Trước khi nhóm kia làm đổ tương trong lúc nướng thức ăn, Tô Mạc Mạc đang ngồi xổm đằng sau lò nướng của tổ Thương Ngạn để dọn dẹp xiên tre bị mấy nam sinh cục cằn làm rối lên trên đất và trong thùng.
Dù sao cũng đi ăn chực người ta, mình cũng đâu thể nào không làm gì hết.
Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, xuyên qua khe hở dưới giá đỡ lò nướng, trùng hợp thấy được trò điên của nhóm kia.
——
Hai nam sinh đứng sóng vai ở đó phết tương lên đồ ăn, một người trong đó giơ ngón tay quẹt tương rồi quệt lên má người còn lại.
Đầu sỏ gây tội làm xong liền chạy, nam sinh bị quệt đứng hình tại chỗ mười giây, “a” một tiếng mới phản ứng lại, đặt chén tương vừa được pha xong xuống rồi bắt đầu đuổi theo trả thù.
Hai người như hai con khỉ vừa thoát khỏi lồng giam vui vẻ, hoạt bát.
Mặc dù nhìn có hơi nhức đầu, hơn nữa còn lộ ra một bầu không khí mà Tô Mạc Mạc không biểu đạt được, nhưng cô vẫn có đôi chút hâm mộ bọn họ.
Nhưng trong lúc nam sinh bị đuổi không thể chạy thoát kia đang lui về sau ngăn việc bị trét tương BBQ lên mặt, sau đó vấp ngã bởi một cái thùng dưới chân, sự hâm mộ này đột ngột kết thúc.
“Cẩn thận……”
Tô Mạc Mạc có ý muốn nhắc nhở nam sinh đó, tiếc rằng vẫn chậm một chút.
Vào ngay vài giây ngắn ngủi này, khi phát hiện ra hướng nam sinh đó ngã xuống sẽ đẩy lò nướng BBQ về phía mình không sai không lệch, trong lòng Tô Mạc Mạc run lên.
Cô đứng dậy định tránh đi, nhưng vẫn không kịp.
Thứ này còn mãnh liệt hơn cả nhiệt độ nóng bỏng chiếu thẳng vào mắt cô lần trước, cảm giác nóng rực đó tiến thẳng vào người.
Tô Mạc Mạc kinh sợ nhắm chặt mắt lại theo bản năng.
Bên tai vang lên tiếng hô kinh ngạc thưa thớt.
Trước người cô bỗng nhiên bị giữ chặt, nguồn lực này tác động từ vị trí xương quai xanh đẩy cô ra phía sau.
Nguồn nhiệt đột ngột rời xa.
Tiếng kêu sợ hãi bên tai, tiếng kêu rên lẫn trong sự hỗn loạn vang lên gần trong gang tấc.
Trong lòng Tô Mạc Mạc bỗng dưng run lên.
Giọng nói này là……
Cô hoảng loạn mở mắt ra: “Thương Ngạn!”
Giọng cô gái khủng hoảng tột độ, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, trái tim đau đớn khôn cùng.
Giây tiếp theo.
Trọng tâm không vững, cô bị người đằng trước áp thẳng xuống mặt đất.
“Rầm ——”
Gần như cùng với lúc hai ngươi ngã xuống đất, lò nướng cách đó không xa lung lay ngã xuống, vài khối than nướng đỏ bừng lăn ra từ trong khe hở.
Khoảng đất cao to như thế đột nhiên im phăng phắc.
Tất cả học sinh đã bị vài giây này dọa choáng váng, hoảng sợ trợn to mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, tay chân như rót chì, cứng ngắc tại chỗ.
Tô Mạc Mạc bị đè ở dưới hô lên lần hai:
“Thương Ngạn ——!”
Đây là lần đầu tiên toàn thể học sinh bao gồm cả đám Tề Văn Duyệt, những người hiểu rõ về Tô Mạc Mạc nhất nghe thấy ngữ điệu kinh hoảng đến lạc giọng của cô gái.
Tương phản với dáng vẻ trầm tĩnh đến tận cùng từ xưa đến nay.
Cô đã không kiểm soát được tiếng khóc nức nở gần như nghẹn ngào.
“…… Không sao hết.”
Tay phải Thương Ngạn chống xuống một bên ở chỗ cô gái ngã xuống, ngồi dậy.
Anh uốn gối, kéo cô đứng dậy theo.
Cặp mắt quan sát trên dưới một lượt, cảm xúc căng thẳng dưới đáy mắt buông lỏng xuống.
“Em không bị thương chứ?”
Tô Mạc Mạc nấc một tiếng, lắc đầu thật mạnh.
Thương Ngạn thở phào, đồng thời nhíu chân mày.
Anh nghiêng cổ liếc xuống tay trái, thái dương giựt nhẹ.
Hiện tại, Thương Ngạn đang mặc một chiếc áo lông màu đen cao cổ, cho dù là màu sắc này cũng không thể che dấu được vết cháy xém kia.
Anh nhúc nhích ngón tay với biên độ thật nhẹ.
Một cơn đau xuyên tim truyền đến.
Tô Mạc Mạc đã sớm chú ý đến tiếng rên anh buột miệng thốt ra, bất chấp nỗi đau trong lòng, cô lảo đảo bò dậy ——
“Nước! Nước lạnh!”
Cô xoay đầu, hướng về đám Lệ Triết bị dọa cho choáng váng rống lên.
Đó là lần đầu tiên của đa số những người ở đây thấy Tô Mạc Mạc nổi giận.
Mái tóc dài màu nâu của cô gái rơi tán loạn trên vai, gương mặt diễm lệ vì nôn nóng mà đỏ lên, dường như cánh môi càng thêm đỏ thẫm, cảm xúc trong đồng tử đen nhánh hung dữ kinh người.
Một cô gái thân hình nhỏ nhắn vô hại như vậy đã khiến tất cả mọi người đứng hình trong chốc lát.
Lệ Triết phản ứng đầu tiên, tiện tay lấy cái thau rỗng rồi chạy đến suối để lấy nước.
Tô Mạc Mạc nhìn xung quanh, thấy được một cây kéo lớn nằm trên bàn của một tổ nào đó.
Cô bước nhanh đến và cầm lấy nó rồi chạy về.
Độ rộng của cây kéo gần như còn lớn hơn tay cô, nên không dễ gì nắm được.
Đầu ngón tay cô run run.
Khi cô dừng lại, Thương Ngạn cau mày định đứng dậy.
“Anh đừng nhúc nhích!”
Âm lượng của cô không nhỏ.
Nhưng làm Thương Ngạn cứng đờ chính là tiếng nức nở không giấu được trong giọng nói.
Thương Ngạn nhíu mày.
“Em không khóc anh mới không di chuyển.”
“……!”
Tô Mạc Mạc gấp gấp đến mức có thể tức hộc máu —— đã lúc nào rồi mà anh còn chọc cô!
Đối diện với biểu cảm gần như hung ác của cô gái, Thương Ngạn thật sự ngẩn ra.
——
Quả nhiên thỏ con mềm mại một khi bị chọc giận cũng sẽ dựng lông cắn người.
Đoán chừng cắn một phát cũng đã rất đau.
Huống chi…… Còn là thỏ con mắt đỏ.
Thương Ngạn bất đắc dĩ, đành phải xoay người quỳ xuống một lần nữa, phối hợp với độ cao của cô gái.
“Thật sự không sao, không được khóc.”
Tay phải Tô Mạc Mạc đang nắm run rẩy nắm chặt cây kéo.
Cô cắn chặt răng, tay trái dùng sức bắt lấy tay phải, niết mạnh đến mức tạo ra một vòng đỏ, lúc này mới miễn cưỡng ngừng rùng mình.
Tô Mạc Mạc cắn chặt môi dưới, cắt một đường thẳng tắp từ cổ tay áo bên trái của Thương Ngạn đi lên.
Cánh tay trắng trẻo với đường cong cơ bắp dần dần hiện ra, đồng thời tiến vào mắt còn có vết bỏng đỏ bừng trên đó, bọt nước cũng dần nổi lên.
Độ bỏng không quá nặng nhưng mảng đỏ với mức độ khác nhau gần như bao trùm một nửa diện tích trên cánh tay.
Cây kéo bị ném qua một bên.
Tô Mạc Mạc mím môi, khóe mắt gục xuống, hốc mắt bỗng đỏ hoe.
Giọt nước trong hốc mắt cô đảo quanh hai vòng, đã sắp sửa chảy ra ngoài.
Thương Ngạn thấy tình thế không ổn, vội vàng duỗi tay bóp nhẹ chóp mũi cô gái.
“Không cho khóc, nghe chưa?”
Tô Mạc Mạc nghẹn lại, khụt khịt vài tiếng.
Dáng vẻ tiên phong cấp cứu lúc nãy đã không còn.
“Có…… Có đau không……”
Không chỉ dịu dàng mà còn mang theo giọng mũi.
Thương Ngạn trấn an: “Chỉ cần em không khóc, vậy sẽ không đau.”
Tô Mạc Mạc nấc nghẹn: “…… Nói dối!”
Thương Ngạn: “……”
Anh dừng hai giây, không nhịn được bật cười, “Đừng nói, em như vầy thật sự hơi dữ đấy.”
Là kiểu giận dỗi làm nũng như thế này.
Khiến anh cảm thấy nóng không phải ở cánh tay, mà là ở trái tim.
Nóng đến mức sắp tan chảy.
Cuối cùng tất cả chỉ phác họa ra một bóng dáng nhỏ bé.
Giữa đám hoảng loạn, Lệ Triết cùng vài nam sinh khác bưng mấy thau nước lạnh xông đến ——
“Nước tới nước tới!!”
“…………”
Thêm một trận rối loạn, Tô Mạc Mạc bạnh mặt nhỏ, chặn lại nước mắt chảy xuống, chóp mũi hồng hồng xử lý cho Thương Ngạn.
Ở viện điều dưỡng nhiều năm như thế, so với bạn bè đồng trang lứa, cô thiếu thốn rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng về kỹ thuật sơ cứu vết thương, so với người bình thường thì cô giỏi hơn rất nhiều……
……
Mấy giáo viên phụ trách bên kia khi nghe thấy có học sinh bị thương, hơn nữa người đó còn là Thương Ngạn, đều cảm thấy đầu đã sắp phình to ra.
——
Có thể nói là sợ cái gì là sẽ ra cái đó.
Đã đến nước này, mấy giáo viên cũng không còn nói nhảm nữa.
Một người đi lấy hộp cấp cứu, một người gọi điện thoại kêu xe, một người run lá gan gọi cho lãnh đạo trường báo tin, phần còn lại thì chạy chậm đến hiện trường xảy ra chuyện.
Chạy đầu tiên là một vị phó chủ nhiệm ở phòng giáo vụ, cũng là giáo viên tổng phụ trách chuyến du thu của nhóm đầu tiên này.
“Chủ nhiệm, ngài chậm chút—— tôi, tôi không theo kịp!”
“Nếu biết trước đã mời một nhân viên y tế của trường đi theo!”
“Nghe nói…… Vết thương không quá nghiêm trọng đâu chủ nhiệm…… Cần phải gấp gáp, dùng cả mạng sống để chạy như vậy sao……”
“Ông không nghe thấy là ai bị thương sao!”
“……”
Chủ nhiệm vừa nổi giận, mấy giáo viên có ai còn dám hé răng nữa, đành buồn rầu chạy theo, lại không nhịn được trao đổi bằng mắt với nhau.
——
Bối cảnh thần bí của Thương Ngạn không chỉ được truyền miệng trong đám học sinh, phần lớn giáo viên trong trường cũng không biết gia đình của anh.
Có điều đã có chuyện lần trước cùng với các tin đồn kia, đám lãnh đạo lại không ai hé răng, các giáo viên cũng chỉ là người làm việc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hơn nữa Thương Ngạn rất ưu tú nổi bật ở mọi mặt, bọn họ vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, không hỏi gì nhiều.
Nhưng lúc này nghe thấy chủ nhiệm nhắc đến, suy nghĩ của mấy giáo viên liền linh hoạt hẳn lên.
Trong đó có một giáo viên không nhịn được, liều mạng chạy nhanh thêm vài bước, chạy đến ngang hàng với vị chủ nhiệm Ngưu kia.
Người đó đè thấp giọng, nửa vui đùa nửa thăm dò hỏi: “Chủ nhiệm, địa vị của Thương Ngạn này rốt cuộc là bao lớn vậy, cậu ta chỉ bị phỏng, ngài còn phải tốn sức liều mạng chạy đi xem như vầy?”
“……”
Chủ nhiệm Ngưu thở hồng hộc trừng mắc lườm giáo viên đó.
“Địa vị bao lớn ông cũng đừng động, chỉ cần biết rằng cho dù tất cả chúng ta cột chung lại, cũng không đắc tội nổi nhà cậu ta là đủ rồi!”
Mấy giáo viên nghe thế thì âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không tiếp tục nói nữa.
……
Đến khi một đám giáo viên thở hổn hển chạy đến, Tô Mạc Mạc đã xử lý bước đầu tiên cho vết bỏng của Thương Ngạn.
Hai nam sinh gây ra “thảm án” này đứng bên cạnh không dám thở mạnh.
Sắc mặt cả hai đều rất khó coi, một trong hai người vẫn còn vệt tương dính trên má.
Lấy chủ nhiệm Ngưu làm đại diện, các giáo viên cùng nhau tiến lên an ủi ——
“Bạn học Thương Ngạn, em ráng nhịn một chút, xe cứu thương đã đến chân núi!”
“Đúng đúng, không lâu nữa sẽ tới!”
“Đau chỉ là tạm thời, chờ lát nữa xe cứu thương đến đây, lên xe làm xử lý là ổn rồi!”
“Không sai……”
Các giáo viên mồm năm miệng mười, Thương Ngạn vừa nhíu mày định lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói bên cạnh mình vang lên trước.
Âm lượng không lớn, nhưng nhiệt độ trong lời nói lại vô cùng lạnh lẽo.
“Không ổn được.”
“……”
“Sẽ vẫn đau.”
“…………”
Hết chương 41.1
___
Sắp đi học lại nên mình sẽ đổi lịch đăng truyện, 2 chương/tuần, không có ngày cố định.
Cám ơn mọi người.
#xanh
Dù sao cũng đi ăn chực người ta, mình cũng đâu thể nào không làm gì hết.
Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, xuyên qua khe hở dưới giá đỡ lò nướng, trùng hợp thấy được trò điên của nhóm kia.
——
Hai nam sinh đứng sóng vai ở đó phết tương lên đồ ăn, một người trong đó giơ ngón tay quẹt tương rồi quệt lên má người còn lại.
Đầu sỏ gây tội làm xong liền chạy, nam sinh bị quệt đứng hình tại chỗ mười giây, “a” một tiếng mới phản ứng lại, đặt chén tương vừa được pha xong xuống rồi bắt đầu đuổi theo trả thù.
Hai người như hai con khỉ vừa thoát khỏi lồng giam vui vẻ, hoạt bát.
Mặc dù nhìn có hơi nhức đầu, hơn nữa còn lộ ra một bầu không khí mà Tô Mạc Mạc không biểu đạt được, nhưng cô vẫn có đôi chút hâm mộ bọn họ.
Nhưng trong lúc nam sinh bị đuổi không thể chạy thoát kia đang lui về sau ngăn việc bị trét tương BBQ lên mặt, sau đó vấp ngã bởi một cái thùng dưới chân, sự hâm mộ này đột ngột kết thúc.
“Cẩn thận……”
Tô Mạc Mạc có ý muốn nhắc nhở nam sinh đó, tiếc rằng vẫn chậm một chút.
Vào ngay vài giây ngắn ngủi này, khi phát hiện ra hướng nam sinh đó ngã xuống sẽ đẩy lò nướng BBQ về phía mình không sai không lệch, trong lòng Tô Mạc Mạc run lên.
Cô đứng dậy định tránh đi, nhưng vẫn không kịp.
Thứ này còn mãnh liệt hơn cả nhiệt độ nóng bỏng chiếu thẳng vào mắt cô lần trước, cảm giác nóng rực đó tiến thẳng vào người.
Tô Mạc Mạc kinh sợ nhắm chặt mắt lại theo bản năng.
Bên tai vang lên tiếng hô kinh ngạc thưa thớt.
Trước người cô bỗng nhiên bị giữ chặt, nguồn lực này tác động từ vị trí xương quai xanh đẩy cô ra phía sau.
Nguồn nhiệt đột ngột rời xa.
Tiếng kêu sợ hãi bên tai, tiếng kêu rên lẫn trong sự hỗn loạn vang lên gần trong gang tấc.
Trong lòng Tô Mạc Mạc bỗng dưng run lên.
Giọng nói này là……
Cô hoảng loạn mở mắt ra: “Thương Ngạn!”
Giọng cô gái khủng hoảng tột độ, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, trái tim đau đớn khôn cùng.
Giây tiếp theo.
Trọng tâm không vững, cô bị người đằng trước áp thẳng xuống mặt đất.
“Rầm ——”
Gần như cùng với lúc hai ngươi ngã xuống đất, lò nướng cách đó không xa lung lay ngã xuống, vài khối than nướng đỏ bừng lăn ra từ trong khe hở.
Khoảng đất cao to như thế đột nhiên im phăng phắc.
Tất cả học sinh đã bị vài giây này dọa choáng váng, hoảng sợ trợn to mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, tay chân như rót chì, cứng ngắc tại chỗ.
Tô Mạc Mạc bị đè ở dưới hô lên lần hai:
“Thương Ngạn ——!”
Đây là lần đầu tiên toàn thể học sinh bao gồm cả đám Tề Văn Duyệt, những người hiểu rõ về Tô Mạc Mạc nhất nghe thấy ngữ điệu kinh hoảng đến lạc giọng của cô gái.
Tương phản với dáng vẻ trầm tĩnh đến tận cùng từ xưa đến nay.
Cô đã không kiểm soát được tiếng khóc nức nở gần như nghẹn ngào.
“…… Không sao hết.”
Tay phải Thương Ngạn chống xuống một bên ở chỗ cô gái ngã xuống, ngồi dậy.
Anh uốn gối, kéo cô đứng dậy theo.
Cặp mắt quan sát trên dưới một lượt, cảm xúc căng thẳng dưới đáy mắt buông lỏng xuống.
“Em không bị thương chứ?”
Tô Mạc Mạc nấc một tiếng, lắc đầu thật mạnh.
Thương Ngạn thở phào, đồng thời nhíu chân mày.
Anh nghiêng cổ liếc xuống tay trái, thái dương giựt nhẹ.
Hiện tại, Thương Ngạn đang mặc một chiếc áo lông màu đen cao cổ, cho dù là màu sắc này cũng không thể che dấu được vết cháy xém kia.
Anh nhúc nhích ngón tay với biên độ thật nhẹ.
Một cơn đau xuyên tim truyền đến.
Tô Mạc Mạc đã sớm chú ý đến tiếng rên anh buột miệng thốt ra, bất chấp nỗi đau trong lòng, cô lảo đảo bò dậy ——
“Nước! Nước lạnh!”
Cô xoay đầu, hướng về đám Lệ Triết bị dọa cho choáng váng rống lên.
Đó là lần đầu tiên của đa số những người ở đây thấy Tô Mạc Mạc nổi giận.
Mái tóc dài màu nâu của cô gái rơi tán loạn trên vai, gương mặt diễm lệ vì nôn nóng mà đỏ lên, dường như cánh môi càng thêm đỏ thẫm, cảm xúc trong đồng tử đen nhánh hung dữ kinh người.
Một cô gái thân hình nhỏ nhắn vô hại như vậy đã khiến tất cả mọi người đứng hình trong chốc lát.
Lệ Triết phản ứng đầu tiên, tiện tay lấy cái thau rỗng rồi chạy đến suối để lấy nước.
Tô Mạc Mạc nhìn xung quanh, thấy được một cây kéo lớn nằm trên bàn của một tổ nào đó.
Cô bước nhanh đến và cầm lấy nó rồi chạy về.
Độ rộng của cây kéo gần như còn lớn hơn tay cô, nên không dễ gì nắm được.
Đầu ngón tay cô run run.
Khi cô dừng lại, Thương Ngạn cau mày định đứng dậy.
“Anh đừng nhúc nhích!”
Âm lượng của cô không nhỏ.
Nhưng làm Thương Ngạn cứng đờ chính là tiếng nức nở không giấu được trong giọng nói.
Thương Ngạn nhíu mày.
“Em không khóc anh mới không di chuyển.”
“……!”
Tô Mạc Mạc gấp gấp đến mức có thể tức hộc máu —— đã lúc nào rồi mà anh còn chọc cô!
Đối diện với biểu cảm gần như hung ác của cô gái, Thương Ngạn thật sự ngẩn ra.
——
Quả nhiên thỏ con mềm mại một khi bị chọc giận cũng sẽ dựng lông cắn người.
Đoán chừng cắn một phát cũng đã rất đau.
Huống chi…… Còn là thỏ con mắt đỏ.
Thương Ngạn bất đắc dĩ, đành phải xoay người quỳ xuống một lần nữa, phối hợp với độ cao của cô gái.
“Thật sự không sao, không được khóc.”
Tay phải Tô Mạc Mạc đang nắm run rẩy nắm chặt cây kéo.
Cô cắn chặt răng, tay trái dùng sức bắt lấy tay phải, niết mạnh đến mức tạo ra một vòng đỏ, lúc này mới miễn cưỡng ngừng rùng mình.
Tô Mạc Mạc cắn chặt môi dưới, cắt một đường thẳng tắp từ cổ tay áo bên trái của Thương Ngạn đi lên.
Cánh tay trắng trẻo với đường cong cơ bắp dần dần hiện ra, đồng thời tiến vào mắt còn có vết bỏng đỏ bừng trên đó, bọt nước cũng dần nổi lên.
Độ bỏng không quá nặng nhưng mảng đỏ với mức độ khác nhau gần như bao trùm một nửa diện tích trên cánh tay.
Cây kéo bị ném qua một bên.
Tô Mạc Mạc mím môi, khóe mắt gục xuống, hốc mắt bỗng đỏ hoe.
Giọt nước trong hốc mắt cô đảo quanh hai vòng, đã sắp sửa chảy ra ngoài.
Thương Ngạn thấy tình thế không ổn, vội vàng duỗi tay bóp nhẹ chóp mũi cô gái.
“Không cho khóc, nghe chưa?”
Tô Mạc Mạc nghẹn lại, khụt khịt vài tiếng.
Dáng vẻ tiên phong cấp cứu lúc nãy đã không còn.
“Có…… Có đau không……”
Không chỉ dịu dàng mà còn mang theo giọng mũi.
Thương Ngạn trấn an: “Chỉ cần em không khóc, vậy sẽ không đau.”
Tô Mạc Mạc nấc nghẹn: “…… Nói dối!”
Thương Ngạn: “……”
Anh dừng hai giây, không nhịn được bật cười, “Đừng nói, em như vầy thật sự hơi dữ đấy.”
Là kiểu giận dỗi làm nũng như thế này.
Khiến anh cảm thấy nóng không phải ở cánh tay, mà là ở trái tim.
Nóng đến mức sắp tan chảy.
Cuối cùng tất cả chỉ phác họa ra một bóng dáng nhỏ bé.
Giữa đám hoảng loạn, Lệ Triết cùng vài nam sinh khác bưng mấy thau nước lạnh xông đến ——
“Nước tới nước tới!!”
“…………”
Thêm một trận rối loạn, Tô Mạc Mạc bạnh mặt nhỏ, chặn lại nước mắt chảy xuống, chóp mũi hồng hồng xử lý cho Thương Ngạn.
Ở viện điều dưỡng nhiều năm như thế, so với bạn bè đồng trang lứa, cô thiếu thốn rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng về kỹ thuật sơ cứu vết thương, so với người bình thường thì cô giỏi hơn rất nhiều……
……
Mấy giáo viên phụ trách bên kia khi nghe thấy có học sinh bị thương, hơn nữa người đó còn là Thương Ngạn, đều cảm thấy đầu đã sắp phình to ra.
——
Có thể nói là sợ cái gì là sẽ ra cái đó.
Đã đến nước này, mấy giáo viên cũng không còn nói nhảm nữa.
Một người đi lấy hộp cấp cứu, một người gọi điện thoại kêu xe, một người run lá gan gọi cho lãnh đạo trường báo tin, phần còn lại thì chạy chậm đến hiện trường xảy ra chuyện.
Chạy đầu tiên là một vị phó chủ nhiệm ở phòng giáo vụ, cũng là giáo viên tổng phụ trách chuyến du thu của nhóm đầu tiên này.
“Chủ nhiệm, ngài chậm chút—— tôi, tôi không theo kịp!”
“Nếu biết trước đã mời một nhân viên y tế của trường đi theo!”
“Nghe nói…… Vết thương không quá nghiêm trọng đâu chủ nhiệm…… Cần phải gấp gáp, dùng cả mạng sống để chạy như vậy sao……”
“Ông không nghe thấy là ai bị thương sao!”
“……”
Chủ nhiệm vừa nổi giận, mấy giáo viên có ai còn dám hé răng nữa, đành buồn rầu chạy theo, lại không nhịn được trao đổi bằng mắt với nhau.
——
Bối cảnh thần bí của Thương Ngạn không chỉ được truyền miệng trong đám học sinh, phần lớn giáo viên trong trường cũng không biết gia đình của anh.
Có điều đã có chuyện lần trước cùng với các tin đồn kia, đám lãnh đạo lại không ai hé răng, các giáo viên cũng chỉ là người làm việc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hơn nữa Thương Ngạn rất ưu tú nổi bật ở mọi mặt, bọn họ vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, không hỏi gì nhiều.
Nhưng lúc này nghe thấy chủ nhiệm nhắc đến, suy nghĩ của mấy giáo viên liền linh hoạt hẳn lên.
Trong đó có một giáo viên không nhịn được, liều mạng chạy nhanh thêm vài bước, chạy đến ngang hàng với vị chủ nhiệm Ngưu kia.
Người đó đè thấp giọng, nửa vui đùa nửa thăm dò hỏi: “Chủ nhiệm, địa vị của Thương Ngạn này rốt cuộc là bao lớn vậy, cậu ta chỉ bị phỏng, ngài còn phải tốn sức liều mạng chạy đi xem như vầy?”
“……”
Chủ nhiệm Ngưu thở hồng hộc trừng mắc lườm giáo viên đó.
“Địa vị bao lớn ông cũng đừng động, chỉ cần biết rằng cho dù tất cả chúng ta cột chung lại, cũng không đắc tội nổi nhà cậu ta là đủ rồi!”
Mấy giáo viên nghe thế thì âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không tiếp tục nói nữa.
……
Đến khi một đám giáo viên thở hổn hển chạy đến, Tô Mạc Mạc đã xử lý bước đầu tiên cho vết bỏng của Thương Ngạn.
Hai nam sinh gây ra “thảm án” này đứng bên cạnh không dám thở mạnh.
Sắc mặt cả hai đều rất khó coi, một trong hai người vẫn còn vệt tương dính trên má.
Lấy chủ nhiệm Ngưu làm đại diện, các giáo viên cùng nhau tiến lên an ủi ——
“Bạn học Thương Ngạn, em ráng nhịn một chút, xe cứu thương đã đến chân núi!”
“Đúng đúng, không lâu nữa sẽ tới!”
“Đau chỉ là tạm thời, chờ lát nữa xe cứu thương đến đây, lên xe làm xử lý là ổn rồi!”
“Không sai……”
Các giáo viên mồm năm miệng mười, Thương Ngạn vừa nhíu mày định lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói bên cạnh mình vang lên trước.
Âm lượng không lớn, nhưng nhiệt độ trong lời nói lại vô cùng lạnh lẽo.
“Không ổn được.”
“……”
“Sẽ vẫn đau.”
“…………”
Hết chương 41.1
___
Sắp đi học lại nên mình sẽ đổi lịch đăng truyện, 2 chương/tuần, không có ngày cố định.
Cám ơn mọi người.
#xanh
/99
|