Trần Hân Nghiên vừa định nhấc chân đi vào trong thì chiếc Rolls – Royce biển số ngũ quý hiên ngang chạy đến rồi dừng ngay bên cạnh cô.
“Trần tiểu thư, thế bây giờ đã đến lịch của tôi chưa?”
Trần Hân Nghiên vừa nghe qua đã biết ý nghĩ sâu xa trong câu nói kia là gì, chỉ trách do cô đùa quá trớn nên bị Lãnh Minh Quân ghim.
“Anh đợi tôi một lát.”
“Hửm? Vẫn phải xếp lịch à?”
“Vớ vẩn, tôi mà có bạn trai thì cần gì nhờ đến anh. Tôi vào trong cất đồ rồi sẽ ra.”
“Không cần. Xe tôi có chỗ cho em để.”
“Gấp gáp như vậy làm gì chứ, tôi cũng đâu có chạy mất.”
“Tôi không sợ em chạy mất, chỉ sợ phải chờ em xếp lịch để đến lượt.”
“Lãnh Minh Quân, anh ngứa đòn có phải không? Sao tôi lại không biết ảnh đế lại thù dai như vậy?”
“Giờ thì em biết rồi đó.”
“...”
Trần Hân Nghiên chịu thua với cái miệng của Lãnh Minh Quân, cô cầm lấy túi đồ đi về phía cốp xe bỏ vào, không đợi Lãnh Minh Quân mở cửa cô đã nhanh tay mở cửa rồi ngồi vào bên trong.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Anh lái xe đến một nhà hàng sang trọng. Trần Hân Nghiên ngó nghiêng xung quanh sau đó cũng Lãnh Minh Quân tiến vào khu vực VIP bên trong. Nhìn dáng vẻ như tên trộm của Trần Hân Nghiên, khóe môi của Lãnh Minh Quân cong lên, nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Trông em có khác gì tên trộm không?”
“Tôi không muốn lên báo.”
“Hửm?”
“Lần trước chỉ ngồi xe của anh đến phim trường thôi mà người hâm mộ của anh đã nháo nhào lên huống hồ bây giờ bắt gặp tôi với anh cùng nhau đi ăn tối. Anh nói xem bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?” Trần Hân Nghiên vẫn
còn nhớ như in những câu nói ngày đó của cư dân mạng dành cái người mà bạn họ gọi là ‘bạn gái bí mật’ kia của Lãnh Minh Quân.
“Em để ý sắc mặt của người khác?”
“Vốn dĩ cái nghề này là phải như vậy mà.”
“Vậy sao?”
“...”
Lãnh Minh Quân chủ động kéo ghế cho Trần Hân Nghiên ngồi vào, anh cầm lấy menu đưa về phía cô.
“Em chọn đi.”
Trần Hân Nghiên nhận lấy menu xem qua một lượt rồi chọn một vài món rồi đưa lại menu cho Lãnh Minh Quân.
“Anh có muốn chọn gì nữa không?”
“Em ăn gì cứ gọi, tôi không kén ăn.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên cũng không chắc anh sẽ thích những món cô vừa gọi nên cũng chọn thêm vài món rồi đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, cả hai vừa thưởng thức bữa tối vừa vui vẻ trò chuyện.
“Không biết vì lý do gì mà Lãnh tổng lại có nhã ý mời tôi ăn tối?”
“Tôi keo kiệt lắm sao?”
“...”
“Anh nói chuyện bình thường thì chết à?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn luôn thắc mắc một người ưu tú như anh lại mãi chẳng có người yêu, giờ thì tôi hiểu rồi.” Trần Hân Nghiên nói xong, cô ung dung gắp miếng thịt cho vào miệng.
“Hửm?” Lãnh Minh Quân cau mày nhìn về phía Trần Hân Nghiên.
“Không có gì.” Trần Hân Nghiên bị anh nhìn liền chột dạ.
“Còn em? Người ưu tú như em tại sao vẫn chưa có ai?”
“Anh muốn tôi có ai?” Trần Hân Nghiên bị Lãnh Minh Quân hỏi ngược liền không vui.
“Tôi.”
“Hả? Anh nói gì cơ?”
“Không phải em đã nói nếu tôi đồng ý giúp em thì bất cứ điều kiện gì tôi đưa ra em đều đáp ứng sao?”
“Tôi có nói à?”
“Sao? Em hối hận?” Lãnh Minh Quân nhìn thái độ của cô, nhíu mày tỏ rõ vẻ không hài lòng.
“Tôi cũng đâu nói mình hối hận. Anh muốn tôi làm gì?” Trần Hân Nghiên nhìn thẳng về phía Lãnh Minh Quân, nghiêm túc nói.
“Em biết tôi đang nói gì mà.”
“Không biết.”
“...”
“Không biết ai là người nói nếu bản thân không thích sẽ không ai ép được.” Trần Hân Nghiên nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Lãnh Minh Quân, đắc ý lên tiếng.
“Ai? Dù sao cũng không phải là tôi.” Lãnh Minh Quân không có liêm sỉ lên tiếng.
“Đúng là ở đời không có bữa ăn nào là miễn phí.” Trần Hân Nghiên lẩm bẩm trong miệng.
“Giờ em mới biết?”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Cũng chẳng có ai tỏ tình như anh cả.”
“Em đã tạo cơ hội thì tôi đương nhiên không ngại mà nắm lấy, có phải không?”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng không ngờ tới bản thân lại có ngày bị chính lời nói của mình đưa vào tình thế như lúc này. Trần Hân Nghiên ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến Lãnh Minh Quân đưa ra điều kiện như thế này.
Sau khi dùng bữa tối xong, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về. Anh nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô liền lên tiếng.
“Không vui?”
“Ừ.”
“Lý do?”
“Không vui thì chính là không vui, tôi lấy đâu ra nhiều lý do như vậy chứ.”
“Giận rồi?”
“Giận gì chứ? Có ‘bạn trai’ là ảnh đế, Trần Hân Nghiên tôi cũng không thiệt, có phải không?”
“Không biết.” Lãnh Minh Quân giọng điệu không nóng không lạnh lên tiếng.
“Đây là cách Lãnh tổng dỗ dành bạn gái?”
“...”
Lãnh Minh Quân chỉ biết lắc đầu, bất lực trước những câu hỏi của Trần Hân Nghiên.
Chiếc xe vẫn băng băng trên đường nhưng hai người trong xe không ai để ý đến đối phương. Lãnh Minh Quân tập trung lái xe còn Trần Hân Nghiên thì mải mê xem điện thoại đến nỗi đã đến Trần gia nhưng Trần Hân Nghiên vẫn không hề hay biết.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên mãi không có bất kỳ hành động nào, chỉ ngồi im xem điện thoại liền lên tiếng: “Không nỡ xa tôi à?”
Trần Hân Nghiên nghe thấy tiếng của Lãnh Minh Quân mới giật mình quay lại nhìn anh: “Đến nơi rồi sao?”
“Ừ.”
“Ừ. Anh về cẩn thận, tôi vào nhà đây.” Cô vừa nói vừa đưa tay tháo dây an toàn.
“Chỉ vậy?”
“Nếu không thì sao?” Trần Hân Nghiên dừng động tác ở tay, cô quay người hỏi lại anh.
Bị hỏi ngược, Lãnh Minh Quân nhất thời không biết mở lời sao cho phải, anh bất lực, giọng lộ rõ vẻ không vui.
“Không sao, em vào nhà đi.”
“Ừ, vậy tôi vào nhà đây, anh về cẩn thận.” Trần Hân Nghiên đưa tay mở cửa xe bước xuống.
“Ừ.”
“Chỉ vậy?” Trần Hân Nghiên định bước vào nhà nhưng nhìn thấy vẻ mặt kia lại dừng chân, nổi hứng muốn trêu ghẹo người đàn ông đang ngồi trong xe kia.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn chưa rời đi liền lên tiếng: “Ý em là sao?”
“Tôi tưởng yêu đương với ảnh đế thì sẽ đặc biệt lắm, hóa ra cũng không có gì đặc biệt.” Trần Hân Nghiên bĩu môi, giọng nói tỏ rõ vẻ hờn dỗi.
“Đặc biệt?”
Nhiệt độ bên ngoài về đêm đã xuống khá thấp, không khí lạnh bao trùm mọi vật xung quanh. Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn đang đứng bên ngoài liền nhíu mày, khó chịu lên tiếng: “Muốn nói gì thì lên xe rồi nói, em không thấy bên ngoài đang rất lạnh à?”
Trần Hân Nghiên không mang theo áo ấm, cái lạnh bên ngoài khiến cô run nhẹ. Cô chần chừ hồi lâu cuối cùng quyết định mở cửa xe ngồi vào.
Trần Hân Nghiên vừa mở cánh cửa xe, cả người đã bị Lãnh Minh Quân kéo tới, tay anh với lấy cánh cửa xe, đóng sập lại, áp người cô vào thành xe, môi anh cũng nhanh chóng áp lấy bờ môi đang run lên vì lạnh của cô.
Lãnh Minh Quân tấn công bất ngờ Trần Hân Nghiên nhất thời không kịp phản ứng trước hành động của anh, cả người cô đơ ra, hai mắt mở to nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện, lại càng không có bất kỳ hành động phản kháng nào trước hành động của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô không phản kháng, được nước làm tới, anh hôn cô từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo như thể muốn nuốt trọn những mật ngọt từ cô. Lãnh Minh Quân nhân lúc cô không phòng bị mà càng quét trong khoang miệng cô.
Không hổ danh là ảnh đế màn ảnh vạn người mê, kỹ thuật hôn của Lãnh Minh Quân khiến cho Trần Hân Nghiên nhất thời không thích ứng được, cô đưa tay đẩy người anh ra, hai bên má ửng đỏ lên như hai quả cà chua.
“Xấu hổ?”
“Ai cho anh hôn?”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, em xấu hổ gì chứ?”
“...”
Lãnh Minh Quân đúng là khiến con người ta nể phục trước độ vô liêm sỉ của mình. Không sai, trong phim cô và anh đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần nhưng phim là phim ngoài đường sao có thể giống như trong phim.
“Không phải em muốn yêu đương đặc biệt sao?”
“Tôi mới không cần.”
Trần Hân Nghiên giận dỗi mở cửa xe rời đi, trước khi đi cũng không quên đóng cửa xe thật mạnh như thể đang dằn mặt Lãnh Minh Quân.
“Trần tiểu thư, thế bây giờ đã đến lịch của tôi chưa?”
Trần Hân Nghiên vừa nghe qua đã biết ý nghĩ sâu xa trong câu nói kia là gì, chỉ trách do cô đùa quá trớn nên bị Lãnh Minh Quân ghim.
“Anh đợi tôi một lát.”
“Hửm? Vẫn phải xếp lịch à?”
“Vớ vẩn, tôi mà có bạn trai thì cần gì nhờ đến anh. Tôi vào trong cất đồ rồi sẽ ra.”
“Không cần. Xe tôi có chỗ cho em để.”
“Gấp gáp như vậy làm gì chứ, tôi cũng đâu có chạy mất.”
“Tôi không sợ em chạy mất, chỉ sợ phải chờ em xếp lịch để đến lượt.”
“Lãnh Minh Quân, anh ngứa đòn có phải không? Sao tôi lại không biết ảnh đế lại thù dai như vậy?”
“Giờ thì em biết rồi đó.”
“...”
Trần Hân Nghiên chịu thua với cái miệng của Lãnh Minh Quân, cô cầm lấy túi đồ đi về phía cốp xe bỏ vào, không đợi Lãnh Minh Quân mở cửa cô đã nhanh tay mở cửa rồi ngồi vào bên trong.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Anh lái xe đến một nhà hàng sang trọng. Trần Hân Nghiên ngó nghiêng xung quanh sau đó cũng Lãnh Minh Quân tiến vào khu vực VIP bên trong. Nhìn dáng vẻ như tên trộm của Trần Hân Nghiên, khóe môi của Lãnh Minh Quân cong lên, nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Trông em có khác gì tên trộm không?”
“Tôi không muốn lên báo.”
“Hửm?”
“Lần trước chỉ ngồi xe của anh đến phim trường thôi mà người hâm mộ của anh đã nháo nhào lên huống hồ bây giờ bắt gặp tôi với anh cùng nhau đi ăn tối. Anh nói xem bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?” Trần Hân Nghiên vẫn
còn nhớ như in những câu nói ngày đó của cư dân mạng dành cái người mà bạn họ gọi là ‘bạn gái bí mật’ kia của Lãnh Minh Quân.
“Em để ý sắc mặt của người khác?”
“Vốn dĩ cái nghề này là phải như vậy mà.”
“Vậy sao?”
“...”
Lãnh Minh Quân chủ động kéo ghế cho Trần Hân Nghiên ngồi vào, anh cầm lấy menu đưa về phía cô.
“Em chọn đi.”
Trần Hân Nghiên nhận lấy menu xem qua một lượt rồi chọn một vài món rồi đưa lại menu cho Lãnh Minh Quân.
“Anh có muốn chọn gì nữa không?”
“Em ăn gì cứ gọi, tôi không kén ăn.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên cũng không chắc anh sẽ thích những món cô vừa gọi nên cũng chọn thêm vài món rồi đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, cả hai vừa thưởng thức bữa tối vừa vui vẻ trò chuyện.
“Không biết vì lý do gì mà Lãnh tổng lại có nhã ý mời tôi ăn tối?”
“Tôi keo kiệt lắm sao?”
“...”
“Anh nói chuyện bình thường thì chết à?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn luôn thắc mắc một người ưu tú như anh lại mãi chẳng có người yêu, giờ thì tôi hiểu rồi.” Trần Hân Nghiên nói xong, cô ung dung gắp miếng thịt cho vào miệng.
“Hửm?” Lãnh Minh Quân cau mày nhìn về phía Trần Hân Nghiên.
“Không có gì.” Trần Hân Nghiên bị anh nhìn liền chột dạ.
“Còn em? Người ưu tú như em tại sao vẫn chưa có ai?”
“Anh muốn tôi có ai?” Trần Hân Nghiên bị Lãnh Minh Quân hỏi ngược liền không vui.
“Tôi.”
“Hả? Anh nói gì cơ?”
“Không phải em đã nói nếu tôi đồng ý giúp em thì bất cứ điều kiện gì tôi đưa ra em đều đáp ứng sao?”
“Tôi có nói à?”
“Sao? Em hối hận?” Lãnh Minh Quân nhìn thái độ của cô, nhíu mày tỏ rõ vẻ không hài lòng.
“Tôi cũng đâu nói mình hối hận. Anh muốn tôi làm gì?” Trần Hân Nghiên nhìn thẳng về phía Lãnh Minh Quân, nghiêm túc nói.
“Em biết tôi đang nói gì mà.”
“Không biết.”
“...”
“Không biết ai là người nói nếu bản thân không thích sẽ không ai ép được.” Trần Hân Nghiên nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Lãnh Minh Quân, đắc ý lên tiếng.
“Ai? Dù sao cũng không phải là tôi.” Lãnh Minh Quân không có liêm sỉ lên tiếng.
“Đúng là ở đời không có bữa ăn nào là miễn phí.” Trần Hân Nghiên lẩm bẩm trong miệng.
“Giờ em mới biết?”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Cũng chẳng có ai tỏ tình như anh cả.”
“Em đã tạo cơ hội thì tôi đương nhiên không ngại mà nắm lấy, có phải không?”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng không ngờ tới bản thân lại có ngày bị chính lời nói của mình đưa vào tình thế như lúc này. Trần Hân Nghiên ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến Lãnh Minh Quân đưa ra điều kiện như thế này.
Sau khi dùng bữa tối xong, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về. Anh nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô liền lên tiếng.
“Không vui?”
“Ừ.”
“Lý do?”
“Không vui thì chính là không vui, tôi lấy đâu ra nhiều lý do như vậy chứ.”
“Giận rồi?”
“Giận gì chứ? Có ‘bạn trai’ là ảnh đế, Trần Hân Nghiên tôi cũng không thiệt, có phải không?”
“Không biết.” Lãnh Minh Quân giọng điệu không nóng không lạnh lên tiếng.
“Đây là cách Lãnh tổng dỗ dành bạn gái?”
“...”
Lãnh Minh Quân chỉ biết lắc đầu, bất lực trước những câu hỏi của Trần Hân Nghiên.
Chiếc xe vẫn băng băng trên đường nhưng hai người trong xe không ai để ý đến đối phương. Lãnh Minh Quân tập trung lái xe còn Trần Hân Nghiên thì mải mê xem điện thoại đến nỗi đã đến Trần gia nhưng Trần Hân Nghiên vẫn không hề hay biết.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên mãi không có bất kỳ hành động nào, chỉ ngồi im xem điện thoại liền lên tiếng: “Không nỡ xa tôi à?”
Trần Hân Nghiên nghe thấy tiếng của Lãnh Minh Quân mới giật mình quay lại nhìn anh: “Đến nơi rồi sao?”
“Ừ.”
“Ừ. Anh về cẩn thận, tôi vào nhà đây.” Cô vừa nói vừa đưa tay tháo dây an toàn.
“Chỉ vậy?”
“Nếu không thì sao?” Trần Hân Nghiên dừng động tác ở tay, cô quay người hỏi lại anh.
Bị hỏi ngược, Lãnh Minh Quân nhất thời không biết mở lời sao cho phải, anh bất lực, giọng lộ rõ vẻ không vui.
“Không sao, em vào nhà đi.”
“Ừ, vậy tôi vào nhà đây, anh về cẩn thận.” Trần Hân Nghiên đưa tay mở cửa xe bước xuống.
“Ừ.”
“Chỉ vậy?” Trần Hân Nghiên định bước vào nhà nhưng nhìn thấy vẻ mặt kia lại dừng chân, nổi hứng muốn trêu ghẹo người đàn ông đang ngồi trong xe kia.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn chưa rời đi liền lên tiếng: “Ý em là sao?”
“Tôi tưởng yêu đương với ảnh đế thì sẽ đặc biệt lắm, hóa ra cũng không có gì đặc biệt.” Trần Hân Nghiên bĩu môi, giọng nói tỏ rõ vẻ hờn dỗi.
“Đặc biệt?”
Nhiệt độ bên ngoài về đêm đã xuống khá thấp, không khí lạnh bao trùm mọi vật xung quanh. Lãnh Minh Quân nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn đang đứng bên ngoài liền nhíu mày, khó chịu lên tiếng: “Muốn nói gì thì lên xe rồi nói, em không thấy bên ngoài đang rất lạnh à?”
Trần Hân Nghiên không mang theo áo ấm, cái lạnh bên ngoài khiến cô run nhẹ. Cô chần chừ hồi lâu cuối cùng quyết định mở cửa xe ngồi vào.
Trần Hân Nghiên vừa mở cánh cửa xe, cả người đã bị Lãnh Minh Quân kéo tới, tay anh với lấy cánh cửa xe, đóng sập lại, áp người cô vào thành xe, môi anh cũng nhanh chóng áp lấy bờ môi đang run lên vì lạnh của cô.
Lãnh Minh Quân tấn công bất ngờ Trần Hân Nghiên nhất thời không kịp phản ứng trước hành động của anh, cả người cô đơ ra, hai mắt mở to nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện, lại càng không có bất kỳ hành động phản kháng nào trước hành động của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô không phản kháng, được nước làm tới, anh hôn cô từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo như thể muốn nuốt trọn những mật ngọt từ cô. Lãnh Minh Quân nhân lúc cô không phòng bị mà càng quét trong khoang miệng cô.
Không hổ danh là ảnh đế màn ảnh vạn người mê, kỹ thuật hôn của Lãnh Minh Quân khiến cho Trần Hân Nghiên nhất thời không thích ứng được, cô đưa tay đẩy người anh ra, hai bên má ửng đỏ lên như hai quả cà chua.
“Xấu hổ?”
“Ai cho anh hôn?”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, em xấu hổ gì chứ?”
“...”
Lãnh Minh Quân đúng là khiến con người ta nể phục trước độ vô liêm sỉ của mình. Không sai, trong phim cô và anh đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần nhưng phim là phim ngoài đường sao có thể giống như trong phim.
“Không phải em muốn yêu đương đặc biệt sao?”
“Tôi mới không cần.”
Trần Hân Nghiên giận dỗi mở cửa xe rời đi, trước khi đi cũng không quên đóng cửa xe thật mạnh như thể đang dằn mặt Lãnh Minh Quân.
/62
|