Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tại trung tâm Y liệu, lúc Thẩm Sơ Ngôn cầm tờ báo cáo giám định trên tay, bàn tay không ngừng run rẩy.
Anh đưa máu của Thẩm Niệm Niệm cùng máu của mình đến trung tâm Y liệu tiến hành xét nghiệm kiểm tra, giờ kết quả đang ở trong tập hồ sơ trên tay anh.
Chậm chạp không dám mở ra.
Hồi tưởng lại năm Thẩm Niệm Niệm bị bắt cóc, anh chỉ mới mười tuổi. Tại đồn cảnh sát, mẹ anh hoang mang rối loạn chạy tới ôm người em gái sống sót sau tai nạn, bố đứng bên cạnh xoa tay, đôi mắt đỏ lên, chỉ có Thẩm Sơ Ngôn đứng cạnh cửa, nhìn em gái từ xa.
Trong đôi mắt đen nhánh kia, anh nhìn thấy sự xa lạ.
Trực giác của trẻ con thường chuẩn xác, vừa gặp Thẩm Niệm Niệm,đáy lòng anh dâng lên cảm giác xa cách và bài xích mãnh liệt.
Cả nhà vui mừng về biệt thự, Thẩm Sơ Ngôn một mình đi phía sau, nhìn Thẩm Niệm Niệm trên vai bố, cứ cảm thấy...lần này trở về, em gái như thay đổi thành một người khác.
Tuy dáng vẻ có thể nói là gần như tương tự 90%, nhưng Thẩm Sơ Ngôn cứ cảm thấy, chắc chắn em gái đã thay đổi thành người khác.
Anh đã từng lén nói cho cô Trần, bảo mẫu chăm sóc anh, Thẩm Niệm Niệm này không phải em gái anh, cô Trần nói: "Đại thiếu gia, đừng nói bậy như thế!"
"Vì sao ạ?"
"Cháu còn nhỏ, chưa biết gì, sao có thể cảm giác vậy là nói vậy?"
"Nhưng cháu thật sự cảm thấy không phải mà, thật đấy! Cô Trần, cô tin cháu đi."
"Vậy cháu nói xem, khác chỗ nào?"
"Cháu hỏi em ấy, chuyện em ấy nợ cháu một cái kẹo dâu tây, em ấy không nhớ, cũng không nhớ đã dấu Transformers của cháu ở đâu."
"Ôi thiếu gia của cô ơi, Niệm Niệm trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bị kích thích, không nhớ chuyện này là bình thường, sau này sẽ nhớ thôi."
"Dù sao cháu cũng cảm thấy là lạ."
Thẩm Sơ Ngôn khi còn nhỏ tương đối cố chấp. Nhưng anh vẫn biết nặng nhẹ, không nói sự nghi ngờ của mình cho bố mẹ, chỉ nói với cô Trần chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn.
"Cô Trần, cháu thấy Niệm Niệm lén đổ bát rau cần, cháu nhớ trước đây em ấy rất thích ăn sủi cảo nhân thịt bò rau cần mà cô làm."
"Cô Trần, Niệm Niệm ngốc muốn chết, cháu dạy em ấy bảng cửu chương, trước đây em ấy đọc làu làu, giờ lại không nhớ gì."
"Cô Trần, cháu vừa nghe Niệm Niệm bắt nạt con mèo ngoài sân, hình như là kêu nó chết đi, cô Trần, cháu sợ em ấy không phải em gái cháu, trước đây em ấy không như thế, con mèo kia là thú nuôi em ấy thích nhất."
...
Thẩm Sơ Ngôn hồi nhỏ rất ngây thơ mờ mịt, nói tất cả mọi chuyện cho bảo mẫu, mà cô Trần luôn nói, Niệm Niệm bị kích thích, Niệm Niệm được bà ấy chăm sóc từ nhỏ, sao bà ấy có thể không nhận ra.
Cho đến sau này, chú mèo vàng tên "Hòn Đá Nhỏ" trong nhà mất tích.
Lúc Hòn Đá Nhỏ còn là mèo con, được Thẩm Sơ Ngôn nhặt sau vườn hoa nhà trẻ, hai anh em dốc lòng chăm sóc, nuôi lớn nó.
Khi đó cô Trần còn nói, đặt tên xấu, dễ nuôi.
Cho nên Thẩm Sơ Ngôn đặt tên là "Hòn Đá Nhỏ", nuôi Hòn Đá Nhỏ được hai năm, nó rất quấn người, Thẩm Niệm Niệm xem nó như bảo bối.
Sau khi chú mèo mất tích, Thẩm Sơ Ngôn đau buồn rất lâu, cô Trần còn an ủi, nói mèo nhặt về là vậy, chắc là chạy đi đâu rồi.
Sau đó có một ngày, lúc người làm vườn cắt tỉa vườn hoa, phát hiện thi thể của chú mèo vàng.
Nó bị người ta dùng vũ khí sắc bén đâm vài nhát, mắt mù, chôn ở vườn hoa, ít nhất là đã được nửa tháng.
Cô Trần không dám để Thẩm Sơ Ngôn nhìn thấy thi thể Hòn Đá Nhỏ, thậm chí không dám nói cho anh chuyện này.
Sau đó Thẩm Sơ Ngôn nghe người làm vườn nói chuyện mới biết chuyện chú mèo vàng.
Nói trước khi chết, nó bị ngược đãi vô cùng tàn bạo, mắt mù, trên người bị đâm vài nhát, đuôi bị cắt đứt.
Ai sẽ biến thái như vậy! Người trong nhà sao?
Chắc chắn là người làm không có lá gan này, phải biết rằng chú mèo này là vật nuôi thiếu gia thích nhất. Hơn nữa mọi người đã là người trưởng thành, bận rộn làm lụng kiếm sống, ai có thể rảnh rỗi đi hành hạ một con vật nhỏ!
Đám giúp việc bàn tán sôi nổi, chuyện này rất có thể là vị đại tiểu thư tính cách kỳ quặc kia làm, từ khi trở về, rõ ràng cô ta thể hiện sự ghét bỏ với Hòn Đá Nhỏ, thường xuyên mắng nó, thậm chí ném đá, còn ầm ĩ kêu nó chết đi.
Đám giúp việc thảo luận vô cùng hăng say.
Cô Trần thì lại chưa từng tham gia bàn tán chuyện này, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề, lúc Thẩm Sơ Ngôn cáo trạng chuyện ác độc mà em gái mình đã làm với bà, bà cũng không hề giống trước đây, kêu anh nhường nhịn em gái, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện này.
Mỗi khi Thẩm Sơ Ngôn than phiền Thẩm Niệm Niệm hư hỏng thế nào, cô Trần sẽ kịp thời che miệng Thẩm Sơ Ngôn lại, lắc đầu với anh, kêu anh đừng nói nữa.
Bởi vì đào được thi thể chú mèo ở vườn hoa, toàn bộ căn nhà bị bao phủ bởi bầu không khí khủng bố khó nói.
Có một ngày, lúc cô Trần tự mình mát xa cho Phạm Nhã Trân, nghe Phạm Nhã Trân nói đến con gái mình, mặt đầy u sầu: "Hôm nay tôi đi gặp chủ nhiệm lớp Niệm Niệm, thầy giáo nói giờ nó không hợp để học lớp chọn, kiến nghị chuyển tới lớp bình thường, hoặc là hạ một bậc, nhưng trước đây Niệm Niệm rất thông minh, sao giờ lại bị giáng cấp!"
Cô Trần nói một câu với Phạm Nhã Trân: "Đúng vậy, tôi nhớ Niệm Niệm rất thông minh, từ nhỏ đã thuộc bảng cửu chương và thơ Đường."
"Tôi cũng không hiểu sao, thầy giáo nói nền tảng của nó quá kém, không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn, sao lại thế được? Trước đây nó rất thuộc bảng cửu chương, biết chút tiếng Anh, tôi còn cho nó học cả dương cầm... Con gái tôi rất ưu tú, sao lại không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn?"
Cô Trần do dự một lát, cẩn thận nói: "Phu nhân, phu nhân thấy, có thể là... cảnh sát tìm nhầm người không?"
"Sao lại thế được!" Phạm Nhã Trân kinh ngạc: "Nó là Niệm Niệm mà, giống nhau như đúc, nó còn gọi tôi là mẹ, sao sai được?"
Cô Trần lập tức cười nói: "Vâng, phu nhân, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, tuy không làm xét nghiệm ADN, nhưng chắc chắn là không sai, trông không khác gì Thẩm Niệm Niệm trước kia."
Phạm Nhã Trân cau mày, xoay người nhìn cô Trần: "Lúc ở đồn cảnh sát, nó rất sợ hãi, cảm xúc không ổn định, cảnh sát nói tốt nhất là đi lấy máu kiểm tra DNA, để đề phòng thì nên tới bệnh viện, Niệm Niệm hét lớn nói không lấy máu, còn nói mình sợ, suýt nữa ngất đi. Thứ nhất là tôi và chồng tôi cảm thấy may mắn vì tìm được nó, thứ hai cũng vì đau lòng con, chịu khổ quá nhiều nên thôi, có thể nhầm sao, nó nhận tôi là mẹ nó, thế giới này có thể có hai đứa trẻ giống hệt nhau sao?"
"Đúng đúng đúng, tôi nói bậy, phu nhân đừng để trong lòng."
Đương nhiên, Phạm Nhã Trân thật sự không để trong lòng.
Hai tuần sau, một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ xảy ra.
Thẩm Niệm Niệm té cầu thang, đập đầu chảy máu. Cô Trần vừa lau cầu thang, chưa khô.
Thẩm Niệm Niệm lập tức được đưa đến bệnh viện, xảy ra chuyện này, trong nhà không ai trách cô Trần, dù sao thì bà cũng đã chăm sóc Thẩm Sơ Ngôn bao nhiêu năm.
Nhưng cô Trần nghĩ không thông, cảm thấy mình không trông kỹ tiểu thư, để cô ta té cầu thang, thế nên xin nghỉ việc với Phạm Nhã Trân.
Cô Trần rời đi khiến Thẩm Sơ Ngôn vô cùng khó chịu, dù sao cũng là bà chăm sóc anh lớn lên, xét về mặt nào đó, bà cũng là người thân của anh.
Ngày cô Trần đi, Thẩm Sơ Ngôn nắm chặt góc áo bà, khóc lóc ầm ĩ, cô Trần cũng rơi nước mắt, lên xe.
Trước khi đi, cô Trần cúi sát tai anh, thấp giọng nói: "Thiếu gia, cháu nhất định phải đồng ý với cô Trần, đừng nói con bé không phải em gái cháu nữa, nhất định không được nói. Đồng ý với cô Trần, sau này cố gắng hòa thuận với em cháu, đừng khiến con bé mất hứng..."
Thẩm Sơ Ngôn khóc đến mức thở không thông, đương nhiên bà nói gì cũng đồng ý.
Cô Trần không yên lòng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, rời đi.
Thẩm Sơ Ngôn quay đầu, thấy Thẩm Niệm Niệm đứng phía sau Phạm Nhã Trân, đang nhìn anh với gương mặt không biểu cảm.
Từ ánh mắt của cô ta, dường như Thẩm Sơ Ngôn có thể thấy được sự mừng thầm do mưu kế thực hiện được.
Thẩm Sơ Ngôn gần như là nhận định, tất cả đều do Thẩm Niệm Niệm chơi quỷ kế, là cô ta đuổi cô Trần đi!
Sau đó Thẩm Sơ Ngôn trưởng thành, cũng hiểu chuyện, những sự nghi ngờ và căm hận khi còn nhỏ cũng dần tan thành mây khói, anh học được cách bao dung và độ lượng, cũng học cách yêu thương và săn sóc.
Anh chưa từng hoài nghi Thẩm Niệm Niệm lần nữa, chưa từng, cho đến...hôm nay.
Hôm nay, cầm trên tay báo cáo giám định, đủ loại chuyện trong quá khứ trào dâng lần nữa, bao gồm chuyện cô Trần rời đi, bao gồm cái chết của chú mèo vàng Hòn Đá Nhỏ...
Sau lưng Thẩm Sơ Ngôn đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao năm đó cô Trần nói với anh câu kia, kêu anh đừng khiến em gái mất hứng, cũng đừng nói Thẩm Niệm Niệm không phải em gái mình nữa.
Không phải vì muốn dạy anh đạo đức tình cảm anh em, mà vì... Cô Trần lo cho anh!
Bà lo Thẩm Sơ Ngôn sẽ giống Hòn Đá Nhỏ, lọt vào tầm ngắm của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Sơ Ngôn cũng hiểu, cô Trần là bảo mẫu thấp cổ bé họng, không có tư cách đi hoài nghi thân phận của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, chỉ cần Thẩm Túc Sơn và Phạm Nhã Trân nhận định Thẩm Niệm Niệm là con gái họ, thì chính là như vậy!
Cho nên cô Trần lựa chọn rời đi.
Mà giờ Thẩm Sơ Ngôn đã gần ba mươi tuổi, cầm trong tay phần báo cáo giám định nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bẫng ra khỏi bệnh viện.
Anh không còn là đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, anh có dũng khí gánh vác chân tướng.
Thẩm Sơ Ngôn mở giấy niêm phong báo cáo giám định.
...
Ban đêm, Thẩm Niệm Niệm bừng bừng hứng thú về nhà, vọt vào phòng Thẩm Sơ Ngôn hô to: "Anh, em nói với bạn em hết rồi, đến lúc đó anh sẽ mời rất nhiều minh tinh đến tiệc sinh nhật..."
"Ủa?"
Trong phòng trống không, không có ai cả.
Thẩm Niệm Niệm nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, bình thường lúc này Thẩm Sơ Ngôn đã sớm về nhà.
Thẩm Niệm Niệm nhíu mày, muốn gọi cho Thẩm Sơ Ngôn.
Mà đúng lúc này, cô ta nhìn thấy trên bàn sách của Thẩm Sơ Ngôn, góc trái phía trên để một quyển Đồi gió hú nguyên tác tiếng Anh rất dày, mà giữa sách, hình như có kẹp thứ gì đó.
Thẩm Niệm Niệm tò mò đi qua, mở quyển sách.
Trong sách kẹp vài bức ảnh, lúc cô ta thấy rõ bề ngoài của cô bé trong bức ảnh, máu toàn thân lập tức dồn lên đỉnh đầu.
Trong lòng cô ta rét lạnh.
Đó là ảnh hồi nhỏ của cô ta! À, không, nói đúng ra, phải là ảnh của Tần Tiểu Lị lúc nhỏ.
Cô gái trong bức ảnh tựa như nước lũ và thú dữ, khiến Thẩm Niệm Niệm không ngừng lùi về sau.
Tần Tiểu Lị, Tần Tiểu Lị...
Không, cô ta không phải Tần Tiểu Lị, cô ta bài xích cái tên này, cô ta là Thẩm Niệm Niệm, là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Niệm!
Thẩm Niệm Niệm vấp phải ghế, ngã xuống đất, cô giúp việc ngoài cửa quan tâm hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
"Đừng vào!" Thẩm Niệm Niệm hét lớn, suýt nữa lạc giọng: "Không được vào!"
"Vâng."
Đám giúp việc cũng rất bất đắc dĩ, không vào thì không vào, kích động vậy làm gì?
Nhưng vị đại tiểu thư này, xưa nay có tố chất thần kinh, họ đã sớm tập thành thói quen.
Thẩm Niệm Niệm hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ta đứng lên, run rẩy kẹp bức ảnh vào sách, sau đó để quyển sách lại chỗ cũ.
Ra khỏi phòng, đám giúp việc đều nhìn cô ta, cô ta hung dữ nói: "Không được nói cho anh tôi rằng tôi từng vào phòng anh ấy!"
"Vâng, tiểu thư."
Thẩm Niệm Niệm về phòng của mình, run rẩy lấy điện thoại, gọi cho Văn Dương một cuộc.
...
Beta: Quanh
Tại trung tâm Y liệu, lúc Thẩm Sơ Ngôn cầm tờ báo cáo giám định trên tay, bàn tay không ngừng run rẩy.
Anh đưa máu của Thẩm Niệm Niệm cùng máu của mình đến trung tâm Y liệu tiến hành xét nghiệm kiểm tra, giờ kết quả đang ở trong tập hồ sơ trên tay anh.
Chậm chạp không dám mở ra.
Hồi tưởng lại năm Thẩm Niệm Niệm bị bắt cóc, anh chỉ mới mười tuổi. Tại đồn cảnh sát, mẹ anh hoang mang rối loạn chạy tới ôm người em gái sống sót sau tai nạn, bố đứng bên cạnh xoa tay, đôi mắt đỏ lên, chỉ có Thẩm Sơ Ngôn đứng cạnh cửa, nhìn em gái từ xa.
Trong đôi mắt đen nhánh kia, anh nhìn thấy sự xa lạ.
Trực giác của trẻ con thường chuẩn xác, vừa gặp Thẩm Niệm Niệm,đáy lòng anh dâng lên cảm giác xa cách và bài xích mãnh liệt.
Cả nhà vui mừng về biệt thự, Thẩm Sơ Ngôn một mình đi phía sau, nhìn Thẩm Niệm Niệm trên vai bố, cứ cảm thấy...lần này trở về, em gái như thay đổi thành một người khác.
Tuy dáng vẻ có thể nói là gần như tương tự 90%, nhưng Thẩm Sơ Ngôn cứ cảm thấy, chắc chắn em gái đã thay đổi thành người khác.
Anh đã từng lén nói cho cô Trần, bảo mẫu chăm sóc anh, Thẩm Niệm Niệm này không phải em gái anh, cô Trần nói: "Đại thiếu gia, đừng nói bậy như thế!"
"Vì sao ạ?"
"Cháu còn nhỏ, chưa biết gì, sao có thể cảm giác vậy là nói vậy?"
"Nhưng cháu thật sự cảm thấy không phải mà, thật đấy! Cô Trần, cô tin cháu đi."
"Vậy cháu nói xem, khác chỗ nào?"
"Cháu hỏi em ấy, chuyện em ấy nợ cháu một cái kẹo dâu tây, em ấy không nhớ, cũng không nhớ đã dấu Transformers của cháu ở đâu."
"Ôi thiếu gia của cô ơi, Niệm Niệm trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bị kích thích, không nhớ chuyện này là bình thường, sau này sẽ nhớ thôi."
"Dù sao cháu cũng cảm thấy là lạ."
Thẩm Sơ Ngôn khi còn nhỏ tương đối cố chấp. Nhưng anh vẫn biết nặng nhẹ, không nói sự nghi ngờ của mình cho bố mẹ, chỉ nói với cô Trần chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn.
"Cô Trần, cháu thấy Niệm Niệm lén đổ bát rau cần, cháu nhớ trước đây em ấy rất thích ăn sủi cảo nhân thịt bò rau cần mà cô làm."
"Cô Trần, Niệm Niệm ngốc muốn chết, cháu dạy em ấy bảng cửu chương, trước đây em ấy đọc làu làu, giờ lại không nhớ gì."
"Cô Trần, cháu vừa nghe Niệm Niệm bắt nạt con mèo ngoài sân, hình như là kêu nó chết đi, cô Trần, cháu sợ em ấy không phải em gái cháu, trước đây em ấy không như thế, con mèo kia là thú nuôi em ấy thích nhất."
...
Thẩm Sơ Ngôn hồi nhỏ rất ngây thơ mờ mịt, nói tất cả mọi chuyện cho bảo mẫu, mà cô Trần luôn nói, Niệm Niệm bị kích thích, Niệm Niệm được bà ấy chăm sóc từ nhỏ, sao bà ấy có thể không nhận ra.
Cho đến sau này, chú mèo vàng tên "Hòn Đá Nhỏ" trong nhà mất tích.
Lúc Hòn Đá Nhỏ còn là mèo con, được Thẩm Sơ Ngôn nhặt sau vườn hoa nhà trẻ, hai anh em dốc lòng chăm sóc, nuôi lớn nó.
Khi đó cô Trần còn nói, đặt tên xấu, dễ nuôi.
Cho nên Thẩm Sơ Ngôn đặt tên là "Hòn Đá Nhỏ", nuôi Hòn Đá Nhỏ được hai năm, nó rất quấn người, Thẩm Niệm Niệm xem nó như bảo bối.
Sau khi chú mèo mất tích, Thẩm Sơ Ngôn đau buồn rất lâu, cô Trần còn an ủi, nói mèo nhặt về là vậy, chắc là chạy đi đâu rồi.
Sau đó có một ngày, lúc người làm vườn cắt tỉa vườn hoa, phát hiện thi thể của chú mèo vàng.
Nó bị người ta dùng vũ khí sắc bén đâm vài nhát, mắt mù, chôn ở vườn hoa, ít nhất là đã được nửa tháng.
Cô Trần không dám để Thẩm Sơ Ngôn nhìn thấy thi thể Hòn Đá Nhỏ, thậm chí không dám nói cho anh chuyện này.
Sau đó Thẩm Sơ Ngôn nghe người làm vườn nói chuyện mới biết chuyện chú mèo vàng.
Nói trước khi chết, nó bị ngược đãi vô cùng tàn bạo, mắt mù, trên người bị đâm vài nhát, đuôi bị cắt đứt.
Ai sẽ biến thái như vậy! Người trong nhà sao?
Chắc chắn là người làm không có lá gan này, phải biết rằng chú mèo này là vật nuôi thiếu gia thích nhất. Hơn nữa mọi người đã là người trưởng thành, bận rộn làm lụng kiếm sống, ai có thể rảnh rỗi đi hành hạ một con vật nhỏ!
Đám giúp việc bàn tán sôi nổi, chuyện này rất có thể là vị đại tiểu thư tính cách kỳ quặc kia làm, từ khi trở về, rõ ràng cô ta thể hiện sự ghét bỏ với Hòn Đá Nhỏ, thường xuyên mắng nó, thậm chí ném đá, còn ầm ĩ kêu nó chết đi.
Đám giúp việc thảo luận vô cùng hăng say.
Cô Trần thì lại chưa từng tham gia bàn tán chuyện này, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề, lúc Thẩm Sơ Ngôn cáo trạng chuyện ác độc mà em gái mình đã làm với bà, bà cũng không hề giống trước đây, kêu anh nhường nhịn em gái, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện này.
Mỗi khi Thẩm Sơ Ngôn than phiền Thẩm Niệm Niệm hư hỏng thế nào, cô Trần sẽ kịp thời che miệng Thẩm Sơ Ngôn lại, lắc đầu với anh, kêu anh đừng nói nữa.
Bởi vì đào được thi thể chú mèo ở vườn hoa, toàn bộ căn nhà bị bao phủ bởi bầu không khí khủng bố khó nói.
Có một ngày, lúc cô Trần tự mình mát xa cho Phạm Nhã Trân, nghe Phạm Nhã Trân nói đến con gái mình, mặt đầy u sầu: "Hôm nay tôi đi gặp chủ nhiệm lớp Niệm Niệm, thầy giáo nói giờ nó không hợp để học lớp chọn, kiến nghị chuyển tới lớp bình thường, hoặc là hạ một bậc, nhưng trước đây Niệm Niệm rất thông minh, sao giờ lại bị giáng cấp!"
Cô Trần nói một câu với Phạm Nhã Trân: "Đúng vậy, tôi nhớ Niệm Niệm rất thông minh, từ nhỏ đã thuộc bảng cửu chương và thơ Đường."
"Tôi cũng không hiểu sao, thầy giáo nói nền tảng của nó quá kém, không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn, sao lại thế được? Trước đây nó rất thuộc bảng cửu chương, biết chút tiếng Anh, tôi còn cho nó học cả dương cầm... Con gái tôi rất ưu tú, sao lại không theo kịp tiến độ của học sinh lớp chọn?"
Cô Trần do dự một lát, cẩn thận nói: "Phu nhân, phu nhân thấy, có thể là... cảnh sát tìm nhầm người không?"
"Sao lại thế được!" Phạm Nhã Trân kinh ngạc: "Nó là Niệm Niệm mà, giống nhau như đúc, nó còn gọi tôi là mẹ, sao sai được?"
Cô Trần lập tức cười nói: "Vâng, phu nhân, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, tuy không làm xét nghiệm ADN, nhưng chắc chắn là không sai, trông không khác gì Thẩm Niệm Niệm trước kia."
Phạm Nhã Trân cau mày, xoay người nhìn cô Trần: "Lúc ở đồn cảnh sát, nó rất sợ hãi, cảm xúc không ổn định, cảnh sát nói tốt nhất là đi lấy máu kiểm tra DNA, để đề phòng thì nên tới bệnh viện, Niệm Niệm hét lớn nói không lấy máu, còn nói mình sợ, suýt nữa ngất đi. Thứ nhất là tôi và chồng tôi cảm thấy may mắn vì tìm được nó, thứ hai cũng vì đau lòng con, chịu khổ quá nhiều nên thôi, có thể nhầm sao, nó nhận tôi là mẹ nó, thế giới này có thể có hai đứa trẻ giống hệt nhau sao?"
"Đúng đúng đúng, tôi nói bậy, phu nhân đừng để trong lòng."
Đương nhiên, Phạm Nhã Trân thật sự không để trong lòng.
Hai tuần sau, một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ xảy ra.
Thẩm Niệm Niệm té cầu thang, đập đầu chảy máu. Cô Trần vừa lau cầu thang, chưa khô.
Thẩm Niệm Niệm lập tức được đưa đến bệnh viện, xảy ra chuyện này, trong nhà không ai trách cô Trần, dù sao thì bà cũng đã chăm sóc Thẩm Sơ Ngôn bao nhiêu năm.
Nhưng cô Trần nghĩ không thông, cảm thấy mình không trông kỹ tiểu thư, để cô ta té cầu thang, thế nên xin nghỉ việc với Phạm Nhã Trân.
Cô Trần rời đi khiến Thẩm Sơ Ngôn vô cùng khó chịu, dù sao cũng là bà chăm sóc anh lớn lên, xét về mặt nào đó, bà cũng là người thân của anh.
Ngày cô Trần đi, Thẩm Sơ Ngôn nắm chặt góc áo bà, khóc lóc ầm ĩ, cô Trần cũng rơi nước mắt, lên xe.
Trước khi đi, cô Trần cúi sát tai anh, thấp giọng nói: "Thiếu gia, cháu nhất định phải đồng ý với cô Trần, đừng nói con bé không phải em gái cháu nữa, nhất định không được nói. Đồng ý với cô Trần, sau này cố gắng hòa thuận với em cháu, đừng khiến con bé mất hứng..."
Thẩm Sơ Ngôn khóc đến mức thở không thông, đương nhiên bà nói gì cũng đồng ý.
Cô Trần không yên lòng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, rời đi.
Thẩm Sơ Ngôn quay đầu, thấy Thẩm Niệm Niệm đứng phía sau Phạm Nhã Trân, đang nhìn anh với gương mặt không biểu cảm.
Từ ánh mắt của cô ta, dường như Thẩm Sơ Ngôn có thể thấy được sự mừng thầm do mưu kế thực hiện được.
Thẩm Sơ Ngôn gần như là nhận định, tất cả đều do Thẩm Niệm Niệm chơi quỷ kế, là cô ta đuổi cô Trần đi!
Sau đó Thẩm Sơ Ngôn trưởng thành, cũng hiểu chuyện, những sự nghi ngờ và căm hận khi còn nhỏ cũng dần tan thành mây khói, anh học được cách bao dung và độ lượng, cũng học cách yêu thương và săn sóc.
Anh chưa từng hoài nghi Thẩm Niệm Niệm lần nữa, chưa từng, cho đến...hôm nay.
Hôm nay, cầm trên tay báo cáo giám định, đủ loại chuyện trong quá khứ trào dâng lần nữa, bao gồm chuyện cô Trần rời đi, bao gồm cái chết của chú mèo vàng Hòn Đá Nhỏ...
Sau lưng Thẩm Sơ Ngôn đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao năm đó cô Trần nói với anh câu kia, kêu anh đừng khiến em gái mất hứng, cũng đừng nói Thẩm Niệm Niệm không phải em gái mình nữa.
Không phải vì muốn dạy anh đạo đức tình cảm anh em, mà vì... Cô Trần lo cho anh!
Bà lo Thẩm Sơ Ngôn sẽ giống Hòn Đá Nhỏ, lọt vào tầm ngắm của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Sơ Ngôn cũng hiểu, cô Trần là bảo mẫu thấp cổ bé họng, không có tư cách đi hoài nghi thân phận của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, chỉ cần Thẩm Túc Sơn và Phạm Nhã Trân nhận định Thẩm Niệm Niệm là con gái họ, thì chính là như vậy!
Cho nên cô Trần lựa chọn rời đi.
Mà giờ Thẩm Sơ Ngôn đã gần ba mươi tuổi, cầm trong tay phần báo cáo giám định nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bẫng ra khỏi bệnh viện.
Anh không còn là đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, anh có dũng khí gánh vác chân tướng.
Thẩm Sơ Ngôn mở giấy niêm phong báo cáo giám định.
...
Ban đêm, Thẩm Niệm Niệm bừng bừng hứng thú về nhà, vọt vào phòng Thẩm Sơ Ngôn hô to: "Anh, em nói với bạn em hết rồi, đến lúc đó anh sẽ mời rất nhiều minh tinh đến tiệc sinh nhật..."
"Ủa?"
Trong phòng trống không, không có ai cả.
Thẩm Niệm Niệm nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, bình thường lúc này Thẩm Sơ Ngôn đã sớm về nhà.
Thẩm Niệm Niệm nhíu mày, muốn gọi cho Thẩm Sơ Ngôn.
Mà đúng lúc này, cô ta nhìn thấy trên bàn sách của Thẩm Sơ Ngôn, góc trái phía trên để một quyển Đồi gió hú nguyên tác tiếng Anh rất dày, mà giữa sách, hình như có kẹp thứ gì đó.
Thẩm Niệm Niệm tò mò đi qua, mở quyển sách.
Trong sách kẹp vài bức ảnh, lúc cô ta thấy rõ bề ngoài của cô bé trong bức ảnh, máu toàn thân lập tức dồn lên đỉnh đầu.
Trong lòng cô ta rét lạnh.
Đó là ảnh hồi nhỏ của cô ta! À, không, nói đúng ra, phải là ảnh của Tần Tiểu Lị lúc nhỏ.
Cô gái trong bức ảnh tựa như nước lũ và thú dữ, khiến Thẩm Niệm Niệm không ngừng lùi về sau.
Tần Tiểu Lị, Tần Tiểu Lị...
Không, cô ta không phải Tần Tiểu Lị, cô ta bài xích cái tên này, cô ta là Thẩm Niệm Niệm, là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Niệm!
Thẩm Niệm Niệm vấp phải ghế, ngã xuống đất, cô giúp việc ngoài cửa quan tâm hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
"Đừng vào!" Thẩm Niệm Niệm hét lớn, suýt nữa lạc giọng: "Không được vào!"
"Vâng."
Đám giúp việc cũng rất bất đắc dĩ, không vào thì không vào, kích động vậy làm gì?
Nhưng vị đại tiểu thư này, xưa nay có tố chất thần kinh, họ đã sớm tập thành thói quen.
Thẩm Niệm Niệm hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ta đứng lên, run rẩy kẹp bức ảnh vào sách, sau đó để quyển sách lại chỗ cũ.
Ra khỏi phòng, đám giúp việc đều nhìn cô ta, cô ta hung dữ nói: "Không được nói cho anh tôi rằng tôi từng vào phòng anh ấy!"
"Vâng, tiểu thư."
Thẩm Niệm Niệm về phòng của mình, run rẩy lấy điện thoại, gọi cho Văn Dương một cuộc.
...
/74
|