(Chương hơi nhiều ngôn ngữ bóng đá nên các bạn chịu khó chút nha!) Tôi đi rửa mặt rồi lôi sách vở ra làm ba bài Hóa lúc sáng. Nó không khó nhằn lắm, nhưng bài cuối có một chỗ thâm lắm. Đại khái là khi kết thúc phản ứng sẽ có kết tủa, nếu chất tham gia dư nó sẽ phản ứng tiếp tạo ra sản phẩm mới. Rồi sau đó là bốc lọ nọ đổi sang lọ kia. Thực hiện hai lần như thế thì nó sẽ phản ứng chéo. Năm lớp chín thì thầy cô dạy tôi phương pháp giải sơ đồ chéo áp dụng thành công cho những bài này. Tôi áp dụng ngay. Mất khoảng một tiếng sau khi ra soát lại chỉnh chu tôi vươn vai một cái sắp xếp lại sách vở mai đi học.
Nghĩ lại hồi sáng, cái nhìn của nhỏ Lớp Phó lúc tôi giải xong bài Hóa là thế nào nhỉ? Đôi mắt to, tròn trong cái nhìn có một chút ngạc nhiên, một chút khâm phục và một chút e thẹn. Để ý kĩ em ấy phải nói là tuyệt vời. Không phải con gái lớp 10 nào cũng có được cái rực rỡ đó.
Bình thường khi vào lớp 10 con gái bắt đầu bộc lộ những nét hấp dẫn phái mạnh của mình. Có những cô gái phát triển sớm thì họ sẽ phô những đường nét quyến rũ mà tạo hóa ban cho họ. Nhưng ở cô Lớp Phó của tôi lại là một chút gì đó nóng bỏng của cái nhìn quyến rũ, một chút trong sáng của tuổi cắp sách đến trường và có thêm một chút e ấp của cái gọi là con gái trong đôi mắt. Tuyệt vời đó chứ nhỉ?
Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa. Từ trước đến giờ tôi chỉ là thằng ham ăn, ham ngủ. Đặc sệt cái đầu là tính khí vẫn trẻ con chứ có chút rung rinh nào đâu.
Ý mà hồi lớp 9 có đấy chứ? Nhưng đó chỉ là chút thích thú thôi chứ không phải ngồi ngẩn ngơ như bây giờ. Đang miên man suy nghĩ về cô gái xinh nhất nhì trong lớp thì tiếng chuông đồng hồ làm tôi giật mình. Tôi khẽ mỉm cười và trở về với thực tại. Phải chăng tâm lý con người chuyển biến theo độ tuổi. Và cái tuổi đó là cái tuổi “ Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.”
Lên nhà trên, tôi nhét một chiếc đĩa vào trong đầu CD. Hôm nay đổi món nghe Westlife. Phải công nhận là nhóm này có những bài hát hay lắm, nhất là cái Album Vol 1 của họ nghe chất lắm. Vừa nghe vừa lắc lư cái đầu theo nhịp nhạc, đúng là lúc thư giãn nghe nhạc “vào” khôn siết.
Đến 5h30 chiều cũng là lúc hết đĩa tôi xách đôi giầy và ra sân bóng. Trời tháng 9 vẫn nắng điên người, phơi nắng một lúc là chết cháy. Lác đác có vài ba thằng đến rồi nhưng tuyệt nhiên chưa có thấy thằng ôn thần Dũng đâu. Thôi ông thần này lại ngủ quên rồi. Tôi lầm bẩm chửi rủa nó.
Sân vận động, nơi chúng tôi đá đây không rộng lắm. Chiều dài được khoảng 70m còn chiều rộng là khoảng 45m. Nói chung đá “bảy người” thì tạm, hơi đuối còn đá “tám người” thì đẹp. Đôi khi thiếu người thì đành phải đá “bảy” chứ biết sao? Không biết bao nhiêu kỉ niệm ở đây vẫn theo tôi từng ấy năm ấy.
Chờ một lúc thì đám bạn tôi đến đầy đủ. Hôm nay được khoảng chục thằng toàn hảo thủ của. Duy chỉ có thằng thủ môn tên Hoàng là hơi “tù” còn lại mấy huynh đệ đều ngon giai và giầy tất đầy đủ hết. Chiến hết mình vụ này.
Chúng tôi đá bảy người một bên. Thế là vừa xinh cho một đội hình chiến thắng. Thằng Hoàng vẫn thủ môn. Tôi vẫn đá trụ ngay trên trước ba thằng hậu vệ. Cái lợi thế ở vị trí này thì ít nhưng khó khăn thì rất nhiều.
Thứ nhất là phải đá ngay trên hậu vệ “thòng” (hậu vệ thấp nhất trong bóng đá bảy người), dẫm chân nhau là điều tối kị trong bóng đá. Tôi rất có thể sẽ dẫm chân với thằng hậu vệ kia. Nhưng ngược lại, nếu hai thằng này lên xuống và bọc lót cho nhau tốt thì nó là cặp phòng ngự kinh khủng đối với mọi hàng tiền đạo.
Mourinho từng nói nếu gặp hai hậu vệ này bạn chỉ còn nước tạt cánh đánh đầu và nếu tạt cánh không hiệu quả thì bạn nên chấp nhận một kết quả hòa hoặc tệ hơn là thua bẽ mặt.
Thứ hai nữa đá vị trí này là chân cẳng và thể lực phải tốt. Lên lên, xuống xuống liên tục nếu không có thể lực tốt thì cực kì khó khăn.
Thứ ba là phải có kĩ thuật cá nhân tương đối tốt, có khả năng rê dắt, cầm bóng và có những đường chuyền sắc nước ra hai cánh cho hai tiền đạo. Rất may cho tôi là có thằng Dũng ở cánh, nó đá với tôi khá ăn ý. Nó thường lùi xuống hỗ trợ cho tôi để thằng còn lại đẩy lên cao hẳn lên.
Nhưng một khi khắc phục được các nhược điểm trên thì bạn sẽ là linh hồn của cả đội bóng. Trên thế giới có hai cầu thủ theo tôi đánh giá đá vị trí này tuyệt vời nhất đó là Xabi Alonso và Pirlo.
- Đội hình vẫn như cũ nhưng có điều là thằng Dũng thường xuyên lui về với tao vì tao nhìn thấy bên kia có thằng mới lạ lắm mà chân cẳng nó cũng được đấy. – Tôi nói với toàn đội.
- Ok! – Cả đội nhất trí.
Tôi cắt cử người theo kèm từng người bên kia, cách thằng Dũng bó vào trong như thế nào và thằng hậu vệ biên dâng lên thế nào. Còn thằng chân Sắt bên kia là của tôi không thằng nào được động đến. Riêng thằng người mới kia để test giò nó lúc đầu xem thế nào rồi bắt đầu sẽ có chiến thuật hợp lý.
Đúng như tôi dự đoán. Thằng chân Sắt vẫn đá giữa sân và như kiểu tôi và nó có thâm thù đại hận. Còn thằng người mới không được vào sân ở lúc đầu.
Cuộc thư hùng bắt đầu.
Bên xóm trên cầm bóng trước. Bọn nó chuyền cho nhau ở sân nhà rồi bóng đến chân thằng sân Sắt. Nó đảo chân qua được thằng Dũng khi thằng Dũng đang theo người gây sức ép. Nó dốc bóng tầm ba bước chân thì tung một đường chọc dài để thằng tiền đạo của nó băng xuống.
Đúng lúc đó thằng hậu vệ sau tôi từ đằng sau chạy về bên trái và tôi lùi sang bên phải đón bóng. Thằng tiền đạo bên kia bật quả bóng xuống cho thằng cánh phải và thế là bóng đến chân tôi. Tôi dự liệu đường bóng này lâu lắm rồi và thế ấy người ta gọi với cái tên thân mật là: “ Đại Bàng Vồ Chuột.” Khà Khà….
Bóng trong chân tôi đơn giản mà hiểu quả. Mọi người bắt đầu hiểu rằng không phải tự nhiên mà tôi được gọi lên cụm các trường cấp 2 để tập đội bóng. Tôi lắc người qua được một thằng và đối mặt với thằng chân Sắt. Phải nói thằng này nó không kém tôi về khả năng mà có khi còn hơn. Pha bóng vừa rồi chẳng qua chúng tôi bắt bài thằng tiền đạo thôi chứ phải chân nó có lẽ đã khác.
Tôi thấy rằng thằng này nó không dễ xơi tí nào. Chân nó mở không rộng để tránh xỏ kim, đứng hơi chéo người nghiêng về phía có cầu bên tôi nhằm tránh tôi chọc khe và tiện bề theo đó lao xuống khi tôi định đột phá. Tư duy thằng này không tồi. Thằng hậu vệ biên bên tôi bắt đầu xin bóng, tôi chuyền ngay và đồng thời chỉ tay lại ngay đằng sau nó. Như hiểu ý nó bật lại một nhịp làm khoảng cách giữa tôi và thằng chân Sắt được giãn. Tôi thoải mái đưa đường chuyền lên trên khi thằng Dũng đang chạy chéo sân và cái chân trái thần thánh của nó lên tiếng. 1-0 cho bên tôi sau pha kiến tạo đẳng cấp…. hề hề.
- Mày chuyền được đấy.- Nó đập tay tôi cái đốp.
Tôi chỉ cười và không trả lời nó. Hiệp một kết thúc khi chúng tôi có 2 bàn lưng vốn. Bàn sau là bàn bi hài khi thằng hậu vệ cánh bên nó chuyền về rồi thằng thủ môn lóng ngóng thế nào khi để thằng Dũng cướp bóng. Thằng Dũng cũng không vừa khi nó đảo chân mấy lần rồi chuyền cho thằng tiền đạo còn lại xử lý.
Nghĩ lại hồi sáng, cái nhìn của nhỏ Lớp Phó lúc tôi giải xong bài Hóa là thế nào nhỉ? Đôi mắt to, tròn trong cái nhìn có một chút ngạc nhiên, một chút khâm phục và một chút e thẹn. Để ý kĩ em ấy phải nói là tuyệt vời. Không phải con gái lớp 10 nào cũng có được cái rực rỡ đó.
Bình thường khi vào lớp 10 con gái bắt đầu bộc lộ những nét hấp dẫn phái mạnh của mình. Có những cô gái phát triển sớm thì họ sẽ phô những đường nét quyến rũ mà tạo hóa ban cho họ. Nhưng ở cô Lớp Phó của tôi lại là một chút gì đó nóng bỏng của cái nhìn quyến rũ, một chút trong sáng của tuổi cắp sách đến trường và có thêm một chút e ấp của cái gọi là con gái trong đôi mắt. Tuyệt vời đó chứ nhỉ?
Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa. Từ trước đến giờ tôi chỉ là thằng ham ăn, ham ngủ. Đặc sệt cái đầu là tính khí vẫn trẻ con chứ có chút rung rinh nào đâu.
Ý mà hồi lớp 9 có đấy chứ? Nhưng đó chỉ là chút thích thú thôi chứ không phải ngồi ngẩn ngơ như bây giờ. Đang miên man suy nghĩ về cô gái xinh nhất nhì trong lớp thì tiếng chuông đồng hồ làm tôi giật mình. Tôi khẽ mỉm cười và trở về với thực tại. Phải chăng tâm lý con người chuyển biến theo độ tuổi. Và cái tuổi đó là cái tuổi “ Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.”
Lên nhà trên, tôi nhét một chiếc đĩa vào trong đầu CD. Hôm nay đổi món nghe Westlife. Phải công nhận là nhóm này có những bài hát hay lắm, nhất là cái Album Vol 1 của họ nghe chất lắm. Vừa nghe vừa lắc lư cái đầu theo nhịp nhạc, đúng là lúc thư giãn nghe nhạc “vào” khôn siết.
Đến 5h30 chiều cũng là lúc hết đĩa tôi xách đôi giầy và ra sân bóng. Trời tháng 9 vẫn nắng điên người, phơi nắng một lúc là chết cháy. Lác đác có vài ba thằng đến rồi nhưng tuyệt nhiên chưa có thấy thằng ôn thần Dũng đâu. Thôi ông thần này lại ngủ quên rồi. Tôi lầm bẩm chửi rủa nó.
Sân vận động, nơi chúng tôi đá đây không rộng lắm. Chiều dài được khoảng 70m còn chiều rộng là khoảng 45m. Nói chung đá “bảy người” thì tạm, hơi đuối còn đá “tám người” thì đẹp. Đôi khi thiếu người thì đành phải đá “bảy” chứ biết sao? Không biết bao nhiêu kỉ niệm ở đây vẫn theo tôi từng ấy năm ấy.
Chờ một lúc thì đám bạn tôi đến đầy đủ. Hôm nay được khoảng chục thằng toàn hảo thủ của. Duy chỉ có thằng thủ môn tên Hoàng là hơi “tù” còn lại mấy huynh đệ đều ngon giai và giầy tất đầy đủ hết. Chiến hết mình vụ này.
Chúng tôi đá bảy người một bên. Thế là vừa xinh cho một đội hình chiến thắng. Thằng Hoàng vẫn thủ môn. Tôi vẫn đá trụ ngay trên trước ba thằng hậu vệ. Cái lợi thế ở vị trí này thì ít nhưng khó khăn thì rất nhiều.
Thứ nhất là phải đá ngay trên hậu vệ “thòng” (hậu vệ thấp nhất trong bóng đá bảy người), dẫm chân nhau là điều tối kị trong bóng đá. Tôi rất có thể sẽ dẫm chân với thằng hậu vệ kia. Nhưng ngược lại, nếu hai thằng này lên xuống và bọc lót cho nhau tốt thì nó là cặp phòng ngự kinh khủng đối với mọi hàng tiền đạo.
Mourinho từng nói nếu gặp hai hậu vệ này bạn chỉ còn nước tạt cánh đánh đầu và nếu tạt cánh không hiệu quả thì bạn nên chấp nhận một kết quả hòa hoặc tệ hơn là thua bẽ mặt.
Thứ hai nữa đá vị trí này là chân cẳng và thể lực phải tốt. Lên lên, xuống xuống liên tục nếu không có thể lực tốt thì cực kì khó khăn.
Thứ ba là phải có kĩ thuật cá nhân tương đối tốt, có khả năng rê dắt, cầm bóng và có những đường chuyền sắc nước ra hai cánh cho hai tiền đạo. Rất may cho tôi là có thằng Dũng ở cánh, nó đá với tôi khá ăn ý. Nó thường lùi xuống hỗ trợ cho tôi để thằng còn lại đẩy lên cao hẳn lên.
Nhưng một khi khắc phục được các nhược điểm trên thì bạn sẽ là linh hồn của cả đội bóng. Trên thế giới có hai cầu thủ theo tôi đánh giá đá vị trí này tuyệt vời nhất đó là Xabi Alonso và Pirlo.
- Đội hình vẫn như cũ nhưng có điều là thằng Dũng thường xuyên lui về với tao vì tao nhìn thấy bên kia có thằng mới lạ lắm mà chân cẳng nó cũng được đấy. – Tôi nói với toàn đội.
- Ok! – Cả đội nhất trí.
Tôi cắt cử người theo kèm từng người bên kia, cách thằng Dũng bó vào trong như thế nào và thằng hậu vệ biên dâng lên thế nào. Còn thằng chân Sắt bên kia là của tôi không thằng nào được động đến. Riêng thằng người mới kia để test giò nó lúc đầu xem thế nào rồi bắt đầu sẽ có chiến thuật hợp lý.
Đúng như tôi dự đoán. Thằng chân Sắt vẫn đá giữa sân và như kiểu tôi và nó có thâm thù đại hận. Còn thằng người mới không được vào sân ở lúc đầu.
Cuộc thư hùng bắt đầu.
Bên xóm trên cầm bóng trước. Bọn nó chuyền cho nhau ở sân nhà rồi bóng đến chân thằng sân Sắt. Nó đảo chân qua được thằng Dũng khi thằng Dũng đang theo người gây sức ép. Nó dốc bóng tầm ba bước chân thì tung một đường chọc dài để thằng tiền đạo của nó băng xuống.
Đúng lúc đó thằng hậu vệ sau tôi từ đằng sau chạy về bên trái và tôi lùi sang bên phải đón bóng. Thằng tiền đạo bên kia bật quả bóng xuống cho thằng cánh phải và thế là bóng đến chân tôi. Tôi dự liệu đường bóng này lâu lắm rồi và thế ấy người ta gọi với cái tên thân mật là: “ Đại Bàng Vồ Chuột.” Khà Khà….
Bóng trong chân tôi đơn giản mà hiểu quả. Mọi người bắt đầu hiểu rằng không phải tự nhiên mà tôi được gọi lên cụm các trường cấp 2 để tập đội bóng. Tôi lắc người qua được một thằng và đối mặt với thằng chân Sắt. Phải nói thằng này nó không kém tôi về khả năng mà có khi còn hơn. Pha bóng vừa rồi chẳng qua chúng tôi bắt bài thằng tiền đạo thôi chứ phải chân nó có lẽ đã khác.
Tôi thấy rằng thằng này nó không dễ xơi tí nào. Chân nó mở không rộng để tránh xỏ kim, đứng hơi chéo người nghiêng về phía có cầu bên tôi nhằm tránh tôi chọc khe và tiện bề theo đó lao xuống khi tôi định đột phá. Tư duy thằng này không tồi. Thằng hậu vệ biên bên tôi bắt đầu xin bóng, tôi chuyền ngay và đồng thời chỉ tay lại ngay đằng sau nó. Như hiểu ý nó bật lại một nhịp làm khoảng cách giữa tôi và thằng chân Sắt được giãn. Tôi thoải mái đưa đường chuyền lên trên khi thằng Dũng đang chạy chéo sân và cái chân trái thần thánh của nó lên tiếng. 1-0 cho bên tôi sau pha kiến tạo đẳng cấp…. hề hề.
- Mày chuyền được đấy.- Nó đập tay tôi cái đốp.
Tôi chỉ cười và không trả lời nó. Hiệp một kết thúc khi chúng tôi có 2 bàn lưng vốn. Bàn sau là bàn bi hài khi thằng hậu vệ cánh bên nó chuyền về rồi thằng thủ môn lóng ngóng thế nào khi để thằng Dũng cướp bóng. Thằng Dũng cũng không vừa khi nó đảo chân mấy lần rồi chuyền cho thằng tiền đạo còn lại xử lý.
/90
|