Ngôn Đình tức tối hét lớn, cứ nghĩ cô ta sẽ làm một phen khiến cho Trần Hân Nghiên phải muối mặt nhưng không ngờ lại rước cơn nhục nhã ê chề vào người.
Ngôn Đình lúc trước chỉ là một diễn viên phụ nhỏ nhoi, khả năng diễn xuất cũng không có gì đặc biệt nên dù đã vào giới giải trí được vài năm nhưng chẳng ai nhớ nổi diễn viên Ngôn Đình là ai. Nhưng thời gian gần đây không biết bằng cách nào mà những vai diễn lớn đều lọt vào tay cô ta, dù cho những vai nữ chính nhẹ nhàng, thuần khiết thật sự chẳng hợp với cái ‘gương mặt phản diện’ kia của cô ta những vẫn được ưu ái cho vào vai.
Nhìn Trần Hân Nghiên ung dung vào bên trong thử vai, cô ta cũng không có ý định bỏ qua, cô ta đứng dậy, dứt khoát đi vào bên trong dưới cái nhìn không mấy thiện cảm của những người có mặt ở đó.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ngày mai các người không còn xuất hiện ở cái đoàn phim này nữa không hả?”
Giận cá chém thớt, Ngôn Đình nổi giận đùng đùng với mọi người xung quanh. Miệng luôn chì chiết Trần Hân Nghiên cặp đại gia nhưng chính bản thân cô ta để có được vai chính cũng đã hy sinh thân mình không ít lần.
“Anh không được để vai chính lần này vào tay Trần Hân Nghiên.”
“Được được, cưng muốn là được. Chỉ cần chiều anh, vai chính lần này sẽ là của em. Trần Hân Nghiên dù chỉ là một vai phụ cũng sẽ không có.”
Tên đạo diễn béo ú, hai tay xoa xoa phần eo của Ngôn Đình rồi lại dần dần đưa chạm tới mông của cô ta, giọng điệu nói chuyện vô cùng khó nghe.
“Yêu anh nhất.”
“Em biết mình phải làm gì rồi đấy.” Hắn ta vừa nói vừa mân mê cơ thể Ngôn Đình
Để đổi lấy vai diễn cùng với âm mưu hạ bệ Trần Hân Nghiên dường như cô ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Trần Hân Nghiên vừa vào trong phòng casting, chưa kịp chuẩn bị cho phần diễn xuất của mình đã bị đạo diễn ngăn lại.
“Xin lỗi cô Trần, chúng tôi đã tìm được nữ chính cho dự án lần này, mong cô thông cảm.”
Trần Hân Nghiên phải mất mấy giây mới có thể định hình được những lời nói kia của đạo diễn, đã tìm được diễn viên sao, vậy hà cớ gì phải gọi cô đến casting lần này. Dù trong lòng rất tức giận nhưng Hân Nghiên kìm nén cơn giận của mình, bình tĩnh đáp.
“Đạo diễn nói như vậy là sao ạ? Không phải vừa mới hôm qua ông còn báo chưa tìm được người phù hợp, còn bảo tôi hôm nay đến casting sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng sáng nay chúng tôi đã tìm được người cho vai diễn lần này. Cô ấy có khá nhiều ‘kinh nghiệm’, chắc chắn sẽ tốt hơn cô Trần đây.”
Trần Hân Nghiên đã có câu trả lời cho buổi casting của mình, cô cũng biết trong cái giới giải trí đầy xô bồ này, muốn đi lên bằng thực lực thì những chuyện như thế này cô phải tập quen dần. Nhưng lúc Trần Hân Nghiên định rời khỏi thì giọng vị đạo diễn kia lại cất lên.
“Khoan đã.”
Trần Hân Nghiên nghe tiếng gọi, cô dừng chân, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ im lặng đợi đối phương lên tiếng.
“Cô thật sự muốn vai chính này?”
“Ông nói xem diễn viên không cần vai diễn thì nên cần cái gì?”
“Còn nhiều thứ khác còn hay ho hơn vai chính, không biết cô Trần đây có nhã ý đó không?”
Hắn ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hân Nghiên một lượt từ trên xuống. Trần Hân Nghiên nghe câu nói của hắn ta kèm theo vẻ mặt biến thái kia liền hiểu ẩn ý trong lời nói kia. Cô đưa mắt nhìn ông ta, cười khinh bỉ.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Trần Hân Nghiên tôi dù có muốn làm nhận vai diễn này đến mức nào cũng sẽ không bao giờ bán rẻ thân mình, làm ra những chuyện hạ lưu đó. Xin phép tôi đi trước.”
“Đứng lại đó. Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao. Tôi chưa cho phép, cô nghĩ mình có thể rời khỏi đây sao.”
“Đạo diễn Chu, ông định làm gì đó, mau tránh ra.”
Trần Hân Nghiên lấy ông ta có ý định không tốt với mình liền trở nên hoảng loạn, cô vội vàng mở cửa định lao ra ngoài nhưng không được, cảnh cửa đã bị khóa bên ngoài, cô không tránh nào mở ra được.
“Ngủ với tôi, cô sẽ có thứ mà cô muốn.”
“Ông vẫn hay dùng cách nào với các diễn viên khác sao?”
“Chuyện này cô không cần biết.”
“Xin lỗi, không có vai diễn này Trần Hân Nghiên tôi vẫn sống, vẫn hoạt động trong giới giải trí được.”
“Cô Trần có chắc rằng mình sẽ còn trong giới giải trí sau khi từ chối tôi ngày hôm nay sao? Một diễn viên cỏn con như cô, chỉ cần Chu Thành tôi lên tiếng, sẽ không có bất cứ ai mời cô đóng phim dù chỉ là vai quần chúng.”
“Đê tiện.” Trần Hân Nghiên nhịn không được liền lên tiếng mắng.
“Tôi nghĩ cô Trần đây là người suy nghĩ thấu đáo, dù sao cô cũng chẳng thiệt thòi. Tôi có thứ tôi muốn, cô có vai diễn của mình. Thậm chí sau ngày tôi sẽ nâng đỡ cô nếu cô muốn. Ý cô thế nào?”
“Những lời bỉ ổi như vậy qua miệng của đạo diễn Chu lại hóa thành chuyện thường tình thế à?”
“Cô rất đẹp, rất quyến rũ. Quả thật vai chính lần này như dành riêng cho cô, nhưng rất tiếc hình như cô Trần lại không có một chút ‘thành ý’ nào khi đến nhận vai.”
“Xin lỗi, vai diễn này Trần Hân Nghiên tôi không cần, phiền đạo diễn Chu cho tôi ra ngoài.”
“Đừng ở đây ra vẻ thanh cao, loại người như cô tôi đây gặp qua còn ít sao?”
Hết lần này đến lần khác đều bị Trần Hân Nghiên từ chối còn bị cô dùng lời lẽ không mấy thân thiện để đáp trả khiến ông ta không khỏi cáu bẩn.
“Tôi không nói mình thanh cao nhưng chí ít tôi không bán mình mua vai như một số người như đạo diễn Chu vừa đề cập đến.”
“Đạo diễn Chu hạ bệ những diễn viên kia thì cũng nên biết rằng chính ông tiếp tay cho những hành vi bỉ ổi đó nên ông cũng không có tư cách để nói những lời này với tôi.”
“Trần Hân Nghiên, đừng nghĩ mình có một chút nhan sắc rồi ăn nói không để người khác vào mắt.”
“Không phải đạo diễn Chu cũng nói đó sao. Bà đây đẹp, bà đây có quyền.”
“Ranh con.”
Chu Thành không còn kiên nhẫn để tiếp tục đôi co với cô. Hắn ta ép cô vào một góc tường, cái ý định đồi bại của hắn ta chưa kịp thực hiện đã bị Trần Hân Nghiên đưa chân vào phần dưới của ông ta. Dù không trúng ngay hạ bộ nhưng vì bị tác động bất ngờ cùng với lực đá mạnh khiến ông ta buông người cô ra.
“Con đê tiện này. Mày chán sống rồi có phải không?”
“Ông đứng im đó.”
Chu Thành như mất lý trí, hắn ta như con hổ đói lao về phía Trần Hân Nghiên. Cô cứ nghĩ hôm nay mình sẽ phải bị ông ta làm nhục nhưng chính giờ phút cô tuyệt vọng nhất thì cánh cửa phòng mở ra, là Lãnh Minh Quân cùng trợ lý Đặng.
“Buông cô ấy ra.” Lãnh Minh Quân lãnh đạm lên tiếng.
Chu Thành nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền dừng hành động của mình, khép nép lên tiếng.
“Lãnh tổng.”
“Đạo diễn Chu, ông giải thích như thế nào về chuyện này?”
Ngôn Đình lúc trước chỉ là một diễn viên phụ nhỏ nhoi, khả năng diễn xuất cũng không có gì đặc biệt nên dù đã vào giới giải trí được vài năm nhưng chẳng ai nhớ nổi diễn viên Ngôn Đình là ai. Nhưng thời gian gần đây không biết bằng cách nào mà những vai diễn lớn đều lọt vào tay cô ta, dù cho những vai nữ chính nhẹ nhàng, thuần khiết thật sự chẳng hợp với cái ‘gương mặt phản diện’ kia của cô ta những vẫn được ưu ái cho vào vai.
Nhìn Trần Hân Nghiên ung dung vào bên trong thử vai, cô ta cũng không có ý định bỏ qua, cô ta đứng dậy, dứt khoát đi vào bên trong dưới cái nhìn không mấy thiện cảm của những người có mặt ở đó.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ngày mai các người không còn xuất hiện ở cái đoàn phim này nữa không hả?”
Giận cá chém thớt, Ngôn Đình nổi giận đùng đùng với mọi người xung quanh. Miệng luôn chì chiết Trần Hân Nghiên cặp đại gia nhưng chính bản thân cô ta để có được vai chính cũng đã hy sinh thân mình không ít lần.
“Anh không được để vai chính lần này vào tay Trần Hân Nghiên.”
“Được được, cưng muốn là được. Chỉ cần chiều anh, vai chính lần này sẽ là của em. Trần Hân Nghiên dù chỉ là một vai phụ cũng sẽ không có.”
Tên đạo diễn béo ú, hai tay xoa xoa phần eo của Ngôn Đình rồi lại dần dần đưa chạm tới mông của cô ta, giọng điệu nói chuyện vô cùng khó nghe.
“Yêu anh nhất.”
“Em biết mình phải làm gì rồi đấy.” Hắn ta vừa nói vừa mân mê cơ thể Ngôn Đình
Để đổi lấy vai diễn cùng với âm mưu hạ bệ Trần Hân Nghiên dường như cô ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Trần Hân Nghiên vừa vào trong phòng casting, chưa kịp chuẩn bị cho phần diễn xuất của mình đã bị đạo diễn ngăn lại.
“Xin lỗi cô Trần, chúng tôi đã tìm được nữ chính cho dự án lần này, mong cô thông cảm.”
Trần Hân Nghiên phải mất mấy giây mới có thể định hình được những lời nói kia của đạo diễn, đã tìm được diễn viên sao, vậy hà cớ gì phải gọi cô đến casting lần này. Dù trong lòng rất tức giận nhưng Hân Nghiên kìm nén cơn giận của mình, bình tĩnh đáp.
“Đạo diễn nói như vậy là sao ạ? Không phải vừa mới hôm qua ông còn báo chưa tìm được người phù hợp, còn bảo tôi hôm nay đến casting sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng sáng nay chúng tôi đã tìm được người cho vai diễn lần này. Cô ấy có khá nhiều ‘kinh nghiệm’, chắc chắn sẽ tốt hơn cô Trần đây.”
Trần Hân Nghiên đã có câu trả lời cho buổi casting của mình, cô cũng biết trong cái giới giải trí đầy xô bồ này, muốn đi lên bằng thực lực thì những chuyện như thế này cô phải tập quen dần. Nhưng lúc Trần Hân Nghiên định rời khỏi thì giọng vị đạo diễn kia lại cất lên.
“Khoan đã.”
Trần Hân Nghiên nghe tiếng gọi, cô dừng chân, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ im lặng đợi đối phương lên tiếng.
“Cô thật sự muốn vai chính này?”
“Ông nói xem diễn viên không cần vai diễn thì nên cần cái gì?”
“Còn nhiều thứ khác còn hay ho hơn vai chính, không biết cô Trần đây có nhã ý đó không?”
Hắn ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hân Nghiên một lượt từ trên xuống. Trần Hân Nghiên nghe câu nói của hắn ta kèm theo vẻ mặt biến thái kia liền hiểu ẩn ý trong lời nói kia. Cô đưa mắt nhìn ông ta, cười khinh bỉ.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Trần Hân Nghiên tôi dù có muốn làm nhận vai diễn này đến mức nào cũng sẽ không bao giờ bán rẻ thân mình, làm ra những chuyện hạ lưu đó. Xin phép tôi đi trước.”
“Đứng lại đó. Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao. Tôi chưa cho phép, cô nghĩ mình có thể rời khỏi đây sao.”
“Đạo diễn Chu, ông định làm gì đó, mau tránh ra.”
Trần Hân Nghiên lấy ông ta có ý định không tốt với mình liền trở nên hoảng loạn, cô vội vàng mở cửa định lao ra ngoài nhưng không được, cảnh cửa đã bị khóa bên ngoài, cô không tránh nào mở ra được.
“Ngủ với tôi, cô sẽ có thứ mà cô muốn.”
“Ông vẫn hay dùng cách nào với các diễn viên khác sao?”
“Chuyện này cô không cần biết.”
“Xin lỗi, không có vai diễn này Trần Hân Nghiên tôi vẫn sống, vẫn hoạt động trong giới giải trí được.”
“Cô Trần có chắc rằng mình sẽ còn trong giới giải trí sau khi từ chối tôi ngày hôm nay sao? Một diễn viên cỏn con như cô, chỉ cần Chu Thành tôi lên tiếng, sẽ không có bất cứ ai mời cô đóng phim dù chỉ là vai quần chúng.”
“Đê tiện.” Trần Hân Nghiên nhịn không được liền lên tiếng mắng.
“Tôi nghĩ cô Trần đây là người suy nghĩ thấu đáo, dù sao cô cũng chẳng thiệt thòi. Tôi có thứ tôi muốn, cô có vai diễn của mình. Thậm chí sau ngày tôi sẽ nâng đỡ cô nếu cô muốn. Ý cô thế nào?”
“Những lời bỉ ổi như vậy qua miệng của đạo diễn Chu lại hóa thành chuyện thường tình thế à?”
“Cô rất đẹp, rất quyến rũ. Quả thật vai chính lần này như dành riêng cho cô, nhưng rất tiếc hình như cô Trần lại không có một chút ‘thành ý’ nào khi đến nhận vai.”
“Xin lỗi, vai diễn này Trần Hân Nghiên tôi không cần, phiền đạo diễn Chu cho tôi ra ngoài.”
“Đừng ở đây ra vẻ thanh cao, loại người như cô tôi đây gặp qua còn ít sao?”
Hết lần này đến lần khác đều bị Trần Hân Nghiên từ chối còn bị cô dùng lời lẽ không mấy thân thiện để đáp trả khiến ông ta không khỏi cáu bẩn.
“Tôi không nói mình thanh cao nhưng chí ít tôi không bán mình mua vai như một số người như đạo diễn Chu vừa đề cập đến.”
“Đạo diễn Chu hạ bệ những diễn viên kia thì cũng nên biết rằng chính ông tiếp tay cho những hành vi bỉ ổi đó nên ông cũng không có tư cách để nói những lời này với tôi.”
“Trần Hân Nghiên, đừng nghĩ mình có một chút nhan sắc rồi ăn nói không để người khác vào mắt.”
“Không phải đạo diễn Chu cũng nói đó sao. Bà đây đẹp, bà đây có quyền.”
“Ranh con.”
Chu Thành không còn kiên nhẫn để tiếp tục đôi co với cô. Hắn ta ép cô vào một góc tường, cái ý định đồi bại của hắn ta chưa kịp thực hiện đã bị Trần Hân Nghiên đưa chân vào phần dưới của ông ta. Dù không trúng ngay hạ bộ nhưng vì bị tác động bất ngờ cùng với lực đá mạnh khiến ông ta buông người cô ra.
“Con đê tiện này. Mày chán sống rồi có phải không?”
“Ông đứng im đó.”
Chu Thành như mất lý trí, hắn ta như con hổ đói lao về phía Trần Hân Nghiên. Cô cứ nghĩ hôm nay mình sẽ phải bị ông ta làm nhục nhưng chính giờ phút cô tuyệt vọng nhất thì cánh cửa phòng mở ra, là Lãnh Minh Quân cùng trợ lý Đặng.
“Buông cô ấy ra.” Lãnh Minh Quân lãnh đạm lên tiếng.
Chu Thành nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền dừng hành động của mình, khép nép lên tiếng.
“Lãnh tổng.”
“Đạo diễn Chu, ông giải thích như thế nào về chuyện này?”
/62
|