Lãnh Minh Quân nghe cô trả lời liền phì cười, anh đưa tay cốc lên trán cô, giọng điệu có phần hơi bất lực: “Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Tôi nghĩ gì?” Trần Hân Nghiên khó chịu khi bị Lãnh Minh Quân cốc vào đầu.
“Yên tâm, nhà này có rất nhiều phòng.”
“Ừ, tôi sẽ suy nghĩ.” Trần Hân Nghiên đáp lời.
Trần Hân Nghiên dạo quanh căn nhà một lượt, kiến trúc của ngôi nhà trông quá hiện đại và sang trọng nhưng mỗi một chi tiết ở đây đều được chủ nhân của nó chăm chút từng chút một. Vẻ mộc mạc của ngôi nhà nằm giữa một cánh đồng hoa Lavender xinh đẹp, trải dài bất tận khiến tâm hồn người ta trở nên yên bình, thư giãn. Nơi đây không có tiếng xe cộ ồn ào hay vẻ tất tật của mọi người như ở trung tâm thành phố.
Lãnh Minh Quân trở về phòng gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau anh trở ra với một bộ đồ thoải mái. Đúng là không hổ danh là ảnh đế, nhan sắc của anh quả thật rất xuất sắc.
Lãnh Minh Quân mở tủ lạnh nhìn một hồi rồi lại nhìn về phía Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tôi có nói là sẽ ở lại đây sao?”
“Em muốn về?”
“Ừm, ở đây không có quần áo, không lẽ Lãnh tổng muốn tôi mặc bộ này đến ngày mai?”
“Chỉ cần có quần áo, em sẽ đồng ý ở lại đây chứ?”
“Ừ.”
“Em ở đây đợi tôi một lát.”
Anh nhanh chân đi ra ngoài, một lúc sau mới thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân trở vô, trên tay là một túi quần áo. Anh đặt chiếc túi bên cạnh Trần Hân Nghiên, giọng điệu nhẹ nhàng lên tiếng: “Quần áo của em.”
“Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Có quần áo rồi nhé, em không được nuốt lời đâu đấy.”
“Ừ.”
“Em lên tắm đi, tôi chuẩn bị bữa tối.”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi lại: “Anh nấu?”
Trần Hân Nghiên có vẻ khá bất ngờ khi nghe Lãnh Minh Quân đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối, người như anh mà cũng biết nấu ăn sao?
“Sao? Tôi nấu ăn em lạ lắm sao?”
“Anh biết nấu ăn sao?”
“Lát em sẽ rõ.”
“Ồ.”
Trần Hân Nghiên cầm lấy túi quần áo nhanh chóng tiến về phòng tắm. Lãnh Minh Quân thật sự rất biết tạo bất ngờ, phòng tắm cũng được trang bị đầy đủ, nào là đồ tẩy trang, sữa tắm đều được anh chuẩn bị đủ cả.
Trần Hân Nghiên xả nước vào bồn tắm, từ tốn ngâm mình thư giãn. Dòng nước mát khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Bên ngoài, Lãnh Minh Quân tất bật chuẩn bị cơm tối. Không gian bên trong căn nhà rất rộng rãi, thoáng mát khiến con người ta cảm thấy được chữa lành khi về đây.
Trần Hân Nghiên tắm xong trở ra được một lúc thì cơm tối cũng đã được nấu xong. Lãnh Minh Quân đang bày biện thức ăn ra bàn. Cô nhìn một lượt các món ăn anh nấu, quả thật khó tưởng tượng một người như anh lại có thể vào bếp nấu ăn.
“Sao em không sấy tóc đi, sao lại để đầu ướt thế kia?”
“Nhưng tôi không tìm thấy máy sấy ở đâu cả?” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời. Quả thật cô đã phải loay hoay một lúc để tìm máy sấy tóc nhưng vẫn không tìm thấy nên mới đành để đầu ướt đi ra.
“Đợi tôi một lát.”
Lãnh Minh Quân nhanh chân đi vào phòng ngủ, rất nhanh đã trở ra với chiếc máy sấy trên tay.
“Lại đây.”
“Hửm?”
“Tôi giúp em sấy tóc.”
“Tôi tự sấy được mà.”
“Không phải nói không được né tránh rồi sao? Đổi ý à?”
Trần Hân Nghiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không phải.”
“Vậy thì lại đây. Ở đây cũng đâu có ai, em sợ gì chứ?”
“Không có ai tôi mới sợ đấy.”
Trần Hân Nghiên vừa nói vừa chậm rãi tiến về phía Lãnh Minh Quân, cô ngồi sang một bên cho anh sấy tóc giúp. Lãnh Minh Quân nhìn biểu cảm của cô cũng chỉ biết phì cười.
Lãnh Minh Quân thấy cô ngồi cách anh một khúc liền đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng bật máy sấy sấy cho cô.
Trần Hân Nghiên ban đầu còn kháng cự trước hành động của anh nhưng thấy anh chỉ ngồi yên lặng, tập trung sấy tóc nên cô cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Lãnh Minh Quân tập trung sấy tóc cho Trần Hân Nghiên, tuyệt nhiên không có bất kỳ hành động thất lễ nào, anh nhẹ nhàng, nâng niu mái tóc của cô. Xong việc, cả hai cùng nhau dùng bữa tối.
Trần Hân Nghiên như một đứa trẻ, cô vừa ăn vừa mở điện thoại một bên để xem. Lãnh Minh Quân nhìn thấy liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, nhắc nhở: “Em tập trung ăn cơm đi.”
Trần Hân Nghiên bị anh lấy mất điện thoại, động tác ở tay cũng dừng lại, cô nhíu mày lên tiếng; “Anh làm gì đấy? Sao lại lấy điện thoại của tôi chứ?”
“Em ăn xong tôi sẽ đưa lại cho em. Yên tâm, không mất được.”
Trần Hân Nghiên cũng không phản kháng, cô tiếp tục dùng bữa. Một lúc sau liền lên tiếng: “Anh đưa điện thoại, tôi gọi báo cho mẹ một tiếng.”
“Không cần.”
“Tại sao chứ?”
“Trước khi đưa em đến đây tôi đã xin phép hai bác giúp em rồi.” Lãnh Minh Quân từ tốn lên tiếng.
“Sao anh biết tôi đồng ý ở lại đây mà xin chứ?”
“Em có thể không đồng ý sao?”
“Lãnh tổng đúng là tự tin có thừa.”
“Quá khen.”
“Ba mẹ tôi đồng ý sao?”. Ngôn Tình Cổ Đại
“Em nói xem? Trần phu nhân thích tôi như vậy đương nhiên sẽ đồng ý. Hơn nữa, không phải em nói bác gái rất muốn tôi với em thành một đôi sao, có cơ hội đương nhiên bác ấy sẽ không bỏ qua rồi.” Lãnh Minh Quân nói với vẻ mặt tràn đầy sự tự tin.
“Tôi mới không tin anh.”
“Tùy em thôi, dù sao ba mẹ em cũng đã đồng ý, em không cần lo lắng.”
“Tôi lo lắng cái gì chứ?”
“Không, em ăn cơm đi.”
Trần Hân Nghiên cũng không thèm để ý đến anh nữa, tập trung dùng cơm. Lãnh Minh Quân đã có lòng nấu bữa tối cho cô nên sau khi dùng bữa tối Trần Hân Nghiên nhanh chóng dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy hành động của cô liền lên tiếng ngăn cản: “Em ra phòng khách nghỉ đi, để đấy tôi rửa cho.”
“Nhưng anh đã nấu ăn rồi.”
“Tôi cũng đâu nói là mình sẽ không rửa chén.”
“Nhưng mà...”
Trần Hân Nghiên lộ rõ vẻ khó xử, anh đã cất công chuẩn bị bữa tối cho cô nếu cô lại để ăn rửa bát thì thật không phải phép.
“Em ra kia ngồi chơi đi.” Lãnh Minh Quân quả quyết.
“Tôi phụ anh.”
Lãnh Minh Quân biết chắc nếu anh không đồng ý thì cô cũng sẽ nhất quyết không ngoan ngoãn ra phòng khách đợi nên đành miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của cô.
“Được.”
Cả hai cùng nhau rửa chén sau đó cùng nhau xem phim, Trần Hân Nghiên cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, tránh xa khỏi sự ồn áo náo nhiệt vốn có của thành phố A.
Mãi đến khuya Trần Hân Nghiên mới chịu đi skincare để trở về phòng ngủ. Trần Hân Nghiên ở một phòng riêng, Lãnh Minh Quân xử lý một số công việc riêng do trợ lý Đặng gửi đến sau cũng trở về phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.
Lãnh Minh Quân đưa Trần Hân Nghiên đến đây không phải để vồ vập hay bắt ép cô trong thời gian ngắn chấp nhận đến bên cạnh mình, anh đưa cô đến nơi này chỉ đơn giản anh mong cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh, hơn hết anh mong cô có thể mở lòng đón nhận tình cảm của anh.
“Tôi nghĩ gì?” Trần Hân Nghiên khó chịu khi bị Lãnh Minh Quân cốc vào đầu.
“Yên tâm, nhà này có rất nhiều phòng.”
“Ừ, tôi sẽ suy nghĩ.” Trần Hân Nghiên đáp lời.
Trần Hân Nghiên dạo quanh căn nhà một lượt, kiến trúc của ngôi nhà trông quá hiện đại và sang trọng nhưng mỗi một chi tiết ở đây đều được chủ nhân của nó chăm chút từng chút một. Vẻ mộc mạc của ngôi nhà nằm giữa một cánh đồng hoa Lavender xinh đẹp, trải dài bất tận khiến tâm hồn người ta trở nên yên bình, thư giãn. Nơi đây không có tiếng xe cộ ồn ào hay vẻ tất tật của mọi người như ở trung tâm thành phố.
Lãnh Minh Quân trở về phòng gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau anh trở ra với một bộ đồ thoải mái. Đúng là không hổ danh là ảnh đế, nhan sắc của anh quả thật rất xuất sắc.
Lãnh Minh Quân mở tủ lạnh nhìn một hồi rồi lại nhìn về phía Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tôi có nói là sẽ ở lại đây sao?”
“Em muốn về?”
“Ừm, ở đây không có quần áo, không lẽ Lãnh tổng muốn tôi mặc bộ này đến ngày mai?”
“Chỉ cần có quần áo, em sẽ đồng ý ở lại đây chứ?”
“Ừ.”
“Em ở đây đợi tôi một lát.”
Anh nhanh chân đi ra ngoài, một lúc sau mới thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân trở vô, trên tay là một túi quần áo. Anh đặt chiếc túi bên cạnh Trần Hân Nghiên, giọng điệu nhẹ nhàng lên tiếng: “Quần áo của em.”
“Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Có quần áo rồi nhé, em không được nuốt lời đâu đấy.”
“Ừ.”
“Em lên tắm đi, tôi chuẩn bị bữa tối.”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi lại: “Anh nấu?”
Trần Hân Nghiên có vẻ khá bất ngờ khi nghe Lãnh Minh Quân đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối, người như anh mà cũng biết nấu ăn sao?
“Sao? Tôi nấu ăn em lạ lắm sao?”
“Anh biết nấu ăn sao?”
“Lát em sẽ rõ.”
“Ồ.”
Trần Hân Nghiên cầm lấy túi quần áo nhanh chóng tiến về phòng tắm. Lãnh Minh Quân thật sự rất biết tạo bất ngờ, phòng tắm cũng được trang bị đầy đủ, nào là đồ tẩy trang, sữa tắm đều được anh chuẩn bị đủ cả.
Trần Hân Nghiên xả nước vào bồn tắm, từ tốn ngâm mình thư giãn. Dòng nước mát khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Bên ngoài, Lãnh Minh Quân tất bật chuẩn bị cơm tối. Không gian bên trong căn nhà rất rộng rãi, thoáng mát khiến con người ta cảm thấy được chữa lành khi về đây.
Trần Hân Nghiên tắm xong trở ra được một lúc thì cơm tối cũng đã được nấu xong. Lãnh Minh Quân đang bày biện thức ăn ra bàn. Cô nhìn một lượt các món ăn anh nấu, quả thật khó tưởng tượng một người như anh lại có thể vào bếp nấu ăn.
“Sao em không sấy tóc đi, sao lại để đầu ướt thế kia?”
“Nhưng tôi không tìm thấy máy sấy ở đâu cả?” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời. Quả thật cô đã phải loay hoay một lúc để tìm máy sấy tóc nhưng vẫn không tìm thấy nên mới đành để đầu ướt đi ra.
“Đợi tôi một lát.”
Lãnh Minh Quân nhanh chân đi vào phòng ngủ, rất nhanh đã trở ra với chiếc máy sấy trên tay.
“Lại đây.”
“Hửm?”
“Tôi giúp em sấy tóc.”
“Tôi tự sấy được mà.”
“Không phải nói không được né tránh rồi sao? Đổi ý à?”
Trần Hân Nghiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không phải.”
“Vậy thì lại đây. Ở đây cũng đâu có ai, em sợ gì chứ?”
“Không có ai tôi mới sợ đấy.”
Trần Hân Nghiên vừa nói vừa chậm rãi tiến về phía Lãnh Minh Quân, cô ngồi sang một bên cho anh sấy tóc giúp. Lãnh Minh Quân nhìn biểu cảm của cô cũng chỉ biết phì cười.
Lãnh Minh Quân thấy cô ngồi cách anh một khúc liền đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng bật máy sấy sấy cho cô.
Trần Hân Nghiên ban đầu còn kháng cự trước hành động của anh nhưng thấy anh chỉ ngồi yên lặng, tập trung sấy tóc nên cô cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Lãnh Minh Quân tập trung sấy tóc cho Trần Hân Nghiên, tuyệt nhiên không có bất kỳ hành động thất lễ nào, anh nhẹ nhàng, nâng niu mái tóc của cô. Xong việc, cả hai cùng nhau dùng bữa tối.
Trần Hân Nghiên như một đứa trẻ, cô vừa ăn vừa mở điện thoại một bên để xem. Lãnh Minh Quân nhìn thấy liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, nhắc nhở: “Em tập trung ăn cơm đi.”
Trần Hân Nghiên bị anh lấy mất điện thoại, động tác ở tay cũng dừng lại, cô nhíu mày lên tiếng; “Anh làm gì đấy? Sao lại lấy điện thoại của tôi chứ?”
“Em ăn xong tôi sẽ đưa lại cho em. Yên tâm, không mất được.”
Trần Hân Nghiên cũng không phản kháng, cô tiếp tục dùng bữa. Một lúc sau liền lên tiếng: “Anh đưa điện thoại, tôi gọi báo cho mẹ một tiếng.”
“Không cần.”
“Tại sao chứ?”
“Trước khi đưa em đến đây tôi đã xin phép hai bác giúp em rồi.” Lãnh Minh Quân từ tốn lên tiếng.
“Sao anh biết tôi đồng ý ở lại đây mà xin chứ?”
“Em có thể không đồng ý sao?”
“Lãnh tổng đúng là tự tin có thừa.”
“Quá khen.”
“Ba mẹ tôi đồng ý sao?”. Ngôn Tình Cổ Đại
“Em nói xem? Trần phu nhân thích tôi như vậy đương nhiên sẽ đồng ý. Hơn nữa, không phải em nói bác gái rất muốn tôi với em thành một đôi sao, có cơ hội đương nhiên bác ấy sẽ không bỏ qua rồi.” Lãnh Minh Quân nói với vẻ mặt tràn đầy sự tự tin.
“Tôi mới không tin anh.”
“Tùy em thôi, dù sao ba mẹ em cũng đã đồng ý, em không cần lo lắng.”
“Tôi lo lắng cái gì chứ?”
“Không, em ăn cơm đi.”
Trần Hân Nghiên cũng không thèm để ý đến anh nữa, tập trung dùng cơm. Lãnh Minh Quân đã có lòng nấu bữa tối cho cô nên sau khi dùng bữa tối Trần Hân Nghiên nhanh chóng dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy hành động của cô liền lên tiếng ngăn cản: “Em ra phòng khách nghỉ đi, để đấy tôi rửa cho.”
“Nhưng anh đã nấu ăn rồi.”
“Tôi cũng đâu nói là mình sẽ không rửa chén.”
“Nhưng mà...”
Trần Hân Nghiên lộ rõ vẻ khó xử, anh đã cất công chuẩn bị bữa tối cho cô nếu cô lại để ăn rửa bát thì thật không phải phép.
“Em ra kia ngồi chơi đi.” Lãnh Minh Quân quả quyết.
“Tôi phụ anh.”
Lãnh Minh Quân biết chắc nếu anh không đồng ý thì cô cũng sẽ nhất quyết không ngoan ngoãn ra phòng khách đợi nên đành miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của cô.
“Được.”
Cả hai cùng nhau rửa chén sau đó cùng nhau xem phim, Trần Hân Nghiên cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, tránh xa khỏi sự ồn áo náo nhiệt vốn có của thành phố A.
Mãi đến khuya Trần Hân Nghiên mới chịu đi skincare để trở về phòng ngủ. Trần Hân Nghiên ở một phòng riêng, Lãnh Minh Quân xử lý một số công việc riêng do trợ lý Đặng gửi đến sau cũng trở về phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.
Lãnh Minh Quân đưa Trần Hân Nghiên đến đây không phải để vồ vập hay bắt ép cô trong thời gian ngắn chấp nhận đến bên cạnh mình, anh đưa cô đến nơi này chỉ đơn giản anh mong cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh, hơn hết anh mong cô có thể mở lòng đón nhận tình cảm của anh.
/62
|