có cảm giác Thế Huân đang tránh né điều gì đó.
“Người lớn đôi bên đã phát biểu xong, bây giờ xin mời chú rể và cô dâu trao nhau nụ hôn trước mặt tất cả mọi người, chứng minh tình cảm dành cho nhau.”
Lời MC vang bên tai khiến mặt mũi Chi Lan bất giác đỏ lên, hôn trước mặt nhiều người như vậy có chút ngượng ngùng.
Thế Huân vẫn không nói lời nào nữa, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, tay còn lại đỡ tấm lưng nhỏ, giam giữ thân thể Chi Lan trong vòng tay. Thế Huân cúi đầu nhìn Chi Lan, hôm nay là ngày cô đẹp nhất, đẹp tựa như thiên thần giáng trần, đôi môi đỏ mọng câu dẫn ánh nhìn, nó thôi thúc anh phải cúi đầu xuống, đặt lên đó một nụ hôn, điên cuồng chiếm lấy ngọt ngào bên trong nó.
Đầu Thế Huân càng cúi xuống thấp hơn, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, vừa ngượng vừa hồi hộp, hàng mi dài khép lại nghênh đón một nụ hôn nồng nhiệt từ anh. Mùi đàn hương thân thuộc vây lấy cánh mũi, nhưng đôi môi lại chơi vơi giữa không trung, không có bất kì cái chạm môi nào cả.
Cô ngạc nhiên mở mắt nhìn anh, ánh mắt anh lạnh lẽo thấu xương, một chút dịu dàng thường ngày cũng không có. Thế Huân chỉ cúi đầu, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, nhưng đôi môi không quấn lấy nhau, tư thế của hai người thoạt nhìn như đang hôn nhau ngọt ngào, nhưng ẩn chứa đằng sau đó chẳng là gì cả. Nó là một cảnh hôn giả tạo như hai diễn viên xa lạ phải hôn nhau.
Sau khi nụ hôn chơi vơi này kết thúc, tiệc cưới bắt đầu diễn ra, tiếng cười nói nô nức lan ra từ bên dưới, bao phủ khắp sảnh tiệc, lượn lờ bên tai Chi Lan. Nhưng cô không nghe lọt chữ nào, ngay cả tiếng cười chúc phúc cũng trở nên chói tai lạ thường, cả người Chi Lan rơi vào mơ hồ, sự thay đổi đột ngột của anh khiến cô không thể thích nghi. Ngay lúc này đây, Thế Huân đang đứng cạnh cô, khoác tay cô dìu bước xuống sâu khấu. Nhưng cô lại có cảm giác hai người cách nhau rất xa, tựa như hai thái cực không có điểm giao nhau.
Chi Lan mím môi nhìn Thế Huân, cô rất muốn hỏi anh, rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu, giữa hai người xuất hiện khúc mắc gì, tại sao anh đáp trả lại cô bằng trống vắng lạnh nhạt như thế? Song, Chi Lan không đủ can đảm, hàng tá câu hỏi chỉ đọng lại nơi cổ họng, hoàn toàn không có cơ hội thốt ra khỏi đôi cánh môi. Cô cứ thế vô thức bước theo anh, khoác tay anh, trái tim nhói lên, lạc lõng giữa mơ hồ vụt qua trước mắt.
***
Chi Lan sực tỉnh lại, thoát khỏi mông lung bủa vây trong tâm trí. Lễ cưới đã kết thúc, cô đã thay váy ngủ, ngồi im lìm ở phòng tân hôn đợi anh. Chi Lan đảo mắt nhìn phòng tân hôn một vòng, khắp nơi được trang trí bằng hoa tulip, cầu pha lê, ánh sáng bừng lên rực rỡ, giường tân hôn rãi đầy cánh hoa hồng và rượu vang chờ sẵn. Cô hít thở thật sâu ngăn hàng tá suy nghĩ hoành hành nơi tâm trí, bây giờ cô đã chính thức trở thành mợ cả nhà họ Lê, được ông nội giao trọng trách, đêm nay cô có chuyện phải làm.
Cô ôm lấy đôi gò má đỏ bừng bừng, kiếp trước gả vào nhà họ Huỳnh hai năm, nhưng Huỳnh Khang chưa một lần động vào cô. Đối với chuyện đêm tân hôn, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào, phản ứng ra sao. Chi Lan cúi đầu nhìn váy lụa mỏng manh trên cơ thể mình, đôi gò má lại ửng hồng hơn nữa, cô đứng dậy khoác thêm một lớp áo choàng bên ngoài. Trong lòng tự trấn an chính mình, gả vào nhà họ Lê rồi, nhất định phải là người của Lê Thế Huân, trao hết những điều tốt đẹp nhất cho anh.
Tiếng cửa phòng bật mở khiến cô giật mình, cô ngoảnh đầu nhìn anh, hai má như muốn bốc hỏa, vệt đỏ hồng vắt ngang gương mặt trắng trẻo. Cả người Chi Lan nhẹ run, cô ngước mắt nhìn Thế Huân, anh đã trút bỏ áo vest, trên người là áo phông trắng, quần đen. Thế Huân cũng nhìn cô, ánh mắt chỉ lướt ngang qua rồi dừng lại ở giường ngủ. Anh chẳng nói câu nào, vươn tay tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Tất cả ánh sáng rực rỡ ban nãy đã biến thành đóm sáng hắt hiu mờ ảo, ánh mắt hờ hững cùng sự im lặng bức cô rơi vào bầu không khí ngột ngạt khó thở. Chi Lan ngẩn ngơ nhìn phòng tân hôn tịch mịch, trạng thái mơ hồ lại bủa vây lấy cô, cô đang mơ có phải không? Tất cả dịu dàng trước đây tựa như hước phim huyền ảo, ngày hôm nay là ngày bộ phim kết thúc, cô đã quay trở về thực tại, đối mặt với sự lạnh nhạt tàn khốc.
Vỗ vỗ vào má mình mấy cái, Chi Lan cố trấn an, có lẽ do tiếp quá nhiều khách, thành ra anh mệt mỏi thôi. Cô chậm rãi leo lên giường, nằm bất động ở đó, không gian lặng im quá, lặng đến đáng sợ. Chi Lan nghiêng đầu, Thế Huân quay lưng về phía cô, đối mặt với cô chỉ là tấm lưng dài đơn độc. Anh không chủ động kéo cô vào lòng những đêm ở Crown Jewel, trái tim cô hụt hẫng như bị ai đó thả rơi tự do từ tòa cao ốc bảy mươi tầng. Bất giác Chi Lan nhớ lại đêm đó, anh dạy cô cách chủ động, có phải đêm nay anh muốn cô áp dụng nó không?
Chi Lan nhích người về phía Thế Huân, cô vòng tay qua eo anh, áp sát cơ thể mềm mại vào tấm lưng rộng, giọng cô thỏ thẻ trong đêm: “Thế Huân, em muốn có một đứa con.”
Đáp lại Chi Lan chỉ có sự im lặng trong đêm dài tĩnh mịch, cô không bỏ cuộc, cô tiếp tục ôm chặt anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có con đi.”
Đột nhiên Thế Huân ngồi dậy, thân thể anh vùng khỏi vòng tay cô, ánh đèn trong phòng bừng sáng lên, cô ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, tĩnh lặng và quạnh hiu. Người đàn ông bên gối vẫn ngồi quay lưng về phía cô, đầu anh cúi xuống nhìn mặt đất chằm chằm, chất giọng trầm thấp khản đặc phá tan bầu không khí ngạt thở: “Vì cái gì?”
Cô ngẩn người trước câu hỏi của anh, vì cái gì?
“Em muốn có con với tôi, vì cái gì?” Thế Huân lập lại câu hỏi một lần nữa.
Cô cảm nhận được độ run trong cổ họng anh, chính nó khiến trái tim cô run lên, tựa như một đứa trẻ diễn trò lừa gạt bị người lớn bắt thóp vậy, cánh môi cô mấp máy liên tục, nhưng mãi chỉ có từ: “Em…”
Câu trả lời lưng chừng của Chi Lan đánh đổ sự kiên nhẫn cuối cùng của Thế Huân, anh xoay người nhanh như cắt đẩy cô ngả xuống giường, hai tay bị anh ghìm chặt không vùng vẫy nổi, ánh mắt đen lấy lạnh thấu xương khiến cô rơi vào câm lặng. Nụ hôn thô bạo cũng theo đó mà giáng xuống, cánh môi mềm bị anh ngấu nghiến đến bật máu, đầu lưỡi ương ngạnh điên cuồng chiếm đoạt bên trong. Chi Lan không thể nghênh đón nụ hôn này, cô vô thức vươn tay đẩy anh ra, đôi mắt nâu phủ một một tầng nước, hốc mắt đỏ hoe.
“Thế Huân…”
Sự phản kháng yếu ớt của cô như một mũi đao đâm xuyên qua máu thịt, cắm thẳng vào tim anh. Thế Huân buông tay cô ra, sắc mặt anh trở nên đáng sợ tột cùng, khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười nhạt. Anh chậm rãi bước xuống giường, cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ trong lòng nhưng không thành. Đôi mắt đỏ hoe cùng tiếng gọi “Thế Huân” yếu ớt từ Chi Lan khiến anh phát điên lên, tựa như một con thú hoang bị thương gầm thét, hung hăng hơn bao giờ hết. Anh vươn tay nhặt lấy bức ảnh cưới của hai người trên bàn trang điểm, Thế Huân cụp mắt ngắm nhìn nó, nụ cười trên môi Chi Lan rất tươi, càng tươi tắn càng khiến anh đau đớn. Nó chỉ là giả, tất cả chỉ là giả.
Xoảng!
Khung ảnh cưới bị ném xuống đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh vươn vãi đầy sàn. Tiếng động lớn khiến Chi Lan giật thót tim, cô hoảng hốt bước xuống giường, nước mắt như chuỗi trân châu đứt, lăn dài trên má. Cảnh tượng đáng sợ này khiến cô nhớ về quá khứ, về đêm Huỳnh Khang phát điên muốn giết cô, ký ức hôn nhân kinh hoàng quay trở về khiến trái tim cô bị bóp ngạt. Cô rất sợ, cô muốn nói với anh cô rất sợ, tựa như hồi còn nhỏ cô thường sà vào lòng anh, nói với anh cô sợ tiếng thủy tinh vỡ, mảnh thủy tinh găm vào chân khiến cô đau. Giây phút này, Thế Huân đã quên hết rồi.
Chi Lan lấy can đảm tiến lên trên hai bước, cô muốn đến gần anh. Nhưng Thế Huân không cho phép điều đó, anh kéo ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra, ở đó có một khẩu lục. Anh vứt nó lên giường cưới, đè nát những cánh hoa hồng.
“Cầm nó lên.” Anh gằn giọng.
Cô nhìn khẩu lục lãnh lẽo trên giường, rồi lại nhìn sắc mặt u ám đáng sợ của anh. Thế Huân mất kiểm soát rồi, trước đây cô chưa từng thấy anh bùng phát cảm xúc như vậy.
“Thế Huân…”
“Tôi bảo em cầm nó lên!” Anh quát lên khiến Chi Lan giật bắn người, cô run rẩy nhặt khẩu súng lạnh băng trên giường. Thế Huân băng qua những mảnh vỡ, áp sát người Chi Lan, anh thô bạo kéo tay cầm súng khiến mũi súng chĩa thẳng vào tim, tay Chi Lan run lẩy bẩy, cánh tay anh càng siết chặt tay cô hơn.
“Kéo cò đi, bắn chết tôi.”
“Thế Huân! Em không làm được!” Cô dùng hết sức hất khẩu súng ra xa, khẩu súng trượt ra khỏi tay hai người sau đó đáp gọn trên đất.
“Thế Huân, em không thể, anh biết em không thể mà.” Chi Lan nấc lên, trời đất như xoay vòng, mọi thứ trước mắt vừa đáng sợ vừa đau đớn, nước mắt tuôn xuống ước đẫm ngực áo. Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
“Em không thể?” Anh cười nhạt.
“Chi Lan, em bắn chết tôi còn đỡ hơn hành hạ trái tim tôi như thế này.”
/96
|