Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi đi dạo quanh phòng cho quen rồi nói với cô:
- Nhà bếp đang chuẩn bị bữa trưa, em thấy chán thì có thể đi dạo quanh nhà hoặc tìm Bánh Bao chơi cùng, còn không thì có thể tìm ông nội trò chuyện. Trên tầng 4 có phòng chiếu phim, phòng nghe nhạc và nhiều phòng khác để giải trí, em cứ tự nhiên. Bây giờ tôi phải vào thư phòng xử lý công việc, lát nữa sẽ xuống dùng bữa cùng em và ông, có được không?
Lôi Hòa Nghi gật đầu, đưa tay làm dấu OK với anh. Cung Huyền Thương yên tâm rời khỏi phòng, Lôi Hòa Nghi lập tức nhảy lên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, sau đó đi thay đồ rồi nhờ người giúp việc dẫn cô đi tìm Bánh Bao.
Cung Huyền Thương quay trở về thư phòng, sau khi xử lý một vài giấy tờ quan trong trong tập đoàn thì quản gia cũng dẫn Kỷ Tuyên đến.
Kỷ Tuyên đứng trước bàn làm việc của anh chào lệnh, Cung Huyền Thương sắc mặt nghiêm túc đưa tay niết môi:
- Chuyện tôi bảo cậu đi kiểm tra thế nào rồi?
- Quả thật ở tòa nhà đối diện bệnh viện quân y có kẻ khả nghi thường xuyên ra vào. Camera không quay được cận cảnh vì kẻ đó đã tránh đi hầu hết các góc quay. Từ một số cảnh cắt ra được thì người này là nam, cao ráo, thân hình thoạt nhìn rất cân đối, nhìn qua là người có võ. Bên ngoài tòa nhà không có camera vì đối diện nó là bệnh viện quân y cho nên chúng ta không điều tra được hắn đi hướng nào. Thứ lỗi cho tôi chỉ điều tra được như vậy.
Cung Huyền Thương phất tay tỏ ý không sao:
- Cái này sao có thể trách cậu, điều tra được như vậy đã là không tệ rồi. Trước mắt cứ án binh bất động, đừng để đối phương biết chúng ta đang điều tra tránh việc kích thích bọn chúng.
- Vâng!
- Phái những người giỏi nhất của Cung gia phối hợp với cảnh vệ và người của Lôi gia cùng nhau bảo vệ Nghi Nghi.
- Tôi hiểu rồi ạ!
- Đem chuyện điều tra được báo cho Lôi lão gia, nói không chừng có thể cung cấp ít manh mối cho phía quân đội.
- Được ạ!
- Ừm, cậu có thể đi rồi!
- Vâng, ông chủ!
Sau khi Kỷ Tuyên rời đi thì Cung Huyền Thương chìm vào suy tư một hồi lâu đến khi có tiếng gõ cửa mới hồi hồn lại:
- Vào đi!
Cửa gỗ hé mở, Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn vào bên trong, gương mặt Cung Huyền Thương lập tức thả lỏng trở nên ôn nhu:
- Em có chuyện gì sao?
- Chuyện là món ăn đã dọn lên hết rồi, Cung gia gia nhờ tôi lên gọi anh xuống ăn cơm!
- Được, đến ngay!
Cung Huyền Thương sắp xếp lại giấy tờ trên bàn rồi ra ngoài cùng Lôi Hòa Nghi xuống nhà.
Cung lão gia và Bánh Bao đã ngồi chờ sẵn, Cung Huyền Thương ngồi đối diện Bánh Bao, bên tay phải Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh anh. Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt, sắc mặt anh liền trở nên vui vẻ:
- Nghi Nghi, em nấu!
- Không ngờ anh lại có thể nhận ra!
- Chẳng lẽ tôi còn không biết tay nghề của em sao?
- Chút việc nhỏ mà thôi, tôi cũng đã cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Cung gia gia rồi mới nấu.
Nghe nhắc đến mình, Cung lão gia vội nuốt thức ăn trong miệng, gương mặt thỏa mãn nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Nha đầu, cháu đúng là khiến ta bất ngờ đó, trù nghệ này không thua gì đầu bếp ở nhà hàng năm sao cả, rất tốt, rất hợp ý ta. Lão Lôi đúng là có phúc thật.
- Cung gia gia quá khen rồi ạ!
Cung Huyền Thương cười cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bánh Bao vùi đầu ăn món cá Lôi Hòa Nghi đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó, bộ dạng giống như không còn ai tồn tại trong mắt. Cung Huyền Thương liền quay qua nói với Lôi Hòa Nghi:
- Về sau em không cần nhọc lòng như vậy, em ở nhà tôi làm khách, cũng không kiêm luôn đầu bếp.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi dùng bữa, nói với Cung Huyền Thương:
- Biết sao được đây là sở thích của tôi, nếu anh không thích thì tương lai không cần ăn, tôi đâu ép!
- Ai nói tôi không thích tôi chỉ là lo em bị thương cộng với mệt mỏi!
- Cũng không phải lần một lần hai tôi vào bếp, anh lo cái gì? Được rồi, không nói nữa, ăn cơm!
Cung Huyền Thương hé miệng muốn nói thêm gì đó nhưng bị Lôi Hòa Nghi lườm một cái thì lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm.
Lôi Hòa Nghi ở Cung gia nghỉ ngơi nguyên ngày hôm đó. Hôm sau thì đám người Ninh Mẫn cũng đã trở lại thành phố.
Quang Tuấn tiếp tục làm việc với lịch trình bận rộn, Olearn có hẹn với đối tác nên thời gian tương đối eo hẹp. Lantana buồn chán nến cùng Ninh Mẫn tới công ty thời trang dạo chơi. Lôi Hòa Nghi biết tin lập tức thay đồ chuẩn bị đến CHEN.
Vừa xuống nhà thì thấy Cung Huyền Thương đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là chuẩn bị đến Cung thị.
- Em muốn ra ngoài sao?
- Đúng vậy, Tiểu Mẫn về rồi, tôi định đến CHEN hội họp với cậu ấy và Lantana.
- Để tôi đưa em đi!
- Ơ, không hay lắm đâu, CHEN và Cung thị không cùng đường.
- Còn sớm, không phải ngại. Huống chi hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Lôi gia gia đã tin tưởng giao em cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho em. Nghi Nghi, đừng vì ngại ngùng mà vô tình đẩy bản thân vào hiểm cảnh, kẻ thù trong tối em ngoài sáng, bọn chúng nghĩ gì làm gì, em đoán được sao?
Lôi Hòa Nghi nghe những lời anh nói thì phân vân, lúc hồi hồn lại thì tay đã bị Cung Huyền Thương dịu dàng nắm lấy dắt đi.
- Em còn đứng đó ngẩn người thì chúng ta sẽ muộn thật đấy.
Lôi Hòa Nghi ù ù cạc cạc để Cung Huyền Thương dắt lên xe đưa đến tận cổng công ty. Vì không muốn người khác chú ý nên anh không tiện xuống xe, chi nghiêng người sang giúp cô mở cửa xe, trước khi Lôi Hòa Nghi xuống cũng không quên bồi thêm một câu:
- Tan làm tôi sẽ đến đón em, dù Lantana hay Ninh Mẫn có muốn đưa em về cũng rất khó, an ninh ở Cung gia rất nghiêm ngặt.
- Vậy... làm phiền anh rồi!
- Không phiền, em vào làm việc đi, làm sếp thì không nên đi trễ!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, trước khi bước xuống nói với anh:
- Anh lái xe cẩn thận đó!
- Ừm!
Sau đó cô tạm biệt anh rồi đi vào công ty, Cung Huyền Thương nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh vệ và người của Lôi gia Cung gia đều đang ẩn nấp xung quanh thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, yên tâm lái xe rời đi.
Cung Huyền Thương vừa đi khỏi thì ngay con đường đối diện, một người đàn ông ăn mặc như người ngoại quốc, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, tóc vàng nâu, đang gọi điện thoại, nói giọng Trung:
- Chị Sa, con nhỏ kia đi làm có người đưa đón, xung quanh chỗ làm của nó có rất nhiều cảnh vệ và người của Lôi gia ẩn nấp.
- Xem ra Lôi gia đã bắt đầu hành động rồi. A Kinh, nghe tôi nói, không được hành động lỗ mãng nếu không cậu nhất định sẽ bị tóm, đến lúc đó sẽ không ai cứu được cậu đâu. Còn con nhỏ đó, chúng ta phải bắt cho bằng được nhưng cần phải có kế hoạch chu toàn.
- Chị Sa yên tâm!
- Chúng ta đã không được sống yên ổn thì Lôi gia cũng đừng mong yên bình!
- Chỉ cần chị Sa và lão đại ra lệnh, em nhất định sẽ nhất nhất nghe theo!
- Không gấp, cậu cứ rút trước đi, đừng để đám cảnh vệ nghi ngờ. Mỗi ngày phụ trách theo dõi nhưng phải thay đổi ngoại hình, không được lặp lại nếu không sẽ bị nghi ngờ.
- Em biết rồi chị Sa!
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi trong phòng làm việc miệt mài xử lý những vấn đề liên quan đến show diễn sắp tới nên chẳng quan tâm mấy chuyện ngoài kia. Huống chi bên ngoài còn có mười mấy người canh giữ, có việc chỉ cần ấn điện thoại là được.
Lantana không muốn làm phiền Lôi Hòa Nghi nên đang quấn lấy Ninh Mẫn, săm soi một hồi cuối cùng lại nằng nặc đòi gia nhập CHEN, Ninh Mẫn hết cách đành báo với Lôi Hòa Nghi một tiếng rồi chuyển bớt cổ phần của hai người qua cho Lantana một ít. Sau đó cô nàng chính thức trở thành cổ đông của CHEN, show diễn sắp tời cũng đòi tham gia và thầu phần khách mời. Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn cũng mặc kệ cô nàng, chú tâm vào công việc của mình.
Ninh Mẫn tập trung kiểm tra chỉnh sửa các mẫu thiết kế đã hoàn thành và danh sách người mẫu, Lôi Hòa Nghi đảm nhận phần thêu hoa văn cho những trang phục cần có hoa văn. Khả năng thêu thùa của cô không hẳn là tốt nếu là trong thời đại cô từng sống nhưng thế giới ngày nay thì chưa chắc. Dù sao cũng từng sống ở thời đại cách đây hàng nghìn năm, kỹ năng thủ công của cô so với máy móc sao có thể giống nhau. Một bên là dốc hết tâm huyết, một bên là đã được lập trình sẵn, họa tiết rập khuôn, không có hồn, trình độ thế nào còn cần so sánh sao?
Điều đặc biệt ở show diễn này chính là nằm ở đó, phần lớn trang phục sẽ được thêu thủ công và do đích thân Lôi Hòa Nghi thực hiện. Những bộ trang phục được trình diễn trên sàn runway sẽ nằm trong tủ đồ của Lôi Hòa Nghi, Ninh Mẫn và Lantana còn khách hàng muốn mua trang phục phải đặt hàng trước. Và còn một điều đặc biệt nữa là họa tiết sẽ do khách hàng lựa chọn, có thể nói không ai giống ai, mỗi trang phục của CHEN gần như đều là độc nhất vô nhị, chính vì thế nó mới có thể dễ dàng có được chỗ đứng trong giới thời trang. Mỗi một bộ y phục là một họa tiết khác nhau do khách hàng đề xuất, chỉ cần ý tưởng không giống nhau thì nó chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị nhị, mà phàm là thứ hiếm đều quý giá. Lôi Hòa Nghi chính là đánh vào điểm này của hội chị em mà trong thời gian ngắn giúp CHEN phát triển mạnh mẽ.
Trang phục của khách hàng dĩ nhiên không phải tất cả đều do Lôi Hòa Nghi đích thân thêu, dù sao cô cũng không phải có ba đầu sáu tay. Cô chỉ nhận thêu giúp cho những người cô kính trọng hoặc những người cô xem là bạn mà thôi. Còn những người khác, trang phục của họ tự khắc sẽ có nhân viên phụ trách thêu thùa xử lý, dù sao nhân viên Lôi Hòa Nghi thuê đều có tay nghề không phải tầm thường, ít nhất từ trước tới giờ chưa từng có khách hàng nào khiếu nại về chất lượng hay kiểu dáng họa tiết không đúng yêu cầu.
Show diễn này là show diễn đầu tiên của CHEN tại thị trường nước nhà, cô rất xem trọng cho nên cùng với Ninh Mẫn đã dồn hết tâm huyết vào từng đường kim mũi chỉ để giúp CHEN tạo được tiếng vang lớn. Đó là còn chưa kể đến những bộ được biểu diễn sẽ không được rao bán mà sẽ thuộc về cô và hai người bạn của mình, cô sao có thể lơ là.
Làm việc quần quật cả ngày không nghỉ ngơi, lúc Cung Huyền Thương đến đón người, Lôi Hòa Nghi gần như đã cạn kiệt sinh lực, anh nhìn thấy mà gương mặt không khỏi nhăn lại, đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Không quan tâm có bị người khác chụp phải hay không, dứt khoát mở cửa xuống xe dắt Lôi Hòa Nghi như cái xác không hồn lên xe rồi lái về nhà, đồng thời bảo cảnh vệ và vệ sỹ có thể tan ca.
Lúc về đến nhà, Lôi Hòa Nghi đã nằm ngủ li bì trên ghế phụ, Cung Huyền Thương tắt máy, thở dài rồi xuống xe. Anh mở cửa bên ghế phụ ra, cởi áo khoác trùm lên đùi cô để tránh bị lộ sau đó cúi người cẩn thận bế cô ra theo kiểu bế công chúa, một mạch vào nhà, lên phòng. Dịu dàng đặt cô gái trong lòng nằm trên giường, tỉ mỉ tháo giày, kẹp tóc và trang sức ra, cầm túi xách của cô đặt qua một bên, đắp chăn kín kẽ và chỉnh điều hòa cho phù hợp. Hoàn tất một loạt thủ tục rồi anh cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó mới nhẹ nhàng không tiếng động bước ra khỏi phòng.
Hôm sau Cung Huyền Thương xuống nhà thì vẫn là cảnh tượng hôm qua, bàn ăn đã đặt đầy đủ đồ ăn sáng cho ba người và một chú chó. Cung Huyền Thương thong dong đặt hai tay vào túi quần, đôi mắt có chút trách cứ nhìn Lôi Hòa Nghi. Cô chỉ cười đáp lại, liếc bữa sáng bên cạnh:
- Ăn sáng!
Cung Huyền Thương chậm rãi đi đến đứng cạnh Lôi Hòa Nghi, gõ đầu cô:
- Rõ ràng là tối qua trở về nhà em rất mệt, tại sao hôm nay lại phải dậy sớm giúp mọi người làm bữa sáng.
Cung lão gia đang ăn nghe Cung Huyền Thương nói dùng dừng đũa, ánh mắt không vui nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Nha đầu, cháu làm việc mệt mỏi sao còn dậy sớm nấu bữa sáng làm gì? Ông của cháu giao cháu cho chúng ta bảo vệ, cháu lại không quan tâm sức khỏe mà chiếu cố chúng ta, tương lai nếu sức khỏe cháu xảy ra vấn đề, ta biết ăn nói thế nào với lão Lôi?
Lôi Hòa Nghi áy náy nhìn Cung lão gia sau đó quay sang Cung Huyền Thương dẫu môi, lúc quay sang nhìn Cung lão gia thì gương mặt lập tức nũng nịu:
- Cung gia gia, đây là thói quen thường ngày của cháu, dù ngủ muộn nhưng buổi sáng cháu đã quen thức dậy theo đồng hồ sinh học rồi ạ, ông không cần lo lắng. Ở nhà cháu đông người nên cháu chỉ cần nấu bữa sáng theo khẩu vị của mình nhưng ở đây chỉ có ba người chúng ta, cháu nấu thêm hai phần cũng không tốn nhiều thời gian và sức lực, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu ạ. Dù sao cháu dậy sớm mà không biết làm gì, cả người sẽ cảm thấy khó chịu.
- Lão già này nói không lại cháu nhưng mà nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, không cần gắng sức, đều như người nhà với nhau, không cần câu nệ. Nếu cháu muốn ngủ nướng hay thích làm gì thì cứ tự nhiên, sẽ không ai quản cháu.
- Vâng ạ! Cảm ơn Cung gia gia!
Nở nụ cười tươi với Cung lão gia, lúc quay sang Cung Huyền Thương cô lại làm mặt quỷ. Anh cũng chỉ biết cười bất lực, ngồi xuống dùng bữa rồi sau đó như cũ đưa Lôi Hòa Nghi đến công ty của cô xong mình mới lái xe đến Cung thị.
Vào văn phòng làm việc, lập tức gọi Kỷ Tuyên vào. Không lâu sau, Kỷ Tuyên phong thái tinh anh chuyên nghiệp đi vào đứng trước bàn làm việc của Cung Huyền Thương đợi lệnh, anh ngồi trên ghế biết môi sau đó nói:
- Tìm cho tôi một đầu bếp giỏi chuyên dạy nấu ăn, đầu bếp biết cả món Tây lẫn món ta càng tốt.
- Đầu... đầu bếp ạ?
Cung Huyền Thương nâng mắt nhìn Kỷ Tuyên, ngụ ý ‛ cậu không có nghe lầm ’.
Kỷ Tuyên toát mồ hôi lạnh, vội vã gật đầu:
- Tôi biết rồi ạ!
- Cố gắng tìm được trong hôm nay, còn nữa từ nay về sau lịch trình hằng ngày sắp xếp lại, để trống hai giờ đồng hồ để tôi học nấu ăn với đầu bếp!
Kỷ Tuyên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cung Huyền Thương, sau đó lập tức cuối đầu.
- Vâng, tôi lập tức sắp xếp ngay ạ!
- Được rồi, cậu có thể ra ngoài!
Ở công ty thời trang, Lôi Hòa Nghi cần mẫn cùng nhân viên thực hiện công cuộc hoàn thành những họa tiết cho trang phục để chuẩn bị biểu diễn. Những bộ trang phục chủ chốt do Lôi Hòa Nghi đảm nhận, tuy số lượng không nhiều nhưng để một mình cô hoàn thành cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ngồi mấy tiếng trong phòng thêu, Lôi Hòa Nghi bắt đầu thấy mệt mỏi, đứng lên vươn vai một hồi sau đó đi pha một ly cà phê rồi sang phòng Ninh Mẫn. Ở đó ngoài Ninh Mẫn thì còn có Lantana, hai người thấy Lôi Hòa Nghi đến thì lập tức dừng công việc trên tay lại, đi đến chỗ cô.
Lantana sờ sờ mặt Lôi Hòa Nghi:
- Ôi Nghi bảo, mới hai ngày mà nhìn cậu xuống sắc hẳn đi đấy.
- Không cần lo, đợi xong những việc hiện tại, mình đương nhiên phải chăm sóc bản thân rồi. Dù sao chỉ còn những bước cuối cùng này, chúng ta phải ưu tiên cho show diễn trước, bản thân để sau đi. Mình cũng sẽ không để bộ dạng này đi xem trình diễn.
- Nhưng nhìn cậu bây giờ, mình cũng thấy xót đó.
Lôi Hòa Nghi vỗ vai Lantana, tỏ ý không sao, uống một ngụm cà phê, nhìn sang Ninh Mẫn.
- Chỗ cậu không còn gì bất ổn chứ!
- Mọi thứ đều tốt, tầm năm ngày nữa sẽ có người bên tổ chức sự kiện đến đây cùng chúng ta bàn bạc về chủ đề show thời trang và lựa chọn địa điểm tổ chức.
- Được!
Ba người đi đến ghế ngồi thảo luận thêm vài vấn đề sau đó Lantana nhìn đồng hồ, nói với hai người một tiếng rồi xuống dưới lấy thức ăn đã đặt.
Lúc trở lại thì tay xách nách mang nhưng gương mặt rất vui vẻ. Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn cũng đến giúp một tay rồi bày đồ ăn ra dùng.
Tan làm, Cung Huyền Thương như cũ đến đón Lôi Hòa Nghi. Lúc lên xe, nhìn ra hàng ghế sau cô lại thấy túi lớn, túi nhỏ đều là mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng. Lập tức nhìn sang sắc mặt bình thản của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi chỉ vào hàng ghế phía sau:
- Cung Huyền Thương, đây là...
- Cái đó... về nhà em sẽ biết!
- Oh!
Hôm nay Lôi Hòa Nghi không ngủ quên, một mạch tỉnh táo đến khi về nhà. Cung Huyền Thương xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà rồi mang lên phòng, Lôi Hòa Nghi tuy tò mò nhưng cũng biết mình không nên hỏi. Nhanh chân lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà dùng bữa tối.
Ăn xong không bao lâu thì Lôi Hòa Nghi cũng đã thấm mệt, xin phép lên phòng, tranh thủ còn sớm giải quyết một chút việc cho ngày mai. Ngay khi cô sắp đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Cung Huyền Thương mở cửa, mang theo mỹ phẩm vào, Lôi Hòa Nghi trố mắt nhìn hành động của anh.
- Hai ngày này em làm việc quá độ, gương mặt xuống sắc đi nhiều rồi, em cũng không quan tâm chăm sóc da mặt nên tôi đành giúp em thôi.
- Khoan... dừng... anh nói anh giúp tôi?
Cung Huyền Thương đặt đồ sang một bên, ngồi xuống giường nhìn cô.
- Có vấn đề gì sao?
- Có, chẳng những có vấn đề mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng chỗ nào chứ?
- Anh thân là một người đàn ông hơn nữa là người đứng đầu Cung thị, Ảnh đế nổi tiếng sao có thể... có thể giúp tôi làm mấy việc chăm sóc da mặt này. Không được, tuyệt đối không được!
Lôi Hòa Nghi vốn đã mệt mỏi muốn đi ngủ nhưng hết lần này đến lần khác lại bị hành động của Cung Huyền Thương dọa sợ, tỉnh cả ngủ.
- Không có gì là không được. Đồ cũng đã mua rồi, em không muốn dùng thì chỉ có vứt thôi.
- Cùng lắm thì... anh để đó, tôi tự làm!
Cung Huyền Thương bật cười, có chút trêu chọc nhìn cô:
- Tự làm... em dám chắc em còn đủ tinh lực để tự làm từ đầu đến cuối? Hay là em cố gắng làm xong sau đó ngày mai mang cặp mắt gấu trúc đến công ty rồi bao công sức dưỡng da trăm sông đổ biển.
- ... Tại sao anh phải làm những thứ này?
- Vì quan tâm em có được không? Gia đình em giao em cho tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc em. Hiện tại mặc dù em vì bận việc nên cơ thể mệt mỏi, gương mặt xuống sắc nhưng nếu sau này em về nhà mà sức khỏe suy nhược, tôi biết ăn nói thế nào với Lôi gia gia và mọi người. Lỡ như người nhà em nhìn thấy em lúc này cho rằng tôi không chăm sóc em tốt thì tôi đúng là rất oan ức.
Lôi Hòa Nghi chớp mắt, sau đó lại hỏi:
- Anh... làm sao biết sử dụng mấy thứ dưỡng da này?
- Tôi đã nghiên cứu kỹ rồi mới mua đấy, yên tâm, đều là loại tương thích với da của em, sẽ không gây kích ứng.
- Anh thật sự không ngại giúp tôi sao?
- Không ngại!
Vừa nói xong, Cung Huyền Thương đã đứng dậy đi đến trước người Lôi Hòa Nghi, mặc kệ cô còn đang ngơ ngác, đỡ cô nằm xuống gường và kê gối lên cao một chút.
- Em buồn ngủ thì cứ ngủ, tôi sẽ nhẹ tay, sẽ không làm em thức giấc.
Lôi Hòa Nghi mở to mắt nhìn, hoàn toàn không biết có phải mình đang mơ không thế mà Ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh lại sắp giúp cô skincare. Cung Huyền Thương không vì ánh mắt nóng rực của Lôi Hòa Nghi mà chậm nhịp. Linh hoạt lấy từng lọ mỹ phẩm trong túi ra, chậm rãi giúp Lôi Hòa Nghi làm từng bước. Cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, không hề phù hợp với dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc của anh. Ban đầu Lôi còn có chút e ngại nhưng lại không ngờ đến tay nghề của Cung Huyền Thương lại thoải mái như vậy, híp mắt hưởng thụ.
Lúc Cung Huyền Thương lấy mặt nạ ra thì Lôi Hòa Nghi đã ngủ ngon lành, anh cũng không dừng tay, chỉ cười dịu dàng rồi giúp cô đắp mặt nạ. Trong lúc chờ cô đắp mặt nạ, Cung Huyền Thương lại ngồi xịch xuống dưới, nhẹ nhàng nâng hai chân cô lên đặt trên đùi mình. Lấy tinh dầu giúp cô xoa bóp, bóp chân xong lại đến hai tay. Xong xuôi thì phần mặt nạ cũng xong, Cung Huyền Thương rửa tay sạch sẽ rồi lấy mặt nạ ra. Thoa thêm một vài dưỡng chất lên mặt cô rồi thu dọn mọi thứ, đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
Sáng hôm sau, Lôi Hòa Nghi thức dậy với tinh thần vô cùng thoải mái và sảng khoái, sờ sờ gương mặt, nghĩ đến chuyện tối qua, hai gò má lại hồng lên.
Lúc xuống nhà thì thấy Cung Huyền Thương mang bữa sáng ra bàn, bước chân khẽ sững lại, đưa tay dụi mắt. Xác định mình không nhìn nhầm thì chậm rãi đến bàn ăn, cúi đầu nhìn bữa sáng trên bàn.
- Đừng nói với tôi... đây là anh làm?
- Khó tin lắm sao?
- Chẳng lẽ không khó tin sao? Mới hôm qua anh còn là người đến luộc trứng còn cảm thấy khó khăn?
Gương mặt Cung Huyền Thương đen lại, đúng thật là như vậy. Sáng hôm qua đến luộc trứng anh cũng thấy khó nhưng sau khi học cùng đầu bếp chuyên nghiệp hai tiếng, hôm nay ít nhất đã làm được một bữa sáng chuẩn năm sao. Nguyên hai tiếng ngày hôm qua anh đã đung để học làm bữa sáng, chỉ duy nhất cái này, còn những cái khác quả thật anh vẫn là gà mờ không biết gì nhưng anh làm sao nói ra chứ, chỉ có thể âm thầm học hỏi thôi.
- Không nói nữa, ngồi xuống ăn đi, ông cũng xuống rồi kìa.
Lôi Hòa Nghi nghe nói thì quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Cung lão gia chậm rãi đi xuống lầu. Vẻ mặt nhìn bữa sau trên bàn còn khoa trương hơn Lôi Hòa Nghi, nhìn Cung Huyền Thương gật đầu:
- Tiểu tử, không tồi, sắp lấy vợ được rồi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi bật cười, sau khi Cung lão gia ngồi xuống ghế thì hai người cũng ngồi xuống dùng bữa.
Liên tục năm ngày như vậy, tối nào Cung Huyền Thương cũng giúp cô dưỡng da, sáng thì dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người, Lôi Hòa Nghi không cần làm gì cả, chỉ cần chú tâm vào công việc mà thôi.
Hôm nay là ngày CHEN có hẹn với bên tổ chức sự kiện, Lôi Hòa Nghi cố gắng dậy sớm chuẩn bị. Cô diện một chiếc quần bó trắng phối cùng áo phông trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest trắng viền đen duyên dáng, giày cao gót cũng màu trắng, tóc xõa dài. Phong thái trưởng thành thuần thục nhưng cũng không kém sự trẻ trung của độ tuổi 21.
Sau khi được Cung Huyền Thương đưa đến công ty thì đi thẳng lên phòng làm việc, cho người chuẩn bị phòng tiếp khách cùng trà bánh, sau đó cùng Ninh Mẫn xuống dưới chờ người.
- Nhà bếp đang chuẩn bị bữa trưa, em thấy chán thì có thể đi dạo quanh nhà hoặc tìm Bánh Bao chơi cùng, còn không thì có thể tìm ông nội trò chuyện. Trên tầng 4 có phòng chiếu phim, phòng nghe nhạc và nhiều phòng khác để giải trí, em cứ tự nhiên. Bây giờ tôi phải vào thư phòng xử lý công việc, lát nữa sẽ xuống dùng bữa cùng em và ông, có được không?
Lôi Hòa Nghi gật đầu, đưa tay làm dấu OK với anh. Cung Huyền Thương yên tâm rời khỏi phòng, Lôi Hòa Nghi lập tức nhảy lên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, sau đó đi thay đồ rồi nhờ người giúp việc dẫn cô đi tìm Bánh Bao.
Cung Huyền Thương quay trở về thư phòng, sau khi xử lý một vài giấy tờ quan trong trong tập đoàn thì quản gia cũng dẫn Kỷ Tuyên đến.
Kỷ Tuyên đứng trước bàn làm việc của anh chào lệnh, Cung Huyền Thương sắc mặt nghiêm túc đưa tay niết môi:
- Chuyện tôi bảo cậu đi kiểm tra thế nào rồi?
- Quả thật ở tòa nhà đối diện bệnh viện quân y có kẻ khả nghi thường xuyên ra vào. Camera không quay được cận cảnh vì kẻ đó đã tránh đi hầu hết các góc quay. Từ một số cảnh cắt ra được thì người này là nam, cao ráo, thân hình thoạt nhìn rất cân đối, nhìn qua là người có võ. Bên ngoài tòa nhà không có camera vì đối diện nó là bệnh viện quân y cho nên chúng ta không điều tra được hắn đi hướng nào. Thứ lỗi cho tôi chỉ điều tra được như vậy.
Cung Huyền Thương phất tay tỏ ý không sao:
- Cái này sao có thể trách cậu, điều tra được như vậy đã là không tệ rồi. Trước mắt cứ án binh bất động, đừng để đối phương biết chúng ta đang điều tra tránh việc kích thích bọn chúng.
- Vâng!
- Phái những người giỏi nhất của Cung gia phối hợp với cảnh vệ và người của Lôi gia cùng nhau bảo vệ Nghi Nghi.
- Tôi hiểu rồi ạ!
- Đem chuyện điều tra được báo cho Lôi lão gia, nói không chừng có thể cung cấp ít manh mối cho phía quân đội.
- Được ạ!
- Ừm, cậu có thể đi rồi!
- Vâng, ông chủ!
Sau khi Kỷ Tuyên rời đi thì Cung Huyền Thương chìm vào suy tư một hồi lâu đến khi có tiếng gõ cửa mới hồi hồn lại:
- Vào đi!
Cửa gỗ hé mở, Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn vào bên trong, gương mặt Cung Huyền Thương lập tức thả lỏng trở nên ôn nhu:
- Em có chuyện gì sao?
- Chuyện là món ăn đã dọn lên hết rồi, Cung gia gia nhờ tôi lên gọi anh xuống ăn cơm!
- Được, đến ngay!
Cung Huyền Thương sắp xếp lại giấy tờ trên bàn rồi ra ngoài cùng Lôi Hòa Nghi xuống nhà.
Cung lão gia và Bánh Bao đã ngồi chờ sẵn, Cung Huyền Thương ngồi đối diện Bánh Bao, bên tay phải Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh anh. Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt, sắc mặt anh liền trở nên vui vẻ:
- Nghi Nghi, em nấu!
- Không ngờ anh lại có thể nhận ra!
- Chẳng lẽ tôi còn không biết tay nghề của em sao?
- Chút việc nhỏ mà thôi, tôi cũng đã cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Cung gia gia rồi mới nấu.
Nghe nhắc đến mình, Cung lão gia vội nuốt thức ăn trong miệng, gương mặt thỏa mãn nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Nha đầu, cháu đúng là khiến ta bất ngờ đó, trù nghệ này không thua gì đầu bếp ở nhà hàng năm sao cả, rất tốt, rất hợp ý ta. Lão Lôi đúng là có phúc thật.
- Cung gia gia quá khen rồi ạ!
Cung Huyền Thương cười cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bánh Bao vùi đầu ăn món cá Lôi Hòa Nghi đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó, bộ dạng giống như không còn ai tồn tại trong mắt. Cung Huyền Thương liền quay qua nói với Lôi Hòa Nghi:
- Về sau em không cần nhọc lòng như vậy, em ở nhà tôi làm khách, cũng không kiêm luôn đầu bếp.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi dùng bữa, nói với Cung Huyền Thương:
- Biết sao được đây là sở thích của tôi, nếu anh không thích thì tương lai không cần ăn, tôi đâu ép!
- Ai nói tôi không thích tôi chỉ là lo em bị thương cộng với mệt mỏi!
- Cũng không phải lần một lần hai tôi vào bếp, anh lo cái gì? Được rồi, không nói nữa, ăn cơm!
Cung Huyền Thương hé miệng muốn nói thêm gì đó nhưng bị Lôi Hòa Nghi lườm một cái thì lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm.
Lôi Hòa Nghi ở Cung gia nghỉ ngơi nguyên ngày hôm đó. Hôm sau thì đám người Ninh Mẫn cũng đã trở lại thành phố.
Quang Tuấn tiếp tục làm việc với lịch trình bận rộn, Olearn có hẹn với đối tác nên thời gian tương đối eo hẹp. Lantana buồn chán nến cùng Ninh Mẫn tới công ty thời trang dạo chơi. Lôi Hòa Nghi biết tin lập tức thay đồ chuẩn bị đến CHEN.
Vừa xuống nhà thì thấy Cung Huyền Thương đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là chuẩn bị đến Cung thị.
- Em muốn ra ngoài sao?
- Đúng vậy, Tiểu Mẫn về rồi, tôi định đến CHEN hội họp với cậu ấy và Lantana.
- Để tôi đưa em đi!
- Ơ, không hay lắm đâu, CHEN và Cung thị không cùng đường.
- Còn sớm, không phải ngại. Huống chi hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Lôi gia gia đã tin tưởng giao em cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho em. Nghi Nghi, đừng vì ngại ngùng mà vô tình đẩy bản thân vào hiểm cảnh, kẻ thù trong tối em ngoài sáng, bọn chúng nghĩ gì làm gì, em đoán được sao?
Lôi Hòa Nghi nghe những lời anh nói thì phân vân, lúc hồi hồn lại thì tay đã bị Cung Huyền Thương dịu dàng nắm lấy dắt đi.
- Em còn đứng đó ngẩn người thì chúng ta sẽ muộn thật đấy.
Lôi Hòa Nghi ù ù cạc cạc để Cung Huyền Thương dắt lên xe đưa đến tận cổng công ty. Vì không muốn người khác chú ý nên anh không tiện xuống xe, chi nghiêng người sang giúp cô mở cửa xe, trước khi Lôi Hòa Nghi xuống cũng không quên bồi thêm một câu:
- Tan làm tôi sẽ đến đón em, dù Lantana hay Ninh Mẫn có muốn đưa em về cũng rất khó, an ninh ở Cung gia rất nghiêm ngặt.
- Vậy... làm phiền anh rồi!
- Không phiền, em vào làm việc đi, làm sếp thì không nên đi trễ!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, trước khi bước xuống nói với anh:
- Anh lái xe cẩn thận đó!
- Ừm!
Sau đó cô tạm biệt anh rồi đi vào công ty, Cung Huyền Thương nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh vệ và người của Lôi gia Cung gia đều đang ẩn nấp xung quanh thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, yên tâm lái xe rời đi.
Cung Huyền Thương vừa đi khỏi thì ngay con đường đối diện, một người đàn ông ăn mặc như người ngoại quốc, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, tóc vàng nâu, đang gọi điện thoại, nói giọng Trung:
- Chị Sa, con nhỏ kia đi làm có người đưa đón, xung quanh chỗ làm của nó có rất nhiều cảnh vệ và người của Lôi gia ẩn nấp.
- Xem ra Lôi gia đã bắt đầu hành động rồi. A Kinh, nghe tôi nói, không được hành động lỗ mãng nếu không cậu nhất định sẽ bị tóm, đến lúc đó sẽ không ai cứu được cậu đâu. Còn con nhỏ đó, chúng ta phải bắt cho bằng được nhưng cần phải có kế hoạch chu toàn.
- Chị Sa yên tâm!
- Chúng ta đã không được sống yên ổn thì Lôi gia cũng đừng mong yên bình!
- Chỉ cần chị Sa và lão đại ra lệnh, em nhất định sẽ nhất nhất nghe theo!
- Không gấp, cậu cứ rút trước đi, đừng để đám cảnh vệ nghi ngờ. Mỗi ngày phụ trách theo dõi nhưng phải thay đổi ngoại hình, không được lặp lại nếu không sẽ bị nghi ngờ.
- Em biết rồi chị Sa!
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi trong phòng làm việc miệt mài xử lý những vấn đề liên quan đến show diễn sắp tới nên chẳng quan tâm mấy chuyện ngoài kia. Huống chi bên ngoài còn có mười mấy người canh giữ, có việc chỉ cần ấn điện thoại là được.
Lantana không muốn làm phiền Lôi Hòa Nghi nên đang quấn lấy Ninh Mẫn, săm soi một hồi cuối cùng lại nằng nặc đòi gia nhập CHEN, Ninh Mẫn hết cách đành báo với Lôi Hòa Nghi một tiếng rồi chuyển bớt cổ phần của hai người qua cho Lantana một ít. Sau đó cô nàng chính thức trở thành cổ đông của CHEN, show diễn sắp tời cũng đòi tham gia và thầu phần khách mời. Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn cũng mặc kệ cô nàng, chú tâm vào công việc của mình.
Ninh Mẫn tập trung kiểm tra chỉnh sửa các mẫu thiết kế đã hoàn thành và danh sách người mẫu, Lôi Hòa Nghi đảm nhận phần thêu hoa văn cho những trang phục cần có hoa văn. Khả năng thêu thùa của cô không hẳn là tốt nếu là trong thời đại cô từng sống nhưng thế giới ngày nay thì chưa chắc. Dù sao cũng từng sống ở thời đại cách đây hàng nghìn năm, kỹ năng thủ công của cô so với máy móc sao có thể giống nhau. Một bên là dốc hết tâm huyết, một bên là đã được lập trình sẵn, họa tiết rập khuôn, không có hồn, trình độ thế nào còn cần so sánh sao?
Điều đặc biệt ở show diễn này chính là nằm ở đó, phần lớn trang phục sẽ được thêu thủ công và do đích thân Lôi Hòa Nghi thực hiện. Những bộ trang phục được trình diễn trên sàn runway sẽ nằm trong tủ đồ của Lôi Hòa Nghi, Ninh Mẫn và Lantana còn khách hàng muốn mua trang phục phải đặt hàng trước. Và còn một điều đặc biệt nữa là họa tiết sẽ do khách hàng lựa chọn, có thể nói không ai giống ai, mỗi trang phục của CHEN gần như đều là độc nhất vô nhị, chính vì thế nó mới có thể dễ dàng có được chỗ đứng trong giới thời trang. Mỗi một bộ y phục là một họa tiết khác nhau do khách hàng đề xuất, chỉ cần ý tưởng không giống nhau thì nó chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị nhị, mà phàm là thứ hiếm đều quý giá. Lôi Hòa Nghi chính là đánh vào điểm này của hội chị em mà trong thời gian ngắn giúp CHEN phát triển mạnh mẽ.
Trang phục của khách hàng dĩ nhiên không phải tất cả đều do Lôi Hòa Nghi đích thân thêu, dù sao cô cũng không phải có ba đầu sáu tay. Cô chỉ nhận thêu giúp cho những người cô kính trọng hoặc những người cô xem là bạn mà thôi. Còn những người khác, trang phục của họ tự khắc sẽ có nhân viên phụ trách thêu thùa xử lý, dù sao nhân viên Lôi Hòa Nghi thuê đều có tay nghề không phải tầm thường, ít nhất từ trước tới giờ chưa từng có khách hàng nào khiếu nại về chất lượng hay kiểu dáng họa tiết không đúng yêu cầu.
Show diễn này là show diễn đầu tiên của CHEN tại thị trường nước nhà, cô rất xem trọng cho nên cùng với Ninh Mẫn đã dồn hết tâm huyết vào từng đường kim mũi chỉ để giúp CHEN tạo được tiếng vang lớn. Đó là còn chưa kể đến những bộ được biểu diễn sẽ không được rao bán mà sẽ thuộc về cô và hai người bạn của mình, cô sao có thể lơ là.
Làm việc quần quật cả ngày không nghỉ ngơi, lúc Cung Huyền Thương đến đón người, Lôi Hòa Nghi gần như đã cạn kiệt sinh lực, anh nhìn thấy mà gương mặt không khỏi nhăn lại, đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Không quan tâm có bị người khác chụp phải hay không, dứt khoát mở cửa xuống xe dắt Lôi Hòa Nghi như cái xác không hồn lên xe rồi lái về nhà, đồng thời bảo cảnh vệ và vệ sỹ có thể tan ca.
Lúc về đến nhà, Lôi Hòa Nghi đã nằm ngủ li bì trên ghế phụ, Cung Huyền Thương tắt máy, thở dài rồi xuống xe. Anh mở cửa bên ghế phụ ra, cởi áo khoác trùm lên đùi cô để tránh bị lộ sau đó cúi người cẩn thận bế cô ra theo kiểu bế công chúa, một mạch vào nhà, lên phòng. Dịu dàng đặt cô gái trong lòng nằm trên giường, tỉ mỉ tháo giày, kẹp tóc và trang sức ra, cầm túi xách của cô đặt qua một bên, đắp chăn kín kẽ và chỉnh điều hòa cho phù hợp. Hoàn tất một loạt thủ tục rồi anh cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó mới nhẹ nhàng không tiếng động bước ra khỏi phòng.
Hôm sau Cung Huyền Thương xuống nhà thì vẫn là cảnh tượng hôm qua, bàn ăn đã đặt đầy đủ đồ ăn sáng cho ba người và một chú chó. Cung Huyền Thương thong dong đặt hai tay vào túi quần, đôi mắt có chút trách cứ nhìn Lôi Hòa Nghi. Cô chỉ cười đáp lại, liếc bữa sáng bên cạnh:
- Ăn sáng!
Cung Huyền Thương chậm rãi đi đến đứng cạnh Lôi Hòa Nghi, gõ đầu cô:
- Rõ ràng là tối qua trở về nhà em rất mệt, tại sao hôm nay lại phải dậy sớm giúp mọi người làm bữa sáng.
Cung lão gia đang ăn nghe Cung Huyền Thương nói dùng dừng đũa, ánh mắt không vui nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Nha đầu, cháu làm việc mệt mỏi sao còn dậy sớm nấu bữa sáng làm gì? Ông của cháu giao cháu cho chúng ta bảo vệ, cháu lại không quan tâm sức khỏe mà chiếu cố chúng ta, tương lai nếu sức khỏe cháu xảy ra vấn đề, ta biết ăn nói thế nào với lão Lôi?
Lôi Hòa Nghi áy náy nhìn Cung lão gia sau đó quay sang Cung Huyền Thương dẫu môi, lúc quay sang nhìn Cung lão gia thì gương mặt lập tức nũng nịu:
- Cung gia gia, đây là thói quen thường ngày của cháu, dù ngủ muộn nhưng buổi sáng cháu đã quen thức dậy theo đồng hồ sinh học rồi ạ, ông không cần lo lắng. Ở nhà cháu đông người nên cháu chỉ cần nấu bữa sáng theo khẩu vị của mình nhưng ở đây chỉ có ba người chúng ta, cháu nấu thêm hai phần cũng không tốn nhiều thời gian và sức lực, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu ạ. Dù sao cháu dậy sớm mà không biết làm gì, cả người sẽ cảm thấy khó chịu.
- Lão già này nói không lại cháu nhưng mà nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, không cần gắng sức, đều như người nhà với nhau, không cần câu nệ. Nếu cháu muốn ngủ nướng hay thích làm gì thì cứ tự nhiên, sẽ không ai quản cháu.
- Vâng ạ! Cảm ơn Cung gia gia!
Nở nụ cười tươi với Cung lão gia, lúc quay sang Cung Huyền Thương cô lại làm mặt quỷ. Anh cũng chỉ biết cười bất lực, ngồi xuống dùng bữa rồi sau đó như cũ đưa Lôi Hòa Nghi đến công ty của cô xong mình mới lái xe đến Cung thị.
Vào văn phòng làm việc, lập tức gọi Kỷ Tuyên vào. Không lâu sau, Kỷ Tuyên phong thái tinh anh chuyên nghiệp đi vào đứng trước bàn làm việc của Cung Huyền Thương đợi lệnh, anh ngồi trên ghế biết môi sau đó nói:
- Tìm cho tôi một đầu bếp giỏi chuyên dạy nấu ăn, đầu bếp biết cả món Tây lẫn món ta càng tốt.
- Đầu... đầu bếp ạ?
Cung Huyền Thương nâng mắt nhìn Kỷ Tuyên, ngụ ý ‛ cậu không có nghe lầm ’.
Kỷ Tuyên toát mồ hôi lạnh, vội vã gật đầu:
- Tôi biết rồi ạ!
- Cố gắng tìm được trong hôm nay, còn nữa từ nay về sau lịch trình hằng ngày sắp xếp lại, để trống hai giờ đồng hồ để tôi học nấu ăn với đầu bếp!
Kỷ Tuyên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cung Huyền Thương, sau đó lập tức cuối đầu.
- Vâng, tôi lập tức sắp xếp ngay ạ!
- Được rồi, cậu có thể ra ngoài!
Ở công ty thời trang, Lôi Hòa Nghi cần mẫn cùng nhân viên thực hiện công cuộc hoàn thành những họa tiết cho trang phục để chuẩn bị biểu diễn. Những bộ trang phục chủ chốt do Lôi Hòa Nghi đảm nhận, tuy số lượng không nhiều nhưng để một mình cô hoàn thành cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ngồi mấy tiếng trong phòng thêu, Lôi Hòa Nghi bắt đầu thấy mệt mỏi, đứng lên vươn vai một hồi sau đó đi pha một ly cà phê rồi sang phòng Ninh Mẫn. Ở đó ngoài Ninh Mẫn thì còn có Lantana, hai người thấy Lôi Hòa Nghi đến thì lập tức dừng công việc trên tay lại, đi đến chỗ cô.
Lantana sờ sờ mặt Lôi Hòa Nghi:
- Ôi Nghi bảo, mới hai ngày mà nhìn cậu xuống sắc hẳn đi đấy.
- Không cần lo, đợi xong những việc hiện tại, mình đương nhiên phải chăm sóc bản thân rồi. Dù sao chỉ còn những bước cuối cùng này, chúng ta phải ưu tiên cho show diễn trước, bản thân để sau đi. Mình cũng sẽ không để bộ dạng này đi xem trình diễn.
- Nhưng nhìn cậu bây giờ, mình cũng thấy xót đó.
Lôi Hòa Nghi vỗ vai Lantana, tỏ ý không sao, uống một ngụm cà phê, nhìn sang Ninh Mẫn.
- Chỗ cậu không còn gì bất ổn chứ!
- Mọi thứ đều tốt, tầm năm ngày nữa sẽ có người bên tổ chức sự kiện đến đây cùng chúng ta bàn bạc về chủ đề show thời trang và lựa chọn địa điểm tổ chức.
- Được!
Ba người đi đến ghế ngồi thảo luận thêm vài vấn đề sau đó Lantana nhìn đồng hồ, nói với hai người một tiếng rồi xuống dưới lấy thức ăn đã đặt.
Lúc trở lại thì tay xách nách mang nhưng gương mặt rất vui vẻ. Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn cũng đến giúp một tay rồi bày đồ ăn ra dùng.
Tan làm, Cung Huyền Thương như cũ đến đón Lôi Hòa Nghi. Lúc lên xe, nhìn ra hàng ghế sau cô lại thấy túi lớn, túi nhỏ đều là mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng. Lập tức nhìn sang sắc mặt bình thản của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi chỉ vào hàng ghế phía sau:
- Cung Huyền Thương, đây là...
- Cái đó... về nhà em sẽ biết!
- Oh!
Hôm nay Lôi Hòa Nghi không ngủ quên, một mạch tỉnh táo đến khi về nhà. Cung Huyền Thương xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà rồi mang lên phòng, Lôi Hòa Nghi tuy tò mò nhưng cũng biết mình không nên hỏi. Nhanh chân lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà dùng bữa tối.
Ăn xong không bao lâu thì Lôi Hòa Nghi cũng đã thấm mệt, xin phép lên phòng, tranh thủ còn sớm giải quyết một chút việc cho ngày mai. Ngay khi cô sắp đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Cung Huyền Thương mở cửa, mang theo mỹ phẩm vào, Lôi Hòa Nghi trố mắt nhìn hành động của anh.
- Hai ngày này em làm việc quá độ, gương mặt xuống sắc đi nhiều rồi, em cũng không quan tâm chăm sóc da mặt nên tôi đành giúp em thôi.
- Khoan... dừng... anh nói anh giúp tôi?
Cung Huyền Thương đặt đồ sang một bên, ngồi xuống giường nhìn cô.
- Có vấn đề gì sao?
- Có, chẳng những có vấn đề mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng chỗ nào chứ?
- Anh thân là một người đàn ông hơn nữa là người đứng đầu Cung thị, Ảnh đế nổi tiếng sao có thể... có thể giúp tôi làm mấy việc chăm sóc da mặt này. Không được, tuyệt đối không được!
Lôi Hòa Nghi vốn đã mệt mỏi muốn đi ngủ nhưng hết lần này đến lần khác lại bị hành động của Cung Huyền Thương dọa sợ, tỉnh cả ngủ.
- Không có gì là không được. Đồ cũng đã mua rồi, em không muốn dùng thì chỉ có vứt thôi.
- Cùng lắm thì... anh để đó, tôi tự làm!
Cung Huyền Thương bật cười, có chút trêu chọc nhìn cô:
- Tự làm... em dám chắc em còn đủ tinh lực để tự làm từ đầu đến cuối? Hay là em cố gắng làm xong sau đó ngày mai mang cặp mắt gấu trúc đến công ty rồi bao công sức dưỡng da trăm sông đổ biển.
- ... Tại sao anh phải làm những thứ này?
- Vì quan tâm em có được không? Gia đình em giao em cho tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc em. Hiện tại mặc dù em vì bận việc nên cơ thể mệt mỏi, gương mặt xuống sắc nhưng nếu sau này em về nhà mà sức khỏe suy nhược, tôi biết ăn nói thế nào với Lôi gia gia và mọi người. Lỡ như người nhà em nhìn thấy em lúc này cho rằng tôi không chăm sóc em tốt thì tôi đúng là rất oan ức.
Lôi Hòa Nghi chớp mắt, sau đó lại hỏi:
- Anh... làm sao biết sử dụng mấy thứ dưỡng da này?
- Tôi đã nghiên cứu kỹ rồi mới mua đấy, yên tâm, đều là loại tương thích với da của em, sẽ không gây kích ứng.
- Anh thật sự không ngại giúp tôi sao?
- Không ngại!
Vừa nói xong, Cung Huyền Thương đã đứng dậy đi đến trước người Lôi Hòa Nghi, mặc kệ cô còn đang ngơ ngác, đỡ cô nằm xuống gường và kê gối lên cao một chút.
- Em buồn ngủ thì cứ ngủ, tôi sẽ nhẹ tay, sẽ không làm em thức giấc.
Lôi Hòa Nghi mở to mắt nhìn, hoàn toàn không biết có phải mình đang mơ không thế mà Ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh lại sắp giúp cô skincare. Cung Huyền Thương không vì ánh mắt nóng rực của Lôi Hòa Nghi mà chậm nhịp. Linh hoạt lấy từng lọ mỹ phẩm trong túi ra, chậm rãi giúp Lôi Hòa Nghi làm từng bước. Cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, không hề phù hợp với dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc của anh. Ban đầu Lôi còn có chút e ngại nhưng lại không ngờ đến tay nghề của Cung Huyền Thương lại thoải mái như vậy, híp mắt hưởng thụ.
Lúc Cung Huyền Thương lấy mặt nạ ra thì Lôi Hòa Nghi đã ngủ ngon lành, anh cũng không dừng tay, chỉ cười dịu dàng rồi giúp cô đắp mặt nạ. Trong lúc chờ cô đắp mặt nạ, Cung Huyền Thương lại ngồi xịch xuống dưới, nhẹ nhàng nâng hai chân cô lên đặt trên đùi mình. Lấy tinh dầu giúp cô xoa bóp, bóp chân xong lại đến hai tay. Xong xuôi thì phần mặt nạ cũng xong, Cung Huyền Thương rửa tay sạch sẽ rồi lấy mặt nạ ra. Thoa thêm một vài dưỡng chất lên mặt cô rồi thu dọn mọi thứ, đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
Sáng hôm sau, Lôi Hòa Nghi thức dậy với tinh thần vô cùng thoải mái và sảng khoái, sờ sờ gương mặt, nghĩ đến chuyện tối qua, hai gò má lại hồng lên.
Lúc xuống nhà thì thấy Cung Huyền Thương mang bữa sáng ra bàn, bước chân khẽ sững lại, đưa tay dụi mắt. Xác định mình không nhìn nhầm thì chậm rãi đến bàn ăn, cúi đầu nhìn bữa sáng trên bàn.
- Đừng nói với tôi... đây là anh làm?
- Khó tin lắm sao?
- Chẳng lẽ không khó tin sao? Mới hôm qua anh còn là người đến luộc trứng còn cảm thấy khó khăn?
Gương mặt Cung Huyền Thương đen lại, đúng thật là như vậy. Sáng hôm qua đến luộc trứng anh cũng thấy khó nhưng sau khi học cùng đầu bếp chuyên nghiệp hai tiếng, hôm nay ít nhất đã làm được một bữa sáng chuẩn năm sao. Nguyên hai tiếng ngày hôm qua anh đã đung để học làm bữa sáng, chỉ duy nhất cái này, còn những cái khác quả thật anh vẫn là gà mờ không biết gì nhưng anh làm sao nói ra chứ, chỉ có thể âm thầm học hỏi thôi.
- Không nói nữa, ngồi xuống ăn đi, ông cũng xuống rồi kìa.
Lôi Hòa Nghi nghe nói thì quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Cung lão gia chậm rãi đi xuống lầu. Vẻ mặt nhìn bữa sau trên bàn còn khoa trương hơn Lôi Hòa Nghi, nhìn Cung Huyền Thương gật đầu:
- Tiểu tử, không tồi, sắp lấy vợ được rồi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi bật cười, sau khi Cung lão gia ngồi xuống ghế thì hai người cũng ngồi xuống dùng bữa.
Liên tục năm ngày như vậy, tối nào Cung Huyền Thương cũng giúp cô dưỡng da, sáng thì dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người, Lôi Hòa Nghi không cần làm gì cả, chỉ cần chú tâm vào công việc mà thôi.
Hôm nay là ngày CHEN có hẹn với bên tổ chức sự kiện, Lôi Hòa Nghi cố gắng dậy sớm chuẩn bị. Cô diện một chiếc quần bó trắng phối cùng áo phông trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest trắng viền đen duyên dáng, giày cao gót cũng màu trắng, tóc xõa dài. Phong thái trưởng thành thuần thục nhưng cũng không kém sự trẻ trung của độ tuổi 21.
Sau khi được Cung Huyền Thương đưa đến công ty thì đi thẳng lên phòng làm việc, cho người chuẩn bị phòng tiếp khách cùng trà bánh, sau đó cùng Ninh Mẫn xuống dưới chờ người.
/193
|