Cung Huyền Thương bế con trai trở lại, ông nội Cung cũng mang sổ hộ khẩu từ trong nhà đi ra, cùng với nhân viên hành chính làm giấy tờ cho Kiêu Kiêu. Thủ tục không quá rắc rối cho nên rất nhanh đã lấy xong thông tin và hoàn thành, xong việc thì bên đó cũng rời đi.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh con trai, nói chuyện với công ty kiến trúc trong khi chờ thương hiệu thời trang chuẩn bị đồ.
Nhân viên đưa cho Kiêu Kiêu một tập ảnh, cho cậu bé chọn concept phòng ngủ mà mình yêu thích, Kiêu Kiêu bán tín bán nghi nhìn bố mẹ:
- Con chọn sao ạ?
- Đúng vậy, đó là phòng ngủ của Kiêu Kiêu cho nên con thích phòng mình như thế nào thì cứ nói, các cô chú ở đây sẽ trang trí theo sở thích của con…
Kiêu Kiêu nghe ghế cũng không bày tỏ thái độ vui vẻ, dè dặt hỏi lại:
- Vậy… con có phòng riêng rồi… sẽ không được ngủ cùng bố mẹ sao ạ?
Cung Huyền Thương bật cười hôn lên đầu con trai:
- Sao có thể chứ, trang trí phòng cho con là để con có không gian riêng làm điều con thích, phòng của con con muốn làm gì cũng được, cho dù con có phòng rồi nhưng muốn ngủ chung với bố mẹ cũng không sao…
- Thật không ạ…
- Thật…
- Vâng ạ, con cảm ơn bố…
- Con chọn kiểu phòng con thích đi!
- Dạ!
Kiêu Kiêu vui vẻ mở tập ảnh ra xem, phòng cho con nít cho nên có cực kì nhiều chủ đề: hoạt hình, vườn cổ tích, phi hành gia, hải đảo, vũ trụ… Kiêu Kiêu lật một hồi lâu cuối cùng gương mặt nhỏ sáng bừng lên, nói với bố mẹ:
- Bố ơi, mẹ ơi… con chọn cái này được không ạ?
Hai vợ chồng nhìn vào concept Kiêu Kiêu chọn, là concept thủy cung với tông màu xanh băng và vô số sinh vật biển rực rỡ xinh đẹp. Cung Huyền Thương xoa đầu con trai:
- Con thích thủy cung sao?
- Dạ… được không bố?
- Dĩ nhiên là được, con muốn gì bố cũng cho con hết, muốn sao trên trời cũng được…
Lôi Hòa Nghi giật mình nhìn Cung Huyền Thương, dáng vẻ nghiêm túc trên mặt anh không phải giỡn, nếu Kiêu Kiêu thật sự gật đầu nói muốn một ngôi sao cô sợ Cung Huyền Thương sẽ làm thật, đến Viện nghiên cứu Hàng không Vũ trụ Quốc gia làm thêm một bản hợp đồng nữa. May mà Kiêu Kiêu không có gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Cung Huyền Thương, chọn thêm mấy món đồ trang trí nhỏ xinh mà mình thích, bé con vừa chọn vừa hỏi bố, dù là gì thì Cung Huyền Thương cũng gật đầu. Lôi Hòa Nghi nhìn hai bố con một hỏi một gật đầu rồi nhìn bạn bè nhún vai cười khổ, chồng của cô đã trở thành hộ con cuồng ma rồi.
Sau khi chọn xong Kiêu Kiêu vẫn lưu luyến nhìn mấy bức ảnh thủy cung, Kiêu Kiêu an ủi con trai:
- Kiêu Kiêu thích thủy cung thì hôm sau bố dẫn con đi nhé…
- Thật sao ạ?
- Ừm!
- Con yêu bố…
- Ngoan…
Lúc này Kỷ Tuyên cũng đến, đầu tiên là chào hỏi mọi người rồi nhìn cục bột nhỏ trong lòng Cung Huyền Thương:
- Thái tử gia quả thật giống Cung tổng như đúc!
- Kiêu Kiêu, đây là chú Kỷ Tuyên, là bạn làm việc cùng với bố, con có thể gọi là chú Kỷ!
- Vâng, cháu chào chú Kỷ ạ!
- Chào Kiêu Kiêu nhé!
Cung Huyền Thương nhìn Kỷ Tuyên, nói:
- Phiền cậu mang nhân viên bên kiến trúc lên căn phòng ở tầng 3, để họ lên bản vẽ thiết kế cho phòng của Kiêu Kiêu, xong việc vào thư phòng tôi một chuyến!
- Vâng thưa boss!
- Cảm ơn!
Nhân viên kiến trúc đi cùng Kỷ Tuyên vào thang máy lên lầu, lúc này phía thương hiệu thời trang cũng mang quần áo đi vào. Tối qua Cung Huyền Thương đã an bài Kỷ Tuyên gọi mọi người tới để chuẩn bị cho Kiêu Kiêu, Lôi Hòa Nghi không mang nhiều quần áo của Kiêu Kiêu về nên cần phải mua thêm, hơn nữa bé con đang độ tuổi lớn nhanh, quần áo qua vài ngày là mặc không vừa, anh cũng không nỡ để vợ con đi dạo mỏi chân nên đã liên hệ một thương hiệu thời trang trẻ em xa xỉ mang đồ đến luôn, tất cả đều là đồ giới hạn theo size của Kiêu Kiêu.
- Kiêu Kiêu, cô chú mang quần áo mới cho con, tất cả đều theo kích cỡ của con, thích cái nào cứ lấy cái đó, không cần mặc thử đâu!
- Vâng thưa bố!
Kiêu Kiêu trượt xuống từ trên chân Cung Huyền Thương đi đến mấy giá treo quần áo ngắm nghía, Ninh Mẫn và Lantana thấy chuyên môn của mình đã tới liền buông đồ ăn trên tay xuống đi đến giúp bé con chọn đồ, hai người đàn ông kia thấy thế cũng lập tức sấn tới, đều là người có mắt thẩm mỹ, đồ của thương hiệu lại đẹp, không sợ chọn đồ không hợp.
Lôi Hòa Nghi nhìn Kiêu Kiêu và bốn người lớn loay hoay với mấy giá treo quần áo, nhìn muốn hoa cả mắt:
- Nhiều như vậy anh không để Kiêu Kiêu thử một chút sao ạ?
- Con chúng ta đẹp mặc gì cũng sẽ đẹp, đều là kích cỡ của thằng bé em không cần lo mặc không vừa. Thằng bé thích cái nào thì cứ lấy cái đó, không hợp thì mua thêm cái khác, thằng bé còn nhỏ, thử đồ nhiều quá sẽ chán nản mệt mỏi, anh xót con…
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười đáp lại, người ta đưa con đi mua đồ đều là cẩn thận mặc rồi chọn lựa, anh thì hay rồi, sợ con đi nhiều mỏi chân nên gọi người mang đồ đến, sợ con thử đồ nhiều sẽ mệt nên thích cái nào thì lấy cái đó, khỏi suy nghĩ, quả thật là ông bố cuồng con…
- Nghi Nghi à, Kiêu Kiêu thích biển lắm hả em… anh thấy thằng bé đặc biệt yêu thích mấy thứ liên quan đến biển…
- Vâng, ban đầu em không để ý chỉ nghĩ rằng Kiêu Kiêu giống mấy đứa trẻ cùng tuổi, thích mấy sinh vật có hình dáng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ nhưng về sau mới nhận ra thằng né có một niềm yêu thích đặc biệt với đại dương… đặc biệt thỉnh thoảng thằng bé hay nghe cá voi hát…
- Mỗi đứa trẻ đều sẽ có một sở thích đặc biệt đối với một thứ gì đó, chỉ là biểu hiện sớm hay muộn thôi, Kiêu Kiêu là một đứa trẻ thông minh cho nên thằng bé hiểu rõ mình muốn gì, cũng không phải chuyện xấu…
- Em cũng nghĩ vậy…
- Anh sẽ sắp xếp thời gian, vài ngày tới chúng ta đi Tam Á nghỉ ngơi nhé?
- Dạ!?
- Kiêu Kiêu thích biển mà, vừa hay thời tiết này ở Tam Á không tồi, gia đình mình đi du lịch một chuyến, ở Tam Á có khách sạn thủy cung rất đẹp, Kiêu Kiêu sẽ thích lắm!
- Vâng, chỉ cần công việc của anh không vướng bận thì em cũng không vấn đề gì, bây giờ em khá rảnh rỗi!
- Vậy để anh sắp xếp!
- Dạ!
Cung Huyền Thương bắt đầu lên lịch trình cho công việc sắp tới, dù sao vợ con vừa về nên anh cũng không muốn đến Cung thị, nếu đi du lịch một chuyến thì công việc quan trọng phải được đẩy lên đầu để hoàn thành sớm, tuy sẽ có chút bận nhưng cũng không làm khó được anh. Đợi đến khi anh sắp xếp công việc xong thì Kiêu Kiêu cũng lựa được rất nhiều đồ dưới sự giúp đỡ của cô chú, nhân viên tính tiền rồi xuất hóa đơn Cung Huyền Thương lấy thẻ đen ra đưa cho họ, đến hóa đơn cũng vẫy tay không cần. Sau khi thanh toán rồi nhận lại thẻ thì Cung Huyền Thương bảo người làm mang quần áo của Kiêu Kiêu xếp vào phòng thay đồ của hai vợ chồng. Nhân viên thương hiệu thời trang thu dọn xong thì rời đi, Kiêu Kiêu lại trở về ngồi trong lòng Cung Huyền Thương.
- Mệt không con?
- Con không mệt ạ, bố… có phải con chọn nhiều đồ quá không?
Cung Huyền Thương bật cười, xoa má bánh bao của con trai:
- Không nhiều, dù con có mua hết cửa hàng thời trang cũng không nhiều…
Lantana bên kia ăn xong miếng bánh trong miệng rồi nói với bé cưng:
- Cục cưng à con đừng lo, bố con thiếu gì chứ không thiếu tiền đâu, con nhìn nhà của bố con đi, có giống người không trả nổi mấy bộ quần áo cho con không?
Kiêu Kiêu ồ lên rồi quay sang Cung Huyền Thương, chờ cái gật đầu của anh, hiếm khi anh không phong ấn miệng Lantana lại, vuốt mái tóc mềm mại của con trai lên tiếng:
- Cô Lantana của con nói không sai đâu, con muốn gì bố cũng mua được cho con!
- Bố đừng lo, con không đòi hỏi đâu ạ, bố nuôi nói rồi, con phải khiêm tốn!
- Khiêm tốn là tốt nhưng đừng để bản thân thiệt thòi, con của bố không thể thua kém con người khác!
- Thương, anh như thế sẽ chiều hư con mất!
Lôi Hòa Nghi khẽ lườm Cung Huyền Thương, nhắc nhở anh, mặc dù cô cũng cực kì yêu thương Kiêu Kiêu nhưng nào có khoa trương như anh chứ, may mà Kiêu Kiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện nếu không cứ cái đà này kiểu gì cũng bị anh chiều thành một hỗn thế ma vương. Cung Huyền Thương bị vợ dạy dỗ cũng không thấy có vấn đề gì, giờ anh chỉ hận không thể mang tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới đặt trước mặt Kiêu Kiêu của anh thôi. Lôi Hòa Nghi thấy dáng vẻ cuồng con của Cung Huyền Thương cũng hết nói nổi, quay sang phía Lantana.
- Lantana, bụng cậu cũng lớn rồi, giờ về Mỹ không tiện hay cứ ở đây một thời gian đi, y tế Hải thành không thua kém bên Mỹ, đợi cậu sinh xong rồi về cũng được!
- Cậu không nói mình cũng có ý này, mình cách ngày dự sinh không bao lâu nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, Olearn sao dám cho mình về mà mình cũng không nỡ xa cậu và Kiêu Kiêu sớm vậy đâu.
- Vậy cậu muốn ở nhà mình hay ở khách sạn?
- Dĩ nhiên là ở nhà cậu rồi, ngày ngày nhìn cục cưng Kiêu Kiêu để con mình sinh ra cũng được đáng yêu như vậy…
Cung Huyền Thương ôm chặt con trai như sợ hở ra là bị Lantana cuỗm mất vậy. Lôi Hòa Nghi nhìn động tác của anh bật cười, quay sang Ninh Mẫn:
- Tiểu Mẫn, cậu thì sao?
- Mình không giống Lantana, sao có thể ở nhà cậu chứ, hơn nữa còn công việc ở thương hiệu bận rộn nên không dám làm phiền gia đình cậu đâu!
- Công việc bận rộn nhưng cũng không được xem nhẹ sức khỏe nhé!
- Yên tâm, mình có chừng mực!
Lúc này Kỷ Tuyên cũng cùng người bên kiến trúc đi xuống, cả hai đã thương thảo xong nên bên đó chào mọi người đồng thời cũng cam kết lâu nhất là một tuần phòng ngủ của Kiêu Kiêu sẽ hoàn thành, Cung Huyền Thương gật đầu, chuyển tiền đặt cọc, xong xuôi hợp đồng này nọ thì bọn họ rời đi, Kỷ Tuyên đi đến sau lưng Cung Huyền Thương.
- Boss, bên phía cao tầng Cung thị đang hối thúc về cuộc họp ngày mai, anh…
- Tôi không muốn nhắc lại…
Kỷ Tuyên mấp máy môi nhìn Lôi Hòa Nghi cầu cứu, cô khẽ gật đầu nhìn Cung Huyền Thương, anh cảm nhận được ánh mắt của cô mà ngẩng đầu lên:
- Không phải cuộc họp gì quan trọng…
- Anh nói thật không?
- Với anh thì không quan trọng!
Lôi Hòa Nghi biết anh không nỡ rời cô và Kiêu Kiêu một bước nên mới dời lại nhưng dáng vẻ nôn nóng đó của Kỷ Tuyên thì cuộc họp đó không phải quan trọng bình thường đâu, giọng điệu cô hòa hoãn xuống, giống như năn nỉ anh:
- Anh có thể không đến Cung thị làm việc nhưng những cuộc họp quan trọng phải tham gia chứ…
- Dời lại 1 - 2 ngày cũng không ảnh hưởng gì đâu, em yên tâm!
- Thương, anh là lãnh đạo phải làm gương cho cấp dưới!
- Anh trả lương cao cho bọn họ chẳng lẽ không đổi lại được một ít thời gian nghỉ ngơi sao?
- Thương, anh là bố có phải nên làm gương cho con trai không?
Kiêu Kiêu vừa nghe nhắc đến tên mình liền ngẩng đầu nhìn bố, Cung Huyền Thương xoa mặt con trai, thỏa hiệp:
- … Được rồi, ngày mai anh đi!
- Vâng!
- Kiêu Kiêu à, bố có việc phải nói chuyện với chú Kỷ một chút, con ở đây chơi với mẹ và cô chú nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương nhấc Kiêu Kiêu đặt bé con ngồi xuống sofa rồi cùng Kỷ Tuyên lên lầu vào thư phòng. Lôi Hòa Nghi ngồi cùng Kiêu Kiêu, hỏi cậu bé có thích nuôi hổ con không để còn thuận theo ý muốn của Cung Huyền Thương, Kiêu Kiêu là một cậu bé ấm áp giống mẹ nên cực kì yêu thích động vật, nghe nói được bố cho nuôi hổ thì gương mặt nhỏ bé bừng sáng lên như một bông hoa, gật đầu chắc nịch, Lôi Hòa Nghi mỉm cười xoa đầu con trai, bảo cậu bé phải đợi một thời gian… 6 người ngồi lại trò chuyện cả buổi cho đến giờ cơm tối thì Kỷ Tuyên mới đi xuống, vẻ mặt hốt hoảng thất thần như thể vừa trải qua tận thế khiến Lôi Hòa Nghi hơi khó hiểu:
- Trợ ký Kỷ… có chuyện gì sao, vẻ mặt anh lạ quá!
- Phu nhân đừng lo, chỉ là công việc sếp giao cho tôi quan trọng quá nên tôi hơi căng thẳng mà thôi!
- Vất vả cho anh rồi…
- Đó là công việc của tôi, phu nhân quá lời!
- Bao năm qua cũng nhờ anh bên cạnh nên Thương mới có thể thoải mái làm việc, anh cũng không khác gì một thành viên của nhà họ Cung rồi. Vừa hay đến giờ ăn tối, ở lại dùng bữa cùng mọi người luôn nhé!
- Có lẽ hôm nay tôi phải thất lễ rồi ạ, vợ tôi đang đợi tôi ở nhà!
- A, vậy tôi không làm phiền anh nữa, mau đi đi, đừng để con gái người ta đợi lâu!
- Vâng, chào mọi người, tôi đi trước!
- Tạm biệt!
- Chú Kỷ đi cẩn thận!
- Cảm ơn Kiêu Kiêu!
Kỷ Tuyên vừa đi khỏi thì Cung Huyền Thương cũng từ trên lầu đi xuống:
- Anh lại giao việc nặng cho trợ lý Kỷ nữa sao?
- Hả, nặng sao, anh thấy đâu nặng lắm đâu…
- Phải không…
- Với năng lực bây giờ của cậu ấy thì làm gì có việc nào nặng…
- Cũng đúng… có lẽ em nghĩ nhiều rồi… đúng rồi, trợ lý Kỷ có vợ rồi sao anh?
- Ừm, hơn một năm trước đã kết hôn rồi!
- Đúng là khá bất ngờ, hôm nào em phải gặp cô ấy mới được?
- Sẽ có cơ hội thôi!
Cung Huyền Thương ngồi xuống sofa bế Kiêu Kiêu lên đùi mình, trong lúc đợi đầu bếp bày bữa tối thì lấy ví ra, cầm mấy cái thẻ đen đưa cho Lôi Hòa Nghi.
- Của em…
- Rõ ràng là của anh!
- Tiền anh đưa em giữ thì cũng là của em mà, em cầm đi, thỉnh thoảng đưa con đi dạo phố mua sắm linh tinh chứ…
- Nhưng em có tiền mà, đây là tiền của anh!
- Nghi Nghi, anh bận kiếm tiền nên không có thời gian tiêu, tiền của em là của em, tiền của anh em cứ thoải mái mà dùng. Hơn nữa từ giờ mọi việc trong nhà đều cho em quản lý, anh phải làm chút gì đó mới yên tâm, nếu em cứ tiêu tiền của mình mãi thì người làm chồng như anh còn có tác dụng gì, cầm lấy… thẻ đen JP Morgan Chase vốn thuộc về em, vật về chủ cũ…
Lôi Hòa Nghi sờ lên lớp kim loại lạnh lẽo của tấm thẻ quen thuộc, sau đó lại xem một tấm thẻ khác, suýt nữa thì bị sặc nước bọt của mình:
- Thẻ đen American Express Centurion!?
Chồng cô lại tăng cấp rồi sao, thẻ đen này chỉ có 1% dân số thế giới sở hữu thôi đó, hơn nữa mở thẻ phải được chính ngân hàng ngỏ lời mời, chồng của cô đang ở cái đẳng cấp nào rồi.
Lantana và Olearn có quốc tịch Mỹ ngồi cách đó không xa thì giật mình luôn rồi, Olearn trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương:
- Cậu… quái vật…
- Không thể tin được…
Gia tộc Franklin và Winston đều là những tài phiệt nức tiếng đất Mỹ nhưng cũng không dễ dàng gì mới có được tấm thẻ đó, trong hai gia tộc hiện giờ chỉ có hai ông cụ là sở hữu tấm thẻ quyền lực đó thôi. Bởi vậy mới thấy không phải tỷ phú Mỹ hay Dubai mà là Cung Huyền Thương còn trẻ tuổi đã sở hữu được tấm thẻ quyền lực nhất thế giới như vậy đủ để thấy năng lực của anh khủng bố thế nào.
Kiêu Kiêu thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bố, bé con không hiểu rõ đầu đuôi nhưng nghe mẹ nói thì cũng biết bố là một người cực kỳ lợi hại, không hề keo kiệt mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, Cung Huyền Thương cảm nhận được ánh mắt nóng rực của con trai thì cúi xuống nhìn, trong lòng không khỏi lâng lâng cảm giác hạnh phúc, dù được vạn người ngưỡng mộ ghen tỵ cũng không bằng được con trai nhìn bằng ánh mắt này, Cung Huyền Thương thấy mình đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời rồi.
- Thương à, tấm thẻ này quá giá trị, anh…
- Anh nỗ lực như vậy đều là vì em cho nên em xứng đáng giữ nó hơn bất cứ ai… nếu không em cho rằng 4 năm qua anh mở rộng thế lực ở Mỹ là vì lý do gì?
- Em…
- Giữ lấy đi em, hai mẹ con thích gì thì cứ mua…
Lôi Hòa Nghi biết nếu Cung Huyền Thương đã quyết tâm đưa nó cho cô thì sẽ không nhận lại, cô có phản đối cũng vô ích cho nên đành giữ lấy. Cung Huyền Thương thấy Lôi Hòa Nghi đã thỏa hiệp thì mỉm cười, cúi xuống hỏi Kiêu Kiêu:
- Con đói chưa?
- Dạ rồi!
- Vậy đi ăn thôi, vào ăn tối thôi em!
- Anh đưa con và mọi người vào trước đi ạ, em đi gọi ông nội!
- Được!
Cung Huyền Thương ôm Kiêu Kiêu ngồi lên tay mình đi vào nhà bếp, Olearn đỡ Lantana cùng với Quang Tuấn và Ninh Mẫn vào nhà ăn, hai phút sau Lôi Hòa Nghi cũng cùng ông nội Cung trở ra.
***
Hôm sau, Cung Huyền Thương quyến luyến bịn rịn không nỡ xa vợ con đến Cung thị đi họp, Kiêu Kiêu phải ra sức khuyên anh cộng thêm Lôi Hòa Nghi hứa sẽ đưa con đến Cung thị anh mới chịu rời đi.
- Kiêu Kiêu à, hôm nay mẹ dẫn con đến trung tâm thương mại mua đồ chơi rồi mình đến đón bố đi ăn trưa luôn nhé!
- Vâng thưa mẹ!
Còn sớm nên hai mẹ con không vội, Lôi Hòa Nghi dẫn con trai ra vườn hoa cùng nhau cắt tỉa và tưới hoa cho thư giãn, đến giữa buổi mới thay đồ rồi lái xe chở con đến trung tâm thương mại. 4 năm trôi qua thoạt nhìn Hải thành không thay đổi gì nhiều nhưng đã có không ít tòa nhà chọc trời mọc lên, trung tâm thương mại sầm uất cũng liên tục xuất hiện khiến cho thành phố hoa lệ này càng trở nên xa hoa. Lôi Hòa Nghi chở con trai đến một trung tâm thương mại 5 sao vừa khai trương hơn một năm trước, hoạt động cực kì tốt, có hẳn một tầng riêng chuyên phục vụ cho mẹ và bé ở các độ tuổi. Lôi Hòa Nghi không chút do dự dẫn theo con trai đi, vì ngoại hình của Kiêu Kiêu quá mức nổi bật nên cô cũng không dám ngang nhiên dẫn bé con đi mà phải đeo thêm cho con một cái khẩu trang nhỏ, cô thì không sao, 4 năm trôi qua người nhận ra cô chẳng còn mấy ai nhưng Kiêu Kiêu lại là phiên bản Cung Huyền Thương 4 tuổi, khỏi nói cũng biết con ai mà cô thì không muốn con trai bị làm phiền cho nên đến khi vào cửa hàng mới để con trai tạm tháo khẩu trang cho thoải mái.
Vừa bước vào thì Lôi Hòa Nghi lại nhận được điện thoại của Cung Huyền Thương:
- Em nghe đây ạ?
- Hai mẹ con đang làm gì vậy?
- Em dẫn Kiêu Kiêu đi dạo phố, mua thêm ít đồ chơi…
- Trung tâm thương mại sao?
- Dạ!
- Ừm, anh biết rồi, hai mẹ con đi chơi vui vẻ nhé, nhớ cẩn thận!
- Vâng em biết rồi!
Nói rồi Lôi Hòa Nghi ngồi khụy xuống đưa điện thoại đến cạnh con trai, Kiêu Kiêu lập tức lên tiếng:
- Bố ơi, con và mẹ đi dạo xong sẽ đến gặp bố!
- Bố đợi hai mẹ con, cứ đi chơi thoải mái, không vội!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi xoa đầu con trai rồi tắt điện thoại sau đó dẫn con đi dạo.
Bên kia Cung Huyền Thương vừa kết thúc cuộc gọi với Lôi Hòa Nghi thì lại đi:
- Alo…
- Cung tổng có gì phân phó ạ?
- Vợ và con trai tôi đang đi dạo ở Trung tâm thương mại NW - ông đến tầng dành cho mẹ và bé chiếu cố bọn họ giúp tôi, tôi đang có cuộc họp ở Cung thị, xong việc sẽ đến đó…
- Phu… phu nhân và tiểu thái tử ạ…
- Ừm… Vợ tôi có lẽ ông không nhận ra nhưng con trai tôi vừa nhìn sẽ nhận ra.
- À… dạ, tôi sẽ chiếu cố phu nhân và tiểu thái tử thật tốt!
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương tắt điện thoại, cùng Kỷ Tuyên vào phòng họp. Người anh vừa gọi là Tổng giám đốc Quảng phụ trách điều hành trung tâm thương mại NW mà Cung thị vừa xây dựng xong năm ngoái, nói đi nói lại thì hai mẹ con Lôi Hòa Nghi đang đi dạo phố trong sản nghiệp nhà mình. Quảng tổng sau khi nhận lệnh thì huy động vệ sĩ cấp cao, kiểm tra camera tầng phục vụ mẹ và bé, Lôi Hòa Nghi cho Kiêu Kiêu đeo khẩu trang nên rất khó nhận ra, chỉ có thể kiểm tra camera trong cửa hàng hoặc quầy ăn nhẹ mới nhận ra…
- Ôi, cái gương mặt này… chẳng trách Cung tổng lại nói vừa nhìn là nhận ra, cậu bé đó nói không phải con trai Cung tổng kẻ khờ cũng không tin!
Vệ sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau, chưa thấy cặp cha con nào giống nhau như chụp ảnh thế kia, gen của boss lớn bọn họ mạnh thật đấy. Sau khi thấy hai mẹ con đi vào một cửa hàng đồ chơi thì Quảng tổng dẫn theo vệ sĩ đi đến, phụ trách hộ tống và xách đồ. Đùa sao, Cung tổng của bọn họ từ lâu đã nổi tiếng chiều vợ như điên bây giờ còn có quý tử, quý tử đấy, thái tử gia Cung thị, không thể để xảy ra sai sót được.
***
Chú già ít khi xài tiền nhưng xài lần nào là chấn động lần đó!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh con trai, nói chuyện với công ty kiến trúc trong khi chờ thương hiệu thời trang chuẩn bị đồ.
Nhân viên đưa cho Kiêu Kiêu một tập ảnh, cho cậu bé chọn concept phòng ngủ mà mình yêu thích, Kiêu Kiêu bán tín bán nghi nhìn bố mẹ:
- Con chọn sao ạ?
- Đúng vậy, đó là phòng ngủ của Kiêu Kiêu cho nên con thích phòng mình như thế nào thì cứ nói, các cô chú ở đây sẽ trang trí theo sở thích của con…
Kiêu Kiêu nghe ghế cũng không bày tỏ thái độ vui vẻ, dè dặt hỏi lại:
- Vậy… con có phòng riêng rồi… sẽ không được ngủ cùng bố mẹ sao ạ?
Cung Huyền Thương bật cười hôn lên đầu con trai:
- Sao có thể chứ, trang trí phòng cho con là để con có không gian riêng làm điều con thích, phòng của con con muốn làm gì cũng được, cho dù con có phòng rồi nhưng muốn ngủ chung với bố mẹ cũng không sao…
- Thật không ạ…
- Thật…
- Vâng ạ, con cảm ơn bố…
- Con chọn kiểu phòng con thích đi!
- Dạ!
Kiêu Kiêu vui vẻ mở tập ảnh ra xem, phòng cho con nít cho nên có cực kì nhiều chủ đề: hoạt hình, vườn cổ tích, phi hành gia, hải đảo, vũ trụ… Kiêu Kiêu lật một hồi lâu cuối cùng gương mặt nhỏ sáng bừng lên, nói với bố mẹ:
- Bố ơi, mẹ ơi… con chọn cái này được không ạ?
Hai vợ chồng nhìn vào concept Kiêu Kiêu chọn, là concept thủy cung với tông màu xanh băng và vô số sinh vật biển rực rỡ xinh đẹp. Cung Huyền Thương xoa đầu con trai:
- Con thích thủy cung sao?
- Dạ… được không bố?
- Dĩ nhiên là được, con muốn gì bố cũng cho con hết, muốn sao trên trời cũng được…
Lôi Hòa Nghi giật mình nhìn Cung Huyền Thương, dáng vẻ nghiêm túc trên mặt anh không phải giỡn, nếu Kiêu Kiêu thật sự gật đầu nói muốn một ngôi sao cô sợ Cung Huyền Thương sẽ làm thật, đến Viện nghiên cứu Hàng không Vũ trụ Quốc gia làm thêm một bản hợp đồng nữa. May mà Kiêu Kiêu không có gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Cung Huyền Thương, chọn thêm mấy món đồ trang trí nhỏ xinh mà mình thích, bé con vừa chọn vừa hỏi bố, dù là gì thì Cung Huyền Thương cũng gật đầu. Lôi Hòa Nghi nhìn hai bố con một hỏi một gật đầu rồi nhìn bạn bè nhún vai cười khổ, chồng của cô đã trở thành hộ con cuồng ma rồi.
Sau khi chọn xong Kiêu Kiêu vẫn lưu luyến nhìn mấy bức ảnh thủy cung, Kiêu Kiêu an ủi con trai:
- Kiêu Kiêu thích thủy cung thì hôm sau bố dẫn con đi nhé…
- Thật sao ạ?
- Ừm!
- Con yêu bố…
- Ngoan…
Lúc này Kỷ Tuyên cũng đến, đầu tiên là chào hỏi mọi người rồi nhìn cục bột nhỏ trong lòng Cung Huyền Thương:
- Thái tử gia quả thật giống Cung tổng như đúc!
- Kiêu Kiêu, đây là chú Kỷ Tuyên, là bạn làm việc cùng với bố, con có thể gọi là chú Kỷ!
- Vâng, cháu chào chú Kỷ ạ!
- Chào Kiêu Kiêu nhé!
Cung Huyền Thương nhìn Kỷ Tuyên, nói:
- Phiền cậu mang nhân viên bên kiến trúc lên căn phòng ở tầng 3, để họ lên bản vẽ thiết kế cho phòng của Kiêu Kiêu, xong việc vào thư phòng tôi một chuyến!
- Vâng thưa boss!
- Cảm ơn!
Nhân viên kiến trúc đi cùng Kỷ Tuyên vào thang máy lên lầu, lúc này phía thương hiệu thời trang cũng mang quần áo đi vào. Tối qua Cung Huyền Thương đã an bài Kỷ Tuyên gọi mọi người tới để chuẩn bị cho Kiêu Kiêu, Lôi Hòa Nghi không mang nhiều quần áo của Kiêu Kiêu về nên cần phải mua thêm, hơn nữa bé con đang độ tuổi lớn nhanh, quần áo qua vài ngày là mặc không vừa, anh cũng không nỡ để vợ con đi dạo mỏi chân nên đã liên hệ một thương hiệu thời trang trẻ em xa xỉ mang đồ đến luôn, tất cả đều là đồ giới hạn theo size của Kiêu Kiêu.
- Kiêu Kiêu, cô chú mang quần áo mới cho con, tất cả đều theo kích cỡ của con, thích cái nào cứ lấy cái đó, không cần mặc thử đâu!
- Vâng thưa bố!
Kiêu Kiêu trượt xuống từ trên chân Cung Huyền Thương đi đến mấy giá treo quần áo ngắm nghía, Ninh Mẫn và Lantana thấy chuyên môn của mình đã tới liền buông đồ ăn trên tay xuống đi đến giúp bé con chọn đồ, hai người đàn ông kia thấy thế cũng lập tức sấn tới, đều là người có mắt thẩm mỹ, đồ của thương hiệu lại đẹp, không sợ chọn đồ không hợp.
Lôi Hòa Nghi nhìn Kiêu Kiêu và bốn người lớn loay hoay với mấy giá treo quần áo, nhìn muốn hoa cả mắt:
- Nhiều như vậy anh không để Kiêu Kiêu thử một chút sao ạ?
- Con chúng ta đẹp mặc gì cũng sẽ đẹp, đều là kích cỡ của thằng bé em không cần lo mặc không vừa. Thằng bé thích cái nào thì cứ lấy cái đó, không hợp thì mua thêm cái khác, thằng bé còn nhỏ, thử đồ nhiều quá sẽ chán nản mệt mỏi, anh xót con…
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười đáp lại, người ta đưa con đi mua đồ đều là cẩn thận mặc rồi chọn lựa, anh thì hay rồi, sợ con đi nhiều mỏi chân nên gọi người mang đồ đến, sợ con thử đồ nhiều sẽ mệt nên thích cái nào thì lấy cái đó, khỏi suy nghĩ, quả thật là ông bố cuồng con…
- Nghi Nghi à, Kiêu Kiêu thích biển lắm hả em… anh thấy thằng bé đặc biệt yêu thích mấy thứ liên quan đến biển…
- Vâng, ban đầu em không để ý chỉ nghĩ rằng Kiêu Kiêu giống mấy đứa trẻ cùng tuổi, thích mấy sinh vật có hình dáng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ nhưng về sau mới nhận ra thằng né có một niềm yêu thích đặc biệt với đại dương… đặc biệt thỉnh thoảng thằng bé hay nghe cá voi hát…
- Mỗi đứa trẻ đều sẽ có một sở thích đặc biệt đối với một thứ gì đó, chỉ là biểu hiện sớm hay muộn thôi, Kiêu Kiêu là một đứa trẻ thông minh cho nên thằng bé hiểu rõ mình muốn gì, cũng không phải chuyện xấu…
- Em cũng nghĩ vậy…
- Anh sẽ sắp xếp thời gian, vài ngày tới chúng ta đi Tam Á nghỉ ngơi nhé?
- Dạ!?
- Kiêu Kiêu thích biển mà, vừa hay thời tiết này ở Tam Á không tồi, gia đình mình đi du lịch một chuyến, ở Tam Á có khách sạn thủy cung rất đẹp, Kiêu Kiêu sẽ thích lắm!
- Vâng, chỉ cần công việc của anh không vướng bận thì em cũng không vấn đề gì, bây giờ em khá rảnh rỗi!
- Vậy để anh sắp xếp!
- Dạ!
Cung Huyền Thương bắt đầu lên lịch trình cho công việc sắp tới, dù sao vợ con vừa về nên anh cũng không muốn đến Cung thị, nếu đi du lịch một chuyến thì công việc quan trọng phải được đẩy lên đầu để hoàn thành sớm, tuy sẽ có chút bận nhưng cũng không làm khó được anh. Đợi đến khi anh sắp xếp công việc xong thì Kiêu Kiêu cũng lựa được rất nhiều đồ dưới sự giúp đỡ của cô chú, nhân viên tính tiền rồi xuất hóa đơn Cung Huyền Thương lấy thẻ đen ra đưa cho họ, đến hóa đơn cũng vẫy tay không cần. Sau khi thanh toán rồi nhận lại thẻ thì Cung Huyền Thương bảo người làm mang quần áo của Kiêu Kiêu xếp vào phòng thay đồ của hai vợ chồng. Nhân viên thương hiệu thời trang thu dọn xong thì rời đi, Kiêu Kiêu lại trở về ngồi trong lòng Cung Huyền Thương.
- Mệt không con?
- Con không mệt ạ, bố… có phải con chọn nhiều đồ quá không?
Cung Huyền Thương bật cười, xoa má bánh bao của con trai:
- Không nhiều, dù con có mua hết cửa hàng thời trang cũng không nhiều…
Lantana bên kia ăn xong miếng bánh trong miệng rồi nói với bé cưng:
- Cục cưng à con đừng lo, bố con thiếu gì chứ không thiếu tiền đâu, con nhìn nhà của bố con đi, có giống người không trả nổi mấy bộ quần áo cho con không?
Kiêu Kiêu ồ lên rồi quay sang Cung Huyền Thương, chờ cái gật đầu của anh, hiếm khi anh không phong ấn miệng Lantana lại, vuốt mái tóc mềm mại của con trai lên tiếng:
- Cô Lantana của con nói không sai đâu, con muốn gì bố cũng mua được cho con!
- Bố đừng lo, con không đòi hỏi đâu ạ, bố nuôi nói rồi, con phải khiêm tốn!
- Khiêm tốn là tốt nhưng đừng để bản thân thiệt thòi, con của bố không thể thua kém con người khác!
- Thương, anh như thế sẽ chiều hư con mất!
Lôi Hòa Nghi khẽ lườm Cung Huyền Thương, nhắc nhở anh, mặc dù cô cũng cực kì yêu thương Kiêu Kiêu nhưng nào có khoa trương như anh chứ, may mà Kiêu Kiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện nếu không cứ cái đà này kiểu gì cũng bị anh chiều thành một hỗn thế ma vương. Cung Huyền Thương bị vợ dạy dỗ cũng không thấy có vấn đề gì, giờ anh chỉ hận không thể mang tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới đặt trước mặt Kiêu Kiêu của anh thôi. Lôi Hòa Nghi thấy dáng vẻ cuồng con của Cung Huyền Thương cũng hết nói nổi, quay sang phía Lantana.
- Lantana, bụng cậu cũng lớn rồi, giờ về Mỹ không tiện hay cứ ở đây một thời gian đi, y tế Hải thành không thua kém bên Mỹ, đợi cậu sinh xong rồi về cũng được!
- Cậu không nói mình cũng có ý này, mình cách ngày dự sinh không bao lâu nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, Olearn sao dám cho mình về mà mình cũng không nỡ xa cậu và Kiêu Kiêu sớm vậy đâu.
- Vậy cậu muốn ở nhà mình hay ở khách sạn?
- Dĩ nhiên là ở nhà cậu rồi, ngày ngày nhìn cục cưng Kiêu Kiêu để con mình sinh ra cũng được đáng yêu như vậy…
Cung Huyền Thương ôm chặt con trai như sợ hở ra là bị Lantana cuỗm mất vậy. Lôi Hòa Nghi nhìn động tác của anh bật cười, quay sang Ninh Mẫn:
- Tiểu Mẫn, cậu thì sao?
- Mình không giống Lantana, sao có thể ở nhà cậu chứ, hơn nữa còn công việc ở thương hiệu bận rộn nên không dám làm phiền gia đình cậu đâu!
- Công việc bận rộn nhưng cũng không được xem nhẹ sức khỏe nhé!
- Yên tâm, mình có chừng mực!
Lúc này Kỷ Tuyên cũng cùng người bên kiến trúc đi xuống, cả hai đã thương thảo xong nên bên đó chào mọi người đồng thời cũng cam kết lâu nhất là một tuần phòng ngủ của Kiêu Kiêu sẽ hoàn thành, Cung Huyền Thương gật đầu, chuyển tiền đặt cọc, xong xuôi hợp đồng này nọ thì bọn họ rời đi, Kỷ Tuyên đi đến sau lưng Cung Huyền Thương.
- Boss, bên phía cao tầng Cung thị đang hối thúc về cuộc họp ngày mai, anh…
- Tôi không muốn nhắc lại…
Kỷ Tuyên mấp máy môi nhìn Lôi Hòa Nghi cầu cứu, cô khẽ gật đầu nhìn Cung Huyền Thương, anh cảm nhận được ánh mắt của cô mà ngẩng đầu lên:
- Không phải cuộc họp gì quan trọng…
- Anh nói thật không?
- Với anh thì không quan trọng!
Lôi Hòa Nghi biết anh không nỡ rời cô và Kiêu Kiêu một bước nên mới dời lại nhưng dáng vẻ nôn nóng đó của Kỷ Tuyên thì cuộc họp đó không phải quan trọng bình thường đâu, giọng điệu cô hòa hoãn xuống, giống như năn nỉ anh:
- Anh có thể không đến Cung thị làm việc nhưng những cuộc họp quan trọng phải tham gia chứ…
- Dời lại 1 - 2 ngày cũng không ảnh hưởng gì đâu, em yên tâm!
- Thương, anh là lãnh đạo phải làm gương cho cấp dưới!
- Anh trả lương cao cho bọn họ chẳng lẽ không đổi lại được một ít thời gian nghỉ ngơi sao?
- Thương, anh là bố có phải nên làm gương cho con trai không?
Kiêu Kiêu vừa nghe nhắc đến tên mình liền ngẩng đầu nhìn bố, Cung Huyền Thương xoa mặt con trai, thỏa hiệp:
- … Được rồi, ngày mai anh đi!
- Vâng!
- Kiêu Kiêu à, bố có việc phải nói chuyện với chú Kỷ một chút, con ở đây chơi với mẹ và cô chú nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương nhấc Kiêu Kiêu đặt bé con ngồi xuống sofa rồi cùng Kỷ Tuyên lên lầu vào thư phòng. Lôi Hòa Nghi ngồi cùng Kiêu Kiêu, hỏi cậu bé có thích nuôi hổ con không để còn thuận theo ý muốn của Cung Huyền Thương, Kiêu Kiêu là một cậu bé ấm áp giống mẹ nên cực kì yêu thích động vật, nghe nói được bố cho nuôi hổ thì gương mặt nhỏ bé bừng sáng lên như một bông hoa, gật đầu chắc nịch, Lôi Hòa Nghi mỉm cười xoa đầu con trai, bảo cậu bé phải đợi một thời gian… 6 người ngồi lại trò chuyện cả buổi cho đến giờ cơm tối thì Kỷ Tuyên mới đi xuống, vẻ mặt hốt hoảng thất thần như thể vừa trải qua tận thế khiến Lôi Hòa Nghi hơi khó hiểu:
- Trợ ký Kỷ… có chuyện gì sao, vẻ mặt anh lạ quá!
- Phu nhân đừng lo, chỉ là công việc sếp giao cho tôi quan trọng quá nên tôi hơi căng thẳng mà thôi!
- Vất vả cho anh rồi…
- Đó là công việc của tôi, phu nhân quá lời!
- Bao năm qua cũng nhờ anh bên cạnh nên Thương mới có thể thoải mái làm việc, anh cũng không khác gì một thành viên của nhà họ Cung rồi. Vừa hay đến giờ ăn tối, ở lại dùng bữa cùng mọi người luôn nhé!
- Có lẽ hôm nay tôi phải thất lễ rồi ạ, vợ tôi đang đợi tôi ở nhà!
- A, vậy tôi không làm phiền anh nữa, mau đi đi, đừng để con gái người ta đợi lâu!
- Vâng, chào mọi người, tôi đi trước!
- Tạm biệt!
- Chú Kỷ đi cẩn thận!
- Cảm ơn Kiêu Kiêu!
Kỷ Tuyên vừa đi khỏi thì Cung Huyền Thương cũng từ trên lầu đi xuống:
- Anh lại giao việc nặng cho trợ lý Kỷ nữa sao?
- Hả, nặng sao, anh thấy đâu nặng lắm đâu…
- Phải không…
- Với năng lực bây giờ của cậu ấy thì làm gì có việc nào nặng…
- Cũng đúng… có lẽ em nghĩ nhiều rồi… đúng rồi, trợ lý Kỷ có vợ rồi sao anh?
- Ừm, hơn một năm trước đã kết hôn rồi!
- Đúng là khá bất ngờ, hôm nào em phải gặp cô ấy mới được?
- Sẽ có cơ hội thôi!
Cung Huyền Thương ngồi xuống sofa bế Kiêu Kiêu lên đùi mình, trong lúc đợi đầu bếp bày bữa tối thì lấy ví ra, cầm mấy cái thẻ đen đưa cho Lôi Hòa Nghi.
- Của em…
- Rõ ràng là của anh!
- Tiền anh đưa em giữ thì cũng là của em mà, em cầm đi, thỉnh thoảng đưa con đi dạo phố mua sắm linh tinh chứ…
- Nhưng em có tiền mà, đây là tiền của anh!
- Nghi Nghi, anh bận kiếm tiền nên không có thời gian tiêu, tiền của em là của em, tiền của anh em cứ thoải mái mà dùng. Hơn nữa từ giờ mọi việc trong nhà đều cho em quản lý, anh phải làm chút gì đó mới yên tâm, nếu em cứ tiêu tiền của mình mãi thì người làm chồng như anh còn có tác dụng gì, cầm lấy… thẻ đen JP Morgan Chase vốn thuộc về em, vật về chủ cũ…
Lôi Hòa Nghi sờ lên lớp kim loại lạnh lẽo của tấm thẻ quen thuộc, sau đó lại xem một tấm thẻ khác, suýt nữa thì bị sặc nước bọt của mình:
- Thẻ đen American Express Centurion!?
Chồng cô lại tăng cấp rồi sao, thẻ đen này chỉ có 1% dân số thế giới sở hữu thôi đó, hơn nữa mở thẻ phải được chính ngân hàng ngỏ lời mời, chồng của cô đang ở cái đẳng cấp nào rồi.
Lantana và Olearn có quốc tịch Mỹ ngồi cách đó không xa thì giật mình luôn rồi, Olearn trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương:
- Cậu… quái vật…
- Không thể tin được…
Gia tộc Franklin và Winston đều là những tài phiệt nức tiếng đất Mỹ nhưng cũng không dễ dàng gì mới có được tấm thẻ đó, trong hai gia tộc hiện giờ chỉ có hai ông cụ là sở hữu tấm thẻ quyền lực đó thôi. Bởi vậy mới thấy không phải tỷ phú Mỹ hay Dubai mà là Cung Huyền Thương còn trẻ tuổi đã sở hữu được tấm thẻ quyền lực nhất thế giới như vậy đủ để thấy năng lực của anh khủng bố thế nào.
Kiêu Kiêu thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bố, bé con không hiểu rõ đầu đuôi nhưng nghe mẹ nói thì cũng biết bố là một người cực kỳ lợi hại, không hề keo kiệt mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, Cung Huyền Thương cảm nhận được ánh mắt nóng rực của con trai thì cúi xuống nhìn, trong lòng không khỏi lâng lâng cảm giác hạnh phúc, dù được vạn người ngưỡng mộ ghen tỵ cũng không bằng được con trai nhìn bằng ánh mắt này, Cung Huyền Thương thấy mình đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời rồi.
- Thương à, tấm thẻ này quá giá trị, anh…
- Anh nỗ lực như vậy đều là vì em cho nên em xứng đáng giữ nó hơn bất cứ ai… nếu không em cho rằng 4 năm qua anh mở rộng thế lực ở Mỹ là vì lý do gì?
- Em…
- Giữ lấy đi em, hai mẹ con thích gì thì cứ mua…
Lôi Hòa Nghi biết nếu Cung Huyền Thương đã quyết tâm đưa nó cho cô thì sẽ không nhận lại, cô có phản đối cũng vô ích cho nên đành giữ lấy. Cung Huyền Thương thấy Lôi Hòa Nghi đã thỏa hiệp thì mỉm cười, cúi xuống hỏi Kiêu Kiêu:
- Con đói chưa?
- Dạ rồi!
- Vậy đi ăn thôi, vào ăn tối thôi em!
- Anh đưa con và mọi người vào trước đi ạ, em đi gọi ông nội!
- Được!
Cung Huyền Thương ôm Kiêu Kiêu ngồi lên tay mình đi vào nhà bếp, Olearn đỡ Lantana cùng với Quang Tuấn và Ninh Mẫn vào nhà ăn, hai phút sau Lôi Hòa Nghi cũng cùng ông nội Cung trở ra.
***
Hôm sau, Cung Huyền Thương quyến luyến bịn rịn không nỡ xa vợ con đến Cung thị đi họp, Kiêu Kiêu phải ra sức khuyên anh cộng thêm Lôi Hòa Nghi hứa sẽ đưa con đến Cung thị anh mới chịu rời đi.
- Kiêu Kiêu à, hôm nay mẹ dẫn con đến trung tâm thương mại mua đồ chơi rồi mình đến đón bố đi ăn trưa luôn nhé!
- Vâng thưa mẹ!
Còn sớm nên hai mẹ con không vội, Lôi Hòa Nghi dẫn con trai ra vườn hoa cùng nhau cắt tỉa và tưới hoa cho thư giãn, đến giữa buổi mới thay đồ rồi lái xe chở con đến trung tâm thương mại. 4 năm trôi qua thoạt nhìn Hải thành không thay đổi gì nhiều nhưng đã có không ít tòa nhà chọc trời mọc lên, trung tâm thương mại sầm uất cũng liên tục xuất hiện khiến cho thành phố hoa lệ này càng trở nên xa hoa. Lôi Hòa Nghi chở con trai đến một trung tâm thương mại 5 sao vừa khai trương hơn một năm trước, hoạt động cực kì tốt, có hẳn một tầng riêng chuyên phục vụ cho mẹ và bé ở các độ tuổi. Lôi Hòa Nghi không chút do dự dẫn theo con trai đi, vì ngoại hình của Kiêu Kiêu quá mức nổi bật nên cô cũng không dám ngang nhiên dẫn bé con đi mà phải đeo thêm cho con một cái khẩu trang nhỏ, cô thì không sao, 4 năm trôi qua người nhận ra cô chẳng còn mấy ai nhưng Kiêu Kiêu lại là phiên bản Cung Huyền Thương 4 tuổi, khỏi nói cũng biết con ai mà cô thì không muốn con trai bị làm phiền cho nên đến khi vào cửa hàng mới để con trai tạm tháo khẩu trang cho thoải mái.
Vừa bước vào thì Lôi Hòa Nghi lại nhận được điện thoại của Cung Huyền Thương:
- Em nghe đây ạ?
- Hai mẹ con đang làm gì vậy?
- Em dẫn Kiêu Kiêu đi dạo phố, mua thêm ít đồ chơi…
- Trung tâm thương mại sao?
- Dạ!
- Ừm, anh biết rồi, hai mẹ con đi chơi vui vẻ nhé, nhớ cẩn thận!
- Vâng em biết rồi!
Nói rồi Lôi Hòa Nghi ngồi khụy xuống đưa điện thoại đến cạnh con trai, Kiêu Kiêu lập tức lên tiếng:
- Bố ơi, con và mẹ đi dạo xong sẽ đến gặp bố!
- Bố đợi hai mẹ con, cứ đi chơi thoải mái, không vội!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi xoa đầu con trai rồi tắt điện thoại sau đó dẫn con đi dạo.
Bên kia Cung Huyền Thương vừa kết thúc cuộc gọi với Lôi Hòa Nghi thì lại đi:
- Alo…
- Cung tổng có gì phân phó ạ?
- Vợ và con trai tôi đang đi dạo ở Trung tâm thương mại NW - ông đến tầng dành cho mẹ và bé chiếu cố bọn họ giúp tôi, tôi đang có cuộc họp ở Cung thị, xong việc sẽ đến đó…
- Phu… phu nhân và tiểu thái tử ạ…
- Ừm… Vợ tôi có lẽ ông không nhận ra nhưng con trai tôi vừa nhìn sẽ nhận ra.
- À… dạ, tôi sẽ chiếu cố phu nhân và tiểu thái tử thật tốt!
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương tắt điện thoại, cùng Kỷ Tuyên vào phòng họp. Người anh vừa gọi là Tổng giám đốc Quảng phụ trách điều hành trung tâm thương mại NW mà Cung thị vừa xây dựng xong năm ngoái, nói đi nói lại thì hai mẹ con Lôi Hòa Nghi đang đi dạo phố trong sản nghiệp nhà mình. Quảng tổng sau khi nhận lệnh thì huy động vệ sĩ cấp cao, kiểm tra camera tầng phục vụ mẹ và bé, Lôi Hòa Nghi cho Kiêu Kiêu đeo khẩu trang nên rất khó nhận ra, chỉ có thể kiểm tra camera trong cửa hàng hoặc quầy ăn nhẹ mới nhận ra…
- Ôi, cái gương mặt này… chẳng trách Cung tổng lại nói vừa nhìn là nhận ra, cậu bé đó nói không phải con trai Cung tổng kẻ khờ cũng không tin!
Vệ sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau, chưa thấy cặp cha con nào giống nhau như chụp ảnh thế kia, gen của boss lớn bọn họ mạnh thật đấy. Sau khi thấy hai mẹ con đi vào một cửa hàng đồ chơi thì Quảng tổng dẫn theo vệ sĩ đi đến, phụ trách hộ tống và xách đồ. Đùa sao, Cung tổng của bọn họ từ lâu đã nổi tiếng chiều vợ như điên bây giờ còn có quý tử, quý tử đấy, thái tử gia Cung thị, không thể để xảy ra sai sót được.
***
Chú già ít khi xài tiền nhưng xài lần nào là chấn động lần đó!
/193
|