Edit: Cải Trắng
Đôi lời của editor: Mình để tên chương nguyên si theo tên tiếng trung bởi vì mình không biết ở đây là đang nói tới ai =)) vì nó hơi loạn. Ở trong tiếng trung ngôi xưng chỉ có 我/wo (tôi) -你/ni (bạn) nên mình đành giữ nguyên. Bao giờ hiểu rõ thì mình sửa lại =))
A... Cảnh
Dương Phàm đúng lúc này đang muốn nói chuyện thì bị người đàn ông lườm cho một cái, bước chân của hắn cứng đờ tại chỗ, mẹ nó, cậu ta có bệnh hả?!
Một câu nói cũng không cho người ta nói.
Cho tới khi hắn nhìn theo tầm mắt của Cố Cảnh Ngự, hắn thấy người đang nằm ngủ say trên ghế nghỉ liền trợn tròn mắt. Cái gì mà thấy sắc quên bạn, hôm nay xem như hắn đã hiểu rõ.
Trong lòng tuy rằng đang thầm mắng ngàn vạn lần nhưng ngoài mặt hắn vẫn đè thấp âm thanh xuống: Hai ngày nữa là chủ nhật, có xin nghỉ không?
Cố Cảnh Ngự không chút do dự gật đầu luôn.
Ừm. Dương Phàm thấp giọng đáp ứng, sau đó xem đồng hồ một chút: Một chút nữa cậu phải quay tiếp, nên đi trang điểm lại đi.
Cố Cảnh Ngự nhìn đồng hồ một chút, sau đó thì kệ luôn, đè thấp giọng xuống, nói: Gấp cái gì, còn sớm mà.
Sắc mặt Dương Phàm tối sầm lại, sớm cái gì mà sớm, hắn nhìn ánh mắt Cố Cảnh Ngự vẫn chưa di chuyển một tí nào từ nãy tới giờ, quả thật hắn đang tức muốn chết, hắn nghiến răng: Người cũng đã ngủ rồi, đợi người ta tỉnh dậy rồi ngắm không được sao?
Ngủ rồi thì có cái gì đẹp chứ!
Cố Cảnh Ngự ngừng một chút, bố thí cho hắn một cái liếc mắt, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc lắc đầu.
Người đại diện sắc mặt càng lúc càng đen, sắp tức chết hắn rồi.
Biểu tình vừa nãy của cậu là có ý gì!
Một lúc sau, anh lại nhìn thời gian lần nữa, khi thấy không còn sớm anh mới trở lại phòng trang điểm, vẻ mặt anh lúc nhìn Ôn Nhan trước khi rời đi chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang bị ép buộc.
Người đại diện nhanh chóng bước về phía anh, nghẹn từ nãy tới giờ cuối cùng cũng nói ra được: Ánh mắt vừa rồi của cậu là có ý gì?
Cố Cảnh Ngự đẩy cửa phòng trang điểm ra, gật đầu với chuyên viên trang điểm một cái. Ngay sau đó anh liền yên vị ở trên ghế, đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, anh cười nhạt một tiếng, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Việc anh không trả lời so với việc anh trả lời càng làm cho hắn điên hơn, người đại diện kìm nén nhìn chằm chằm anh từ phía sau, hắn nghiến răng, trong lòng đang hỏi thăm tới 18 đời tổ tông nhà người nào đó, ngày trước mắt hắn đúng là bị mù mới chọn làm người đại diện cho cậu ta.
.....
Lúc Ôn Nhan tỉnh dậy đã là buổi chiều, trong lúc cô còn mơ mơ màng màng thì trợ lý đã đưa cho cô một cốc nước ấm: Ôn tỷ, uống một ngụm nước trước đi.
Ôn Nhan theo phản xạ tươi cười nhìn cô nàng một cái, đón lấy cái cốc trong tay.
Còn có táo đỏ nữa à. Đôi mắt đào hoa của cô cong lên: Cảm ơn.
Không có gì. Thường Tâm Tâm cười.
Oa, Ôn tỷ lại khen cô này.
Được uống nước lại còn thêm một quả táo đỏ, cô dần dần cảm thấy ấm áp, dòng nước ấm cũng lan tới tận đáy lòng, Ôn Nhan thở nhẹ một hơi, cô cầm chăn lên ngồi dậy: Chị đã ngủ bao lâu rồi?
Quay phim cũng được một thời gian rồi, tiết trời bắt đầu sang tháng 11, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp. Cho dù ở đây là phía Nam thì nhiệt độ cũng đã xuống dưới 10 độ, bình thường lúc đóng phim đều cảm thấy hơi lạ.
Hiếm khi có được thời tiết tốt như ngày hôm nay.
Khoảng tầm hai tiếng rồi. Thường Tâm Tâm nhận chăn từ trong tay cô, vừa nhẩm tính thời gian: Cũng không lâu lắm, Ôn tỷ chị có muốn ngủ thêm một chút nữa không, bây giờ Trương ca vẫn còn đang diễn, phải một lúc nữa mới tới cảnh của chị.
Cô là lần đầu tiên đảm nhiệm chức vụ trợ lý, trước kia cô chỉ thấy được làm minh tinh là sẽ rất nổi tiếng, nhưng kể từ sau khi đi theo Ôn Nhan, cô mới biết được làm nghề này mệt như thế nào. Cứ nói tới Ôn tỷ của cô trước đi, mấy ngày nay Ôn Nhan còn chưa được ngủ quá bốn tiếng.
Cô đương nhiên hy vọng Ôn Nhan có thể ngủ nhiều thêm chút nữa.
Bây giờ Trương Phi Phàm vẫn còn đang diễn? Ôn Nhan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ bình tĩnh, phỏng chừng là lại diễn không tới rồi, cô ôm lấy cốc nước đứng lên, lắc lắc đầu: Không ngủ, đi xem thôi.
Quả nhiên, lúc cô đi tới nơi thì thấy Vương đạo diễn ngồi đằng sau máy quay, ông nghiêm túc hô cut một lần nữa, thêm một lần NG. Ông cho mọi người nghỉ giải lao 15 phút, sau khi phân phó một hồi thì ông liền tận tay nói về cách diễn cho Trương Phi Phàm.
Ôn Nhan có hơi do dự, cô liếc mắt nhìn phía bên kia một cái, tạm thời cô đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nhìn quét qua một lượt cô liền chọn được chỗ ngồi cho mình.
Thời gian chậm rãi trôi từng chút một.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.
Trương Phi Phàm cầm lấy kịch bản của mình, đi tới bên cạnh ngồi xuống, day day trán mình.
Ôn Nhan ngẩng đầu lên, cô thấy trong mắt hắn dường như có tơ máu nhàn nhạt, cô cầm cái cốc giấy dùng một lần, rót cho hắn một cốc nước ấm: Uống nước cho ấm đi.
Trương Phi Phàm lúc này mới phản ứng lại, anh chớp chớp mắt cảm thấy hơi xót, anh lại day day trán, vừa lấy tay kia cầm lấy cốc nước: Cảm ơn.
Không có gì. Ôn Nhan lắc lắc đầu: Cậu ngủ một chút đi.
Cảnh trước của hắn được lui lại một chút, cảnh tiếp theo đây không phải của hắn cho nên có thể hắn sẽ ngủ được tầm nửa tiếng.
Trương Phi Phàm cười khổ một tiếng: Tôi cũng muốn ngủ lắm chứ.
Vấn đề là, hắn không thể ngủ được, diễn còn chưa qua làm sao hắn có thể an tâm nằm ngủ, đã làm chậm tiến độ đoàn làm phim thì thôi đi, giờ mà không nỗ lực gấp hai bù vào, chỉ sợ công sức hắn bỏ ra bấy lâu nay là công cốc.
Ôn Nhan cũng không nói thêm gì nữa, về một khía cạnh nào đó thì cô và hắn có chút giống nhau, đương nhiên cô hiểu được tâm tình hắn lúc này, nghĩ nghĩ, cô lại nhớ tới cà phê mà trợ lý lần trước đưa cho cô: Cho cậu cái này này.
Trước còn mang theo cả cái này, nhưng thật sự là cô không thích uống cà phê lắm.
Trương Phi Phàm khịt khịt mũi, cố gắng lấy lại tinh thần, thở ra một hơi: Cảm ơn.
Ôn Nhan lắc đầu, có điểm buồn cười: Cậu đã cảm ơn tôi hai lần rồi.
Trương Phi Phàm ngẩn người, lúc này cũng cảm thấy buồn cười: Hình như là như vậy đấy.
Nói xong cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, hắn tự cầm kịch bản của mình lên đọc.
Cố Cảnh Ngự từ phòng trang điểm đi ra, anh liếc mắt nhìn bên này một cái, đang định cất bước đi tới chỗ đó thì thấy Từ Tuệ Lâm thân mặc một bộ cảnh phục* đi ra. Thấy vậy Vương đạo diễn liền cầm lấy loa, anh cau mày, cũng chỉ có thể dừng bước chân lại.
Cảnh phục: đồng phục cảnh sát
Ôn Nhan không phát hiện ra điều này, lúc hai người kia bắt đầu diễn cô liền bê một cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh đạo diễn. Đạo diễn cũng mặc kệ cô, cô cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình quay để học tập.
***
Buổi tối, sau khi ba người Từ Tuệ Lâm, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan hoàn thành xong cảnh quay liền tách nhau ra trở về.
Ngày mai bọn họ còn ba cảnh quay nữa.
Từ Tuệ Lâm lúc đầu còn cố ý tránh đi chỗ khác, nhưng lúc sau cô liền bình tĩnh trở lại, thấy biểu tình của Ôn Nhan không phải thái độ kia, toàn bộ vừa rồi đều phục vụ cho diễn xuất, giờ cô ấy tới một chút ngượng ngùng cũng không có, cô tránh cái gì mà tránh chứ.
Chỉ là... Cô đành châm cho Cố Cảnh Ngự nhiều hơn một ngọn nến.
Ôn Nhan đang muốn rời đi thì bị người đằng sau gọi giật lại, Cố Cảnh Ngự nói hai ngày nay anh phải đi về xử lý chút việc.
Ôn Nhan cảm thấy có chút không được tự nhiên, anh đi về thì sao phải nói với cô một tiếng cơ chứ.
Cố Cảnh Ngự cũng không nói thêm cái gì nữa, cong cong khóe môi, anh dặn dò cô đi nghỉ sớm một chút, sau đó liền rời đi.
Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, mình nên nói với cô một tiếng.
...
Ôn Nhan mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng cũng không để trong lòng chuyện anh nói với cô, dù sao...cô cũng rất bận.
Chỉ là, đạo diễn đã nhìn hiểu tất cả.
Bởi vì Cố Cảnh Ngự xin nghỉ, hơn nữa diễn xuất của Trương Phi Phàm lúc lên lúc xuống, ông yêu cầu hắn suy ngẫm lại thật kỹ.
Quan trọng nhất chính là...Bọn họ đã thực sự làm việc quá sức rồi, nghĩ thế Vương đạo diễn liền vung tay, ông cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hy vọng được nghỉ ngơi đầy đủ thì trạng thái mọi người sẽ tốt hơn.
Dù sao... so với dự tính của ông thì tiến trình quay phim đã được đẩy nhanh hơn không ít. Cũng sắp tới lúc đóng máy rồi.
Ôn Nhan vốn dĩ lúc đầu không muốn trở về, cô thấy hai ngày này cô ở đây nghỉ ngơi là tốt rồi, chỉ là người đại diện nghe nói cô có ngày nghỉ liền gọi điện tới cho cô, hỏi qua ý kiến của cô một chút.
Hai ngày tới có một tạp chí đang ngỏ ý mời, hắn vốn dĩ muốn từ chối lời mời này bởi vì trong tiến trình quay phim Vương đạo diễn thường không đồng ý cho diễn viên cứ ra ra vào vào.
Kết quả đúng lúc đó thì lại có hai ngày nghỉ.
Cụ thể vẫn là anh muốn ý kiến của em. Cơ hội này không tồi, nhưng mấy ngày nay thấy cô có vẻ mệt, có nhận hay không hắn vẫn muốn hỏi qua ý cô.
Ôn Nhan day day ấn đường, gật đầu: Nhận đi.
Chụp ảnh bìa tạp chí bất quá cũng chỉ mất nửa ngày, một ngày rưỡi còn lại, hẳn là đủ để cô nghỉ ngơi đi.
Cô sợ khổ sợ mệt, nhưng cái gì cần cố gắng cô vẫn muốn cố.
Cùng ngày hôm đó, người đại diện đi tới sân bay đón cô, hắn cũng biết được cô mệt cho nên hắn đưa cô về nhà rồi dặn dò thời gian ngày hôm sau hắn tới đón, còn lại không nói thêm gì nữa, cô cứ như vậy lên nhà nghỉ ngơi đi.
Ôn Nhan nhìn theo chỗ hắn rời đi, cô thở ra một hơi, kéo kéo lại khăn quàng cổ, đi lên tầng.
Thời tiết ở chỗ này thật lạnh a.
Lúc này, ở trên tầng Dương Phàm đang lắc lắc chân, nỗ lực kìm nén lửa giận, gằn ra từng câu từng chữ: Cố Cảnh Ngự! Đem con chó của cậu ra xa một chút cho tôi!
Con chó Teddy vẫn cứ cọ cọ ở dưới chân, nó thè lưỡi ra, sau đó lại lắc lắc cái đuôi tiếp tục quấn lấy chân Dương Phàm.
Dương Phàm đem con chó hất văng ra chỗ khác, nó lại tiếp tục bò dậy quấn lấy chân hắn tiếp, thực sự là rất nhây.
Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn nó một cái, cười một tiếng, không nhanh không chậm kéo vali tới: Đây là thiên tính của nó, anh không thể bảo bỏ đi là bỏ đi được.
Nói xong anh liền đi lướt qua hắn, không chút để ý nói: Mau bế nó lên đi, sắp tới lúc phải đi rồi.
Ở trong lòng hắn đã thầm nguyền rủa Cố Cảnh Ngự tới tám trăm lần, Dương Phàm trừng mắt nhìn con chó đang quấn lấy dưới chân anh, tức tới muốn nổ phổi:
Mày, con mẹ nó, sao mày không quấn lấy Cố Cảnh Ngự đi!!
Đôi lời của editor: Mình để tên chương nguyên si theo tên tiếng trung bởi vì mình không biết ở đây là đang nói tới ai =)) vì nó hơi loạn. Ở trong tiếng trung ngôi xưng chỉ có 我/wo (tôi) -你/ni (bạn) nên mình đành giữ nguyên. Bao giờ hiểu rõ thì mình sửa lại =))
A... Cảnh
Dương Phàm đúng lúc này đang muốn nói chuyện thì bị người đàn ông lườm cho một cái, bước chân của hắn cứng đờ tại chỗ, mẹ nó, cậu ta có bệnh hả?!
Một câu nói cũng không cho người ta nói.
Cho tới khi hắn nhìn theo tầm mắt của Cố Cảnh Ngự, hắn thấy người đang nằm ngủ say trên ghế nghỉ liền trợn tròn mắt. Cái gì mà thấy sắc quên bạn, hôm nay xem như hắn đã hiểu rõ.
Trong lòng tuy rằng đang thầm mắng ngàn vạn lần nhưng ngoài mặt hắn vẫn đè thấp âm thanh xuống: Hai ngày nữa là chủ nhật, có xin nghỉ không?
Cố Cảnh Ngự không chút do dự gật đầu luôn.
Ừm. Dương Phàm thấp giọng đáp ứng, sau đó xem đồng hồ một chút: Một chút nữa cậu phải quay tiếp, nên đi trang điểm lại đi.
Cố Cảnh Ngự nhìn đồng hồ một chút, sau đó thì kệ luôn, đè thấp giọng xuống, nói: Gấp cái gì, còn sớm mà.
Sắc mặt Dương Phàm tối sầm lại, sớm cái gì mà sớm, hắn nhìn ánh mắt Cố Cảnh Ngự vẫn chưa di chuyển một tí nào từ nãy tới giờ, quả thật hắn đang tức muốn chết, hắn nghiến răng: Người cũng đã ngủ rồi, đợi người ta tỉnh dậy rồi ngắm không được sao?
Ngủ rồi thì có cái gì đẹp chứ!
Cố Cảnh Ngự ngừng một chút, bố thí cho hắn một cái liếc mắt, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc lắc đầu.
Người đại diện sắc mặt càng lúc càng đen, sắp tức chết hắn rồi.
Biểu tình vừa nãy của cậu là có ý gì!
Một lúc sau, anh lại nhìn thời gian lần nữa, khi thấy không còn sớm anh mới trở lại phòng trang điểm, vẻ mặt anh lúc nhìn Ôn Nhan trước khi rời đi chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang bị ép buộc.
Người đại diện nhanh chóng bước về phía anh, nghẹn từ nãy tới giờ cuối cùng cũng nói ra được: Ánh mắt vừa rồi của cậu là có ý gì?
Cố Cảnh Ngự đẩy cửa phòng trang điểm ra, gật đầu với chuyên viên trang điểm một cái. Ngay sau đó anh liền yên vị ở trên ghế, đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, anh cười nhạt một tiếng, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Việc anh không trả lời so với việc anh trả lời càng làm cho hắn điên hơn, người đại diện kìm nén nhìn chằm chằm anh từ phía sau, hắn nghiến răng, trong lòng đang hỏi thăm tới 18 đời tổ tông nhà người nào đó, ngày trước mắt hắn đúng là bị mù mới chọn làm người đại diện cho cậu ta.
.....
Lúc Ôn Nhan tỉnh dậy đã là buổi chiều, trong lúc cô còn mơ mơ màng màng thì trợ lý đã đưa cho cô một cốc nước ấm: Ôn tỷ, uống một ngụm nước trước đi.
Ôn Nhan theo phản xạ tươi cười nhìn cô nàng một cái, đón lấy cái cốc trong tay.
Còn có táo đỏ nữa à. Đôi mắt đào hoa của cô cong lên: Cảm ơn.
Không có gì. Thường Tâm Tâm cười.
Oa, Ôn tỷ lại khen cô này.
Được uống nước lại còn thêm một quả táo đỏ, cô dần dần cảm thấy ấm áp, dòng nước ấm cũng lan tới tận đáy lòng, Ôn Nhan thở nhẹ một hơi, cô cầm chăn lên ngồi dậy: Chị đã ngủ bao lâu rồi?
Quay phim cũng được một thời gian rồi, tiết trời bắt đầu sang tháng 11, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp. Cho dù ở đây là phía Nam thì nhiệt độ cũng đã xuống dưới 10 độ, bình thường lúc đóng phim đều cảm thấy hơi lạ.
Hiếm khi có được thời tiết tốt như ngày hôm nay.
Khoảng tầm hai tiếng rồi. Thường Tâm Tâm nhận chăn từ trong tay cô, vừa nhẩm tính thời gian: Cũng không lâu lắm, Ôn tỷ chị có muốn ngủ thêm một chút nữa không, bây giờ Trương ca vẫn còn đang diễn, phải một lúc nữa mới tới cảnh của chị.
Cô là lần đầu tiên đảm nhiệm chức vụ trợ lý, trước kia cô chỉ thấy được làm minh tinh là sẽ rất nổi tiếng, nhưng kể từ sau khi đi theo Ôn Nhan, cô mới biết được làm nghề này mệt như thế nào. Cứ nói tới Ôn tỷ của cô trước đi, mấy ngày nay Ôn Nhan còn chưa được ngủ quá bốn tiếng.
Cô đương nhiên hy vọng Ôn Nhan có thể ngủ nhiều thêm chút nữa.
Bây giờ Trương Phi Phàm vẫn còn đang diễn? Ôn Nhan có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ bình tĩnh, phỏng chừng là lại diễn không tới rồi, cô ôm lấy cốc nước đứng lên, lắc lắc đầu: Không ngủ, đi xem thôi.
Quả nhiên, lúc cô đi tới nơi thì thấy Vương đạo diễn ngồi đằng sau máy quay, ông nghiêm túc hô cut một lần nữa, thêm một lần NG. Ông cho mọi người nghỉ giải lao 15 phút, sau khi phân phó một hồi thì ông liền tận tay nói về cách diễn cho Trương Phi Phàm.
Ôn Nhan có hơi do dự, cô liếc mắt nhìn phía bên kia một cái, tạm thời cô đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nhìn quét qua một lượt cô liền chọn được chỗ ngồi cho mình.
Thời gian chậm rãi trôi từng chút một.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.
Trương Phi Phàm cầm lấy kịch bản của mình, đi tới bên cạnh ngồi xuống, day day trán mình.
Ôn Nhan ngẩng đầu lên, cô thấy trong mắt hắn dường như có tơ máu nhàn nhạt, cô cầm cái cốc giấy dùng một lần, rót cho hắn một cốc nước ấm: Uống nước cho ấm đi.
Trương Phi Phàm lúc này mới phản ứng lại, anh chớp chớp mắt cảm thấy hơi xót, anh lại day day trán, vừa lấy tay kia cầm lấy cốc nước: Cảm ơn.
Không có gì. Ôn Nhan lắc lắc đầu: Cậu ngủ một chút đi.
Cảnh trước của hắn được lui lại một chút, cảnh tiếp theo đây không phải của hắn cho nên có thể hắn sẽ ngủ được tầm nửa tiếng.
Trương Phi Phàm cười khổ một tiếng: Tôi cũng muốn ngủ lắm chứ.
Vấn đề là, hắn không thể ngủ được, diễn còn chưa qua làm sao hắn có thể an tâm nằm ngủ, đã làm chậm tiến độ đoàn làm phim thì thôi đi, giờ mà không nỗ lực gấp hai bù vào, chỉ sợ công sức hắn bỏ ra bấy lâu nay là công cốc.
Ôn Nhan cũng không nói thêm gì nữa, về một khía cạnh nào đó thì cô và hắn có chút giống nhau, đương nhiên cô hiểu được tâm tình hắn lúc này, nghĩ nghĩ, cô lại nhớ tới cà phê mà trợ lý lần trước đưa cho cô: Cho cậu cái này này.
Trước còn mang theo cả cái này, nhưng thật sự là cô không thích uống cà phê lắm.
Trương Phi Phàm khịt khịt mũi, cố gắng lấy lại tinh thần, thở ra một hơi: Cảm ơn.
Ôn Nhan lắc đầu, có điểm buồn cười: Cậu đã cảm ơn tôi hai lần rồi.
Trương Phi Phàm ngẩn người, lúc này cũng cảm thấy buồn cười: Hình như là như vậy đấy.
Nói xong cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, hắn tự cầm kịch bản của mình lên đọc.
Cố Cảnh Ngự từ phòng trang điểm đi ra, anh liếc mắt nhìn bên này một cái, đang định cất bước đi tới chỗ đó thì thấy Từ Tuệ Lâm thân mặc một bộ cảnh phục* đi ra. Thấy vậy Vương đạo diễn liền cầm lấy loa, anh cau mày, cũng chỉ có thể dừng bước chân lại.
Cảnh phục: đồng phục cảnh sát
Ôn Nhan không phát hiện ra điều này, lúc hai người kia bắt đầu diễn cô liền bê một cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh đạo diễn. Đạo diễn cũng mặc kệ cô, cô cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình quay để học tập.
***
Buổi tối, sau khi ba người Từ Tuệ Lâm, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan hoàn thành xong cảnh quay liền tách nhau ra trở về.
Ngày mai bọn họ còn ba cảnh quay nữa.
Từ Tuệ Lâm lúc đầu còn cố ý tránh đi chỗ khác, nhưng lúc sau cô liền bình tĩnh trở lại, thấy biểu tình của Ôn Nhan không phải thái độ kia, toàn bộ vừa rồi đều phục vụ cho diễn xuất, giờ cô ấy tới một chút ngượng ngùng cũng không có, cô tránh cái gì mà tránh chứ.
Chỉ là... Cô đành châm cho Cố Cảnh Ngự nhiều hơn một ngọn nến.
Ôn Nhan đang muốn rời đi thì bị người đằng sau gọi giật lại, Cố Cảnh Ngự nói hai ngày nay anh phải đi về xử lý chút việc.
Ôn Nhan cảm thấy có chút không được tự nhiên, anh đi về thì sao phải nói với cô một tiếng cơ chứ.
Cố Cảnh Ngự cũng không nói thêm cái gì nữa, cong cong khóe môi, anh dặn dò cô đi nghỉ sớm một chút, sau đó liền rời đi.
Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, mình nên nói với cô một tiếng.
...
Ôn Nhan mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng cũng không để trong lòng chuyện anh nói với cô, dù sao...cô cũng rất bận.
Chỉ là, đạo diễn đã nhìn hiểu tất cả.
Bởi vì Cố Cảnh Ngự xin nghỉ, hơn nữa diễn xuất của Trương Phi Phàm lúc lên lúc xuống, ông yêu cầu hắn suy ngẫm lại thật kỹ.
Quan trọng nhất chính là...Bọn họ đã thực sự làm việc quá sức rồi, nghĩ thế Vương đạo diễn liền vung tay, ông cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hy vọng được nghỉ ngơi đầy đủ thì trạng thái mọi người sẽ tốt hơn.
Dù sao... so với dự tính của ông thì tiến trình quay phim đã được đẩy nhanh hơn không ít. Cũng sắp tới lúc đóng máy rồi.
Ôn Nhan vốn dĩ lúc đầu không muốn trở về, cô thấy hai ngày này cô ở đây nghỉ ngơi là tốt rồi, chỉ là người đại diện nghe nói cô có ngày nghỉ liền gọi điện tới cho cô, hỏi qua ý kiến của cô một chút.
Hai ngày tới có một tạp chí đang ngỏ ý mời, hắn vốn dĩ muốn từ chối lời mời này bởi vì trong tiến trình quay phim Vương đạo diễn thường không đồng ý cho diễn viên cứ ra ra vào vào.
Kết quả đúng lúc đó thì lại có hai ngày nghỉ.
Cụ thể vẫn là anh muốn ý kiến của em. Cơ hội này không tồi, nhưng mấy ngày nay thấy cô có vẻ mệt, có nhận hay không hắn vẫn muốn hỏi qua ý cô.
Ôn Nhan day day ấn đường, gật đầu: Nhận đi.
Chụp ảnh bìa tạp chí bất quá cũng chỉ mất nửa ngày, một ngày rưỡi còn lại, hẳn là đủ để cô nghỉ ngơi đi.
Cô sợ khổ sợ mệt, nhưng cái gì cần cố gắng cô vẫn muốn cố.
Cùng ngày hôm đó, người đại diện đi tới sân bay đón cô, hắn cũng biết được cô mệt cho nên hắn đưa cô về nhà rồi dặn dò thời gian ngày hôm sau hắn tới đón, còn lại không nói thêm gì nữa, cô cứ như vậy lên nhà nghỉ ngơi đi.
Ôn Nhan nhìn theo chỗ hắn rời đi, cô thở ra một hơi, kéo kéo lại khăn quàng cổ, đi lên tầng.
Thời tiết ở chỗ này thật lạnh a.
Lúc này, ở trên tầng Dương Phàm đang lắc lắc chân, nỗ lực kìm nén lửa giận, gằn ra từng câu từng chữ: Cố Cảnh Ngự! Đem con chó của cậu ra xa một chút cho tôi!
Con chó Teddy vẫn cứ cọ cọ ở dưới chân, nó thè lưỡi ra, sau đó lại lắc lắc cái đuôi tiếp tục quấn lấy chân Dương Phàm.
Dương Phàm đem con chó hất văng ra chỗ khác, nó lại tiếp tục bò dậy quấn lấy chân hắn tiếp, thực sự là rất nhây.
Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn nó một cái, cười một tiếng, không nhanh không chậm kéo vali tới: Đây là thiên tính của nó, anh không thể bảo bỏ đi là bỏ đi được.
Nói xong anh liền đi lướt qua hắn, không chút để ý nói: Mau bế nó lên đi, sắp tới lúc phải đi rồi.
Ở trong lòng hắn đã thầm nguyền rủa Cố Cảnh Ngự tới tám trăm lần, Dương Phàm trừng mắt nhìn con chó đang quấn lấy dưới chân anh, tức tới muốn nổ phổi:
Mày, con mẹ nó, sao mày không quấn lấy Cố Cảnh Ngự đi!!
/83
|