“Anh nói xem... nên tặng anh quà gì nhỉ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của Bạch Ký Minh, còn mang theo chút cảm giác biếng nhác - xin đừng hiểu nhầm, Liêu Duy Tín trong lòng rất rõ, người yêu lười biếng của anh nhất định là vừa ngủ trưa dậy, còn chưa tỉnh hẳn.
Có trời mới biết Bạch Ký Minh dạy học cái kiểu gì, chẳng lẽ cái trường rách nát đó sắp phải đóng cửa rồi ư? Bắt đầu từ tháng ba năm nay, cậu không phải dạy buổi chiều nữa. Có điều vào ngày đầu tiên Bạch Ký Minh không phải đi làm buổi chiều, Liêu Duy Tín đã được ăn món thịt kho tàu mà anh mơ tưởng lâu nay. Tức là, Bạch Ký Minh có nguyên một buổi chiều để chuẩn bị bữa tối cho anh - ừm, vậy cũng không tệ.
“Em tặng gì anh cũng thích.” Liêu Duy Tín cười, hoàn toàn không phải xã giao, Bạch Ký Minh là một người lạnh lùng, ngay cả sinh nhật mình còn chả buồn quan tâm, hôm nay lại nhớ ra sinh nhật anh, Liêu Duy Tín đã sung sướng lắm rồi.
“Ừm” Âm thanh kéo dài chứng tỏ Bạch Ký Minh đang suy nghĩ, cuối cùng cậu dứt khoát nói một câu: “Tối về nhà ăn con, sẽ tặng anh món quà anh thích nhất, nếu không thì còn gọi gì là quà sinh nhật nữa?”.
Được đấy chứ, Liêu Duy Tín cúp máy, trong lòng mãn nguyện vui sướng. Cái mà anh thích nhất, cậu làm sao mà biết được chứ? Liêu Duy Tín thầm nghĩ, đến mình còn không biết mình thích nhất cái gì nữa là. Thôi kệ, cứ để cậu làm gì cậu thích.
Hôm nay tan ca muộn hơn ngày thường một chút, bởi vì có một cuộc họp khẩn cấp sát giờ ra về, Liêu Duy Tín vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại. Bạch Ký Minh bình thản đáp: “ừm, cũng chẳng chuẩn bị gì đâu, không cần vội”. Liêu Duy Tín cúp máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Vào đến sân, phát hiện đèn trong biệt thự đều bật, chắc không phải là ăn tối trong ánh nến rồi, mà chắc Bạch Ký Minh cũng chẳng lãng mạn đến mức ấy. Đèn điện sáng trưng thế này, liệu sẽ có tiết mục gì đây? Liêu Duy Tín đỗ xe xong, bấm chuông hồi lâu cũng không thấy Bạch Ký Minh ra mở cửa, đành phải rút chiếc khóa tự mở.
Phòng khách không có người. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, trải ra nền nhà một lớp vàng óng. Nền nhà bằng gỗ màu thẫm, những vật dụng nguyên màu gỗ thô trong nhà, cùng rèm cửa màu vàng nhạt, tất cả hòa quyện làm căn phòng càng thêm ấm áp.
Liêu Duy Tín cúi xuống cởi giày, lúc này mới phát hiện trên tủ giày có một dòng chữ: “Quà đã chuẩn bị sẵn rồi, không thích thì thôi”.
Trời đất, Liêu Duy Tín phì cười, em còn chờ hỏi ỷ kiến anh nữa chắc? Định uy hiếp à? Dưới dòng chữ là một tờ giấy được gấp cẩn thận, anh đặt túi xách xuống, mở nó ra.
Đó là một bức ảnh được in ra từ máy tính, chắc bằng máy in laser nên mới rõ nét thế này. Bạch Ký Minh mặc một chiếc quần bó màu đen, đi bốt đen, áo sơ mi trắng, và áo ba lỗ bó sát màu đen, đeo thắt lưng bằng khổ to bên hông. Khoan đã, trong tay cậu là - roi da! Còn nữa còn nữa, thắt lưng có dắt một chiếc - còng số tám!
Liêu Duy Tín nghe thấy tim mình giật thót một cái, miệng run rẩy, không lẽ... không lẽ Bạch Ký Minh định... chơi trò SM với anh sao? - Nếu thế thì vô cùng phấn khích.
Nhưng mà - nói thật thì, bao lâu nay chỉ quen với hình tượng một Bạch Ký Minh gọn gàng hiền lành, lần đầu tiên nhìn cậu mặc trang phục ngầu thế này, quả thật - rất đẹp trai!Ở bên dưới còn có hai chữ: Nhà bếp.
Liêu Duy Tín thở dài một hơi, được thôi, địch xuất chiêu nào ta tiếp chiêu ấy, để xem Bạch Ký Minh định giở trò gì.
Nhà bếp ở ngay tầng một, bên ngoài là một khoảng trống rộng rãi, cạnh đó là bậc cầu thang dẫn đến sau vườn.
Liêu Duy Tín mở cửa nhà bếp, cúi xuống nhìn thấy ngay một chiếc roi da đặt trên sàn nhà, giống hệt cái trong ảnh.
Liêu Duy Tín cầm roi lên, bên dưới có một tờ giấy viết: Kéo rèm cửa.
Rèm cửa nhà bếp là một tấm rèm kéo, thường ngày được cuộn lại, đôi lúc hai người âu yếm nhau ở đây thì mới kéo xuống.
Liêu Duy Tín giật sợi dây thừng, rèm cửa lập tức buông xuống. Bức ảnh dính trên đó làm anh chết lặng người.
Bức ảnh rất lớn, hiện ra từng phần theo tốc độ hạ rèm, Bạch Ký Minh vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng chiếc quần da bó sát đã biến mất không dấu vết. Toàn thân cậu ướt sũng, tóc vẫn đang chảy nước. Chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, chỉ cài một khuy áo, có thể nhìn thấy chiếc cổ gợi cảm và nửa phần ngực trần.
Ảnh mắt cậu vẫn trong veo điềm tĩnh như thường, nhuốm chút ham muốn khó nói, nhưng bộ trang phục đó, tư thế đó, sự kích thích trào dâng, trêu chọc Liêu Duy Tín, làm anh không kháng cự nổi, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Mẹ kiếp, Liêu Duy Tín ngắm nhìn đôi chân thon dài của cậu, không nhịn được phải chửi một tiếng. Đột nhiên anh cảm thấy cổ họng khát khô, trong người bực bội vô cùng, đưa tay giằng cà vạt cởi áo khoác vứt xuống đất.
Anh cố kiềm chế trái tim đang đập điên loạn của mình, mới đọc được rõ ràng hai chữ cuối bức ảnh: Thư phòng.
Liêu Duy Tín dường như không thể chịu được nữa, cuống cuồng lao lên tầng, trên tay vẫn cầm sợi roi da.
Thư phòng rộng nhất trong tất cả các phòng, ba vách tường toàn sách là sách, và hai chiếc máy tính. Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, cũng thích đọc sách, có lần đã mua hơn một nghìn cuốn trên mạng, viết địa chỉ công ty Liêu Duy Tín, lúc nửa xe sách chuyển đến văn phòng làm việc của anh đã làm anh sợ thót tim.
Liêu Duy Tín lao vào thư phòng, tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy tấm ảnh nào nữa, quay phắt người thì phát hiện một chiếc máy tính đang bật. Anh di chuột, màn hình máy tính hiện lên một tấm ảnh nữa của Bạch Ký Minh.
Áo sơ mi trắng và giày da đều không còn nữa, trên người cậu chỉ còn mồi chiếc quần lót bằng da bó sát màu đen. Quan trọng hơn là, mẹ kiếp, cậu đang quỳ trên bàn đọc sách. Biểu cảm của Bạch Ký Minh vừa thản nhiên vừa điềm tĩnh, cậu vẫn đang chăm chú đọc sách! Mặc một cái quần gợi tình như thế, mà vẫn còn đọc sách?!
Liêu Duy Tín bất giác nuốt nước bọt, cái đồ xấu xa, cái đồ yêu tinh! Anh nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ muốn xé nát cậu đang xâm chiếm Liêu Duy Tín.
Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh, đế anh bắt được thì biết tay!
Liêu Duy Tín nhắm mắt thở sâu một hồi, ra sức trấn tĩnh bản thân, mới mở mắt ra đọc rõ ba chữ nhỏ viết trên tờ giấy đặt cạnh máy tính: Phòng chiếu phim.
Phòng chiếu phim là đích thân Bạch Ký Minh yêu cầu. Bởi vì cậu rất thích xem phim, nhưng lại không thích đến rạp. Thiết bị âm thanh và hệ thống cách âm trong phòng này đều đạt tiêu chuẩn tiên tiến nhất thế giới. Trong phòng còn có sô pha thoải mái cỡ lớn, phim được chiếu trực tiếp lên màn hình đối diện thông qua máy chiếu, chất lượng không thua kém rạp chiếu phim.
Nhưng lần này, trên màn hình hiện lên một bức ảnh của Bạch Ký Minh. Phông nền là chiếc giường cỡ đại trong phòng ngủ của hai người, Bạch Ký Minh đang nằm trên đó, chăn phủ hờ hững trên eo. Cậu nhắm mắt, thần sắc điềm tĩnh thanh thản. Nhưng, nhưng mà, Liêu Duy Tín nhìn thấy rõ ràng, một bàn tay của cậu đang giơ cao quá đầu, bị chiếc còng số tám khóa chặt với đầu giường.
Cậu giống như một vị thiên sứ bị đày xuống trần gian, à, không, là một tên ác quỷ mang bộ mặt thiên sứ, khao khát dẫn người ta vào con đường sa đọa. vẻ ngoài thuần khiết trong sáng, nhằm che giấu sự phóng đãng ngấm sâu vào xương cốt.
Từng tế bào trên người Liêu Duy Tín đều đang nháo nhác kêu gào tên cậu, Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh!
Anh thực sự không chịu đựng nổi sự tra tấn mê hoặc từng chút một này nữa, lao như bay đến cuối hành lang, trước cửa phòng ngủ của hai người.
Cửa phòng ngủ đóng kín, ở trên có dán tờ giấy có dòng chữ lớn: Em là món quà mà anh thích nhất phải không? Vậy thì hãy hưởng thụ hết mình đi. Sinh nhật vui vẻ!
Bốn chữ “hưởng thụ hết mình” đã hoàn toàn đánh tan chút kiềm chế cuối cùng của Liêu Duy Tín, anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa, anh đẩy mạnh cửa, lao tới...
Hoàn
Có trời mới biết Bạch Ký Minh dạy học cái kiểu gì, chẳng lẽ cái trường rách nát đó sắp phải đóng cửa rồi ư? Bắt đầu từ tháng ba năm nay, cậu không phải dạy buổi chiều nữa. Có điều vào ngày đầu tiên Bạch Ký Minh không phải đi làm buổi chiều, Liêu Duy Tín đã được ăn món thịt kho tàu mà anh mơ tưởng lâu nay. Tức là, Bạch Ký Minh có nguyên một buổi chiều để chuẩn bị bữa tối cho anh - ừm, vậy cũng không tệ.
“Em tặng gì anh cũng thích.” Liêu Duy Tín cười, hoàn toàn không phải xã giao, Bạch Ký Minh là một người lạnh lùng, ngay cả sinh nhật mình còn chả buồn quan tâm, hôm nay lại nhớ ra sinh nhật anh, Liêu Duy Tín đã sung sướng lắm rồi.
“Ừm” Âm thanh kéo dài chứng tỏ Bạch Ký Minh đang suy nghĩ, cuối cùng cậu dứt khoát nói một câu: “Tối về nhà ăn con, sẽ tặng anh món quà anh thích nhất, nếu không thì còn gọi gì là quà sinh nhật nữa?”.
Được đấy chứ, Liêu Duy Tín cúp máy, trong lòng mãn nguyện vui sướng. Cái mà anh thích nhất, cậu làm sao mà biết được chứ? Liêu Duy Tín thầm nghĩ, đến mình còn không biết mình thích nhất cái gì nữa là. Thôi kệ, cứ để cậu làm gì cậu thích.
Hôm nay tan ca muộn hơn ngày thường một chút, bởi vì có một cuộc họp khẩn cấp sát giờ ra về, Liêu Duy Tín vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại. Bạch Ký Minh bình thản đáp: “ừm, cũng chẳng chuẩn bị gì đâu, không cần vội”. Liêu Duy Tín cúp máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Vào đến sân, phát hiện đèn trong biệt thự đều bật, chắc không phải là ăn tối trong ánh nến rồi, mà chắc Bạch Ký Minh cũng chẳng lãng mạn đến mức ấy. Đèn điện sáng trưng thế này, liệu sẽ có tiết mục gì đây? Liêu Duy Tín đỗ xe xong, bấm chuông hồi lâu cũng không thấy Bạch Ký Minh ra mở cửa, đành phải rút chiếc khóa tự mở.
Phòng khách không có người. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, trải ra nền nhà một lớp vàng óng. Nền nhà bằng gỗ màu thẫm, những vật dụng nguyên màu gỗ thô trong nhà, cùng rèm cửa màu vàng nhạt, tất cả hòa quyện làm căn phòng càng thêm ấm áp.
Liêu Duy Tín cúi xuống cởi giày, lúc này mới phát hiện trên tủ giày có một dòng chữ: “Quà đã chuẩn bị sẵn rồi, không thích thì thôi”.
Trời đất, Liêu Duy Tín phì cười, em còn chờ hỏi ỷ kiến anh nữa chắc? Định uy hiếp à? Dưới dòng chữ là một tờ giấy được gấp cẩn thận, anh đặt túi xách xuống, mở nó ra.
Đó là một bức ảnh được in ra từ máy tính, chắc bằng máy in laser nên mới rõ nét thế này. Bạch Ký Minh mặc một chiếc quần bó màu đen, đi bốt đen, áo sơ mi trắng, và áo ba lỗ bó sát màu đen, đeo thắt lưng bằng khổ to bên hông. Khoan đã, trong tay cậu là - roi da! Còn nữa còn nữa, thắt lưng có dắt một chiếc - còng số tám!
Liêu Duy Tín nghe thấy tim mình giật thót một cái, miệng run rẩy, không lẽ... không lẽ Bạch Ký Minh định... chơi trò SM với anh sao? - Nếu thế thì vô cùng phấn khích.
Nhưng mà - nói thật thì, bao lâu nay chỉ quen với hình tượng một Bạch Ký Minh gọn gàng hiền lành, lần đầu tiên nhìn cậu mặc trang phục ngầu thế này, quả thật - rất đẹp trai!Ở bên dưới còn có hai chữ: Nhà bếp.
Liêu Duy Tín thở dài một hơi, được thôi, địch xuất chiêu nào ta tiếp chiêu ấy, để xem Bạch Ký Minh định giở trò gì.
Nhà bếp ở ngay tầng một, bên ngoài là một khoảng trống rộng rãi, cạnh đó là bậc cầu thang dẫn đến sau vườn.
Liêu Duy Tín mở cửa nhà bếp, cúi xuống nhìn thấy ngay một chiếc roi da đặt trên sàn nhà, giống hệt cái trong ảnh.
Liêu Duy Tín cầm roi lên, bên dưới có một tờ giấy viết: Kéo rèm cửa.
Rèm cửa nhà bếp là một tấm rèm kéo, thường ngày được cuộn lại, đôi lúc hai người âu yếm nhau ở đây thì mới kéo xuống.
Liêu Duy Tín giật sợi dây thừng, rèm cửa lập tức buông xuống. Bức ảnh dính trên đó làm anh chết lặng người.
Bức ảnh rất lớn, hiện ra từng phần theo tốc độ hạ rèm, Bạch Ký Minh vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng chiếc quần da bó sát đã biến mất không dấu vết. Toàn thân cậu ướt sũng, tóc vẫn đang chảy nước. Chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, chỉ cài một khuy áo, có thể nhìn thấy chiếc cổ gợi cảm và nửa phần ngực trần.
Ảnh mắt cậu vẫn trong veo điềm tĩnh như thường, nhuốm chút ham muốn khó nói, nhưng bộ trang phục đó, tư thế đó, sự kích thích trào dâng, trêu chọc Liêu Duy Tín, làm anh không kháng cự nổi, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Mẹ kiếp, Liêu Duy Tín ngắm nhìn đôi chân thon dài của cậu, không nhịn được phải chửi một tiếng. Đột nhiên anh cảm thấy cổ họng khát khô, trong người bực bội vô cùng, đưa tay giằng cà vạt cởi áo khoác vứt xuống đất.
Anh cố kiềm chế trái tim đang đập điên loạn của mình, mới đọc được rõ ràng hai chữ cuối bức ảnh: Thư phòng.
Liêu Duy Tín dường như không thể chịu được nữa, cuống cuồng lao lên tầng, trên tay vẫn cầm sợi roi da.
Thư phòng rộng nhất trong tất cả các phòng, ba vách tường toàn sách là sách, và hai chiếc máy tính. Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, cũng thích đọc sách, có lần đã mua hơn một nghìn cuốn trên mạng, viết địa chỉ công ty Liêu Duy Tín, lúc nửa xe sách chuyển đến văn phòng làm việc của anh đã làm anh sợ thót tim.
Liêu Duy Tín lao vào thư phòng, tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy tấm ảnh nào nữa, quay phắt người thì phát hiện một chiếc máy tính đang bật. Anh di chuột, màn hình máy tính hiện lên một tấm ảnh nữa của Bạch Ký Minh.
Áo sơ mi trắng và giày da đều không còn nữa, trên người cậu chỉ còn mồi chiếc quần lót bằng da bó sát màu đen. Quan trọng hơn là, mẹ kiếp, cậu đang quỳ trên bàn đọc sách. Biểu cảm của Bạch Ký Minh vừa thản nhiên vừa điềm tĩnh, cậu vẫn đang chăm chú đọc sách! Mặc một cái quần gợi tình như thế, mà vẫn còn đọc sách?!
Liêu Duy Tín bất giác nuốt nước bọt, cái đồ xấu xa, cái đồ yêu tinh! Anh nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ muốn xé nát cậu đang xâm chiếm Liêu Duy Tín.
Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh, đế anh bắt được thì biết tay!
Liêu Duy Tín nhắm mắt thở sâu một hồi, ra sức trấn tĩnh bản thân, mới mở mắt ra đọc rõ ba chữ nhỏ viết trên tờ giấy đặt cạnh máy tính: Phòng chiếu phim.
Phòng chiếu phim là đích thân Bạch Ký Minh yêu cầu. Bởi vì cậu rất thích xem phim, nhưng lại không thích đến rạp. Thiết bị âm thanh và hệ thống cách âm trong phòng này đều đạt tiêu chuẩn tiên tiến nhất thế giới. Trong phòng còn có sô pha thoải mái cỡ lớn, phim được chiếu trực tiếp lên màn hình đối diện thông qua máy chiếu, chất lượng không thua kém rạp chiếu phim.
Nhưng lần này, trên màn hình hiện lên một bức ảnh của Bạch Ký Minh. Phông nền là chiếc giường cỡ đại trong phòng ngủ của hai người, Bạch Ký Minh đang nằm trên đó, chăn phủ hờ hững trên eo. Cậu nhắm mắt, thần sắc điềm tĩnh thanh thản. Nhưng, nhưng mà, Liêu Duy Tín nhìn thấy rõ ràng, một bàn tay của cậu đang giơ cao quá đầu, bị chiếc còng số tám khóa chặt với đầu giường.
Cậu giống như một vị thiên sứ bị đày xuống trần gian, à, không, là một tên ác quỷ mang bộ mặt thiên sứ, khao khát dẫn người ta vào con đường sa đọa. vẻ ngoài thuần khiết trong sáng, nhằm che giấu sự phóng đãng ngấm sâu vào xương cốt.
Từng tế bào trên người Liêu Duy Tín đều đang nháo nhác kêu gào tên cậu, Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh!
Anh thực sự không chịu đựng nổi sự tra tấn mê hoặc từng chút một này nữa, lao như bay đến cuối hành lang, trước cửa phòng ngủ của hai người.
Cửa phòng ngủ đóng kín, ở trên có dán tờ giấy có dòng chữ lớn: Em là món quà mà anh thích nhất phải không? Vậy thì hãy hưởng thụ hết mình đi. Sinh nhật vui vẻ!
Bốn chữ “hưởng thụ hết mình” đã hoàn toàn đánh tan chút kiềm chế cuối cùng của Liêu Duy Tín, anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa, anh đẩy mạnh cửa, lao tới...
Hoàn
/39
|