Tối đó Olearn tá túc tại biệt thự của Cung Huyền Thương một đêm, mặc dù chưa biết Lantana đang ở đâu nhưng Olearn vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Cung Huyền Thương. Cho nên không có chút gì gọi là thấp thỏm hay nghi ngờ, ăn no ngủ tốt chờ ngày lên đường.
Cung Huyền Thương tranh thủ thời gian còn lại xử lý những việc còn dang dở ở Cung thị và gọi điện nhờ ông nội mình điều hành Cung thị trong khoảng thời gian sắp tới. Mặc dù hành vi này rất đáng lên án vì Cung lão gia đã ngoài bảy mươi mà vẫn bị cháu trai mình lôi ra đi lao động nhưng ai bảo cháu trai bận theo đuổi cháu dâu chứ, phận làm trưởng bối như ông muốn bế chắt đến điên rồi nên đành cam chịu thôi!
Hôm sau tới giờ khởi hành, Cung Huyền Thương và Olearn mang theo hành lý, ôm theo Bánh Bao ra sân bay. Vì chuyến đi này được bảo mật nên sân bay không hề có fan của Cung Huyền Thương hay Quang Tuấn. Nhờ vậy mà thuận lợi không ít!
Olearn và Quang Tuấn lần đầu gặp nhau cũng rất nhiệt tình chào hỏi, được một lúc thì cũng đến giờ nên mọi người lập tức lên máy bay.
Sau khi đến nơi thì đã có xe đợi sẵn, mọi người lên xe đi đến một nhà nghỉ gần nhà của Ninh Mẫn. May thay đây là nhà nghĩ tốt nhất trong vùng nếu không với cái tính khó ở của Cung Huyền Thương thì những nhà nghỉ diện tích nhỏ dưới quê hoàn toàn không hợp cho anh ở.
Hai người kia cũng nhanh tay sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi tập hợp lại với Cung Huyền Thương.
Olearn lên tiếng trước:
- Cậu tính khi nào đi gặp bọn họ?
Cung Huyền Thương ưu nhã lấy thức ăn cho Bánh Bao, vừa làm vừa đáp:
- Gấp gì chứ? Cậu nên soạn văn chuẩn bị ăn nói sao với Lantana đi thì hơn? Lỡ như cô ấy không ưa cậu mà giận lây chúng tôi, đuổi cả đám về lại thì tôi cũng không ngại ném cậu lên máy bay cho cậu về nhà!
Quang Tuấn ở một bên che miệng cười trộm, bị Olearn hung hăng liếc một cái.
Anh ta nhanh chóng làm động tác kéo miệng sau đó ngập ngừng nói:
- Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với Lantana nhưng có thể thấy cô ấy không phải người sẽ quơ đũa cả nắm huống chi còn có tôi và tiền bối đi cùng. Cô ấy có đuổi cũng sẽ không đuổi chúng ta, chúng ta đâu có tìm cô ấy.
Cung Huyền Thương cờ như ngước mắt ngẫm nghĩ, phối hợp với Quang Tuấn, gật gù.
- Cậu nói cũng không có sai, cô ấy chướng mắt ai thì đuổi người đó, tôi đi tìm Nghi Nghi nhà tôi, không liên quan ai hết.
Olearn giơ tay chỉ Cung Huyền Thương, lồng ngực phập phồng lên xuống.
- Này, có ai như cậu không hả, chiếm được bao nhiêu lợi ích từ tôi rồi bây giờ trở mặt không quen, không sợ bị quả báo sao? Người Trung Quốc các cậu chẳng phải có câu quả bảo nhãn tiền sao?
- Tôi nghĩ cậu nên phân biệt rõ ràng. Thỏa thuận hôm qua của chúng ta chỉ dừng lại ở chỗ tôi cho cậu biết Lantana ở đâu, còn việc cậu có được giữ lại không phải xem bản lĩnh của cậu rồi.
- Cung Huyền Thương, làm ăn với nhau bao nhiêu lâu nay giờ tôi mới biết cậu là đồ hai mặt đấy.
- Hai mặt!?
Cung Huyền Thương đưa tay sờ mặt mình, sau đó lấy điện thoại ra.
- Cuộc nói chuyện hôm qua tôi có ghi âm lại, để xem ai nhiều mặt hơn ai?
Olearn vội phất tay:
- Đừng, cứ dừng lại ở đây đi! Chuyện của tôi tự tôi xử lý, dù sao cũng không thể bị đuổi về. Mất bao nhiêu tiền vào túi đồ tư bản như cậu, tôi sao có thể tay không trở về!
Trong thoáng chốc ý chí chiến đấu của Olearn tăng lên vùn vụt, Cung Huyền Thương cúi đầu nở nụ cười đắc ý. Olearn quyết tâm như vậy mới tốt, vừa hay đúng ý anh, có anh ta canh giữ Lantana thì Lôi Hòa Nghi sẽ không bị cô nàng thường xuyên kéo đi quậy phá nữa.
Quang Tuấn vừa hay nhìn thấy nụ cười này của Cung Huyền Thương, rùng mình một cái, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho cô bạn của mình, gặp phải một con sói già đội lốt quân tử.
Về phần nhóm người Lôi Hòa Nghi, sau khi xuống máy bay thì mọi người lên xe về nhà Ninh Mẫn.
Nhà họ Ninh sau khi được xây mới thì giống như một tòa biệt phủ thời xưa, dĩ nhiên diện tích còn kém xa nhưng trong vùng cũng được xem là nhất nhì.
Ninh gia trước kia không giàu có gì nhưng về sau Ninh Mẫn hợp tác với Lôi Hòa Nghi thành lập CHEN thì ngày càng thành công. Tiền không ngừng chảy vào túi, hằng tháng gửi về cho gia đình không ít. Qua từng ấy năm tích góp được một khoảng không nhỏ, tích cực làm ăn, hiện tại trong nhà cũng có của ăn của để. Trong vùng cũng được xem như một đại phú hộ, nhà cũ Ninh gia cũng vừa được xây lại, mang một diện mạo mới hoàn toàn. Vừa mang khí chất trầm ổn giản dị vừa trang nhã lại không kém phần ấm áp, không khoa trương nhưng vẫn rất tinh tế.
Lôi Hòa Nghi thường xuyên cùng Ninh Mẫn đến chơi nên cũng khá quen thuộc chỉ có Lantana lần đầu đến nên còn nhiều bỡ ngỡ.
Bố mẹ Ninh Mẫn đã sớm đứng chờ mọi người, ngay khi vừa bước xuống xe cả hai đã nhanh chân đi đến hỏi han. Mọi người thắm thiết chào hỏi một lượt rồi đi vào nhà.
Ninh Mẫn thấy không có anh trai và chị dâu thì lên tiếng hỏi.
- Bố, mẹ, anh trai và chị dâu lại đi du lịch rồi ạ?
- Ừ, sắp tới là kỷ niệm ngày cưới của tụi nó nên đã đặt vé đi du lịch rồi. Hai đứa nó không biết mấy đứa đến nên đi trước, nếu biết chắc chắn sẽ không đi đâu.
- Vẫn cứ để hai người họ tận hưởng thời gian ngọt ngào chứ ạ.
- Con nói đúng! Được rồi, phòng của mấy đứa mẹ đã dọn dẹp rồi, theo ta!
Lôi Hòa Nghi nhìn mẹ Ninh, lên tiếng:
- Phiền bác gái rồi ạ!
- Không sao mà, mấy đứa đến chơi bác vui còn không hết!
Lantana vui vẻ khoác tay mẹ Ninh, nói bập bẹ bằng tiếng Trung:
- Cô thật tốt, chẳng giống mẹ cháu, suốt ngày hung dữ với cháu!
Lúc không ngại vạch trần Lantana.
- Chẳng phải cậu suốt ngày dậy trễ còn lười sao? Cô mà nghe thấy cậu này nhất định sẽ nhéo tai cậu?
- Nghi, chị em tốt thì không được đối xử với nhau như vậy?
- Ok, ok!
Mẹ Ninh nhìn hai người đấu khẩu cười không ngậm được mồm, nhìn sang ba Ninh.
- Ông à, ra vườn bắt mấy con gà, vào nấu cho mấy đứa nhỏ ăn, đứa nào nhìn cũng ốm nhôm cả, ở đây mấy hôm, cô sẽ vỗ béo mấy đứa.
- Vâng ạ!
Ba Ninh cưng chiều nhìn ba cô gái, gật đầu:
- Không thành vấn đề, mấy đứa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Không chỉ gà mà cá hay cua, hải sản gì đều có cả. Bao gồm cả trái cây, rau củ đều là nhà trồng, đồ tốt cả đấy!
- Chú thật tốt!
Ba Ninh, mẹ Ninh dẫn ba người vào phòng, căn phòng rất rộng, lấy tông màu trắng làm chủ đạo, vật trang trí rất đơn giản nhưng vẫn toát lên sự nữ tính, ôn hòa. Giữa phòng có một chiếc giường rất lớn, dù cho năm, sáu người nằm vẫn rất rộng.
Lantana òa lên đầy thích thú quay qua ôm ba Ninh mẹ Ninh mỗi người một cái.
- Cô chú thật chu đáo quá đi!
Ba Ninh dịu dàng vỗ đầu Lantana.
- Được rồi, mấy đứa đi đường chắc đã mệt nhiều, cô chú không làm phiền nữa, nghỉ ngơi một lát rồi đi dạo. Chúng ta ra ngoài xem xem nên nấu món gì cho mấy đứa!
- Vâng ạ!
Ba Ninh mẹ Ninh đi rồi na người kéo vali vào phòng, Lantana nằm sõng soài lên giường lăn qua lăn lại.
- Oa, thoải mái quá!
Nằm một lát thì đưa tay lấy điện thoại trong túi xách ra, mở nguồn lên.
- Ấy, Nghi, Ảnh đế nhà cậu đáng Weibo này còn cả tết hôn phu chết bầm của mình nữa.
Lôi Hòa Nghi đang vật lộn với hành lý của mình nên không để ý mấy chữ Ảnh đế nhà cậu, chỉ nghe na ná đáng Weibo với tên hôn phu.
- Hả, cậu nói gì cơ?
Lantana cũng nhận ra mình lỡ lời, bị Ninh Mẫn nhướng mày nhắc nhở thì chắp tay xin lỗi rồi nới với Lôi Hòa Nghi.
- Cung Huyền Thương đăng Weibo giải thích mối quan hệ của mình và anh ta rồi. Nhưng không ngờ là hôn phu của tớ lại là người đầu tiên bình luận.
- Để mình xem xem!
Sắp xếp xong một cái vali, Lôi Hòa Nghi mở điện thoại xem, Ninh Mẫn cũng hiếu kỳ mở điện thoại của mình.
- Thật này, Nghi Nghi, Cung ảnh đế vừa đăng Weibo không lâu, tài khoản tên Phan Lăng là người đầu tiên bình luận.
Lôi Hòa Nghi vừa lướt Weibo vừa gật đầu.
- Phan Lăng là tên tiếng trung của Olearn! Lantana à, cùng ta chia sẻ đi!
- Ok!
Lantana và Lôi Hòa Nghi lần lượt chia sẻ bài viết trực tiếp chứng minh Cung Huyền Thương nói đúng. Sau khi làm xong thì Lantana ngẩn tò te ra.
- Nghi à, mình cảm thấy có gì đó sai sai? Mẫn nhi à, cậu có cảm thấy giống mình không?
Ninh Mẫn nghiêng đầu nhìn Lantana.
- Nghe cậu nói thì mình cũng có cảm giác là lạ nhưng lại không rõ ràng. Nghi Nghi, cậu thì sao?
Lôi Hòa Nghi ý vị nhìn Lantana, khóe miệng co giật.
- Mình biết vấn đề ở đâu rồi. Là Olearn, anh ta biết cậu và Cung Huyền Thương có scandal với nhau!
- Nghĩa là anh ấy biết mình chạy đến Trung Quốc rồi, đáng sợ hơn nữa là... có thể anh ấy cũng đã đến đây nên Cung Ảnh đế mới nhớ phải đăng Weibo, Olearn còn là người đầu tiên bình luận.
- Bingo, chính xác!
Gương mặt Lantana như thể sắp phải gặp đại nạn, nhăn hết cả lại, Ninh Mẫn vỗ vai cô nàng trấn an:
- Sợ gì chứ, Olearn đang ở thành phố, cậu đang ở đây, anh ta làm biết cậu đang ở đây, làm sao mà tìm?
Sắc mặt Lantana thoáng chốc tươi tỉnh hẳn lên, gật gù:
- Cũng đúng, Mẫn nhi à, cậu đúng là thông minh!
Chỉ có Lôi Hòa Nghi vẫn đứng đó chống cằm suy tư:
- Olearn rất có thể đang ở cùng Cung Huyền Thương, cứ có cảm giác hai người này có âm mưu gì đó!
Lantana đi đến khoác vai Lôi Hòa Nghi.
- Darling à, cậu chỉ mới đóng một bộ phim thôi mà đa nghi quá rồi đó, hai người bọn họ còn có thể vác mặt đến đây sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, Mẫn nhi à, nhớ mai dẫn bọn mình đi tìm nơi nào đó vui vui dạo chơi đi!
- Không thành vấn đề! Nhưng mà bây giờ tắm rửa trước đã, người toàn mồ hôi thôi! Đi nào!
Lantana kéo Lôi Hòa Nghi đi theo Ninh Mẫn, vừa đi vừa nói:
- Thôi nào, đừng để mấy tên đàn ông đó làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.
- ... Được rồi! Bọn họ làm sao có thể đến đây, chắc do mình nghĩ nhiều thôi!
Ba người mang theo quần áo đi đến phòng tắm, lần lượt từng người tắm xong thì về phòng nằm chơi một lát.
Hôm sau Ninh Mẫn bắt đầu dẫn hai người đi chơi, đi khỏi Ninh gia một đoạn, từ xa Lantana nhìn thấy có mấy đứa nhóc đang vui vẻ thả diều, gương mặt vô cùng thích thú. Ninh Mẫn nhìn thấy thì huých vai cô nàng.
- Có muốn thử không?
- Được nha!
Ninh Mẫn quay sang nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Nghi Nghi, Lantana muốn đi xem thả diều, cậu đi không?
Lôi Hòa Nghi nhìn mấy đứa nhóc phía xa, đôi mắt ảm đạm đi sau đó lắc đầu, tay chỉ về hướng đối diện.
- Mẫn Mẫn, cậu cứ dẫn Lantana đi đi, mình thích đi xem vườn hoa cúc dại kia hơn!
- Được, lát nữa gặp sau!
- Ok!
Lantana kéo tay Ninh Mẫn chạy về phía đám nhóc đang thả diều, Lôi Hòa Nghi đứng phía sau nhìn theo một lúc lâu, đôi mắt như đang nhớ về một đoạn hồi ức xưa cũ, tràn đầy hoài niệm và nhung nhớ.
Mãi đến khi một ngọn gió mạnh thổi qua, Lôi Hòa Nghi mới hoàn hồn quay người đi về vườn hoa cúc dại mênh mông.
Đứng trước một bụi hoa, Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn từng đóa hoa trắng nhỏ xinh, sau đó từ từ cúi đầu xuống dùng mũi cọ xát từng bông hoa.
Đang ngẩng ngơ thì phía sau bỗng vang lên một tiếng hắng giọng sau đó một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Vị tiểu thư này, nhìn xem, hương hoa có vẻ sắp bị em lấy hết rồi kìa?
Lôi Hòa Nghi nghe giọng nói quen thuộc thì giật mình, đứng không vững, phản ứng lại bèn đứng vững, lập tức xoay người lại liền bắt gặp gương mặt dịu dàng đượm ý cười của Cung Huyền Thương.
Trong lòng không rõ có bao nhiêu bất ngờ và ngơ ngác, Lôi Hòa Nghi hai mắt tròn xoe nhìn Cung Huyền Thương một thân quần tây, sơ mi trắng, đẹp trai rách bầu trời đang đến gần. Thầm nghĩ lúc nãy còn mạnh miệng nói bọn họ sẽ không đến, bây giờ nhìn xem. Đây có lẽ là cú tự vả nhanh nhất lịch sử.
Lúc Lôi Hòa Nghi đang miên man suy nghĩ thì Cung Huyền Thương đã đến trước mặt cô, anh cúi xuống kề sát mặt mình vào mặt Lôi Hòa Nghi, chậm rãi nở nụ cười. Lôi Hòa Nghi nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó giữa hai gương mặt bỗng dưng xuất hiện một đóa hoa cúc dại nhỏ xinh.
Lôi Hòa Nghi chớp mắt nhìn xuống đóa hoa Cung Huyền Thương đang cầm:
- Anh... đây là...?
- Tặng em, không thích sao?
- Tôi...
- Mặc dù không phải lavender em thích nhất nhưng đây là đóa hoa tôi đã chọn lựa rất kỹ giữa một vườn hoa rộng lớn này. Haiz... tôi đã cho rằng nó là đẹp nhất nhưng nếu em không thích thì không phải, đẹp nhất cũng chỉ là quá khứ thôi, chắc hẳn tương lai còn có đóa hoa đẹp hơn, em nói xem, có phải không?
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương chằm chằm, có cảm giác những lời anh nói có hàm ý gì đó.
Cung Huyền Thương cũng không chớp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm chất chứa vô số ý nghĩ khiến người ta không đoán được nhưng có thể giúp Lôi Hòa Nghi chứng thực suy đoán từng câu từng chữ anh nói là có ẩn ý.
Cung Huyền Thương tranh thủ thời gian còn lại xử lý những việc còn dang dở ở Cung thị và gọi điện nhờ ông nội mình điều hành Cung thị trong khoảng thời gian sắp tới. Mặc dù hành vi này rất đáng lên án vì Cung lão gia đã ngoài bảy mươi mà vẫn bị cháu trai mình lôi ra đi lao động nhưng ai bảo cháu trai bận theo đuổi cháu dâu chứ, phận làm trưởng bối như ông muốn bế chắt đến điên rồi nên đành cam chịu thôi!
Hôm sau tới giờ khởi hành, Cung Huyền Thương và Olearn mang theo hành lý, ôm theo Bánh Bao ra sân bay. Vì chuyến đi này được bảo mật nên sân bay không hề có fan của Cung Huyền Thương hay Quang Tuấn. Nhờ vậy mà thuận lợi không ít!
Olearn và Quang Tuấn lần đầu gặp nhau cũng rất nhiệt tình chào hỏi, được một lúc thì cũng đến giờ nên mọi người lập tức lên máy bay.
Sau khi đến nơi thì đã có xe đợi sẵn, mọi người lên xe đi đến một nhà nghỉ gần nhà của Ninh Mẫn. May thay đây là nhà nghĩ tốt nhất trong vùng nếu không với cái tính khó ở của Cung Huyền Thương thì những nhà nghỉ diện tích nhỏ dưới quê hoàn toàn không hợp cho anh ở.
Hai người kia cũng nhanh tay sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi tập hợp lại với Cung Huyền Thương.
Olearn lên tiếng trước:
- Cậu tính khi nào đi gặp bọn họ?
Cung Huyền Thương ưu nhã lấy thức ăn cho Bánh Bao, vừa làm vừa đáp:
- Gấp gì chứ? Cậu nên soạn văn chuẩn bị ăn nói sao với Lantana đi thì hơn? Lỡ như cô ấy không ưa cậu mà giận lây chúng tôi, đuổi cả đám về lại thì tôi cũng không ngại ném cậu lên máy bay cho cậu về nhà!
Quang Tuấn ở một bên che miệng cười trộm, bị Olearn hung hăng liếc một cái.
Anh ta nhanh chóng làm động tác kéo miệng sau đó ngập ngừng nói:
- Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với Lantana nhưng có thể thấy cô ấy không phải người sẽ quơ đũa cả nắm huống chi còn có tôi và tiền bối đi cùng. Cô ấy có đuổi cũng sẽ không đuổi chúng ta, chúng ta đâu có tìm cô ấy.
Cung Huyền Thương cờ như ngước mắt ngẫm nghĩ, phối hợp với Quang Tuấn, gật gù.
- Cậu nói cũng không có sai, cô ấy chướng mắt ai thì đuổi người đó, tôi đi tìm Nghi Nghi nhà tôi, không liên quan ai hết.
Olearn giơ tay chỉ Cung Huyền Thương, lồng ngực phập phồng lên xuống.
- Này, có ai như cậu không hả, chiếm được bao nhiêu lợi ích từ tôi rồi bây giờ trở mặt không quen, không sợ bị quả báo sao? Người Trung Quốc các cậu chẳng phải có câu quả bảo nhãn tiền sao?
- Tôi nghĩ cậu nên phân biệt rõ ràng. Thỏa thuận hôm qua của chúng ta chỉ dừng lại ở chỗ tôi cho cậu biết Lantana ở đâu, còn việc cậu có được giữ lại không phải xem bản lĩnh của cậu rồi.
- Cung Huyền Thương, làm ăn với nhau bao nhiêu lâu nay giờ tôi mới biết cậu là đồ hai mặt đấy.
- Hai mặt!?
Cung Huyền Thương đưa tay sờ mặt mình, sau đó lấy điện thoại ra.
- Cuộc nói chuyện hôm qua tôi có ghi âm lại, để xem ai nhiều mặt hơn ai?
Olearn vội phất tay:
- Đừng, cứ dừng lại ở đây đi! Chuyện của tôi tự tôi xử lý, dù sao cũng không thể bị đuổi về. Mất bao nhiêu tiền vào túi đồ tư bản như cậu, tôi sao có thể tay không trở về!
Trong thoáng chốc ý chí chiến đấu của Olearn tăng lên vùn vụt, Cung Huyền Thương cúi đầu nở nụ cười đắc ý. Olearn quyết tâm như vậy mới tốt, vừa hay đúng ý anh, có anh ta canh giữ Lantana thì Lôi Hòa Nghi sẽ không bị cô nàng thường xuyên kéo đi quậy phá nữa.
Quang Tuấn vừa hay nhìn thấy nụ cười này của Cung Huyền Thương, rùng mình một cái, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho cô bạn của mình, gặp phải một con sói già đội lốt quân tử.
Về phần nhóm người Lôi Hòa Nghi, sau khi xuống máy bay thì mọi người lên xe về nhà Ninh Mẫn.
Nhà họ Ninh sau khi được xây mới thì giống như một tòa biệt phủ thời xưa, dĩ nhiên diện tích còn kém xa nhưng trong vùng cũng được xem là nhất nhì.
Ninh gia trước kia không giàu có gì nhưng về sau Ninh Mẫn hợp tác với Lôi Hòa Nghi thành lập CHEN thì ngày càng thành công. Tiền không ngừng chảy vào túi, hằng tháng gửi về cho gia đình không ít. Qua từng ấy năm tích góp được một khoảng không nhỏ, tích cực làm ăn, hiện tại trong nhà cũng có của ăn của để. Trong vùng cũng được xem như một đại phú hộ, nhà cũ Ninh gia cũng vừa được xây lại, mang một diện mạo mới hoàn toàn. Vừa mang khí chất trầm ổn giản dị vừa trang nhã lại không kém phần ấm áp, không khoa trương nhưng vẫn rất tinh tế.
Lôi Hòa Nghi thường xuyên cùng Ninh Mẫn đến chơi nên cũng khá quen thuộc chỉ có Lantana lần đầu đến nên còn nhiều bỡ ngỡ.
Bố mẹ Ninh Mẫn đã sớm đứng chờ mọi người, ngay khi vừa bước xuống xe cả hai đã nhanh chân đi đến hỏi han. Mọi người thắm thiết chào hỏi một lượt rồi đi vào nhà.
Ninh Mẫn thấy không có anh trai và chị dâu thì lên tiếng hỏi.
- Bố, mẹ, anh trai và chị dâu lại đi du lịch rồi ạ?
- Ừ, sắp tới là kỷ niệm ngày cưới của tụi nó nên đã đặt vé đi du lịch rồi. Hai đứa nó không biết mấy đứa đến nên đi trước, nếu biết chắc chắn sẽ không đi đâu.
- Vẫn cứ để hai người họ tận hưởng thời gian ngọt ngào chứ ạ.
- Con nói đúng! Được rồi, phòng của mấy đứa mẹ đã dọn dẹp rồi, theo ta!
Lôi Hòa Nghi nhìn mẹ Ninh, lên tiếng:
- Phiền bác gái rồi ạ!
- Không sao mà, mấy đứa đến chơi bác vui còn không hết!
Lantana vui vẻ khoác tay mẹ Ninh, nói bập bẹ bằng tiếng Trung:
- Cô thật tốt, chẳng giống mẹ cháu, suốt ngày hung dữ với cháu!
Lúc không ngại vạch trần Lantana.
- Chẳng phải cậu suốt ngày dậy trễ còn lười sao? Cô mà nghe thấy cậu này nhất định sẽ nhéo tai cậu?
- Nghi, chị em tốt thì không được đối xử với nhau như vậy?
- Ok, ok!
Mẹ Ninh nhìn hai người đấu khẩu cười không ngậm được mồm, nhìn sang ba Ninh.
- Ông à, ra vườn bắt mấy con gà, vào nấu cho mấy đứa nhỏ ăn, đứa nào nhìn cũng ốm nhôm cả, ở đây mấy hôm, cô sẽ vỗ béo mấy đứa.
- Vâng ạ!
Ba Ninh cưng chiều nhìn ba cô gái, gật đầu:
- Không thành vấn đề, mấy đứa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Không chỉ gà mà cá hay cua, hải sản gì đều có cả. Bao gồm cả trái cây, rau củ đều là nhà trồng, đồ tốt cả đấy!
- Chú thật tốt!
Ba Ninh, mẹ Ninh dẫn ba người vào phòng, căn phòng rất rộng, lấy tông màu trắng làm chủ đạo, vật trang trí rất đơn giản nhưng vẫn toát lên sự nữ tính, ôn hòa. Giữa phòng có một chiếc giường rất lớn, dù cho năm, sáu người nằm vẫn rất rộng.
Lantana òa lên đầy thích thú quay qua ôm ba Ninh mẹ Ninh mỗi người một cái.
- Cô chú thật chu đáo quá đi!
Ba Ninh dịu dàng vỗ đầu Lantana.
- Được rồi, mấy đứa đi đường chắc đã mệt nhiều, cô chú không làm phiền nữa, nghỉ ngơi một lát rồi đi dạo. Chúng ta ra ngoài xem xem nên nấu món gì cho mấy đứa!
- Vâng ạ!
Ba Ninh mẹ Ninh đi rồi na người kéo vali vào phòng, Lantana nằm sõng soài lên giường lăn qua lăn lại.
- Oa, thoải mái quá!
Nằm một lát thì đưa tay lấy điện thoại trong túi xách ra, mở nguồn lên.
- Ấy, Nghi, Ảnh đế nhà cậu đáng Weibo này còn cả tết hôn phu chết bầm của mình nữa.
Lôi Hòa Nghi đang vật lộn với hành lý của mình nên không để ý mấy chữ Ảnh đế nhà cậu, chỉ nghe na ná đáng Weibo với tên hôn phu.
- Hả, cậu nói gì cơ?
Lantana cũng nhận ra mình lỡ lời, bị Ninh Mẫn nhướng mày nhắc nhở thì chắp tay xin lỗi rồi nới với Lôi Hòa Nghi.
- Cung Huyền Thương đăng Weibo giải thích mối quan hệ của mình và anh ta rồi. Nhưng không ngờ là hôn phu của tớ lại là người đầu tiên bình luận.
- Để mình xem xem!
Sắp xếp xong một cái vali, Lôi Hòa Nghi mở điện thoại xem, Ninh Mẫn cũng hiếu kỳ mở điện thoại của mình.
- Thật này, Nghi Nghi, Cung ảnh đế vừa đăng Weibo không lâu, tài khoản tên Phan Lăng là người đầu tiên bình luận.
Lôi Hòa Nghi vừa lướt Weibo vừa gật đầu.
- Phan Lăng là tên tiếng trung của Olearn! Lantana à, cùng ta chia sẻ đi!
- Ok!
Lantana và Lôi Hòa Nghi lần lượt chia sẻ bài viết trực tiếp chứng minh Cung Huyền Thương nói đúng. Sau khi làm xong thì Lantana ngẩn tò te ra.
- Nghi à, mình cảm thấy có gì đó sai sai? Mẫn nhi à, cậu có cảm thấy giống mình không?
Ninh Mẫn nghiêng đầu nhìn Lantana.
- Nghe cậu nói thì mình cũng có cảm giác là lạ nhưng lại không rõ ràng. Nghi Nghi, cậu thì sao?
Lôi Hòa Nghi ý vị nhìn Lantana, khóe miệng co giật.
- Mình biết vấn đề ở đâu rồi. Là Olearn, anh ta biết cậu và Cung Huyền Thương có scandal với nhau!
- Nghĩa là anh ấy biết mình chạy đến Trung Quốc rồi, đáng sợ hơn nữa là... có thể anh ấy cũng đã đến đây nên Cung Ảnh đế mới nhớ phải đăng Weibo, Olearn còn là người đầu tiên bình luận.
- Bingo, chính xác!
Gương mặt Lantana như thể sắp phải gặp đại nạn, nhăn hết cả lại, Ninh Mẫn vỗ vai cô nàng trấn an:
- Sợ gì chứ, Olearn đang ở thành phố, cậu đang ở đây, anh ta làm biết cậu đang ở đây, làm sao mà tìm?
Sắc mặt Lantana thoáng chốc tươi tỉnh hẳn lên, gật gù:
- Cũng đúng, Mẫn nhi à, cậu đúng là thông minh!
Chỉ có Lôi Hòa Nghi vẫn đứng đó chống cằm suy tư:
- Olearn rất có thể đang ở cùng Cung Huyền Thương, cứ có cảm giác hai người này có âm mưu gì đó!
Lantana đi đến khoác vai Lôi Hòa Nghi.
- Darling à, cậu chỉ mới đóng một bộ phim thôi mà đa nghi quá rồi đó, hai người bọn họ còn có thể vác mặt đến đây sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, Mẫn nhi à, nhớ mai dẫn bọn mình đi tìm nơi nào đó vui vui dạo chơi đi!
- Không thành vấn đề! Nhưng mà bây giờ tắm rửa trước đã, người toàn mồ hôi thôi! Đi nào!
Lantana kéo Lôi Hòa Nghi đi theo Ninh Mẫn, vừa đi vừa nói:
- Thôi nào, đừng để mấy tên đàn ông đó làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.
- ... Được rồi! Bọn họ làm sao có thể đến đây, chắc do mình nghĩ nhiều thôi!
Ba người mang theo quần áo đi đến phòng tắm, lần lượt từng người tắm xong thì về phòng nằm chơi một lát.
Hôm sau Ninh Mẫn bắt đầu dẫn hai người đi chơi, đi khỏi Ninh gia một đoạn, từ xa Lantana nhìn thấy có mấy đứa nhóc đang vui vẻ thả diều, gương mặt vô cùng thích thú. Ninh Mẫn nhìn thấy thì huých vai cô nàng.
- Có muốn thử không?
- Được nha!
Ninh Mẫn quay sang nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Nghi Nghi, Lantana muốn đi xem thả diều, cậu đi không?
Lôi Hòa Nghi nhìn mấy đứa nhóc phía xa, đôi mắt ảm đạm đi sau đó lắc đầu, tay chỉ về hướng đối diện.
- Mẫn Mẫn, cậu cứ dẫn Lantana đi đi, mình thích đi xem vườn hoa cúc dại kia hơn!
- Được, lát nữa gặp sau!
- Ok!
Lantana kéo tay Ninh Mẫn chạy về phía đám nhóc đang thả diều, Lôi Hòa Nghi đứng phía sau nhìn theo một lúc lâu, đôi mắt như đang nhớ về một đoạn hồi ức xưa cũ, tràn đầy hoài niệm và nhung nhớ.
Mãi đến khi một ngọn gió mạnh thổi qua, Lôi Hòa Nghi mới hoàn hồn quay người đi về vườn hoa cúc dại mênh mông.
Đứng trước một bụi hoa, Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn từng đóa hoa trắng nhỏ xinh, sau đó từ từ cúi đầu xuống dùng mũi cọ xát từng bông hoa.
Đang ngẩng ngơ thì phía sau bỗng vang lên một tiếng hắng giọng sau đó một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Vị tiểu thư này, nhìn xem, hương hoa có vẻ sắp bị em lấy hết rồi kìa?
Lôi Hòa Nghi nghe giọng nói quen thuộc thì giật mình, đứng không vững, phản ứng lại bèn đứng vững, lập tức xoay người lại liền bắt gặp gương mặt dịu dàng đượm ý cười của Cung Huyền Thương.
Trong lòng không rõ có bao nhiêu bất ngờ và ngơ ngác, Lôi Hòa Nghi hai mắt tròn xoe nhìn Cung Huyền Thương một thân quần tây, sơ mi trắng, đẹp trai rách bầu trời đang đến gần. Thầm nghĩ lúc nãy còn mạnh miệng nói bọn họ sẽ không đến, bây giờ nhìn xem. Đây có lẽ là cú tự vả nhanh nhất lịch sử.
Lúc Lôi Hòa Nghi đang miên man suy nghĩ thì Cung Huyền Thương đã đến trước mặt cô, anh cúi xuống kề sát mặt mình vào mặt Lôi Hòa Nghi, chậm rãi nở nụ cười. Lôi Hòa Nghi nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó giữa hai gương mặt bỗng dưng xuất hiện một đóa hoa cúc dại nhỏ xinh.
Lôi Hòa Nghi chớp mắt nhìn xuống đóa hoa Cung Huyền Thương đang cầm:
- Anh... đây là...?
- Tặng em, không thích sao?
- Tôi...
- Mặc dù không phải lavender em thích nhất nhưng đây là đóa hoa tôi đã chọn lựa rất kỹ giữa một vườn hoa rộng lớn này. Haiz... tôi đã cho rằng nó là đẹp nhất nhưng nếu em không thích thì không phải, đẹp nhất cũng chỉ là quá khứ thôi, chắc hẳn tương lai còn có đóa hoa đẹp hơn, em nói xem, có phải không?
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương chằm chằm, có cảm giác những lời anh nói có hàm ý gì đó.
Cung Huyền Thương cũng không chớp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm chất chứa vô số ý nghĩ khiến người ta không đoán được nhưng có thể giúp Lôi Hòa Nghi chứng thực suy đoán từng câu từng chữ anh nói là có ẩn ý.
/193
|