Sau khi chuyện vỗ tay chấm dứt, tiết Toán rốt cuộc đã có thể chính thức bắt đầu.
Tuy nói Tần Tình chuyển đến bàn cuối gần một tuần, nhưng cô và Văn Dục Phong chính thức ngồi học chung với nhau, ngược lại là lần đầu tiên.
Trải qua hơn nửa tiết quan sát, Văn Dục Phong liền phát hiện, bạn học nhỏ của cậu sở dĩ thành tích ưu tú như vậy, đại khái thật là công lao của chỉ số IQ.
_________
Ít nhất trong một tiết Toán này, có một nửa thời gian thoạt nhìn đều là Tần Tình ngồi phát ngốc.
Trong lớp, Thẩm Lương cho học sinh một quãng nghỉ ngơi, dùng để thư giản bộ não căng thẳng trước đó. An tĩnh trong phòng học cũng không còn nữa, Văn Dục Phong liền đè thấp người về phía Tần Tình.
Thanh âm của nam sinh đè thấp, mang theo chút cười như không cười.
“Tại sao không nghe giảng?”
“...”
Tần Tình ngây ngốc quay mặt sang, không rõ bản thân đã che giấu như vậy, làm sao Văn Dục Phong lại phát hiện.
Văn Dục Phong tựa như nhìn ra sự khó hiểu của cô, ý cười càng đậm thêm ba phần: “Tuy rằng em vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt là trống rỗng.”
_________ dáng vẻ như một con thỏ ngồi xổm đợi cậu lại vồ.
....Thì ra là bị phát hiện như vậy.
Tần Tình chẹp miệng, chậm chạp mở miệng nhỏ giọng.
“Thầy Thẩm giảng... quá chậm.”
Cô suy nghĩ: “Em cũng rất muốn tập trung lực chú ý, chỉ là em biết thầy ấy sau đó sẽ giảng cái gì, nếu thầy ấy giảng chậm, em sẽ không tự giác mà thất thần.”
“...”
Nhìn những biểu tình lơ đãng đó của cô gái nhỏ, yết hầu của Văn Dục Phong lên xuống.
Qua một lúc lâu, cậu mới dời tầm mắt đi, cười khổ.
Làm sao sẽ có loại tồn tại mỗi giờ mỗi phút đều có thể khiến cậu khiên chiến tự chủ đã từng tự cho là kiêu ngạo?
“...Anh cười cái gì?”
Tần Tình khó hiểu hỏi, theo đó như phản ứng qua, gương mặt nhỏ xinh đẹp hơi bạnh ra, biểu tình cũng có chút nghiêm túc.
“Thầy Thẩm đang giảng bài thi anh cũng chưa làm, anh không thể cùng em thất thần.”
“Thầy ấy giảng, anh nghe không vào.”
“...”, cô gái nhỏ nghe vậy nhíu mày: “Vậy không được, nghe giảng bài rất quan trọng.”
“Không sao!”, nam sinh nghiêng mặt với Tần Tình, thấp giọng cười khẽ.
Qua hai giây, cậu mới không nhanh không chậm quay mặt lại, đôi mắt híp lại: “Không phải anh còn có em sao... cô giáo nhỏ?”
Tần Tình chậm rãi chớp mắt.
“Cô giáo nhỏ”, “bạn học nhỏ”... khi người này gọi cô, tựa hồ luôn thích thêm một từ “nhỏ” để hình dung.
“...Em không nhỏ.”, Tần Tình bỗng dưng mở miệng.
Không đợi Văn Dục Phong tiếp lời cô, cô đã nói một câu tiếp:
“Em rất nhanh sẽ lớn... không quá lâu.”
Nói xong, cô gái nhỏ nâng tầm mắt của mình lên, tựa hồ bắt đầu chuyên tâm lắng nghe Thẩm Lương giảng bài.
Duy chỉ từ góc độ bên cạnh, hình dáng lỗ tai nhỏ xinh xắn chậm rãi đỏ lên.
“...”
Bởi vì một câu của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong khó có khi giật mình, qua một hồi lâu, cậu mới chậm rãi rũ mắt xuống.
Cùng lúc đó, khoé môi của cậu không sao ức chế mà câu lên.
Trước mắt là chuyện hôm qua, bị chất cồn tê liệt thần kinh mà một màn có chút mơ hồ kia.
“Nhanh lớn lên được không...”
Khi đó, cậu nghe thấy đè nén trong đáy lòng của mình nói ra, lại không cách nào khống chế hay ngăn cản.
“...Xin em.”
Khi nói ra một chữ cuối cùng này, trong mơ hồ cậu ý thức nhịn không được muốn____
Cậu đại khái sẽ đem cô gái nhỏ của cậu làm cho sợ hãi đi?
Dù cho bị doạ rồi, cũng xin em đừng chạy.
Xin lỗi, bởi vì anh cũng không muốn.
Mang theo tinh thần sa sút như vậy nghĩ, lại một giây trước khi ý thức rơi vào tối đen, cậu đã rõ ràng nghe được thanh âm mềm mại nhẹ nhàng lên tiếng______
“...Được.”
“...”
Bên tai dường như lại một lần nữa vang lên âm thanh kia, Văn Dục Phong chậm rãi nâng mắt lên, con ngươi không hề chớp mắt mà vẽ góc nghiêng của cô gái nhỏ từ góc nhìn của mình.
Môi mỏng hơi nhướng lên.
...Là em đã đồng ý rồi.
Anh sẽ luôn nhớ kỹ.
..............
Sau tiết học, thầy Thẩm liền gặp cán sự môn Toán để giao việc giờ tự học buổi tối.
Sau khi sắp xếp xong, Thẩm Lương mỉm cười ánh mắt trước sau an tĩnh dừng lại trên người nam sinh đứng khoang tay dựa vào bức tường sau phòng học.
“Xuân ngủ thu mỏi, đánh không được, thích hợp chăm chỉ học tập. Cảm ơn thầy Thẩm quan tâm.”
Thẩm Lương đánh giá cậu vài lần: “Được đó, thầy xem biểu hiện kỳ thi tháng sau của em.”
Bên này Thẩm Lương vừa rời đi, có bạn học bên cạnh thoạt nhìn do dự hồi lâu liền bước tới.
Ánh mắt như lưỡi dao thanh lãnh.
“Có việc?”
“...”
Bạn học kia thiếu chút nữa bị doạ phát run.
Tần Tình vừa được Thẩm Lương giao công việc môn Toán nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ này, lại nhìn sang chỗ kia, sau đó cô liền chau đôi mày tinh tế.
“Văn Dục Phong.”, giọng cô gái nhỏ mềm mại: “Anh đừng khi dễ bạn học.”
“...”
Văn Dục Phong chuyển tầm mắt, không đợi nói gì, bạn học bên cạnh sợ tới mức vội vàng tiếp lời______
“Không có không có, vấn đề của tớ tớ tớ... bạn học Tần Tình, đây, đây là Lân Văn Thao lớp mười một- bảy cho cậu... cho cậu.”
Bạn học kia vừa nói vừa nghiêng người, cách vị trí của Văn Dục Phong đem tập giấy trong tay thả xuống chỗ Tần Tình, sau đó sợ tới mức đầu cũng không dám quay lại liền bỏ chạy.
Tần Tình cũng không so đo vấn đề trước đó, chỉ tò mò duỗi tay lấy tập giấy kia.
Sau khi mở ra, cô liền thấy chữ viết tinh tế viết nửa trang giấy.
Mới đầu Văn Dục Phong cũng không chú ý gì tới tập giấy, chỉ là qua vài giây, thấy ánh mắt Tần Tình dần trở nên nghiêm túc, cậu hơi nheo mắt lại.
... Lâm Văn Thao?
Cái tên có chút quen thuộc. Tựa như là một nam sinh?
Theo người vừa nãy nói, còn là lớp 7 cách vách bọn họ... nếu là học sinh 11, trước đó không quen biết bạn học nhỏ của cậu.
Nói cách khác... là mới quen biết trong mấy ngày không có cậu??
Nghĩ đến cảnh này, nụ cười của đại ca Văn không quá đúng.
Mà lúc này, Lý Hưởng lẫn Triệu Tử Duệ không nhanh không chậm đi tới, vừa lúc liền thấy Dục ca của bọn họ tản ra áp suất “người sống chớ gần”, khoanh hai tay không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bên cạnh cầm trong tay một tập giấy trắng.
Thoạt nhìn như dán cái nhãn “bên trong có chó dữ” bên cạnh bàn học.
Biểu tình Lý Hưởng cổ quái gãi gãi đầu.
_______ Mấy ngày không thấy, Dục cả của họ làm sao bày ra tư thế sắp làm thịt với tập giấy?
Mặc cho mới tuần trước bị ăn vả, nhưng Lý Hưởng vẫn nhịn không được da mặt dày sấn đi tới: “Dục ca, anh nhìn cái gì vậy?”
Vừa nãy đã nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Văn Dục Phong lúc này cũng không vội chuyển tầm nhìn, mà liếc nhìn Tần Tình đang không chút hoang mang nhìn phía trước.
______ Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy, nhìn cũng chưa liếc nhìn cậu một lần, vẫn tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm tập giấy trong tay như cũ.
“...”
Ý cười trên mặt Văn Dục phong biến mất, cậu mặt vô biểu tình xoay trở lại.
“Nhìn có người cho cô ấy sấp giấy.”
Lý Hưởng sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Nhanh như vậy đã nhận được thư uy hiếp sao?”
“...”
Nam sinh ngẩn ra một giây, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, chuyển tầm mắt_____
“Có ý gì?”
Lý Hưởng thấy phản ứng này của Văn Dục Phong, đã biết mình đoán sai, biểu tình trước đó của Dục ca của họ không tốt là có nguyên nhân khác. Nhưng lúc này lời đã nói ra khỏi miệng, lại muốn thu lại cũng không thể nào.
Cậu ta chỉ có thể kiêng dè liếc mắt nhìn Tần Tình trước sau chuyên chú một cái, sau đó phải mở miệng.
“Đợi đã!”
Trước khi Lý Hưởng mở miệng, Văn Dục Phong bỗng đánh gãy lời nói đầu của cậu ta, đồng thời mày kiếm nhăn lại đứng lên.
“Ra ngoài rồi nói.”
Tuy Lý Hưởng khó hiểu ý này, nhưng vẫn ngoan ngãn theo ra ngoài.
Đến chỗ hành lang, vừa thấy góc nghiêng lạnh lẽo của vị này từ đầu kia tới, học sinh trên hành lang theo bản năng lặng im, hiệu quả có thể so với Giáo vụ chủ nhiệm Tôn Hưng lên sân khấu.
Văn Dục Phong ngược lại cũng không để ý, lập tức đi tới bên cửa sổ.
Cậu tuỳ ý xoay người, dựa lên cửa sổ, mày kiếm giương lên.
“Nói đi, làm sao vậy?”
Nội tâm Lý Hưởng cực kỳ vô tội: “Không phải... em chỉ tuỳ tiện đoán như vậy...”
“Tuỳ tiện đoán sẽ đoán ra thư uy hiếp?”
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh xuống.
Lý Hưởng thở dài, đành phải thành thật: “Dục ca... chính anh có thể không cảm giác được gì, chỉ là trong trường học thích cô gái nhỏ của anh thật sự rất nhiều... Tần Tình ngồi cùng bàn với anh, hơn nữa chuyện quân huấn trước đó trong trường liền nói xấu... Cho nên tình hình vừa nãy, em liền nghĩ có ai ‘tặng’ thư uy hiếp cho bạn học mới.”
Nói đến đây, Lý Hưởng dừng lại một chút, sau đó mới có chút thần sắc không rõ tiếp tục nói: “Kỳ thực lúc trước khi trong trường truyền ra hoa khôi Lăng là bạn gái của anh, liền có người cũng đưa thư uy hiếp cho cô ấy, nghe nói còn dính máu.”
“...”
Vừa nghe thấy lời này, giữa mày Văn Dục Phong cơ hồ nhíu chặt lại.
Ngược lại không phải vì điều gì khác, chỉ là cậu nhớ không lâu trước đây Tần Tình ở chính nhà mình, đơn giản là phương thức rời đi của chú út có chút khác thường đã doạ thành bộ dạng kia, hiển nhiên không phải người can đảm lớn gì.
Nếu thật để cô nhận được một bức thư máu như vậy, vậy cô còn không biết sẽ bị doạ thành bộ dạng gì.
Nghĩ đến điều này, biểu tình của nam sinh càng lạnh vài phần.
Cậu nhìn về phía Lý Hưởng: “Biết có thể là ai làm không?”
Lý Hưởng thành thật lắc đầu.
Văn Dục Phong nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn là ánh mắt lạnh lẽo áp hoả khí xuống.
“Mấy ngày này giúp anh trông kỹ.”
Lý Hưởng hiểu ý, gật gật đầu: “Yên tâm, Dục ca.”
...........
Giữa trưa cùng ngày, Tần Tình vẫn là từ sớm chạy tới trường. Từ phòng học cầm dụng cụ vệ sinh, cô liền cùng bạn nữ trực cùng hôm nay đi khu vệ sinh lớp.
Khu vệ sinh lớp 11- 6 ở góc phía Đông- Nam trong trường, là một khu đất trũng bê- tông trơ trọi.
Chỗ đất trũng xấp xỉ 2m so với mặt bằng chung của trường, từ mặt đất lấy một bậc thang thông xuống dưới.
Tảng lớn phía dưới bậc thang này, đó là khu vệ sinh lớp 11- 6.
Học sinh một nhóm tới không nhiều lắm, cũng không có rác rưởi gì, nhiều nhất là lá cây bị gió đầu thu thổi xuống đây.
Tần Tình cùng bạn nữ trực cùng ước chừng dùng 10 phút, liền dọn sạch sẽ nhà vệ sinh.
Sau khi hai người hội hợp lại đơn giản là kiểm tra một chuẩn, liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là không đợi đi vài bước, Tần Tình liền thấy ba nữ sinh từ bậc thang đi xuống.
Diện mạo ba người chẳng qua thực sự quen mắt, ba nữ sinh kia ngày hôm đó thình lình chặn cô ở cửa lớp.
Trong lòng Tần Tình rùng mình, đôi mi hơi chau lại.
Cô dừng bước đi.
Có lẽ ba nữ sinh kia thoạt nhìn thật sự là lai nhân bất thiện, nữ sinh trực cùng Tần Tình cũng ngừng bước, liền nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tần Tình.
“Sáng nay nghe người ta nói thấy mày ở chỗ này dọn dẹp vệ sinh, không nghĩ tới vậy mà đúng thật nha.”
Nữ sinh cầm đầu cười hì hì, trong ánh mắt lại không có thiện ý nào.
Cô ta ra hiệu với hai người bên cạnh.
Ba người cười, từng người đi ngang qua mặt Tần Tình, trực tiếp vào bên trong khu vệ sinh lớp 11- 6.
Tần Tình ban đầu khó hiểu, trong lúc nhìn thấy túi ni- lông đen tuyề trong tay ba người, trong đầu cô có thứ gì đó loé nhanh qua.
Cùng với sắc mặt cô biến dổi, xoay người liền chạy tới ngăn cản.
Lại không còn kịp nữa.
________
Ba túi rác bị ba nữ sinh kia trực tiếp hất đổ xuống bên trong khu vệ sinh, cuối cùng ba người còn đem từng túi ném đi, vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn về phía Tần Tình.
“Các người, các người sao có thể như vậy?”
Nữ sinh trực cùng Tần Tình mặt đỏ bừng bừng.
Ba người kia trước sau nhìn Tần Tình, người cầm đầu kia vẻ mặt đắc ý:
“Tao đã sớm cảnh cáo mày rồi, là mày không nghe. Nếu vậy, e rằng chỉ có thể ăn chút khổ, chỉ là liên luỵ bạn học_____ tao cũng ngại dùm mày nha.”
“...”
Đầu ngón tay Tần Tình nắm chặt cán chổ đến trắng bệch, chỉ là trên gương mặt tinh xảo lại so với mặt đất càng không có biểu tình gì.
Hoả khí nóng hổi theo ngực thiêu lên, khiến ánh mắt của cô càng thêm lạnh.
Trước khi cô muốn mở miệng một giây, chợt thấy sắc mặt của ba nữ sinh đối diện khẽ biến, tầm mắt nâng lên, rơi về chỗ cao phía sau lưng cô.
Năm người trong khu vệ sinh đồng loạt nhìn qua.
____________
Giữa trưa đầu thu, ánh mặt trời đứng bóng, nam sinh mặc quần dài màu đen với áo hoodie liền mũ màu đen kéo tay áo lên, hai chân thon dài, đang ngồn xổm trên bệ đá cạnh bậc đầu tiên.
Ngoài ngón chân, là một bệ đá cao 2m.
Nam sinh lười nhác đặt cánh tay phải lên trên đầu gốc, còn quấn một vòng chói mắt bằng vải, tóc mái đen nhanh dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất mềm mại. Đôi mắt thon dài kia lại hơp híp lại, không biết tại sao, Tần Tình liền nhớ tới con hổ ngáp dài lười biếng tựa vào gốc cây.
“...”
Cô bị chính suy nghĩ này của mình khiến u ám trong lòng tan đi, khoé môi hơi câu lên.
Chẳng qua tâm tình của những người khác lại không tốt như vậy.
Đặt biệt là ba nữ sinh ở phía sau kia, lúc này nếu không phải chỉ có một đường bậc thang kia, bên cạnh còn có một đại ca Văn ngồi xổm, bọn họ đại khái đã sớm sợ tới mức chạy trối chết.
Mà lúc này dù không trốn, ánh mắt ba người hiểu nhiên đều có chút hồn vía lên mây.
“Chậc...”
Tay trái nam sinh nâng lên, nhẹ xoa tóc mai trên trán một chút, môi mỏng giương lên ý cười biếng nhác, con ngươi đen nhánh dưới ánh sáng cảm giác ý lạnh dày đặc.
“Làm sao lại không tiếp tục?”
Ba nữ sinh không dám hé môi, ánh mắt khẽ run thoáng nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.
Môi mỏng của Văn Dục Phong nhẹ khẽ cong, tay trái chống mặt đất bên cạnh, liền trực tiếp nhảy xuống từ bệ cao.
“Văn Dục Phong!”
Có chất giọng mềm mại bỗng nhiên gọi cậu, mang theo chút ảo não không khó phát hiện.
“...”
Đại ca Văn động tác im bặt có chút vô tội nâng mắt, nhìn về cô gái nhỏ phía dưới.
Tần Tình chỉ chỉ tay phải của cậu.
“Anh còn muốn đi khâu sao?”
Thanh âm của cô gái nhỏ tuy mềm mại, nhưng ngữ khí còn nghiêm túc lại bạnh ra biểu tình là không dễ phản bác.
“...”
Văn Dục Phong nhìn băng gạc trên tay phải của mình một cái, đỉnh mày hơi nhướng, nhưng chưa nói gì.
Cậu đứng lên, ngoan ngoãn vòng qua một bên, theo bậc thang từng bậc từng bậc mà đi xuống.
Đi đến bậc thang cuối cùng, cậu cũng đứng bên cạnh cô gái nhỏ.
Chiều cao chênh lệnh hơn 20cm, nam sinh trầm mặc nhìn xuống:
“Như vậy được rồi chứ?”
Môi mỏng của cậu hơi câu lên_____
“Cô giáo nhỏ?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn anh gần đây càng ngày càng ngoan:)
Mọi người có thể đoán một chút nội dung trên tập giấy kkk
Tuy nói Tần Tình chuyển đến bàn cuối gần một tuần, nhưng cô và Văn Dục Phong chính thức ngồi học chung với nhau, ngược lại là lần đầu tiên.
Trải qua hơn nửa tiết quan sát, Văn Dục Phong liền phát hiện, bạn học nhỏ của cậu sở dĩ thành tích ưu tú như vậy, đại khái thật là công lao của chỉ số IQ.
_________
Ít nhất trong một tiết Toán này, có một nửa thời gian thoạt nhìn đều là Tần Tình ngồi phát ngốc.
Trong lớp, Thẩm Lương cho học sinh một quãng nghỉ ngơi, dùng để thư giản bộ não căng thẳng trước đó. An tĩnh trong phòng học cũng không còn nữa, Văn Dục Phong liền đè thấp người về phía Tần Tình.
Thanh âm của nam sinh đè thấp, mang theo chút cười như không cười.
“Tại sao không nghe giảng?”
“...”
Tần Tình ngây ngốc quay mặt sang, không rõ bản thân đã che giấu như vậy, làm sao Văn Dục Phong lại phát hiện.
Văn Dục Phong tựa như nhìn ra sự khó hiểu của cô, ý cười càng đậm thêm ba phần: “Tuy rằng em vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt là trống rỗng.”
_________ dáng vẻ như một con thỏ ngồi xổm đợi cậu lại vồ.
....Thì ra là bị phát hiện như vậy.
Tần Tình chẹp miệng, chậm chạp mở miệng nhỏ giọng.
“Thầy Thẩm giảng... quá chậm.”
Cô suy nghĩ: “Em cũng rất muốn tập trung lực chú ý, chỉ là em biết thầy ấy sau đó sẽ giảng cái gì, nếu thầy ấy giảng chậm, em sẽ không tự giác mà thất thần.”
“...”
Nhìn những biểu tình lơ đãng đó của cô gái nhỏ, yết hầu của Văn Dục Phong lên xuống.
Qua một lúc lâu, cậu mới dời tầm mắt đi, cười khổ.
Làm sao sẽ có loại tồn tại mỗi giờ mỗi phút đều có thể khiến cậu khiên chiến tự chủ đã từng tự cho là kiêu ngạo?
“...Anh cười cái gì?”
Tần Tình khó hiểu hỏi, theo đó như phản ứng qua, gương mặt nhỏ xinh đẹp hơi bạnh ra, biểu tình cũng có chút nghiêm túc.
“Thầy Thẩm đang giảng bài thi anh cũng chưa làm, anh không thể cùng em thất thần.”
“Thầy ấy giảng, anh nghe không vào.”
“...”, cô gái nhỏ nghe vậy nhíu mày: “Vậy không được, nghe giảng bài rất quan trọng.”
“Không sao!”, nam sinh nghiêng mặt với Tần Tình, thấp giọng cười khẽ.
Qua hai giây, cậu mới không nhanh không chậm quay mặt lại, đôi mắt híp lại: “Không phải anh còn có em sao... cô giáo nhỏ?”
Tần Tình chậm rãi chớp mắt.
“Cô giáo nhỏ”, “bạn học nhỏ”... khi người này gọi cô, tựa hồ luôn thích thêm một từ “nhỏ” để hình dung.
“...Em không nhỏ.”, Tần Tình bỗng dưng mở miệng.
Không đợi Văn Dục Phong tiếp lời cô, cô đã nói một câu tiếp:
“Em rất nhanh sẽ lớn... không quá lâu.”
Nói xong, cô gái nhỏ nâng tầm mắt của mình lên, tựa hồ bắt đầu chuyên tâm lắng nghe Thẩm Lương giảng bài.
Duy chỉ từ góc độ bên cạnh, hình dáng lỗ tai nhỏ xinh xắn chậm rãi đỏ lên.
“...”
Bởi vì một câu của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong khó có khi giật mình, qua một hồi lâu, cậu mới chậm rãi rũ mắt xuống.
Cùng lúc đó, khoé môi của cậu không sao ức chế mà câu lên.
Trước mắt là chuyện hôm qua, bị chất cồn tê liệt thần kinh mà một màn có chút mơ hồ kia.
“Nhanh lớn lên được không...”
Khi đó, cậu nghe thấy đè nén trong đáy lòng của mình nói ra, lại không cách nào khống chế hay ngăn cản.
“...Xin em.”
Khi nói ra một chữ cuối cùng này, trong mơ hồ cậu ý thức nhịn không được muốn____
Cậu đại khái sẽ đem cô gái nhỏ của cậu làm cho sợ hãi đi?
Dù cho bị doạ rồi, cũng xin em đừng chạy.
Xin lỗi, bởi vì anh cũng không muốn.
Mang theo tinh thần sa sút như vậy nghĩ, lại một giây trước khi ý thức rơi vào tối đen, cậu đã rõ ràng nghe được thanh âm mềm mại nhẹ nhàng lên tiếng______
“...Được.”
“...”
Bên tai dường như lại một lần nữa vang lên âm thanh kia, Văn Dục Phong chậm rãi nâng mắt lên, con ngươi không hề chớp mắt mà vẽ góc nghiêng của cô gái nhỏ từ góc nhìn của mình.
Môi mỏng hơi nhướng lên.
...Là em đã đồng ý rồi.
Anh sẽ luôn nhớ kỹ.
..............
Sau tiết học, thầy Thẩm liền gặp cán sự môn Toán để giao việc giờ tự học buổi tối.
Sau khi sắp xếp xong, Thẩm Lương mỉm cười ánh mắt trước sau an tĩnh dừng lại trên người nam sinh đứng khoang tay dựa vào bức tường sau phòng học.
“Xuân ngủ thu mỏi, đánh không được, thích hợp chăm chỉ học tập. Cảm ơn thầy Thẩm quan tâm.”
Thẩm Lương đánh giá cậu vài lần: “Được đó, thầy xem biểu hiện kỳ thi tháng sau của em.”
Bên này Thẩm Lương vừa rời đi, có bạn học bên cạnh thoạt nhìn do dự hồi lâu liền bước tới.
Ánh mắt như lưỡi dao thanh lãnh.
“Có việc?”
“...”
Bạn học kia thiếu chút nữa bị doạ phát run.
Tần Tình vừa được Thẩm Lương giao công việc môn Toán nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ này, lại nhìn sang chỗ kia, sau đó cô liền chau đôi mày tinh tế.
“Văn Dục Phong.”, giọng cô gái nhỏ mềm mại: “Anh đừng khi dễ bạn học.”
“...”
Văn Dục Phong chuyển tầm mắt, không đợi nói gì, bạn học bên cạnh sợ tới mức vội vàng tiếp lời______
“Không có không có, vấn đề của tớ tớ tớ... bạn học Tần Tình, đây, đây là Lân Văn Thao lớp mười một- bảy cho cậu... cho cậu.”
Bạn học kia vừa nói vừa nghiêng người, cách vị trí của Văn Dục Phong đem tập giấy trong tay thả xuống chỗ Tần Tình, sau đó sợ tới mức đầu cũng không dám quay lại liền bỏ chạy.
Tần Tình cũng không so đo vấn đề trước đó, chỉ tò mò duỗi tay lấy tập giấy kia.
Sau khi mở ra, cô liền thấy chữ viết tinh tế viết nửa trang giấy.
Mới đầu Văn Dục Phong cũng không chú ý gì tới tập giấy, chỉ là qua vài giây, thấy ánh mắt Tần Tình dần trở nên nghiêm túc, cậu hơi nheo mắt lại.
... Lâm Văn Thao?
Cái tên có chút quen thuộc. Tựa như là một nam sinh?
Theo người vừa nãy nói, còn là lớp 7 cách vách bọn họ... nếu là học sinh 11, trước đó không quen biết bạn học nhỏ của cậu.
Nói cách khác... là mới quen biết trong mấy ngày không có cậu??
Nghĩ đến cảnh này, nụ cười của đại ca Văn không quá đúng.
Mà lúc này, Lý Hưởng lẫn Triệu Tử Duệ không nhanh không chậm đi tới, vừa lúc liền thấy Dục ca của bọn họ tản ra áp suất “người sống chớ gần”, khoanh hai tay không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bên cạnh cầm trong tay một tập giấy trắng.
Thoạt nhìn như dán cái nhãn “bên trong có chó dữ” bên cạnh bàn học.
Biểu tình Lý Hưởng cổ quái gãi gãi đầu.
_______ Mấy ngày không thấy, Dục cả của họ làm sao bày ra tư thế sắp làm thịt với tập giấy?
Mặc cho mới tuần trước bị ăn vả, nhưng Lý Hưởng vẫn nhịn không được da mặt dày sấn đi tới: “Dục ca, anh nhìn cái gì vậy?”
Vừa nãy đã nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Văn Dục Phong lúc này cũng không vội chuyển tầm nhìn, mà liếc nhìn Tần Tình đang không chút hoang mang nhìn phía trước.
______ Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy, nhìn cũng chưa liếc nhìn cậu một lần, vẫn tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm tập giấy trong tay như cũ.
“...”
Ý cười trên mặt Văn Dục phong biến mất, cậu mặt vô biểu tình xoay trở lại.
“Nhìn có người cho cô ấy sấp giấy.”
Lý Hưởng sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Nhanh như vậy đã nhận được thư uy hiếp sao?”
“...”
Nam sinh ngẩn ra một giây, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, chuyển tầm mắt_____
“Có ý gì?”
Lý Hưởng thấy phản ứng này của Văn Dục Phong, đã biết mình đoán sai, biểu tình trước đó của Dục ca của họ không tốt là có nguyên nhân khác. Nhưng lúc này lời đã nói ra khỏi miệng, lại muốn thu lại cũng không thể nào.
Cậu ta chỉ có thể kiêng dè liếc mắt nhìn Tần Tình trước sau chuyên chú một cái, sau đó phải mở miệng.
“Đợi đã!”
Trước khi Lý Hưởng mở miệng, Văn Dục Phong bỗng đánh gãy lời nói đầu của cậu ta, đồng thời mày kiếm nhăn lại đứng lên.
“Ra ngoài rồi nói.”
Tuy Lý Hưởng khó hiểu ý này, nhưng vẫn ngoan ngãn theo ra ngoài.
Đến chỗ hành lang, vừa thấy góc nghiêng lạnh lẽo của vị này từ đầu kia tới, học sinh trên hành lang theo bản năng lặng im, hiệu quả có thể so với Giáo vụ chủ nhiệm Tôn Hưng lên sân khấu.
Văn Dục Phong ngược lại cũng không để ý, lập tức đi tới bên cửa sổ.
Cậu tuỳ ý xoay người, dựa lên cửa sổ, mày kiếm giương lên.
“Nói đi, làm sao vậy?”
Nội tâm Lý Hưởng cực kỳ vô tội: “Không phải... em chỉ tuỳ tiện đoán như vậy...”
“Tuỳ tiện đoán sẽ đoán ra thư uy hiếp?”
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh xuống.
Lý Hưởng thở dài, đành phải thành thật: “Dục ca... chính anh có thể không cảm giác được gì, chỉ là trong trường học thích cô gái nhỏ của anh thật sự rất nhiều... Tần Tình ngồi cùng bàn với anh, hơn nữa chuyện quân huấn trước đó trong trường liền nói xấu... Cho nên tình hình vừa nãy, em liền nghĩ có ai ‘tặng’ thư uy hiếp cho bạn học mới.”
Nói đến đây, Lý Hưởng dừng lại một chút, sau đó mới có chút thần sắc không rõ tiếp tục nói: “Kỳ thực lúc trước khi trong trường truyền ra hoa khôi Lăng là bạn gái của anh, liền có người cũng đưa thư uy hiếp cho cô ấy, nghe nói còn dính máu.”
“...”
Vừa nghe thấy lời này, giữa mày Văn Dục Phong cơ hồ nhíu chặt lại.
Ngược lại không phải vì điều gì khác, chỉ là cậu nhớ không lâu trước đây Tần Tình ở chính nhà mình, đơn giản là phương thức rời đi của chú út có chút khác thường đã doạ thành bộ dạng kia, hiển nhiên không phải người can đảm lớn gì.
Nếu thật để cô nhận được một bức thư máu như vậy, vậy cô còn không biết sẽ bị doạ thành bộ dạng gì.
Nghĩ đến điều này, biểu tình của nam sinh càng lạnh vài phần.
Cậu nhìn về phía Lý Hưởng: “Biết có thể là ai làm không?”
Lý Hưởng thành thật lắc đầu.
Văn Dục Phong nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn là ánh mắt lạnh lẽo áp hoả khí xuống.
“Mấy ngày này giúp anh trông kỹ.”
Lý Hưởng hiểu ý, gật gật đầu: “Yên tâm, Dục ca.”
...........
Giữa trưa cùng ngày, Tần Tình vẫn là từ sớm chạy tới trường. Từ phòng học cầm dụng cụ vệ sinh, cô liền cùng bạn nữ trực cùng hôm nay đi khu vệ sinh lớp.
Khu vệ sinh lớp 11- 6 ở góc phía Đông- Nam trong trường, là một khu đất trũng bê- tông trơ trọi.
Chỗ đất trũng xấp xỉ 2m so với mặt bằng chung của trường, từ mặt đất lấy một bậc thang thông xuống dưới.
Tảng lớn phía dưới bậc thang này, đó là khu vệ sinh lớp 11- 6.
Học sinh một nhóm tới không nhiều lắm, cũng không có rác rưởi gì, nhiều nhất là lá cây bị gió đầu thu thổi xuống đây.
Tần Tình cùng bạn nữ trực cùng ước chừng dùng 10 phút, liền dọn sạch sẽ nhà vệ sinh.
Sau khi hai người hội hợp lại đơn giản là kiểm tra một chuẩn, liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là không đợi đi vài bước, Tần Tình liền thấy ba nữ sinh từ bậc thang đi xuống.
Diện mạo ba người chẳng qua thực sự quen mắt, ba nữ sinh kia ngày hôm đó thình lình chặn cô ở cửa lớp.
Trong lòng Tần Tình rùng mình, đôi mi hơi chau lại.
Cô dừng bước đi.
Có lẽ ba nữ sinh kia thoạt nhìn thật sự là lai nhân bất thiện, nữ sinh trực cùng Tần Tình cũng ngừng bước, liền nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tần Tình.
“Sáng nay nghe người ta nói thấy mày ở chỗ này dọn dẹp vệ sinh, không nghĩ tới vậy mà đúng thật nha.”
Nữ sinh cầm đầu cười hì hì, trong ánh mắt lại không có thiện ý nào.
Cô ta ra hiệu với hai người bên cạnh.
Ba người cười, từng người đi ngang qua mặt Tần Tình, trực tiếp vào bên trong khu vệ sinh lớp 11- 6.
Tần Tình ban đầu khó hiểu, trong lúc nhìn thấy túi ni- lông đen tuyề trong tay ba người, trong đầu cô có thứ gì đó loé nhanh qua.
Cùng với sắc mặt cô biến dổi, xoay người liền chạy tới ngăn cản.
Lại không còn kịp nữa.
________
Ba túi rác bị ba nữ sinh kia trực tiếp hất đổ xuống bên trong khu vệ sinh, cuối cùng ba người còn đem từng túi ném đi, vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn về phía Tần Tình.
“Các người, các người sao có thể như vậy?”
Nữ sinh trực cùng Tần Tình mặt đỏ bừng bừng.
Ba người kia trước sau nhìn Tần Tình, người cầm đầu kia vẻ mặt đắc ý:
“Tao đã sớm cảnh cáo mày rồi, là mày không nghe. Nếu vậy, e rằng chỉ có thể ăn chút khổ, chỉ là liên luỵ bạn học_____ tao cũng ngại dùm mày nha.”
“...”
Đầu ngón tay Tần Tình nắm chặt cán chổ đến trắng bệch, chỉ là trên gương mặt tinh xảo lại so với mặt đất càng không có biểu tình gì.
Hoả khí nóng hổi theo ngực thiêu lên, khiến ánh mắt của cô càng thêm lạnh.
Trước khi cô muốn mở miệng một giây, chợt thấy sắc mặt của ba nữ sinh đối diện khẽ biến, tầm mắt nâng lên, rơi về chỗ cao phía sau lưng cô.
Năm người trong khu vệ sinh đồng loạt nhìn qua.
____________
Giữa trưa đầu thu, ánh mặt trời đứng bóng, nam sinh mặc quần dài màu đen với áo hoodie liền mũ màu đen kéo tay áo lên, hai chân thon dài, đang ngồn xổm trên bệ đá cạnh bậc đầu tiên.
Ngoài ngón chân, là một bệ đá cao 2m.
Nam sinh lười nhác đặt cánh tay phải lên trên đầu gốc, còn quấn một vòng chói mắt bằng vải, tóc mái đen nhanh dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất mềm mại. Đôi mắt thon dài kia lại hơp híp lại, không biết tại sao, Tần Tình liền nhớ tới con hổ ngáp dài lười biếng tựa vào gốc cây.
“...”
Cô bị chính suy nghĩ này của mình khiến u ám trong lòng tan đi, khoé môi hơi câu lên.
Chẳng qua tâm tình của những người khác lại không tốt như vậy.
Đặt biệt là ba nữ sinh ở phía sau kia, lúc này nếu không phải chỉ có một đường bậc thang kia, bên cạnh còn có một đại ca Văn ngồi xổm, bọn họ đại khái đã sớm sợ tới mức chạy trối chết.
Mà lúc này dù không trốn, ánh mắt ba người hiểu nhiên đều có chút hồn vía lên mây.
“Chậc...”
Tay trái nam sinh nâng lên, nhẹ xoa tóc mai trên trán một chút, môi mỏng giương lên ý cười biếng nhác, con ngươi đen nhánh dưới ánh sáng cảm giác ý lạnh dày đặc.
“Làm sao lại không tiếp tục?”
Ba nữ sinh không dám hé môi, ánh mắt khẽ run thoáng nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.
Môi mỏng của Văn Dục Phong nhẹ khẽ cong, tay trái chống mặt đất bên cạnh, liền trực tiếp nhảy xuống từ bệ cao.
“Văn Dục Phong!”
Có chất giọng mềm mại bỗng nhiên gọi cậu, mang theo chút ảo não không khó phát hiện.
“...”
Đại ca Văn động tác im bặt có chút vô tội nâng mắt, nhìn về cô gái nhỏ phía dưới.
Tần Tình chỉ chỉ tay phải của cậu.
“Anh còn muốn đi khâu sao?”
Thanh âm của cô gái nhỏ tuy mềm mại, nhưng ngữ khí còn nghiêm túc lại bạnh ra biểu tình là không dễ phản bác.
“...”
Văn Dục Phong nhìn băng gạc trên tay phải của mình một cái, đỉnh mày hơi nhướng, nhưng chưa nói gì.
Cậu đứng lên, ngoan ngoãn vòng qua một bên, theo bậc thang từng bậc từng bậc mà đi xuống.
Đi đến bậc thang cuối cùng, cậu cũng đứng bên cạnh cô gái nhỏ.
Chiều cao chênh lệnh hơn 20cm, nam sinh trầm mặc nhìn xuống:
“Như vậy được rồi chứ?”
Môi mỏng của cậu hơi câu lên_____
“Cô giáo nhỏ?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn anh gần đây càng ngày càng ngoan:)
Mọi người có thể đoán một chút nội dung trên tập giấy kkk
/95
|