Hai người ăn tối xong, Diệp Lan bảo Giang Trì chờ một lát, anh đi chào Từ Hạo Chính mấy câu, lúc về còn tiện tay cầm theo danh thiếp của Từ Hạo Chính.
Từ Hạo Chính cứ cười nhìn Diệp Lan mãi, Diệp Lan hào phóng hôn gió gửi Từ Hạo Chính, rồi cho tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của Giang Trì ngay trước mặt ông.
Giang Trì: “…”
Từ Hạo Chính không kiềm được cười nữa, Nhâm Hải Xuyên sầm mặt lườm Diệp Lan, cúi đầu ăn tiếp.
Diệp Lan cười ha hả, kéo Giang Trì nói: “Đi thôi đi thôi, lát nữa đạo diễn Nhâm sẽ nổi giận thật mất.”
Hai người vào thang máy, Giang Trì thầm cảm kích Diệp Lan tạo quan hệ cho, nhưng không thể không nói thật: “Anh Diệp Lan… Từ Hạo Chính đa phần chỉ quay phim thuần nghệ thuật, hơn nữa rất đặt nặng phẩm chất nghệ thuật của diễn viên, chắc sẽ… không vừa mắt em đâu.”
“Không tệ, biết tự hiểu mình.” Diệp Lan cười, “Cậu cũng biết trước đây mình đóng quá nhiều phim truyền hình rác, tự tổn hại giá trị nghệ thuật của mình quá mức cơ à?”
Các đạo diễn lớn trong giới giải trí khi tuyển diễn viên không chỉ xem xét diễn xuất, cần phải phối hợp với bên sản xuất cân đong giá trị thị trường và giá trị nghệ thuật của diễn viên nữa. Cái trước có thể gọi chung là danh tiếng, cái sau nói thẳng ra là khí chất.
Diệp Lan từng tìm hiểu lý lịch Giang Trì, lúc đó anh không có ấn tượng gì về cậu, còn tưởng là nghệ sĩ mới vào nghề, tra tư liệu rồi Diệp Lan suýt xoa mãi: Giang Trì mới vào nghề được mấy năm mà số lượng tác phẩm đã tham gia hơn gấp ba “gạo cội” trong nghề như mình.
Trong số đó tác phẩm chất lượng thưa thớt vô cùng, đa số là mấy “phim thần tượng” chưa từng nghe tên.
Nhưng, có lẽ chính tinh thần liều mạng quăng lưới rộng đó làm cảm động tổ nghề, một trong rất nhiều nhân vật Giang Trì thủ vai thật sự lọt vào mắt khán giả, vừa khéo đó lại là thời điểm cần các gương mặt mới, Giang Trì nhan sắc chuẩn có khả năng diễn đã nổi tiếng một cách không có thiên lý như thế đó.
Thời đại nam sắc, năm nào cũng có vài “thịt tươi” nổi tiếng nhanh chóng như ôm tên lửa, Giang Trì đã trở thành một trong số đó.
Nhưng nổi thì cũng chỉ nổi trên mạng trên màn ảnh nhỏ, với giới điện ảnh, chút thành tích ấy còn chẳng đáng nhắc đến, quá khứ từng đóng quá nhiều phim cấp thấp lại trở ngược thành gánh nặng của cậu.
Diệp Lan nói chuyện khó nghe, nhưng đều là sự thật, Giang Trì cười bất đắc dĩ, “Lúc đó mới vào nghề, chỉ tranh thủ tiếp xúc được với các tài nguyên dạng đó, không được lựa chọn, lúc đó em rất muốn nổi tiếng, nên cái gì cũng nhận.”
Diệp Lan bật cười vì sự thật thà của Giang Trì: “Rất muốn nổi tiếng?”
Giang Trì sững lại, cười cười không nói gì.
Không nổi tiếng thì làm sao có cơ hội được tiếp xúc với anh?
Diệp Lan vô tâm vô tư phì cười, thấy may hộ Giang Trì, “Cũng may mà cái gì cậu cũng nhận, không đi mãi con đường ấy, nếu cứ đóng mấy phim tổng tài bá đạo gì đó… Thì tiêu thật rồi.”
Một khi hình tượng nhân vật bị xác định, chỉ hơi thay đổi hình tượng thôi cũng vấp chân, diễn xuất tốt mấy cũng không xoay chuyển được nhận thức cố định của người xem, điều này gần như đã thành định luật trong giới rồi.
Nhắc tới chuyện này, Diệp Lan thắc mắc: “Bộ phim này… Vai của tôi được quyết định từ năm ngoái, lúc đó tôi còn tới xem thử vai Bùi Nhiên, ai cũng rớt, rồi tôi không xem nữa.” Đến lúc Giang Trì gia nhập đoàn phim Diệp Lan mới biết vai Bùi Nhiên được giao cho Giang Trì.
May là hiện tại Diệp Lan tư lợi thiên vị Giang Trì, cũng khẳng định diễn xuất của cậu, nhưng công bằng mà nói, Nhâm Hải Xuyên nhận Giang Trì vào đoàn cũng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Diệp Lan nhìn Giang Trì, thuận miệng hỏi: “Lúc đó làm sao cậu lọt vào mắt Nhâm Hải Xuyên được vậy?”
“Tinh” một tiếng, thang máy ngừng.
Tim Giang Trì cũng kêu thịch theo.
Hiện tại trong đoàn chỉ có chế tác và Nhâm Hải Xuyên biết chuyện cậu đóng không cát sê.
Chọc giận công ty, suýt bị kiện, sau đó còn đền hơn một nửa số tiền tích cóp được, chỉ các cấp cao trong công ty cậu biết.
Phía đoàn phim, trước khi Giang Trì gia nhập đã yêu cầu bảo đảm không công khai chuyện thù lao của cậu, phía công ty cậu đã sớm nhờ các nhân viên cao cấp yêu cầu mọi người giữ kín bí mật.
Diệp Lan… có lẽ không biết đâu.
Vừa rồi chắc chỉ là một câu anh thuận miệng hỏi thôi.
Diệp Lan đã rời thang máy, anh vô thức quay đầu nhìn Giang Trì, đưa tay giữ nút đi lên, giục, “Chờ gì nữa?”
“A? Dạ.” Giang Trì hít sâu mấy hơi, sải chân ra khỏi thang máy, cố gắng cười thật tự nhiên, “Buồn ngủ quá… Thất thần một lúc.”
Diệp Lan ngắm kĩ sắc mặt Giang Trì, thấy cậu không tươi tắn như vừa rồi nữa liền cười nói: “Vậy ngủ sớm đi.”
Diệp Lan không hỏi thêm về đề tài lúc nãy nữa, Giang Trì thở phào.
Giang Trì không dám cho Diệp Lan biết.
Cậu thích Diệp Lan, cũng muốn theo đuổi anh, nhưng sẽ không dùng cách tỏ vẻ đáng thương đó.
Dùng những gì mình đã trả giá để thể hiện tình yêu, nhìn sao cũng thấy có ý ép buộc.
Mình thích Diệp Lan tới chừng nào là chuyện của mình, Giang Trì không muốn dùng những hy sinh của mình làm Diệp Lan cảm động, tạo thành áp lực cho anh.
Ớ…
Khả năng cao hơn là, với cung cách và tính tình của Diệp, dù có biết cũng sẽ chẳng thấy áp lực gì, ngược lại còn nghĩ mình là biến thái.
Vậy càng mất nhiều hơn được.
Giang Trì thầm mừng Diệp Lan không chú tâm vào chủ đề này, bỏ qua không nghĩ nữa, phúc lợi nên có thì vẫn phải tranh thủ lấy, Giang Trì chật vật điều hòa nhịp tim đập liên hồi vì sợ hãi sau câu hỏi của Diệp Lan, ngập ngừng nhẹ giọng nhắc: “Hôm nay anh đã hứa, sẽ tập thoại với em…”
Diệp Lan sửng sốt, bật cười.
Cả hành lang trống người bỗng ái muội hẳn theo tiếng cười của Diệp Lan.
Diệp Lan nhìn Giang Trì, thầm nghĩ thì ra thật sự có những người xem lời hứa người khác thuận miệng nói là thật.
Rồi thật lòng thật dạ chờ đối phương làm tròn.
Đùa cậu thôi, mai tới trường quay rồi tập sau.
Câu này đã đến tận môi Diệp Lan đúng như thói quen lâu năm, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên biến thành: “Không buồn ngủ nữa à? Vậy thì vào phòng tôi đi.”
Trong giọng nói lại còn hòa lẫn sự dung túng gần như có thể gọi là dịu dàng.
Mà bản thân Diệp Lan lại chẳng hề cảm nhận được gì.
Diệp Lan lấy thẻ mở cửa phòng, đèn trong phòng anh bật sáng choang, Diệp Lan ngoái đầu nhìn, thì ra Sầm Văn đến rồi.
“Đi lấy cho anh chai bia, với ít trái cây.” Diệp Lan vừa đi vừa cởi áo ngoài, dặn Sầm Văn: “Bia không ướp lạnh nhé.”
Diệp Lan quay lại nhìn Giang Trì: “Không ướp lạnh được không? Đừng uống đồ lạnh nữa, lỡ chột bụng, ầy… Hai nam chính cùng chột bụng, Nhâm Hải Xuyên sẽ nổ như bom luôn.”
Giang Trì vội nói: “Không ướp lạnh được rồi ạ.”
Sầm Văn máy móc mở sổ tay, ghi chép yêu cầu của Diệp Lan, đồng thời tê liệt nghĩ: Giờ còn không thèm tránh mặt mình nữa, nghênh ngang dẫn người về phòng.
Còn bảo mình đi mua bia góp vui…
Sầm Văn đi lấy trái cây và bia cho Diệp Lan, Diệp Lan vào phòng ngủ thay đồ, nói vọng qua cửa với Giang Trì: “Có mệt không? Về thay đồ trước đi cũng được.”
“Không… không sao.” Giang Trì gài đến tận nút sơ mi trên cùng, nhón mông ngồi xuống.
May mà từng ở riêng một phòng với Diệp Lan ở nhà anh, bây giờ ở chung thế này Giang Trì không thấy mất tự nhiên, Diệp Lan thì quá tự nhiên rồi, anh thay đồ ngủ, lười biếng tựa vào sofa, cổ áo lỏng lẻo, để lộ một nửa bờ ngực rắn chắc.
Diệp Lan cầm kịch bản lên, ngước mắt nhìn Giang Trì: “Cậu về lấy kịch bản?”
“A… Không cần đâu.” Giang Trì rời mắt khỏi ngực Diệp Lan, nói nhỏ: “Em thuộc rồi.”
Diệp Lan cười cười, “Không tệ, nhưng vẫn phải xem, cậu cần biết thoại của tôi bắt đầu từ đoạn nào, nếu không…”
“Thoại của anh em cũng thuộc luôn rồi.” Giang Trì mím môi, “Lúc học… sẵn tiện xem.”
Mắt Diệp Lan sáng lên, mỉm cười, “Rất tốt.”
Trong lúc nói chuyện thì Sầm Văn đến, cô để đồ xuống, do dự: “Em… đi trước nhé?”
“Không cần, em ở lại chút đi, lát nữa anh có chuyện này nói với em.” Diệp Lan đáp lời Sầm Văn một câu rồi không để ý đến cô nữa, anh im lặng tập trung xem lại một lần từ đầu tới cuối cảnh sắp quay rồi vứt kịch bản xuống bàn, bảo: “Đúng rồi… Thoại sai một chữ tôi gọi cậu là ba.”
Giang Trì không nhịn được cười.
Hai người tập sơ qua một lần, quả nhiên, Diệp Lan không sai tới một chữ, anh cũng nhớ hết thoại của Giang Trì, phải ngắt lời lúc nào, tiếp lời lúc nào anh đều nhớ như in.
Dù sao cũng là ảnh đế lăn lộn trên màn ảnh rộng bao nhiêu năm nay, chút tố chất cơ bản này vẫn phải có.
Sau đó hai người bắt đầu tập kĩ, nghiền ngẫm từng câu thoại, Diệp Lan am hiểu phương hướng khi quay hơn, thi thoảng lại nhắc Giang Trì, ý định của Diệp Lan không phải là chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai, mà chỉ muốn dạy Giang Trì nhiều chút, Giang Trì hiếu học gật đầu liên tục, chỉ hận không thể lấy vở ghi hết lại.
Bất tri bất giác, hai người đã tập xong hai cảnh.
Giang Trì nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi, cậu sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ của Diệp Lan, liền nói: “Hôm nay đến đây thôi ạ, làm phiền anh lâu quá rồi…”
Thật ra Diệp Lan vẫn chưa đã nghiền, anh cười, “Ngày nào cũng ngủ sớm vậy hả?”
Giang Trì về rồi đương nhiên cũng không ngủ được, nhưng cậu lo cho sức khỏe Diệp Lan hơn, liền gật đầu theo luôn: “Dạ.”
Giang Trì đứng lên, lễ phép nói: “Làm phiền anh quá, hôm nay em học được rất nhiều.”
“Đừng có mà nịnh nọt.” Diệp Lan cứ thấy Giang Trì ngoan ngoãn nghe lời như thế là lại ngứa tay, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sầm Văn vẫn đang chờ, nghiêng người quay lưng về phía cô, vò mạnh tóc Giang Trì mấy cái mới thả cho đi.
Sầm Văn đang ngồi ngoài phòng khách dùng vi tính lên weibo của Diệp Lan xóa bình luận của antifan, dọn dẹp trang chủ.
Sầm Văn ngẩng lên thấy Diệp Lan, ngạc nhiên vì anh chịu cho Giang Trì về, nói giả lả: “Anh sắp nghỉ ngơi hả? Em cũng gần xong rồi, không có gì thì em đi trước.”
“Ngồi chút đã, có chuyện cần nói với em.” Diệp Lan ngồi xuống, cầm chai bia lên uống mấy ngụm, một lúc sau mới bảo: “Tìm giúp anh băng thử vai cho Tên khốn lúc trước, của Giang Trì ấy.”
Sầm Văn ngẩn ra, xác định lại: “Cái đó là tài liệu nội bộ của đoàn phim mà? Tuy tư liệu của người đã nhận vai sẽ được lưu lại, nhưng… chắc không dễ lấy được đâu.”
Diệp Lan cười, “Nếu dễ thì còn phải nhờ em à?”
Sầm Văn được khẳng định năng lực mà nghe chẳng thấy vui vẻ gì, cô nghĩ kĩ, miễn cưỡng nói: “Em sẽ cố gắng… Nhờ chị An Á giúp được không anh?”
Diệp Lan lắc đầu, “Cố gắng đừng… Càng ít người biết càng tốt, tránh phiền phức về sau.”
Sầm Văn không nhịn được phỉ nhổ trong lòng, hỏi thẳng Giang Trì không phải nhanh hơn à?
Nhưng có thể là thú vui của hai người, Sầm Văn hết cách, gập sổ tay lại đứng lên nói: “Em biết rồi, có điều… Phim quay gần xong rồi sao tự dưng anh lại nghĩ tới chuyện này?”
Diệp Lan lắc đầu, “Cũng không có gì, chỉ là hôm nay nói chuyện với cậu ấy, bất chợt nhắc đến chuyện thử vai, cậu ấy biến sắc ngay, anh sợ cậu ấy không nói thật nên không hỏi…”
Nhưng Diệp Lan mơ hồ cảm nhận có điều gì không đúng lắm, càng muốn biết rõ.
Sầm Văn gật đầu, “Em sẽ cố gắng tìm sớm cho anh.”
Diệp Lan cười, “Vất vả rồi, em ngủ sớm đi.”
Từ Hạo Chính cứ cười nhìn Diệp Lan mãi, Diệp Lan hào phóng hôn gió gửi Từ Hạo Chính, rồi cho tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của Giang Trì ngay trước mặt ông.
Giang Trì: “…”
Từ Hạo Chính không kiềm được cười nữa, Nhâm Hải Xuyên sầm mặt lườm Diệp Lan, cúi đầu ăn tiếp.
Diệp Lan cười ha hả, kéo Giang Trì nói: “Đi thôi đi thôi, lát nữa đạo diễn Nhâm sẽ nổi giận thật mất.”
Hai người vào thang máy, Giang Trì thầm cảm kích Diệp Lan tạo quan hệ cho, nhưng không thể không nói thật: “Anh Diệp Lan… Từ Hạo Chính đa phần chỉ quay phim thuần nghệ thuật, hơn nữa rất đặt nặng phẩm chất nghệ thuật của diễn viên, chắc sẽ… không vừa mắt em đâu.”
“Không tệ, biết tự hiểu mình.” Diệp Lan cười, “Cậu cũng biết trước đây mình đóng quá nhiều phim truyền hình rác, tự tổn hại giá trị nghệ thuật của mình quá mức cơ à?”
Các đạo diễn lớn trong giới giải trí khi tuyển diễn viên không chỉ xem xét diễn xuất, cần phải phối hợp với bên sản xuất cân đong giá trị thị trường và giá trị nghệ thuật của diễn viên nữa. Cái trước có thể gọi chung là danh tiếng, cái sau nói thẳng ra là khí chất.
Diệp Lan từng tìm hiểu lý lịch Giang Trì, lúc đó anh không có ấn tượng gì về cậu, còn tưởng là nghệ sĩ mới vào nghề, tra tư liệu rồi Diệp Lan suýt xoa mãi: Giang Trì mới vào nghề được mấy năm mà số lượng tác phẩm đã tham gia hơn gấp ba “gạo cội” trong nghề như mình.
Trong số đó tác phẩm chất lượng thưa thớt vô cùng, đa số là mấy “phim thần tượng” chưa từng nghe tên.
Nhưng, có lẽ chính tinh thần liều mạng quăng lưới rộng đó làm cảm động tổ nghề, một trong rất nhiều nhân vật Giang Trì thủ vai thật sự lọt vào mắt khán giả, vừa khéo đó lại là thời điểm cần các gương mặt mới, Giang Trì nhan sắc chuẩn có khả năng diễn đã nổi tiếng một cách không có thiên lý như thế đó.
Thời đại nam sắc, năm nào cũng có vài “thịt tươi” nổi tiếng nhanh chóng như ôm tên lửa, Giang Trì đã trở thành một trong số đó.
Nhưng nổi thì cũng chỉ nổi trên mạng trên màn ảnh nhỏ, với giới điện ảnh, chút thành tích ấy còn chẳng đáng nhắc đến, quá khứ từng đóng quá nhiều phim cấp thấp lại trở ngược thành gánh nặng của cậu.
Diệp Lan nói chuyện khó nghe, nhưng đều là sự thật, Giang Trì cười bất đắc dĩ, “Lúc đó mới vào nghề, chỉ tranh thủ tiếp xúc được với các tài nguyên dạng đó, không được lựa chọn, lúc đó em rất muốn nổi tiếng, nên cái gì cũng nhận.”
Diệp Lan bật cười vì sự thật thà của Giang Trì: “Rất muốn nổi tiếng?”
Giang Trì sững lại, cười cười không nói gì.
Không nổi tiếng thì làm sao có cơ hội được tiếp xúc với anh?
Diệp Lan vô tâm vô tư phì cười, thấy may hộ Giang Trì, “Cũng may mà cái gì cậu cũng nhận, không đi mãi con đường ấy, nếu cứ đóng mấy phim tổng tài bá đạo gì đó… Thì tiêu thật rồi.”
Một khi hình tượng nhân vật bị xác định, chỉ hơi thay đổi hình tượng thôi cũng vấp chân, diễn xuất tốt mấy cũng không xoay chuyển được nhận thức cố định của người xem, điều này gần như đã thành định luật trong giới rồi.
Nhắc tới chuyện này, Diệp Lan thắc mắc: “Bộ phim này… Vai của tôi được quyết định từ năm ngoái, lúc đó tôi còn tới xem thử vai Bùi Nhiên, ai cũng rớt, rồi tôi không xem nữa.” Đến lúc Giang Trì gia nhập đoàn phim Diệp Lan mới biết vai Bùi Nhiên được giao cho Giang Trì.
May là hiện tại Diệp Lan tư lợi thiên vị Giang Trì, cũng khẳng định diễn xuất của cậu, nhưng công bằng mà nói, Nhâm Hải Xuyên nhận Giang Trì vào đoàn cũng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Diệp Lan nhìn Giang Trì, thuận miệng hỏi: “Lúc đó làm sao cậu lọt vào mắt Nhâm Hải Xuyên được vậy?”
“Tinh” một tiếng, thang máy ngừng.
Tim Giang Trì cũng kêu thịch theo.
Hiện tại trong đoàn chỉ có chế tác và Nhâm Hải Xuyên biết chuyện cậu đóng không cát sê.
Chọc giận công ty, suýt bị kiện, sau đó còn đền hơn một nửa số tiền tích cóp được, chỉ các cấp cao trong công ty cậu biết.
Phía đoàn phim, trước khi Giang Trì gia nhập đã yêu cầu bảo đảm không công khai chuyện thù lao của cậu, phía công ty cậu đã sớm nhờ các nhân viên cao cấp yêu cầu mọi người giữ kín bí mật.
Diệp Lan… có lẽ không biết đâu.
Vừa rồi chắc chỉ là một câu anh thuận miệng hỏi thôi.
Diệp Lan đã rời thang máy, anh vô thức quay đầu nhìn Giang Trì, đưa tay giữ nút đi lên, giục, “Chờ gì nữa?”
“A? Dạ.” Giang Trì hít sâu mấy hơi, sải chân ra khỏi thang máy, cố gắng cười thật tự nhiên, “Buồn ngủ quá… Thất thần một lúc.”
Diệp Lan ngắm kĩ sắc mặt Giang Trì, thấy cậu không tươi tắn như vừa rồi nữa liền cười nói: “Vậy ngủ sớm đi.”
Diệp Lan không hỏi thêm về đề tài lúc nãy nữa, Giang Trì thở phào.
Giang Trì không dám cho Diệp Lan biết.
Cậu thích Diệp Lan, cũng muốn theo đuổi anh, nhưng sẽ không dùng cách tỏ vẻ đáng thương đó.
Dùng những gì mình đã trả giá để thể hiện tình yêu, nhìn sao cũng thấy có ý ép buộc.
Mình thích Diệp Lan tới chừng nào là chuyện của mình, Giang Trì không muốn dùng những hy sinh của mình làm Diệp Lan cảm động, tạo thành áp lực cho anh.
Ớ…
Khả năng cao hơn là, với cung cách và tính tình của Diệp, dù có biết cũng sẽ chẳng thấy áp lực gì, ngược lại còn nghĩ mình là biến thái.
Vậy càng mất nhiều hơn được.
Giang Trì thầm mừng Diệp Lan không chú tâm vào chủ đề này, bỏ qua không nghĩ nữa, phúc lợi nên có thì vẫn phải tranh thủ lấy, Giang Trì chật vật điều hòa nhịp tim đập liên hồi vì sợ hãi sau câu hỏi của Diệp Lan, ngập ngừng nhẹ giọng nhắc: “Hôm nay anh đã hứa, sẽ tập thoại với em…”
Diệp Lan sửng sốt, bật cười.
Cả hành lang trống người bỗng ái muội hẳn theo tiếng cười của Diệp Lan.
Diệp Lan nhìn Giang Trì, thầm nghĩ thì ra thật sự có những người xem lời hứa người khác thuận miệng nói là thật.
Rồi thật lòng thật dạ chờ đối phương làm tròn.
Đùa cậu thôi, mai tới trường quay rồi tập sau.
Câu này đã đến tận môi Diệp Lan đúng như thói quen lâu năm, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên biến thành: “Không buồn ngủ nữa à? Vậy thì vào phòng tôi đi.”
Trong giọng nói lại còn hòa lẫn sự dung túng gần như có thể gọi là dịu dàng.
Mà bản thân Diệp Lan lại chẳng hề cảm nhận được gì.
Diệp Lan lấy thẻ mở cửa phòng, đèn trong phòng anh bật sáng choang, Diệp Lan ngoái đầu nhìn, thì ra Sầm Văn đến rồi.
“Đi lấy cho anh chai bia, với ít trái cây.” Diệp Lan vừa đi vừa cởi áo ngoài, dặn Sầm Văn: “Bia không ướp lạnh nhé.”
Diệp Lan quay lại nhìn Giang Trì: “Không ướp lạnh được không? Đừng uống đồ lạnh nữa, lỡ chột bụng, ầy… Hai nam chính cùng chột bụng, Nhâm Hải Xuyên sẽ nổ như bom luôn.”
Giang Trì vội nói: “Không ướp lạnh được rồi ạ.”
Sầm Văn máy móc mở sổ tay, ghi chép yêu cầu của Diệp Lan, đồng thời tê liệt nghĩ: Giờ còn không thèm tránh mặt mình nữa, nghênh ngang dẫn người về phòng.
Còn bảo mình đi mua bia góp vui…
Sầm Văn đi lấy trái cây và bia cho Diệp Lan, Diệp Lan vào phòng ngủ thay đồ, nói vọng qua cửa với Giang Trì: “Có mệt không? Về thay đồ trước đi cũng được.”
“Không… không sao.” Giang Trì gài đến tận nút sơ mi trên cùng, nhón mông ngồi xuống.
May mà từng ở riêng một phòng với Diệp Lan ở nhà anh, bây giờ ở chung thế này Giang Trì không thấy mất tự nhiên, Diệp Lan thì quá tự nhiên rồi, anh thay đồ ngủ, lười biếng tựa vào sofa, cổ áo lỏng lẻo, để lộ một nửa bờ ngực rắn chắc.
Diệp Lan cầm kịch bản lên, ngước mắt nhìn Giang Trì: “Cậu về lấy kịch bản?”
“A… Không cần đâu.” Giang Trì rời mắt khỏi ngực Diệp Lan, nói nhỏ: “Em thuộc rồi.”
Diệp Lan cười cười, “Không tệ, nhưng vẫn phải xem, cậu cần biết thoại của tôi bắt đầu từ đoạn nào, nếu không…”
“Thoại của anh em cũng thuộc luôn rồi.” Giang Trì mím môi, “Lúc học… sẵn tiện xem.”
Mắt Diệp Lan sáng lên, mỉm cười, “Rất tốt.”
Trong lúc nói chuyện thì Sầm Văn đến, cô để đồ xuống, do dự: “Em… đi trước nhé?”
“Không cần, em ở lại chút đi, lát nữa anh có chuyện này nói với em.” Diệp Lan đáp lời Sầm Văn một câu rồi không để ý đến cô nữa, anh im lặng tập trung xem lại một lần từ đầu tới cuối cảnh sắp quay rồi vứt kịch bản xuống bàn, bảo: “Đúng rồi… Thoại sai một chữ tôi gọi cậu là ba.”
Giang Trì không nhịn được cười.
Hai người tập sơ qua một lần, quả nhiên, Diệp Lan không sai tới một chữ, anh cũng nhớ hết thoại của Giang Trì, phải ngắt lời lúc nào, tiếp lời lúc nào anh đều nhớ như in.
Dù sao cũng là ảnh đế lăn lộn trên màn ảnh rộng bao nhiêu năm nay, chút tố chất cơ bản này vẫn phải có.
Sau đó hai người bắt đầu tập kĩ, nghiền ngẫm từng câu thoại, Diệp Lan am hiểu phương hướng khi quay hơn, thi thoảng lại nhắc Giang Trì, ý định của Diệp Lan không phải là chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai, mà chỉ muốn dạy Giang Trì nhiều chút, Giang Trì hiếu học gật đầu liên tục, chỉ hận không thể lấy vở ghi hết lại.
Bất tri bất giác, hai người đã tập xong hai cảnh.
Giang Trì nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi, cậu sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ của Diệp Lan, liền nói: “Hôm nay đến đây thôi ạ, làm phiền anh lâu quá rồi…”
Thật ra Diệp Lan vẫn chưa đã nghiền, anh cười, “Ngày nào cũng ngủ sớm vậy hả?”
Giang Trì về rồi đương nhiên cũng không ngủ được, nhưng cậu lo cho sức khỏe Diệp Lan hơn, liền gật đầu theo luôn: “Dạ.”
Giang Trì đứng lên, lễ phép nói: “Làm phiền anh quá, hôm nay em học được rất nhiều.”
“Đừng có mà nịnh nọt.” Diệp Lan cứ thấy Giang Trì ngoan ngoãn nghe lời như thế là lại ngứa tay, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sầm Văn vẫn đang chờ, nghiêng người quay lưng về phía cô, vò mạnh tóc Giang Trì mấy cái mới thả cho đi.
Sầm Văn đang ngồi ngoài phòng khách dùng vi tính lên weibo của Diệp Lan xóa bình luận của antifan, dọn dẹp trang chủ.
Sầm Văn ngẩng lên thấy Diệp Lan, ngạc nhiên vì anh chịu cho Giang Trì về, nói giả lả: “Anh sắp nghỉ ngơi hả? Em cũng gần xong rồi, không có gì thì em đi trước.”
“Ngồi chút đã, có chuyện cần nói với em.” Diệp Lan ngồi xuống, cầm chai bia lên uống mấy ngụm, một lúc sau mới bảo: “Tìm giúp anh băng thử vai cho Tên khốn lúc trước, của Giang Trì ấy.”
Sầm Văn ngẩn ra, xác định lại: “Cái đó là tài liệu nội bộ của đoàn phim mà? Tuy tư liệu của người đã nhận vai sẽ được lưu lại, nhưng… chắc không dễ lấy được đâu.”
Diệp Lan cười, “Nếu dễ thì còn phải nhờ em à?”
Sầm Văn được khẳng định năng lực mà nghe chẳng thấy vui vẻ gì, cô nghĩ kĩ, miễn cưỡng nói: “Em sẽ cố gắng… Nhờ chị An Á giúp được không anh?”
Diệp Lan lắc đầu, “Cố gắng đừng… Càng ít người biết càng tốt, tránh phiền phức về sau.”
Sầm Văn không nhịn được phỉ nhổ trong lòng, hỏi thẳng Giang Trì không phải nhanh hơn à?
Nhưng có thể là thú vui của hai người, Sầm Văn hết cách, gập sổ tay lại đứng lên nói: “Em biết rồi, có điều… Phim quay gần xong rồi sao tự dưng anh lại nghĩ tới chuyện này?”
Diệp Lan lắc đầu, “Cũng không có gì, chỉ là hôm nay nói chuyện với cậu ấy, bất chợt nhắc đến chuyện thử vai, cậu ấy biến sắc ngay, anh sợ cậu ấy không nói thật nên không hỏi…”
Nhưng Diệp Lan mơ hồ cảm nhận có điều gì không đúng lắm, càng muốn biết rõ.
Sầm Văn gật đầu, “Em sẽ cố gắng tìm sớm cho anh.”
Diệp Lan cười, “Vất vả rồi, em ngủ sớm đi.”
/83
|