Phùng Như Yên chuẩn bị cho cô một chiếc váy ngắn màu đỏ bao lấy mông, cổ chữ V kéo xuống tận ngực, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại cùng khe rãnh sâu hút, váy ngắn đến mức không cẩn thận là có thể nhìn thấy chiếc quần nhỏ màu đen ở trong.
Mặc dù thấy rõ được khuôn ngực ngạo nghễ, vòng eo mảnh khảnh, cùng cặp đùi thon dài xinh đẹp.
Nhưng người không biết sẽ tưởng cô đi ra để... Bán!
Viêm Cảnh Hi chỉ cần nghĩ tới ánh mắt đầy thâm ý của Lục Mộc Kình, như mãnh thú đang ẩn núp trong bóng đêm để mai phục, có thể tấn công bất cứ lúc nào, sống lưng của cô liền bắt đầu tê dại.
"Mẹ, có thể không mặc chiếc váy này được không?" Viêm Cảnh Hi vén tóc trên trán, nhíu mày hỏi.
"Lục đại thiếu gia thích những cô gái có vóc người gợi cảm, cô đưa lễ vật gì cậu ta cũng chướng mắt, cô còn không cô gắng cho tốt!" Phùng Như Yên quở trách nói.
"Thế nhưng lần này không phải đi gặp chú nhỏ của cậu ta sao? Mẹ xác định trưởng bối cũng chấp nhận sao?" Viêm Cảnh Hi cố gắng thuyết phục Phùng Như Yên, cô đi tới kéo kéo đuôi váy, mặt trên liền lộ nhiều hơn.
Cô kéo lên cũng không được, kéo xuống cũng không xong.
Ngẫm lại thì đều như nhau.
"Lục gia không phải có máu mặt sao? Con cảm thấy mặc bảo thủ một chút có thể sẽ tốt hơn." Viêm Cảnh Hi ngay sau đó thêm một câu.
Phùng Như Yên do dự nhíu chân mày.
Nghe đồn vị chú nhỏ này của Lục thiếu gia không gần nữ sắc, tính cách lạnh nhạt, tâm tư kín đáo, rất ít người có thể nhìn thấu, bảo thủ một chút cũng tốt.
"Vậy cô mặc thêm một chiếc áo khoác nữa đi. Khi nào ở riêng với Lục thiếu gia, hãy cởi áo khoác ra sau."
Viêm Cảnh Hi thật muốn nói, bà không làm má mì thật đáng tiếc.
Bất quá, dù sao khi ở riêng cùng Lục thiếu gia, cô làm cái gì, Phùng Như Yên cũng sẽ không nhìn thấy được.
Viêm Cảnh Hi lại khoác thêm một chiếc áo lông dài màu trắng, đem vóc người lồi lõm đầy gợi cảm của mình bọc ở bên trong.
Phùng Như Yên tặng quà thất bại, cố ý tìm thợ trang điểm cho Viêm Cảnh Hi.
Cô lớn lên liền trở thành một đại mĩ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt rất to, cằm đầy đặn, con ngươi màu hổ phách, từ trong xương cốt phát ra một loại yêu mị cùng biếng nhác, thợ trang điểm lại tỉ mỉ tân trang, khiến cô càng thêm tuyệt mỹ.
Tối hôm nay, Viêm Du Thành đi xã giao cũng trở về gấp, Viêm Cảnh Hi im lặng ở sau lưng của bọn họ cùng đi vào chỗ ngồi.
Lục Hựu Nhiễm và Lục Mộc Kình cũng đã có mặt, hai người bọn họ đang nói cái gì đó.
Lục Mộc Kình ngồi ở vị trí làm chủ, ánh mắt lướt qua Viêm Cảnh Hi chợt lóe lên tia kinh diễm, sau đó ngón tay thon dài liền gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn, tựa người vào ghế.
Phùng Như Yên lập tức cười trừ, đẩy Viêm Cảnh Hi tới giữa Lục Mộc Kình và Lục Hựu Nhiễm, nịnh nọt nhìn Lục Mộc Kình, nói với Viêm Cảnh Hi: "Sao lại không gọi, chú nhỏ của Hựu Nhiễm, con cũng kêu chú nhỏ đi."
Viêm Cảnh Hi rũ mắt suy nghĩ, nhu thuận, yếu đuối, giống như lần đầu tiên thấy Lục Mộc Kình đều xa cách, lạnh nhạt như vậy.
Vừa mới định mở miệng, liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Lục Mộc Kình vang lên.
"Tôi không có cháu gái lớn như vậy!"
Anh ta khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, đáy mắt mang theo thâm ý khiến người khác nhìn không hiểu.
Phùng Như Yên không ngờ Lục Mộc Kình không hề nể mặt bà ta, lập tức cười tìm một lối thoát nói: "Đúng vậy, Lục tổng thật trẻ tuổi, so với Hựu Nhiễm cũng không lớn hơn là bao."
"Cháu trai trái lại rất lớn." Viêm Cảnh Hi dùng âm lượng không để ai nghe được, nhẹ giọng mỉa mai một câu, lại bị Phùng Như Yên đẩy vào ngồi giữa Lục Mộc Kình và Lục Hựu Nhiễm.
Sau khi Viêm Cảnh Hi ngồi xuống, Lục Mộc Kình kẹp diếu thuốc trên tay lại như vô ý đặt ở trên chiếc ghế dựa sau lưng Viêm Cảnh Hi, thân thể hơi nghiêng về phía cô.
Viêm Cảnh Hi có thể cảm nhận được hương vị pha trộn giữ mùi thuốc lá cùng sự nguy hiểm trên người anh ta, từng chút một thâm nhập vào khoang mũi cô.
/2237
|