Anh à, Đừng vội thế chứ

Chương 5

/2237


Chương 5: Chơi như thế nào?


Nhà của Viêm Cảnh Hi thực ra không phải ở khu nhà Thủy Mộc, mà là khu biệt thự phía sau khu nhà Thủy Mộc.


Cô vừa vào nhà đã thấy Phùng Như Yên khoanh tay trước ngực ngồi trên sô pha.


Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, bà ta nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ quan sát trang phục trên người Viêm Cảnh Hi, "Lúc cô ở trong trường cũng sẽ mặc như vậy?"


Viêm Cảnh Hi cụp mắt, không giải thích.


Một người đã không ưa bạn thì cho dù bạn chỉ thở thôi cũng khiến người đó cảm thấy khó chịu.


Phùng Như Yên đem túi đồ vứt xuống dưới chân Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng ra lệnh: "Cầm bộ quần áo này đi thay, Lục thiếu gia hôm nay về nước, cô đem vài thứ tặng cho cậu ta đi."


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, trong con ngươi thoáng qua một tia đã hiểu, bà ta vội vàng gọi cô về là muốn kêu cô đi đút lót Lục thiếu gia!


Viêm Cảnh Hi sắc mặt không đổi nhặt túi đồ lên đi về phòng.


Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, dù sao cũng chỉ tặng quà mà thôi.


Viêm Cảnh Hi mặc váy Versace cổ chữ V, những hoa văn màu tím khác lạ được nối tiếp tinh tế, phần eo ôm khít làm cho những đường cong trên cơ thể cô càng rõ nét, đặc biệt, cổ chữ V như ẩn như hiện lộ ra khe rãnh càng tăng thêm vài phần gợi cảm, một lớp vải mỏng qua loa chỉ để che khuất vai, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nơi cần che lại hoàn toàn bại lộ.


Viêm Cảnh Hi nở nụ cười khổ, Phùng Như Yên chỉ hận không thể mang cô đi bán, cô chính là món lời.


Viêm Cảnh Hi biếng nhác cột tóc đuôi ngựa, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén cùng kiên định.


Cô chỉ cần đem chuyện kết hôn kéo dài tới sau khi tốt nghiệp, liền có thể hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc này.


Viêm Cảnh Hi đi ra cửa, Phùng Như Yên nhìn từ trên xuống dưới một lượt, coi như hài lòng, đưa một túi quà màu hồng phấn cho Viêm Cảnh Hi.


"Lát nữa chú Vương sẽ đưa cô đến, cậu ta ở phòng 801, nhớ kĩ, nhất định phải tự mình đưa quà đến tay của cậu ta, nói là cô mua, hỏi cậu ta có hài lòng hay không? Rồi trở về trả lời cho tôi."


Tài xế của Phùng Như Yên, chú Vương đưa Viêm Cảnh Hi đến khách sạn.


Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ đi đến cửa phòng 801.


Cửa phòng 801 không khóa. Mở rộng.


Trong phòng khách không có người.


Viêm Cảnh Hi gõ gõ cửa, hỏi: "Có ai không?"


Không ai trả lời cô.


Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã 11 giờ, cô rất muốn đưa đồ cho hắn rồi quay về kí túc xá để đi ngủ, ngày mai cô còn có tiết học.


Cô mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh trong phòng ngủ, nghĩ hẳn là Lục đại thiếu gia, hướng phía phòng ngủ đi qua, gõ gõ cửa, vẫn không có người nào trả lời cô.


Viêm Cảnh Hi hoài nghi nhíu mày, lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô đẩy cửa ra.


Đập vào mắt chính là phòng tắm có vòi hoa sen được đặt trong phòng ngủ, bốn phía làm bằng thủy tinh. Một người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía cô, nước theo vai anh ta chảy xuống.


Giờ thì cô đã biết âm thanh quái dị kia là gì!


Viêm Cảnh Hi vội vàng xoay người, "Xin lỗi, tôi không biết là anh đang tắm?"


Lục Mộc Kình nghe thấy âm thanh của Viêm Cảnh Hi, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đúng là cô, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cô biết tôi ở đây?"


Giọng nói này có chút quen tai!


Viêm Cảnh Hi đã thấy qua Lục thiếu gia một lần, cũng không suy nghĩ nhiều, vốn định ở ngoài cửa chờ hắn, nghe thấy thanh âm của hắn ở sau người, cũng không cần đi đến cửa, đưa lưng về phía hắn cầm trong tay túi quà đưa ra phía sau.


"Mẹ tôi nói, đưa cái này cho anh, anh nhìn xem có hài lòng không?" Viêm Cảnh Hi nói thẳng vào vấn đề, khi lấy được đáp án sẽ rời đi.


Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên xuất hiện này, đáy mắt thoáng qua tia phức


/2237

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status