Chờ tới khi hai người đem được mèo nhỏ chạy trốn “áp giải” về bồn tắm, hoàn thành nhiệm vụ tắm rửa gian khổ thì đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Tần Tình nhìn tiểu gia hỏa được bọc trong khăn tắm, rất là bất đắc dĩ hỏi Văn Dục Phong:
“Mỗi lần anh tắm cho nó đều lăn lộn như vậy sao?”
Văn Dục Phong bế mèo trắng lên, ôm lấy thân hình đang run lẩy bẩy của nó, bật máy sấy bên cạnh lên.
Sau đó cậu lạnh lùng liếc qua chú mèo nhỏ một cái.
“Không phải mỗi lần.”
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nếu mỗi lần đều vật lộn như vậy thì tội của cô có hơi nặng.
“Mười lần thì chỉ tám chín lần thôi.”
Tần Tình: “…”
Trầm mặc hai giây, Tần Tình không nói gì mà nhìn về phía mèo trắng.
Giống như cảm nhận được sự lên án thầm lặng của hai vị chủ nhân, mèo trắng rụt rụt cổ, tròng mắt đảo một vòng, bộ dáng ỉu xìu đáng thương bò xuống.
Vừa trải qua một cuộc đại chiến, Tần Tình sao có thể bị bộ dáng lúc này của nó lừa gạt.
Chỉ là không chờ Tần Tình bày tỏ lập trường liền nghe thấy một tiếng cười khàn vang trên đỉnh đầu______
“Rất giống em.”
Tần Tình: “…??”
Nhận được ánh mắt kháng nghị của Tần Tình, Văn Dục Phong hạ giọng, cười rũ mắt.
Tần Tình vốn đang oan ức bỗng ngẩn ra, không chớp mắt nhìn chàng trai.
Khóe mắt cong lên, mặt nghiêng trắng nõn thanh tuấn, nụ cười nhẹ treo trên khóe môi gợi cho người ta cảm giác về một bức tranh xinh đẹp thuần khiết.
“Thật sự rất giống.”
Khóe môi của “người trong tranh” khẽ nhúc nhích, ý cười mơ hồ: “Đặc biệt là lúc giả bộ ngây thơ.”
Tần Tình: “…”
Xinh đẹp thuần khiết??
Cô vừa bị cái thứ gì mê hoặc vậy.
Thấy cô gái nhỏ phồng má không nói tiếp, Văn Dục Phong cũng biết không nên trêu cô nữa.
Cậu chuyển đề tài: “Sao hôm nay đột nhiên lại sang đây?”
Nhắc tới cái này, Tần Tình lập tức vui vẻ lên.
“Năm nay em sẽ ăn tết ở bên này!”
Sau đó nàng ngừng một chút, nhíu mày: “Em có gửi tin nhắn cho anh, anh không nhìn thấy sao?”
“Gửi lúc nào?”
“Mới vừa nãy______”
Tần Tình ngập ngừng dừng lời nói.
Văn Dục Phong cười cong mắt, thay cô nói nốt nửa câu sau: “Em cảm thấy khi đó anh có thời gian xem di động?”
Tần Tình đuối lý, ngồi xổm xuống cùng mèo trắng nhỏ.
“Nếu em không ngoan ngoãn tắm rửa, chị sẽ để Văn Dục Phong quẳng em ra ngoài.”
“…”
Mèo trắng nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Tình, chần chờ trong chốc lát, sau đó nó đột nhiên nhảy lên phía trước, vươn đầu lưỡi li3m mặt Tần Tình.
Tần Tình thấy vậy theo bản năng lùi ra sau, trọng tâm không vững, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chờ cô phản ứng lại, nhịn không được xoa chỗ bị mèo li3m trên mặt nở nụ cười.
Mắt hạnh cũng cong thành vầng trăng non.
Mà Văn Dục Phong đứng bên kia lại nheo mắt.
Cậu tóm lấy mèo nhỏ, nhéo phần thịt mềm sau cổ nó, đem mèo trắng nhỏ nhấc lên.
Mèo trắng theo thói quen “giả vờ vô tội”, tứ chi buông xuôi bị xách đến giữa không trung.
Văn Dục Phong ánh mắt nguy hiểm nhìn nó, sau đó ánh mắt dời xuống.
Mùa xuân sắp tới rồi.
…Nghe nói mèo đực sau khi thiến có thể kéo dài tuổi thọ, là một biện pháp rất tốt.
Như cảm giác được vận mệnh nguy nan, mèo trắng nâng hai chi trước, ánh mắt nhìn Văn Dục Phong càng thêm vô tội.
Văn Dục Phong lại không để ý tới, đem con mèo đã sấy gần khô đặt sang một bên, thu dọn đám hỗn độn do con mèo gây ra vừa rồi.
“Hôm nay em tới xem nó à?”
Cậu vừa thu dọn đồ vừa cầm lấy di động bên cạnh. Nhìn thoáng qua tin nhắn rồi hỏi.
Tần Tình không biết sao lại có chút chột dạ.
Cô gái nhỏ ánh mắt dao động, nhỏ giọng: “Tiện thể tới chúc Tết anh thôi…”
“…”
Động tác trong tay Văn Dục Phong dừng lại.
Cậu nghiêng mắt, môi khẽ cong. Con ngươi thẫm lại.
“Tiện thể?”
“…”
Tần Tình càng chột dạ.
Văn Dục Phong không nhìn cô nữa, trầm mặc hai giây, rũ mắt.
“Nhưng tiện thể như vậy cũng tốt. Tới Thanh Thành mấy năm, đây là lần đầu tiên có người sang chúc tết anh. Nếu em không tới, có khi anh còn chẳng nhớ mai là ngày đầu tiên của năm mới đâu.”
Ánh mắt Tần Tình cứng lại.
Qua hai giây cô mới chậm rì rì cất bước, đi tới trước mặt Văn Dục Phong, sau đó dừng lại.
“Em vốn là vì anh nên mới sang đây… Khó khăn lắm mới tìm được cớ, trộm chuồn ra ngoài.”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, cái đầu hơi gục xuống như đứa trẻ phạm lỗi.
“Thật sự… không phải tiện thể.”
“…”
Ý cười lóe qua trong mắt nam sinh.
Văn Dục Phong ngồi dậy, vừa định giơ tay xoa đầu trấn an cô gái trước mặt một chút thì bị một thanh âm bỗng nhiên vang lên đánh gãy.
__________
“Nghe cháu nói như vậy, lòng chú bị tổn thương đó.”
“______!”
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt hiện lên vẻ sắc bén.
Chẳng qua sau khi nhận ra giọng nói quen thuộc, cậu có chút bất đắc dĩ mà nhìn phía phòng bếp.
“…Chú út.”
Vừa nghe được xưng hô này, Tần Tình vốn đã bị tiếng nói chợt vang lên dọa sợ lập tức theo bản năng trốn ra sau Văn Dục Phong.
Qua hai giây cô mới căng da đầu ngó ra từ phía sau cậu, cẩn thận nhìn về phía phòng bếp.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục nhảy vào từ cửa sổ.
Giống như cảm giác được ánh mắt Tần Tình, người đàn ông còn chưa đứng dậy đã giương mắt, con ngươi sâu thẳm như là cất giấu cái lạnh thấu xương.
Sau đó anh ta nhìn qua bên này, đột nhiên cong môi cười.
“…”
Tần Tình cảm thấy trong nháy mắt lông tơ của mình đều dựng đứng hết lên.
_______
Người đàn ông này cho cô cảm giác thật sự nguy hiểm, so với lần đầu tiên gặp mặt chỉ có hơn. Giống như thú dữ trước khi săn mồi, chỉ liếc một cái cũng khiến người ta lạnh sống lưng, sợ rằng chỉ giây tiếp theo thôi anh ta sẽ xé nát con mồi vậy.
Nhưng mà cảm giác này chỉ lướt qua trong giây lát.
Ngay sau đó, Văn Cảnh chậm rãi đứng dậy, vẻ lạnh lùng trong mắt đã bị giấu đi.
Chỉ có nụ cười kia vẫn khiến Tần Tình cảm thấy có chút sát khí nhàn nhạt.
“Hai con mèo nhỏ này, cháu nuôi nổi không?”
Vừa dứt lời, người đàn ông tự nhiên như nhà mình đi tới bên sô pha ngồi xuống.
Mắt anh ta nhìn qua mèo trắng nhỏ.
Càng là động vật nhỏ yếu thì trực giác càng nhạy bén. Lông trên người mèo trắng dựng hết lên, “meow” một tiếng rồi thoắt cái chạy vào phòng ngủ.
Mà Tần Tình mặc dù có chút sợ hãi Văn Cảnh, nhưng sau khi phản ứng lại vẫn nhận ra, trong “hai con mèo nhỏ này”, có một con là đang nói tới ai.
Cô nhăn mày, không biết vì sao thái độ của người đàn ông này đối với cô không được thân thiện lắm.
“…”
Văn Dục Phong yên lặng thở dài.
Cậu duỗi tay đem Tần Tình chắn ở sau người : “Chú út, đây là việc riêng của cháu.”
“Tuy rằng cháu đã thành niên, nhưng trước đó chú vẫn là người giám hộ của cháu.”
Khuỷu tay Văn Cảnh chống trên đầu gối, đôi chân dài ẩn dưới bộ quân phục nghênh ngang ngồi ở đó.
Anh ta lấy một quả táo từ trên bàn nhưng lại không động tới dao gọt quả bên cạnh.
____________
Tần Tình thề, cô hoàn toàn không chớp mắt nhìn chằm chằm tay người nọ, nhưng không hiểu sao bỗng dưng trên tay anh ta lại xuất hiện một con dao Thụy Sĩ.
Như là từ không trung hiện ra vậy.
“……”
Tần Tình lại rụt ra sau một chút.
“Chú nghe nói, khoảng thời gian trước ở chỗ Kiều An, cháu từng say một lần.”
Khi Văn Cảnh nói chuyện, thanh âm vững vàng, mắt ngước lên, chiếc dao quân đội nhanh chóng lướt trên bề mặt quả táo.
Anh ta căn bản không cần nhìn, chỉ chăm chú về phía hai người.
“Chính là vì cô bé này?”
“…Vâng.”
Văn Dục Phong không do dự thừa nhận.
“Vừa rồi trước khi chú lên tiếng, cháu có phát hiện không?”
Văn Dục Phong trầm mặc.
“Xem ra mấy năm nay cháu sống quá yên ổn rồi.”
Văn Cảnh cong môi, ý cười đầy sát khí:
“Người do chú bồi dưỡng nên, không phải để trở thành phế vật bên cạnh con gái.”
“Chú út, chuyện này không liên quan tới em ấy.”, ánh mắt Văn Dục Phong nghiêm túc: “Cháu biết bản thân nên ở đâu.”
Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt Văn Cảnh rút đi.
Trong lúc anh ta nói mấy câu kia thì quả táo trên tay cũng đã được gọt sạch sẽ, anh ta đặt quả táo lên bàn.
Vỏ táo dài một mạch không bị đứt đoạn cũng bị ném sang một bên.
“Chú còn tưởng cháu quên rồi.”
Làm xong hết những chuyện này, Văn Cảnh mới ngước mắt lên lần nữa.
Anh ta vô cảm nhìn Văn Dục Phong, lấy tờ giấy chậm rãi lau quanh chiếc dao.
Văn Dục Phong cũng không có tránh lại, đứng thẳng tắp đối diện Văn Cảnh.
Không khí trong phòng như bị rút đi khiến Tần Tình càng cảm thấy hít thở không thông.
Ngay lúc cô cảm thấy sắp không chịu được nữa thì bầu không khí giằng co giữa hai người rốt cuộc cũng ngừng.
“Đừng làm cho chú thất vọng.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha bỗng dưng đứng dậy, không quay đầu lại đi hướng phòng bếp.
“Nhân tiện khuyên cháu một câu______ chỉ có ổn định bản thân xong rồi mới thích hợp để nuôi mèo.”
Nói xong, người đàn ông không nhìn hai người trong phòng thêm nữa, lập tức bước lên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã dần buông xuống, người đàn ông đỡ khung cửa sổ ngồi xổm trầm tư một lát.
Anh ta hơi nghiêng mặt, gương mặt bị bóng tối mơ hồ phủ lên lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
“À, suýt chút thì quên.”
“…”, Tần Tình cảm thấy ngực thắt lại.
“Quà ở trên bàn trà______ năm mới vui vẻ, cháu trai ‘ngoan’ của chú.”
Ngay thời điểm lời nói phát ra, thân ảnh kia cũng biến mất ở ngoài cửa sổ.
“_______!”
Mặc dù sớm đã có suy đoán nhưng Tần Tình vẫn theo bản năng thấp giọng kinh hô một câu.
Mà Văn Dục Phong đứng ở bên cạnh, mãi đến lúc này mới hạ cánh tay chắn trước người cô gái nhỏ bên cạnh xuống.
Cậu nghiêng mắt nhìn về phía bàn trà.
Ở dưới ánh đèn, quả táo được gọt vỏ sạch sẽ đặt ở đó.
Thoạt nhìn cũng rất ngon mắt.
Văn Dục Phong trầm mặc vài giây. Sau một lúc, cậu rũ mắt, bất đắc dĩ mà cười nhẹ.
Tần Tình nhìn tiểu gia hỏa được bọc trong khăn tắm, rất là bất đắc dĩ hỏi Văn Dục Phong:
“Mỗi lần anh tắm cho nó đều lăn lộn như vậy sao?”
Văn Dục Phong bế mèo trắng lên, ôm lấy thân hình đang run lẩy bẩy của nó, bật máy sấy bên cạnh lên.
Sau đó cậu lạnh lùng liếc qua chú mèo nhỏ một cái.
“Không phải mỗi lần.”
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nếu mỗi lần đều vật lộn như vậy thì tội của cô có hơi nặng.
“Mười lần thì chỉ tám chín lần thôi.”
Tần Tình: “…”
Trầm mặc hai giây, Tần Tình không nói gì mà nhìn về phía mèo trắng.
Giống như cảm nhận được sự lên án thầm lặng của hai vị chủ nhân, mèo trắng rụt rụt cổ, tròng mắt đảo một vòng, bộ dáng ỉu xìu đáng thương bò xuống.
Vừa trải qua một cuộc đại chiến, Tần Tình sao có thể bị bộ dáng lúc này của nó lừa gạt.
Chỉ là không chờ Tần Tình bày tỏ lập trường liền nghe thấy một tiếng cười khàn vang trên đỉnh đầu______
“Rất giống em.”
Tần Tình: “…??”
Nhận được ánh mắt kháng nghị của Tần Tình, Văn Dục Phong hạ giọng, cười rũ mắt.
Tần Tình vốn đang oan ức bỗng ngẩn ra, không chớp mắt nhìn chàng trai.
Khóe mắt cong lên, mặt nghiêng trắng nõn thanh tuấn, nụ cười nhẹ treo trên khóe môi gợi cho người ta cảm giác về một bức tranh xinh đẹp thuần khiết.
“Thật sự rất giống.”
Khóe môi của “người trong tranh” khẽ nhúc nhích, ý cười mơ hồ: “Đặc biệt là lúc giả bộ ngây thơ.”
Tần Tình: “…”
Xinh đẹp thuần khiết??
Cô vừa bị cái thứ gì mê hoặc vậy.
Thấy cô gái nhỏ phồng má không nói tiếp, Văn Dục Phong cũng biết không nên trêu cô nữa.
Cậu chuyển đề tài: “Sao hôm nay đột nhiên lại sang đây?”
Nhắc tới cái này, Tần Tình lập tức vui vẻ lên.
“Năm nay em sẽ ăn tết ở bên này!”
Sau đó nàng ngừng một chút, nhíu mày: “Em có gửi tin nhắn cho anh, anh không nhìn thấy sao?”
“Gửi lúc nào?”
“Mới vừa nãy______”
Tần Tình ngập ngừng dừng lời nói.
Văn Dục Phong cười cong mắt, thay cô nói nốt nửa câu sau: “Em cảm thấy khi đó anh có thời gian xem di động?”
Tần Tình đuối lý, ngồi xổm xuống cùng mèo trắng nhỏ.
“Nếu em không ngoan ngoãn tắm rửa, chị sẽ để Văn Dục Phong quẳng em ra ngoài.”
“…”
Mèo trắng nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Tình, chần chờ trong chốc lát, sau đó nó đột nhiên nhảy lên phía trước, vươn đầu lưỡi li3m mặt Tần Tình.
Tần Tình thấy vậy theo bản năng lùi ra sau, trọng tâm không vững, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chờ cô phản ứng lại, nhịn không được xoa chỗ bị mèo li3m trên mặt nở nụ cười.
Mắt hạnh cũng cong thành vầng trăng non.
Mà Văn Dục Phong đứng bên kia lại nheo mắt.
Cậu tóm lấy mèo nhỏ, nhéo phần thịt mềm sau cổ nó, đem mèo trắng nhỏ nhấc lên.
Mèo trắng theo thói quen “giả vờ vô tội”, tứ chi buông xuôi bị xách đến giữa không trung.
Văn Dục Phong ánh mắt nguy hiểm nhìn nó, sau đó ánh mắt dời xuống.
Mùa xuân sắp tới rồi.
…Nghe nói mèo đực sau khi thiến có thể kéo dài tuổi thọ, là một biện pháp rất tốt.
Như cảm giác được vận mệnh nguy nan, mèo trắng nâng hai chi trước, ánh mắt nhìn Văn Dục Phong càng thêm vô tội.
Văn Dục Phong lại không để ý tới, đem con mèo đã sấy gần khô đặt sang một bên, thu dọn đám hỗn độn do con mèo gây ra vừa rồi.
“Hôm nay em tới xem nó à?”
Cậu vừa thu dọn đồ vừa cầm lấy di động bên cạnh. Nhìn thoáng qua tin nhắn rồi hỏi.
Tần Tình không biết sao lại có chút chột dạ.
Cô gái nhỏ ánh mắt dao động, nhỏ giọng: “Tiện thể tới chúc Tết anh thôi…”
“…”
Động tác trong tay Văn Dục Phong dừng lại.
Cậu nghiêng mắt, môi khẽ cong. Con ngươi thẫm lại.
“Tiện thể?”
“…”
Tần Tình càng chột dạ.
Văn Dục Phong không nhìn cô nữa, trầm mặc hai giây, rũ mắt.
“Nhưng tiện thể như vậy cũng tốt. Tới Thanh Thành mấy năm, đây là lần đầu tiên có người sang chúc tết anh. Nếu em không tới, có khi anh còn chẳng nhớ mai là ngày đầu tiên của năm mới đâu.”
Ánh mắt Tần Tình cứng lại.
Qua hai giây cô mới chậm rì rì cất bước, đi tới trước mặt Văn Dục Phong, sau đó dừng lại.
“Em vốn là vì anh nên mới sang đây… Khó khăn lắm mới tìm được cớ, trộm chuồn ra ngoài.”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, cái đầu hơi gục xuống như đứa trẻ phạm lỗi.
“Thật sự… không phải tiện thể.”
“…”
Ý cười lóe qua trong mắt nam sinh.
Văn Dục Phong ngồi dậy, vừa định giơ tay xoa đầu trấn an cô gái trước mặt một chút thì bị một thanh âm bỗng nhiên vang lên đánh gãy.
__________
“Nghe cháu nói như vậy, lòng chú bị tổn thương đó.”
“______!”
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt hiện lên vẻ sắc bén.
Chẳng qua sau khi nhận ra giọng nói quen thuộc, cậu có chút bất đắc dĩ mà nhìn phía phòng bếp.
“…Chú út.”
Vừa nghe được xưng hô này, Tần Tình vốn đã bị tiếng nói chợt vang lên dọa sợ lập tức theo bản năng trốn ra sau Văn Dục Phong.
Qua hai giây cô mới căng da đầu ngó ra từ phía sau cậu, cẩn thận nhìn về phía phòng bếp.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục nhảy vào từ cửa sổ.
Giống như cảm giác được ánh mắt Tần Tình, người đàn ông còn chưa đứng dậy đã giương mắt, con ngươi sâu thẳm như là cất giấu cái lạnh thấu xương.
Sau đó anh ta nhìn qua bên này, đột nhiên cong môi cười.
“…”
Tần Tình cảm thấy trong nháy mắt lông tơ của mình đều dựng đứng hết lên.
_______
Người đàn ông này cho cô cảm giác thật sự nguy hiểm, so với lần đầu tiên gặp mặt chỉ có hơn. Giống như thú dữ trước khi săn mồi, chỉ liếc một cái cũng khiến người ta lạnh sống lưng, sợ rằng chỉ giây tiếp theo thôi anh ta sẽ xé nát con mồi vậy.
Nhưng mà cảm giác này chỉ lướt qua trong giây lát.
Ngay sau đó, Văn Cảnh chậm rãi đứng dậy, vẻ lạnh lùng trong mắt đã bị giấu đi.
Chỉ có nụ cười kia vẫn khiến Tần Tình cảm thấy có chút sát khí nhàn nhạt.
“Hai con mèo nhỏ này, cháu nuôi nổi không?”
Vừa dứt lời, người đàn ông tự nhiên như nhà mình đi tới bên sô pha ngồi xuống.
Mắt anh ta nhìn qua mèo trắng nhỏ.
Càng là động vật nhỏ yếu thì trực giác càng nhạy bén. Lông trên người mèo trắng dựng hết lên, “meow” một tiếng rồi thoắt cái chạy vào phòng ngủ.
Mà Tần Tình mặc dù có chút sợ hãi Văn Cảnh, nhưng sau khi phản ứng lại vẫn nhận ra, trong “hai con mèo nhỏ này”, có một con là đang nói tới ai.
Cô nhăn mày, không biết vì sao thái độ của người đàn ông này đối với cô không được thân thiện lắm.
“…”
Văn Dục Phong yên lặng thở dài.
Cậu duỗi tay đem Tần Tình chắn ở sau người : “Chú út, đây là việc riêng của cháu.”
“Tuy rằng cháu đã thành niên, nhưng trước đó chú vẫn là người giám hộ của cháu.”
Khuỷu tay Văn Cảnh chống trên đầu gối, đôi chân dài ẩn dưới bộ quân phục nghênh ngang ngồi ở đó.
Anh ta lấy một quả táo từ trên bàn nhưng lại không động tới dao gọt quả bên cạnh.
____________
Tần Tình thề, cô hoàn toàn không chớp mắt nhìn chằm chằm tay người nọ, nhưng không hiểu sao bỗng dưng trên tay anh ta lại xuất hiện một con dao Thụy Sĩ.
Như là từ không trung hiện ra vậy.
“……”
Tần Tình lại rụt ra sau một chút.
“Chú nghe nói, khoảng thời gian trước ở chỗ Kiều An, cháu từng say một lần.”
Khi Văn Cảnh nói chuyện, thanh âm vững vàng, mắt ngước lên, chiếc dao quân đội nhanh chóng lướt trên bề mặt quả táo.
Anh ta căn bản không cần nhìn, chỉ chăm chú về phía hai người.
“Chính là vì cô bé này?”
“…Vâng.”
Văn Dục Phong không do dự thừa nhận.
“Vừa rồi trước khi chú lên tiếng, cháu có phát hiện không?”
Văn Dục Phong trầm mặc.
“Xem ra mấy năm nay cháu sống quá yên ổn rồi.”
Văn Cảnh cong môi, ý cười đầy sát khí:
“Người do chú bồi dưỡng nên, không phải để trở thành phế vật bên cạnh con gái.”
“Chú út, chuyện này không liên quan tới em ấy.”, ánh mắt Văn Dục Phong nghiêm túc: “Cháu biết bản thân nên ở đâu.”
Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt Văn Cảnh rút đi.
Trong lúc anh ta nói mấy câu kia thì quả táo trên tay cũng đã được gọt sạch sẽ, anh ta đặt quả táo lên bàn.
Vỏ táo dài một mạch không bị đứt đoạn cũng bị ném sang một bên.
“Chú còn tưởng cháu quên rồi.”
Làm xong hết những chuyện này, Văn Cảnh mới ngước mắt lên lần nữa.
Anh ta vô cảm nhìn Văn Dục Phong, lấy tờ giấy chậm rãi lau quanh chiếc dao.
Văn Dục Phong cũng không có tránh lại, đứng thẳng tắp đối diện Văn Cảnh.
Không khí trong phòng như bị rút đi khiến Tần Tình càng cảm thấy hít thở không thông.
Ngay lúc cô cảm thấy sắp không chịu được nữa thì bầu không khí giằng co giữa hai người rốt cuộc cũng ngừng.
“Đừng làm cho chú thất vọng.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha bỗng dưng đứng dậy, không quay đầu lại đi hướng phòng bếp.
“Nhân tiện khuyên cháu một câu______ chỉ có ổn định bản thân xong rồi mới thích hợp để nuôi mèo.”
Nói xong, người đàn ông không nhìn hai người trong phòng thêm nữa, lập tức bước lên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã dần buông xuống, người đàn ông đỡ khung cửa sổ ngồi xổm trầm tư một lát.
Anh ta hơi nghiêng mặt, gương mặt bị bóng tối mơ hồ phủ lên lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
“À, suýt chút thì quên.”
“…”, Tần Tình cảm thấy ngực thắt lại.
“Quà ở trên bàn trà______ năm mới vui vẻ, cháu trai ‘ngoan’ của chú.”
Ngay thời điểm lời nói phát ra, thân ảnh kia cũng biến mất ở ngoài cửa sổ.
“_______!”
Mặc dù sớm đã có suy đoán nhưng Tần Tình vẫn theo bản năng thấp giọng kinh hô một câu.
Mà Văn Dục Phong đứng ở bên cạnh, mãi đến lúc này mới hạ cánh tay chắn trước người cô gái nhỏ bên cạnh xuống.
Cậu nghiêng mắt nhìn về phía bàn trà.
Ở dưới ánh đèn, quả táo được gọt vỏ sạch sẽ đặt ở đó.
Thoạt nhìn cũng rất ngon mắt.
Văn Dục Phong trầm mặc vài giây. Sau một lúc, cậu rũ mắt, bất đắc dĩ mà cười nhẹ.
/95
|