Sau khi phim đóng máy, Giang Trì nghỉ ngơi chưa tròn một tháng đã lại gia nhập đoàn phim khác.
Lần này là phim thời thượng đô thị, cải biên từ một tác phẩm mạng nổi tiếng, được vị đạo diễn có tiếng thu hút người xem phụ trách, nam chính là Giang Trì, nữ chính là tiểu hoa đán đang nổi Ô Tiểu Lăng, nam phụ cũng là tiểu sinh đang lên, cả đoàn phim từ trên xuống dưới ngập trong bốn chữ to: nhanh, chóng, hốt, bạc.
Lý Vĩ Lực vừa được trải nghiệp nửa năm với tổ sản xuất điện ảnh chất lượng cao của “Tên khốn”, lúc mới chuyển vào đây còn thấy không quen, lúc chờ diễn không nhịn được thì thầm với Giang Trì: “Cảnh vừa rồi… Nam phụ đi đâu có đúng hướng hả anh? Vậy cũng được qua à?”
“Suỵt…” Giang Trì nói nhỏ, “Nói ít, chơi điện thoại nhiều.”
Sắc mặt Lý Vĩ Lực rất phức tạp, cúi đầu lướt weibo tiếp.
Theo Nhâm Hải Xuyên quay phim được rèn giũa mấy tháng, diễn viên lẫn trợ lý đều được ông đưa vào nề nếp, đột nhiên bắt đầu quay phim chạy tiến độ, cứ như ăn cơm sống, ưng được hay không cũng phải nuốt cho trôi, rồi lại hối hả tiếp tục theo lịch trình sắp sẵn.
Cũng không phải Giang Trì sa đọa, so với bộ “Người tình thủy tinh” bị Du Hi Gia giành thì phim này cũng xem như chính quy rồi, sau khi xác định diễn viên không lâu là đã bán được bản quyền, đạo diễn phải chịu hai gánh nặng tỷ suất người xem và độ lan truyền trên mạng, lại không dám làm ẩu làm tả, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân mình.
Hiện tại Giang Trì vẫn chưa lên được màn ảnh rộng, muốn từ nay chỉ đóng phim điện ảnh là không thực tế, phải nhờ những bộ phim được chú ý nhiều để giữ độ phủ sóng, bộ phim truyền hình hiện tại đã là tốt nhất trong số các tài nguyên mang tính thời thượng.
Huống chi, Giang Trì không có thu nhập nửa năm rồi, bản thân cậu còn dễ nói, chi tiêu không nhiều, tiền để dành cũng còn, nhưng phía công ty…
Phim truyền hình dài ba mươi tập, chu kỳ quay hai lần nửa tháng, tính ra thì không lâu sau khi quay xong là đến thời hạn hết hợp đồng với công ty.
Sắp đến thời gian gia hạn hợp đồng, Giang Trì kín lịch với một bộ phim truyền hình và một chương trình thực tế, xem như món tiền cuối cùng cậu mang về cho ông chủ cũ, trả lại tình nghĩa ghập ghềnh mấy năm nay.
Cát sê từ phim này không thấp, bảy phần mười thuộc về công ty của Giang Trì.
Thật ra trong các trường hợp thông thường, với những nghệ sĩ sắp hết hạn hợp đồng, hai món cát sê cuối cùng công ty sẽ không thật sự phân chia theo tỷ lệ trong hợp đồng, ít nhiều cũng nhường diễn viên một hai phần, một là xem như tình cảm, hy vọng nghệ sĩ tiếp tục gia hạn ở lại, còn không thì cũng ra đi trong êm đẹp, trong những năm qua nghệ sĩ không sống nhờ trong công ty, đã kiếm về cho công ty không ít tiền, nếu thật sự không còn duyên hợp tác thì ngoài mặt cũng phải vui vẻ chia tay. Mọi người hoạt động trong một ngành, duy trì biểu hiện hòa thuận tốt hơn là mỗi người mỗi ngả.
Nhưng công ty của Giang Trì thì không, sắp đến hạn hợp đồng, Giải Trí Thế Kỷ vẫn làm đúng y theo hợp đồng, không chỉ vậy, mấy lần Giang Trì định thảo luận hướng phát triển sau này với Cảnh Thiên đều bị anh ta dùng lý do đang bận để lảng đi.
Các nghệ sĩ mới Cảnh Thiên phụ trách vừa ra mắt hơn ba tháng, đang là thời điểm quan trọng cần được phỏng vấn và tác phẩm để giữ lại sự chú ý khi vừa ra mắt, bận rộn không có thời gian làm chuyện khác cũng bình thường, đương nhiên, cũng có khả năng đối phương muốn rút khỏi đội ngũ, không đi cùng mình nữa.
Chuyện chuyển tới Tinh Quang, ngoài Cảnh Thiên, Giang Trì còn ám chỉ với Lý Vĩ Lực vài lần.
Hợp đồng của Cảnh Thiên ký với công ty, nhưng Lý Vĩ Lực thì không, cậu chỉ là nhân viên thời vụ của công ty, người trả lương cho cậu là Giang Trì, Giang Trì muốn đi, chỉ cần Lý Vĩ Lực muốn, cậu có thể đi cùng bất kì lúc nào.
“Đương nhiên em theo anh rồi!” Lý Vĩ Lực đáp ngay không cần nghĩ, “Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc anh nổi tiếng, em không theo sao được?”
Giang Trì cười cười, đấm nhẹ vai Lý Vĩ Lực.
Khi cậu vẫn là một diễn viên vô danh Lý Vĩ Lực đã chăm sóc cậu, mấy năm làm chung, đi tới ngày hôm nay, tình nghĩa giữa hai người không cần phải nói nhiều nữa.
“Đang xem gì vậy?” Nữ chính Ô Tiểu Lăng cầm ly trà nóng ngồi xuống cạnh Giang Trì, nghiêng đầu nhìn video đang phát trong máy tính bảng của cậu, bật cười, “Phim cũ của Diệp ảnh đế hả.”
“Chờ diễn rảnh rỗi.” Giang Trì cười cười, nhích nhích sang bên cạnh cho Ô Tiểu Lăng chỗ ngồi rộng hơn.
Cậu và Ô Tiểu Lăng từng hợp tác vào năm ngoái rồi, quan hệ không tệ, lần này hợp tác bớt được khoản làm quen, phối hợp rất ăn ý.
“Đẹp trai quá hà… Người gì mà đẹp trai suốt từng ấy năm.” Ô Tiểu Lăng cắn ống hút, nhìn màn hình khen, “Mỗi năm một hấp dẫn thêm.”
Trong phim, Diệp Lan mặc đồng phục cảnh sát, miệng ngậm thuốc, cúi đầu chơi với mèo con.
Trên cổ bé mèo bị đứa nhỏ nghịch phá nào đó buột chặt sơi dây nhựa, làm lông cổ vừa bẩn vừa rối, Diệp Lan rũ mắt, chầm chậm tháo gút thắt trên sợi dây.
Tàn điếu thuốc trên môi anh quá dài, khẽ rơi xuống theo động tác nhẹ của anh, vô tình trúng vào đầu mèo con, Diệp Lan nhíu màu, tiện tay lau cho nó, không ngờ khéo chữa thành vụng, chỗ lông trắng bông bông trên trán mèo con bị anh bôi thành xám xám bụi bụi.
Mèo con đáng thương ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, im lặng chất vấn, Diệp Lan phiền muộn nhíu màu, khảy khảy bụi, tiếp tục tháo dây.
Ô Tiểu Lăng không nhịn được cười.
“Đoạn tàn thuốc anh ấy ứng biến tại chỗ, hôm quay phim gió lớn quá, không ai ngờ tàn thuốc lại rơi xuống.” Giang Trì chăm chú nhìn màn hình, không quên quay sang giải thích cho Ô Tiểu Lăng, “Trong teaser có.”
Trong phim, cuối cùng Diệp Lan cũng cởi xong sợi dây nhựa, anh xách lông cổ mèo con, thả nó xuống đầu con hẻm nhỏ, một con mèo lớn bên đó ngoạm ngay lấy mèo con chạy biến đi.
Ô Tiểu Lăng lắc đầu tán thán: “Thật chỉ Diệp ảnh đế mới diễn dịch cái tình cảm của con người rắn rỏi tinh tế được như thế.”
Nam thần được fan qua đường khen!
Giang Trì vui vô cùng.
“Nè.” Ô Tiểu Lăng quay sang chọc chọc Giang Trì, hỏi: “Cậu mới hợp tác với Diệp ảnh đế mà, còn là phim đồng tính, chắc quen thân với Diệp ảnh đế rồi nhỉ?”
“Cũng… cũng tạm.” Từ khi “Tên khốn” đóng máy, không thiếu người hỏi Giang Trì về quan hệ giữa cậu và Diệp Lan, Giang Trì trả lời rất nước đôi, không nói không thân, cũng chẳng nói thân, “Anh Diệp Lan tốt lắm, rất tốt với mọi người trong đoàn.”
Lý Vĩ Lực vô duyên vô cớ bị mang tiếng cũng được Diệp ảnh đế ban ơn mưa móc ngoái đầu liếc Giang Trì, trề môi, Diệp Lan đâu có “rất tốt” với mình.
Ô Tiểu Lăng nói đầy thấu hiểu, “Bình thường thôi, Diệp ảnh đế có giá quá mà, khó kết bạn.”
Điện thoại Giang Trì reo, Ô Tiểu Lăng vô thức nhìn sang, tin chưa đọc tự động hiện trên màn hình khóa:
Diệp Lan: Mới thấy tin, đến khách sạn rồi, ba mệt chết được.
“…” Ô Tiểu Lăng cứng giọng sửa miệng: “Thật ra cũng… giản dị dễ gần lắm.”
Từ sáng đến giờ Giang Trì gửi cho Diệp Lan nhiều tin rồi, Diệp Lan không hồi âm, nào ngờ lúc này đột nhiên nhắn lại bị Ô Tiểu Lăng thấy, Giang Trì xấu hổ, “Cho nên mới nói anh ấy… rất tốt.”
Trước đây Ô Tiểu Lăng đóng phim chung với Giang Trì đã hay thấy cậu ngồi một góc tự xem đi xem lại phim của Diệp Lan, biết cậu là fan của Diệp Lan, cười cười, “Mau trả lời đi, sắp đến cảnh của chúng ta rồi, cậu mau chuẩn bị đi đấy, tớ đi dặm lại phấn đã.”
Giang Trì cười gật đầu, cúi xuống nhắn tin cho Diệp Lan.
Từ khi phim “Tên khốn” đóng máy, hai người vẫn chưa gặp lại.
Cũng không phải vì tị hiềm gì, một tháng Giang Trì được nghỉ Diệp Lan vẫn đang quay, lúc Diệp Lan quay xong về Bắc Kinh Giang Trì đã vào đoàn, lịch của hai người sai lệch rất hoàn mỹ, rồi qua một tháng, Diệp Lan lại vào đoàn quay phim điện ảnh kế tiếp.
May mà còn có thể liên lạc bằng di động, gần như ngày nào Giang Trì cũng gửi cho Diệp Lan gần mười tin, nói đủ chuyện trên đời, Diệp Lan hồi âm không liên tục, nhưng chỉ cần thấy là anh nhất định sẽ nhắn lại.
Được vậy Giang Trì đã thỏa mãn lắm rồi.
Giang Trì: Anh vào đoàn suôn sẻ.
Diệp Lan: Dàn diễn viên chính phải nghiên cứu kịch bản, làm quen cọ sát một tháng mới khởi quay.
Giang Trì: … Nghiêm khắc quá.
Diệp Lan: Ầy, đừng nhắc nữa.
Giang Trì: Vất vả lắm hả anh? Anh lại gầy đi à?
Diệp Lan không nhắn lại, trực tiếp gọi tới.
Giang Trì vội bắt mắt, nói nhỏ: “A lô?”
“Sợ tôi gầy à?” Diệp Lan cười, “Thấy mười mấy tin nhắn chưa đọc đoán ngay là cậu.”
Giang Trì lén hít thở nhẹ, từ khi đóng máy cậu và Diệp Lan chỉ mới nói chuyện điện thoại hai lần.
Thêm lần này nữa là ba.
Thời gian này cả hai đều rất bận, cũng không có việc quan trọng gì phải nói bằng điện thoại, nên số lần gọi điện giảm đi, bây giờ lại được nghe tiếng Diệp Lan, lồng ngực Giang Trì ấm hẳn.
“Đoàn phim mới thế nào?” Hình như Diệp Lan đang xem gì đó, ngừng vài giây mới nói tiếp, “Mấy người đóng chung với cậu chẳng chút tiếng tăm nào cả, chắc không ai dám bắt nạt cậu đúng không?”
Nghĩa là trong mắt Diệp ảnh đế, tiểu hoa đán tiểu sinh đang nổi đều chẳng chút tiếng tăm.
Giang Trì cố nhịn cười, nói nhỏ: “Mọi người tốt với em lắm.”
“Vậy sao giọng cậu không ổn lắm vậy, có chuyện gì nữa à?” Diệp Lan thuận miệng chọc ghẹo: “Nhớ tôi à?”
Giang Trì khựng lại, má đỏ ửng, nói nhỏ xíu: “Dạ.”
“…” Diệp Lan sửng sốt, hỏi: “Tôi đến đoàn thăm cậu?”
“Đừng đừng đừng đừng đừng!” Giang Trì suýt sặc, “Không cần không cần không cần…”
Diệp Lan mới vào đoàn, đạo diễn phim mới Doãn Kiệt Hồng tuy không thiết diện vô tâm như Nhâm Hải Xuyên nhưng cũng là đạo diễn lớn nổi tiếng trong ngoài nước, không thể tùy tiện sơ suất đắc tội.
Huống chi, Diệp Lan không biết chỗ Giang Trì đang quay, Giang Trì lại biết rõ địa điểm trường quay của Diệp Lan, hai người cách nhau hơn một trăm cây số, đi thật thì mất không ít thời gian, Diệp Lan đang trong quá trình nghiên cứu kịch bản quan trọng, làm sao có sức mà làm.
Nhưng…
Giang Trì ngẩn ra, nếu Diệp Lan đã nói muốn đến thăm đoàn, vậy có nghĩa…
Mình có thể gặp Diệp Lan?!
“Em…” Cổ họng Giang Trì giật nhẹ, hỏi dò: “Mai em chỉ quay một cảnh, trống rất nhiều thời gian, hay là… em đến thăm anh?”
Không chờ Diệp Lan đáp Giang Trì đã rào trước: “Em che chắn kín một chút, không ai phát hiện đâu, em có thể đóng giả là trợ lý của anh, đến một lúc rồi đi ngay, có… có được không?”
“Ngày mai…”
Diệp Lan định từ chối, nhưng anh chợt nhớ ra, ngày mai tổng sản xuất của “Nhiếp chính vương” sẽ đến.
Tổng sản xuất và tổng đạo diễn đều có mặt, có thể cho Giang Trì làm quen.
Diệp Lan cười, “Không sợ mệt thì đến đi.”
Lần này là phim thời thượng đô thị, cải biên từ một tác phẩm mạng nổi tiếng, được vị đạo diễn có tiếng thu hút người xem phụ trách, nam chính là Giang Trì, nữ chính là tiểu hoa đán đang nổi Ô Tiểu Lăng, nam phụ cũng là tiểu sinh đang lên, cả đoàn phim từ trên xuống dưới ngập trong bốn chữ to: nhanh, chóng, hốt, bạc.
Lý Vĩ Lực vừa được trải nghiệp nửa năm với tổ sản xuất điện ảnh chất lượng cao của “Tên khốn”, lúc mới chuyển vào đây còn thấy không quen, lúc chờ diễn không nhịn được thì thầm với Giang Trì: “Cảnh vừa rồi… Nam phụ đi đâu có đúng hướng hả anh? Vậy cũng được qua à?”
“Suỵt…” Giang Trì nói nhỏ, “Nói ít, chơi điện thoại nhiều.”
Sắc mặt Lý Vĩ Lực rất phức tạp, cúi đầu lướt weibo tiếp.
Theo Nhâm Hải Xuyên quay phim được rèn giũa mấy tháng, diễn viên lẫn trợ lý đều được ông đưa vào nề nếp, đột nhiên bắt đầu quay phim chạy tiến độ, cứ như ăn cơm sống, ưng được hay không cũng phải nuốt cho trôi, rồi lại hối hả tiếp tục theo lịch trình sắp sẵn.
Cũng không phải Giang Trì sa đọa, so với bộ “Người tình thủy tinh” bị Du Hi Gia giành thì phim này cũng xem như chính quy rồi, sau khi xác định diễn viên không lâu là đã bán được bản quyền, đạo diễn phải chịu hai gánh nặng tỷ suất người xem và độ lan truyền trên mạng, lại không dám làm ẩu làm tả, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân mình.
Hiện tại Giang Trì vẫn chưa lên được màn ảnh rộng, muốn từ nay chỉ đóng phim điện ảnh là không thực tế, phải nhờ những bộ phim được chú ý nhiều để giữ độ phủ sóng, bộ phim truyền hình hiện tại đã là tốt nhất trong số các tài nguyên mang tính thời thượng.
Huống chi, Giang Trì không có thu nhập nửa năm rồi, bản thân cậu còn dễ nói, chi tiêu không nhiều, tiền để dành cũng còn, nhưng phía công ty…
Phim truyền hình dài ba mươi tập, chu kỳ quay hai lần nửa tháng, tính ra thì không lâu sau khi quay xong là đến thời hạn hết hợp đồng với công ty.
Sắp đến thời gian gia hạn hợp đồng, Giang Trì kín lịch với một bộ phim truyền hình và một chương trình thực tế, xem như món tiền cuối cùng cậu mang về cho ông chủ cũ, trả lại tình nghĩa ghập ghềnh mấy năm nay.
Cát sê từ phim này không thấp, bảy phần mười thuộc về công ty của Giang Trì.
Thật ra trong các trường hợp thông thường, với những nghệ sĩ sắp hết hạn hợp đồng, hai món cát sê cuối cùng công ty sẽ không thật sự phân chia theo tỷ lệ trong hợp đồng, ít nhiều cũng nhường diễn viên một hai phần, một là xem như tình cảm, hy vọng nghệ sĩ tiếp tục gia hạn ở lại, còn không thì cũng ra đi trong êm đẹp, trong những năm qua nghệ sĩ không sống nhờ trong công ty, đã kiếm về cho công ty không ít tiền, nếu thật sự không còn duyên hợp tác thì ngoài mặt cũng phải vui vẻ chia tay. Mọi người hoạt động trong một ngành, duy trì biểu hiện hòa thuận tốt hơn là mỗi người mỗi ngả.
Nhưng công ty của Giang Trì thì không, sắp đến hạn hợp đồng, Giải Trí Thế Kỷ vẫn làm đúng y theo hợp đồng, không chỉ vậy, mấy lần Giang Trì định thảo luận hướng phát triển sau này với Cảnh Thiên đều bị anh ta dùng lý do đang bận để lảng đi.
Các nghệ sĩ mới Cảnh Thiên phụ trách vừa ra mắt hơn ba tháng, đang là thời điểm quan trọng cần được phỏng vấn và tác phẩm để giữ lại sự chú ý khi vừa ra mắt, bận rộn không có thời gian làm chuyện khác cũng bình thường, đương nhiên, cũng có khả năng đối phương muốn rút khỏi đội ngũ, không đi cùng mình nữa.
Chuyện chuyển tới Tinh Quang, ngoài Cảnh Thiên, Giang Trì còn ám chỉ với Lý Vĩ Lực vài lần.
Hợp đồng của Cảnh Thiên ký với công ty, nhưng Lý Vĩ Lực thì không, cậu chỉ là nhân viên thời vụ của công ty, người trả lương cho cậu là Giang Trì, Giang Trì muốn đi, chỉ cần Lý Vĩ Lực muốn, cậu có thể đi cùng bất kì lúc nào.
“Đương nhiên em theo anh rồi!” Lý Vĩ Lực đáp ngay không cần nghĩ, “Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc anh nổi tiếng, em không theo sao được?”
Giang Trì cười cười, đấm nhẹ vai Lý Vĩ Lực.
Khi cậu vẫn là một diễn viên vô danh Lý Vĩ Lực đã chăm sóc cậu, mấy năm làm chung, đi tới ngày hôm nay, tình nghĩa giữa hai người không cần phải nói nhiều nữa.
“Đang xem gì vậy?” Nữ chính Ô Tiểu Lăng cầm ly trà nóng ngồi xuống cạnh Giang Trì, nghiêng đầu nhìn video đang phát trong máy tính bảng của cậu, bật cười, “Phim cũ của Diệp ảnh đế hả.”
“Chờ diễn rảnh rỗi.” Giang Trì cười cười, nhích nhích sang bên cạnh cho Ô Tiểu Lăng chỗ ngồi rộng hơn.
Cậu và Ô Tiểu Lăng từng hợp tác vào năm ngoái rồi, quan hệ không tệ, lần này hợp tác bớt được khoản làm quen, phối hợp rất ăn ý.
“Đẹp trai quá hà… Người gì mà đẹp trai suốt từng ấy năm.” Ô Tiểu Lăng cắn ống hút, nhìn màn hình khen, “Mỗi năm một hấp dẫn thêm.”
Trong phim, Diệp Lan mặc đồng phục cảnh sát, miệng ngậm thuốc, cúi đầu chơi với mèo con.
Trên cổ bé mèo bị đứa nhỏ nghịch phá nào đó buột chặt sơi dây nhựa, làm lông cổ vừa bẩn vừa rối, Diệp Lan rũ mắt, chầm chậm tháo gút thắt trên sợi dây.
Tàn điếu thuốc trên môi anh quá dài, khẽ rơi xuống theo động tác nhẹ của anh, vô tình trúng vào đầu mèo con, Diệp Lan nhíu màu, tiện tay lau cho nó, không ngờ khéo chữa thành vụng, chỗ lông trắng bông bông trên trán mèo con bị anh bôi thành xám xám bụi bụi.
Mèo con đáng thương ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, im lặng chất vấn, Diệp Lan phiền muộn nhíu màu, khảy khảy bụi, tiếp tục tháo dây.
Ô Tiểu Lăng không nhịn được cười.
“Đoạn tàn thuốc anh ấy ứng biến tại chỗ, hôm quay phim gió lớn quá, không ai ngờ tàn thuốc lại rơi xuống.” Giang Trì chăm chú nhìn màn hình, không quên quay sang giải thích cho Ô Tiểu Lăng, “Trong teaser có.”
Trong phim, cuối cùng Diệp Lan cũng cởi xong sợi dây nhựa, anh xách lông cổ mèo con, thả nó xuống đầu con hẻm nhỏ, một con mèo lớn bên đó ngoạm ngay lấy mèo con chạy biến đi.
Ô Tiểu Lăng lắc đầu tán thán: “Thật chỉ Diệp ảnh đế mới diễn dịch cái tình cảm của con người rắn rỏi tinh tế được như thế.”
Nam thần được fan qua đường khen!
Giang Trì vui vô cùng.
“Nè.” Ô Tiểu Lăng quay sang chọc chọc Giang Trì, hỏi: “Cậu mới hợp tác với Diệp ảnh đế mà, còn là phim đồng tính, chắc quen thân với Diệp ảnh đế rồi nhỉ?”
“Cũng… cũng tạm.” Từ khi “Tên khốn” đóng máy, không thiếu người hỏi Giang Trì về quan hệ giữa cậu và Diệp Lan, Giang Trì trả lời rất nước đôi, không nói không thân, cũng chẳng nói thân, “Anh Diệp Lan tốt lắm, rất tốt với mọi người trong đoàn.”
Lý Vĩ Lực vô duyên vô cớ bị mang tiếng cũng được Diệp ảnh đế ban ơn mưa móc ngoái đầu liếc Giang Trì, trề môi, Diệp Lan đâu có “rất tốt” với mình.
Ô Tiểu Lăng nói đầy thấu hiểu, “Bình thường thôi, Diệp ảnh đế có giá quá mà, khó kết bạn.”
Điện thoại Giang Trì reo, Ô Tiểu Lăng vô thức nhìn sang, tin chưa đọc tự động hiện trên màn hình khóa:
Diệp Lan: Mới thấy tin, đến khách sạn rồi, ba mệt chết được.
“…” Ô Tiểu Lăng cứng giọng sửa miệng: “Thật ra cũng… giản dị dễ gần lắm.”
Từ sáng đến giờ Giang Trì gửi cho Diệp Lan nhiều tin rồi, Diệp Lan không hồi âm, nào ngờ lúc này đột nhiên nhắn lại bị Ô Tiểu Lăng thấy, Giang Trì xấu hổ, “Cho nên mới nói anh ấy… rất tốt.”
Trước đây Ô Tiểu Lăng đóng phim chung với Giang Trì đã hay thấy cậu ngồi một góc tự xem đi xem lại phim của Diệp Lan, biết cậu là fan của Diệp Lan, cười cười, “Mau trả lời đi, sắp đến cảnh của chúng ta rồi, cậu mau chuẩn bị đi đấy, tớ đi dặm lại phấn đã.”
Giang Trì cười gật đầu, cúi xuống nhắn tin cho Diệp Lan.
Từ khi phim “Tên khốn” đóng máy, hai người vẫn chưa gặp lại.
Cũng không phải vì tị hiềm gì, một tháng Giang Trì được nghỉ Diệp Lan vẫn đang quay, lúc Diệp Lan quay xong về Bắc Kinh Giang Trì đã vào đoàn, lịch của hai người sai lệch rất hoàn mỹ, rồi qua một tháng, Diệp Lan lại vào đoàn quay phim điện ảnh kế tiếp.
May mà còn có thể liên lạc bằng di động, gần như ngày nào Giang Trì cũng gửi cho Diệp Lan gần mười tin, nói đủ chuyện trên đời, Diệp Lan hồi âm không liên tục, nhưng chỉ cần thấy là anh nhất định sẽ nhắn lại.
Được vậy Giang Trì đã thỏa mãn lắm rồi.
Giang Trì: Anh vào đoàn suôn sẻ.
Diệp Lan: Dàn diễn viên chính phải nghiên cứu kịch bản, làm quen cọ sát một tháng mới khởi quay.
Giang Trì: … Nghiêm khắc quá.
Diệp Lan: Ầy, đừng nhắc nữa.
Giang Trì: Vất vả lắm hả anh? Anh lại gầy đi à?
Diệp Lan không nhắn lại, trực tiếp gọi tới.
Giang Trì vội bắt mắt, nói nhỏ: “A lô?”
“Sợ tôi gầy à?” Diệp Lan cười, “Thấy mười mấy tin nhắn chưa đọc đoán ngay là cậu.”
Giang Trì lén hít thở nhẹ, từ khi đóng máy cậu và Diệp Lan chỉ mới nói chuyện điện thoại hai lần.
Thêm lần này nữa là ba.
Thời gian này cả hai đều rất bận, cũng không có việc quan trọng gì phải nói bằng điện thoại, nên số lần gọi điện giảm đi, bây giờ lại được nghe tiếng Diệp Lan, lồng ngực Giang Trì ấm hẳn.
“Đoàn phim mới thế nào?” Hình như Diệp Lan đang xem gì đó, ngừng vài giây mới nói tiếp, “Mấy người đóng chung với cậu chẳng chút tiếng tăm nào cả, chắc không ai dám bắt nạt cậu đúng không?”
Nghĩa là trong mắt Diệp ảnh đế, tiểu hoa đán tiểu sinh đang nổi đều chẳng chút tiếng tăm.
Giang Trì cố nhịn cười, nói nhỏ: “Mọi người tốt với em lắm.”
“Vậy sao giọng cậu không ổn lắm vậy, có chuyện gì nữa à?” Diệp Lan thuận miệng chọc ghẹo: “Nhớ tôi à?”
Giang Trì khựng lại, má đỏ ửng, nói nhỏ xíu: “Dạ.”
“…” Diệp Lan sửng sốt, hỏi: “Tôi đến đoàn thăm cậu?”
“Đừng đừng đừng đừng đừng!” Giang Trì suýt sặc, “Không cần không cần không cần…”
Diệp Lan mới vào đoàn, đạo diễn phim mới Doãn Kiệt Hồng tuy không thiết diện vô tâm như Nhâm Hải Xuyên nhưng cũng là đạo diễn lớn nổi tiếng trong ngoài nước, không thể tùy tiện sơ suất đắc tội.
Huống chi, Diệp Lan không biết chỗ Giang Trì đang quay, Giang Trì lại biết rõ địa điểm trường quay của Diệp Lan, hai người cách nhau hơn một trăm cây số, đi thật thì mất không ít thời gian, Diệp Lan đang trong quá trình nghiên cứu kịch bản quan trọng, làm sao có sức mà làm.
Nhưng…
Giang Trì ngẩn ra, nếu Diệp Lan đã nói muốn đến thăm đoàn, vậy có nghĩa…
Mình có thể gặp Diệp Lan?!
“Em…” Cổ họng Giang Trì giật nhẹ, hỏi dò: “Mai em chỉ quay một cảnh, trống rất nhiều thời gian, hay là… em đến thăm anh?”
Không chờ Diệp Lan đáp Giang Trì đã rào trước: “Em che chắn kín một chút, không ai phát hiện đâu, em có thể đóng giả là trợ lý của anh, đến một lúc rồi đi ngay, có… có được không?”
“Ngày mai…”
Diệp Lan định từ chối, nhưng anh chợt nhớ ra, ngày mai tổng sản xuất của “Nhiếp chính vương” sẽ đến.
Tổng sản xuất và tổng đạo diễn đều có mặt, có thể cho Giang Trì làm quen.
Diệp Lan cười, “Không sợ mệt thì đến đi.”
/83
|