Trần Hân Nghiên trở về Trần gia trong trạng thái mệt mỏi. Trần phu nhân nhìn thấy Trần Hân Nghiên uể oải, bà còn tưởng rằng lịch trình công việc dày đặc khiến cô mệt mỏi nên chỉ hỏi han vài câu rồi lại thôi.
Trần Hân Nghiên vừa kéo vali vào nhà, nhìn thấy Trần phu nhân liền cất giọng chào: “Mẹ, con mới về.”
“Ừ. Sao trông con mệt mỏi thế?”
“Dạ con không sao, con lên nghỉ nha mẹ.”
“Ừm, con lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ mẹ.”
Thời gian gần đây, Trần Hân Nghiên cũng không ngó ngàng đến điện thoại, những gì diễn ra trên mạng cô hoàn toàn không để tâm đến.
Trình Dao thấy cô như vậy liền đề nghị đưa cô ra ngoài chơi: “Cậu cứ ru rú trong nhà mãi như vậy à? Đi, tớ đưa cậu ra ngoài chơi cho khây khỏa.”
“Tớ không có tâm trạng.” Trần Hân Nghiên vẫn nằm dài trên giường, không hề có ý định nhúc nhích.
“Không có tâm trạng tớ mới rủ cậu ra ngoài chơi. Đi… mau ngồi dậy.”
Trình Dao kéo lê cả người Trần Hân Nghiên ngồi dậy, đẩy cô đi thay quần áo rồi lại kéo cô ra ngoài.
Trình Dao lái xe đưa Trần Hân Nghiên đến một quán bar ở ngay trung tâm thành phố, chỉ có nơi này mới có thể giúp Trần Hân Nghiên lấy lại vẻ tươi tỉnh như thường ngày.
“Sao lại đưa tớ đến đây? Cậu thừa biết tớ không thích những nơi ồn ào như này rồi mà.”
“Không thích thì giờ thích, nào theo tớ.”
Vừa nói, Trình Dao vừa kéo tay Trần Hân Nghiên đi vào trong. Tiếng nhạc sập sình cùng với hệ thống đèn ở đây khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
Trần Hân Nghiên chọn một góc ngồi xuống, cô cứ ngồi im như vậy, không nhảy nhót cũng không hề đụng vào một giọt bia rượu nào. Trình Dao thấy vậy liền lay người cô.
“Này, cậu đã vào đây rồi thì chơi đi cho tinh thần thoải mái, những chuyện buồn bỏ qua một bên hết đi.”
“Nào, cạn ly.”
Trần Hân Nghiên miễn cưỡng cầm lấy ly rượu lên uống một ngụm rồi lại thôi. Trình Dao thấy vậy liền lắc đầu.
“Cậu có chuyện gì, nói tớ nghe, mấy hôm nay cậu xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả, chỉ là tâm trạng có phần không được tốt.”
“Đến cả tớ mà cậu cũng định giấu sao?”
“Tớ và Lãnh Minh Quân… chia tay rồi.”
Trình Dao khá bất ngờ trước câu trả lời của Trần Hân Nghiên, khó hiểu lên tiếng: “Lý do?”
“Cậu không đọc những gì báo chí đăng về anh ta và cô diễn viên Tường Nhan gì đó sao?”
“Rồi Lãnh Minh Quân nói sao?”
“Anh ta bảo cô ta chỉ là bạn diễn từng hợp tác trong một số dự án trước khi anh ta lui về mở công ty. Nhưng tớ không tin, không có lửa làm sao có khói, nếu anh ta không có ý gì với cô diễn viên kia thì tại sao vừa trở về thành phố A, cô ta đã vội vàng tìm đến anh ta. Cư dân mạng còn đào lại hàng hoạt hint hẹn hò của cả hai, cậu nói xem làm sao tớ tin những gì anh ta nói được đây?” Trần Hân Nghiên ấm ức lên tiếng.
“Cậu nói chia tay? Lãnh Minh Quân đồng ý sao?”
“Anh ta không đồng ý, nhưng tớ cũng chẳng quan tâm dù sao tớ cũng đã quyết định rồi.”
“Cậu chưa gì đã vội vàng buông tay, yêu nhau là những lúc sóng gió như thế này phải cùng nhau vượt qua, đó mới là tình yêu.”
Trần Hân Nghiên mặc kệ những gì Trình Dao nói, dứt khoát lên tiếng: “Tớ thà ế cả đời chứ tớ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận ở bên cạnh một người đàn ông không chung thủy với tớ.”
Trình Dao bất lực thở dài: “Thật hết nói nổi với cậu.”
Trần Hân Nghiên nhấc ly rượu lên uống một ngụm lớn, Trình Dao thấy vậy liền ngăn cản: “Này, cậu là gì đấy?”
“Không phải cậu đưa tớ đi chơi sao? Sao bây giờ lại ngăn cản tớ?”
“Nhấp môi cho vui là được rồi, tửu lượng đã kém cậu còn uống nhiều như vậy, cậu có biết rượu này nặng đô như thế nào không hả?”
Lâm Tư Duệ vừa vào quán bar đã nhìn thấy Trần Hân Nghiên, cô hớn hở chạy đến bàn của cả hai đang ngồi: “Chị Hân Nghiên, chị cũng ở đây sao?”
“Tư Duệ, em đi một mình à. Ngồi chơi với hai chị luôn đi.”
“Dạ được ạ.”
“Nào, cạn ly. Hôm nay chúng ta không say không về.” Lâm Tư Duệ vừa ngồi xuống, Trần Hân Nghiên đã cầm lấy ly rượu cụng ly với cô.
“Chị Trình Dao, chị Hân Nghiên làm sao thế ạ? Trông có vẻ không được vui cho lắm.”
“Vừa mới thất tình.” Trình Dao điềm nhiên đáp.
“Sao cơ ạ? Tên nào không có mắt nhìn mà dám làm chị buồn, chị nói đi, em lấy lại công bằng cho chị.”
Trần Hân Nghiên đã ngà ngà say, nghe Lâm Tư Duệ nói liền nhoẻn miệng cười: “Em nói đúng, anh ta đúng là không có mắt nhìn.”
“Em giới thiệu cậu út nhà em cho chị, chị thấy có được không? Tên đàn ông xấu xa đó chị đừng bận tâm đến, em giới thiệu cho chị tốt hơn.” Lâm Tư Duệ hùng hổ nói.
“Con nói ai là tên đàn ông xấu xa?”
Lãnh Minh Quân từ đâu xuất hiện trước bàn của Trần Hân Nghiên. Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô liền nhíu mày khó chịu.
“Cậu út… Sao cậu lại ở đây ạ?” Lâm Tư Duệ nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền trở nên rụt rè, khép nép hẳn so với dáng vẻ hùng hổ ban nãy.
“Con định giới thiệu ai cho cô ấy cơ?”
“Con… có giới thiệu ai đâu ạ? Cậu nghe nhầm rồi.”
“Hửm?”
“Chị Hân Nghiên chưa có người yêu, con giới thiệu bạn trai cho chị ấy thì có gì là sai chứ? Bộ cậu là người yêu của chị ấy hay sao mà cậu quản chuyện chị ấy quen ai chứ?”
Lâm Tư Duệ vẫn chưa biết chuyện giữa anh và Trần Hân Nghiên nên vẫn nghĩ việc mình mai mối người đàn ông khác cho cô thì có gì là sai chứ.
Lãnh Minh Quân nghiêm giọng: “Ai nói với con là cô ấy chưa có người yêu?”
“Con…”
“Mẹ con chắc là không biết con nửa đêm nửa hôm lại chạy đến quán bar chơi đâu nhỉ?”
Lâm Tư Duệ làm dáng vẻ tội nghiệp: “Cậu út… cậu đừng nói với mẹ con. Nếu không mẹ sẽ tống cổ con về Mỹ mất.”
“Về nhà cậu sẽ nói chuyện với con sau.”
Lãnh Minh Quân bấy giờ mới nhìn sang Trần Hân Nghiên, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Còn em? Tại sao lại chạy đến đây uống rượu?”
“Không tới lượt anh quản.”
“Theo anh về.”
“Không, tôi với anh đã kết thúc rồi. Anh lấy quyền gì mà quản tôi chứ?”
Lãnh Minh Quân đơ người vài giây trước câu nói của Trần Hân Nghiên, trong lòng anh bất chợt cảm thấy hụt hầng, đôi tay anh đưa ra định cầm tay cô nhưng bị cô tránh đi.
Lâm Tư Duệ đứng một bên nghe hai người nói chuyện cũng hiểu ra được vài chuyện. Thì ra Trần Hân Nghiên đang quen cậu út nhà cô, thảo nào khi nghe cô có ý định mai mối thì cậu cô lại có tỏ rõ thái độ khó chịu như vậy.
“Dám làm mợ út giận, chuyến này cậu út phải vất vả rồi.” Lâm Tư Duệ nghĩ thầm trong bụng.
Trần Hân Nghiên vừa kéo vali vào nhà, nhìn thấy Trần phu nhân liền cất giọng chào: “Mẹ, con mới về.”
“Ừ. Sao trông con mệt mỏi thế?”
“Dạ con không sao, con lên nghỉ nha mẹ.”
“Ừm, con lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ mẹ.”
Thời gian gần đây, Trần Hân Nghiên cũng không ngó ngàng đến điện thoại, những gì diễn ra trên mạng cô hoàn toàn không để tâm đến.
Trình Dao thấy cô như vậy liền đề nghị đưa cô ra ngoài chơi: “Cậu cứ ru rú trong nhà mãi như vậy à? Đi, tớ đưa cậu ra ngoài chơi cho khây khỏa.”
“Tớ không có tâm trạng.” Trần Hân Nghiên vẫn nằm dài trên giường, không hề có ý định nhúc nhích.
“Không có tâm trạng tớ mới rủ cậu ra ngoài chơi. Đi… mau ngồi dậy.”
Trình Dao kéo lê cả người Trần Hân Nghiên ngồi dậy, đẩy cô đi thay quần áo rồi lại kéo cô ra ngoài.
Trình Dao lái xe đưa Trần Hân Nghiên đến một quán bar ở ngay trung tâm thành phố, chỉ có nơi này mới có thể giúp Trần Hân Nghiên lấy lại vẻ tươi tỉnh như thường ngày.
“Sao lại đưa tớ đến đây? Cậu thừa biết tớ không thích những nơi ồn ào như này rồi mà.”
“Không thích thì giờ thích, nào theo tớ.”
Vừa nói, Trình Dao vừa kéo tay Trần Hân Nghiên đi vào trong. Tiếng nhạc sập sình cùng với hệ thống đèn ở đây khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
Trần Hân Nghiên chọn một góc ngồi xuống, cô cứ ngồi im như vậy, không nhảy nhót cũng không hề đụng vào một giọt bia rượu nào. Trình Dao thấy vậy liền lay người cô.
“Này, cậu đã vào đây rồi thì chơi đi cho tinh thần thoải mái, những chuyện buồn bỏ qua một bên hết đi.”
“Nào, cạn ly.”
Trần Hân Nghiên miễn cưỡng cầm lấy ly rượu lên uống một ngụm rồi lại thôi. Trình Dao thấy vậy liền lắc đầu.
“Cậu có chuyện gì, nói tớ nghe, mấy hôm nay cậu xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả, chỉ là tâm trạng có phần không được tốt.”
“Đến cả tớ mà cậu cũng định giấu sao?”
“Tớ và Lãnh Minh Quân… chia tay rồi.”
Trình Dao khá bất ngờ trước câu trả lời của Trần Hân Nghiên, khó hiểu lên tiếng: “Lý do?”
“Cậu không đọc những gì báo chí đăng về anh ta và cô diễn viên Tường Nhan gì đó sao?”
“Rồi Lãnh Minh Quân nói sao?”
“Anh ta bảo cô ta chỉ là bạn diễn từng hợp tác trong một số dự án trước khi anh ta lui về mở công ty. Nhưng tớ không tin, không có lửa làm sao có khói, nếu anh ta không có ý gì với cô diễn viên kia thì tại sao vừa trở về thành phố A, cô ta đã vội vàng tìm đến anh ta. Cư dân mạng còn đào lại hàng hoạt hint hẹn hò của cả hai, cậu nói xem làm sao tớ tin những gì anh ta nói được đây?” Trần Hân Nghiên ấm ức lên tiếng.
“Cậu nói chia tay? Lãnh Minh Quân đồng ý sao?”
“Anh ta không đồng ý, nhưng tớ cũng chẳng quan tâm dù sao tớ cũng đã quyết định rồi.”
“Cậu chưa gì đã vội vàng buông tay, yêu nhau là những lúc sóng gió như thế này phải cùng nhau vượt qua, đó mới là tình yêu.”
Trần Hân Nghiên mặc kệ những gì Trình Dao nói, dứt khoát lên tiếng: “Tớ thà ế cả đời chứ tớ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận ở bên cạnh một người đàn ông không chung thủy với tớ.”
Trình Dao bất lực thở dài: “Thật hết nói nổi với cậu.”
Trần Hân Nghiên nhấc ly rượu lên uống một ngụm lớn, Trình Dao thấy vậy liền ngăn cản: “Này, cậu là gì đấy?”
“Không phải cậu đưa tớ đi chơi sao? Sao bây giờ lại ngăn cản tớ?”
“Nhấp môi cho vui là được rồi, tửu lượng đã kém cậu còn uống nhiều như vậy, cậu có biết rượu này nặng đô như thế nào không hả?”
Lâm Tư Duệ vừa vào quán bar đã nhìn thấy Trần Hân Nghiên, cô hớn hở chạy đến bàn của cả hai đang ngồi: “Chị Hân Nghiên, chị cũng ở đây sao?”
“Tư Duệ, em đi một mình à. Ngồi chơi với hai chị luôn đi.”
“Dạ được ạ.”
“Nào, cạn ly. Hôm nay chúng ta không say không về.” Lâm Tư Duệ vừa ngồi xuống, Trần Hân Nghiên đã cầm lấy ly rượu cụng ly với cô.
“Chị Trình Dao, chị Hân Nghiên làm sao thế ạ? Trông có vẻ không được vui cho lắm.”
“Vừa mới thất tình.” Trình Dao điềm nhiên đáp.
“Sao cơ ạ? Tên nào không có mắt nhìn mà dám làm chị buồn, chị nói đi, em lấy lại công bằng cho chị.”
Trần Hân Nghiên đã ngà ngà say, nghe Lâm Tư Duệ nói liền nhoẻn miệng cười: “Em nói đúng, anh ta đúng là không có mắt nhìn.”
“Em giới thiệu cậu út nhà em cho chị, chị thấy có được không? Tên đàn ông xấu xa đó chị đừng bận tâm đến, em giới thiệu cho chị tốt hơn.” Lâm Tư Duệ hùng hổ nói.
“Con nói ai là tên đàn ông xấu xa?”
Lãnh Minh Quân từ đâu xuất hiện trước bàn của Trần Hân Nghiên. Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô liền nhíu mày khó chịu.
“Cậu út… Sao cậu lại ở đây ạ?” Lâm Tư Duệ nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền trở nên rụt rè, khép nép hẳn so với dáng vẻ hùng hổ ban nãy.
“Con định giới thiệu ai cho cô ấy cơ?”
“Con… có giới thiệu ai đâu ạ? Cậu nghe nhầm rồi.”
“Hửm?”
“Chị Hân Nghiên chưa có người yêu, con giới thiệu bạn trai cho chị ấy thì có gì là sai chứ? Bộ cậu là người yêu của chị ấy hay sao mà cậu quản chuyện chị ấy quen ai chứ?”
Lâm Tư Duệ vẫn chưa biết chuyện giữa anh và Trần Hân Nghiên nên vẫn nghĩ việc mình mai mối người đàn ông khác cho cô thì có gì là sai chứ.
Lãnh Minh Quân nghiêm giọng: “Ai nói với con là cô ấy chưa có người yêu?”
“Con…”
“Mẹ con chắc là không biết con nửa đêm nửa hôm lại chạy đến quán bar chơi đâu nhỉ?”
Lâm Tư Duệ làm dáng vẻ tội nghiệp: “Cậu út… cậu đừng nói với mẹ con. Nếu không mẹ sẽ tống cổ con về Mỹ mất.”
“Về nhà cậu sẽ nói chuyện với con sau.”
Lãnh Minh Quân bấy giờ mới nhìn sang Trần Hân Nghiên, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Còn em? Tại sao lại chạy đến đây uống rượu?”
“Không tới lượt anh quản.”
“Theo anh về.”
“Không, tôi với anh đã kết thúc rồi. Anh lấy quyền gì mà quản tôi chứ?”
Lãnh Minh Quân đơ người vài giây trước câu nói của Trần Hân Nghiên, trong lòng anh bất chợt cảm thấy hụt hầng, đôi tay anh đưa ra định cầm tay cô nhưng bị cô tránh đi.
Lâm Tư Duệ đứng một bên nghe hai người nói chuyện cũng hiểu ra được vài chuyện. Thì ra Trần Hân Nghiên đang quen cậu út nhà cô, thảo nào khi nghe cô có ý định mai mối thì cậu cô lại có tỏ rõ thái độ khó chịu như vậy.
“Dám làm mợ út giận, chuyến này cậu út phải vất vả rồi.” Lâm Tư Duệ nghĩ thầm trong bụng.
/62
|