Trong hồ sơ của Ứng Như Ước từng ghi rõ quá trình thực tập ở bệnh viện đại học A của cô.
Lúc phỏng vấn, trừ câu hỏi cuối cùng của Ôn Cảnh Nhiên khiến cô không kịp trở tay ra, câu hỏi của vị bác sĩ gây mê hồi sức Thẩm Linh Chi cũng khiến cô có ấn tượng sâu đậm.
Cô ấy hỏi tổng cộng hai câu.
Câu đầu tiên là: “Đứng trên góc độ khách quan, sau khi cô tốt nghiệp ở bệnh viện đại học A, ở lại làm bác sĩ thì tương lai sẽ rộng mở hơn ở bệnh viện đại học S, tại sao cô lại chọn từ bỏ vị trí tuyến một bên đó mà đến bệnh viện đại học S làm việc?”
Ứng Như Ước dự đoán được khi phỏng vấn sẽ hỏi thế nên đưa ra đáp án đã nghĩ sẵn từ sớm: “Nghề bác sĩ này không phân biệt ở đâu, không phân biệt tương lai, dù ở đâu cũng là cứu người. Tôi không thể nói rằng mình không có hy vọng được thăng chức, chỉ là tôi tin rằng trước khi mong cầu có chức vụ, đầu tiên tôi vẫn phải làm tròn nhiệm vụ bác sĩ này đã. Thế thì, dù là ở bệnh viện đại học A hay bệnh viện đại học S, đối với tôi cũng không có gì khác biệt.”
Câu trả lời đường đường chính chính như thế, có lẽ những bác sĩ ở đây đã nghe qua rất nhiều.
Thực ra về bản chất có thể do nguyên nhân gia đình, tình trạng hôn nhân hoặc năng lực có hạn v.v… nhưng câu trả lời được bao bọc lại thì giống như quả bóng không thể chọc vỡ.
Bạn sẽ thấy nó căng tràn, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, nhưng trong lòng hiểu rõ, chỉ cần lấy kim chích vào thì nó sẽ vỡ ngay.
Chỉ là không ai đi so đo về độ chân thực của câu trả lời này.
Giống như mỗi một bác sĩ bước vào bệnh viện, họ hoặc có lý tưởng cứu chữa người bệnh, hoặc có trách nhiệm của một người bác sĩ, nhưng sau mấy năm theo nghề, hiện thực sẽ dần dần bào mòn những góc cạnh sắc bén của họ, khiến họ nhìn rõ hiện trạng của mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Trong những người đó, số ít vẫn kiên trì với lý tưởng ban đầu, đa phần sẽ xem nghề nghiệp từng là mơ ước kia là bát cơm của mình.
Không ai là thất bại cả.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ, mỗi ngày họ đều ở tuyến đầu trong việc cứu tử phù thương, làm những việc mà bác sĩ phải làm.
Thế nên, dù xảy ra những gì, đều không ngăn cản niềm tin yêu mãnh liệt của Như Ước đối với nghề nghiệp này.
Câu hỏi đầu tiên của Thẩm Linh Chi xuất phát từ góc độ của bác sĩ gây mê, nếu nói là hỏi, chi bằng nên quy nó về dạng cảnh báo.
Đó là một câu rất tường tận: “Công việc của bác sĩ gây mê chính là trong phòng mổ, một ngày lên bàn mổ mấy lần, từ lúc giao ban bắt đầu, cô sẽ phụ trách bảo vệ mạng sống của bệnh nhân. Đối với phụ nữ, lượng công việc rất lớn, trách nhiệm trên vai rất nặng. Lúc cô yêu đương, có thể sẽ không có thời gian chăm sóc đến cảm xúc của bạn trai, mà đồng thời cô còn phải gánh vác rất nhiều sự bất đồng và không thấu hiểu, những điều này trước khi cô nhận công tác đã từng suy nghĩ, đồng thời sẵn sàng cả chưa?”
Thẩm Linh Chi thực tập ở bệnh viện đại học S, tốt nghiệp rồi ở lại làm việc, trải qua bao năm công tác, kinh nghiệm dày dặn của cô có thể nói là bao gồm toàn bộ quá trình tâm lý tuyến đầu của mọi bác sĩ gây mê trong khoa.
Bác sĩ gây mê trong mắt nhiều người, chỉ là bác sĩ tiêm một mũi trước khi phẫu thuật.
So với bác sĩ khoa ngoại có một đầu óc minh mẫn, cần mở lồng ngực ổ bụng, xử lý mọi loại bệnh, thì bác sĩ gây mê giống như cái bóng đứng sau bức màn, không ai hay biết.
Hiếm khi biết rằng, bắt đầu từ khi xác định phẫu thuật, bác sĩ gây mê trước khi tiến hành ca mổ cần phải hiểu hết thông tin cơ bản về bệnh nhân, bệnh án trước đây của họ. Lúc tìm hiểu, cần thông báo với bệnh nhân và người nhà họ về độ nguy hiểm khi gây mê, xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân.
Thậm chí trạng thái sức khỏe bệnh nhân có phù hợp với điều kiện làm phẫu thuật hay không, đều do bác sĩ gây mê đánh giá.
Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ gây mê phải giám sát tình trạng sức khỏe bệnh nhân liên tục không ngơi nghỉ, đảm bảo nhịp tim, huyết áp, độ bão hòa oxy nằm trong phạm vi bình thường. Trong khi mổ nếu xuất hiện tình trạng bệnh nhân xuất huyết nặng, nhịp tim và hô hấp ngừng, thì đều cần bác sĩ gây mê tiến hành cứu chữa.
Có thể nói, khi đèn sáng, bác sĩ gây mê đã ở trong buồng lái của chuyến bay bảo toàn sinh mệnh.
Những điều này, Ứng Như Ước đều biết rõ, cũng rất tự hào về nó.
Thế nên câu hỏi của Thẩm Linh Chi, cô trả lời không chút do dự.
Cô có một trái tim nhiệt huyết của bác sĩ.
Mà hôm nay, cô sẽ mang theo trái tim này, lại lần nữa bước vào chức vụ mà cô muốn cống hiến cả cuộc đời này.
Ứng Như Ước đến thẳng khoa gây mê hồi sức.
Thẩm Linh Chi nhận được thông báo, đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật từ sớm.
Cô là trưởng khoa gây mê, phụ trách dẫn Ứng Như Ước tham quan phòng phẫu thuật, tìm hiểu về bố cục phòng và cả vị trí đặt những thiết bị y tế.
Hơn nửa tháng trước, vì Ôn Cảnh Nhiên, Thẩm Linh Chi đã có một bữa cơm thân mật với Ứng Như Ước ở suối nước nóng Đông Cư Sơn.
Không phải là bữa cơm chính thức, lại là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng thoải mái, Thẩm Linh Chi thực ra thấy rất có cảm tình với Ứng Như Ước vừa làm quen được.
Không nhắc đến chuyện nể mặt bác sĩ Ôn, Ứng Như Ước khi phỏng vấn tỏ ra tự tin, trầm tĩnh vững vàng, và cả những tố chất mà bác sĩ gây mê cần có, đều thu hút tình cảm rất lớn từ cô.
Đối với việc Ứng Như Ước vào làm, thực ra Thẩm Linh Chi cũng có chút mong đợi.
Tính cách Thẩm Linh Chi vốn ôn hòa, làm việc cũng nhẫn nại, lại thêm có phần yêu mến Như Ước, trên nền tảng làm tròn bổn phận, cô còn nhiệt tình phổ cập thêm cho Như Ước tính khí của một số bác sĩ trong bệnh viện nữa.
Chẳng hạn như bác sĩ Lâm khoa Ngoại không được kiên nhẫn cho lắm, và có cả chứng cưỡng bức nhẹ, trong quá trình phẫu thuật nếu xuất hiện những tình huống mà anh ta không đoán trước được, thì bộ mặt Diêm Vương của anh ta sẽ càng lạnh lẽo hơn.
Nhưng những tình huống bất ngờ xảy ra trong quá trình phẫu thuật lúc nào cũng nhiều…
Tóm lại là, khi cùng ca mổ với bác sĩ Lâm, phải nhớ dịu giọng lại, phát huy ưu thế nữ tính, lấy nhu khắc cương. Cho dù trong lúc mổ bị bác sĩ Lâm trừng mắt mấy lần, cũng phải bình thản, cắt đứt mọi cảm xúc…
Rồi ví dụ như bác sĩ Ngụy khoa Ngoại Tiêu hóa.
Khoa ngoại Tiêu hóa gần như là khoa có “nhan sắc” cao nhất bệnh viện đại học S, trừ Ôn Cảnh Nhiên đứng đầu bảng ra, đàn áp hết những “nam vương” khác, lại thêm bác sĩ Ngụy và một nam bác sĩ trẻ mới vào làm việc, số lượng và chất lượng đều vượt trội những khoa khác.
So với sự cao ngạo lạnh lùng của Ôn Cảnh Nhiên, thì bác sĩ Ngụy được coi là gió xuân dịu dàng trong khoa ngoại Tiêu hóa, một vầng dương ấm áp.
Anh ta bẩm sinh đã hay cười, dù mặt dửng dưng nhìn người ta thì cũng có cảm giác khóe môi, ánh mắt anh ta đang thoáng nụ cười. Thế nên ban đầu khi quen biết với bác sĩ Ngụy, mọi người đều cảm thấy bác sĩ Ngụy là người rất dễ gần.
Thực tế thì anh ta cũng đúng là một người dễ gần…
Nhưng nhắc đến bác sĩ Ngụy, đặc điểm đặc trưng nhất của anh ta chắc là anh ta khá “bà tám”… Bà tám đến mức độ nào? Trong bệnh viện này, bác sĩ nào ngoại tình, y tá nào bắt cá hai tay, bệnh nhân nào làm trò gây cười khi khám bệnh, anh ta đều biết hết.
Thẩm Linh Chi khi nhắc đến người này không hề giống như đang nói về một chàng trai ấm áp, dịu dàng như gió xuân, ngược lại còn rùng mình run rẩy, cảnh cáo Như Ước giữ khoảng cách an toàn với anh ta, lúc cần thiết còn phải kính nhi viễn chi.
Ứng Như Ước nghe mà nửa hiểu nửa không, ù ù cạc cạc, nhưng vẫn gật gật đầu, tỏ ra đã ghi nhớ.
Trọng tâm cuối cùng được nhắc đến là Ôn Cảnh Nhiên.
Sự lạnh lùng, cao ngạo của Ôn Cảnh Nhiên là điều mà mọi người trong bệnh viện đều biết rõ.
Chỉ cần đang làm việc, đừng bao giờ liếc mắt đưa tình, tỏ vẻ tình cảm với Ôn Cảnh Nhiên, những người bị ăn mắng bây giờ mặt còn dày hơn người khác nữa…
“Phẫu thuật của bác sĩ Ôn thực ra rất dễ học tập.” Thẩm Linh Chi dẫn cô đến một gian phòng mổ, đẩy cửa bước vào, nói tiếp: “Bản lĩnh của sư huynh em chắc em cũng biết, lúc anh ấy làm phẫu thuật, trong phòng rất yên tĩnh. Như bác sĩ Ngụy à, trong lúc mổ nếu thời gian kéo dài, nếu không cho anh ta nói thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Có lúc anh ta còn nói những câu bậy bạ nữa, khiến cho đám y tá trẻ kia đỏ mặt tía tai mới thôi.”
“Nhưng trong ca mổ của bác sĩ Ôn, chỉ cần bác sĩ Ôn không nói gì thì chẳng ai có gan nói một câu không liên quan tới ca mổ. Nhưng điểm thú vị cũng ở đó, quá trình mổ nếu quá phức tạp, y tá bác sĩ căng thẳng cao độ sẽ rất mệt mỏi.”
“Lúc đó bác sĩ Ôn sẽ lên tiếng, đừng thấy anh ấy bình thường liều mạng vì công việc tới mức sắp ở luôn trong bệnh viện, nhưng trong thành phố S, chỗ nào mở quán ăn ngon, chỗ nào có cao ốc mới, ngay cả ngôi sao nào tới S biểu diễn, anh ấy đều biết hết.”
Ứng Như Ước tự tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười.
Ôn Cảnh Nhiên thực sự là người như vậy.
Cô là người sinh ra và lớn lên ở S mà cũng không hiểu rõ thành phố này bằng anh, quán ăn lâu đời mở ở chỗ kia; quán bi-da ở góc phố đó; khu chơi game ở tầng âm hai…
Giống như chẳng có gì mà anh không biết.
Chỉ là anh lại quan tâm tới tin tức ngành giải trí, điều này đúng là khiến cô thấy mới mẻ.
Vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Linh Chi nói rất thú vị và sinh động, không bao lâu đã dẫn Ứng Như Ước tham quan xong tất cả phòng phẫu thuật.
Tìm hiểu xong bố cục phòng phẫu thuật, và cả vị trí sắp đặt những thiết bị y tế, Thẩm Linh Chi rất nhanh nhẹn, tranh thủ đưa Ứng Như Ước vào phòng mổ để tìm hiểu quy trình.
Ca mổ bắt đầu đúng giờ, mọi nhân viên trong bệnh viện đã vào vị trí.
Bệnh nhân đã được tiến hành gây mê.
Thẩm Linh Chi đưa Ứng Như Ước vào phòng phẫu thuật rồi, tìm đúng mục tiêu là bác sĩ gây mê đang ngồi trước máy tính, khẽ vỗ vào vai anh ta. Khiến anh chàng bác sĩ đó quay lại, cô nheo mắt, đẩy Như Ước đang đứng cạnh: “Bác sĩ Phó, vị này là bác sĩ gây mê mới tới, cậu giúp chỉ dẫn nhé.”
Mới nghe nói là bác sĩ gây mê mới đến, trừ vị bác sĩ gây mê bị Thẩm Linh Chi vỗ vai gây chú ý ra, mọi nhân viên y tế trong phòng đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Ca mổ của khoa Ngoại tiêu hóa, mổ chính là Ôn Cảnh Nhiên, trợ giúp là bác sĩ Ngụy Hòa, và cả hai, ba bác sĩ thực tập.
Bao nhiêu cặp mắt dồn lại, may mà Ứng Như Ước là người đã quen với bệnh viện, nhưng cũng nhất thời khó mà chống đỡ nổi.
Cô ngượng ngùng đẩy khẩu trang trên sống mũi lên, cũng may khẩu trang đã che lấp nửa gương mặt, nếu không thì vẻ lúng túng xấu hổ sẽ lộ ra ngoài mất.
Cô hắng giọng, chỉ có thể tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ gây mê hôm nay mới đến làm việc, đến để làm quen với quy trình.”
Ánh mắt cô nhìn vào chính giữa đám đông đó, vào hình bóng cao ráo nhất.
Gần như chỉ bằng một cái nhìn, cô đã có thể nhận ra chính xác Ôn Cảnh Nhiên.
Sống mũi anh rất cao, hõm mắt sâu, đôi mắt như có ánh sáng.
Trong đám nhân viên y tế này, chỉ có ánh mắt anh như cười như không, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Rõ ràng là đã sớm đoán được cô sẽ bị Thẩm Linh Chi nhét vào phòng mổ, không hề tỏ ra bất ngờ.
Ngụy Hòa đã nghe nói trong lứa y bác sĩ mới đến hôm nay có tiểu sư muội của Ôn Cảnh Nhiên, bệnh viện lần này chỉ tuyển một bác sĩ gây mê, nghe nói là vào nhờ điểm số đứng đầu khi thi tuyển.
Vốn dĩ, tiểu sư muội của Ôn Cảnh Nhiên đã là chức danh đủ để thu hút người khác, mà người ta lại vào đây bằng thực lực, nên bây giờ cả nửa bệnh viện đều muốn gặp cô bác sĩ gây mê này.
Ngụy Hòa vốn định kết thúc ca mổ sẽ đến khoa gây mê xem thử, nào ngờ, quá mừng rỡ, người ta đã chủ động dâng đến cửa rồi.
Hóa ra vị này chính là tiểu sư muội khiến bác sĩ Ôn quan tâm đến phòng nhân sự một cách bất thường, lại còn dự thính buổi phỏng vấn…
Anh ta cười tít mắt như thường ngày, hỏi: “Xưng hô thế nào nhỉ?”
Vừa nói dứt, Ôn Cảnh Nhiên đứng đối diện đã liếc nhìn, ánh mắt đó âm u, lạnh lẽo như gió luồn qua hành lang vậy.
Ngụy Hòa rùng mình, răng đánh lập cập suýt cắn vào môi.
Anh ta nhìn Ôn Cảnh Nhiên với vẻ hoang mang.
Anh đang cúi xuống, trông có vẻ không quan tâm gì mấy…
Lẽ nào là anh ta nhìn lầm?
“Tôi tên Ứng Như Ước.” Ứng Như Ước nheo mắt, để lộ một nụ cười thân thiện.
Tuy cô từng có kinh nghiệm trong vô số ca mổ của bệnh viện đại học A, nhưng ở bệnh viện đại học S, cô không hề có “hào quang” gì, chỉ là một người mới thuần túy.
Dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc, khi mới tới bệnh viện, thì nên tỏ vẻ là một người mới.
Trong phòng mổ, thứ mà Như Ước cần làm quen, chính là cách sử dụng máy gây mê và cả cách ghi chép trong bảng ghi chép gây mê của toàn quá trình phẫu thuật.
Ca mổ bắt đầu, cảm giác mới mẻ do em gái mới tới mang lại đã qua đi, mọi người đều vùi đầu vào chú ý những điều mình phải phụ trách.
Như Thẩm Linh Chi đã nói, ca mổ của Ôn Cảnh Nhiên trừ phi anh mở miệng, nếu không chẳng ai dám nói một câu thừa thãi nào.
Thế là, khi mới bắt đầu, trong gian phòng vốn yên tĩnh đến mức chỉ có máy móc kêu khẽ, trừ thi thoảng có tiếng nói của Ôn Cảnh Nhiên ngắn gọn, súc tích nói ra dụng cụ thiết bị anh cần, thì chỉ có bác sĩ Phó gây mê là thi thoảng nói chuyện cùng cô.
Vì quá yên tĩnh, thậm chí Ứng Như Ước có thể nghe thấy âm thanh phát ra khi bác sĩ Phó nuốt nước bọt.
Ánh mắt cô từ màn hình máy tính chuyển sang trước bàn mổ.
Ca mổ này có mấy bác sĩ thực tập cũng theo học, Ôn Cảnh Nhiên sẽ miêu tả ngắn gọn cách thức xử lý và những việc cần chú ý.
Anh nói rất ít, câu nào cũng đơn giản, ngắn gọn đến mức không có một chữ thừa thãi, nhưng lại khiến người ta hiểu hết.
Lúc này, anh cúi đầu, sau gáy để lộ một khoảng da trắng ngần.
Theo lý thì làn da đàn ông phải là màu nâu thì nhìn mới khỏe mạnh, nhưng làn da trắng của Ôn Cảnh Nhiên không hề yếu ớt, ngược lại còn có vẻ tinh tế hơn những người đàn ông thô lỗ khác.
Thật là… quyến rũ vô cùng.
Lúc phỏng vấn, trừ câu hỏi cuối cùng của Ôn Cảnh Nhiên khiến cô không kịp trở tay ra, câu hỏi của vị bác sĩ gây mê hồi sức Thẩm Linh Chi cũng khiến cô có ấn tượng sâu đậm.
Cô ấy hỏi tổng cộng hai câu.
Câu đầu tiên là: “Đứng trên góc độ khách quan, sau khi cô tốt nghiệp ở bệnh viện đại học A, ở lại làm bác sĩ thì tương lai sẽ rộng mở hơn ở bệnh viện đại học S, tại sao cô lại chọn từ bỏ vị trí tuyến một bên đó mà đến bệnh viện đại học S làm việc?”
Ứng Như Ước dự đoán được khi phỏng vấn sẽ hỏi thế nên đưa ra đáp án đã nghĩ sẵn từ sớm: “Nghề bác sĩ này không phân biệt ở đâu, không phân biệt tương lai, dù ở đâu cũng là cứu người. Tôi không thể nói rằng mình không có hy vọng được thăng chức, chỉ là tôi tin rằng trước khi mong cầu có chức vụ, đầu tiên tôi vẫn phải làm tròn nhiệm vụ bác sĩ này đã. Thế thì, dù là ở bệnh viện đại học A hay bệnh viện đại học S, đối với tôi cũng không có gì khác biệt.”
Câu trả lời đường đường chính chính như thế, có lẽ những bác sĩ ở đây đã nghe qua rất nhiều.
Thực ra về bản chất có thể do nguyên nhân gia đình, tình trạng hôn nhân hoặc năng lực có hạn v.v… nhưng câu trả lời được bao bọc lại thì giống như quả bóng không thể chọc vỡ.
Bạn sẽ thấy nó căng tràn, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, nhưng trong lòng hiểu rõ, chỉ cần lấy kim chích vào thì nó sẽ vỡ ngay.
Chỉ là không ai đi so đo về độ chân thực của câu trả lời này.
Giống như mỗi một bác sĩ bước vào bệnh viện, họ hoặc có lý tưởng cứu chữa người bệnh, hoặc có trách nhiệm của một người bác sĩ, nhưng sau mấy năm theo nghề, hiện thực sẽ dần dần bào mòn những góc cạnh sắc bén của họ, khiến họ nhìn rõ hiện trạng của mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Trong những người đó, số ít vẫn kiên trì với lý tưởng ban đầu, đa phần sẽ xem nghề nghiệp từng là mơ ước kia là bát cơm của mình.
Không ai là thất bại cả.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ, mỗi ngày họ đều ở tuyến đầu trong việc cứu tử phù thương, làm những việc mà bác sĩ phải làm.
Thế nên, dù xảy ra những gì, đều không ngăn cản niềm tin yêu mãnh liệt của Như Ước đối với nghề nghiệp này.
Câu hỏi đầu tiên của Thẩm Linh Chi xuất phát từ góc độ của bác sĩ gây mê, nếu nói là hỏi, chi bằng nên quy nó về dạng cảnh báo.
Đó là một câu rất tường tận: “Công việc của bác sĩ gây mê chính là trong phòng mổ, một ngày lên bàn mổ mấy lần, từ lúc giao ban bắt đầu, cô sẽ phụ trách bảo vệ mạng sống của bệnh nhân. Đối với phụ nữ, lượng công việc rất lớn, trách nhiệm trên vai rất nặng. Lúc cô yêu đương, có thể sẽ không có thời gian chăm sóc đến cảm xúc của bạn trai, mà đồng thời cô còn phải gánh vác rất nhiều sự bất đồng và không thấu hiểu, những điều này trước khi cô nhận công tác đã từng suy nghĩ, đồng thời sẵn sàng cả chưa?”
Thẩm Linh Chi thực tập ở bệnh viện đại học S, tốt nghiệp rồi ở lại làm việc, trải qua bao năm công tác, kinh nghiệm dày dặn của cô có thể nói là bao gồm toàn bộ quá trình tâm lý tuyến đầu của mọi bác sĩ gây mê trong khoa.
Bác sĩ gây mê trong mắt nhiều người, chỉ là bác sĩ tiêm một mũi trước khi phẫu thuật.
So với bác sĩ khoa ngoại có một đầu óc minh mẫn, cần mở lồng ngực ổ bụng, xử lý mọi loại bệnh, thì bác sĩ gây mê giống như cái bóng đứng sau bức màn, không ai hay biết.
Hiếm khi biết rằng, bắt đầu từ khi xác định phẫu thuật, bác sĩ gây mê trước khi tiến hành ca mổ cần phải hiểu hết thông tin cơ bản về bệnh nhân, bệnh án trước đây của họ. Lúc tìm hiểu, cần thông báo với bệnh nhân và người nhà họ về độ nguy hiểm khi gây mê, xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân.
Thậm chí trạng thái sức khỏe bệnh nhân có phù hợp với điều kiện làm phẫu thuật hay không, đều do bác sĩ gây mê đánh giá.
Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ gây mê phải giám sát tình trạng sức khỏe bệnh nhân liên tục không ngơi nghỉ, đảm bảo nhịp tim, huyết áp, độ bão hòa oxy nằm trong phạm vi bình thường. Trong khi mổ nếu xuất hiện tình trạng bệnh nhân xuất huyết nặng, nhịp tim và hô hấp ngừng, thì đều cần bác sĩ gây mê tiến hành cứu chữa.
Có thể nói, khi đèn sáng, bác sĩ gây mê đã ở trong buồng lái của chuyến bay bảo toàn sinh mệnh.
Những điều này, Ứng Như Ước đều biết rõ, cũng rất tự hào về nó.
Thế nên câu hỏi của Thẩm Linh Chi, cô trả lời không chút do dự.
Cô có một trái tim nhiệt huyết của bác sĩ.
Mà hôm nay, cô sẽ mang theo trái tim này, lại lần nữa bước vào chức vụ mà cô muốn cống hiến cả cuộc đời này.
Ứng Như Ước đến thẳng khoa gây mê hồi sức.
Thẩm Linh Chi nhận được thông báo, đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật từ sớm.
Cô là trưởng khoa gây mê, phụ trách dẫn Ứng Như Ước tham quan phòng phẫu thuật, tìm hiểu về bố cục phòng và cả vị trí đặt những thiết bị y tế.
Hơn nửa tháng trước, vì Ôn Cảnh Nhiên, Thẩm Linh Chi đã có một bữa cơm thân mật với Ứng Như Ước ở suối nước nóng Đông Cư Sơn.
Không phải là bữa cơm chính thức, lại là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng thoải mái, Thẩm Linh Chi thực ra thấy rất có cảm tình với Ứng Như Ước vừa làm quen được.
Không nhắc đến chuyện nể mặt bác sĩ Ôn, Ứng Như Ước khi phỏng vấn tỏ ra tự tin, trầm tĩnh vững vàng, và cả những tố chất mà bác sĩ gây mê cần có, đều thu hút tình cảm rất lớn từ cô.
Đối với việc Ứng Như Ước vào làm, thực ra Thẩm Linh Chi cũng có chút mong đợi.
Tính cách Thẩm Linh Chi vốn ôn hòa, làm việc cũng nhẫn nại, lại thêm có phần yêu mến Như Ước, trên nền tảng làm tròn bổn phận, cô còn nhiệt tình phổ cập thêm cho Như Ước tính khí của một số bác sĩ trong bệnh viện nữa.
Chẳng hạn như bác sĩ Lâm khoa Ngoại không được kiên nhẫn cho lắm, và có cả chứng cưỡng bức nhẹ, trong quá trình phẫu thuật nếu xuất hiện những tình huống mà anh ta không đoán trước được, thì bộ mặt Diêm Vương của anh ta sẽ càng lạnh lẽo hơn.
Nhưng những tình huống bất ngờ xảy ra trong quá trình phẫu thuật lúc nào cũng nhiều…
Tóm lại là, khi cùng ca mổ với bác sĩ Lâm, phải nhớ dịu giọng lại, phát huy ưu thế nữ tính, lấy nhu khắc cương. Cho dù trong lúc mổ bị bác sĩ Lâm trừng mắt mấy lần, cũng phải bình thản, cắt đứt mọi cảm xúc…
Rồi ví dụ như bác sĩ Ngụy khoa Ngoại Tiêu hóa.
Khoa ngoại Tiêu hóa gần như là khoa có “nhan sắc” cao nhất bệnh viện đại học S, trừ Ôn Cảnh Nhiên đứng đầu bảng ra, đàn áp hết những “nam vương” khác, lại thêm bác sĩ Ngụy và một nam bác sĩ trẻ mới vào làm việc, số lượng và chất lượng đều vượt trội những khoa khác.
So với sự cao ngạo lạnh lùng của Ôn Cảnh Nhiên, thì bác sĩ Ngụy được coi là gió xuân dịu dàng trong khoa ngoại Tiêu hóa, một vầng dương ấm áp.
Anh ta bẩm sinh đã hay cười, dù mặt dửng dưng nhìn người ta thì cũng có cảm giác khóe môi, ánh mắt anh ta đang thoáng nụ cười. Thế nên ban đầu khi quen biết với bác sĩ Ngụy, mọi người đều cảm thấy bác sĩ Ngụy là người rất dễ gần.
Thực tế thì anh ta cũng đúng là một người dễ gần…
Nhưng nhắc đến bác sĩ Ngụy, đặc điểm đặc trưng nhất của anh ta chắc là anh ta khá “bà tám”… Bà tám đến mức độ nào? Trong bệnh viện này, bác sĩ nào ngoại tình, y tá nào bắt cá hai tay, bệnh nhân nào làm trò gây cười khi khám bệnh, anh ta đều biết hết.
Thẩm Linh Chi khi nhắc đến người này không hề giống như đang nói về một chàng trai ấm áp, dịu dàng như gió xuân, ngược lại còn rùng mình run rẩy, cảnh cáo Như Ước giữ khoảng cách an toàn với anh ta, lúc cần thiết còn phải kính nhi viễn chi.
Ứng Như Ước nghe mà nửa hiểu nửa không, ù ù cạc cạc, nhưng vẫn gật gật đầu, tỏ ra đã ghi nhớ.
Trọng tâm cuối cùng được nhắc đến là Ôn Cảnh Nhiên.
Sự lạnh lùng, cao ngạo của Ôn Cảnh Nhiên là điều mà mọi người trong bệnh viện đều biết rõ.
Chỉ cần đang làm việc, đừng bao giờ liếc mắt đưa tình, tỏ vẻ tình cảm với Ôn Cảnh Nhiên, những người bị ăn mắng bây giờ mặt còn dày hơn người khác nữa…
“Phẫu thuật của bác sĩ Ôn thực ra rất dễ học tập.” Thẩm Linh Chi dẫn cô đến một gian phòng mổ, đẩy cửa bước vào, nói tiếp: “Bản lĩnh của sư huynh em chắc em cũng biết, lúc anh ấy làm phẫu thuật, trong phòng rất yên tĩnh. Như bác sĩ Ngụy à, trong lúc mổ nếu thời gian kéo dài, nếu không cho anh ta nói thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Có lúc anh ta còn nói những câu bậy bạ nữa, khiến cho đám y tá trẻ kia đỏ mặt tía tai mới thôi.”
“Nhưng trong ca mổ của bác sĩ Ôn, chỉ cần bác sĩ Ôn không nói gì thì chẳng ai có gan nói một câu không liên quan tới ca mổ. Nhưng điểm thú vị cũng ở đó, quá trình mổ nếu quá phức tạp, y tá bác sĩ căng thẳng cao độ sẽ rất mệt mỏi.”
“Lúc đó bác sĩ Ôn sẽ lên tiếng, đừng thấy anh ấy bình thường liều mạng vì công việc tới mức sắp ở luôn trong bệnh viện, nhưng trong thành phố S, chỗ nào mở quán ăn ngon, chỗ nào có cao ốc mới, ngay cả ngôi sao nào tới S biểu diễn, anh ấy đều biết hết.”
Ứng Như Ước tự tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười.
Ôn Cảnh Nhiên thực sự là người như vậy.
Cô là người sinh ra và lớn lên ở S mà cũng không hiểu rõ thành phố này bằng anh, quán ăn lâu đời mở ở chỗ kia; quán bi-da ở góc phố đó; khu chơi game ở tầng âm hai…
Giống như chẳng có gì mà anh không biết.
Chỉ là anh lại quan tâm tới tin tức ngành giải trí, điều này đúng là khiến cô thấy mới mẻ.
Vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Linh Chi nói rất thú vị và sinh động, không bao lâu đã dẫn Ứng Như Ước tham quan xong tất cả phòng phẫu thuật.
Tìm hiểu xong bố cục phòng phẫu thuật, và cả vị trí sắp đặt những thiết bị y tế, Thẩm Linh Chi rất nhanh nhẹn, tranh thủ đưa Ứng Như Ước vào phòng mổ để tìm hiểu quy trình.
Ca mổ bắt đầu đúng giờ, mọi nhân viên trong bệnh viện đã vào vị trí.
Bệnh nhân đã được tiến hành gây mê.
Thẩm Linh Chi đưa Ứng Như Ước vào phòng phẫu thuật rồi, tìm đúng mục tiêu là bác sĩ gây mê đang ngồi trước máy tính, khẽ vỗ vào vai anh ta. Khiến anh chàng bác sĩ đó quay lại, cô nheo mắt, đẩy Như Ước đang đứng cạnh: “Bác sĩ Phó, vị này là bác sĩ gây mê mới tới, cậu giúp chỉ dẫn nhé.”
Mới nghe nói là bác sĩ gây mê mới đến, trừ vị bác sĩ gây mê bị Thẩm Linh Chi vỗ vai gây chú ý ra, mọi nhân viên y tế trong phòng đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Ca mổ của khoa Ngoại tiêu hóa, mổ chính là Ôn Cảnh Nhiên, trợ giúp là bác sĩ Ngụy Hòa, và cả hai, ba bác sĩ thực tập.
Bao nhiêu cặp mắt dồn lại, may mà Ứng Như Ước là người đã quen với bệnh viện, nhưng cũng nhất thời khó mà chống đỡ nổi.
Cô ngượng ngùng đẩy khẩu trang trên sống mũi lên, cũng may khẩu trang đã che lấp nửa gương mặt, nếu không thì vẻ lúng túng xấu hổ sẽ lộ ra ngoài mất.
Cô hắng giọng, chỉ có thể tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ gây mê hôm nay mới đến làm việc, đến để làm quen với quy trình.”
Ánh mắt cô nhìn vào chính giữa đám đông đó, vào hình bóng cao ráo nhất.
Gần như chỉ bằng một cái nhìn, cô đã có thể nhận ra chính xác Ôn Cảnh Nhiên.
Sống mũi anh rất cao, hõm mắt sâu, đôi mắt như có ánh sáng.
Trong đám nhân viên y tế này, chỉ có ánh mắt anh như cười như không, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Rõ ràng là đã sớm đoán được cô sẽ bị Thẩm Linh Chi nhét vào phòng mổ, không hề tỏ ra bất ngờ.
Ngụy Hòa đã nghe nói trong lứa y bác sĩ mới đến hôm nay có tiểu sư muội của Ôn Cảnh Nhiên, bệnh viện lần này chỉ tuyển một bác sĩ gây mê, nghe nói là vào nhờ điểm số đứng đầu khi thi tuyển.
Vốn dĩ, tiểu sư muội của Ôn Cảnh Nhiên đã là chức danh đủ để thu hút người khác, mà người ta lại vào đây bằng thực lực, nên bây giờ cả nửa bệnh viện đều muốn gặp cô bác sĩ gây mê này.
Ngụy Hòa vốn định kết thúc ca mổ sẽ đến khoa gây mê xem thử, nào ngờ, quá mừng rỡ, người ta đã chủ động dâng đến cửa rồi.
Hóa ra vị này chính là tiểu sư muội khiến bác sĩ Ôn quan tâm đến phòng nhân sự một cách bất thường, lại còn dự thính buổi phỏng vấn…
Anh ta cười tít mắt như thường ngày, hỏi: “Xưng hô thế nào nhỉ?”
Vừa nói dứt, Ôn Cảnh Nhiên đứng đối diện đã liếc nhìn, ánh mắt đó âm u, lạnh lẽo như gió luồn qua hành lang vậy.
Ngụy Hòa rùng mình, răng đánh lập cập suýt cắn vào môi.
Anh ta nhìn Ôn Cảnh Nhiên với vẻ hoang mang.
Anh đang cúi xuống, trông có vẻ không quan tâm gì mấy…
Lẽ nào là anh ta nhìn lầm?
“Tôi tên Ứng Như Ước.” Ứng Như Ước nheo mắt, để lộ một nụ cười thân thiện.
Tuy cô từng có kinh nghiệm trong vô số ca mổ của bệnh viện đại học A, nhưng ở bệnh viện đại học S, cô không hề có “hào quang” gì, chỉ là một người mới thuần túy.
Dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc, khi mới tới bệnh viện, thì nên tỏ vẻ là một người mới.
Trong phòng mổ, thứ mà Như Ước cần làm quen, chính là cách sử dụng máy gây mê và cả cách ghi chép trong bảng ghi chép gây mê của toàn quá trình phẫu thuật.
Ca mổ bắt đầu, cảm giác mới mẻ do em gái mới tới mang lại đã qua đi, mọi người đều vùi đầu vào chú ý những điều mình phải phụ trách.
Như Thẩm Linh Chi đã nói, ca mổ của Ôn Cảnh Nhiên trừ phi anh mở miệng, nếu không chẳng ai dám nói một câu thừa thãi nào.
Thế là, khi mới bắt đầu, trong gian phòng vốn yên tĩnh đến mức chỉ có máy móc kêu khẽ, trừ thi thoảng có tiếng nói của Ôn Cảnh Nhiên ngắn gọn, súc tích nói ra dụng cụ thiết bị anh cần, thì chỉ có bác sĩ Phó gây mê là thi thoảng nói chuyện cùng cô.
Vì quá yên tĩnh, thậm chí Ứng Như Ước có thể nghe thấy âm thanh phát ra khi bác sĩ Phó nuốt nước bọt.
Ánh mắt cô từ màn hình máy tính chuyển sang trước bàn mổ.
Ca mổ này có mấy bác sĩ thực tập cũng theo học, Ôn Cảnh Nhiên sẽ miêu tả ngắn gọn cách thức xử lý và những việc cần chú ý.
Anh nói rất ít, câu nào cũng đơn giản, ngắn gọn đến mức không có một chữ thừa thãi, nhưng lại khiến người ta hiểu hết.
Lúc này, anh cúi đầu, sau gáy để lộ một khoảng da trắng ngần.
Theo lý thì làn da đàn ông phải là màu nâu thì nhìn mới khỏe mạnh, nhưng làn da trắng của Ôn Cảnh Nhiên không hề yếu ớt, ngược lại còn có vẻ tinh tế hơn những người đàn ông thô lỗ khác.
Thật là… quyến rũ vô cùng.
/68
|