Tại căn phòng dành riêng cho chủ nhân bữa tiệc.
Lão John mời Thế Huân một ly vang đỏ, anh từ tốn nhận lấy sau đó làm động tác mời rượu, lần này anh là người mở lời trước: “Chúc mừng nhật 55 tuổi của ông.”
“Cảm ơn cậu cả đã đến dự.”
John Charles mỉm cười, ông ta nâng ly vang đỏ lên môi nhấp một ngụm, hương thơm lan tỏa trong khoang miệng khiến lão ta giãn mày hài lòng.
“Tôi có món quà đặc biệt dành tặng cho ông.” Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Nhất ngay bên cạnh. Nhất là người hiểu ý cậu cả hàng đầu, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta nhảy số.
Nhất vươn tay nói nhỏ vào bộ đàm mini gắn ở cổ một mệnh lệnh.
Lão John cười phá lên, ông ta liếc mắt nhìn Thế Huân.
“Cậu cả có lòng rồi. Nhưng đối với tôi mà nói, món quà tuyệt vời nhất là lời chấp nhận ngỏ ý hợp tác giữa chúng ta.”
Mày trái của anh nhướng lên, lời đầy ẩn ý: “Vậy sao? Ý của ông là ông không thích quà tôi chuẩn bị?”
“Ha ha ha.” Lão ta cười phá lên lần nữa, sau đó chậm rãi nhấp thêm một hơi rượu vang nữa, ông ta lắc nhẹ ly rượu trên tay sau đó đảo mắt qua nhìn Thế Huân một lần.
“Cậu cả, còn trẻ đừng nghĩ nhiều quá.”
Người trước mặt ông ta là người thừa kế trẻ tuổi nhất Lâm Thượng, cũng là người lão John xếp vào hàng khó nói chuyện nhất. Mọi lời đề nghị hợp tác của ông ta đều bị cậu cả từ chối thẳng thừng không chút nể nang, cậu cả không có thiện chí với ông. Người như cậu cả có thể tặng quà đàng hoàng sao? Khó tin lắm. Tuy trong lòng là thế, nhưng ngoài mặt John Charles vẫn nói: “Cậu cả có lòng chuẩn bị quà, đương nhiên tôi sẽ thích.”
Khóe môi Thế Huân nhếch lên thành một đường cong thích thú, anh gọi to: “Mang quà vào đây.”
Cánh cửa phòng bật ra, bốn vệ sĩ khuân một hộp quà cỡ lớn vào trong, hộp quà hình chữ nhật màu đen bóng loáng được được cột thêm một chiếc nơ trắng bảng to, đơn giản mà sang trọng.
Bốn vệ sĩ đặt hộp quà ở giữa phòng, sau đó lui ra ngoài canh chừng.
John Charles liếc mắt nhìn hộp quà trên sàn, ông có cảm giác có cái gì đó không đúng, trực giác mách bảo ông món quà này không phải là quà bình thường.
Cùng lúc đó, chất giọng trầm trầm khản đặc của Thế Huân vang vọng lên: “Đây là quà tôi tặng cho ông, đừng phụ lòng tôi.”
“Mở ra xem đi.”
Lão John đặt ly vang đỏ lên bàn, ông ta đút tay vào túi quần sau đó sải chân đi một vòng qua hộp quà trên sàn. John đánh giá một lượt, ông ta không mở hộp.
“Quà của cậu cả, tôi sẽ thưởng thức riêng.”
Thế Huân nào để ông ta có dịp thưởng thức riêng một mình, anh xoay nhẹ đồng hồ vàng, tiếp tục nói: “Tôi đích thân mang quà đến cho ông, ông không xem tức là không nể tôi rồi.”
“Tôi sẽ xem, nhưng không phải bây giờ.”
John vẫn chọn phương án không mở và điều đó khiến Thế Huân mất vui. Sự kiên nhẫn của anh có hạn và anh đã chi quá nhiều vào ngày hôm nay, đôi mày kiếm nhíu lại.
“Mở ra!” Thế Huân gằn giọng gây áp lực với lão John.
Lời của Thế Huân tuy gây áp lực đến đối phương, nhưng John không phải tay mơ, dễ gì ông ta chịu khuất phục ngay từ mệnh lệnh đầu tiên?
“Trước khi bước vào đây ắt hẳn cậu cũng biết Macaria là địa bàn của ai chứ? Có những chuyện không phải cậu muốn là được đâu, cậu cả.”
Thế Huân khoanh tay trước ngực, đầu khẽ gật gù như tán đồng lời của John.
“Lão làng nói rất đúng. Có những chuyện không phải tôi muốn là được, nếu không được vậy thì không cần nữa.”
Đột nhiên sắc mặt Thế Huân đanh lại, đôi mắt đen cụp xuống mang theo cái nhìn lạnh lẽo dán lên người John. Lúc này, anh tựa như thần chết chuẩn bị định đoạt kéo mạng đi hay để ở lại. Và đương nhiên đáp án của anh là kéo hồn lão John xuống đia ngục.
“Không cần thì bắn bỏ.”
Nhất rút từ túi trong của lớp vest đen một khẩu lục gắn sẵn giảm thanh chĩa về phía lão John. Chỉ cần cậu cả ra lệnh bóp còi, lão John sẽ hưởng dương 55 tuổi vào ngày sinh nhật.
“Ha ha ha, hay lắm! Đúng là tuổi trẻ liều mạng.” John Charles cười rộ lên, ông ta ôm bụng cười ngặt nghẽo, tràng cười kéo dài chưa được bao lâu, nụ cười trên miệng vụt tắt, ông ta gắt lên: “David! Đóng xác cậu cả gửi về Lâm Thượng.”
“…”
“David!”
“…”
Đáp lại tiến gọi của lão John là bầu không gian im lặng gần như tuyệt đối, một con ruồi cũng không thể lọt vào căn phòng này huống hồ là thuộc hạ của John.
Thế Huân kéo ghế ngồi xuống, anh vắt chéo chân, khoan thai nhìn lão ta liên tục gọi thuộc hạ, sự im lặng đáp trả John khiến anh vô cùng hài lòng.
“Xem ra hôm nay ông không đóng xác tôi được rồi.”
Một khi Thế Huân bước vào đây gặp John Charles, làm quái gì có chuyện bên ngoài còn người của lão ta?
John Charles đánh mắt nhìn Thế Huân, lão ta biết với tình cảnh hiện tại, người thất thế chính là lão. Một phần là do John chủ quan, lão nghĩ cậu cả bước chân lên du thuyền Silver Shadow cũng như hang ổ của lão, cậu cả sẽ không manh động.
Nhưng lão ta đã lầm, John bất mãn chửi thề một câu: “Damn it!”
*Damn it: Mẹ kiếp.
“Shut up!” Anh trừng mắt gằn giọng gắt lại với lão.
Đoàng!
*Shut up: Câm miệng.
Phát súng nã vào hộp quà lần đầu tiên thay cho lời cảnh cáo. Nhất giương mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nhắc lại một lần nữa: “Cậu cả muốn ông mở quà.”
Bầu không khi sặc mùi thuốc súng tựa như một lớp đe dọa vô hình phủ lên người John, lão ta phải đối mặt với việc có nghe lệnh hay không. John nhếch nếp cười khinh khỉnh, năm mươi lăm năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ông ta bị buộc phải mở quà sinh nhật kiểu này. Hơn nữa, người ép buộc là một thằng nhóc chỉ đáng tuổi con lão.
John cúi người kéo lớp ruy băng màu trắng từ trên hộp quà xuống, nắp hộp im lìm đợi lão ta nhấc lên. Ánh mắt lão ta lướt qua cái lỗ nhỏ từ vết đạn Nhất bắn mà ra, bên trong có thứ gì đó màu đen mà lão ta không rõ. Nhưng lão ta khẳng định, Thế Huân không đánh boom, ngoài những người máu mặt ở Macaria, ở đây còn có người từ Lâm Thượng, chắc chắn cậu cả sẽ nương tay.
Nghĩ như vậy khiến John như trút bỏ được phần nào nỗi lo trong lòng, ông ta dứt khoát nhấc nắp hộp ném sang một bên. Thứ ở bên trong khiến mặt mũi lão ta sa sầm, thảo nào lão luôn cảm thấy cái hộp quà này bất thường, bởi vì chính xác hơn nó là một cái quan tài chứ chẳng phải hộp quà. Bên trong là cánh tay trái làm việc cho John - xác Phát Lai. Hai tay lão ta siết chặt thành nắm đấm, món quà này chính là một sự sỉ nhục tột cùng.
“Crown Jewel hay mười lăm sòng bạc khác do nhà họ Lê quản lý có dính líu đến ma túy thì người tiếp theo được đóng trong hộp quà là ông.” Lời của Thế Huân cất lên chắc như đinh đóng cột. Ngày hôm nay anh chỉ muốn đến cảnh cáo John, mạng của lão ta anh không lấy. John Charles là ông trùm Macaria, dây mơ rễ má rất nhiều, muốn lấy mạng ông ta không khó nhưng bình ổn bạo loạn sau cái chết của ông ta mới là cả một vấn đề. Quyền lực chủ chốt hiện nay vẫn còn nằm trong tay ông nội, anh vừa về nước không đủ lực thu dọn tàn cuộc. Vậy nên John Charles có một con đường sống.
Thế Huân đứng dậy, đút một tay vào túi quần chuẩn bị rút lui. Chi Lan còn ở bên ngoài đợi anh, thời gian dành cho John đã đủ. Nhất hạ súng xuống và cất vào ngực áo, anh ta theo sau Thế Huân chuẩn bị ra ngoài. Ngờ đâu John không muốn dừng lại ở một lời cảnh cáo, lão ta bật dậy tiến về phía bàn rượu, ấn vào thanh cảm ứng ẩn phía dưới ngay sát mép bàn.
Cửa ra đột nhiên bị khóa chặt. Cơ quan trên trần nhà được kích hoạt, từ trên xuất hiện một chiếc màn hình led dần dần hạ xuống chắn ngang tầm nhìn của Thế Huân khiến anh phải chú ý đến nó. Màn hình hiển thị hai mươi bốn ô camera chĩa thẳng về người con gái váy bạc, trên tay còn bế thêm một đứa trẻ nhỏ. Phía dưới cuối một số ô hiển thị còn cố ý quay lộ nòng súng bắn tỉa đang chĩa về phía Chi Lan. Sắc mặt Thế Huân tối sầm, đôi mắt đen láy nổi lên sát ý dày đặc.
John Charles khoanh tay tựa lưng vào mép bàn, lão ta thích thú nói: “Ông lớn không dạy cậu cả cách che giấu điểm trí mạng ư?”
“Hạ súng xuống!” Nhất nhanh như cắt rút khẩu lục từ trong túi áo ra, đầu nòng chĩa thẳng về phía ngực trái John.
“Oh! Calm dowm.” John giơ hai tay lên không trung làm ra vẻ hốt hoảng, sau đó lại bật cười khanh khách.
*Calm down: Bình tĩnh.
“Ha ha ha.”
“con đàn bà thanh thoát như thiên sứ kia lại là điểm trí mạng của một gã tàn độc như cậu cả ư?”
“Ông có ba phút để phát lệnh hạ súng.” Giọng Thế Huân lạnh như băng.
John Charles khoanh tay trước ngực, mũi giày tây giẫm lên sàn nhà cộc cộc, ông ta vừa bước vừa nhìn màn hình trên cao, khóe môi lộ rõ ý cười tự mãn.
“Cậu cả bình tĩnh đã, tôi không giết giai nhân của cậu…” Ông ta bỏ lửng câu nói, đánh mắt nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của Thế Huân. John hài lòng gật gù nói tiếp: “Tôi muốn giết đứa trẻ kia kìa, cậu cả nhìn ra nó chứ?”
Thế Huân biết rõ đứa trẻ đó, con trai của Vũ Quang.
“Sẽ ra sao nếu giai nhân của cậu là kẻ giết chết con trai ông chủ Đông Đô? Đến lúc đó Lâm Thượng có loạn hay không, cậu cả ắt biết rõ.”
“Cái ghế kế thừa Lâm Thượng cậu ngồi thiếu trợ thủ đắc lực như Đông Đô, nó sẽ bấp bênh khó ngồi lắm đấy.”
Nhất không giấu được kinh ngạc, John Charles thâm hơn anh ta nghĩ rất nhiều. Ông ta không trực tiếp lấy mạng mợ cả mà chỉ vu oan, đổi lại người săn mạng mợ cả không chỉ có lão ta mà có cả Đông Đô cùng săn. John tự tin như vậy chắc chắn kế hoạch này lão ta đã dựng lên từ trước, khả năng mợ cả không thoát được tội lên đến chín phần. Sau vụ này Đông Đô sẽ trở mặt với nhà họ Lê, Lâm Thượng chắc chắn sẽ loạn.
Kế hoạch quá mức đáng sợ.
Nhất đưa mắt nhìn Thế Huân, cậu cả vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Anh ngoái đầu nhìn John, “Ông còn hai phút.”
Lão John mời Thế Huân một ly vang đỏ, anh từ tốn nhận lấy sau đó làm động tác mời rượu, lần này anh là người mở lời trước: “Chúc mừng nhật 55 tuổi của ông.”
“Cảm ơn cậu cả đã đến dự.”
John Charles mỉm cười, ông ta nâng ly vang đỏ lên môi nhấp một ngụm, hương thơm lan tỏa trong khoang miệng khiến lão ta giãn mày hài lòng.
“Tôi có món quà đặc biệt dành tặng cho ông.” Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Nhất ngay bên cạnh. Nhất là người hiểu ý cậu cả hàng đầu, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta nhảy số.
Nhất vươn tay nói nhỏ vào bộ đàm mini gắn ở cổ một mệnh lệnh.
Lão John cười phá lên, ông ta liếc mắt nhìn Thế Huân.
“Cậu cả có lòng rồi. Nhưng đối với tôi mà nói, món quà tuyệt vời nhất là lời chấp nhận ngỏ ý hợp tác giữa chúng ta.”
Mày trái của anh nhướng lên, lời đầy ẩn ý: “Vậy sao? Ý của ông là ông không thích quà tôi chuẩn bị?”
“Ha ha ha.” Lão ta cười phá lên lần nữa, sau đó chậm rãi nhấp thêm một hơi rượu vang nữa, ông ta lắc nhẹ ly rượu trên tay sau đó đảo mắt qua nhìn Thế Huân một lần.
“Cậu cả, còn trẻ đừng nghĩ nhiều quá.”
Người trước mặt ông ta là người thừa kế trẻ tuổi nhất Lâm Thượng, cũng là người lão John xếp vào hàng khó nói chuyện nhất. Mọi lời đề nghị hợp tác của ông ta đều bị cậu cả từ chối thẳng thừng không chút nể nang, cậu cả không có thiện chí với ông. Người như cậu cả có thể tặng quà đàng hoàng sao? Khó tin lắm. Tuy trong lòng là thế, nhưng ngoài mặt John Charles vẫn nói: “Cậu cả có lòng chuẩn bị quà, đương nhiên tôi sẽ thích.”
Khóe môi Thế Huân nhếch lên thành một đường cong thích thú, anh gọi to: “Mang quà vào đây.”
Cánh cửa phòng bật ra, bốn vệ sĩ khuân một hộp quà cỡ lớn vào trong, hộp quà hình chữ nhật màu đen bóng loáng được được cột thêm một chiếc nơ trắng bảng to, đơn giản mà sang trọng.
Bốn vệ sĩ đặt hộp quà ở giữa phòng, sau đó lui ra ngoài canh chừng.
John Charles liếc mắt nhìn hộp quà trên sàn, ông có cảm giác có cái gì đó không đúng, trực giác mách bảo ông món quà này không phải là quà bình thường.
Cùng lúc đó, chất giọng trầm trầm khản đặc của Thế Huân vang vọng lên: “Đây là quà tôi tặng cho ông, đừng phụ lòng tôi.”
“Mở ra xem đi.”
Lão John đặt ly vang đỏ lên bàn, ông ta đút tay vào túi quần sau đó sải chân đi một vòng qua hộp quà trên sàn. John đánh giá một lượt, ông ta không mở hộp.
“Quà của cậu cả, tôi sẽ thưởng thức riêng.”
Thế Huân nào để ông ta có dịp thưởng thức riêng một mình, anh xoay nhẹ đồng hồ vàng, tiếp tục nói: “Tôi đích thân mang quà đến cho ông, ông không xem tức là không nể tôi rồi.”
“Tôi sẽ xem, nhưng không phải bây giờ.”
John vẫn chọn phương án không mở và điều đó khiến Thế Huân mất vui. Sự kiên nhẫn của anh có hạn và anh đã chi quá nhiều vào ngày hôm nay, đôi mày kiếm nhíu lại.
“Mở ra!” Thế Huân gằn giọng gây áp lực với lão John.
Lời của Thế Huân tuy gây áp lực đến đối phương, nhưng John không phải tay mơ, dễ gì ông ta chịu khuất phục ngay từ mệnh lệnh đầu tiên?
“Trước khi bước vào đây ắt hẳn cậu cũng biết Macaria là địa bàn của ai chứ? Có những chuyện không phải cậu muốn là được đâu, cậu cả.”
Thế Huân khoanh tay trước ngực, đầu khẽ gật gù như tán đồng lời của John.
“Lão làng nói rất đúng. Có những chuyện không phải tôi muốn là được, nếu không được vậy thì không cần nữa.”
Đột nhiên sắc mặt Thế Huân đanh lại, đôi mắt đen cụp xuống mang theo cái nhìn lạnh lẽo dán lên người John. Lúc này, anh tựa như thần chết chuẩn bị định đoạt kéo mạng đi hay để ở lại. Và đương nhiên đáp án của anh là kéo hồn lão John xuống đia ngục.
“Không cần thì bắn bỏ.”
Nhất rút từ túi trong của lớp vest đen một khẩu lục gắn sẵn giảm thanh chĩa về phía lão John. Chỉ cần cậu cả ra lệnh bóp còi, lão John sẽ hưởng dương 55 tuổi vào ngày sinh nhật.
“Ha ha ha, hay lắm! Đúng là tuổi trẻ liều mạng.” John Charles cười rộ lên, ông ta ôm bụng cười ngặt nghẽo, tràng cười kéo dài chưa được bao lâu, nụ cười trên miệng vụt tắt, ông ta gắt lên: “David! Đóng xác cậu cả gửi về Lâm Thượng.”
“…”
“David!”
“…”
Đáp lại tiến gọi của lão John là bầu không gian im lặng gần như tuyệt đối, một con ruồi cũng không thể lọt vào căn phòng này huống hồ là thuộc hạ của John.
Thế Huân kéo ghế ngồi xuống, anh vắt chéo chân, khoan thai nhìn lão ta liên tục gọi thuộc hạ, sự im lặng đáp trả John khiến anh vô cùng hài lòng.
“Xem ra hôm nay ông không đóng xác tôi được rồi.”
Một khi Thế Huân bước vào đây gặp John Charles, làm quái gì có chuyện bên ngoài còn người của lão ta?
John Charles đánh mắt nhìn Thế Huân, lão ta biết với tình cảnh hiện tại, người thất thế chính là lão. Một phần là do John chủ quan, lão nghĩ cậu cả bước chân lên du thuyền Silver Shadow cũng như hang ổ của lão, cậu cả sẽ không manh động.
Nhưng lão ta đã lầm, John bất mãn chửi thề một câu: “Damn it!”
*Damn it: Mẹ kiếp.
“Shut up!” Anh trừng mắt gằn giọng gắt lại với lão.
Đoàng!
*Shut up: Câm miệng.
Phát súng nã vào hộp quà lần đầu tiên thay cho lời cảnh cáo. Nhất giương mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nhắc lại một lần nữa: “Cậu cả muốn ông mở quà.”
Bầu không khi sặc mùi thuốc súng tựa như một lớp đe dọa vô hình phủ lên người John, lão ta phải đối mặt với việc có nghe lệnh hay không. John nhếch nếp cười khinh khỉnh, năm mươi lăm năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ông ta bị buộc phải mở quà sinh nhật kiểu này. Hơn nữa, người ép buộc là một thằng nhóc chỉ đáng tuổi con lão.
John cúi người kéo lớp ruy băng màu trắng từ trên hộp quà xuống, nắp hộp im lìm đợi lão ta nhấc lên. Ánh mắt lão ta lướt qua cái lỗ nhỏ từ vết đạn Nhất bắn mà ra, bên trong có thứ gì đó màu đen mà lão ta không rõ. Nhưng lão ta khẳng định, Thế Huân không đánh boom, ngoài những người máu mặt ở Macaria, ở đây còn có người từ Lâm Thượng, chắc chắn cậu cả sẽ nương tay.
Nghĩ như vậy khiến John như trút bỏ được phần nào nỗi lo trong lòng, ông ta dứt khoát nhấc nắp hộp ném sang một bên. Thứ ở bên trong khiến mặt mũi lão ta sa sầm, thảo nào lão luôn cảm thấy cái hộp quà này bất thường, bởi vì chính xác hơn nó là một cái quan tài chứ chẳng phải hộp quà. Bên trong là cánh tay trái làm việc cho John - xác Phát Lai. Hai tay lão ta siết chặt thành nắm đấm, món quà này chính là một sự sỉ nhục tột cùng.
“Crown Jewel hay mười lăm sòng bạc khác do nhà họ Lê quản lý có dính líu đến ma túy thì người tiếp theo được đóng trong hộp quà là ông.” Lời của Thế Huân cất lên chắc như đinh đóng cột. Ngày hôm nay anh chỉ muốn đến cảnh cáo John, mạng của lão ta anh không lấy. John Charles là ông trùm Macaria, dây mơ rễ má rất nhiều, muốn lấy mạng ông ta không khó nhưng bình ổn bạo loạn sau cái chết của ông ta mới là cả một vấn đề. Quyền lực chủ chốt hiện nay vẫn còn nằm trong tay ông nội, anh vừa về nước không đủ lực thu dọn tàn cuộc. Vậy nên John Charles có một con đường sống.
Thế Huân đứng dậy, đút một tay vào túi quần chuẩn bị rút lui. Chi Lan còn ở bên ngoài đợi anh, thời gian dành cho John đã đủ. Nhất hạ súng xuống và cất vào ngực áo, anh ta theo sau Thế Huân chuẩn bị ra ngoài. Ngờ đâu John không muốn dừng lại ở một lời cảnh cáo, lão ta bật dậy tiến về phía bàn rượu, ấn vào thanh cảm ứng ẩn phía dưới ngay sát mép bàn.
Cửa ra đột nhiên bị khóa chặt. Cơ quan trên trần nhà được kích hoạt, từ trên xuất hiện một chiếc màn hình led dần dần hạ xuống chắn ngang tầm nhìn của Thế Huân khiến anh phải chú ý đến nó. Màn hình hiển thị hai mươi bốn ô camera chĩa thẳng về người con gái váy bạc, trên tay còn bế thêm một đứa trẻ nhỏ. Phía dưới cuối một số ô hiển thị còn cố ý quay lộ nòng súng bắn tỉa đang chĩa về phía Chi Lan. Sắc mặt Thế Huân tối sầm, đôi mắt đen láy nổi lên sát ý dày đặc.
John Charles khoanh tay tựa lưng vào mép bàn, lão ta thích thú nói: “Ông lớn không dạy cậu cả cách che giấu điểm trí mạng ư?”
“Hạ súng xuống!” Nhất nhanh như cắt rút khẩu lục từ trong túi áo ra, đầu nòng chĩa thẳng về phía ngực trái John.
“Oh! Calm dowm.” John giơ hai tay lên không trung làm ra vẻ hốt hoảng, sau đó lại bật cười khanh khách.
*Calm down: Bình tĩnh.
“Ha ha ha.”
“con đàn bà thanh thoát như thiên sứ kia lại là điểm trí mạng của một gã tàn độc như cậu cả ư?”
“Ông có ba phút để phát lệnh hạ súng.” Giọng Thế Huân lạnh như băng.
John Charles khoanh tay trước ngực, mũi giày tây giẫm lên sàn nhà cộc cộc, ông ta vừa bước vừa nhìn màn hình trên cao, khóe môi lộ rõ ý cười tự mãn.
“Cậu cả bình tĩnh đã, tôi không giết giai nhân của cậu…” Ông ta bỏ lửng câu nói, đánh mắt nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của Thế Huân. John hài lòng gật gù nói tiếp: “Tôi muốn giết đứa trẻ kia kìa, cậu cả nhìn ra nó chứ?”
Thế Huân biết rõ đứa trẻ đó, con trai của Vũ Quang.
“Sẽ ra sao nếu giai nhân của cậu là kẻ giết chết con trai ông chủ Đông Đô? Đến lúc đó Lâm Thượng có loạn hay không, cậu cả ắt biết rõ.”
“Cái ghế kế thừa Lâm Thượng cậu ngồi thiếu trợ thủ đắc lực như Đông Đô, nó sẽ bấp bênh khó ngồi lắm đấy.”
Nhất không giấu được kinh ngạc, John Charles thâm hơn anh ta nghĩ rất nhiều. Ông ta không trực tiếp lấy mạng mợ cả mà chỉ vu oan, đổi lại người săn mạng mợ cả không chỉ có lão ta mà có cả Đông Đô cùng săn. John tự tin như vậy chắc chắn kế hoạch này lão ta đã dựng lên từ trước, khả năng mợ cả không thoát được tội lên đến chín phần. Sau vụ này Đông Đô sẽ trở mặt với nhà họ Lê, Lâm Thượng chắc chắn sẽ loạn.
Kế hoạch quá mức đáng sợ.
Nhất đưa mắt nhìn Thế Huân, cậu cả vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Anh ngoái đầu nhìn John, “Ông còn hai phút.”
/96
|