Dưới ánh đèn đường, nam sinh rũ mắt nhìn cô gái, duỗi tay nhận lấy bình giữ ấm màu xám nhạt. Trên gương mặt nghiêng tuấn mỹ, lông mi cong dài mang theo sắc cười khiến người khác đắm chìm.
Nhưng sau câu nói kia của cô gái, ý cười đó liền bị ngưng kết thành tấm băng mỏng trong đôi mắt đen kịt.
Sắc mặt anh lạnh xuống.
“Cái gì?”
“…… Không có gì.”
Tô Mạc Mạc có chút hối hận, cô đã nhịn cả đêm, không biết tại sao đến thời điểm cuối cùng lại không quản được miệng mình, không kiềm được nói ra.
Có lẽ là quá muốn cả đời được giữ…… “bình giữ ấm” này.
Nhưng mày không thể ích kỉ như thế.
Giọng nói dưới đáy lòng cô vang lên.
Trong khi mày còn không thể tự bảo đảm được chuyện gì, mày còn muốn hứa hẹn với anh ấy.
Vậy thì quá đê tiện…… Tô Mạc Mạc.
Cô gái chậm rãi buông năm ngón tay giữ chặt bình giữ ấm ra, lòng bàn tay từ trắng bệch dần dần có lại huyết sắc.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp sửa thả ra, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, giương mắt.
——
Một tay Thương Ngạn cầm bình giữ ấm, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô gái.
Lông mi tinh mịn rũ xuống, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm, đường cong ở cằm căng chặt —— mỗi đoạn đều lộ ra áp suất thấp.
Anh nhét cái bình trong tay vào ba lô.
Sau đó mới nâng mắt, cặp mắt híp lại.
“Em vừa nói gì? Ai không còn nữa?”
“……”
Tô Mạc Mạc mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
Thương Ngạn tức giận đến quay mặt đi, hừ một tiếng, hít sâu hai lần, mới nén được cơn giận đang thiêu đốt dạ dày đến phát đau.
Sau đó, anh nghiêng về, khom người chống đầu gối để ngang tầm mắt với cô gái.
“Có phải em muốn làm sư phụ tức chết để theo học thầy khác không?”
Nam sinh đang cười, nhưng ý cười trên mặt cực nhạt, đáy mắt càng thêm trống rỗng.
——
Anh cố gắng nhẫn nhịn, không muốn để lộ những cảm xúc táo bạo bất an ẩn nhẫn cả đêm ra trước mặt cô.
Cho dù những cảm xúc đó đang chuẩn bị nổ tung trong lòng anh.
Trong cặp mắt đen nhánh là ngọn lửa rực cháy.
Tô Mạc Mạc cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói nhỏ.
“Thật xin lỗi, em ——”
“Anh sẽ.”
Thương Ngạn đột ngột ngắt lời cô.
Tô Mạc Mạc sửng sốt, ngẩng đầu.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh nói anh sẽ.”
Anh siết chặt tay, nắm chặt cổ tay cô, dường như đang sợ hãi, sợ rằng nếu không cẩn thận thả ra, anh sẽ không thể kéo lại được.
“Nếu em dám ——” anh hít sâu một hơi, “Sau này anh sẽ mang sữa cho nữ sinh khác, sẽ giảng bài cho nữ sinh khác, sẽ chắn lò nướng thay nữ sinh khác, sẽ bảo vệ cô ấy trước mặt mọi người, sẽ hôn lên chân cô ấy, cũng sẽ nổi điên liều mạng vì cô ấy……”
Anh đột nhiên im bặt, trong mắt ẩn ẩn đỏ lên.
“Vậy nên, Tô Mạc Mạc, em dám xảy ra chuyện thử xem.”
“……”
Trong lúc anh nói, đôi mắt cô gái dần mở to.
Cuối cùng, mang theo sự ẩm ướt ấm ức dưới đáy mắt, cô nắm chặt đầu ngón tay, ánh sáng trong cặp mắt đen láy tắt dần.
“Vậy anh có thể…… Đừng để cô ấy cắn anh.” Cô nghiêng mắt, duỗi tay ấn lên xương quai xanh của anh, giọng nói ấm ức nghèn nghẹn, “Đừng để cô ấy cắn lên đây…… Chỉ giữ lại nơi này được không……”
Thấy Tô Mạc Mạc quả thật đang nghiêm túc thảo luận với mình, lần đầu tiên Thương Ngạn có cảm giác giận đến sắp ngất xỉu.
Anh kiềm nén cơn giận, giọng nói thốt ra cực kì khàn ——
“Em xuất hiện là để khắc anh phải không, Tô Mạc Mạc.”
“……”
Cô gái khó hiểu ngước mắt nhìn anh, đồng tử đen nhánh trong trẻo tràn đầy ánh nước và nỗi ấm ức.
Thương Ngạn bị ánh mắt như thế của cô nhìn chằm chằm, gắng gượng một lát đã chịu không nổi, anh nghe thấy mình bất đắc dĩ chậm rãi than một hơi.
Anh duỗi tay ôm người vào lòng.
“Tô Mạc Mạc, em như vậy là không công bằng với anh. Em không thể không cho anh tham dự chuyện của em, rồi lại lấy kết quả chưa xác định ra để trừng phạt anh.”
Tô Mạc Mạc chớp mắt.
“Anh nghe thấy?”
“Anh không điếc.” Dường như Thương Ngạn đang vui đùa, nhưng lúc này anh cũng thật sự không cười nổi, anh thỏa hiệp rồi từ bỏ, “Tại sao lại là ngày mai mới quyết định?”
“……”
Tô Mạc Mạc yên lặng vài giây, “Em muốn gặp một người.”
“Ai?”
Tô Mạc Mạc: “Một người rất quan trọng với em.”
Nói xong, Tô Mạc Mạc ngẩng đầu, cô đang được nam sinh ôm vào lòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ đó, không nhìn thấy biểu cảm và phản ứng của anh.
Thế cũng tốt.
Tô Mạc Mạc nhắm chặt mắt, nói ra hết những lời dưới đáy lòng ra.
——
“Là người quan trọng nhất với em trước khi gặp được sư phụ.”
“……”
Cặp mắt Thương Ngạn nhúc nhích.
Qua hai giây, cảm xúc bên trong chậm rãi lắng xuống.
Thêm hai ba giây nữa, anh mới chậm rãi mở miệng.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“?”
“Hiện tại ai là người quan trọng nhất với em?”
“……”
Tô Mạc Mạc nghẹn lời, những sự khổ sở cũng vơi bớt đi ít nhiều.
Cô đã nói rõ ràng như thế……
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng của cô, Thương Ngạn rũ mắt, sắc mặt lãnh đạm, cặp mắt lại thâm trầm.
“Em biết là anh không giỏi ngữ văn.”
“……”
“……”
Hai người im lặng giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng anh mới nghe thấy cô chậm rãi mở miệng.
“Anh.”
“……”
Thương Ngạn cảm nhận được khóe miệng mình đang không nhịn được cong lên.
Cũng thật trẻ con.
Giống một đứa bé đòi ăn kẹo.
Anh cười nhạo chính mình dưới đáy lòng, nhưng cũng không nén được cảm xúc này.
“Vậy ngày mai, người quan trọng nhất của em, muốn cùng em đi gặp…… Người đã từng quan trọng nhất với em.” Đáy mắt Thương Ngạn xẹt qua tia sắc bén, nhưng rất nhanh bị che giấu ——
“Được không?”
Lần này Tô Mạc Mạc trầm mặc lâu khác thường.
Cuối cùng, dưới màn đêm, bóng người dưới ngọn cây bị tiếng gió nhẹ kích thích:
“Được.”
Trông theo Tô Mạc Mạc đi vào biệt thư Văn gia, Thương Ngạn đứng đó trong chốc lát, anh một tay cắm túi quần, ngửa đầu nhìn lầu hai trong biệt thự.
Đến khi căn phòng anh từng vào một lần, bức màn bên trong được kéo ra, ánh sáng nhu hòa hiện lên, cặp mắt xinh đẹp của nam sinh mới chậm rãi dịu dàng hẳn đi.
Thương Ngạn đứng trong bóng đêm thật lâu mới thong thả dẫm dẫm cẳng chân đã tê cứng, xoay người đi đến ô tô đang đậu đằng sau.
Lên xe, máy sưởi sưởi ấm từng lỗ chân lông.
Ngay cả trái tim lạnh giá cả đêm cũng chậm rãi mềm xuống, dưới một từ “anh” của cô gái, nó trở nên dịu dàng say đắm.
“Tiểu thiếu gia, đưa ngài về nhà?”
“Ừ.”
Tài xế khởi động xe, ô tô tiến vào màn đêm vô biên dưới ánh đèn đường tĩnh mịch.
Trong xe yên lặng một lúc lâu.
Người ngồi đằng sau đang nhắm mắt. Ven đường bên ngoài cửa sổ, bóng đêm rực rỡ lung linh nhưng dễ khiến người ta hoảng hốt.
Khi tài xế cho rằng nam sinh ngồi ổ ghế sau đã ngủ, ông đột nhiên nghe thấy người nọ mở miệng.
——
“Có một vấn đề, tôi không có kinh nghiệm, hỏi ông một chút.”
“Tiểu thiếu gia, ngài nói đi.”
Tài xế có điểm sợ hãi, ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.
“……”
Nam sinh ngồi sau chậm rãi mở mắt.
“Nếu hôm sau muốn đi gặp tình địch, vậy trước ngày đó tôi phải chuẩn bị những gì?”1
Tài xế: “…………”
Tài xế: “????”
*
Cùng một vấn đề, Thương Ngạn làm phiền tài xế, dì Trần trong biệt thự, Bạc Ngật đang nửa mộng nửa tỉnh, còn có Thương Nhàn đang đi công tác nước ngoài……
Nhưng cuối cùng cũng không có được đáp án hữu dụng từ người nào. Ngược lại còn phải ăn trọn các hình thức biểu đạt sự ghét bỏ khác nhau.
Sáng hôm sau, Tô Mạc Mạc khỏi biệt thự Văn gia. Vừa thấy Thương Ngạn, cô có chút kinh ngạc: “Tối qua anh ngủ không ngon à?”
“……”
Dưới lông mi của nam sinh, trên làn da trắng trẻo là hai quầng thâm còn sâu hơn hôm qua, dáng vẻ thoạt nhìn như có thể đứng ngủ.
Nhưng dù là vậy, gương mặt anh tuấn cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại còn lộ ra vẻ đẹp uể oải.
Môi mỏng của Thương Ngạn giật giật, “Ừ.” Giọng hơi khàn, “Tự hỏi một vấn đề triết học.”
Tài xế đứng bên cạnh: “……”
Thiếu chút nữa ông đã tin.
Tài xế cũng chỉ dám chửi thầm một chút, vẻ mặt vẫn cung kính kéo cửa xe ra cho hai người.
Ngồi vào ghế sau, Tô Mạc Mạc cảm ơn tài xế, báo địa chỉ của “Viện điều dưỡng tình thương” ở thành phố C.
Thương Ngạn bên cạnh ngẩn ra.
——
Viện điều dưỡng?
Nghe thấy vị tình địch tiền nhiệm này có thể còn cùng chung hoạn nạn với nhóc con nhà anh, tình cảm thanh mai trúc mã.
Thương Ngạn càng thêm cảnh giác.2
Hiển nhiên sáng sớm Tô Mạc Mạc đã thông báo với người của viện điều dưỡng, ô tô chở hai người đi vào thẳng một đường.
Nghe nói viện điều dưỡng này là tư nhân đầu tư, chiếm diện tích rất rộng ở vùng ngoại thành thành phố C, dùng tường bao quanh thành một khu riêng biệt.
Sau khi tiến vào từ cửa chính, ô tô đi trên con đường xi măng chỉnh tề nhưng không có cây cối nào, chạy vào tòa nhà chính của viện điều dưỡng.
Xe dừng ở bãi đậu xe chuyên dụng, Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn cùng nhau xuống xe.
Cô gái cực kì quen thuộc với nơi này.
Xuyên qua bãi đậu xe, đi trên những con đường lòng vòng đầy sỏi đá, cô có vẻ rất thành thạo, hệt như đang đi ở vườn hoa sau nhà mình vậy.
“Từ khi em có khả năng tự ý thực thì đã sống ở đây.”
Cô gái đi đằng trước đột nhiên lên tiếng.
Giọng cô mềm nhẹ, không quay đầu lại, nhưng Thương Ngạn lại cảm thấy mình đã tưởng tượng được biểu cảm của cô.
Tô Mạc Mạc lại trầm mặc thật lâu.
Không biết nhớ đến bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô chỉ nói một cây.
“…… Hoàn cảnh ở đây rất tốt.”
Thương Ngạn khựng lại.
Một lát sau, anh hơi trầm mắt. Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, tại sao cô chỉ nói hoàn cảnh mà tránh nhắc đến chuyện khác…… Rõ ràng đã sinh sống ở đây nhiều năm như thế, hẳn phải nên có nhiều ký ức hơn.
Nhưng Thương Ngạn nhớ đến cô gái nhỏ khi vừa đến Tam trung kia, trầm mặc ít nói, lặng lẽ đến quái dị.
Lồng ngực anh đau đớn.
Bắt đầu từ tối qua, nỗi đau này đã làm anh chết lặng, chỉ có thể dựa vào vài chuyện không đàng hoàng để dời đi lực chú ý.
Thương Ngạn không tiếng động than dưới đáy lòng.
Anh tiến lên một bước, đi bên cạnh cô gái, tự nhiên dắt tay cô.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: “?”
“Nắm đi.” Thương Ngạn khí định thần nhàn*, “Anh sợ lạc đường.”
*(Khí định thần nhàn: Trấn định, nhàn nhã)
Tô Mạc Mạc: “……”
Cuối cùng hai người đi vào một khu nhà màu xám đậm.
Tô Mạc Mạc quen cửa quen nẻo đi lên lầu ba, sau đó ngừng bên ngoài một căn phòng.
Cô dừng một chút, hít nhẹ một hơi.
Vừa định nâng tay gõ cửa, cô mới phát hiện tay trái mình còn bị ai đó “sợ lạc đường” nắm chặt.
Mặt Tô Mạc Mạc đỏ lên, vội vàng tránh ra.
Hơi giống như đang chạy trốn, cô gõ cửa đi vào.
Thương Ngạn đột nhiên bị “vứt bỏ”: “……”
Anh rũ mắt, không biểu cảm nhìn chằm bàn tay bị ném ra của mình. Vài giây sau, nam sinh nheo mắt.
Thương Ngạn mang theo tâm trạng cực kì vi diệu vè ánh mắt bất thiện, đi vào văn phòng trước mặt này.
Anh vừa ngước mắt, tự động nhìn thấy người duy nhất bên trong.
Đứng hình.
Một cụ bà gương mặt hiền từ.
Mái tóc hoa râm, trong căn phòng ấm áp, bà mặc áo len màu đỏ, trong ngực còn có một cuộn len, trên bàn cũng đặt một cái mắt kính có dây xích.
Hình như cụ bà đang xem tư liệu trong tay, lúc này nghe thấy tiếng động, chậm rãi giương mắt, đồng thời, bà đeo kính viễn thị lên, nhìn chăm chú về hướng hai người.
Vừa thấy Tô Mạc Mạc đằng trước, cụ bà lập tức tươi cười.
“Mạc Mạc.”
“……”
Cô sững người, ngây ngốc hai giây tại chỗ mới hồi thần, giọng nói nghẹn ngào chạy qua, ôm lấy cụ bà đang đứng dậy nghênh đón.
“Mẹ viện trưởng……”
Nhìn vị “tình địch” trước mặt này, tâm trạng Thương Ngạn cực kì khó diễn tả.3
Nhận ra đây không phải trường hợp mình nên quấy rầy, Thương Ngạn thu lại hết toàn bộ những thần thái và cảm xúc trước khi vào cửa.
Khi cụ bà nhìn qua, anh hơi khom người.
“Chào ngài, con đến đây cùng Mạc Mạc.”
Có lẽ viện trưởng khá bất ngờ, bà nhìn Thương Ngạn chăm chú và cẩn thận, không vội lên tiếng.
Thương Ngạn nhìn qua cô gái đang ngượng ngùng.
“Anh ra ngoài chờ em, khi nào cần thì gọi anh vào.”
“…… Ừm.”
Cô đỏ mặt gật đầu.
Thương Ngạn cúi người chào bà, lúc này mới quay người lui ra ngoài.
Chờ cửa phòng khép lại, cụ bà kéo tay cô gái, dắt cô đến cạnh sô pha mềm mại.
“Nào, Mạc Mạc, nói với mẹ nào, khoảng thời gian này ở trường con như thế nào rồi…………”
Ôn chuyện là một việc vụn vặt kéo dài.
Nhưng đôi khi cũng là một sự hưởng thụ.
Nghe cô gái vui vẻ kể lại những chuyện ở trường, ánh mắt cụ bà nhìn cô càng thêm trìu mến và thương tiếc.
Càng nghe đến đoạn sau, trên mặt mẹ viện trưởng càng thêm vui vẻ.
Chờ khi Tô Mạc Mạc dừng lại, lơ đãng đối diện với ánh nhìn hiền hoà của viện trưởng với mình, gương mặt cô nóng lên khó hiểu.
“Mẹ viện trưởng…… Sao ngài nhìn con như thế làm gì?”
“Mẹ chỉ vui mừng.” Cụ bà vỗ nhẹ tay cô, cúi đầu, như cười như than, “Mẹ rất vui mừng, cuối cùng Mạc Mạc bé bỏng của mẹ đã có thể mở lòng. Quyết định đồng ý để con đi học trước kia của mẹ quả thật không sai lầm. Thấy bây giờ con cười vui vẻ như vầy, mẹ rất vui vẻ.”
“Mẹ viện trưởng……”
Vành mắt cô gái đỏ lên.
“Hôm nay là ngày vui, không thể rơi nước mắt.” Cụ bà hiền lành cười, “Để mẹ đoán xem, Thương Ngạn mà Mạc Mạc bé bỏng của ta vẫn nhắc tới nhắc lui có phải là nam sinh đưa con tới đây, đang đứng ngoài cửa phải không?”
Tô Mạc Mạc xấu hổ, đành khẽ gật đầu.
Viện trưởng cười.
“Cậu ấy đối xử với Mạc Mạc của chúng ta rất tốt, đúng không?”
Tô Mạc Mạc không muốn để viện trưởng lo lắng vì mình, cũng có phần là vì Thương Ngạn nên không nói chuyện xảy ra ở giải LanF.
Lúc này nghe viện trưởng hỏi vậy, cô gật đầu thật mạnh.
“Mẹ viện trưởng,” ánh mắt cô gái nghiêm túc, “Trên thế giới này, sẽ không bao giờ có ai đối xử tốt với con như anh ấy.”
Viện trưởng khẽ lắc đầu, “Mạc Mạc của chúng ta là cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế, tại sao lại không?”
Tô Mạc Mạc buồn bã.
Qua vài giây, cô lắc đầu.
“Cho dù có…… Cũng không giống nhau.”
“……”
Viện trưởng nhìn cô gái, trầm mặc vài giây, bà thở dài.
“Cho nên, lần này Mạc Mạc vì cậu ấy nên mới đến tìm mẹ, đúng không?”
Tô Mạc Mạc khựng lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Mẹ nhớ rằng con đã nói, không muốn làm giải phẫu. Bây giờ…… Có phải con đổi ý rồi không?”
“……”
Cô gái cúi đầu.
Viện trưởng cũng không nói gì.
Căn phòng buổi sáng yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, yên tĩnh và ấm áp.
Giọng cô tiếp tục vang lên.
Mang theo sự run rẩy.
“Căn bệnh này đã đi theo con từ khi bắt đầu, con cho rằng mình đã không sợ hãi.”
“Nhưng mà mẹ ơi, hình như con sai rồi……”
“Nếu con không có gì hết ngay từ đầu, thế thì con sẽ không sợ…… Nhưng anh ấy đã cho con, anh ấy dạy con rất nhiều cảm xúc, con dần dần trở nên tham lam mối quan hệ này…… Con không muốn biến độ ấm đã chạm đến được trở nên lạnh lẽo, con cũng không muốn buông tay người con đã ôm lấy, con muốn cùng anh ấy mãi mãi, mãi mãi…… Ở bên nhau.”
Cô gái lặp lại rất nhiều, giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống mặt đất, tan vỡ thành những giọt nhỏ hơn.
Mắt của viện trưởng cũng đỏ lên, bà lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô gái, đau lòng an ủi: “Mạc Mạc ngoan, đừng khóc, cũng đừng khóc vì bệnh của mình…… Con nhớ lời mẹ đã dặn không, cần khống chế cảm xúc, được không?”
“Con biết, nhưng con không làm được.”
Cô gái nghẹn ngào lắc đầu.
“Con biết tốt hơn hết là con nên tránh xa anh ấy một chút…… Anh ấy ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, nếu không có con xuất hiện, anh ấy sẽ càng sống vô tư hơn hiện tại, càng đẹp dẽ xuất sắc…… Nhưng con không làm được, mẹ ơi, trước khi quen biết anh ấy, con không biết rằng mình lại ích kỉ như vậy………… Con không muốn chết, con muốn được cùng anh ấy ở bên nhau, con chỉ cần một mình anh ấy —— những thứ khác, con sẽ từ bỏ hết……”
Tô Mạc Mạc khóc đến khàn giọng, đến những lời cuối cùng, dường như cô đang làm trao đổi với vận mệnh.
——
Cô lấy tất cả những thứ mình có được và đã từng rất muốn có, tất cả mọi thứ.
Hiện tại cô muốn từ bỏ hết tất cả.
Cô chỉ cần người đó, chỉ cầu người đó là đủ rồi.
……
Khi mẹ viện trưởng đưa Tô Mạc Mạc ra khỏi phòng, Thương Ngạn đang dựa vào bức tường ở hành lang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày gần đây, anh thật sự rất mệt mỏi, vì chuyện tố tụng và phán quyết nên mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, cuộc gọi tối qua của Giang Như Thi càng làm anh mất ngủ hơn nửa đêm.
Lúc này mỏi mệt bao vây anh, trước mắt cho anh một bức tường và ánh mặt trời, anh có thể ngủ sâu hơn ai hết.
Khi mẹ viện trưởng và Tô Mạc Mạc ra tới, nam sinh đang dựa vào góc tường ngủ thiếp đi, mấy cô bé đang đứng cạnh cửa chụm đầu vào nhau, hưng phấn nhỏ giọng thảo luận gì đó.
“Mẹ viện trưởng.”
Mấy cô bé thấy viện trưởng ra ngoài, vừa vui vẻ vừa cẩn thận chạy tới ——
“Anh trai đó là ai vậy? Anh ấy thật đẹp!”
Viện trưởng ứng phó xong mấy đứa trẻ, cười nói với Tô Mạc Mạc: “Nghe chưa? Mạc Mạc của chúng ta phải nhanh chân lên mới có thể ứng phó được nhiều đứa trẻ muốn giành lấy sư phụ của con đấy.”
“Dạ.”
Lúc này, cảm xúc của Tô Mạc Mạc đã khôi phục, cô nghe vậy thì cười rộ lên, nghe lời đáp.
Viện trưởng: “Cơ mà, đứng mà cũng ngủ được ư, thế thì phải mệt mỏi đến mức nào chứ? Cậu ấy đối xử tốt với con thì con cũng không thể bắt nạt người ta đấy, Mạc Mạc.”
“Không phải con muốn anh ấy đến, là tự anh ấy đòi đến……”
Tô Mạc Mạc nhỏ giọng nói.
Người đang dựa vào góc tường lỗ tai giật giật.
Có lẽ là nghe được giọng nói quen thuộc với mình, anh nhấc mí mắt lên, con ngươi chưa rõ tiêu điểm rất nhanh đã đặt lên người cô gái.
Ý thức của anh không rõ, chỉ vô thức nhíu mày.
“…… Có phải em đã khóc không?”
“……”
Tô Mạc Mạc ngây người.
Rõ ràng trước khi ra ngoài, cô đã soi gương, xác định chắc chắn không nhìn thấy mới đi ra ngoài.
Tô Mạc Mạc mờ mịt nhìn viện trưởng bên cạnh.
Mẹ viện trưởng đang cười, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Bà nói khẽ với cô gái: “Đã quen rồi, có vài người vì quá quan tâm con, trên người cứ như đang giấu radar vậy, một sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của con cũng không qua được mắt người đó.”
“……”
Gương mặt Tô Mạc Mạc hơi hồng lên.
Thương Ngạn đã khôi phục lý trí, cuối cùng mới nhó ra vị mẹ viện trưởng cấp bậc boss này, sự quay cuồng khi nhóc con nhà mình đã khóc cũng tạm thời bị áp chế.
“Đi thôi, mẹ dẫn các con xuống lầu.”
“Cảm ơn mẹ viện trưởng.”
“Bé Mạc Mạc này, con còn học được khách sáo với mẹ sao?”
“……”
Ba người xuống lầu, muốn đi đến bãi đậu xe thì phải đi ngang qua một quảng trường nhỏ.
Tiếng la hét của máy cậu trai trẻ vang lên gần xa.
Tô Mạc Mạc hơi nhíu mày.
“Đây là……?”
Viện trưởng: “Gần đây trong viện mới có mấy đứa trẻ chuyển đến vì gãy xương, nói hoàn cảnh ở đây tốt nên đến đây tĩnh dưỡng…… Mẹ nghe phòng đăng ký chữa bệnh và chăm sóc nói, mấy nam sinh này là học sinh của hai trường Thất trung và Cửu trung, mấy cậu bé ngỗ nghịch hẹn nhau ra ngoài đánh nhah, có người trong đó mất kiểm soát nên đã tới nông nỗi gãy xương này đây.”
Tô Mạc Mạc kinh ngạc nghe, nhìn thoáng qua quảng trường nhỏ.
Thấy được mấy nam sinh trên người cột băng vải nhiều nơi, đang hi hi ha ha chạy qua hướng này.
Mẹ viện trưởng bên cạnh còn đang dặn dò.
“Mạc Mạc, sức khỏe con không tốt, nhất định phải tránh xa mấy thằng nhóc đánh nhau này nha.”
“……”
Tô Mạc Mạc có chút chột dạ không tên, liếc trộm qua bên cạnh một cái.
Người bên cạnh lại không có vẻ chột dạ nào, dáng vẻ bình thản ung dung, thoạt nhìn không có cảm giác gì hết.
Nhưng động tác nhỏ này của cô bị viện trưởng phát hiện. Bà chần chờ nhìn Thương Ngạn: “Con là Thương Ngạn phải không, con cảm thấy tôi nói đúng không?”
Thương Ngạn ngoái đầu nhìn lại, lời lẽ chính đáng.
“Đương nhiên ạ, cần phải tránh xa bọn họ một chút.”
Viện trưởng rất thích mấy cậu con trai nhã nhặn này, vừa lòng gật đầu.
Cả ba quay người lại, vừa định đi tiếp thì đúng lúc gặp phải mấy nam sinh cột băng phải đang đi tới từ đằng trước.
Một cậu cầm đầu bộ dạng cà lơ phất phơ, vừa lơ đãng liếc mắt qua, đột nhiên cả người dừng lại, gương mặt run lên.
“Má nó! Đây không phải là Thương ——”
Mấy người còn lại cũng nhìn qua, kinh ngạc bật thốt.
“Thương…… Thương Diêm La của Tam trung.”
Hai bên đối mặt với nhau.
Không khí yên lặng quái lạ vài giây.
Mấy nam sinh trên tay trên đùi cột băng vải đứng dưới nắng bỗng dưng giật mình, cả đám đồng loạt thu hồi thần thái hip-hop và cùng cúi mắt, nhất trí lớn giọng gào to ——
“Chào Ngạn ca!”2
Viện trưởng: “?”
Thương Ngạn: “……………………”
Thương Ngạn mặt không cảm xúc.
“Các cậu nhận lầm người.”
Nhưng sau câu nói kia của cô gái, ý cười đó liền bị ngưng kết thành tấm băng mỏng trong đôi mắt đen kịt.
Sắc mặt anh lạnh xuống.
“Cái gì?”
“…… Không có gì.”
Tô Mạc Mạc có chút hối hận, cô đã nhịn cả đêm, không biết tại sao đến thời điểm cuối cùng lại không quản được miệng mình, không kiềm được nói ra.
Có lẽ là quá muốn cả đời được giữ…… “bình giữ ấm” này.
Nhưng mày không thể ích kỉ như thế.
Giọng nói dưới đáy lòng cô vang lên.
Trong khi mày còn không thể tự bảo đảm được chuyện gì, mày còn muốn hứa hẹn với anh ấy.
Vậy thì quá đê tiện…… Tô Mạc Mạc.
Cô gái chậm rãi buông năm ngón tay giữ chặt bình giữ ấm ra, lòng bàn tay từ trắng bệch dần dần có lại huyết sắc.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp sửa thả ra, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, giương mắt.
——
Một tay Thương Ngạn cầm bình giữ ấm, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô gái.
Lông mi tinh mịn rũ xuống, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm, đường cong ở cằm căng chặt —— mỗi đoạn đều lộ ra áp suất thấp.
Anh nhét cái bình trong tay vào ba lô.
Sau đó mới nâng mắt, cặp mắt híp lại.
“Em vừa nói gì? Ai không còn nữa?”
“……”
Tô Mạc Mạc mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
Thương Ngạn tức giận đến quay mặt đi, hừ một tiếng, hít sâu hai lần, mới nén được cơn giận đang thiêu đốt dạ dày đến phát đau.
Sau đó, anh nghiêng về, khom người chống đầu gối để ngang tầm mắt với cô gái.
“Có phải em muốn làm sư phụ tức chết để theo học thầy khác không?”
Nam sinh đang cười, nhưng ý cười trên mặt cực nhạt, đáy mắt càng thêm trống rỗng.
——
Anh cố gắng nhẫn nhịn, không muốn để lộ những cảm xúc táo bạo bất an ẩn nhẫn cả đêm ra trước mặt cô.
Cho dù những cảm xúc đó đang chuẩn bị nổ tung trong lòng anh.
Trong cặp mắt đen nhánh là ngọn lửa rực cháy.
Tô Mạc Mạc cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói nhỏ.
“Thật xin lỗi, em ——”
“Anh sẽ.”
Thương Ngạn đột ngột ngắt lời cô.
Tô Mạc Mạc sửng sốt, ngẩng đầu.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh nói anh sẽ.”
Anh siết chặt tay, nắm chặt cổ tay cô, dường như đang sợ hãi, sợ rằng nếu không cẩn thận thả ra, anh sẽ không thể kéo lại được.
“Nếu em dám ——” anh hít sâu một hơi, “Sau này anh sẽ mang sữa cho nữ sinh khác, sẽ giảng bài cho nữ sinh khác, sẽ chắn lò nướng thay nữ sinh khác, sẽ bảo vệ cô ấy trước mặt mọi người, sẽ hôn lên chân cô ấy, cũng sẽ nổi điên liều mạng vì cô ấy……”
Anh đột nhiên im bặt, trong mắt ẩn ẩn đỏ lên.
“Vậy nên, Tô Mạc Mạc, em dám xảy ra chuyện thử xem.”
“……”
Trong lúc anh nói, đôi mắt cô gái dần mở to.
Cuối cùng, mang theo sự ẩm ướt ấm ức dưới đáy mắt, cô nắm chặt đầu ngón tay, ánh sáng trong cặp mắt đen láy tắt dần.
“Vậy anh có thể…… Đừng để cô ấy cắn anh.” Cô nghiêng mắt, duỗi tay ấn lên xương quai xanh của anh, giọng nói ấm ức nghèn nghẹn, “Đừng để cô ấy cắn lên đây…… Chỉ giữ lại nơi này được không……”
Thấy Tô Mạc Mạc quả thật đang nghiêm túc thảo luận với mình, lần đầu tiên Thương Ngạn có cảm giác giận đến sắp ngất xỉu.
Anh kiềm nén cơn giận, giọng nói thốt ra cực kì khàn ——
“Em xuất hiện là để khắc anh phải không, Tô Mạc Mạc.”
“……”
Cô gái khó hiểu ngước mắt nhìn anh, đồng tử đen nhánh trong trẻo tràn đầy ánh nước và nỗi ấm ức.
Thương Ngạn bị ánh mắt như thế của cô nhìn chằm chằm, gắng gượng một lát đã chịu không nổi, anh nghe thấy mình bất đắc dĩ chậm rãi than một hơi.
Anh duỗi tay ôm người vào lòng.
“Tô Mạc Mạc, em như vậy là không công bằng với anh. Em không thể không cho anh tham dự chuyện của em, rồi lại lấy kết quả chưa xác định ra để trừng phạt anh.”
Tô Mạc Mạc chớp mắt.
“Anh nghe thấy?”
“Anh không điếc.” Dường như Thương Ngạn đang vui đùa, nhưng lúc này anh cũng thật sự không cười nổi, anh thỏa hiệp rồi từ bỏ, “Tại sao lại là ngày mai mới quyết định?”
“……”
Tô Mạc Mạc yên lặng vài giây, “Em muốn gặp một người.”
“Ai?”
Tô Mạc Mạc: “Một người rất quan trọng với em.”
Nói xong, Tô Mạc Mạc ngẩng đầu, cô đang được nam sinh ôm vào lòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ đó, không nhìn thấy biểu cảm và phản ứng của anh.
Thế cũng tốt.
Tô Mạc Mạc nhắm chặt mắt, nói ra hết những lời dưới đáy lòng ra.
——
“Là người quan trọng nhất với em trước khi gặp được sư phụ.”
“……”
Cặp mắt Thương Ngạn nhúc nhích.
Qua hai giây, cảm xúc bên trong chậm rãi lắng xuống.
Thêm hai ba giây nữa, anh mới chậm rãi mở miệng.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“?”
“Hiện tại ai là người quan trọng nhất với em?”
“……”
Tô Mạc Mạc nghẹn lời, những sự khổ sở cũng vơi bớt đi ít nhiều.
Cô đã nói rõ ràng như thế……
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng của cô, Thương Ngạn rũ mắt, sắc mặt lãnh đạm, cặp mắt lại thâm trầm.
“Em biết là anh không giỏi ngữ văn.”
“……”
“……”
Hai người im lặng giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng anh mới nghe thấy cô chậm rãi mở miệng.
“Anh.”
“……”
Thương Ngạn cảm nhận được khóe miệng mình đang không nhịn được cong lên.
Cũng thật trẻ con.
Giống một đứa bé đòi ăn kẹo.
Anh cười nhạo chính mình dưới đáy lòng, nhưng cũng không nén được cảm xúc này.
“Vậy ngày mai, người quan trọng nhất của em, muốn cùng em đi gặp…… Người đã từng quan trọng nhất với em.” Đáy mắt Thương Ngạn xẹt qua tia sắc bén, nhưng rất nhanh bị che giấu ——
“Được không?”
Lần này Tô Mạc Mạc trầm mặc lâu khác thường.
Cuối cùng, dưới màn đêm, bóng người dưới ngọn cây bị tiếng gió nhẹ kích thích:
“Được.”
Trông theo Tô Mạc Mạc đi vào biệt thư Văn gia, Thương Ngạn đứng đó trong chốc lát, anh một tay cắm túi quần, ngửa đầu nhìn lầu hai trong biệt thự.
Đến khi căn phòng anh từng vào một lần, bức màn bên trong được kéo ra, ánh sáng nhu hòa hiện lên, cặp mắt xinh đẹp của nam sinh mới chậm rãi dịu dàng hẳn đi.
Thương Ngạn đứng trong bóng đêm thật lâu mới thong thả dẫm dẫm cẳng chân đã tê cứng, xoay người đi đến ô tô đang đậu đằng sau.
Lên xe, máy sưởi sưởi ấm từng lỗ chân lông.
Ngay cả trái tim lạnh giá cả đêm cũng chậm rãi mềm xuống, dưới một từ “anh” của cô gái, nó trở nên dịu dàng say đắm.
“Tiểu thiếu gia, đưa ngài về nhà?”
“Ừ.”
Tài xế khởi động xe, ô tô tiến vào màn đêm vô biên dưới ánh đèn đường tĩnh mịch.
Trong xe yên lặng một lúc lâu.
Người ngồi đằng sau đang nhắm mắt. Ven đường bên ngoài cửa sổ, bóng đêm rực rỡ lung linh nhưng dễ khiến người ta hoảng hốt.
Khi tài xế cho rằng nam sinh ngồi ổ ghế sau đã ngủ, ông đột nhiên nghe thấy người nọ mở miệng.
——
“Có một vấn đề, tôi không có kinh nghiệm, hỏi ông một chút.”
“Tiểu thiếu gia, ngài nói đi.”
Tài xế có điểm sợ hãi, ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.
“……”
Nam sinh ngồi sau chậm rãi mở mắt.
“Nếu hôm sau muốn đi gặp tình địch, vậy trước ngày đó tôi phải chuẩn bị những gì?”1
Tài xế: “…………”
Tài xế: “????”
*
Cùng một vấn đề, Thương Ngạn làm phiền tài xế, dì Trần trong biệt thự, Bạc Ngật đang nửa mộng nửa tỉnh, còn có Thương Nhàn đang đi công tác nước ngoài……
Nhưng cuối cùng cũng không có được đáp án hữu dụng từ người nào. Ngược lại còn phải ăn trọn các hình thức biểu đạt sự ghét bỏ khác nhau.
Sáng hôm sau, Tô Mạc Mạc khỏi biệt thự Văn gia. Vừa thấy Thương Ngạn, cô có chút kinh ngạc: “Tối qua anh ngủ không ngon à?”
“……”
Dưới lông mi của nam sinh, trên làn da trắng trẻo là hai quầng thâm còn sâu hơn hôm qua, dáng vẻ thoạt nhìn như có thể đứng ngủ.
Nhưng dù là vậy, gương mặt anh tuấn cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại còn lộ ra vẻ đẹp uể oải.
Môi mỏng của Thương Ngạn giật giật, “Ừ.” Giọng hơi khàn, “Tự hỏi một vấn đề triết học.”
Tài xế đứng bên cạnh: “……”
Thiếu chút nữa ông đã tin.
Tài xế cũng chỉ dám chửi thầm một chút, vẻ mặt vẫn cung kính kéo cửa xe ra cho hai người.
Ngồi vào ghế sau, Tô Mạc Mạc cảm ơn tài xế, báo địa chỉ của “Viện điều dưỡng tình thương” ở thành phố C.
Thương Ngạn bên cạnh ngẩn ra.
——
Viện điều dưỡng?
Nghe thấy vị tình địch tiền nhiệm này có thể còn cùng chung hoạn nạn với nhóc con nhà anh, tình cảm thanh mai trúc mã.
Thương Ngạn càng thêm cảnh giác.2
Hiển nhiên sáng sớm Tô Mạc Mạc đã thông báo với người của viện điều dưỡng, ô tô chở hai người đi vào thẳng một đường.
Nghe nói viện điều dưỡng này là tư nhân đầu tư, chiếm diện tích rất rộng ở vùng ngoại thành thành phố C, dùng tường bao quanh thành một khu riêng biệt.
Sau khi tiến vào từ cửa chính, ô tô đi trên con đường xi măng chỉnh tề nhưng không có cây cối nào, chạy vào tòa nhà chính của viện điều dưỡng.
Xe dừng ở bãi đậu xe chuyên dụng, Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn cùng nhau xuống xe.
Cô gái cực kì quen thuộc với nơi này.
Xuyên qua bãi đậu xe, đi trên những con đường lòng vòng đầy sỏi đá, cô có vẻ rất thành thạo, hệt như đang đi ở vườn hoa sau nhà mình vậy.
“Từ khi em có khả năng tự ý thực thì đã sống ở đây.”
Cô gái đi đằng trước đột nhiên lên tiếng.
Giọng cô mềm nhẹ, không quay đầu lại, nhưng Thương Ngạn lại cảm thấy mình đã tưởng tượng được biểu cảm của cô.
Tô Mạc Mạc lại trầm mặc thật lâu.
Không biết nhớ đến bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô chỉ nói một cây.
“…… Hoàn cảnh ở đây rất tốt.”
Thương Ngạn khựng lại.
Một lát sau, anh hơi trầm mắt. Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, tại sao cô chỉ nói hoàn cảnh mà tránh nhắc đến chuyện khác…… Rõ ràng đã sinh sống ở đây nhiều năm như thế, hẳn phải nên có nhiều ký ức hơn.
Nhưng Thương Ngạn nhớ đến cô gái nhỏ khi vừa đến Tam trung kia, trầm mặc ít nói, lặng lẽ đến quái dị.
Lồng ngực anh đau đớn.
Bắt đầu từ tối qua, nỗi đau này đã làm anh chết lặng, chỉ có thể dựa vào vài chuyện không đàng hoàng để dời đi lực chú ý.
Thương Ngạn không tiếng động than dưới đáy lòng.
Anh tiến lên một bước, đi bên cạnh cô gái, tự nhiên dắt tay cô.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: “?”
“Nắm đi.” Thương Ngạn khí định thần nhàn*, “Anh sợ lạc đường.”
*(Khí định thần nhàn: Trấn định, nhàn nhã)
Tô Mạc Mạc: “……”
Cuối cùng hai người đi vào một khu nhà màu xám đậm.
Tô Mạc Mạc quen cửa quen nẻo đi lên lầu ba, sau đó ngừng bên ngoài một căn phòng.
Cô dừng một chút, hít nhẹ một hơi.
Vừa định nâng tay gõ cửa, cô mới phát hiện tay trái mình còn bị ai đó “sợ lạc đường” nắm chặt.
Mặt Tô Mạc Mạc đỏ lên, vội vàng tránh ra.
Hơi giống như đang chạy trốn, cô gõ cửa đi vào.
Thương Ngạn đột nhiên bị “vứt bỏ”: “……”
Anh rũ mắt, không biểu cảm nhìn chằm bàn tay bị ném ra của mình. Vài giây sau, nam sinh nheo mắt.
Thương Ngạn mang theo tâm trạng cực kì vi diệu vè ánh mắt bất thiện, đi vào văn phòng trước mặt này.
Anh vừa ngước mắt, tự động nhìn thấy người duy nhất bên trong.
Đứng hình.
Một cụ bà gương mặt hiền từ.
Mái tóc hoa râm, trong căn phòng ấm áp, bà mặc áo len màu đỏ, trong ngực còn có một cuộn len, trên bàn cũng đặt một cái mắt kính có dây xích.
Hình như cụ bà đang xem tư liệu trong tay, lúc này nghe thấy tiếng động, chậm rãi giương mắt, đồng thời, bà đeo kính viễn thị lên, nhìn chăm chú về hướng hai người.
Vừa thấy Tô Mạc Mạc đằng trước, cụ bà lập tức tươi cười.
“Mạc Mạc.”
“……”
Cô sững người, ngây ngốc hai giây tại chỗ mới hồi thần, giọng nói nghẹn ngào chạy qua, ôm lấy cụ bà đang đứng dậy nghênh đón.
“Mẹ viện trưởng……”
Nhìn vị “tình địch” trước mặt này, tâm trạng Thương Ngạn cực kì khó diễn tả.3
Nhận ra đây không phải trường hợp mình nên quấy rầy, Thương Ngạn thu lại hết toàn bộ những thần thái và cảm xúc trước khi vào cửa.
Khi cụ bà nhìn qua, anh hơi khom người.
“Chào ngài, con đến đây cùng Mạc Mạc.”
Có lẽ viện trưởng khá bất ngờ, bà nhìn Thương Ngạn chăm chú và cẩn thận, không vội lên tiếng.
Thương Ngạn nhìn qua cô gái đang ngượng ngùng.
“Anh ra ngoài chờ em, khi nào cần thì gọi anh vào.”
“…… Ừm.”
Cô đỏ mặt gật đầu.
Thương Ngạn cúi người chào bà, lúc này mới quay người lui ra ngoài.
Chờ cửa phòng khép lại, cụ bà kéo tay cô gái, dắt cô đến cạnh sô pha mềm mại.
“Nào, Mạc Mạc, nói với mẹ nào, khoảng thời gian này ở trường con như thế nào rồi…………”
Ôn chuyện là một việc vụn vặt kéo dài.
Nhưng đôi khi cũng là một sự hưởng thụ.
Nghe cô gái vui vẻ kể lại những chuyện ở trường, ánh mắt cụ bà nhìn cô càng thêm trìu mến và thương tiếc.
Càng nghe đến đoạn sau, trên mặt mẹ viện trưởng càng thêm vui vẻ.
Chờ khi Tô Mạc Mạc dừng lại, lơ đãng đối diện với ánh nhìn hiền hoà của viện trưởng với mình, gương mặt cô nóng lên khó hiểu.
“Mẹ viện trưởng…… Sao ngài nhìn con như thế làm gì?”
“Mẹ chỉ vui mừng.” Cụ bà vỗ nhẹ tay cô, cúi đầu, như cười như than, “Mẹ rất vui mừng, cuối cùng Mạc Mạc bé bỏng của mẹ đã có thể mở lòng. Quyết định đồng ý để con đi học trước kia của mẹ quả thật không sai lầm. Thấy bây giờ con cười vui vẻ như vầy, mẹ rất vui vẻ.”
“Mẹ viện trưởng……”
Vành mắt cô gái đỏ lên.
“Hôm nay là ngày vui, không thể rơi nước mắt.” Cụ bà hiền lành cười, “Để mẹ đoán xem, Thương Ngạn mà Mạc Mạc bé bỏng của ta vẫn nhắc tới nhắc lui có phải là nam sinh đưa con tới đây, đang đứng ngoài cửa phải không?”
Tô Mạc Mạc xấu hổ, đành khẽ gật đầu.
Viện trưởng cười.
“Cậu ấy đối xử với Mạc Mạc của chúng ta rất tốt, đúng không?”
Tô Mạc Mạc không muốn để viện trưởng lo lắng vì mình, cũng có phần là vì Thương Ngạn nên không nói chuyện xảy ra ở giải LanF.
Lúc này nghe viện trưởng hỏi vậy, cô gật đầu thật mạnh.
“Mẹ viện trưởng,” ánh mắt cô gái nghiêm túc, “Trên thế giới này, sẽ không bao giờ có ai đối xử tốt với con như anh ấy.”
Viện trưởng khẽ lắc đầu, “Mạc Mạc của chúng ta là cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế, tại sao lại không?”
Tô Mạc Mạc buồn bã.
Qua vài giây, cô lắc đầu.
“Cho dù có…… Cũng không giống nhau.”
“……”
Viện trưởng nhìn cô gái, trầm mặc vài giây, bà thở dài.
“Cho nên, lần này Mạc Mạc vì cậu ấy nên mới đến tìm mẹ, đúng không?”
Tô Mạc Mạc khựng lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Mẹ nhớ rằng con đã nói, không muốn làm giải phẫu. Bây giờ…… Có phải con đổi ý rồi không?”
“……”
Cô gái cúi đầu.
Viện trưởng cũng không nói gì.
Căn phòng buổi sáng yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, yên tĩnh và ấm áp.
Giọng cô tiếp tục vang lên.
Mang theo sự run rẩy.
“Căn bệnh này đã đi theo con từ khi bắt đầu, con cho rằng mình đã không sợ hãi.”
“Nhưng mà mẹ ơi, hình như con sai rồi……”
“Nếu con không có gì hết ngay từ đầu, thế thì con sẽ không sợ…… Nhưng anh ấy đã cho con, anh ấy dạy con rất nhiều cảm xúc, con dần dần trở nên tham lam mối quan hệ này…… Con không muốn biến độ ấm đã chạm đến được trở nên lạnh lẽo, con cũng không muốn buông tay người con đã ôm lấy, con muốn cùng anh ấy mãi mãi, mãi mãi…… Ở bên nhau.”
Cô gái lặp lại rất nhiều, giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống mặt đất, tan vỡ thành những giọt nhỏ hơn.
Mắt của viện trưởng cũng đỏ lên, bà lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô gái, đau lòng an ủi: “Mạc Mạc ngoan, đừng khóc, cũng đừng khóc vì bệnh của mình…… Con nhớ lời mẹ đã dặn không, cần khống chế cảm xúc, được không?”
“Con biết, nhưng con không làm được.”
Cô gái nghẹn ngào lắc đầu.
“Con biết tốt hơn hết là con nên tránh xa anh ấy một chút…… Anh ấy ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, nếu không có con xuất hiện, anh ấy sẽ càng sống vô tư hơn hiện tại, càng đẹp dẽ xuất sắc…… Nhưng con không làm được, mẹ ơi, trước khi quen biết anh ấy, con không biết rằng mình lại ích kỉ như vậy………… Con không muốn chết, con muốn được cùng anh ấy ở bên nhau, con chỉ cần một mình anh ấy —— những thứ khác, con sẽ từ bỏ hết……”
Tô Mạc Mạc khóc đến khàn giọng, đến những lời cuối cùng, dường như cô đang làm trao đổi với vận mệnh.
——
Cô lấy tất cả những thứ mình có được và đã từng rất muốn có, tất cả mọi thứ.
Hiện tại cô muốn từ bỏ hết tất cả.
Cô chỉ cần người đó, chỉ cầu người đó là đủ rồi.
……
Khi mẹ viện trưởng đưa Tô Mạc Mạc ra khỏi phòng, Thương Ngạn đang dựa vào bức tường ở hành lang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày gần đây, anh thật sự rất mệt mỏi, vì chuyện tố tụng và phán quyết nên mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, cuộc gọi tối qua của Giang Như Thi càng làm anh mất ngủ hơn nửa đêm.
Lúc này mỏi mệt bao vây anh, trước mắt cho anh một bức tường và ánh mặt trời, anh có thể ngủ sâu hơn ai hết.
Khi mẹ viện trưởng và Tô Mạc Mạc ra tới, nam sinh đang dựa vào góc tường ngủ thiếp đi, mấy cô bé đang đứng cạnh cửa chụm đầu vào nhau, hưng phấn nhỏ giọng thảo luận gì đó.
“Mẹ viện trưởng.”
Mấy cô bé thấy viện trưởng ra ngoài, vừa vui vẻ vừa cẩn thận chạy tới ——
“Anh trai đó là ai vậy? Anh ấy thật đẹp!”
Viện trưởng ứng phó xong mấy đứa trẻ, cười nói với Tô Mạc Mạc: “Nghe chưa? Mạc Mạc của chúng ta phải nhanh chân lên mới có thể ứng phó được nhiều đứa trẻ muốn giành lấy sư phụ của con đấy.”
“Dạ.”
Lúc này, cảm xúc của Tô Mạc Mạc đã khôi phục, cô nghe vậy thì cười rộ lên, nghe lời đáp.
Viện trưởng: “Cơ mà, đứng mà cũng ngủ được ư, thế thì phải mệt mỏi đến mức nào chứ? Cậu ấy đối xử tốt với con thì con cũng không thể bắt nạt người ta đấy, Mạc Mạc.”
“Không phải con muốn anh ấy đến, là tự anh ấy đòi đến……”
Tô Mạc Mạc nhỏ giọng nói.
Người đang dựa vào góc tường lỗ tai giật giật.
Có lẽ là nghe được giọng nói quen thuộc với mình, anh nhấc mí mắt lên, con ngươi chưa rõ tiêu điểm rất nhanh đã đặt lên người cô gái.
Ý thức của anh không rõ, chỉ vô thức nhíu mày.
“…… Có phải em đã khóc không?”
“……”
Tô Mạc Mạc ngây người.
Rõ ràng trước khi ra ngoài, cô đã soi gương, xác định chắc chắn không nhìn thấy mới đi ra ngoài.
Tô Mạc Mạc mờ mịt nhìn viện trưởng bên cạnh.
Mẹ viện trưởng đang cười, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Bà nói khẽ với cô gái: “Đã quen rồi, có vài người vì quá quan tâm con, trên người cứ như đang giấu radar vậy, một sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của con cũng không qua được mắt người đó.”
“……”
Gương mặt Tô Mạc Mạc hơi hồng lên.
Thương Ngạn đã khôi phục lý trí, cuối cùng mới nhó ra vị mẹ viện trưởng cấp bậc boss này, sự quay cuồng khi nhóc con nhà mình đã khóc cũng tạm thời bị áp chế.
“Đi thôi, mẹ dẫn các con xuống lầu.”
“Cảm ơn mẹ viện trưởng.”
“Bé Mạc Mạc này, con còn học được khách sáo với mẹ sao?”
“……”
Ba người xuống lầu, muốn đi đến bãi đậu xe thì phải đi ngang qua một quảng trường nhỏ.
Tiếng la hét của máy cậu trai trẻ vang lên gần xa.
Tô Mạc Mạc hơi nhíu mày.
“Đây là……?”
Viện trưởng: “Gần đây trong viện mới có mấy đứa trẻ chuyển đến vì gãy xương, nói hoàn cảnh ở đây tốt nên đến đây tĩnh dưỡng…… Mẹ nghe phòng đăng ký chữa bệnh và chăm sóc nói, mấy nam sinh này là học sinh của hai trường Thất trung và Cửu trung, mấy cậu bé ngỗ nghịch hẹn nhau ra ngoài đánh nhah, có người trong đó mất kiểm soát nên đã tới nông nỗi gãy xương này đây.”
Tô Mạc Mạc kinh ngạc nghe, nhìn thoáng qua quảng trường nhỏ.
Thấy được mấy nam sinh trên người cột băng vải nhiều nơi, đang hi hi ha ha chạy qua hướng này.
Mẹ viện trưởng bên cạnh còn đang dặn dò.
“Mạc Mạc, sức khỏe con không tốt, nhất định phải tránh xa mấy thằng nhóc đánh nhau này nha.”
“……”
Tô Mạc Mạc có chút chột dạ không tên, liếc trộm qua bên cạnh một cái.
Người bên cạnh lại không có vẻ chột dạ nào, dáng vẻ bình thản ung dung, thoạt nhìn không có cảm giác gì hết.
Nhưng động tác nhỏ này của cô bị viện trưởng phát hiện. Bà chần chờ nhìn Thương Ngạn: “Con là Thương Ngạn phải không, con cảm thấy tôi nói đúng không?”
Thương Ngạn ngoái đầu nhìn lại, lời lẽ chính đáng.
“Đương nhiên ạ, cần phải tránh xa bọn họ một chút.”
Viện trưởng rất thích mấy cậu con trai nhã nhặn này, vừa lòng gật đầu.
Cả ba quay người lại, vừa định đi tiếp thì đúng lúc gặp phải mấy nam sinh cột băng phải đang đi tới từ đằng trước.
Một cậu cầm đầu bộ dạng cà lơ phất phơ, vừa lơ đãng liếc mắt qua, đột nhiên cả người dừng lại, gương mặt run lên.
“Má nó! Đây không phải là Thương ——”
Mấy người còn lại cũng nhìn qua, kinh ngạc bật thốt.
“Thương…… Thương Diêm La của Tam trung.”
Hai bên đối mặt với nhau.
Không khí yên lặng quái lạ vài giây.
Mấy nam sinh trên tay trên đùi cột băng vải đứng dưới nắng bỗng dưng giật mình, cả đám đồng loạt thu hồi thần thái hip-hop và cùng cúi mắt, nhất trí lớn giọng gào to ——
“Chào Ngạn ca!”2
Viện trưởng: “?”
Thương Ngạn: “……………………”
Thương Ngạn mặt không cảm xúc.
“Các cậu nhận lầm người.”
/99
|