Ôn Cảnh Nhiên ngủ giấc này đến tận mấy tiếng đồng hồ.
Khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi. Bầu trời tối mờ, yên tĩnh, xung quanh như bị màn đêm bao phủ, vô cùng tĩnh lặng, thê lương.
Anh ngồi dậy trong sắc chiều chạng vạng yên tĩnh tựa mặt nước, đèn đốt tinh dầu đặt trên bệ cửa phòng khách đã tắt, nhưng trong không khí vẫn có mùi hương nhàn nhạt của lavender, khiến lòng người thư giãn.
Anh lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, rất yên lặng, ngay cả tiếng thở cũng không thấy.
Ôn Cảnh Nhiên đẩy chăn ra, đứng dậy.
Ánh chiều tà từ cửa sổ len vào, anh đi qua ánh sáng ấy, đến thẳng trước cây đèn xông tinh dầu.
Ngọn nến trong đó vẫn còn một nửa chưa cháy hết, sáp nến vì nhiệt độ cao mà dần dần đọng lại, trắng như sữa phủ dưới đáy lọ.
Chắc là cô thổi tắt.
Anh dời mắt, đi đến bậc thềm cửa, mở cửa tủ ra, cúi xuống nhìn kệ giày bên dưới.
Ứng Như Ước có một thói quen, trên kệ giày trống, cô sẽ tháo giày ra đặt ở ngay chính giữa hàng cuối, chính là ở vị trí trung tâm.
Lần này dưới tầng cuối cùng chỉ có một đôi dép lê mà hội quán chuẩn bị sẵn.
Xem chừng cô đã ra ngoài rồi.
Ôn Cảnh Nhiên nhớ đến sáp nến vẫn chưa hoàn toàn đông đặc lại, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt còn quanh quẩn trong phòng, lại nhìn đôi dép lê được xếp chỉnh tề nằm ngay giữa hàng cuối trong kệ để giày.
Nghĩ đến Ứng Như Ước chắc thấy anh sắp tỉnh nên tính thời gian ra ngoài, trong tích tắc, không biết nên có cảm xúc gì.
Rốt cuộc là bỏ lỡ một nước cờ, bây giờ thật sự khổ mà không nói được.
Anh đứng thẳng, không quay đầu lại, mở cửa định ra ngoài.
Đã ra khỏi phòng rồi, định khóa cửa thì sực nhớ gì đó, anh quay lại nhìn hộp thẻ ở ngay cửa.
Như anh dự tính, trí thông minh của cô luôn sẽ có chỗ hở.
Anh giơ tay, tiện thể rút thẻ phòng của cô ra khỏi hộp, nắm trong lòng bàn tay.
Sáu giờ tối, Như Ước nhận được điện thoại chỉ thị của ông nội, bảo cô đến phòng vẽ tụ tập ăn cơm.
Đó là điều nằm trong dự đoán.
Lần này đi đông người, vừa có các trưởng bối lớn tuổi và có cả đồng nghiệp cùng tuổi, tụ tập cùng nhau là chuyện tất nhiên.
Phòng vẽ là phòng khách tổ chức tiệc nhỏ, rất cao cấp nằm trong hội quán này.
Bước vào nhìn thấy đầu tiên là một nhóm các bình phong vẽ cảnh xuân, sơn bạc phía chân tranh, tổng cộng mười bức, chất liệu màu bạc trong ánh sáng gian phòng trông cực kỳ rực rỡ, nổi bật.
Trong phòng đã có khá nhiều người đang ngồi, cách bức bình phong vẫn nghe thấy tiếng cười nói như ngay bên tai, không biết ai nói gì chọc cười mọi người mà trong phòng chợt im lặng, rồi lập tức dậy lên một tràng cười vui vẻ.
Ứng Như Ước đi vòng qua bức bình phong.
Sau bức bình phong là một bàn ăn, lúc này ngồi quanh bàn đã có năm ba người, được nửa bàn rồi.
Nghe tiếng bước chân sau bức bình phong, tiếng cười của mọi người im bặt, cùng ngẩng lên nhìn sang.
Ôn Cảnh Nhiên ngồi dựa ghế, trong tay cầm ly rượu, rượu vang trong ly bị anh lắc khẽ, men theo thành ly trong suốt vẽ ra từng đường cong trăng non.
Anh cũng ngước lên nhìn cô, ánh mắt hơi dừng lại ở cô rồi đứng dậy, kéo chiếc ghế anh đang tựa vào, ra hiệu cho cô ngồi.
Bỗng dưng, tiếng trò chuyện cố ý nhỏ nhẹ bỗng biến mất, tiếng cười vang vọng cũng im bặt, mọi âm thanh đều như thể mất tích hết.
Mọi người, đều cực kỳ chăm chú nhìn sang cô.
Ánh mắt kiểu dò đoán, quan sát đó, cùng những cảm xúc khác nhau, đều dồn về phía cô.
Dưới ánh mắt của mọi người, tuy anh không nói gì, nhưng động tác mời mọc rõ ràng đó lại như nói hết tất cả.
Ôn Cảnh Nhiên như thể không nhận ra sự tĩnh lặng kỳ dị đó, chỉ yên lặng nhìn cô.
Đáy mắt ấy có nụ cười gian xảo, và bình thản.
Ngủ dậy xong có lẽ anh đã tắm sạch sẽ, quần áo trên người đã thay mới, áo len màu xám khiến gương mặt anh trông cực kỳ dịu dàng.
Cho dù anh cười thế này trông chẳng có thiện ý gì, nhưng trông cũng rất ư là “cầm thú đội lốt người”.
Trong một khoảnh khắc, Như Ước thầm nghĩ, đây có phải là trò trêu ghẹo của anh vì buổi chiều cô đã bỏ rơi anh hay không?
Dù sao, cô cũng từng thấy sự nhỏ mọn của Ôn Cảnh Nhiên rồi mà.
Thế là, đúng lúc Như Ước định bước đi, kết thúc cuộc đối đầu vô nghĩa này thì…
Ôn Cảnh Nhiên chợt nói: “Vị này là tiểu sư muội của tôi, cháu nội của Ứng lão tiên sinh.”
Bầu không khí vốn đông cứng như quả bóng bị chích một rồi xì ra, “phù” một tiếng, lưu động trở lại.
Vốn dĩ rất nhiều người đang tò mò Ứng Như Ước là ai, dù sao bác sĩ Ôn không gần nữ sắc là chuyện rất nổi tiếng, vượt ngoài phạm vi bệnh viện trực thuộc đại học S.
Đừng nói là nhìn thấy có con gái từ trên xe anh bước xuống, mà ngay cả bình thường làm việc trong bệnh viện, xung quanh bao nhiêu nữ y tá, nữ bác sĩ, nữ bệnh nhân… mời gọi mà cũng không thấy bác sĩ Ôn để ý.
Lúc nào cũng ôn hòa lịch thiệp, giữ khoảng cách không xa không gần phù hợp.
Hiếm khi thấy có một cô gái được anh đích thân dẫn đi xem phòng, đích thân mang trái cây tới, đích thân kéo ghế mời, đương nhiên là tò mò tới mức nín thở theo dõi, chỉ sợ bất cẩn sẽ bỏ lỡ tín hiệu quan trọng nào đó.
Kết quả…
Kết quả chỉ là tiểu sư muội.
Ôn Cảnh Nhiên nằm trong lứa học trò cuối cùng Ứng lão tiên sinh thu nhận, bình thường Ôn Cảnh Nhiên kính trọng vị giáo sư này ra sao, ai cũng biết rõ, lần này nhiệt tình hơn với cháu gái của thầy thì nhất thời cũng không ai nghĩ nhiều, lần lượt di dời sự chú ý, hỏi thăm Như Ước.
Ví dụ: “Là cháu gái của Ứng lão tiên sinh đức cao vọng trọng có cảm tưởng gì?”
Rồi ví dụ: “Có một sư huynh xuất sắc như Ôn Cảnh Nhiên, em có cảm tưởng thế nào?”
Cảm tưởng?
Cô làm sao có cảm tưởng gì được?
Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Ứng Như Ước rất nghiêm túc hồi tưởng lại, rồi nói với vẻ đứng đắn: “Sư huynh quá xuất sắc, lúc nào cũng bị so sánh.”
Một đám muốn nghe tin tức thở dài, nhắc nhở: “Đừng trả lời máy móc thế, em suy nghĩ nghiêm túc xem, không còn cảm tưởng gì à?”
Còn phải nghĩ nữa?
Như Ước vắt cạn đầu óc rồi đáp: “Sư huynh quá ưu tú, em trừ việc phải làm rất nhiều đề thi ra, ngay trường của sư huynh cũng không dám thi, chỉ sợ bị thầy cô kỳ vọng quá nhiều rồi phát hiện ra em chỉ là một cây củi khô?”
Tự bôi đen bản thân như thế, chắc có thể thỏa mãn mọi người rồi chăng?
Quả nhiên, mọi người cười vui vẻ một lúc, rồi cũng không làm khó cô nữa.
Như Ước vừa thở phào thì liếc thấy ánh sáng cạnh mình vụt tối, quay đầu sang thì thấy Ôn Cảnh Nhiên kéo ghế cạnh cô, ngồi xuống, một tay đặt trên lưng ghế của cô, hơi cúi xuống ở vị trí cách cô khoảng một cánh tay, nhìn thẳng cô: “Nói thế thì, em thi vào đại học A chỉ vì anh ở đại học S?”
Ủa?
Cô chỉ nói vu vơ thế thôi mà.
Năm đó khi cô ôm mộng đi du học, việc học vốn đã giống một ngọn núi đè xuống, cô từ lúc mở mắt vào buổi sáng đã căng thẳng thần kinh rồi. Mà mỗi ngày của cô, giống như một con quay, quay mãi quay mãi, không phút nào ngơi nghỉ.
Có lẽ là do từ nhỏ đã theo ông nội, nên Như Ước từ nhỏ đã không khóc lóc than vãn. Gặp tình huống khó khăn nhất, phản ứng vô thức của cô cũng là tự mình giải quyết.
Muốn ra nước ngoài thì phải nâng cao thành tích chuyên ngành, cô liều mạng gồng mình thêm nữa.
Áp lực học tập quá nặng nề, cô cũng chỉ biết cắn răng kiên trì.
Quãng thời gian đó, áp lực mà cô gia tăng cho bản thân mấy lần suýt làm cô suy sụp, vẫn là Ôn Cảnh Nhiên phát hiện ra sự kỳ quặc của cô sớm nhất, kịp thời nhắc nhở cô.
Về sau, ông nội bệnh một trận, chỉ trong tích tắc đứng dậy xới cơm liền ngất xỉu mất.
Như Ước sợ đến run lẩy bẩy, đến khi chuyện đó qua đi, cô liền ngưng suy nghĩ ra nước ngoài, mới chọn học viện Y của đại học A.
Cô cho rằng, Ôn Cảnh Nhiên hẳn biết rõ hơn ai hết nguyên nhân cô chọn học viện Y của đại học A.
Thế nên, Ứng Như Ước chớp mắt, nhìn lại anh với vẻ ngây thơ: “Sư huynh, anh không biết à?”
Hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con này của cô, Ôn Cảnh Nhiên tủm tỉm cười, ngón tay đặt trên lưng ghế gõ khẽ hai cái, lại hỏi: “Ai so sánh em với anh?”
Ứng Như Ước nghẹn lời.
Có phải sau khi cô nói là ai rồi, anh sẽ lại truy hỏi đến cùng xem so sánh điều gì hay không…
Chấn Chân Chân từng so sánh ngũ quan của cô và bác sĩ Ôn, kết luận rút ra là, ngũ quan của Ôn Cảnh Nhiên dù là nhìn từng thứ hay là tổng hợp lại, thì đều hoàn hảo vô khuyết, cứ như được chạm khắc bởi tạo hóa vậy.
Còn về Như Ước thua ở điểm nào… đến nay cô cũng không biết.
So với cô nàng Chấn Chân Chân thuộc hiệp hội nhan sắc nông cạn kia, ông nội đương nhiên sâu sắc hơn, so sánh về tố chất tổng hợp, tố chất tâm lý, cách đối nhân xử thế…
Dù sao chỉ cần là Ôn Cảnh Nhiên thì kiểu gì cũng thấy anh cực kỳ thuận mắt.
Có lúc, thậm chí Như Ước còn tưởng ông nội đang tiếc nuối, sao Ôn Cảnh Nhiên chỉ là học trò, chứ không phải là cháu ruột của ông nhỉ?
Bên kia, ông nội và bạn bè đang đứng trước bình phong ngắm nghía đã nhìn vào bên trong từ khe hở gập lại của bức bình phong rất lâu rồi.
Bạn ông hâm mộ: “Quan hệ giữa học trò ông và Như Ước tốt quá nhỉ.”
Ngụ ý trong câu nói rất ư mờ ám.
Chỉ thiếu điều khích lệ ông nội: “Ông xem, môn sinh xuất sắc ông đắc ý và cháu gái bảo bối của ông rất tâm đầu ý hợp, có phải ông nên suy xét thăng hoa cho tình thầy trò không?”
Ngờ đâu, ông nội chỉ hừ khẽ một tiếng, không bày tỏ thái độ gì thêm.
Khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi. Bầu trời tối mờ, yên tĩnh, xung quanh như bị màn đêm bao phủ, vô cùng tĩnh lặng, thê lương.
Anh ngồi dậy trong sắc chiều chạng vạng yên tĩnh tựa mặt nước, đèn đốt tinh dầu đặt trên bệ cửa phòng khách đã tắt, nhưng trong không khí vẫn có mùi hương nhàn nhạt của lavender, khiến lòng người thư giãn.
Anh lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, rất yên lặng, ngay cả tiếng thở cũng không thấy.
Ôn Cảnh Nhiên đẩy chăn ra, đứng dậy.
Ánh chiều tà từ cửa sổ len vào, anh đi qua ánh sáng ấy, đến thẳng trước cây đèn xông tinh dầu.
Ngọn nến trong đó vẫn còn một nửa chưa cháy hết, sáp nến vì nhiệt độ cao mà dần dần đọng lại, trắng như sữa phủ dưới đáy lọ.
Chắc là cô thổi tắt.
Anh dời mắt, đi đến bậc thềm cửa, mở cửa tủ ra, cúi xuống nhìn kệ giày bên dưới.
Ứng Như Ước có một thói quen, trên kệ giày trống, cô sẽ tháo giày ra đặt ở ngay chính giữa hàng cuối, chính là ở vị trí trung tâm.
Lần này dưới tầng cuối cùng chỉ có một đôi dép lê mà hội quán chuẩn bị sẵn.
Xem chừng cô đã ra ngoài rồi.
Ôn Cảnh Nhiên nhớ đến sáp nến vẫn chưa hoàn toàn đông đặc lại, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt còn quanh quẩn trong phòng, lại nhìn đôi dép lê được xếp chỉnh tề nằm ngay giữa hàng cuối trong kệ để giày.
Nghĩ đến Ứng Như Ước chắc thấy anh sắp tỉnh nên tính thời gian ra ngoài, trong tích tắc, không biết nên có cảm xúc gì.
Rốt cuộc là bỏ lỡ một nước cờ, bây giờ thật sự khổ mà không nói được.
Anh đứng thẳng, không quay đầu lại, mở cửa định ra ngoài.
Đã ra khỏi phòng rồi, định khóa cửa thì sực nhớ gì đó, anh quay lại nhìn hộp thẻ ở ngay cửa.
Như anh dự tính, trí thông minh của cô luôn sẽ có chỗ hở.
Anh giơ tay, tiện thể rút thẻ phòng của cô ra khỏi hộp, nắm trong lòng bàn tay.
Sáu giờ tối, Như Ước nhận được điện thoại chỉ thị của ông nội, bảo cô đến phòng vẽ tụ tập ăn cơm.
Đó là điều nằm trong dự đoán.
Lần này đi đông người, vừa có các trưởng bối lớn tuổi và có cả đồng nghiệp cùng tuổi, tụ tập cùng nhau là chuyện tất nhiên.
Phòng vẽ là phòng khách tổ chức tiệc nhỏ, rất cao cấp nằm trong hội quán này.
Bước vào nhìn thấy đầu tiên là một nhóm các bình phong vẽ cảnh xuân, sơn bạc phía chân tranh, tổng cộng mười bức, chất liệu màu bạc trong ánh sáng gian phòng trông cực kỳ rực rỡ, nổi bật.
Trong phòng đã có khá nhiều người đang ngồi, cách bức bình phong vẫn nghe thấy tiếng cười nói như ngay bên tai, không biết ai nói gì chọc cười mọi người mà trong phòng chợt im lặng, rồi lập tức dậy lên một tràng cười vui vẻ.
Ứng Như Ước đi vòng qua bức bình phong.
Sau bức bình phong là một bàn ăn, lúc này ngồi quanh bàn đã có năm ba người, được nửa bàn rồi.
Nghe tiếng bước chân sau bức bình phong, tiếng cười của mọi người im bặt, cùng ngẩng lên nhìn sang.
Ôn Cảnh Nhiên ngồi dựa ghế, trong tay cầm ly rượu, rượu vang trong ly bị anh lắc khẽ, men theo thành ly trong suốt vẽ ra từng đường cong trăng non.
Anh cũng ngước lên nhìn cô, ánh mắt hơi dừng lại ở cô rồi đứng dậy, kéo chiếc ghế anh đang tựa vào, ra hiệu cho cô ngồi.
Bỗng dưng, tiếng trò chuyện cố ý nhỏ nhẹ bỗng biến mất, tiếng cười vang vọng cũng im bặt, mọi âm thanh đều như thể mất tích hết.
Mọi người, đều cực kỳ chăm chú nhìn sang cô.
Ánh mắt kiểu dò đoán, quan sát đó, cùng những cảm xúc khác nhau, đều dồn về phía cô.
Dưới ánh mắt của mọi người, tuy anh không nói gì, nhưng động tác mời mọc rõ ràng đó lại như nói hết tất cả.
Ôn Cảnh Nhiên như thể không nhận ra sự tĩnh lặng kỳ dị đó, chỉ yên lặng nhìn cô.
Đáy mắt ấy có nụ cười gian xảo, và bình thản.
Ngủ dậy xong có lẽ anh đã tắm sạch sẽ, quần áo trên người đã thay mới, áo len màu xám khiến gương mặt anh trông cực kỳ dịu dàng.
Cho dù anh cười thế này trông chẳng có thiện ý gì, nhưng trông cũng rất ư là “cầm thú đội lốt người”.
Trong một khoảnh khắc, Như Ước thầm nghĩ, đây có phải là trò trêu ghẹo của anh vì buổi chiều cô đã bỏ rơi anh hay không?
Dù sao, cô cũng từng thấy sự nhỏ mọn của Ôn Cảnh Nhiên rồi mà.
Thế là, đúng lúc Như Ước định bước đi, kết thúc cuộc đối đầu vô nghĩa này thì…
Ôn Cảnh Nhiên chợt nói: “Vị này là tiểu sư muội của tôi, cháu nội của Ứng lão tiên sinh.”
Bầu không khí vốn đông cứng như quả bóng bị chích một rồi xì ra, “phù” một tiếng, lưu động trở lại.
Vốn dĩ rất nhiều người đang tò mò Ứng Như Ước là ai, dù sao bác sĩ Ôn không gần nữ sắc là chuyện rất nổi tiếng, vượt ngoài phạm vi bệnh viện trực thuộc đại học S.
Đừng nói là nhìn thấy có con gái từ trên xe anh bước xuống, mà ngay cả bình thường làm việc trong bệnh viện, xung quanh bao nhiêu nữ y tá, nữ bác sĩ, nữ bệnh nhân… mời gọi mà cũng không thấy bác sĩ Ôn để ý.
Lúc nào cũng ôn hòa lịch thiệp, giữ khoảng cách không xa không gần phù hợp.
Hiếm khi thấy có một cô gái được anh đích thân dẫn đi xem phòng, đích thân mang trái cây tới, đích thân kéo ghế mời, đương nhiên là tò mò tới mức nín thở theo dõi, chỉ sợ bất cẩn sẽ bỏ lỡ tín hiệu quan trọng nào đó.
Kết quả…
Kết quả chỉ là tiểu sư muội.
Ôn Cảnh Nhiên nằm trong lứa học trò cuối cùng Ứng lão tiên sinh thu nhận, bình thường Ôn Cảnh Nhiên kính trọng vị giáo sư này ra sao, ai cũng biết rõ, lần này nhiệt tình hơn với cháu gái của thầy thì nhất thời cũng không ai nghĩ nhiều, lần lượt di dời sự chú ý, hỏi thăm Như Ước.
Ví dụ: “Là cháu gái của Ứng lão tiên sinh đức cao vọng trọng có cảm tưởng gì?”
Rồi ví dụ: “Có một sư huynh xuất sắc như Ôn Cảnh Nhiên, em có cảm tưởng thế nào?”
Cảm tưởng?
Cô làm sao có cảm tưởng gì được?
Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Ứng Như Ước rất nghiêm túc hồi tưởng lại, rồi nói với vẻ đứng đắn: “Sư huynh quá xuất sắc, lúc nào cũng bị so sánh.”
Một đám muốn nghe tin tức thở dài, nhắc nhở: “Đừng trả lời máy móc thế, em suy nghĩ nghiêm túc xem, không còn cảm tưởng gì à?”
Còn phải nghĩ nữa?
Như Ước vắt cạn đầu óc rồi đáp: “Sư huynh quá ưu tú, em trừ việc phải làm rất nhiều đề thi ra, ngay trường của sư huynh cũng không dám thi, chỉ sợ bị thầy cô kỳ vọng quá nhiều rồi phát hiện ra em chỉ là một cây củi khô?”
Tự bôi đen bản thân như thế, chắc có thể thỏa mãn mọi người rồi chăng?
Quả nhiên, mọi người cười vui vẻ một lúc, rồi cũng không làm khó cô nữa.
Như Ước vừa thở phào thì liếc thấy ánh sáng cạnh mình vụt tối, quay đầu sang thì thấy Ôn Cảnh Nhiên kéo ghế cạnh cô, ngồi xuống, một tay đặt trên lưng ghế của cô, hơi cúi xuống ở vị trí cách cô khoảng một cánh tay, nhìn thẳng cô: “Nói thế thì, em thi vào đại học A chỉ vì anh ở đại học S?”
Ủa?
Cô chỉ nói vu vơ thế thôi mà.
Năm đó khi cô ôm mộng đi du học, việc học vốn đã giống một ngọn núi đè xuống, cô từ lúc mở mắt vào buổi sáng đã căng thẳng thần kinh rồi. Mà mỗi ngày của cô, giống như một con quay, quay mãi quay mãi, không phút nào ngơi nghỉ.
Có lẽ là do từ nhỏ đã theo ông nội, nên Như Ước từ nhỏ đã không khóc lóc than vãn. Gặp tình huống khó khăn nhất, phản ứng vô thức của cô cũng là tự mình giải quyết.
Muốn ra nước ngoài thì phải nâng cao thành tích chuyên ngành, cô liều mạng gồng mình thêm nữa.
Áp lực học tập quá nặng nề, cô cũng chỉ biết cắn răng kiên trì.
Quãng thời gian đó, áp lực mà cô gia tăng cho bản thân mấy lần suýt làm cô suy sụp, vẫn là Ôn Cảnh Nhiên phát hiện ra sự kỳ quặc của cô sớm nhất, kịp thời nhắc nhở cô.
Về sau, ông nội bệnh một trận, chỉ trong tích tắc đứng dậy xới cơm liền ngất xỉu mất.
Như Ước sợ đến run lẩy bẩy, đến khi chuyện đó qua đi, cô liền ngưng suy nghĩ ra nước ngoài, mới chọn học viện Y của đại học A.
Cô cho rằng, Ôn Cảnh Nhiên hẳn biết rõ hơn ai hết nguyên nhân cô chọn học viện Y của đại học A.
Thế nên, Ứng Như Ước chớp mắt, nhìn lại anh với vẻ ngây thơ: “Sư huynh, anh không biết à?”
Hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con này của cô, Ôn Cảnh Nhiên tủm tỉm cười, ngón tay đặt trên lưng ghế gõ khẽ hai cái, lại hỏi: “Ai so sánh em với anh?”
Ứng Như Ước nghẹn lời.
Có phải sau khi cô nói là ai rồi, anh sẽ lại truy hỏi đến cùng xem so sánh điều gì hay không…
Chấn Chân Chân từng so sánh ngũ quan của cô và bác sĩ Ôn, kết luận rút ra là, ngũ quan của Ôn Cảnh Nhiên dù là nhìn từng thứ hay là tổng hợp lại, thì đều hoàn hảo vô khuyết, cứ như được chạm khắc bởi tạo hóa vậy.
Còn về Như Ước thua ở điểm nào… đến nay cô cũng không biết.
So với cô nàng Chấn Chân Chân thuộc hiệp hội nhan sắc nông cạn kia, ông nội đương nhiên sâu sắc hơn, so sánh về tố chất tổng hợp, tố chất tâm lý, cách đối nhân xử thế…
Dù sao chỉ cần là Ôn Cảnh Nhiên thì kiểu gì cũng thấy anh cực kỳ thuận mắt.
Có lúc, thậm chí Như Ước còn tưởng ông nội đang tiếc nuối, sao Ôn Cảnh Nhiên chỉ là học trò, chứ không phải là cháu ruột của ông nhỉ?
Bên kia, ông nội và bạn bè đang đứng trước bình phong ngắm nghía đã nhìn vào bên trong từ khe hở gập lại của bức bình phong rất lâu rồi.
Bạn ông hâm mộ: “Quan hệ giữa học trò ông và Như Ước tốt quá nhỉ.”
Ngụ ý trong câu nói rất ư mờ ám.
Chỉ thiếu điều khích lệ ông nội: “Ông xem, môn sinh xuất sắc ông đắc ý và cháu gái bảo bối của ông rất tâm đầu ý hợp, có phải ông nên suy xét thăng hoa cho tình thầy trò không?”
Ngờ đâu, ông nội chỉ hừ khẽ một tiếng, không bày tỏ thái độ gì thêm.
/68
|