Anh Đừng Đi

Chương 2: Cuộc sống mới

/79


Bước chân đi về hướng trường học, tâm trạng cô không thể nào vui lên được. Bởi lẽ cô lại nhớ về ngày xưa. Mọi năm trước, mỗi khi nhập học Anh Tuấn và Như Nguyệt đều có mặt tại nhà để rủ lên trường. Những cuộc trò chuyện, những chiêu trò hí hỏm của cả ba trông thật vui nhộn. Đến cả người đi đường cũng phải bật cười. Và lúc đó cô thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng giờ...cô chỉ mình cô. Sẽ chẳng ai bên cạnh để đưa đón đến trường nữa, sẽ chẳng ai tâm sự cùng cô vào những lúc buồn nữa, sẽ chẳng còn cái kiểu nũng nịu đòi bạn trai chở đi nữa....tất cả sẽ chẳng còn nữa.

Giờ đây....chỉ một mình...

Ngước mắt lên trời để nước mắt không tuông, cô thấy cuộc đời cô thật là bạt bẽo, người ta thường nói khổ trước sướng sau. Vậy phải chăng lúc trước cô sướng quá nên giờ phải chịu khổ bù không? Nếu như vậy thì cô không muốn như thế chút nào..Cô không muốn..

Bây giờ cô không cần bạn bè, không cần tình yêu, chỉ cần mẹ trở lại bình thường, thế là cô hạnh phúc lắm rồi. Bất cứ ai tiếp cận cô, cô đều cảnh giác cao độ...vì cô sợ họ sẽ làm cô đau. Đề phòng luôn là cách sống bảo vệ chính bản thân mình.

Vào lớp học, cô không bận tâm những ánh mắt đang nhìn mình, chắc chắn ganh tị có và...ganh ghét cũng có. Nghĩ đến thế thôi là cô đã mệt mỏi rồi, quan tâm nữa nặng lòng lắm.

Nhìn ra cửa sổ phía chân trời, gió thoảng bay tóc cô tạo ra một khung cảnh của một thiên thần nhỏ đang hóng mát. Bất cứ con trai nào trong lớp cũng nhìn nó say đắm. Chỉ sau một ngày vào lớp mà cả lớp tôn cô lên làm hot girl rồi. Cô không thích như thế. Đơn giản khi xưa cô cũng từng là hot girl của trường, nhờ thế mà tình cảnh bị dằng mặt diễn ra như cơm bữa. Nhưng lúc đó có anh bảo vệ, giờ thì có ma nào ngó ngàng. Cô khẽ nhắm mắt. Đã không muốn nghĩ đến nữa rồi nhưng mỗi khi có thời gian rảnh là cô lại nghĩ đến. Cô chẳng hiểu vì sao mình lại nặng tình đến như thế...trong khi đó thì người ta chẳng bận lòng về chuyện này.

Thật đau đầu...

Trống đánh vào lớp, Huyền Lam bên cạnh cũng mới vừa vào, trông như đi học muộn vậy, mồ hôi chảy nhễ nhãi, nếu cô là con người khi xưa thì chắc chắn cô sẽ không ngại gì mà lau giúp...Bởi vì lúc đó cô rất nhiệt tình...Còn giờ..Cô là con người mới, không nên quan tâm bất kì ai.

Còn phía bên Lam, nhỏ đang e dè nhìn cô, tự hỏi cô kiêu kì hay chảnh chọe, hoặc chuyện gì đó khiến cô lạnh lùng. Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, vì đơn giản lần đầu gặp mặt, ý trời đã muốn cô kết bạn bằng được với người trước mặt. Ông luôn nói người con gái này rất đáng thương nên hãy quan tâm nhiều đến cô ấy.

Nghĩ thế, Lam luôn dành một cái nhìn đặc biệt đến cô..thế nhưng đáp lại nhỏ chỉ là môt cái nhìn hờ hững và cái cách quay mặt đi không nói câu nào.

"Xin lỗi"-Sau vài phút ngắm nhìn cô, Lam cũng thốt lên được hai tiếng.

Nó đang chăm chú đọc sách, tự nhiên nghe bên cạnh phát ra hai tiếng thì ngẩng mặt xem thử chuyện gì. Nó nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây? Cô không nói gì nhưng ánh mắt cô đang hiện rõ lên một câu hỏi "xin lỗi về chuyện gì". Lam thấy thế liền nói vội.

"Chuyện hôm qua, mình không nên rủ cậu đi khi cậu không thích"

Cô nghe xong, không nói gì, đáng lẽ Lam phải trách cô mới phải chứ? Đằng này Lam lại xin lỗi cô trong khi đó cô lại là người sai và người làm Lam ngã. Nhỏ có ý đồ gì với cô à? Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn Lam. Đúng 5s sau cô quay lại cuốn sách đang lỡ cỡ của mình. Trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Còn về phần Lam, có lẽ nhỏ đã quen với cái cách vô tâm của cô rồi thì phải. Nhỏ không giận nữa và thông cảm hơn cho cô. Nhỏ biết cô có một nỗi lòng đau đớn khó nói nên mới như thế, nhỏ nhìn xuyên qua đáy mắt cô, ánh mắt đó cho nhỏ thấy cô rất tuyệt vọng về mọi chuyện, giống như một kẻ bất cần đời vậy.

Nhõ khẽ thở dài một tiếng rồi quay lại bài học của mình..

2tiết lặng lẽ trôi qua...

Cô lê đễnh xuống cănteen trường, cũng may là hôm qua còn nhớ đường, không chắc giờ này phải nhờ người khác rồi. Cũng tại ở nhà không có ai nên đồ ăn sáng phải tự mua, mà sáng sợ học trễ nên cô chưa ăn gì, thế nên giờ phải tự lực kháng sinh.

Bước những bước nặng nề, nơi này không giống trường cũ cô học xíu nào, cănteen to hơn nhiều, học sinh cũng nhiều hơn nên việc chen lấn mua đồ cũng thật là khó khăn. Sau những phút vật lộn với đám học sinh này, cuối cùng cô cũng mua được cái bánh mì và ly sữa tươi. Tìm một chỗ lí tưởng ình, cô nhanh chân lại cuối phòng, nơi chỉ có riêng một bàn trống. Cô nhìn mọi người khó hiểu khi chen lấn ngồi những chỗ kia trong khi bàn này lại không ai dám lại gần. Bỏ qua thắc mắc đó, cô chén phần mình trước tính sau, nghĩ nhiều mệt óc.

"aaaaaa"

Những tiếng hét chói tai của bọn người trong cănteen làm cô đang ăn cũng phải giật mình xem có chuyện gì. Nhưng vừa nhìn lên, cô đã nhếch mép rồi cuối xuống ăn tiếp. Cái kiểu này thì thấy trai đẹp rồi làm rầm rầm lên chứ gì, mấy cái vụ này có lẽ cô đã rành quá rồi. Anh Tuấn của cô cũng từng như vậy. Và với việc cô là bạn gái của anh thì chuyện nghe tụi con gái kia hò hét cũng trở thành thói quen rồi. Cô không quan tâm. Đó là châm ngôn sống của cô.

Bóng ba người con trai càng ngày càng gần đến bàn cô, nói không quan tâm cũng không được nữa, bởi lẽ ba tên đó đang nhìn cô như sinh vật lạ. Cô ngước mặt lên nhìn, rồi lại lia mắt sang mấy người bên cạnh, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế. Khing bỉ...kinh tởm..và tội nghiệp thế là sao, cô làm gì nên tội à.

Nheo mắt nhìn 3 tên đó, vận dụng cái IQ cao của mình. Bộ não cô bắt đầu hoạt động, theo như cô được trải qua những chuyện trước đây thì cô chắc chắn một điều rằng cô đã gây tội gì rất nặng với ba người này...Suy nghĩ suy nghĩ. Cô nhớ đến ánh mắt mọi người nhìn cô như muốn nói thứ gì đó khi cô vừa mới đặt mông xuống bàn này. Vậy...đừng nói bàn này là của ba người họ chứ. Chắc là vậy rồi, cô đánh thầm trong lòng, ngốc thế không biết.

"Lại là cô à, biết bàn này của ai không mà tự nhiên thế"

Một tên trong ba người đó lên tiếng hỏi cô. Cô nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt vừa mới cất tiếng nói đó, không hề quen. Với lại cô mới chuyển tới, cô và hắn không quen. Câu đầu tiên hắn phải nói là "Cô là ai, sao lại ngồi bàn này" hay đại loại là những câu tương tự nghĩa như thế chứ. Sao hắn lại hỏi "Lại là cô à". Câu này như nói lên cô và hắn đã gặp nhau trước vậy. Cô khó hiểu.

"Quen nhau à"

Phòng ăn đang nín thở xem cuộc trò chuyện giữa 3người con trai và một người con gái. Sau khi nghe được 3 chữ cô nói thì cả phòng căng thẳng hồi hộp hơn cũng nãy rất nhiều. Họ sợ cô sẽ bị như những người trước. Nặng thì bị đuổi học, nhẹ thì hành hạ không thương tiếc.

"Nực cười, cô là người hôm qua là tôi ngã, giờ lại chiếm bàn của tôi, đó có gọi là quen không nhỉ"-Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn cô.

Hai chàng trai bên cạnh chỉ nhìn cô, không nói gì. Họ cũng đang lo ột cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ bị đuổi học hoặc bị hành hạ.

"Người không biết không có tội, xin lỗi"

Cô nói nhanh rồi lướt qua từng người trong cănteen để về lớp. Ai cũng nhìn nhau khó hiểu, vì cô đi nhanh đến mức tên nào đó gọi lại cũng không được. Hắn tức giận đập bàn. Một cô gái không sợ hắn, vậy mà dám bơ hắn một cách đẹp đẽ. Để rồi xem, muốn tiếp cận Thiên Tuấn này sẽ bị khổ như thế nào. Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn bóng cô khuất sau hành lan.

Cô mệt mỏi lên từng bật cầu thang, đầu óc cô quay vòng vòng, thật khó chịu, chắc bệnh lại tái phát rồi..

Cô muốn nghỉ ngơi..

Ấy thế mà lại có vật ngăn cản, một nhóm đứa con gái chặn đường cô, cô khó chịu nhìn nhỏ đầu đàn. Vụ gì nữa đây, người ở trường này thật kì lạ. Hết đám dưới kia rồi đám này. Tính đánh ghen à...

"Mày là Thiên Anh, ngừoi mà mới đặt chân vào ngôi trường này hai ngày mà đã được tên lên làm hot girl hả"

Cô nhếch mép khinh bỉ

"Vào thẳng vấn đề"

Cô nàng đầu đàn thoáng chau mày với cách nói của nó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang một âm điệu lạnh như tuyết. Con người này phải đề phòng.

"Cho dù mày có là hot girl thì đừng có hòng tiếp cận Thiên tuấn, cả Đại Hùng và Minh Khải nữa, tao cảnh cáo mày trước rồi đấy, mày không yên với tao đâu, mày nên nhớ tao là Lâm Tuyết, tao mà thấy mày tiếp cận một trong ba thì liệu hồn với tao đấy, tại lần đầu nên tao cảnh cáo thôi, có lần sau thì sẽ không yên ổn như thế này đâu nhá"

Lâm Tuyết rít qua từng khẽ răng nói từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nó nhếch môi khinh bỉ, lại là đánh ghen, nhàm quá rồi. Cô đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn thẳng vào Lâm Tuyết, một cái tên giống đứa bạn thân-đồng thời là kẻ phải bội của cô khi xưa. Cô chỉ nhìn, lười biếng mở lời nói.

Thấy cô không trả lời, Lâm Tuyết cứ nghĩ cô sợ nên quay mặt đi, trước khi đi còn hếch vai cô một cái mạnh làm cô ngã nhào xuống đất. Không chuẩn bị trước nên cô ngã một cú đau đến tận xương. Đưa đôi mặt đầy lửa nhìn người vừa làm mình ra nông nổi này, nếu ở trường cũ cô chắn chắn Lâm Tuyết sẽ tàn tạ tả tơi gấp 10 lần cô bị, nhưng đây là trường mới. Cô phải nhịn.. Nhìn cái cách cười hả hê của người trước mặt, cô chỉ muốn xông vào làm ột trận, nhưng cô không thể.

Nhìn bóng những người đó khuất dần, cô mới từ từ gồng mình đứng dậy, tay chảy máu, chân lại trặc, đúng là xuôi xẻo.

"Có sao không"-Một giọng con trai trầm ấm vang lên bên tai khiến cô giật mình, ngước mắt nhìn lên xem ai. Cô nhìn người đó đúng 3s rồi tự mình nhấc chân về lớp.

Tên nào đó thoáng chau mày, thể loại gì đây, bơ một cách đẹp đẽ thế hả. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua chút, sau đó khẽ kéo một nét cười.

Cô bước nhanh về lớp mặc cho ánh mắt của người ở sau đang hướng theo đầy thú vị.

Vừa đặt chân về chỗ, cô đã nghe tiếng hét chói tai của cô nàng bên cạnh. Cô nhăn mặt khổ sở, lại chuyện gì nữa đây??

"Trời ơi! Cậu bị sao thế, hết chân rồi tới tay, sao không bảo vệ bản thân gì hết vậy"

Nói xong Lam kéo tay cô xuống tận phòng y tế, lúc đó tim cô khẽ âm ấm. Lam là một người tốt, thật sự như thế. Nhưng cô chưa sẵn sàng mở lòng để đón một người bạn nào. Thật khó để quên quá khứ.

"Lần sau cẩn thẩn hơn nha Anh"

Sau khi băng bó xong cho cô, Lam nhỏ giọng nói. Nó rất cảm kích tấm lòng của Lam.

"Cảm ơn Lam, nhưng đừng tốt với tôi quá"

Nó nói xong bước ra khỏi phòng y tế. Nhỏ Lam hồn đang treo lơ lửng một nơi nao. Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết cô, Lam nghe đúng một câu trọn vẹn của nó. Không câu gì...chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Vậy thì đúng chắc Thiên Anh có quá khứ buồn rồi. Lam thích con người cô. Và bằng mọi giá cô phải làm bạn với cô.

/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status