Sau khi trở về Đông Quân, Lãnh Minh Quân ngay lập tức gửi toàn bộ hồ sơ chứng cứ liên quan đến các hành vi của Tường Nhan từ trước đến nay cho phía công an giải quyết.
Trong thời gian Tường Nhan bị tạm giam để lấy lời khai, cô ta liên tục thị thế lực của nhà họ Trần và nhà họ Lãnh gửi ‘quà’ thăm hỏi đều đặn mỗi ngày. Cô ta tạm giam bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày đó đều không có một ngày nào được yên ổn. Vẻ mặt đắc ý ngày nào cũng chẳng còn thay vào đó là khuôn mặt đã tàn tạ đi rất nhiều, với quyền lực của Lãnh Minh Quân thì Tường Nhan muốn yên ổn ngồi tù e là rất khó.
Lãnh Minh Quân dùng thế lực của mình để đẩy nhanh tiến độ điều tra ở phía công an. Chẳng mấy chốc mà Tường Nhan đã phải đối diện với cảnh tù tội cho những việc làm của mình. Đương nhiên, những kẻ đối đầu với nhà họ Lãnh và nhà họ Trần sẽ chẳng bao giờ có được kết quả tốt đẹp, Tường Nhan cũng không ngoại lệ. Thế lực của hai nhà liên tục tìm mọi cách khiến cô sống dở chết dở, dù có đang chịu sự trừng phạt trước pháp luật thì cô ta cũng chẳng có được những tháng ngày yên ổn khi đụng phải Trần Hân Nghiên.
[…]
Cuối năm, người người nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị cho dịp năm mới và đây cũng là dịp để giới nghệ sĩ như Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân nhìn lại chặng đường một năm đã qua bằng các giải thưởng cho những cống hiến dành cho nghệ thuật của mình.
Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân đều được đề cử cho các hạng mục nữ diên viên chính xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất và bộ phim với sự kết hợp của cả hai cũng là một trong những bộ phim gây sốt cộng đồng mạng một thời gian dài nên đương nhiên sẽ được đề cử vào hạng mục phim truyền hình của năm cùng với các bộ phim khác.
Để tham dự cho sự kiện quan trọng này, Trần Hân Nghiên đã nhờ Trình Dao thiết cô cho cô một chiếc váy.
“Cậu thích thiết kế lần này sẽ theo khuynh hướng nào?” Trình Dao hỏi.
“Tùy ý chị dâu nhé. Em tin tưởng con mắt thẩm mỹ của chị.” Trần Hân Nghiên từ khi biết Trình Dao quen với anh trai mình thì mỗi khi có cơ hội trêu chọc Trình Dao, chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ.
“Trần Hân Nghiên. Cậu dám chọc tớ.”
“Ây da, chọc gì chứ. Tớ chỉ nói sự thật thôi. Tớ còn chưa hỏi tội cậu chuyện cậu dám giấu tớ đâu đấy nhé.”
“Tớ sợ cậu rồi đấy Hân Nghiên, đừng có ghẹo tớ nữa nếu không cậu không có váy mà đi sự kiện với Lãnh Minh Quân đâu nhé.”
“Ai ghẹo gì cậu chứ? Thôi chị dâu làm việc đi, em về nhé.” Trần Hân Nghiên vẫn tiếp tục nhây. ngôn tình sủng
“Hân Nghiên… Cậu đứng lại đó cho tớ.”
“Tớ đi tìm Lãnh Minh Quân đây, chị dâu thiết kế váy cho em đi nhé.”
Trình Dao: “…”
Trần Hân Nghiên cầm túi xách hớn hở rời khỏi cửa hàng của Trình Dao. Các dự án của cô đều đã được quay xong, ngoài sự kiện cuối năm ra thì lịch trình của cô tương đối trống, cô quyết định không nhận lời mời tham gia vào các chương trình trực tiếp vào dịp năm mới, để thời gian dành cho những người thân yêu.
Cô lái xe đến công ty tìm Lãnh Minh Quân, không thấy anh nên Trần Hân Nghiên quyết định vào phòng làm việc đợi anh. Đợi được khá lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân đâu, gặp trợ lý Đặng đi vào, Trần Hân Nghiên liền lên tiếng hỏi: “Trợ lý Đặng, anh ấy không có ở công ty sao?”
“Bà chủ hỏi Lãnh tổng ạ, ngài ấy ra ngoài từ sớm rồi ạ?”
“Ra ngoài? Anh ấy có nói là làm gì không?”
“Hình như là đi đón ai đó ạ, tôi cũng không rõ nữa.”
“Cảm ơn trợ lý Đặng.”
Trần Hân Nghiên lại chán nản ngồi đợi, được một lúc cô mất kiên nhẫn mà quyết định gọi điện thoại cho Lãnh Minh Quân.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh đi đâu thế? Em đến công ty nhưng không có anh.”
Lãnh Minh Quân ngó nghiêng tìm người, nghe cô hỏi liền thành thật đáp: “À, anh đang ở sân bay, một lát sẽ trở về công ty.”
“Anh ra sân bay làm gì? Đón ai sao?”
“Ừm.”
“Là nam hay nữ?”
“Nữ.”
“Ồ.”
“Em ghen à?”
“Vớ vẩn.”
Trần Hân Nghiên không đợi Lãnh Minh Quân trả lời, cô trực tiếp tắt điện thoại. Lãnh Minh Quân nghe giọng điệu của cô nhóc này thì biết chắc chắn là cô đang ghen, anh tức tốc lái xe trở về công ty.
Lâm Tư Duệ nhận hành lý xong cô ra ngoài đảo mắt tìm Lãnh Minh Quân nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu mình đâu.
“Alo.”
“Cậu út không đón con ạ?”
“Có.”
“Cậu đang đứng ở đâu? Con không nhìn thấy cậu.” Lâm Tư Duệ lại nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi để tìm Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân bình thản đáp: “Về rồi.”
“Về rồi? Nhưng cậu đã đón con đâu chứ.”
“Tự bắt xe mà về. Chưa gì đã báo rồi.” Lãnh Minh Quân bực dọc.
Lâm Tư Duệ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Con báo gì chứ? Cậu có việc sao gấp ạ?”
“Ừ, bận dỗ vợ rồi. Con tự bắt xe mà về.”
Lâm Tư Duệ: “…”
Lãnh Minh Quân lái xe về thẳng công ty. Anh vừa vào đến sảnh chính, lễ tân liền lên tiếng: “Chủ tịch, cô Trần đợi ngài ở phòng làm việc, cô ấy đợi cũng khá lâu rồi trông có vẻ hình như đang rất bực bội.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đi vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất của tòa nhà. Nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi của Trần Hân Nghiên liền phì cười.
Anh mở cửa phòng, đi vào ngồi xuống bên cạnh Trần Hân Nghiên: “Sao thế? Giận anh à?”
Trần Hân Nghiên bực dọc đáp: “Không.”
Lãnh Minh Quân ôm cô, để cô ngồi vào lòng mình: “Thế có chuyện gì không vui, để anh dỗ em.”
Trần Hân Nghiên vẫn giữ nguyên nét mặt, giọng điệu lạnh tanh: “Anh không dỗ được em đâu. Anh đừng hòng bày trò.”
Lãnh Minh Quân nhìn cô, muốn cười nhưng anh kiềm lại: “Ghen rồi sao?”
“Ghen gì chứ.” Trần Hân Nghiên kiên quyết không nhận là mình đang ghen.
“Nhìn mặt em kìa, không ghen là gì chứ, chữ ghen hiện rõ trên mặt em rồi còn chối.”
“Phải. Em ghen rồi. Lãnh Minh Quân, anh làm em ghen rồi.” Trần Hân Nghiên phụng phịu.
Lãnh Minh Quân bật cười, Trần Hân Nghiên thấy anh cứ cười liền khó chịu: “Anh còn cười. Anh không dỗ em à?”
“Dỗ chứ nhưng em không muốn biết anh đi đón ai à?”
Trần Hân Nghiên ngây ngô hỏi: “Anh đón ai?”
“Lâm Tư Duệ.”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên: “Lâm Tư Duệ?”
“Ừ.”
“Anh đi đón con bé sao không nói cho em biết. Con bé đâu rồi? Sao anh về có một mình thế?”
“Anh về dỗ em. Con bé tự bắt xe về.”
Trần Hân Nghiên: “…”
Trong thời gian Tường Nhan bị tạm giam để lấy lời khai, cô ta liên tục thị thế lực của nhà họ Trần và nhà họ Lãnh gửi ‘quà’ thăm hỏi đều đặn mỗi ngày. Cô ta tạm giam bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày đó đều không có một ngày nào được yên ổn. Vẻ mặt đắc ý ngày nào cũng chẳng còn thay vào đó là khuôn mặt đã tàn tạ đi rất nhiều, với quyền lực của Lãnh Minh Quân thì Tường Nhan muốn yên ổn ngồi tù e là rất khó.
Lãnh Minh Quân dùng thế lực của mình để đẩy nhanh tiến độ điều tra ở phía công an. Chẳng mấy chốc mà Tường Nhan đã phải đối diện với cảnh tù tội cho những việc làm của mình. Đương nhiên, những kẻ đối đầu với nhà họ Lãnh và nhà họ Trần sẽ chẳng bao giờ có được kết quả tốt đẹp, Tường Nhan cũng không ngoại lệ. Thế lực của hai nhà liên tục tìm mọi cách khiến cô sống dở chết dở, dù có đang chịu sự trừng phạt trước pháp luật thì cô ta cũng chẳng có được những tháng ngày yên ổn khi đụng phải Trần Hân Nghiên.
[…]
Cuối năm, người người nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị cho dịp năm mới và đây cũng là dịp để giới nghệ sĩ như Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân nhìn lại chặng đường một năm đã qua bằng các giải thưởng cho những cống hiến dành cho nghệ thuật của mình.
Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân đều được đề cử cho các hạng mục nữ diên viên chính xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất và bộ phim với sự kết hợp của cả hai cũng là một trong những bộ phim gây sốt cộng đồng mạng một thời gian dài nên đương nhiên sẽ được đề cử vào hạng mục phim truyền hình của năm cùng với các bộ phim khác.
Để tham dự cho sự kiện quan trọng này, Trần Hân Nghiên đã nhờ Trình Dao thiết cô cho cô một chiếc váy.
“Cậu thích thiết kế lần này sẽ theo khuynh hướng nào?” Trình Dao hỏi.
“Tùy ý chị dâu nhé. Em tin tưởng con mắt thẩm mỹ của chị.” Trần Hân Nghiên từ khi biết Trình Dao quen với anh trai mình thì mỗi khi có cơ hội trêu chọc Trình Dao, chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ.
“Trần Hân Nghiên. Cậu dám chọc tớ.”
“Ây da, chọc gì chứ. Tớ chỉ nói sự thật thôi. Tớ còn chưa hỏi tội cậu chuyện cậu dám giấu tớ đâu đấy nhé.”
“Tớ sợ cậu rồi đấy Hân Nghiên, đừng có ghẹo tớ nữa nếu không cậu không có váy mà đi sự kiện với Lãnh Minh Quân đâu nhé.”
“Ai ghẹo gì cậu chứ? Thôi chị dâu làm việc đi, em về nhé.” Trần Hân Nghiên vẫn tiếp tục nhây. ngôn tình sủng
“Hân Nghiên… Cậu đứng lại đó cho tớ.”
“Tớ đi tìm Lãnh Minh Quân đây, chị dâu thiết kế váy cho em đi nhé.”
Trình Dao: “…”
Trần Hân Nghiên cầm túi xách hớn hở rời khỏi cửa hàng của Trình Dao. Các dự án của cô đều đã được quay xong, ngoài sự kiện cuối năm ra thì lịch trình của cô tương đối trống, cô quyết định không nhận lời mời tham gia vào các chương trình trực tiếp vào dịp năm mới, để thời gian dành cho những người thân yêu.
Cô lái xe đến công ty tìm Lãnh Minh Quân, không thấy anh nên Trần Hân Nghiên quyết định vào phòng làm việc đợi anh. Đợi được khá lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân đâu, gặp trợ lý Đặng đi vào, Trần Hân Nghiên liền lên tiếng hỏi: “Trợ lý Đặng, anh ấy không có ở công ty sao?”
“Bà chủ hỏi Lãnh tổng ạ, ngài ấy ra ngoài từ sớm rồi ạ?”
“Ra ngoài? Anh ấy có nói là làm gì không?”
“Hình như là đi đón ai đó ạ, tôi cũng không rõ nữa.”
“Cảm ơn trợ lý Đặng.”
Trần Hân Nghiên lại chán nản ngồi đợi, được một lúc cô mất kiên nhẫn mà quyết định gọi điện thoại cho Lãnh Minh Quân.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh đi đâu thế? Em đến công ty nhưng không có anh.”
Lãnh Minh Quân ngó nghiêng tìm người, nghe cô hỏi liền thành thật đáp: “À, anh đang ở sân bay, một lát sẽ trở về công ty.”
“Anh ra sân bay làm gì? Đón ai sao?”
“Ừm.”
“Là nam hay nữ?”
“Nữ.”
“Ồ.”
“Em ghen à?”
“Vớ vẩn.”
Trần Hân Nghiên không đợi Lãnh Minh Quân trả lời, cô trực tiếp tắt điện thoại. Lãnh Minh Quân nghe giọng điệu của cô nhóc này thì biết chắc chắn là cô đang ghen, anh tức tốc lái xe trở về công ty.
Lâm Tư Duệ nhận hành lý xong cô ra ngoài đảo mắt tìm Lãnh Minh Quân nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu mình đâu.
“Alo.”
“Cậu út không đón con ạ?”
“Có.”
“Cậu đang đứng ở đâu? Con không nhìn thấy cậu.” Lâm Tư Duệ lại nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi để tìm Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân bình thản đáp: “Về rồi.”
“Về rồi? Nhưng cậu đã đón con đâu chứ.”
“Tự bắt xe mà về. Chưa gì đã báo rồi.” Lãnh Minh Quân bực dọc.
Lâm Tư Duệ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Con báo gì chứ? Cậu có việc sao gấp ạ?”
“Ừ, bận dỗ vợ rồi. Con tự bắt xe mà về.”
Lâm Tư Duệ: “…”
Lãnh Minh Quân lái xe về thẳng công ty. Anh vừa vào đến sảnh chính, lễ tân liền lên tiếng: “Chủ tịch, cô Trần đợi ngài ở phòng làm việc, cô ấy đợi cũng khá lâu rồi trông có vẻ hình như đang rất bực bội.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đi vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất của tòa nhà. Nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi của Trần Hân Nghiên liền phì cười.
Anh mở cửa phòng, đi vào ngồi xuống bên cạnh Trần Hân Nghiên: “Sao thế? Giận anh à?”
Trần Hân Nghiên bực dọc đáp: “Không.”
Lãnh Minh Quân ôm cô, để cô ngồi vào lòng mình: “Thế có chuyện gì không vui, để anh dỗ em.”
Trần Hân Nghiên vẫn giữ nguyên nét mặt, giọng điệu lạnh tanh: “Anh không dỗ được em đâu. Anh đừng hòng bày trò.”
Lãnh Minh Quân nhìn cô, muốn cười nhưng anh kiềm lại: “Ghen rồi sao?”
“Ghen gì chứ.” Trần Hân Nghiên kiên quyết không nhận là mình đang ghen.
“Nhìn mặt em kìa, không ghen là gì chứ, chữ ghen hiện rõ trên mặt em rồi còn chối.”
“Phải. Em ghen rồi. Lãnh Minh Quân, anh làm em ghen rồi.” Trần Hân Nghiên phụng phịu.
Lãnh Minh Quân bật cười, Trần Hân Nghiên thấy anh cứ cười liền khó chịu: “Anh còn cười. Anh không dỗ em à?”
“Dỗ chứ nhưng em không muốn biết anh đi đón ai à?”
Trần Hân Nghiên ngây ngô hỏi: “Anh đón ai?”
“Lâm Tư Duệ.”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên: “Lâm Tư Duệ?”
“Ừ.”
“Anh đi đón con bé sao không nói cho em biết. Con bé đâu rồi? Sao anh về có một mình thế?”
“Anh về dỗ em. Con bé tự bắt xe về.”
Trần Hân Nghiên: “…”
/62
|