Lục Nghiên Kiều nằm trên mặt cỏ không nhúc nhích, như thể đã hòa vào làm một với khung cảnh xung quanh. Cho dù gió thổi hay cỏ lay, mặc bao nhiêu tiếng đạn thét gào xung quanh, cô cũng không mảy may di động.
Cô chính là rễ của FCD! Cô phải kiên cường sống sót —— Lục Nghiên Kiều âm thầm nắm tay, kiên định nói với bản thân như thế.
Lúc này hình ảnh ở hiện trường vừa hay quay tới chỗ đội của bọn Hạ Trúc Lịch. Lý Tư Niên tiễn xong Lục Nghiên Kiều vừa mới trở về tập hợp với cả đội thì đã gặp ngay phải một đội khác.
Số má đội bên kia khá là xui, vừa vào ván đã “đi” hai anh, giờ chỉ còn hai anh dư lại đang xáp lá cà với đội tuyển FCD.
Bọn Hạ Trúc Lịch phát hiện kẻ địch, cũng thừa cơ đánh trước, anh giơ súng lên bắn vỡ đầu một tên địch, tên còn lại cũng bị xử lý rất nhanh.
Nhưng chuyện duy nhất khá gây đau đầu là tiếng đọ súng đã để lộ vị trí của họ. Kẻ địch ở nơi xa phát hiện hành tung của họ, bắt đầu thử ngắm bắn họ. Tuy rằng khoảng cách khá xa nên các cậu cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng đây cũng là tín hiệu không tốt.
Bo an toàn đã rút tới bo thứ tư đếm ngược, số người còn sống sót là khoảng 40 mấy người. Điều này có nghĩa là đi bừa hai bước có khi cũng gặp được địch, muốn bảo toàn số đội viên đến bo cuối là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Cuộc thi đã tiến vào giai đoạn kịch liệt gay cấn nhất, không khí trong sân thi đấu cũng nóng bỏng hơn, host bừng bừng khí thế bình luận những thao tác xuất sắc của các tuyển thủ, còn không quên phân tích tình thế hiện tại: “Bây giờ xem ra vị trí của đội tuyển LM rất tốt đấy, họ đã vào được tâm của bo ruộng lúa mạch đầu tiên. Chờ đã, có phải vị trí của họ sắp đụng độ với chị bé đang đóng vai Voldemort ở ruộng lúa mạch không ——”
Lục Nghiên Kiều rúc trong cỏ, nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên xung quanh. Tiếng này rất quen thuộc với cô, đó chính là tiếng người bò qua ruộng lúa mạch ——
“Có người tới!” Lục Nghiên Kiều giao lưu ngôn ngữ với ba người còn lại, “Lại còn tận bốn người, vờ lờ, ở ngay trước mặt em, làm sao bây giờ!”
“Đừng nhúc nhích.” Hạ Trúc Lịch vừa chỉ huy bọn Lý Tư Niên chém giết địch, vừa giao chỉ thị cho Lục Nghiên Kiều, “Vị trí của em rất tốt, chỉ cần không lộn xộn thì chắc sẽ không bị phát hiện.”
Lục Nghiên Kiều nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính của mình, một giọt mồ hôi lạnh không tự chủ được chảy xuống từ trán.
Trong vô thức, kẻ địch đã bò tới trước mặt cô, nghe tiếng thì chắc chẳng quá mười mét, hơn nữa hình như càng lúc càng gần cô hơn.
Sắp bị thấy rồi, sắp bị thấy rồi…… Lục Nghiên Kiều cảm thấy mình giống như nữ chính trong phim kinh dị. Quái vật ở ngay cạnh cô, chỉ cần nó quay sang tí nhìn cô thôi là cô sẽ bị tóm khỏi bụi cỏ giết thịt.
Không nhìn thấy tui, không nhìn thấy tui, Lục Nghiên Kiều điên cuồng mặc niệm trong lòng.
Không biết có phải là do khí chất châu Âu của cô phát huy tác dụng, hay tại đội bên kia nghĩ chắc củ ruộng lúa mạch không có ai nên lơi lỏng cảnh giác, mà họ thật sự không phát hiện ra Lục Nghiên Kiều gần trong gang tấc.
(khí chất châu Âu/Âu khí: từ lóng của Tàu trong các game, nghĩa là người da trắng, siêu may mắn. Người cực may gọi là Âu hoàng – vua Châu Âu. Nhặt gì có cái đấy, hay quay ra SSR. Đối ngược là người châu Phi, bộ lạc châu Phi, người da đen, nghĩa là cực kì xui.)
“Cẩn thận trên sườn núi, chỗ đấy có hai đội, ấy, mọi người để ý hướng 10h đi……” Đội trưởng đội tuyển LM còn đang lo lắng chỉ huy trong kênh nhóm.
Nhìn góc nhìn của đội LM, khán giả lại không nhịn nổi cười ầm ĩ, bởi vì ngay trong bụi cỏ phía sau họ, có một cô gái nằm run bần bật trong đấy, im lìm như tảng đá.
“Xem ra thể thao điện tử thật sự không cần mắt phải tinh.” Host cũng không nhịn nổi bật cười, “LM không phát hiện đằng sau mình đang ẩn giấu một kẻ địch…… Cũng đúng, ai mà ngờ chỗ ấy lại có người chứ!”
Bốn người vạm vỡ đang ở ngay xung quanh Lục Nghiên Kiều, nhưng chẳng ai phát hiện ra cô trốn trong bụi cỏ. Khi Lục Nghiên Kiều báo cáo tin này cho Hạ Trúc Lịch, cái tay nắm con chuột của Hạ Trúc Lịch tạm dừng một lát, bình tĩnh nói: “Tiếp tục núp đi, đừng để họ phát hiện.”
Lục Nghiên Kiều rất muốn gật đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng súng bén nhọn truyền tới cách đó không xa. Cô im lặng vài giây, mới phản ứng lại được là bốn người vạm vỡ xung quanh mình đã thành tám rồi —— có một đội nữa cũng đang để ý chỗ trung tâm này, đang giằng co với LM!
Lục Nghiên Kiều: “……” Đông người quá, thế này thì hơi bị kích thích quá rồi.
Hai team full người đối đầu trực diện, bắt đầu bắn phá tá lả. Lựu đạn bom mìn bay tới lui trên ruộng lúa mạch, tiếng súng máy pằng pằng không ngớt.
Còn Lục Nghiên Kiều ở giữa tâm lốc xoáy thì rơi một giọt lệ bi thương, nói: “Mấy đứa ơi, có nhẽ bu phải bỏ các con lại rồi.”
Lý Tư Niên bất đắc dĩ nói: “…… Sắp chết rồi mà chị còn trêu ghẹo bọn em à?”
Trận đấu xảy ra bất ngờ, kết thúc cũng chóng vánh. Lúc đội tuyển LM thắng cuộc đang càn quét chiến lợi phẩm, Lục Nghiên Kiều mới bừng tỉnh họ vẫn chưa phát hiện ra bản thân cô……
“Họ thật sự không phát hiện ra em à? Có phải họ nhìn thấy em từ lâu nhưng không bắn em không?” Lục Nghiên Kiều bắt đầu hoài nghi cuộc đời này, “Chuyện này quá không khoa học ý.”
“Gì mà không khoa học, đây chính là ruộng lúa mạch mà.” Lý Tư Niên nói, “Đây là kiểu địa hình nổ súng xong nằm xuống luôn là không ai thấy nhau.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Nhưng họ đã đánh một trận rồi ấy……”
Hạ Trúc Lịch nói: “Mới một trận thôi mà, bình tĩnh chút đi, biết đâu tí nữa chỗ em nằm còn đánh thêm mấy trận.”
Lục Nghiên Kiều nghe xong lời này của Hạ Trúc Lịch thì lẩm bẩm trong lòng, nghĩ thầm còn đánh nữa cơ á, đánh tiếp thì không phải cô lại có khả năng bị phát hiện à? Đứa nào mang mình tới chỗ này ấy nhỉ…… Đúng, chính là cái thằng con bất hiếu Lý Tư Niên kia.
Lý Tư Niên ngồi cạnh đó chẳng hiểu sao phải nhận ánh mắt ai oán khôn cùng của Nghiên Kiều.
Tuy rằng Lục Nghiên Kiều không ngừng cầu nguyện trong lòng đừng đánh nhau ở đây nữa, nhưng Hạ Trúc Lịch lại nói phát trúng liền. Không đến hai phút sau, ngay tại chỗ ấy, hai đội viên còn sót lại của LM lại bắt đầu xâu xé nhau với một đội khác
Lục Nghiên Kiều bó tay, chỉ đành ôm khẩu súng còn sót lại của mình run bần bật. Đến lúc họ choảng nhau xong cô đã lo lắng đến mức mệt lử cả thể xác và tâm hồn, vì thế ủ rũ nói: “Mọi người cứ coi như em chết rồi đi nhé.”
Hạ Trúc Lịch rất là vô tình: “Lúc đưa em qua, bọn anh cũng xem như em đã chết rồi.”
Lục Nghiên Kiều: “……!!!”
Dù sao trong ván đấu này, chỉ cần chuyển góc nhìn tới chỗ Lục Nghiên Kiều thì cả trung tâm thi đấu đều rộn tiếng nói cười, khán giả cười liên tục vì thao tác của Lục Nghiên Kiều.
Host cũng giỡn hùa bảo chúng ta nên nghi ngờ tuyển thủ này mở hack ẩn thân, không thì chẳng có lí do nào mười mấy người lui tới rồi mà cô ấy vẫn chưa bị phát hiện.
Lục Nghiên Kiều cũng không ngờ luôn, vốn cô đã hay buồn tay buồn chân, giờ lại phải nằm im như cục đá. Thế này so ra còn khó chịu hơn cả chết.
“Hức……” Lục Nghiên Kiều bỏ tay khỏi con chuột chống cằm nhìn màn hình máy tính, tủi thân ấm ức lẩm bẩm, “Khi nào các anh mới qua em, xung quanh em có cmn 12 cái hộp rồi nè!”
Bởi vì chiến đấu kịch liệt, lúc này bên cạnh Lục Nghiên Kiều quả thật đang bày biện chỉnh tề mười hai cái hộp —— mà có lẽ cô còn đếm thiếu vài cái.
“Mười hai cái?” Lý Tư Niên nói, “Pu Thần, tụi mình đừng qua đó nữa, chỗ Nghiên Kiều thành lò hỏa thiêu thật rồi.”
Lục Nghiên Kiều trợn tròn mắt: “Lý Tư Niên!”
“Không.” Hạ Trúc Lịch phun ra từ này xong, Lục Nghiên Kiều còn cảm động ba giây, đoạn anh nói tiếp, “Lỡ như bo an toàn spawn tới chỗ nó thì sao?”
Lý Tư Niên nói: “Có đạo lý……”
Lục Nghiên Kiều khóc ròng nói: “Các con đối xử với người cho các con sinh mệnh như thế sao? Các con có thấy mình quá đáng không?”
Ba người nghiêm túc nhìn màn hình, đều làm bộ không nghe thấy.
Nhưng có một số người đã định là đối tượng được trời cao sủng ái, bo an toàn dần dần nhỏ lại, nhưng trước sau gì Lục Nghiên Kiều vẫn luôn ở chính giữa. Từ đầu tới đuôi cô không cần di động một bước.
Bọn Hạ Trúc Lịch thì không được may mắn như thế. Từ lúc bắt đầu áp vành bo, bắn giết cả quãng đường, Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên đều bị knock out hai lần, Đồng Chu Vũ thảm hại hơn một chút, đã hi sinh biến thành một chiếc hộp vuông vức.
“Mang theo di chí của em sống sót nhá.” Trước khi chết, Đồng Chu Vũ còn rất ngứa đòn nói với hai người dư lại, “Đi đi nhé, những chú nòng nọc con.” Đi tìm mẹ của tụi bay đi.
Lý Tư Niên: “…… Con bà bay mới là nòng nọc con ấy.”
Hạ Trúc Lịch thở hắt ra, nhủ thầm đang thi đấu, không được đánh bọn nó.
Sắp chuyển tới bo an toàn cuối cùng, lúc này cả bo an toàn đều ở ruộng lúa mạch. Toàn bộ tuyển thủ đều nằm ra đất bắt đầu ngụy trang Voldemort.
Bởi vì lúc trước chỗ Lục Nghiên Kiều nằm đánh nhau kịch liệt quá, cái gì nhiều quá thì phản tác dụng, nên giờ lại không có ai dám bò qua nữa —— rốt cuộc ai mà thấy mười mấy cái hộp nằm ngang đầy đất thì cũng đều thấy rén ở trong lòng thôi.
“Bò về phía Lục Nghiên Kiều đi, chỗ con bé chắc là bo an toàn cuối cùng đấy.” Hạ Trúc Lịch nhìn bản đồ một lúc, ra lệnh.
“Má tui ơi.” Lý Tư Niên vừa quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi mấp máy, vừa nói, “Sớm biết chỗ chị ấy an toàn như thế, đáng ra em phải bò qua đó từ đầu.”
Hạ Trúc Lịch cười lạnh: “Nếu chú mày với nó cùng bò ở chỗ đấy, anh sợ bây giờ chú đã biến thành hộp rồi.”
Lý Tư Niên còn muốn phản bác, nhưng nghĩ cẩn thận, cậu chàng lại cảm thấy Hạ Trúc Lịch nói rất có lý. Cậu chàng không có vận may nghịch thiên như của Lục Nghiên Kiều, nếu bò chung một chỗ với Lục Nghiên Kiều, chỉ sợ mông đã có mấy lỗ đạn, xác cũng lạnh luôn rồi.
Bản đồ còn thừa chín người, ngoại trừ ba người họ thì còn sáu người nữa, hẳn là của 1-2 đội gì đấy. Ngay lúc bọn Lý Tư Niên bò về phía họ, bên phải lại vang lên tiếng súng, có người ngã xuống theo tiếng đạn, số người giảm mạnh từ chín xuống còn bảy người.
Hạ Trúc Lịch nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhân lúc đối diện đang sống mái với nhau không để ý họ, anh ném qua một quả lựu đạn, rất may mắn cướp được một đầu người.
“Chắc là còn hai đội ——” Lý Tư Niên phỏng đoán, “Xem ra là ở bên trái chúng ta.”
“Không vội, cứ bò từ từ.” Hạ Trúc Lịch biết lúc này dục tốc thì bất đạt, “Anh trái chú phải, chú ý nghe tiếng động.”
“Vâng ạ.” Lý Tư Niên gật đầu.
Hai người cứ nhích lên trước, không ai nghe thấy tiếng súng nữa. Lúc này bo đã cực kì nhỏ, không thể chứa được nhiều người như thế, trong lòng Hạ Trúc Lịch bỗng dâng lên dự cảm không lành lắm: “Lý Tư Niên, cẩn thận một chút, trước mặt có thể là một team full người.”
“Full team?” Trong lòng Lý Tư Niên lạnh đi, “Không thể nào chứ……”
Nếu là một team full người, thì hầu như họ không có phần thắng nào hết.
/63
|