Mọi người thấy Lãnh Minh Quân kiên quyết như vậy nên cũng không ai ý kiến gì thêm.
“Được rồi, nếu con đã nói vậy thì cứ làm theo ý con đi. Nếu cần gì thì cứ bảo, hai mẹ sẽ giúp.” Trần phu nhân lên tiếng.
“Con cảm ơn mẹ.”
Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân vẫn ở biệt thự riêng của mình. Từ ngày biết tin Trần Hân Nghiên có thai, Lãnh Minh Quân cũng chủ động cắt giảm lượng công việc của mình, dành nhiều thời gian cho cô hơn và cũng học cách chăm sóc phụ nữ mang thai và đọc sách chăm sóc trẻ nhỏ để khỏi bỡ ngỡ khi bảo bối nhỏ chào đời.
Lãnh Minh Quân cũng không cho cô nhận các dự án phải đi quay xa, hầu như thời gian của cô đều là ở nhà, lâu lâu chỉ quay TVC hoặc một vài set quay ngắn để Trần Hân Nghiên khỏi nhớ ánh đèn sân khấu. Đây là lần đầu tiên Lãnh Minh Quân kiên quyết xen vào chuyện công việc của Trần Hân Nghiên. Tuy có đôi chút không quen nhưng hơn ai hết cô hiểu anh chỉ muốn tốt cho cô và con nên cũng vui vẻ đồng ý với sự sắp xếp của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân hôm nay ở nhà, các văn kiện cần phê duyệt cũng đã được trợ lý Đặng mang đến cho anh, Trần Hân Nghiên thì đi dạo vườn, ngắm hoa để lại không gian yên tĩnh cho anh làm việc.
Thời gian đầu của thai kỳ, Trần Hân Nghiên bị nghén liên tục, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn thôi cũng đã khiến cô ói xanh cả mặt mày. Lãnh Minh Quân thấy vậy thì rất xót vợ, anh lên mạng học hỏi cũng như tham khảo ý kiến của bác sĩ về việc nấu ăn cho cô.
Trần Hân Nghiên bị cơn nghén hành đến nỗi mỗi khi chuẩn bị tới bữa ăn cô lại có cảm giác hơi sợ.
Thấy Trần Hân Nghiên chần chừ chưa chịu ngồi vào bàn ăn, Lãnh Minh Quân liền lên tiếng trấn an cô: “Yên tâm, thức ăn anh làm rất kỹ, tuyệt đối sẽ không khiến vợ khó chịu.”
“Vất vả cho chồng rồi.”
“Không vất vả bằng em, đến cả việc ăn uống cũng không thoải mái như trước nữa.”
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa bụng cô, giọng trầm ấm: “Bảo bối ngoan không quấy mẹ nữa nhé.”
Trần Hân Nghiên nhìn thấy hành động của anh liền phì cười: “Con còn rất nhỏ, anh nói như vậy sao con hiểu được chứ.”
“Vợ ăn thử xem, anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên từ tốn gắp thức ăn cho vào miệng. Một miếng rồi lại thêm một miếng nữa, hình như cô không có cảm giác buồn nôn nữa.
“Thế nào?”
“Rất ngon ạ.”
“Em ăn nhiều một chút.”
“Chồng cũng ăn đi.”
“Được.”
Trần Hân Nghiên ăn xong thì đi đi lại lại trong nhà cho xuống bụng rồi mới ra phòng khách ngồi xem tivi. Chuyện rửa chén đương nhiên sẽ do Lãnh Minh Quân phụ trách, anh không cho cô đụng vào bất cứ chuyện gì.
Bình thường Lãnh Minh Quân yêu thương cưng chiều cô bao nhiêu thì bây giờ lại nuông chiều gấp đôi. Trần Hân Nghiên chỉ việc dưỡng thai còn mọi việc đã có Lãnh Minh Quân lo.
Từ ngày mang thai, người Trần Hân Nghiên trở nên đầy đặn khiến cho Lãnh Minh Quân nhiều lần không thể kiểm soát được bản thân. Dù rất xót vợ và thương bảo bối bỏ nhưng dù sao Lãnh Minh cũng là đàn ông, bị vợ bỏ đói lâu như vậy đương nhiên sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Đều đặn mỗi tối, Lãnh Minh Quân đều sẽ thoa kem chống rạn da cho cô. Xong xuôi, Trần Hân Nghiên đã yên vị trên giường chuẩn bị đi ngủ. Lãnh Minh Quân cũng đã xử lý xong công việc của mình, anh lên giường nằm xuống bên cạnh cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người Trần Hân Nghiên.
Lãnh Minh Quân vòng tay ôm người cô, một tay nhanh chóng luồng vào trong áo cô, xoa xoa đôi gò bồng.
“Vợ…”
“Hửm?”
“Anh muốn…”
Trần Hân Nghiên đương nhiên biết Lãnh Minh Quân đang muốn gì, cô cũng biết một người nhu cầu cao như Lãnh Minh Quân bị treo giò lâu như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu, cô rất thương Lãnh Minh Quân nhưng cũng có phần hơi sợ sẽ ảnh hưởng đến bảo bối nhỏ trong bụng.
“Nhưng mà bác sĩ đã dặn…” Trần Hân Nghiên ngập ngừng.
Lãnh Minh Quân cúi người đặt trên hõm vai cô, giọng thủ thỉ: “Đã 3 tháng rồi, anh sắp không chịu đựng được nữa rồi. Vợ không thương anh sao…”
“Nhưng mà…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng, nha vợ.” Lãnh Minh Quân ra sức thuyết phục cô.
“Bảo bối…”
Trần Hân Nghiên không lên tiếng trả lời, cô xoay người lại đối diện với anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng Lãnh Minh Quân, chủ động tiến đến hôn lấy môi anh thay cho lời đồng ý của mình.
Nhận được sự đồng ý của Trần Hân Nghiên, Lãnh Minh Quân đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này rồi. Anh nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô, đôi tay mơn trớn bộ ngực đẫy đà của Trần Hân Nghiên. Kể từ khi mang thai, ngực cô lại thêm phần căng tròn và đẫy đà hơn khiến cho Lãnh Minh Quân luôn say mê nơi này của cô.
Lãnh Minh Quân nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, nơi nào đấy đã dựng đứng từ lúc nào nhưng Lãnh Minh Quân lại cực kỳ từ tốn, anh sợ mình vồ vập sẽ làm đau cô và cục cưng trong bụng.
Trần Hân Nghiên thấy anh như vậy có đôi chút không quen, cô nhoẻn miệng cười: “Hiếm khi thấy Lãnh tổng nhẹ nhàng, từ tốn như vậy nhỉ.”
“Bình thường anh không vậy à?”
“Đương nhiên là không, anh cứ như một con sói đói vồ lấy con mồi.”
“Thì anh chính là con sói bị vợ bỏ đói mấy tháng qua không phải sao? Em phải bù đắp cho anh.”
Lãnh Minh Quân đưa tay kiểm tra nơi tư mật của Trần Hân Nghiên, chỉ khi cảm thấy nơi đó đủ ướt anh mới chầm chậm đi vào bên trong cô.
Trần Hân Nghiên phối hợp cùng anh, Lãnh Minh Quân hạ thấp người, từ từ di chuyển hạ thân ra vào bên trong cô.
Cảm giác bị treo giò bấy lâu nay được vợ cho ăn thịt khiến Lãnh Minh Quân sướng tê người, anh cứ liên tục thúc vào người cô, nhiều lúc quá hăng nên không kiểm soát được hành động của mình mà anh khiến Trần Hân Nghiên nhăn mặt.
“Ưm… chồng nhẹ chút… hic…”
“Anh xin lỗi.”
“Cục cưng, em quá mê người rồi.”
Lãnh Minh Quân chăm chú quan sát biểu cảm của cô, khi thấy cô sắp lên đỉnh anh liền liên tục ra vào bên trong cô, tăng thời gian lên đỉnh của Trần Hân Nghiên. Cùng lúc đó, Lãnh Minh Quân cũng đạt được khoái cảm, bắn tất cả vào bên trong người cô.
Lãnh Minh Quân đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, cúi người đặt lên đó một nụ hôn, giọng nói cực kỳ ôn nhu lên tiếng: “Cảm ơn vợ.”
“Sao lại cảm ơn em?”
“Cảm ơn em đã cho anh biết được cảm giác được yêu thương là như thế nào. Anh yêu vợ chết mất.”
Trần Hân Nghiên mỉm cười, cô hôn lên môi anh, dịu dàng đáp: “Em cũng yêu chồng.”
Lãnh Minh Quân rời khỏi giường, anh dang tay về phía cô lên tiếng: “Đây anh bế em đi tắm.”
Trần Hân Nghiên biết mình đang thai, cân nặng cũng tăng lên, cô ái ngại lên tiếng: “Em nặng lắm.”
Anh nghe cô nói liền nhìu mày: “Không nặng. Thế giới của anh đương nhiên anh sẽ bế nổi.”
“Vợ đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong mắt anh vợ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.”
“Được rồi, nếu con đã nói vậy thì cứ làm theo ý con đi. Nếu cần gì thì cứ bảo, hai mẹ sẽ giúp.” Trần phu nhân lên tiếng.
“Con cảm ơn mẹ.”
Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân vẫn ở biệt thự riêng của mình. Từ ngày biết tin Trần Hân Nghiên có thai, Lãnh Minh Quân cũng chủ động cắt giảm lượng công việc của mình, dành nhiều thời gian cho cô hơn và cũng học cách chăm sóc phụ nữ mang thai và đọc sách chăm sóc trẻ nhỏ để khỏi bỡ ngỡ khi bảo bối nhỏ chào đời.
Lãnh Minh Quân cũng không cho cô nhận các dự án phải đi quay xa, hầu như thời gian của cô đều là ở nhà, lâu lâu chỉ quay TVC hoặc một vài set quay ngắn để Trần Hân Nghiên khỏi nhớ ánh đèn sân khấu. Đây là lần đầu tiên Lãnh Minh Quân kiên quyết xen vào chuyện công việc của Trần Hân Nghiên. Tuy có đôi chút không quen nhưng hơn ai hết cô hiểu anh chỉ muốn tốt cho cô và con nên cũng vui vẻ đồng ý với sự sắp xếp của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân hôm nay ở nhà, các văn kiện cần phê duyệt cũng đã được trợ lý Đặng mang đến cho anh, Trần Hân Nghiên thì đi dạo vườn, ngắm hoa để lại không gian yên tĩnh cho anh làm việc.
Thời gian đầu của thai kỳ, Trần Hân Nghiên bị nghén liên tục, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn thôi cũng đã khiến cô ói xanh cả mặt mày. Lãnh Minh Quân thấy vậy thì rất xót vợ, anh lên mạng học hỏi cũng như tham khảo ý kiến của bác sĩ về việc nấu ăn cho cô.
Trần Hân Nghiên bị cơn nghén hành đến nỗi mỗi khi chuẩn bị tới bữa ăn cô lại có cảm giác hơi sợ.
Thấy Trần Hân Nghiên chần chừ chưa chịu ngồi vào bàn ăn, Lãnh Minh Quân liền lên tiếng trấn an cô: “Yên tâm, thức ăn anh làm rất kỹ, tuyệt đối sẽ không khiến vợ khó chịu.”
“Vất vả cho chồng rồi.”
“Không vất vả bằng em, đến cả việc ăn uống cũng không thoải mái như trước nữa.”
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa bụng cô, giọng trầm ấm: “Bảo bối ngoan không quấy mẹ nữa nhé.”
Trần Hân Nghiên nhìn thấy hành động của anh liền phì cười: “Con còn rất nhỏ, anh nói như vậy sao con hiểu được chứ.”
“Vợ ăn thử xem, anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên từ tốn gắp thức ăn cho vào miệng. Một miếng rồi lại thêm một miếng nữa, hình như cô không có cảm giác buồn nôn nữa.
“Thế nào?”
“Rất ngon ạ.”
“Em ăn nhiều một chút.”
“Chồng cũng ăn đi.”
“Được.”
Trần Hân Nghiên ăn xong thì đi đi lại lại trong nhà cho xuống bụng rồi mới ra phòng khách ngồi xem tivi. Chuyện rửa chén đương nhiên sẽ do Lãnh Minh Quân phụ trách, anh không cho cô đụng vào bất cứ chuyện gì.
Bình thường Lãnh Minh Quân yêu thương cưng chiều cô bao nhiêu thì bây giờ lại nuông chiều gấp đôi. Trần Hân Nghiên chỉ việc dưỡng thai còn mọi việc đã có Lãnh Minh Quân lo.
Từ ngày mang thai, người Trần Hân Nghiên trở nên đầy đặn khiến cho Lãnh Minh Quân nhiều lần không thể kiểm soát được bản thân. Dù rất xót vợ và thương bảo bối bỏ nhưng dù sao Lãnh Minh cũng là đàn ông, bị vợ bỏ đói lâu như vậy đương nhiên sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Đều đặn mỗi tối, Lãnh Minh Quân đều sẽ thoa kem chống rạn da cho cô. Xong xuôi, Trần Hân Nghiên đã yên vị trên giường chuẩn bị đi ngủ. Lãnh Minh Quân cũng đã xử lý xong công việc của mình, anh lên giường nằm xuống bên cạnh cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người Trần Hân Nghiên.
Lãnh Minh Quân vòng tay ôm người cô, một tay nhanh chóng luồng vào trong áo cô, xoa xoa đôi gò bồng.
“Vợ…”
“Hửm?”
“Anh muốn…”
Trần Hân Nghiên đương nhiên biết Lãnh Minh Quân đang muốn gì, cô cũng biết một người nhu cầu cao như Lãnh Minh Quân bị treo giò lâu như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu, cô rất thương Lãnh Minh Quân nhưng cũng có phần hơi sợ sẽ ảnh hưởng đến bảo bối nhỏ trong bụng.
“Nhưng mà bác sĩ đã dặn…” Trần Hân Nghiên ngập ngừng.
Lãnh Minh Quân cúi người đặt trên hõm vai cô, giọng thủ thỉ: “Đã 3 tháng rồi, anh sắp không chịu đựng được nữa rồi. Vợ không thương anh sao…”
“Nhưng mà…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng, nha vợ.” Lãnh Minh Quân ra sức thuyết phục cô.
“Bảo bối…”
Trần Hân Nghiên không lên tiếng trả lời, cô xoay người lại đối diện với anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng Lãnh Minh Quân, chủ động tiến đến hôn lấy môi anh thay cho lời đồng ý của mình.
Nhận được sự đồng ý của Trần Hân Nghiên, Lãnh Minh Quân đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này rồi. Anh nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô, đôi tay mơn trớn bộ ngực đẫy đà của Trần Hân Nghiên. Kể từ khi mang thai, ngực cô lại thêm phần căng tròn và đẫy đà hơn khiến cho Lãnh Minh Quân luôn say mê nơi này của cô.
Lãnh Minh Quân nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, nơi nào đấy đã dựng đứng từ lúc nào nhưng Lãnh Minh Quân lại cực kỳ từ tốn, anh sợ mình vồ vập sẽ làm đau cô và cục cưng trong bụng.
Trần Hân Nghiên thấy anh như vậy có đôi chút không quen, cô nhoẻn miệng cười: “Hiếm khi thấy Lãnh tổng nhẹ nhàng, từ tốn như vậy nhỉ.”
“Bình thường anh không vậy à?”
“Đương nhiên là không, anh cứ như một con sói đói vồ lấy con mồi.”
“Thì anh chính là con sói bị vợ bỏ đói mấy tháng qua không phải sao? Em phải bù đắp cho anh.”
Lãnh Minh Quân đưa tay kiểm tra nơi tư mật của Trần Hân Nghiên, chỉ khi cảm thấy nơi đó đủ ướt anh mới chầm chậm đi vào bên trong cô.
Trần Hân Nghiên phối hợp cùng anh, Lãnh Minh Quân hạ thấp người, từ từ di chuyển hạ thân ra vào bên trong cô.
Cảm giác bị treo giò bấy lâu nay được vợ cho ăn thịt khiến Lãnh Minh Quân sướng tê người, anh cứ liên tục thúc vào người cô, nhiều lúc quá hăng nên không kiểm soát được hành động của mình mà anh khiến Trần Hân Nghiên nhăn mặt.
“Ưm… chồng nhẹ chút… hic…”
“Anh xin lỗi.”
“Cục cưng, em quá mê người rồi.”
Lãnh Minh Quân chăm chú quan sát biểu cảm của cô, khi thấy cô sắp lên đỉnh anh liền liên tục ra vào bên trong cô, tăng thời gian lên đỉnh của Trần Hân Nghiên. Cùng lúc đó, Lãnh Minh Quân cũng đạt được khoái cảm, bắn tất cả vào bên trong người cô.
Lãnh Minh Quân đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, cúi người đặt lên đó một nụ hôn, giọng nói cực kỳ ôn nhu lên tiếng: “Cảm ơn vợ.”
“Sao lại cảm ơn em?”
“Cảm ơn em đã cho anh biết được cảm giác được yêu thương là như thế nào. Anh yêu vợ chết mất.”
Trần Hân Nghiên mỉm cười, cô hôn lên môi anh, dịu dàng đáp: “Em cũng yêu chồng.”
Lãnh Minh Quân rời khỏi giường, anh dang tay về phía cô lên tiếng: “Đây anh bế em đi tắm.”
Trần Hân Nghiên biết mình đang thai, cân nặng cũng tăng lên, cô ái ngại lên tiếng: “Em nặng lắm.”
Anh nghe cô nói liền nhìu mày: “Không nặng. Thế giới của anh đương nhiên anh sẽ bế nổi.”
“Vợ đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong mắt anh vợ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.”
/62
|