Chúng tôi chuẩn bị vào kì thi học kì 1. Ai cũng cuống cuồng với việc học. Năm nay chúng tôi thi 4 môn còn các môn khác sẽ làm bài kiểm tra kết thúc học kì. Bốn môn này là Toán, Văn, Anh và Hóa. Hai môn tủ còn 2 môn chết tiết chắc nhăn răng.
- Mày làm được nhiều đề cương Văn chưa? – Thằng Dũng vô vai tôi.
- Được chữ nào đâu, dang học tiếng Anh. – Tôi uể oải.
- Căng nhỉ, thì chẳng giới hạn thì bố ai mà học được.
- Tao hơn vẹo gì mày. Giờ sống thoi thóp cho đến lúc thi.
- Đành vậy. Mà mày có kiếm được kèo đá bóng nào không chứ tao đang ngứa chân lắm á.
- Thi thì không thi bóng với bánh. Thi xong tao gạ lớp bên cạnh đá.
- Ngon đấy, mà lớp mình lèo khà lèo khèo thế này thì sao đá được.
- Có chân chuyền hàng sịn đây mà mày phải sợ á.
- Không tin tưởng mày được, phải có CR Dũng đây thì các chú mới yên tâm mà thắng được.
- Chú nên nhớ chú chỉ mới là tài năng trẻ của M.U thôi chứ anh là đẳng cấp thế giới á, chú biết người ta gọi anh là gì không?
- Không quan tâm.
- Chảnh thế á?
- Chứ gọi là gì?
- Zidane của Việt Nam chứ gì? Mày không biết cầu thủ Zidane thật cũng chỉ là Mạnh Tuấn của Pháp thôi à.
- Lạy bố, bố nói phét còn hơn rồng. Tao đi chơi dây, mày đi ra ngoài kia tí không!
- Không, lạnh. Tao ngủ đây.
Rồi tôi gục mặt xuống bàn chờ trống vào học. Cứ thi là tôi thấy chán chẳng muốn học tẹo nào. Học mấy cái môn Toán, Lý, Hóa nó có hứng chứ cái môn Văn nó làm sao ấy. Văn mình kém, không ăn thua.
- Làm gì mà dũng sĩ của ta nằm gục thế này? – Có người lay lay tôi.
- Đứa nào, đứa nào động vào cậu đấy, bỏ ra không cậu yêu mày đấy.
- Cậu với ai? – Vẫn tiếp tục lay.
- Cậu cảnh báo mày rồi á, tao chuyển từ yêu sang muốn chôn sống mày á.
- Hâm.
Người đó không lay nữa mà vỗ vào đầu mình cái. Bố đánh đau không bằng bạn xoa đầu. Láo thật.
Tôi ngẩng mặt lên thì thiên thần áo trắng Ngọc Ánh nguýt dài một cái rồi quay lên phía trước kiêu kì.Hôm nay thái độ lạ nhỉ? Tự nhiên lay vai người ta rồi hỏi châm chọc. Khác hẳn với Ánh của ngày hôm qua.
Tôi rời chỗ lân la đến Ánh hỏi xem có niềm vui gì mà thay đổi thái độ thế này, có khi làm nàng vui nàng lại cho cái đề cương Văn. Một mũi tên trúng ba bốn cái đích thì sướng. Hé hé.
- Này này người đẹp dỗi à. – Tôi ghệ người bên cạnh Ánh.
- Thèm vào dỗi.
- Rõ ràng là đang dỗi.
- Không phải. – Ánh quay lưng về phía tôi.
- Này này, nhất dỗi nhì giận là mất xinh nhiều lắm á.
- Xinh hay không kệ người ta.
- Há há, thế là đang dỗi rồi. – Tôi vỗ đùi cười như thằng dại.
- Ông dạo này là hơi bị quá trớn nhá, cứ trêu người ta thôi. – Mặt Ánh đỏ bừng.
- Ai bảo người ta đang buồn ngủ cứ chọc người ta cơ.
- Lần sau ứ thèm hỏi nữa.
- Thôi mà, mặt đỏ hết lên rồi kìa, như quả gấc luôn.
- Thật á. – Ánh đưa tay lên xoa má.
- Đùa đấy.
- Ghét.
Nói rồi Ánh đấm một cái vào vai tôi, còn tôi lại bật ngửa người về phía sau cười như thằng dại thêm lần nữa. Lần này có lẽ giận thật á, nhưng hôm nay ma nhập hay sao mà dễ thương đến lạ kì. Chả bù cho mọi ngày, hỏi thì cứ cắm tăm, thỉnh thoảng gật đầu cái.
- Sao lên đây có chuyện gì nhờ vả? – Ánh bắt thóp.
- Không, thấy hôm nay xinh quá định cắn cái mà bị người ta dỗi. – Tôi tảng lờ quay đi.
- Cho cắn chỉ sợ có người bị ghen tát lệch mặt. – Ánh quay qua liếc xéo.
- Ơ thế là cho cắn thật à, nào lại đây cưng. – Tôi quay qua trêu thật.
- Hâm à, không có đâu.
Ánh né người về phía kia làm tôi hẫng người tí nữa ngã về phía người nàng, may mà trụ lực của mình tốt không thì toi. Là đàn ông là không được giật mình trước gái xinh. Mình phục mình quá cơ. Hé hé.
Tiếng trống vang lên, mọi người cùng nhau vào lớp tôi tạm biệt Ánh về với chỗ quen thuộc của mình ngồi cạnh tình yêu của tôi. Lúc ngồi bên Ánh cảm giác khác lạ lắm, nó em ái, nhẹ nhàng, như mình tìm được chỗ yên bình cho tâm hồn. Trái ngược hoàn toàn khi ngồi cạnh, nói chuyện với Xuân. Bên Xuân là cái gì đó ngọt ngào đôi lúc lại vui vẻ giúp mình hăng hái hơn. Người ta bảo tìm về bên vợ là tìm về nơi yên bình, tìm về cảm giác của gia đình. Mình lạ thật.
Tiết đầu tiên học chẳng có cái vẹo gì khi thầy cô lại cho tự học, ngồi ôn lại kiến thức chuẩn bị thi.
- Xuân! Anh bảo. – Tôi quay qua kéo tay áo Xuân lúc giờ giải lao.
- Ai là Anh? Cảnh cáo mấy lần rồi nhá.
- Thế không là Anh thì là cái gì?
- Là gì tự hiểu. Hix – Nàng nguýt dài.
- Thôi không đùa nữa, vào chủ đề chính này. Làm được nhiều đề cương Văn chưa? – Tôi hỏi.
- Làm được kha khá rồi, cơ mà không biết thi vào phần nữa.
- Vậy làm đi, lúc nào Tuấn mượn chứ Tuấn không biết làm thế nào nữa á.
- Uhm, để xem thái độ thế nào đã? – Lại bắt đầu đùa cợt.
- Thế nào là thế nào?
- Phải ngoan!
- Ngoan như thế nào?
- Phải đưa đón đúng giờ, không bắng nhắng với cô khác.
Xuân nói mà tôi giật mình mà bên trên mình Ánh cũng có dấu hiện giật mình cái thót. Chẳng lẽ con mẹ hàng lươn này nó nhìn thấy cái lúc mình đùa với Ánh. Máu ghen của sư tử thì nó khủng khiếp lắm, nuốt trọn vẹn mình vào miệng ngấu nghiễn rồi nếu không thích thì nhả ra. Sư tử.
- Bắng nhắng với cô nào đâu.
- Có thật không? – Xuân trừng mắt.
- Mày làm được nhiều đề cương Văn chưa? – Thằng Dũng vô vai tôi.
- Được chữ nào đâu, dang học tiếng Anh. – Tôi uể oải.
- Căng nhỉ, thì chẳng giới hạn thì bố ai mà học được.
- Tao hơn vẹo gì mày. Giờ sống thoi thóp cho đến lúc thi.
- Đành vậy. Mà mày có kiếm được kèo đá bóng nào không chứ tao đang ngứa chân lắm á.
- Thi thì không thi bóng với bánh. Thi xong tao gạ lớp bên cạnh đá.
- Ngon đấy, mà lớp mình lèo khà lèo khèo thế này thì sao đá được.
- Có chân chuyền hàng sịn đây mà mày phải sợ á.
- Không tin tưởng mày được, phải có CR Dũng đây thì các chú mới yên tâm mà thắng được.
- Chú nên nhớ chú chỉ mới là tài năng trẻ của M.U thôi chứ anh là đẳng cấp thế giới á, chú biết người ta gọi anh là gì không?
- Không quan tâm.
- Chảnh thế á?
- Chứ gọi là gì?
- Zidane của Việt Nam chứ gì? Mày không biết cầu thủ Zidane thật cũng chỉ là Mạnh Tuấn của Pháp thôi à.
- Lạy bố, bố nói phét còn hơn rồng. Tao đi chơi dây, mày đi ra ngoài kia tí không!
- Không, lạnh. Tao ngủ đây.
Rồi tôi gục mặt xuống bàn chờ trống vào học. Cứ thi là tôi thấy chán chẳng muốn học tẹo nào. Học mấy cái môn Toán, Lý, Hóa nó có hứng chứ cái môn Văn nó làm sao ấy. Văn mình kém, không ăn thua.
- Làm gì mà dũng sĩ của ta nằm gục thế này? – Có người lay lay tôi.
- Đứa nào, đứa nào động vào cậu đấy, bỏ ra không cậu yêu mày đấy.
- Cậu với ai? – Vẫn tiếp tục lay.
- Cậu cảnh báo mày rồi á, tao chuyển từ yêu sang muốn chôn sống mày á.
- Hâm.
Người đó không lay nữa mà vỗ vào đầu mình cái. Bố đánh đau không bằng bạn xoa đầu. Láo thật.
Tôi ngẩng mặt lên thì thiên thần áo trắng Ngọc Ánh nguýt dài một cái rồi quay lên phía trước kiêu kì.Hôm nay thái độ lạ nhỉ? Tự nhiên lay vai người ta rồi hỏi châm chọc. Khác hẳn với Ánh của ngày hôm qua.
Tôi rời chỗ lân la đến Ánh hỏi xem có niềm vui gì mà thay đổi thái độ thế này, có khi làm nàng vui nàng lại cho cái đề cương Văn. Một mũi tên trúng ba bốn cái đích thì sướng. Hé hé.
- Này này người đẹp dỗi à. – Tôi ghệ người bên cạnh Ánh.
- Thèm vào dỗi.
- Rõ ràng là đang dỗi.
- Không phải. – Ánh quay lưng về phía tôi.
- Này này, nhất dỗi nhì giận là mất xinh nhiều lắm á.
- Xinh hay không kệ người ta.
- Há há, thế là đang dỗi rồi. – Tôi vỗ đùi cười như thằng dại.
- Ông dạo này là hơi bị quá trớn nhá, cứ trêu người ta thôi. – Mặt Ánh đỏ bừng.
- Ai bảo người ta đang buồn ngủ cứ chọc người ta cơ.
- Lần sau ứ thèm hỏi nữa.
- Thôi mà, mặt đỏ hết lên rồi kìa, như quả gấc luôn.
- Thật á. – Ánh đưa tay lên xoa má.
- Đùa đấy.
- Ghét.
Nói rồi Ánh đấm một cái vào vai tôi, còn tôi lại bật ngửa người về phía sau cười như thằng dại thêm lần nữa. Lần này có lẽ giận thật á, nhưng hôm nay ma nhập hay sao mà dễ thương đến lạ kì. Chả bù cho mọi ngày, hỏi thì cứ cắm tăm, thỉnh thoảng gật đầu cái.
- Sao lên đây có chuyện gì nhờ vả? – Ánh bắt thóp.
- Không, thấy hôm nay xinh quá định cắn cái mà bị người ta dỗi. – Tôi tảng lờ quay đi.
- Cho cắn chỉ sợ có người bị ghen tát lệch mặt. – Ánh quay qua liếc xéo.
- Ơ thế là cho cắn thật à, nào lại đây cưng. – Tôi quay qua trêu thật.
- Hâm à, không có đâu.
Ánh né người về phía kia làm tôi hẫng người tí nữa ngã về phía người nàng, may mà trụ lực của mình tốt không thì toi. Là đàn ông là không được giật mình trước gái xinh. Mình phục mình quá cơ. Hé hé.
Tiếng trống vang lên, mọi người cùng nhau vào lớp tôi tạm biệt Ánh về với chỗ quen thuộc của mình ngồi cạnh tình yêu của tôi. Lúc ngồi bên Ánh cảm giác khác lạ lắm, nó em ái, nhẹ nhàng, như mình tìm được chỗ yên bình cho tâm hồn. Trái ngược hoàn toàn khi ngồi cạnh, nói chuyện với Xuân. Bên Xuân là cái gì đó ngọt ngào đôi lúc lại vui vẻ giúp mình hăng hái hơn. Người ta bảo tìm về bên vợ là tìm về nơi yên bình, tìm về cảm giác của gia đình. Mình lạ thật.
Tiết đầu tiên học chẳng có cái vẹo gì khi thầy cô lại cho tự học, ngồi ôn lại kiến thức chuẩn bị thi.
- Xuân! Anh bảo. – Tôi quay qua kéo tay áo Xuân lúc giờ giải lao.
- Ai là Anh? Cảnh cáo mấy lần rồi nhá.
- Thế không là Anh thì là cái gì?
- Là gì tự hiểu. Hix – Nàng nguýt dài.
- Thôi không đùa nữa, vào chủ đề chính này. Làm được nhiều đề cương Văn chưa? – Tôi hỏi.
- Làm được kha khá rồi, cơ mà không biết thi vào phần nữa.
- Vậy làm đi, lúc nào Tuấn mượn chứ Tuấn không biết làm thế nào nữa á.
- Uhm, để xem thái độ thế nào đã? – Lại bắt đầu đùa cợt.
- Thế nào là thế nào?
- Phải ngoan!
- Ngoan như thế nào?
- Phải đưa đón đúng giờ, không bắng nhắng với cô khác.
Xuân nói mà tôi giật mình mà bên trên mình Ánh cũng có dấu hiện giật mình cái thót. Chẳng lẽ con mẹ hàng lươn này nó nhìn thấy cái lúc mình đùa với Ánh. Máu ghen của sư tử thì nó khủng khiếp lắm, nuốt trọn vẹn mình vào miệng ngấu nghiễn rồi nếu không thích thì nhả ra. Sư tử.
- Bắng nhắng với cô nào đâu.
- Có thật không? – Xuân trừng mắt.
/90
|