Editor: Michellevn
Trước khi gặp được Tần Đường, cho tới bây giờ Tưởng Xuyên vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề có sợ chết hay không .
Trải qua vài lần vào sinh ra tử, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là nhiệm vụ, phải làm sao để không bị bại lộ, làm thế nào túm được manh mối, và bảo toàn mạng sống bằng cách nào.
Đương nhiên anh trân trọng cái mạng mình.
Chỉ là không ngờ, có một ngày, sẽ có người lo sợ anh bỏ mạng nhiều hơn so với anh .
Năm ấy Trần Kính Sinh chết, Tần Đường còn chưa đủ 29 tuổi mà? sự kiện đó đã tạo thành bóng ma to lớn trong tận sâu thẳm con người cô, giờ đã qua bốn năm, vẫn nguyên vẹn đó không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi lo âu này.
Mỗi lần cô hoàng hốt, Tưởng Xuyên liền cho rằng sinh mạng mình đã nằm trong tay cô, làm sao cũng phải sống sót, thế nào cũng không thể bỏ lại cô.
anh tùy ý để cô ôm hôn, tay đỡ lấy vòng eo cô, chờ cảm xúc của cô dần ổn định, mới đảo khách thành chủ, dùng sức hôn môi cô, cắn mút lấy đầu lưỡi của cô.
Cơ thể Tần Đường khẽ run lên, ánh mắt mơ màng chỉ hé mở một nửa, cũng dùng sức hôn lại anh.
Hồi lâu, Tưởng Xuyên thở gấp buông cô ra, trong mắt ngập tràn dục vọng, cúi đầu tì trán lên trán cô, khẽ cười ra tiếng: Đây là khách sạn đấy, nếu em muốn, chung ta đi thuê phòng nhé?
Tần Đường ôm vòng lưng anh, nghiêng đầu chúi vào một bên vai anh, lí nhí đáp: không muốn.
Tưởng Xuyên cúi đầu cắn vành tai đỏ ứng của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô: đi toilet cũng được đó.
Toàn thân Tần Đường như bị điện giật, rụt cổ lại trốn tránh, tâm trạng trước đó còn sợ hãi đã tiêu tan rất nhiều, đỏ mặt đẩy anh, không muốn mà.
Tưởng Xuyên bật cười, tay nhéo trên hông cô một cái.
Tần Đường A một tiếng, lại yên ổn dựa vào lòng anh.
cô chỉ sợ, lúc yêu Trần Kính Sinh, có không ít người coi thường hai người họ, cho rằng họ sớm muộn gì cũng chia tay, đúng như vậy, cuối cùng họ đã chia tay, thiên nhân vĩnh cách(*)
(*)thiên nhân vĩnh cách天人永隔: sinh tử cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại.
không hề có ai dự đoán được kết cục như vậy.
cô không hối hận, chỉ là rất tiếc nuối, vô cùng khổ sở.
Vừa rồi Triệu Kiền Hòa ánh mắt điên cuồng, tự dưng khiến cô lo sợ không yên, có đôi khi sinh mệnh không phải tự tay mình nắm giữ.
Tưởng Xuyên vuốt nhè nhẹ lưng cô, Tần Đường ngẩng đầu, hoảng sợ trong mắt đã không tiêu tan, chỉ còn lại vẻ trong trẻo ướt át, cứ như vậy mà nhìn anh, lòng Tưởng Xuyên mềm nhũn, lại ấn người lên tường hôn không biết trời đất gì luôn.
.............
Tần Đường đi toilet sửa sang lại mái tóc bị xoa rối loạn, nhân tiện tô lại son môi,
hai má và vành tai đều là màu hồng, cực kỳ quyến rũ.
Tưởng Xuyên ở bên ngoài hút thuốc, ngón tay gảy gảy tàn thuốc.
Thấy cô đi ra, môi mím chặt, lại kìm nén rít mấy hơi thuốc.
Tần Đường nói : Em đi vào đây.
Tưởng Xuyên gật đầu, nghĩ nghĩ lại dặn dò một câu, không được khiêu vũ cùng đàn ông.
Tần Đường tiến gần hai bước, hỏi: anh biết khiêu vụ không ?
Cái loại nhảy giao tiếp ôm eo xoay vòng quanh ấy hả?
Ôm eo, xoay vòng quanh....
Nắm được trọng điểm không tồi nha.
Tần Đường cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên nghe thấy có người mô tả điệu nhảy khiêu vũ như vậy, Vậy rốt cục anh có biết hay không ?
Tưởng Xuyên dập tắt thuốc, Biết, có điều đã nhiều rồi năm chưa thử qua.
Học trước khi đi nằm vùng, mấy năm đó thường xuyên tham gia các loại lễ hội tiệc rượu.
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ như mây: Từng nhảy cùng Lộ Toa rồi sao?
Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú vài giây, chậm chạp gật đầu.
Tần Đường mím môi, cười nheo lại ánh mắt: Em dám chắc cô ấy nhảy không đẹp bằng em.
Tưởng Xuyên nhếch mép, Tần Đường không đợi anh nói gì, lại nói tiếp: anh đi ăn chút gì đi, không cần ở không chờ em.
anh biết mà. Ảnh ngoảnh nhìn về phía cửa toilet, Em em đi thôi.
Tần Đường gật đầu.
Vừa xoay người, đã trông thấy Lộ Toa đi phía trước.
cô đã từng hỏi Tưởng Xuyên, vì sao chia tay Lộ Toa.
Tưởng Xuyên nói: Đàn ông có thể biến thành hư hỏng, phụ nũ cũng vậy, không cùng chí hướng, sẽluôn đi đến kết cục chia lìa.
vậy anh có lưu luyến không?
không có.
không còn thích cô ấy chút nào sao?
Ừm
thật chứ?
Tưởng Xuyên: Ừm, giờ không phải đã có em rồi sao?
...........
Sau phiên đấu giá và tiệc tối của Tần Đường tại quỹ từ thiện An Nhất, rất nhiều người đều lôi kéo muốn được làm quen với cô, dù sao gia thế cô rất tốt, dáng dấp xinh đẹp, lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ngoài những điều này, cô còn là người phụ trách của Quỹ An Nhất.
Vừa vào trong phòng tiệc, lập tức có người tiến đến gần bắt chuyện, phần đông là nam giới.
Vẻ ngoài Tần Đường lãnh đạm, thái độ xa cách, sau khi mấy người đàn ông thấy tiếp xúc khó khăn, cũng không cố tự mình làm mất mặt nữa.
cô dễ chịu tự tại thoải mái, tự chiếu cố bản thân đi lấy đồ ăn, lấp đầy bụng mình.
Nhìn thoáng qua Lộ Toa đang nói chuyện vui vẻ với hai người đàn ông, một lúc sau cùng một trong hai người đó quay người tiến vào sàn nhảy.
Tần Đường quay đầu liếc nhìn, đang muốn xoay đi ------------
Tần tiểu thư.
Tần Đường nhớ rõ giọng nói này, thân hình hơi cứng lại, chậm rãi xoay người, khóe miệng mang theo ý cười: Khương tiên sinh.
Khương Khôn thấy hai tay cô trống trơn, thuận miệng hỏi: Hôm nay không cừa ý sản phẩm đấu giá nào sao?
Loại đấu giá tư nhân này, Tần Đường tham gia lần đầu tiên, không ra tay cũng rất bình thường, cô thận trọng quan sát biểu hiện của Khương Khôn, nét mặt hắn ta bình tĩnh, khóe miệng còn ẩn ý cười.
Nghĩ nghĩ, cô gật đầu nói: Vâng, lần đầu tiên tôi tham gia đấu giá tư nhân.
Khương Khôn hỏi: Đối với bán đấu giá từ thiện, có phải Tần tiểu thư cảm thấy hứng thú hơn không ?
TRong lòng Tần Đường kinh hãi, đắn đo trả lời: Nếu nói về trước đây thì quả thật là điều này đúng.
Khương Khôn nhìn cô chăm chú trong chốc lát, cười cười.
Tần Đường lấy ly rượu vang, nhẽ nhấm một ngụm, nhìn sang nơi khác, nở nụ cười ái ngại: Tôi trông thấy người quen, xin phép được qua đó một chút.
nói xong, quay người rời đi.
Mãi đến khi không còn cảm giác ánh mắt áp bức phía sau, Tần Đường mới nhẹ thờ ra, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Ánh mắt Khương Khôn thực bình tĩnh, làm cho người ta sợ hãi hơn so với vẻ điên cuồng tàn nhẫn khônghề che giấu của Triệu Kiền Hòa.
......................
Tưởng Xuyên vẫn luôn ngồi bên ngoài phòng chờ đợi.
Tào Nham ôm người đẹp đi lướt qua, liếc mắt nhìn anh, tay làm độn tác ra hiệu.
Khương Khôn đang ở bên trong.
Tưởng Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
một lúc sau, anh đứng dậy, hướng mắt nhìn vào bên trong.
Tay Tần Đường khoát lên vai một người đàn ông, người kia nắm lấy vòng eo cô, xoay tròn trong sàn nhảy, làn váy tung bay, rực rỡ đến không chịu nổi.
không phải đã nói là sẽ không nhảy sao hả?
Tưởng Xuyên mím môi lại, đứng nhìn trong giây lát, xoay người rời đi.
Ra khỏi sảnh lớn khách sạn, quan sát xung quanh, không thấy có gì lạ thường, đi lại phía chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu ven đường.
Tào Thịnh đang ngồi dựa trên ghế lái hút thuốc, thấy anh mở cửa ra, quang cho bao thuốc.
Tưởng Xuyên đón lấy, rút ra một điếu để lên miệng, châm rít mấy hơi, Tào Thịnh nói : Quan sát tình hình, chúng ta ta đã bị chơi một vố rồi.
Tưởng Xuyên đã đoán ra, Bán đấu gia tư nhân chỉ là nhằm che đậy, năm sản phẩm đấu gia, có lẽ chỉ có hai loại là thực sự bán ra ngoài, ba cái còn lại được sử dụng để che giấu những giao dịch bẩn thỉu khác, tôi đoán hẳn là ma túy, ý tưởng lần này có lẽ là của Triệu Kiền Hòa, nhược điểm của Khương Khôn đã bị Triệu Kiền Hòa tóm được, khiến Khương Khôn sử dụng phiên đấu giá lần này để giúp hắn che giấu.
Vì vậy, Khương Khôn mới có thể tạm thời rút đi khỏi phiên đấu giá.
Tào Thịnh thở dài một tiếng: Lần này vẫn không bắt được điểm sơ hở của Khương Khôn, còn phải lưu giữ mầm mống tai họa Triệu Kiền Hòa này.
Nhiệm vụ này đã không còn là của một đội cảnh sát
Cả hai đội đều có nhiệm vụ riêng, họ quản lý rửa tiền, và đội kia là đội chống ma túy.
Nếu muốn một mẻ hốt gọn, giai đoạn đầu nếm mật nằm gai là không thể tránh khỏi, chỉ cần cắn răng và nuốt vào bụng mà thôi.
Tưởng Xuyên: Ừm.
anh hút hết một điều thuốc, lại hàn huyên mấy câu, xác định bước hành động tiếp theo, đã hơn nửa giờ đồng hồ sau.
Tào Thịnh: cô nàng Tần Đường kia vẫn còn bên trong hả?
Tưởng Xuyên đoán thời gian không còn nhiều, mở cửa xa ra: Tôi đi trước đây.
Quay trở lại bên ngoài phòng tiệc, Tần Đường vẫn chưa ra ngoài, Tưởng Xuyên cũng không thúc giục cô.
Mười giờ, Tần Đường đi ra.
Tưởng Xuyên đứng dậy bước qua, đi được rồi chứ?
Bữa tiệc trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ, Tần Đường lợi dụng lấy cớ đi rửa tay mà rút đi trước, trông thấy Tưởng Xuyên, nhẹ thở ra, gật đầu mạnh mẽ, Dạ, chúng ta đi thôi, em muốn về rồi.
Tưởng Xuyên hướng mắt nhìn vào bên trong, Ừm, đi thôi.
Hai người dùng thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm, sau khi lên xe, Tần Đường khẽ hít thở: Lúc nãy em nhìn thầy Khương Khôn, hắn nói chuyện với em.
Tưởng Xuyên dừng lại, giọng nói hơi trầm xuống: hắn nói gì?
Tần Đường nhíu mày, Giống như hắn muốn thăm dò em, hỏi em có phải cảm thấy hứng thú đối với đấu giá tư nhân hay không, em nói phải.
Còn nói gì nữa?
Hết rồi. Tần Đường lắc đầu, hắn tạo cho người ta cảm gáic áp bức mạnh mẽ.
Tưởng Xuyên rủ mắt, khởi động xe, Tần Đường kéo cằm ngẫm nghĩ, nói : Em đoán nếu có đấu giá từ thiện lần tới, em vẫn sẽ nhận được thư mời.
Tưởng Xuyên vươn tay ra, xoa xoa đầu cô : Đừng hoảng, anh đi với em.
Tần Đường gật đầu, nghĩ nghĩ, mỉm cười với anh, CHúng ta về thôi.
Xe rất nhanh lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, chiếc xe jeep màu đen đã lái vào trong sân.
Hắc Hổ sủa lên mấy tiếng, lao nhanh ra, Tưởng Xuyên mở cánh cửa xe ra, đón được Hắc Hổ nhảy lên người, vỗ vỗ đầu nó, bình thường vào giờ này mọi người đều đã tự trở về phòng, bây giờ lại đồng loạt ngồi ngay ngắn trong sân, vây quanh lò nướng đang đốt lửa nướng thịt.
Tiểu Thành giơ lên một xâu chân gà, cười vui vẻ đi tới, đưa cho Tần Đường: Cho chị này Tần Đường, em nướng đó.
Tần Đường nhìn, nhận lấy,: Sao mọi người lại muốn nướng thịt vậy?
Tiểu Thành đáp: Mấy ngày nữa, Tiểu Bạch và Từ Bằng phải khai giảng rồi, bọn họ phải quay về trường, Từ Bằng đề nghị nướng gì đó trong sân, Lữ ca nói anh ấy bao hết, đây không phải là toàn bộ đâu, tụi em đã mua nhiều lắm đó, cũng ăn hết hơn nửa rồi.
Tưởng Xuyên nhướng mày, đi tới, A Khởi liền đưa cho anh một xiên thịt bò.
Tối nay Tưởng Xuyên vẫn chưa ăn cơm, quả thật đói bụng, hai ba miếng đã xong một xiên, kéo hai cái ghế đặt cạnh nhau, quay đầu nói với Tần Đường: Lại đây ngồi đi.
Tần Đường nghe lời đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tx chọn vài món ăn trong khay, nhỏ giọng hỏi: Muốn ăn gì hả?
Tần Đường nhìn qua: anh nướng chứ?
Ừ.
Em ăn bắp.
Được
Tưởng Xuyên chọn lấy cái bắp xem như tốt nhất, đặt lên giá nướng, quét chút dầu, chậm rãi lật đi lật lại.
Tiểu Bạch và A Khởi nhìn nhìn, nhất là A Khởi, cô ấy đã ở Nghĩa Trạm lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Xuyên bắt tay vào làm đồ ăn cho phụ nữ, khoảng thời gian này lá gan Tiểu Bạch cũng đã lớn, nhịn không được nói : Tưởng ca, cũng nướng cho em một cái nhé.
Bắp nướng mà không khéo, lúc trước bọn họ vội vàng ăn, nướng lên đều cháy xém.
A Khởi cũng vội vàng giơ tay: Em cũng muốn.
Tưởng Xuyên lườm hai cô nàng, thuận tay cầm lấy hai cái bắp, quăng vào trong lòng Tiểu Thành, miệng Tiểu Thành đang nhai đồ ăn, luống cuống tay chân ôm lấy.
Tưởng Xuyên nói : Để Tiểu Thành nướng cho.
Trước khi gặp được Tần Đường, cho tới bây giờ Tưởng Xuyên vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề có sợ chết hay không .
Trải qua vài lần vào sinh ra tử, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là nhiệm vụ, phải làm sao để không bị bại lộ, làm thế nào túm được manh mối, và bảo toàn mạng sống bằng cách nào.
Đương nhiên anh trân trọng cái mạng mình.
Chỉ là không ngờ, có một ngày, sẽ có người lo sợ anh bỏ mạng nhiều hơn so với anh .
Năm ấy Trần Kính Sinh chết, Tần Đường còn chưa đủ 29 tuổi mà? sự kiện đó đã tạo thành bóng ma to lớn trong tận sâu thẳm con người cô, giờ đã qua bốn năm, vẫn nguyên vẹn đó không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi lo âu này.
Mỗi lần cô hoàng hốt, Tưởng Xuyên liền cho rằng sinh mạng mình đã nằm trong tay cô, làm sao cũng phải sống sót, thế nào cũng không thể bỏ lại cô.
anh tùy ý để cô ôm hôn, tay đỡ lấy vòng eo cô, chờ cảm xúc của cô dần ổn định, mới đảo khách thành chủ, dùng sức hôn môi cô, cắn mút lấy đầu lưỡi của cô.
Cơ thể Tần Đường khẽ run lên, ánh mắt mơ màng chỉ hé mở một nửa, cũng dùng sức hôn lại anh.
Hồi lâu, Tưởng Xuyên thở gấp buông cô ra, trong mắt ngập tràn dục vọng, cúi đầu tì trán lên trán cô, khẽ cười ra tiếng: Đây là khách sạn đấy, nếu em muốn, chung ta đi thuê phòng nhé?
Tần Đường ôm vòng lưng anh, nghiêng đầu chúi vào một bên vai anh, lí nhí đáp: không muốn.
Tưởng Xuyên cúi đầu cắn vành tai đỏ ứng của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô: đi toilet cũng được đó.
Toàn thân Tần Đường như bị điện giật, rụt cổ lại trốn tránh, tâm trạng trước đó còn sợ hãi đã tiêu tan rất nhiều, đỏ mặt đẩy anh, không muốn mà.
Tưởng Xuyên bật cười, tay nhéo trên hông cô một cái.
Tần Đường A một tiếng, lại yên ổn dựa vào lòng anh.
cô chỉ sợ, lúc yêu Trần Kính Sinh, có không ít người coi thường hai người họ, cho rằng họ sớm muộn gì cũng chia tay, đúng như vậy, cuối cùng họ đã chia tay, thiên nhân vĩnh cách(*)
(*)thiên nhân vĩnh cách天人永隔: sinh tử cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại.
không hề có ai dự đoán được kết cục như vậy.
cô không hối hận, chỉ là rất tiếc nuối, vô cùng khổ sở.
Vừa rồi Triệu Kiền Hòa ánh mắt điên cuồng, tự dưng khiến cô lo sợ không yên, có đôi khi sinh mệnh không phải tự tay mình nắm giữ.
Tưởng Xuyên vuốt nhè nhẹ lưng cô, Tần Đường ngẩng đầu, hoảng sợ trong mắt đã không tiêu tan, chỉ còn lại vẻ trong trẻo ướt át, cứ như vậy mà nhìn anh, lòng Tưởng Xuyên mềm nhũn, lại ấn người lên tường hôn không biết trời đất gì luôn.
.............
Tần Đường đi toilet sửa sang lại mái tóc bị xoa rối loạn, nhân tiện tô lại son môi,
hai má và vành tai đều là màu hồng, cực kỳ quyến rũ.
Tưởng Xuyên ở bên ngoài hút thuốc, ngón tay gảy gảy tàn thuốc.
Thấy cô đi ra, môi mím chặt, lại kìm nén rít mấy hơi thuốc.
Tần Đường nói : Em đi vào đây.
Tưởng Xuyên gật đầu, nghĩ nghĩ lại dặn dò một câu, không được khiêu vũ cùng đàn ông.
Tần Đường tiến gần hai bước, hỏi: anh biết khiêu vụ không ?
Cái loại nhảy giao tiếp ôm eo xoay vòng quanh ấy hả?
Ôm eo, xoay vòng quanh....
Nắm được trọng điểm không tồi nha.
Tần Đường cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên nghe thấy có người mô tả điệu nhảy khiêu vũ như vậy, Vậy rốt cục anh có biết hay không ?
Tưởng Xuyên dập tắt thuốc, Biết, có điều đã nhiều rồi năm chưa thử qua.
Học trước khi đi nằm vùng, mấy năm đó thường xuyên tham gia các loại lễ hội tiệc rượu.
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ như mây: Từng nhảy cùng Lộ Toa rồi sao?
Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú vài giây, chậm chạp gật đầu.
Tần Đường mím môi, cười nheo lại ánh mắt: Em dám chắc cô ấy nhảy không đẹp bằng em.
Tưởng Xuyên nhếch mép, Tần Đường không đợi anh nói gì, lại nói tiếp: anh đi ăn chút gì đi, không cần ở không chờ em.
anh biết mà. Ảnh ngoảnh nhìn về phía cửa toilet, Em em đi thôi.
Tần Đường gật đầu.
Vừa xoay người, đã trông thấy Lộ Toa đi phía trước.
cô đã từng hỏi Tưởng Xuyên, vì sao chia tay Lộ Toa.
Tưởng Xuyên nói: Đàn ông có thể biến thành hư hỏng, phụ nũ cũng vậy, không cùng chí hướng, sẽluôn đi đến kết cục chia lìa.
vậy anh có lưu luyến không?
không có.
không còn thích cô ấy chút nào sao?
Ừm
thật chứ?
Tưởng Xuyên: Ừm, giờ không phải đã có em rồi sao?
...........
Sau phiên đấu giá và tiệc tối của Tần Đường tại quỹ từ thiện An Nhất, rất nhiều người đều lôi kéo muốn được làm quen với cô, dù sao gia thế cô rất tốt, dáng dấp xinh đẹp, lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ngoài những điều này, cô còn là người phụ trách của Quỹ An Nhất.
Vừa vào trong phòng tiệc, lập tức có người tiến đến gần bắt chuyện, phần đông là nam giới.
Vẻ ngoài Tần Đường lãnh đạm, thái độ xa cách, sau khi mấy người đàn ông thấy tiếp xúc khó khăn, cũng không cố tự mình làm mất mặt nữa.
cô dễ chịu tự tại thoải mái, tự chiếu cố bản thân đi lấy đồ ăn, lấp đầy bụng mình.
Nhìn thoáng qua Lộ Toa đang nói chuyện vui vẻ với hai người đàn ông, một lúc sau cùng một trong hai người đó quay người tiến vào sàn nhảy.
Tần Đường quay đầu liếc nhìn, đang muốn xoay đi ------------
Tần tiểu thư.
Tần Đường nhớ rõ giọng nói này, thân hình hơi cứng lại, chậm rãi xoay người, khóe miệng mang theo ý cười: Khương tiên sinh.
Khương Khôn thấy hai tay cô trống trơn, thuận miệng hỏi: Hôm nay không cừa ý sản phẩm đấu giá nào sao?
Loại đấu giá tư nhân này, Tần Đường tham gia lần đầu tiên, không ra tay cũng rất bình thường, cô thận trọng quan sát biểu hiện của Khương Khôn, nét mặt hắn ta bình tĩnh, khóe miệng còn ẩn ý cười.
Nghĩ nghĩ, cô gật đầu nói: Vâng, lần đầu tiên tôi tham gia đấu giá tư nhân.
Khương Khôn hỏi: Đối với bán đấu giá từ thiện, có phải Tần tiểu thư cảm thấy hứng thú hơn không ?
TRong lòng Tần Đường kinh hãi, đắn đo trả lời: Nếu nói về trước đây thì quả thật là điều này đúng.
Khương Khôn nhìn cô chăm chú trong chốc lát, cười cười.
Tần Đường lấy ly rượu vang, nhẽ nhấm một ngụm, nhìn sang nơi khác, nở nụ cười ái ngại: Tôi trông thấy người quen, xin phép được qua đó một chút.
nói xong, quay người rời đi.
Mãi đến khi không còn cảm giác ánh mắt áp bức phía sau, Tần Đường mới nhẹ thờ ra, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Ánh mắt Khương Khôn thực bình tĩnh, làm cho người ta sợ hãi hơn so với vẻ điên cuồng tàn nhẫn khônghề che giấu của Triệu Kiền Hòa.
......................
Tưởng Xuyên vẫn luôn ngồi bên ngoài phòng chờ đợi.
Tào Nham ôm người đẹp đi lướt qua, liếc mắt nhìn anh, tay làm độn tác ra hiệu.
Khương Khôn đang ở bên trong.
Tưởng Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
một lúc sau, anh đứng dậy, hướng mắt nhìn vào bên trong.
Tay Tần Đường khoát lên vai một người đàn ông, người kia nắm lấy vòng eo cô, xoay tròn trong sàn nhảy, làn váy tung bay, rực rỡ đến không chịu nổi.
không phải đã nói là sẽ không nhảy sao hả?
Tưởng Xuyên mím môi lại, đứng nhìn trong giây lát, xoay người rời đi.
Ra khỏi sảnh lớn khách sạn, quan sát xung quanh, không thấy có gì lạ thường, đi lại phía chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu ven đường.
Tào Thịnh đang ngồi dựa trên ghế lái hút thuốc, thấy anh mở cửa ra, quang cho bao thuốc.
Tưởng Xuyên đón lấy, rút ra một điếu để lên miệng, châm rít mấy hơi, Tào Thịnh nói : Quan sát tình hình, chúng ta ta đã bị chơi một vố rồi.
Tưởng Xuyên đã đoán ra, Bán đấu gia tư nhân chỉ là nhằm che đậy, năm sản phẩm đấu gia, có lẽ chỉ có hai loại là thực sự bán ra ngoài, ba cái còn lại được sử dụng để che giấu những giao dịch bẩn thỉu khác, tôi đoán hẳn là ma túy, ý tưởng lần này có lẽ là của Triệu Kiền Hòa, nhược điểm của Khương Khôn đã bị Triệu Kiền Hòa tóm được, khiến Khương Khôn sử dụng phiên đấu giá lần này để giúp hắn che giấu.
Vì vậy, Khương Khôn mới có thể tạm thời rút đi khỏi phiên đấu giá.
Tào Thịnh thở dài một tiếng: Lần này vẫn không bắt được điểm sơ hở của Khương Khôn, còn phải lưu giữ mầm mống tai họa Triệu Kiền Hòa này.
Nhiệm vụ này đã không còn là của một đội cảnh sát
Cả hai đội đều có nhiệm vụ riêng, họ quản lý rửa tiền, và đội kia là đội chống ma túy.
Nếu muốn một mẻ hốt gọn, giai đoạn đầu nếm mật nằm gai là không thể tránh khỏi, chỉ cần cắn răng và nuốt vào bụng mà thôi.
Tưởng Xuyên: Ừm.
anh hút hết một điều thuốc, lại hàn huyên mấy câu, xác định bước hành động tiếp theo, đã hơn nửa giờ đồng hồ sau.
Tào Thịnh: cô nàng Tần Đường kia vẫn còn bên trong hả?
Tưởng Xuyên đoán thời gian không còn nhiều, mở cửa xa ra: Tôi đi trước đây.
Quay trở lại bên ngoài phòng tiệc, Tần Đường vẫn chưa ra ngoài, Tưởng Xuyên cũng không thúc giục cô.
Mười giờ, Tần Đường đi ra.
Tưởng Xuyên đứng dậy bước qua, đi được rồi chứ?
Bữa tiệc trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ, Tần Đường lợi dụng lấy cớ đi rửa tay mà rút đi trước, trông thấy Tưởng Xuyên, nhẹ thở ra, gật đầu mạnh mẽ, Dạ, chúng ta đi thôi, em muốn về rồi.
Tưởng Xuyên hướng mắt nhìn vào bên trong, Ừm, đi thôi.
Hai người dùng thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm, sau khi lên xe, Tần Đường khẽ hít thở: Lúc nãy em nhìn thầy Khương Khôn, hắn nói chuyện với em.
Tưởng Xuyên dừng lại, giọng nói hơi trầm xuống: hắn nói gì?
Tần Đường nhíu mày, Giống như hắn muốn thăm dò em, hỏi em có phải cảm thấy hứng thú đối với đấu giá tư nhân hay không, em nói phải.
Còn nói gì nữa?
Hết rồi. Tần Đường lắc đầu, hắn tạo cho người ta cảm gáic áp bức mạnh mẽ.
Tưởng Xuyên rủ mắt, khởi động xe, Tần Đường kéo cằm ngẫm nghĩ, nói : Em đoán nếu có đấu giá từ thiện lần tới, em vẫn sẽ nhận được thư mời.
Tưởng Xuyên vươn tay ra, xoa xoa đầu cô : Đừng hoảng, anh đi với em.
Tần Đường gật đầu, nghĩ nghĩ, mỉm cười với anh, CHúng ta về thôi.
Xe rất nhanh lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, chiếc xe jeep màu đen đã lái vào trong sân.
Hắc Hổ sủa lên mấy tiếng, lao nhanh ra, Tưởng Xuyên mở cánh cửa xe ra, đón được Hắc Hổ nhảy lên người, vỗ vỗ đầu nó, bình thường vào giờ này mọi người đều đã tự trở về phòng, bây giờ lại đồng loạt ngồi ngay ngắn trong sân, vây quanh lò nướng đang đốt lửa nướng thịt.
Tiểu Thành giơ lên một xâu chân gà, cười vui vẻ đi tới, đưa cho Tần Đường: Cho chị này Tần Đường, em nướng đó.
Tần Đường nhìn, nhận lấy,: Sao mọi người lại muốn nướng thịt vậy?
Tiểu Thành đáp: Mấy ngày nữa, Tiểu Bạch và Từ Bằng phải khai giảng rồi, bọn họ phải quay về trường, Từ Bằng đề nghị nướng gì đó trong sân, Lữ ca nói anh ấy bao hết, đây không phải là toàn bộ đâu, tụi em đã mua nhiều lắm đó, cũng ăn hết hơn nửa rồi.
Tưởng Xuyên nhướng mày, đi tới, A Khởi liền đưa cho anh một xiên thịt bò.
Tối nay Tưởng Xuyên vẫn chưa ăn cơm, quả thật đói bụng, hai ba miếng đã xong một xiên, kéo hai cái ghế đặt cạnh nhau, quay đầu nói với Tần Đường: Lại đây ngồi đi.
Tần Đường nghe lời đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tx chọn vài món ăn trong khay, nhỏ giọng hỏi: Muốn ăn gì hả?
Tần Đường nhìn qua: anh nướng chứ?
Ừ.
Em ăn bắp.
Được
Tưởng Xuyên chọn lấy cái bắp xem như tốt nhất, đặt lên giá nướng, quét chút dầu, chậm rãi lật đi lật lại.
Tiểu Bạch và A Khởi nhìn nhìn, nhất là A Khởi, cô ấy đã ở Nghĩa Trạm lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Xuyên bắt tay vào làm đồ ăn cho phụ nữ, khoảng thời gian này lá gan Tiểu Bạch cũng đã lớn, nhịn không được nói : Tưởng ca, cũng nướng cho em một cái nhé.
Bắp nướng mà không khéo, lúc trước bọn họ vội vàng ăn, nướng lên đều cháy xém.
A Khởi cũng vội vàng giơ tay: Em cũng muốn.
Tưởng Xuyên lườm hai cô nàng, thuận tay cầm lấy hai cái bắp, quăng vào trong lòng Tiểu Thành, miệng Tiểu Thành đang nhai đồ ăn, luống cuống tay chân ôm lấy.
Tưởng Xuyên nói : Để Tiểu Thành nướng cho.
/69
|