Ngụy Hòa buổi sáng thực hiện một ca mổ kéo dài gần ba tiếng, bệnh tình khá phức tạp, trong lúc mổ thậm chí còn xuất hiện hiện tượng rung tâm thất. Bác sĩ gây mê khó khăn lắm mới cấp cứu lại, mổ xong ca này, các bác sĩ y tá đều mệt đến mức kiệt quệ.
Dù là thế, anh ta xuống ca mổ rồi vẫn còn tinh lực ngăn Ôn Cảnh Nhiên đang chuẩn bị đến khu phòng bệnh nội trú, hỏi anh: “Buổi sáng anh và bác sĩ Ứng chơi trò đoán chữ gì thế?”
“Đoán chữ?” Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn anh ta: “Tôi nói còn chưa rõ hay sao?”
Rõ cái đít!
Ngụy Hòa ôm dạ dày trống rỗng, ngay cả giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường vài phần: “Không phải… không phải anh và bác sĩ Ứng là sư huynh muội hay sao, lẽ nào bên trong còn có quan hệ gì không cho ai biết?”
Ôn Cảnh Nhiên không gấp đến khu nội trú nữa, anh đứng dựa tường, tay chống vào tay vịn bằng sắt dùng cho bệnh nhân vịn, lặng lẽ nhìn anh ta.
Ánh mắt đó thâm trầm lạnh lẽo, giống như hành lang bệnh viện hun hút lạnh lẽo vào nửa đêm.
Bất thần, khiến người ta không nhịn được mà sởn tóc gáy.
Rồi lập tức, Ngụy Hòa nghe anh chậm rãi hỏi một câu: “Sao anh quan tâm cô ấy thế nhỉ?”
Rõ ràng giọng Ôn Cảnh Nhiên rất ôn hòa, nhưng câu nói chậm rãi thoát ra từ kẽ răng đó khiến Ngụy Hòa ngay cả dũng khí đối mắt với anh cũng không có.
Anh ta liếm đôi môi khô nứt, cười vẻ ngượng ngập: “Thế hả? Tôi cảm thấy tôi đối với ai cũng quan tâm cả mà, đây là ‘dòng máu mới’, sau này còn phải làm việc chung nhiều năm, phải tìm hiểu nhiều chứ.”
“Chẳng có gì để tìm hiểu.” Ôn Cảnh Nhiên giơ tay, nhẹ nhàng giữ vai của Ngụy Hòa, giúp anh ta chỉnh lại cổ áo blouse: “Kỹ thuật chuyên ngành của cô ấy rất giỏi, cũng chịu thương chịu khó, về phối hợp ca mổ dù là ai cũng rất ăn ý. Tuy bây giờ bắt đầu lại ở đây, nhưng không tới vài năm, tôi đảm bảo…”
Giọng anh hạ thấp, hơi khàn khàn: “Cô ấy sẽ là bác sĩ gây mê rất xuất sắc.”
Nói dứt, Ôn Cảnh Nhiên buông vai anh ta ra, khẽ khàng giúp anh ta chỉnh lại phẳng phiu vết nhăn do anh tạo ra khi giữ vai lúc nãy.
Sau đó, môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng thoáng nụ cười, lại bổ sung một câu bằng tư thế ung dung thong thả: “Còn về đời sống riêng tư thì không liên quan đến công việc, không cần phải nói nữa.”
Con người Ngụy Hòa, chỗ nào cũng tốt.
Tính cách thân thiện, cũng rất hay giúp đỡ người khác, phẩm chất y đức không chê được, chỉ mỗi một điều khiến người ta không thích đó là tâm tư anh ta có phần “bất chính”, khá nhiều chuyện.
Là một người đàn ông, đặc điểm này của anh ta thực sự không thể coi là ưu điểm.
Ngụy Hòa bị mấy câu nói của Ôn Cảnh Nhiên làm cho nghẹn lời, á khẩu.
Điều anh ta muốn tìm hiểu không phải là kỹ thuật chuyên ngành của Ứng Như Ước có giỏi không, cô có chịu thương chịu khó không, độ phối hợp khi phẫu thuật có phải là với ai cũng ăn ý hay không, rồi bao giờ có thể trở thành bác sĩ gây mê xuất sắc.
Anh ta ngày ngày hỏi thăm chuyện đó thì còn làm bác sĩ ngoại khoa làm gì? Đến phòng nhân sự lãnh lương còn hơn, bảo đảm năm nào cũng có thể ôm giải thương nhân viên xuất sắc về nhà.
Điều khiến Ngụy Hòa thắc mắc là, ông thần Ôn Cảnh Nhiên này, kiểu bác sĩ toàn tâm toàn ý muốn dâng hiến cả đời cho y học, trong bệnh viện này không thể tìm ra người thứ hai.
Năm đó cô con gái bảo bối của phó viện trưởng theo đuổi anh đến mức cả bệnh viện ai ai cũng biết, mà anh thì không hề có động tĩnh gì.
Lúc đó anh ta cũng hay đi thăm dò tin tức, bác sĩ Ôn khi ấy nhiều nhất cũng chỉ là không thèm đếm xỉa… Đâu giống bây giờ, ánh mắt ấy cứ như muốn trói anh ta lên giường, đâm cho vài mũi kim vậy.
Còn cả giọng điệu đó…
Cái gì mà “tôi đảm bảo cô ấy sẽ là bác sĩ gây mê rất xuất sắc”, rồi còn “về đời sống riêng tư không liên quan tới công việc thì không cần nói làm gì”, chỉ thiếu gắn tấm bảng “người chỉ định phát ngôn của bác sĩ Ứng” nữa thôi.
Anh ta cúp đuôi về khoa thay đồ, buồn bực đến nhà ăn bệnh viện để ăn trưa.
Mấy hôm sau, Ứng Như Ước vẫn mỗi ngày đi lại các phòng bệnh, thăm hỏi tình hình hậu phẫu của các bệnh nhân vừa mổ hôm trước.
Ôn Cảnh Nhiên mấy hôm nay khá bận, mỗi ngày đều bị xếp lịch phẫu thuật dày đặc. Như Ước đi thăm hỏi hết xong không cần theo ca mổ, tần suất gặp anh trong phòng phẫu thuật giảm hẳn, chỉ thi thoảng mới gặp anh ở khu nội trú khoa ngoại.
Dù lúc nào thì cũng là bận rộn hối hả.
Ứng Như Ước lần đầu trực ban được xếp vào thứ hai, cũng là tuần thứ hai sau khi cô tới bệnh viện.
Tối hôm trước dì Hoa biết cô sắp thức đêm trực ban nên rất thương xót, nấu một nồi canh sâm để cô bồi bổ sức khỏe trước. Canh sâm đó có bổ hay không thì Như Ước không biết, chỉ biết canh sâm hiệu quả còn hơn cafe, cô uống xong một bát, tối đó máu sôi sùng sục, tinh thần tỉnh táo đến mức nửa đêm mới thoáng thấy buồn ngủ.
Năm giờ rưỡi chiều, Như Ước đúng giờ đến thay ca.
Trực ban đối với mỗi y tá bác sĩ mà nói, đều là một sự tồn tại khiến người ta thấy kinh hồn khiếp vía.
Thẩm Linh Chi và Ứng Như Ước cùng trực ban, sau khi thay ca thì lén lút bày một quả táo cầu bình an ở trong phòng thay đồ.
Bác sĩ gây mê thực tập là Tiểu Khâu cũng trực ban đêm đó thấy thế thì cười hì hì phổ cập: “Tối nay bác sĩ Hứa cũng trực ban…” Mới nói xong, cô nàng liền bí ẩn hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Như Ước: “Mỗi lần hai vợ chồng họ cùng trực ban là điện thoại ở quầy hộ lý cứ reo cả đêm không ngớt, gà bay chó chạy đủ kiểu tình huống.”
Nói xong, dường như cảm thấy những lời này không thích hợp cho lắm nên dè dặt nhìn Như Ước một cái rồi bổ sung: “Bọn mình chỉ là nói chơi vậy thôi.”
Ứng Như Ước hiểu ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Khâu: “Bình thường, trước đây lúc mình là thực tập sinh ở bệnh viện đại học A, mỗi lần mình và bác sĩ Thẩm khoa Ngoại Thần kinh cùng trực ban là bác sĩ gây mê khoa bọn mình cũng phải đặt một quả táo trong phòng thay đồ.”
Thẩm Linh Chi đúng lúc nghe thấy câu đó, vừa đội nón ngay ngắn vừa tò mò hỏi: “Bác sĩ Thẩm khoa Ngoại Thần kinh? Bệnh viện chúng ta có bác sĩ Ngoại Thần Kinh mới tới từ lúc nào vậy?”
Sau khi trao đổi bí mật nho nhỏ, bỗng dưng có được cảm giác tín nhiệm.
Cô bé kia tâm tư đơn giản, có thiện cảm với Như Ước nên xem cô là phe mình, trả lời thay: “Chị Linh Chi, Như Ước nói là bác sĩ đó lúc cô ấy còn làm thực tập sinh ở bệnh viện đại học A, không phải người của bệnh viện chúng ta.”
Tiểu Khâu quay lại chắp tay vái quả táo, rồi lẩm bẩm mấy tiếng “phù hộ” gì đó, cảm thấy yên tâm hơn mới khoác tay Thẩm Linh Chi và Ứng Như Ước cùng ra ngoài.
Việc đầu tiên cần làm sau khi thay ca chính là đến phòng phẫu thuật, làm những việc kết thúc cho phẫu thuật mạn tính ban ngày.
Nhắc đến phẫu thuật mạn tính, khoa Xương và khoa ngoại Não xưa nay đều nằm hàng đầu trong danh sách đen của khoa gây mê hồi sức.
Phẫu thuật của khoa Xương thông thường chưa đến bảy, tám giờ thì chưa kết thúc được, khoa Não càng kinh dị hơn, thời gian mổ rất lâu, một khi mổ là có thể mất cả buổi tối.
Hôm nay cũng trùng hợp, hai khoa trong danh sách đen đều có lịch mổ.
Như Ước theo ca mổ bên khoa Não xong thì đã là mười giờ tối.
Tiểu Khâu nhận được điện thoại trực ban nên chạy đi nối ống thở cho bệnh nhân cấp cứu, Như Ước liền thay cô bé đưa bệnh nhân bên phòng hồi sức về phòng bệnh.
Bàn giao xong định quay về thì điện thoại trong túi reo vang.
Là điện thoại của Hướng Hân.
Như Ước đúng lúc đứng ở lối đi thoát hiểm ở giữa cầu thang, không nghĩ ngợi gì, vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa vào trong nghe điện thoại.
Hướng Hân vừa tan sở về nhà, thành phố L đã mưa cả ngày, ẩm ướt vô cùng, khiến tâm trạng bà cũng dịu lại.
Về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc đi ngang phòng Như Ước, thấy cửa đang hé mở.
Có lẽ là bà cụ nhớ cháu gái nên ban ngày đã ngồi trong phòng Như Ước một lúc, cửa sổ cũng quên không đóng. Bây giờ cả khung cửa sổ bằng gỗ và bàn sách đều bị tạt ướt hết.
Cũng may mỗi lần Như Ước tới cũng không ở lại lâu, trên bàn không có vật gì quý giá.
Chỉ tiếc mấy tấm hình lúc nhỏ của Như Ước bị thấm nước, lần này ướt tới độ gần như nhăn nhúm cả, cũng không biết khi có nắng, phơi khô còn xem được nữa hay không.
“Trong nhà vẫn còn phim cũ.” Như Ước dịu giọng an ủi: “Ngày mai con nghỉ, để đi rửa vài tấm hình rồi gửi cho mẹ.”
Hướng Hân đồng ý ngay, trầm tư một lúc rồi hỏi: “Công việc có thích ứng chưa?”
“Chẳng có gì mà không thích ứng cả.” Ứng Như Ước mặt quay vào tường, mũi chân chạm vào tường, ngón tay vô thức vẽ vẽ trên tường: “Bà ngoại ngủ chưa?”
Hướng Hân “ừ” một tiếng: “Hôm nay bà vào phòng con ngồi một lúc.”
Một câu nói, bỗng gợi lên nỗi thương cảm trong Như Ước.
Cô nhớ lại mấy hôm ở L, mỗi lần cô ra ngoài, dù là về rất nhanh nhưng bà ngoại đều ngồi ngoài vườn, nhìn chằm chằm ra cửa đợi cô về.
Tóc bạc phơ phơ, nhưng lại như một đứa bé vậy.
“Bên L… mưa ạ?” Như Ước nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, trong đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh đều phóng lớn bên tai.
Từng tiếng từng tiếng, như mang cả gợn sóng lăn tăn.
“Mưa cả ngày rồi.” Hướng Hân cười, đóng cửa xong rồi ra ngoài, “Cứ thế đi đã, không làm phiền con làm việc nữa.”
Cúp máy xong, Như Ước nhìn màn hình điện thoại từ từ tối xuống, không nén được tiếng thở dài.
Tiếng thở dài còn chưa hoàn toàn tan biến trong không khí, Như Ước bỗng chốc toàn thân căng cứng.
Giữa cầu thang, trừ cô ra, cô còn nghe thấy tiếng thở của một người khác.
Lúc Ứng Như Ước vào đây không hề để ý xem có ai không, trong lối cầu thang không được sáng chỉ có bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm đang phát ra ánh sáng xanh mờ mờ.
Mà lúc này, ngay cả dũng khí quay người lại cũng không có, hai chân cô cứng đờ đứng tại chỗ.
Lần đầu cảm thấy tim lạnh ngắt, cảm giác sợ hãi khóa chặt trái tim như đôi bàn tay vô hình đang lạnh lùng đè bẹp lồng ngực cô.
Như Ước nín thở, trong lúc đầu óc trống rỗng chỉ có mỗi một suy nghĩ – đếm đến ba sẽ không quay đầu mà mở cửa, chạy thẳng ra ngoài.
Suy nghĩ đó vừa thành hình, còn chưa đợi tứ chi đã tê cứng của cô nhận được chỉ thị của đại não, người đứng trên mấy bậc thang kia đã lên tiếng: “Là anh đây.”
Mới hút xong điếu thuốc nên giọng của Ôn Cảnh Nhiên hơi khàn, ánh mắt anh nhìn vào tấm lưng dần dần thả lỏng của cô, sải bước đi xuống cầu thang, đứng sau lưng cô.
Như Ước cũng quay lại, gương mặt trắng bệch vì sợ đã lộ vẻ nhẹ nhõm.
Cô khẽ thở ra một hơi, gật nhẹ đầu.
Lúc anh lại gần, mùi thuốc lá thơm xộc tới.
Như Ước ngẩng lên nhìn anh: “Anh hút thuốc hả?”
“Ừ.” Anh cúi xuống, giữ lấy cằm cô, quan sát đôi mắt cô: “Ban nãy lúc nghe em nói chuyện điện thoại giọng cũng thay đổi, nên không dám lên tiếng.”
Ngừng lại, anh buông tay, hạ giọng hỏi: “Khóc sao?”
“Không có.” Như Ước chợt cảm thấy hơi ngượng, muốn lùi lại nhưng chân vừa lùi đã chạm vào tường.
Cô bất lực, đưa mắt ra hiệu anh lui lại vài bước.
Ôn Cảnh Nhiên giống như không hiểu ánh mắt đó, ngược lại còn tiến lên một bước, đầu ngón chân chạm vào cô. Anh cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cô: “Tối nay anh cũng trực đêm, nếu nhớ bà ngoại thì mai anh đưa em về.”
Ứng Như Ước lắc đầu.
Lúc này cô đã không còn cảm thấy thương cả khi nhớ tới bà ngoại như lúc nãy nữa, trong đầu cô như nổ tung, chỉ mong bây giờ anh có thể đứng cách xa cô một chút.
Khoảng cách gần thế này, mùi thuốc lá thơm chưa bay hết trên người anh xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô thấy thở cũng khó khăn.
Như Ước định dịch sang bên cạnh.
Ngón chân vừa động đậy, anh đã giơ tay ra, nhẹ nhàng ngăn chặn đường đi của cô: “Đưa bệnh nhân về phòng à?”
“Vâng.” Như Ước ngước lên nhìn anh: “Em phải quay về rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên không nhúc nhích.
Tay áo trắng của anh kề sát tai cô, chất liệu vải thô khiến cô gần như không thể phớt lờ sự tồn tại của anh được.
Đờ ra khoảng mấy giây sau…
Ứng Như Ước đầu hàng, cô dựa vào tường, bất lực hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng Ôn Cảnh Nhiên lại cười, khóe môi anh hơi hé mở, nụ cười đó không xấu xa như bình thường, cũng không phải kiểu ngoài cười trong không cười như khi cười lạnh.
Trong mắt anh cũng thoáng nụ cười, giọng lười nhác: “Muốn ngắm em lâu hơn.”
……
Không ngờ là câu trả lời thẳng thừng đến thế.
Như Ước trừng mắt, bản thân cũng không chịu nổi ánh mắt anh, liền mím môi nhìn sang nơi khác, lặng lẽ phồng má lên.
Không biết là cảm thấy tức anh trêu chọc cô nhiều hơn, hay là xấu hổ vì bị trêu chọc nhiều hơn.
Dù sao… dù sao cũng không muốn nhìn thấy anh!
“Một năm trước, anh tiếp nhận một bệnh nhân, 60 tuổi rồi, ung thư dạ dày.” Giọng anh vẫn rất khẽ, nhưng hình như nặng nề hơn lúc nãy nhiều.
Anh cúi đầu, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại: “Hôm nay qua đời rồi.”
Giọng anh rất mất mát, như thở dài nhưng cũng giống như bi thương, trong câu nói lộ ra vẻ bất lực, ngay cả người ngoài cuộc như Ứng Như Ước cũng thấy thắt lòng.
Trên vai anh gánh vác từng sinh mệnh, cũng từng ra sức cứu được rất nhiều sinh mệnh, nhưng cuối cùng con người vẫn phải trở về với cát bụi.
Ứng Như Ước do dự, muốn an ủi anh.
Chỉ là đứng ở góc độ của cô, thực sự không nói ra được những lời an ủi có tác dụng.
Tay cô để xuôi bên người định giơ lên thì Ôn Cảnh Nhiên đã nắm lấy cổ tay cô, đưa hai tay cô vòng ôm eo anh.
Anh cúi đầu, ôm cô vào lòng, gò má nhẹ nhàng cọ vào tai cô: “Ở với anh một lúc, anh sẽ thả em đi.”
Lời tác giả: Chấn Chân Chân đang quan sát bên ngoài: Phạm quy rồi… bác sĩ Ôn được nước lấn tới quá nhiều!!!
Dù là thế, anh ta xuống ca mổ rồi vẫn còn tinh lực ngăn Ôn Cảnh Nhiên đang chuẩn bị đến khu phòng bệnh nội trú, hỏi anh: “Buổi sáng anh và bác sĩ Ứng chơi trò đoán chữ gì thế?”
“Đoán chữ?” Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn anh ta: “Tôi nói còn chưa rõ hay sao?”
Rõ cái đít!
Ngụy Hòa ôm dạ dày trống rỗng, ngay cả giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường vài phần: “Không phải… không phải anh và bác sĩ Ứng là sư huynh muội hay sao, lẽ nào bên trong còn có quan hệ gì không cho ai biết?”
Ôn Cảnh Nhiên không gấp đến khu nội trú nữa, anh đứng dựa tường, tay chống vào tay vịn bằng sắt dùng cho bệnh nhân vịn, lặng lẽ nhìn anh ta.
Ánh mắt đó thâm trầm lạnh lẽo, giống như hành lang bệnh viện hun hút lạnh lẽo vào nửa đêm.
Bất thần, khiến người ta không nhịn được mà sởn tóc gáy.
Rồi lập tức, Ngụy Hòa nghe anh chậm rãi hỏi một câu: “Sao anh quan tâm cô ấy thế nhỉ?”
Rõ ràng giọng Ôn Cảnh Nhiên rất ôn hòa, nhưng câu nói chậm rãi thoát ra từ kẽ răng đó khiến Ngụy Hòa ngay cả dũng khí đối mắt với anh cũng không có.
Anh ta liếm đôi môi khô nứt, cười vẻ ngượng ngập: “Thế hả? Tôi cảm thấy tôi đối với ai cũng quan tâm cả mà, đây là ‘dòng máu mới’, sau này còn phải làm việc chung nhiều năm, phải tìm hiểu nhiều chứ.”
“Chẳng có gì để tìm hiểu.” Ôn Cảnh Nhiên giơ tay, nhẹ nhàng giữ vai của Ngụy Hòa, giúp anh ta chỉnh lại cổ áo blouse: “Kỹ thuật chuyên ngành của cô ấy rất giỏi, cũng chịu thương chịu khó, về phối hợp ca mổ dù là ai cũng rất ăn ý. Tuy bây giờ bắt đầu lại ở đây, nhưng không tới vài năm, tôi đảm bảo…”
Giọng anh hạ thấp, hơi khàn khàn: “Cô ấy sẽ là bác sĩ gây mê rất xuất sắc.”
Nói dứt, Ôn Cảnh Nhiên buông vai anh ta ra, khẽ khàng giúp anh ta chỉnh lại phẳng phiu vết nhăn do anh tạo ra khi giữ vai lúc nãy.
Sau đó, môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng thoáng nụ cười, lại bổ sung một câu bằng tư thế ung dung thong thả: “Còn về đời sống riêng tư thì không liên quan đến công việc, không cần phải nói nữa.”
Con người Ngụy Hòa, chỗ nào cũng tốt.
Tính cách thân thiện, cũng rất hay giúp đỡ người khác, phẩm chất y đức không chê được, chỉ mỗi một điều khiến người ta không thích đó là tâm tư anh ta có phần “bất chính”, khá nhiều chuyện.
Là một người đàn ông, đặc điểm này của anh ta thực sự không thể coi là ưu điểm.
Ngụy Hòa bị mấy câu nói của Ôn Cảnh Nhiên làm cho nghẹn lời, á khẩu.
Điều anh ta muốn tìm hiểu không phải là kỹ thuật chuyên ngành của Ứng Như Ước có giỏi không, cô có chịu thương chịu khó không, độ phối hợp khi phẫu thuật có phải là với ai cũng ăn ý hay không, rồi bao giờ có thể trở thành bác sĩ gây mê xuất sắc.
Anh ta ngày ngày hỏi thăm chuyện đó thì còn làm bác sĩ ngoại khoa làm gì? Đến phòng nhân sự lãnh lương còn hơn, bảo đảm năm nào cũng có thể ôm giải thương nhân viên xuất sắc về nhà.
Điều khiến Ngụy Hòa thắc mắc là, ông thần Ôn Cảnh Nhiên này, kiểu bác sĩ toàn tâm toàn ý muốn dâng hiến cả đời cho y học, trong bệnh viện này không thể tìm ra người thứ hai.
Năm đó cô con gái bảo bối của phó viện trưởng theo đuổi anh đến mức cả bệnh viện ai ai cũng biết, mà anh thì không hề có động tĩnh gì.
Lúc đó anh ta cũng hay đi thăm dò tin tức, bác sĩ Ôn khi ấy nhiều nhất cũng chỉ là không thèm đếm xỉa… Đâu giống bây giờ, ánh mắt ấy cứ như muốn trói anh ta lên giường, đâm cho vài mũi kim vậy.
Còn cả giọng điệu đó…
Cái gì mà “tôi đảm bảo cô ấy sẽ là bác sĩ gây mê rất xuất sắc”, rồi còn “về đời sống riêng tư không liên quan tới công việc thì không cần nói làm gì”, chỉ thiếu gắn tấm bảng “người chỉ định phát ngôn của bác sĩ Ứng” nữa thôi.
Anh ta cúp đuôi về khoa thay đồ, buồn bực đến nhà ăn bệnh viện để ăn trưa.
Mấy hôm sau, Ứng Như Ước vẫn mỗi ngày đi lại các phòng bệnh, thăm hỏi tình hình hậu phẫu của các bệnh nhân vừa mổ hôm trước.
Ôn Cảnh Nhiên mấy hôm nay khá bận, mỗi ngày đều bị xếp lịch phẫu thuật dày đặc. Như Ước đi thăm hỏi hết xong không cần theo ca mổ, tần suất gặp anh trong phòng phẫu thuật giảm hẳn, chỉ thi thoảng mới gặp anh ở khu nội trú khoa ngoại.
Dù lúc nào thì cũng là bận rộn hối hả.
Ứng Như Ước lần đầu trực ban được xếp vào thứ hai, cũng là tuần thứ hai sau khi cô tới bệnh viện.
Tối hôm trước dì Hoa biết cô sắp thức đêm trực ban nên rất thương xót, nấu một nồi canh sâm để cô bồi bổ sức khỏe trước. Canh sâm đó có bổ hay không thì Như Ước không biết, chỉ biết canh sâm hiệu quả còn hơn cafe, cô uống xong một bát, tối đó máu sôi sùng sục, tinh thần tỉnh táo đến mức nửa đêm mới thoáng thấy buồn ngủ.
Năm giờ rưỡi chiều, Như Ước đúng giờ đến thay ca.
Trực ban đối với mỗi y tá bác sĩ mà nói, đều là một sự tồn tại khiến người ta thấy kinh hồn khiếp vía.
Thẩm Linh Chi và Ứng Như Ước cùng trực ban, sau khi thay ca thì lén lút bày một quả táo cầu bình an ở trong phòng thay đồ.
Bác sĩ gây mê thực tập là Tiểu Khâu cũng trực ban đêm đó thấy thế thì cười hì hì phổ cập: “Tối nay bác sĩ Hứa cũng trực ban…” Mới nói xong, cô nàng liền bí ẩn hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Như Ước: “Mỗi lần hai vợ chồng họ cùng trực ban là điện thoại ở quầy hộ lý cứ reo cả đêm không ngớt, gà bay chó chạy đủ kiểu tình huống.”
Nói xong, dường như cảm thấy những lời này không thích hợp cho lắm nên dè dặt nhìn Như Ước một cái rồi bổ sung: “Bọn mình chỉ là nói chơi vậy thôi.”
Ứng Như Ước hiểu ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Khâu: “Bình thường, trước đây lúc mình là thực tập sinh ở bệnh viện đại học A, mỗi lần mình và bác sĩ Thẩm khoa Ngoại Thần kinh cùng trực ban là bác sĩ gây mê khoa bọn mình cũng phải đặt một quả táo trong phòng thay đồ.”
Thẩm Linh Chi đúng lúc nghe thấy câu đó, vừa đội nón ngay ngắn vừa tò mò hỏi: “Bác sĩ Thẩm khoa Ngoại Thần kinh? Bệnh viện chúng ta có bác sĩ Ngoại Thần Kinh mới tới từ lúc nào vậy?”
Sau khi trao đổi bí mật nho nhỏ, bỗng dưng có được cảm giác tín nhiệm.
Cô bé kia tâm tư đơn giản, có thiện cảm với Như Ước nên xem cô là phe mình, trả lời thay: “Chị Linh Chi, Như Ước nói là bác sĩ đó lúc cô ấy còn làm thực tập sinh ở bệnh viện đại học A, không phải người của bệnh viện chúng ta.”
Tiểu Khâu quay lại chắp tay vái quả táo, rồi lẩm bẩm mấy tiếng “phù hộ” gì đó, cảm thấy yên tâm hơn mới khoác tay Thẩm Linh Chi và Ứng Như Ước cùng ra ngoài.
Việc đầu tiên cần làm sau khi thay ca chính là đến phòng phẫu thuật, làm những việc kết thúc cho phẫu thuật mạn tính ban ngày.
Nhắc đến phẫu thuật mạn tính, khoa Xương và khoa ngoại Não xưa nay đều nằm hàng đầu trong danh sách đen của khoa gây mê hồi sức.
Phẫu thuật của khoa Xương thông thường chưa đến bảy, tám giờ thì chưa kết thúc được, khoa Não càng kinh dị hơn, thời gian mổ rất lâu, một khi mổ là có thể mất cả buổi tối.
Hôm nay cũng trùng hợp, hai khoa trong danh sách đen đều có lịch mổ.
Như Ước theo ca mổ bên khoa Não xong thì đã là mười giờ tối.
Tiểu Khâu nhận được điện thoại trực ban nên chạy đi nối ống thở cho bệnh nhân cấp cứu, Như Ước liền thay cô bé đưa bệnh nhân bên phòng hồi sức về phòng bệnh.
Bàn giao xong định quay về thì điện thoại trong túi reo vang.
Là điện thoại của Hướng Hân.
Như Ước đúng lúc đứng ở lối đi thoát hiểm ở giữa cầu thang, không nghĩ ngợi gì, vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa vào trong nghe điện thoại.
Hướng Hân vừa tan sở về nhà, thành phố L đã mưa cả ngày, ẩm ướt vô cùng, khiến tâm trạng bà cũng dịu lại.
Về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc đi ngang phòng Như Ước, thấy cửa đang hé mở.
Có lẽ là bà cụ nhớ cháu gái nên ban ngày đã ngồi trong phòng Như Ước một lúc, cửa sổ cũng quên không đóng. Bây giờ cả khung cửa sổ bằng gỗ và bàn sách đều bị tạt ướt hết.
Cũng may mỗi lần Như Ước tới cũng không ở lại lâu, trên bàn không có vật gì quý giá.
Chỉ tiếc mấy tấm hình lúc nhỏ của Như Ước bị thấm nước, lần này ướt tới độ gần như nhăn nhúm cả, cũng không biết khi có nắng, phơi khô còn xem được nữa hay không.
“Trong nhà vẫn còn phim cũ.” Như Ước dịu giọng an ủi: “Ngày mai con nghỉ, để đi rửa vài tấm hình rồi gửi cho mẹ.”
Hướng Hân đồng ý ngay, trầm tư một lúc rồi hỏi: “Công việc có thích ứng chưa?”
“Chẳng có gì mà không thích ứng cả.” Ứng Như Ước mặt quay vào tường, mũi chân chạm vào tường, ngón tay vô thức vẽ vẽ trên tường: “Bà ngoại ngủ chưa?”
Hướng Hân “ừ” một tiếng: “Hôm nay bà vào phòng con ngồi một lúc.”
Một câu nói, bỗng gợi lên nỗi thương cảm trong Như Ước.
Cô nhớ lại mấy hôm ở L, mỗi lần cô ra ngoài, dù là về rất nhanh nhưng bà ngoại đều ngồi ngoài vườn, nhìn chằm chằm ra cửa đợi cô về.
Tóc bạc phơ phơ, nhưng lại như một đứa bé vậy.
“Bên L… mưa ạ?” Như Ước nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, trong đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh đều phóng lớn bên tai.
Từng tiếng từng tiếng, như mang cả gợn sóng lăn tăn.
“Mưa cả ngày rồi.” Hướng Hân cười, đóng cửa xong rồi ra ngoài, “Cứ thế đi đã, không làm phiền con làm việc nữa.”
Cúp máy xong, Như Ước nhìn màn hình điện thoại từ từ tối xuống, không nén được tiếng thở dài.
Tiếng thở dài còn chưa hoàn toàn tan biến trong không khí, Như Ước bỗng chốc toàn thân căng cứng.
Giữa cầu thang, trừ cô ra, cô còn nghe thấy tiếng thở của một người khác.
Lúc Ứng Như Ước vào đây không hề để ý xem có ai không, trong lối cầu thang không được sáng chỉ có bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm đang phát ra ánh sáng xanh mờ mờ.
Mà lúc này, ngay cả dũng khí quay người lại cũng không có, hai chân cô cứng đờ đứng tại chỗ.
Lần đầu cảm thấy tim lạnh ngắt, cảm giác sợ hãi khóa chặt trái tim như đôi bàn tay vô hình đang lạnh lùng đè bẹp lồng ngực cô.
Như Ước nín thở, trong lúc đầu óc trống rỗng chỉ có mỗi một suy nghĩ – đếm đến ba sẽ không quay đầu mà mở cửa, chạy thẳng ra ngoài.
Suy nghĩ đó vừa thành hình, còn chưa đợi tứ chi đã tê cứng của cô nhận được chỉ thị của đại não, người đứng trên mấy bậc thang kia đã lên tiếng: “Là anh đây.”
Mới hút xong điếu thuốc nên giọng của Ôn Cảnh Nhiên hơi khàn, ánh mắt anh nhìn vào tấm lưng dần dần thả lỏng của cô, sải bước đi xuống cầu thang, đứng sau lưng cô.
Như Ước cũng quay lại, gương mặt trắng bệch vì sợ đã lộ vẻ nhẹ nhõm.
Cô khẽ thở ra một hơi, gật nhẹ đầu.
Lúc anh lại gần, mùi thuốc lá thơm xộc tới.
Như Ước ngẩng lên nhìn anh: “Anh hút thuốc hả?”
“Ừ.” Anh cúi xuống, giữ lấy cằm cô, quan sát đôi mắt cô: “Ban nãy lúc nghe em nói chuyện điện thoại giọng cũng thay đổi, nên không dám lên tiếng.”
Ngừng lại, anh buông tay, hạ giọng hỏi: “Khóc sao?”
“Không có.” Như Ước chợt cảm thấy hơi ngượng, muốn lùi lại nhưng chân vừa lùi đã chạm vào tường.
Cô bất lực, đưa mắt ra hiệu anh lui lại vài bước.
Ôn Cảnh Nhiên giống như không hiểu ánh mắt đó, ngược lại còn tiến lên một bước, đầu ngón chân chạm vào cô. Anh cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cô: “Tối nay anh cũng trực đêm, nếu nhớ bà ngoại thì mai anh đưa em về.”
Ứng Như Ước lắc đầu.
Lúc này cô đã không còn cảm thấy thương cả khi nhớ tới bà ngoại như lúc nãy nữa, trong đầu cô như nổ tung, chỉ mong bây giờ anh có thể đứng cách xa cô một chút.
Khoảng cách gần thế này, mùi thuốc lá thơm chưa bay hết trên người anh xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô thấy thở cũng khó khăn.
Như Ước định dịch sang bên cạnh.
Ngón chân vừa động đậy, anh đã giơ tay ra, nhẹ nhàng ngăn chặn đường đi của cô: “Đưa bệnh nhân về phòng à?”
“Vâng.” Như Ước ngước lên nhìn anh: “Em phải quay về rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên không nhúc nhích.
Tay áo trắng của anh kề sát tai cô, chất liệu vải thô khiến cô gần như không thể phớt lờ sự tồn tại của anh được.
Đờ ra khoảng mấy giây sau…
Ứng Như Ước đầu hàng, cô dựa vào tường, bất lực hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng Ôn Cảnh Nhiên lại cười, khóe môi anh hơi hé mở, nụ cười đó không xấu xa như bình thường, cũng không phải kiểu ngoài cười trong không cười như khi cười lạnh.
Trong mắt anh cũng thoáng nụ cười, giọng lười nhác: “Muốn ngắm em lâu hơn.”
……
Không ngờ là câu trả lời thẳng thừng đến thế.
Như Ước trừng mắt, bản thân cũng không chịu nổi ánh mắt anh, liền mím môi nhìn sang nơi khác, lặng lẽ phồng má lên.
Không biết là cảm thấy tức anh trêu chọc cô nhiều hơn, hay là xấu hổ vì bị trêu chọc nhiều hơn.
Dù sao… dù sao cũng không muốn nhìn thấy anh!
“Một năm trước, anh tiếp nhận một bệnh nhân, 60 tuổi rồi, ung thư dạ dày.” Giọng anh vẫn rất khẽ, nhưng hình như nặng nề hơn lúc nãy nhiều.
Anh cúi đầu, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại: “Hôm nay qua đời rồi.”
Giọng anh rất mất mát, như thở dài nhưng cũng giống như bi thương, trong câu nói lộ ra vẻ bất lực, ngay cả người ngoài cuộc như Ứng Như Ước cũng thấy thắt lòng.
Trên vai anh gánh vác từng sinh mệnh, cũng từng ra sức cứu được rất nhiều sinh mệnh, nhưng cuối cùng con người vẫn phải trở về với cát bụi.
Ứng Như Ước do dự, muốn an ủi anh.
Chỉ là đứng ở góc độ của cô, thực sự không nói ra được những lời an ủi có tác dụng.
Tay cô để xuôi bên người định giơ lên thì Ôn Cảnh Nhiên đã nắm lấy cổ tay cô, đưa hai tay cô vòng ôm eo anh.
Anh cúi đầu, ôm cô vào lòng, gò má nhẹ nhàng cọ vào tai cô: “Ở với anh một lúc, anh sẽ thả em đi.”
Lời tác giả: Chấn Chân Chân đang quan sát bên ngoài: Phạm quy rồi… bác sĩ Ôn được nước lấn tới quá nhiều!!!
/68
|