Bị mắng, Lãnh Minh Quân khó hiểu nhìn về phía Trần Hân Nghiên. Cô biết mình quá đáng liền cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng mặt anh như ban nãy.
“Mắng giòn tan như thế sao bây giờ lại không dám nhìn thẳng tôi?”
“Tôi... ai kêu anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại.”
“Tôi nghe lén cô nói chuyện điện thoại?”
“Anh còn dám chối, thái độ của anh đã bán đứng anh rồi.”
“Thái độ của tôi như nào?”
“Thái độ của anh...”
“Hửm?”
“Thôi bỏ đi, tôi không thèm nói chuyện với người ngang ngược như anh.” Nói xong, Trần Hân Nghiên đã nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Lãnh Minh Quân nhìn bóng dáng cô khuất dần, anh thầm nghĩ: “Đây là lý lẽ gì vậy?”
Vừa mới hùng hổ mắng người nhưng khi vào set quay lại phải đóng cảnh thân mật cùng nhau khiến Trần Hân Nghiên nhất thời không thể thích ứng được. Trái lại, Lãnh Minh Quân hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình.
“Cắt.”
“Cắt.”
“Cắt.”
“Hai người làm sao vậy, không phải các set quay trước đều phối hợp rất ăn ý sao? Sao bây giờ lại đơ ra như người xa lạ vậy? Nhân vật đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết, là yêu nhau thắm thiết đó, nhìn hai người xem, hôn nhau cũng hờ hợt như vậy.”
“Anh cố ý đúng không?” Trần Hân Nghiên tâm trạng đã không tốt nay lại càng tệ hơn, cô gằn giọng, lớn tiếng hỏi Lãnh Minh Quân.
“Tôi cố ý? Trần Hân Nghiên, kỹ thuật hôn của cô tệ như vậy lại đổ lỗi cho tôi à. Hay là...”
“Hay là cái gì?” Cô gắt gỏng.
“Hay là cô Trần đây đang cố ý. Cô muốn hôn tôi như vậy à?”
“Hả? Đầu óc anh có vấn đề à?”
“Không phải sao?”
“Vớ vẩn. Trong những người bà đây từng đóng qua, anh là người có kỹ thuật hôn tệ nhất, đừng ở đây ảo tưởng bà đây thích anh.”
“Vậy thì Lãnh Minh Quân tôi phải xin lỗi cô Trần đây một tiếng rồi nhỉ?”
“Không cần.”
“Hai người chuẩn bị quay cho xong rồi nghỉ ngơi.” Đạo diễn Lâm lên tiếng nhắc nhở.
“Máy quay chuẩn bị. 3 2 1 diễn.”
Máy quay chuẩn bị, Trần Hân Nghiên hít một hơi, cố gắng nhập tâm vào vai diễn, cô không hy vọng sẽ phải quay lại cảnh này một lần nào nữa.
Đến khi tiếng hô của đạo diễn Lâm vang lên, Lãnh Minh Quân đã cúi người xuống hôn lên môi cô, không biết là đang nhập tâm vào nhân vật hay trả thù cô mà Lãnh Minh Quân hôn cô rất mạnh bạo, nhiều lần Trần Hân Nghiên cảm thấy ngợp thở, phản khảng đẩy người anh ra nhưng đều vô dụng.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ của Trần Hân Nghiên liền cười thầm. Đợi đến lúc máy quay chuyển hướng, anh liền lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu cô Trần không muốn phải quay lại cảnh này một lần nữa thì tập trung vào. Đừng làm mất thời gian của tôi.”
Trần Hân Nghiên cảm thấy bản thân bị câu nói của anh sỉ nhục, cô nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng đã sôi máu muốn quyết chiến với con người đáng ghét này nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn để anh hôn.
Cả hai nhanh chóng hòa nhập vào cảnh quay, chẳng ai để ý đến xung quanh có bao nhiêu máy quay hay bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, cứ như vậy chăm chú hôn, mãi đến khi đạo diễn Lâm hô cắt nhưng cả hai vẫn chưa chịu buông ra. Mãi đến khi mọi người xung quanh cười ồ lên, Trần Hân Nghiên mới bừng tỉnh, ngại ngùng đẩy người anh ra.
Lãnh Minh Quân buông người cô ra, anh nhìn gương mặt cô đã đỏ ửng như trái cà chua liền lên tiếng trêu chọc.
“Xấu hổ sao?”
“Anh ngậm miệng.”
“Trần Hân Nghiên, cô mắng người riết thành nghiện à.”
“Liên quan gì đến anh.”
Chỉ với vài ngày trước cô còn hết lời khen ngợi người đàn ông trước mặt nhưng nay đã như kẻ thù không đội trời chung.
Những ngày tới đoàn phim nghỉ nên Trần Hân Nghiên trở về Trần gia. Vừa lái xe vào cổng đã nhìn thấy trong nhà khá nhộn nhịp, Trần Hân Nghiên lái xe vào gara, cô xuống xe, đập vào mắt cô là chiếc Rolls – Royce biển số ngũ quý 9 hiên ngang giữa một dàn siêu xe.
Trần Hân Nghiên vào đến cửa nhà gặp mẹ cô, cô kéo cánh tay mẹ mình sang một góc, nhỏ giọng hỏi.
“Nhà mình hôm nay có khách sao ạ?”
“Ừ, con mau vào nhà đi.”
“Ai thế ạ? Đối tác của ba ạ?”
“Không. Là khách của con.”
“Con sao? Con có hẹn với ai đâu ạ?”
“Mau vào nhà đi. Vào rồi sẽ biết.”
Nhìn thái độ kia của bà, Trần Hân Nghiên đã cảm thấy có gì đó sai sai. Quả nhiên cô vừa đặt chân vào phòng khách đã nhìn thấy Lãnh Minh Quân lịch lãm ngồi bên cạnh ông bà Lãnh, bọn họ đang nói chuyện vô cũng vui vẻ.
“Con chào mọi người ạ.”
“Chào con.” Lãnh phu nhân nhẹ nhàng đáp lại.
“Con ngồi xuống đi.” Ba cô nhìn thấy cô đã về liền ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.
Trần Hân Nghiên ngồi đối diện Lãnh Minh Quân, cô ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, sao về đến nhà cũng còn gặp nhau thế, xui xẻo chết cô rồi.
Lãnh Minh Quân nghe tiếng cô, anh quay mặt sang, nhìn thấy cô anh có chút sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
“Giới thiệu với con, đây là ông bà Lãnh, là bạn học của ba lúc trước đồng thời cũng là đối tác kinh doanh của Trần gia. Trước nay con đều không tham gia vào các buổi tiệc tùng của gia đình nên có lẽ con không biết qua.” Ba cô lên tiếng giới thiệu.
“Ông có cô con gái xinh đẹp, giỏi giang như vậy mà trước nay tôi lại không biết.” Lãnh phu nhân nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, giọng niềm nở khen ngợi.
“Lãnh phu nhân quá khen rồi, con bé không theo nghiệp kinh doanh của gia đình nên cũng ít khi xuất hiện.”
“Con gái, có phải con là diễn viên không, bác nhìn con rất quen.”
“Dạ vâng ạ.” Trần Hân Nghiên ngượng ngùng đáp.
“Hai đứa nói chuyện, làm quen với nhau đi, dù sao cũng là người một nhà cả.”
“Chào anh.”
“Chào cô.”
“...”
Chỉ vậy, cả hai không hề nói gì tiếp theo. Bốn vị phụ huynh có mặt cũng thoáng đơ người trước ‘sự kiệm lời’ của cả hai. Ba cô và ông Lãnh Đông Thành nói chuyện một hồi thì cũng lên thư phòng để đánh cờ. Mẹ cô và Lãnh phu nhân cũng tìm lý do để rời khỏi để lại không gian riêng cho cả hai.
“Tại sao anh lại ở nhà tôi?” Trần Hân Nghiên nheo cặp mắt, ánh mắt khó hiểu hướng về phía anh, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
“Nếu tôi biết đây là nhà cô tôi đã không đến.”
“Vậy mời anh về cho.”
“Cô...”
“Làm sao?”
“Thì ra cô là Trần tiểu thư à? Thật không thể nhận ra.”
“Anh có ý gì?”
“Cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại có mặt tại đây à?”
“Không biết. Cũng không muốn biết.”
“Thật sự không muốn biết?”
“Muốn nói thì cứ nói, úp mở như vậy làm gì?” Trần Hân Nghiên khó chịu với thái độ úp mở kia của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân nhìn gương mặt gợi đòn của Trần Hân Nghiên, thản nhiên thốt ra hai chữ “Liên hôn”.
“Nhà họ Trần không có ai đến tuổi kết hôn cả, không biết anh Lãnh đây mà muốn liên hôn cùng ai?”
“Cô nói thử xem?”
“Thật tiếc, anh trai tôi đã có bạn gái, không thể kết hôn với anh được. Hơn nữa, nếu anh ấy không có cũng sẽ không chọn một người như anh. Anh trai tôi thẳng 100%, tôi cam đoan điều đó.”
“Mắng giòn tan như thế sao bây giờ lại không dám nhìn thẳng tôi?”
“Tôi... ai kêu anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại.”
“Tôi nghe lén cô nói chuyện điện thoại?”
“Anh còn dám chối, thái độ của anh đã bán đứng anh rồi.”
“Thái độ của tôi như nào?”
“Thái độ của anh...”
“Hửm?”
“Thôi bỏ đi, tôi không thèm nói chuyện với người ngang ngược như anh.” Nói xong, Trần Hân Nghiên đã nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Lãnh Minh Quân nhìn bóng dáng cô khuất dần, anh thầm nghĩ: “Đây là lý lẽ gì vậy?”
Vừa mới hùng hổ mắng người nhưng khi vào set quay lại phải đóng cảnh thân mật cùng nhau khiến Trần Hân Nghiên nhất thời không thể thích ứng được. Trái lại, Lãnh Minh Quân hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình.
“Cắt.”
“Cắt.”
“Cắt.”
“Hai người làm sao vậy, không phải các set quay trước đều phối hợp rất ăn ý sao? Sao bây giờ lại đơ ra như người xa lạ vậy? Nhân vật đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết, là yêu nhau thắm thiết đó, nhìn hai người xem, hôn nhau cũng hờ hợt như vậy.”
“Anh cố ý đúng không?” Trần Hân Nghiên tâm trạng đã không tốt nay lại càng tệ hơn, cô gằn giọng, lớn tiếng hỏi Lãnh Minh Quân.
“Tôi cố ý? Trần Hân Nghiên, kỹ thuật hôn của cô tệ như vậy lại đổ lỗi cho tôi à. Hay là...”
“Hay là cái gì?” Cô gắt gỏng.
“Hay là cô Trần đây đang cố ý. Cô muốn hôn tôi như vậy à?”
“Hả? Đầu óc anh có vấn đề à?”
“Không phải sao?”
“Vớ vẩn. Trong những người bà đây từng đóng qua, anh là người có kỹ thuật hôn tệ nhất, đừng ở đây ảo tưởng bà đây thích anh.”
“Vậy thì Lãnh Minh Quân tôi phải xin lỗi cô Trần đây một tiếng rồi nhỉ?”
“Không cần.”
“Hai người chuẩn bị quay cho xong rồi nghỉ ngơi.” Đạo diễn Lâm lên tiếng nhắc nhở.
“Máy quay chuẩn bị. 3 2 1 diễn.”
Máy quay chuẩn bị, Trần Hân Nghiên hít một hơi, cố gắng nhập tâm vào vai diễn, cô không hy vọng sẽ phải quay lại cảnh này một lần nào nữa.
Đến khi tiếng hô của đạo diễn Lâm vang lên, Lãnh Minh Quân đã cúi người xuống hôn lên môi cô, không biết là đang nhập tâm vào nhân vật hay trả thù cô mà Lãnh Minh Quân hôn cô rất mạnh bạo, nhiều lần Trần Hân Nghiên cảm thấy ngợp thở, phản khảng đẩy người anh ra nhưng đều vô dụng.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ của Trần Hân Nghiên liền cười thầm. Đợi đến lúc máy quay chuyển hướng, anh liền lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu cô Trần không muốn phải quay lại cảnh này một lần nữa thì tập trung vào. Đừng làm mất thời gian của tôi.”
Trần Hân Nghiên cảm thấy bản thân bị câu nói của anh sỉ nhục, cô nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng đã sôi máu muốn quyết chiến với con người đáng ghét này nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn để anh hôn.
Cả hai nhanh chóng hòa nhập vào cảnh quay, chẳng ai để ý đến xung quanh có bao nhiêu máy quay hay bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, cứ như vậy chăm chú hôn, mãi đến khi đạo diễn Lâm hô cắt nhưng cả hai vẫn chưa chịu buông ra. Mãi đến khi mọi người xung quanh cười ồ lên, Trần Hân Nghiên mới bừng tỉnh, ngại ngùng đẩy người anh ra.
Lãnh Minh Quân buông người cô ra, anh nhìn gương mặt cô đã đỏ ửng như trái cà chua liền lên tiếng trêu chọc.
“Xấu hổ sao?”
“Anh ngậm miệng.”
“Trần Hân Nghiên, cô mắng người riết thành nghiện à.”
“Liên quan gì đến anh.”
Chỉ với vài ngày trước cô còn hết lời khen ngợi người đàn ông trước mặt nhưng nay đã như kẻ thù không đội trời chung.
Những ngày tới đoàn phim nghỉ nên Trần Hân Nghiên trở về Trần gia. Vừa lái xe vào cổng đã nhìn thấy trong nhà khá nhộn nhịp, Trần Hân Nghiên lái xe vào gara, cô xuống xe, đập vào mắt cô là chiếc Rolls – Royce biển số ngũ quý 9 hiên ngang giữa một dàn siêu xe.
Trần Hân Nghiên vào đến cửa nhà gặp mẹ cô, cô kéo cánh tay mẹ mình sang một góc, nhỏ giọng hỏi.
“Nhà mình hôm nay có khách sao ạ?”
“Ừ, con mau vào nhà đi.”
“Ai thế ạ? Đối tác của ba ạ?”
“Không. Là khách của con.”
“Con sao? Con có hẹn với ai đâu ạ?”
“Mau vào nhà đi. Vào rồi sẽ biết.”
Nhìn thái độ kia của bà, Trần Hân Nghiên đã cảm thấy có gì đó sai sai. Quả nhiên cô vừa đặt chân vào phòng khách đã nhìn thấy Lãnh Minh Quân lịch lãm ngồi bên cạnh ông bà Lãnh, bọn họ đang nói chuyện vô cũng vui vẻ.
“Con chào mọi người ạ.”
“Chào con.” Lãnh phu nhân nhẹ nhàng đáp lại.
“Con ngồi xuống đi.” Ba cô nhìn thấy cô đã về liền ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.
Trần Hân Nghiên ngồi đối diện Lãnh Minh Quân, cô ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, sao về đến nhà cũng còn gặp nhau thế, xui xẻo chết cô rồi.
Lãnh Minh Quân nghe tiếng cô, anh quay mặt sang, nhìn thấy cô anh có chút sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
“Giới thiệu với con, đây là ông bà Lãnh, là bạn học của ba lúc trước đồng thời cũng là đối tác kinh doanh của Trần gia. Trước nay con đều không tham gia vào các buổi tiệc tùng của gia đình nên có lẽ con không biết qua.” Ba cô lên tiếng giới thiệu.
“Ông có cô con gái xinh đẹp, giỏi giang như vậy mà trước nay tôi lại không biết.” Lãnh phu nhân nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, giọng niềm nở khen ngợi.
“Lãnh phu nhân quá khen rồi, con bé không theo nghiệp kinh doanh của gia đình nên cũng ít khi xuất hiện.”
“Con gái, có phải con là diễn viên không, bác nhìn con rất quen.”
“Dạ vâng ạ.” Trần Hân Nghiên ngượng ngùng đáp.
“Hai đứa nói chuyện, làm quen với nhau đi, dù sao cũng là người một nhà cả.”
“Chào anh.”
“Chào cô.”
“...”
Chỉ vậy, cả hai không hề nói gì tiếp theo. Bốn vị phụ huynh có mặt cũng thoáng đơ người trước ‘sự kiệm lời’ của cả hai. Ba cô và ông Lãnh Đông Thành nói chuyện một hồi thì cũng lên thư phòng để đánh cờ. Mẹ cô và Lãnh phu nhân cũng tìm lý do để rời khỏi để lại không gian riêng cho cả hai.
“Tại sao anh lại ở nhà tôi?” Trần Hân Nghiên nheo cặp mắt, ánh mắt khó hiểu hướng về phía anh, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
“Nếu tôi biết đây là nhà cô tôi đã không đến.”
“Vậy mời anh về cho.”
“Cô...”
“Làm sao?”
“Thì ra cô là Trần tiểu thư à? Thật không thể nhận ra.”
“Anh có ý gì?”
“Cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại có mặt tại đây à?”
“Không biết. Cũng không muốn biết.”
“Thật sự không muốn biết?”
“Muốn nói thì cứ nói, úp mở như vậy làm gì?” Trần Hân Nghiên khó chịu với thái độ úp mở kia của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân nhìn gương mặt gợi đòn của Trần Hân Nghiên, thản nhiên thốt ra hai chữ “Liên hôn”.
“Nhà họ Trần không có ai đến tuổi kết hôn cả, không biết anh Lãnh đây mà muốn liên hôn cùng ai?”
“Cô nói thử xem?”
“Thật tiếc, anh trai tôi đã có bạn gái, không thể kết hôn với anh được. Hơn nữa, nếu anh ấy không có cũng sẽ không chọn một người như anh. Anh trai tôi thẳng 100%, tôi cam đoan điều đó.”
/62
|