*Dã ngoại(3)-Hiện tại bây giờ rất tốt- Lời tỏ tình từ trái tim
7.00PM
Tám con người đã xuất hiện đầy đủ ở gần bìa rừng với sự khởi động và trang bị cần thiết. Những màn khởi động (có phần hơi quá) được đưa ra trình diễn để lấy tinh thần. Mỗi người một vẻ thể hiện nhưng hơn hết là cái không khí hào hứng, thích thú -Sẵn sàng VUI CHƠI mọi lúc mọi nơi!!-
Không cần dặn dò dài dòng vì ai cũng đều đã lớn với lại phần đông đều có kinh ngiệm thám hiểm, du lịch đủ sài cho trò chơi này. Nó sau khi quan sát và xem xét rồi kêu bác Tâm đưa ra tám cái thăm màu đỏ đã được chuẩn bị trước đưa ra trước mặt. Mọi người có vẻ ngạc nhiên nhưng nhìn nhau một hồi cũng hiểu ra này rồi không ai bảo ai lần lượt mỗi người bốc một cái, kể cả nó theo sự ngẫu nhiên. Và kết quả xếp cặp lại ra như thế này: Khôi Vũ - Thiên Hải, God - Ken, Sammy - Shaily, Thiên Bảo - Arinsa.
Một số người có vẻ khá kinh ngạc trước sự sắp xếp về nó và hắn. Nhất là hắn, liền quay sang nhìn nó nhưng cái mà hắn nhận được là... không gì cả! Gương mặt nó không thể hiện một cảm xúc gì cả dù là sự ngạc nhiên hay lo lắng như hắn, anh và Shaily nghĩ. Nó không để ý, chỉ thản nhiên tiếp tục phổ biến thể lệ trò chơi. Hắn cũng đành im lặng. Có khi thế này lại tốt cho hắn. Mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa hơn.
Trò chơi được nó đặt tên là 'Thám hiểm rừng đêm' có thể nói gọn lại đơn giản thế này, bốn cặp đã sắp xếp sẽ chia nhau đi bốn con đường khác nhau vào rừng với dụng cụ cần thiết như la bàn, đèn pin,... rồi cùng nhau tìm đường đến con suối bên kia bìa rừng ai tới đầu tiên sẽ là người thắng. Bác Tâm sẽ là trọng tài đứng chờ sẵn ở đó.
-OK. Everybody, Are you ready??-Nó nhìn mọi người hỏi to
-READY!!- Cả bọn đồng thanh trả lời lại nó với vẻ phấn khởi rồi hô vang khẩu hiệu để cổ vũ tinh thần-LET'S GO!
Nó cùng hắn bước vào khu rừng, chiếc đèn pin trên tay hắn được bật lên để soi đèn phía trước, nó cũng cầm một cái đèn pin nhưng không bật mà để im một bên người, ung dung đi theo sau hắn tận hưởng bầu không khí dễ chịu từ tự nhiên. Khu rừng về đêm có vẻ âm u nhưng lại trở nên huyền ảo một cách kì lạ nhờ ánh sáng ngời ngợi của vầng trăng tròn cùng những vì sao đang ngự trị bầu trời đêm nay.
-Bảo Tiên!-Không khí giữa hắn và nó tưởng như bị bóng đêm bao trùm trong sự im lặng thì một tiếng gọi từ hắn vang lên, nó chợt giật mình khựng lại. Tiếng gọi này... đã lâu rồi... vẫn vậy nhưng tại sao nó cảm tưởng sự ấm áp mà trước kia nó từng biết đã dần tan biến rồi...
-Anh có chuyện gì muốn nói sao?-Nó hỏi với âm điệu nhẹ nhàng, chân bước nhẹ lên phía trước đi song song với hắn, có vẻ đã đoán trước việc gì.
-Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?-Hắn dường như không để ý nó nói gì, hỏi lại nó một câu chẳng ăn nhập vào đâu.
-Nhớ, anh chính là người đã cứu em và Thiên Hải- Dù thấy lạ nhưng nó vẫn trả lời. Phải, làm sao mà nó có thể quên được, hắn là người đã cứu nó khỏi con dao đó, khỏi tử thần. Người Thiên Hải mang ơn đáng lẽ là hắn không phải nó nhưng mà lúc đó chắc vì quá hoảng sợ nên thằng nhóc đã quên mất gương mặt của hắn.
-Ừ, rồi mấy năm sau anh gặp lại em-một cô bé 14 tuổi tuy có vẻ yếu đuối nhưng lại rất trong sáng và đáng yêu, chính điều đó đã làm anh thích em, khiến anh muốn bảo vệ em... -Hắn luyên thuyên nhắc lại quá khứ, nó cũng chỉ biết im lặng mà hồi tưởng lại hai năm trước. Lúc đó cũng vì nhận ra hắn chính là ân nhân của mình nên ngay khi gặp lại hắn ánh mắt nó chỉ luôn hướng về hắn, trái tim nhỏ bé lần đầu tiên đã run động trước hắn -...Nhưng... cuối cùng anh đã không làm được, anh đã không bảo vệ được em-Hắn đứng lại khiến nó cũng dừng theo, giọng hắn bỗng trầm xuống nổi buồn nghẹn lại nơi đáy họng-Anh đã rất hận bản thân mình, cuối cùng là ngu ngốc để em tự rời xa anh. Anh còn nhớ rõ câu nói lúc em nói lời chia tay anh... em đi du học, không muốn anh ảnh hưởng đến tương lai của em... anh biết đó là lời nói dối nhưng không còn cách nào khác là tin và để em ra đi... Hai năm sau, gặp lại cứ tưởng là đã quên rồi nhưng cuối cùng lại...
-Thiên Bảo! đừng nói nữa.-Nó cắt ngang lời hắn-''Bây giờ anh đừng nói gì nữa cả, nghe em nói thôi!...Tình cảm một khi đã có thì sẽ ở lại mãi, và nó sẽ chỉ dần lắng xuống mà thôi cho dù đôi lúc nó sẽ nổi dậy từng hồi sóng trong lòng chúng ta. Không phải bây giờ tình yêu anh dành cho em đã lắng xuống và phai nhòa rồi sao? Không phải bây giờ chúng ta đang là những người bạn rất tốt đó sao? Vậy thì tại sao lại còn nhắc đến quá khứ để hồi tưởng lại cho đau khổ thêm chồng chất?!!...-Hắn nhìn nó mà kinh ngạc và rồi hắn suy ngẫm... Có lẽ... nó nói đúng!
Quá khứ đối với hắn và cả nó trong hai năm qua đã rất dài và người ta sẽ không bao giờ thoát ra khỏi những dòng hồi tưởng đó được. Nhưng thay vì để buồn vì nhớ về quá khứ thì chúng ta hãy cố gắng để nhớ về hiện tại. Hiện tại hắn và nó có một tình bạn tốt, hiện tại có một người con gái mà hắn yêu thật lòng - nhỏ.
-Cảm ơn em... Bảo Tiên-Hắn nở một nụ cười nhạt khẽ lên tiếng.
-Nếu muốn cảm ơn em thì làm giùm em một việc được không? Việc cuối cùng em nhờ anh!- Hắn nhướn mày nhìn nó như thắc mắc về việc nó nói- Hãy giúp em bảo vệ Sammy!... Yêu cô ấy thật lòng, bù đắp gấp đôi tình yêu anh đã từng dành cho em...-Đây chính là việc nó muốn, một món quà dành cho con bạn thân nhất.
-Việc này... em không cần nhờ. Anh nhất định cũng sẽ làm! Vì đối với anh bây giờ... Sammy là quan trọng nhất!-Giọng hắn quả quyết, ánh mắt ánh lên sự tự tin về trái tim của mình.
-Có câu nói này của anh... em yên tâm rồi-Trong đêm khuya, ánh trăng sáng ánh lên nụ cười của thiên thần, một nụ cười mãn nguyện.
-\Shaily! Shaily! Cậu ở đâu??...\-Tiếng gọi trong trẻo vang vọng giữa khu rừng đêm tối mịt, chỉ có ánh đèn pin yếu ớt trên tay nhỏ đang loay hoay tìm kiếm. Không biết tại sao mà đang mải mê tìm đường thì tự nhiên không thấy bóng dáng của Shaily đâu nữa. Biến mất cứ như ma ấy.
Nãy giờ cật lực tìm kiếm với cổ họng xém chút bị khàn tiếng vì gọi hét tên Shaily nhỏ cũng đành bất lực thở dài. Dừng chân lại nghỉ một lát, chống tay tựa vào một cái cây gần bên, nhỏ trấn an-“Chắc cậu ấy sẽ không sao đâu”- Nhỏ nghĩ lại với cá tính của Shaily thì tình hình này sẽ nhanh chóng tìm ra đường đến dòng sông kia trước và đợi nhỏ thôi. Tốt hơn hết là nên lo cho chính bản thân mình trước thì hơn
Cầm chiếc đèn pin soi vào cái la bàn hình tròn nhỏ thầm rủa người phát minh ra cái thứ đồ mà nhỏ cho là \'vô dụng - quái quỷ\' trên tay mình. Rốt cuộc cái kim màu đỏ cứ chỉ chỉ về chữ \'S\' tức là sao đây? Mà Tây hay Bắc? Cái hướng nào là hướng ra con sông?-\ Aaaaaaa!!! Bực mình quá đi mất!... Bịch...\- Sau tiếng hét là âm thanh \'phá hoại\' cái thứ \'la bàn vô dụng\' của nhỏ bằng một lực không hề nhẹ vào gốc cây cổ thụ cao to gần đó. Và giờ thì hay rồi! Nhỏ bị LẠC! Ban đầu là lạc mất Shaily, còn bây giờ là Lạc Đường.
Nhìn vào bản thân mình đang \'đơn thân độc mã\' giữa không gian tối tăm chỉ toàn có lá, cây và không khí, chốc chốc những cơn gió nhẹ thổi rít lên lại khiến nhỏ rùng mình. Ặx! Không phải chứ! Chắc ông trời đang đùa với nhỏ. Tại sao lại cho nhỏ rơi vào hoàn cảnh này chứ!
-\Không được. Đứng đây hoài cũng không phải là cách, đến lúc này thì phải tự lực cánh sinh thôi. Chẳng lẽ Hoàng Thiên Ân – Thủ lĩnh hiện tại của D.A như mình mà lại chịu để bị lạc trong khu rừng chết tiệt này sao?!! Cố lên!”-Nhỏ tự độc thoại một mình, đưa khu rừng này vào danh sách chửi rủa trong ngày rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên phía trước hạ quyết tâm cổ vũ chính mình.
Đi…đi…và đi theo nhịp bước chân, vẻ tự tin phấn chấn lúc nãy lại bị thay thế bằng gương mặt méo xệch. Lúc này nhỏ mới tự hỏi sao lúc trước lại không chịu tham gia vào câu lạc bộ Đi bộ trước để bây giờ phải khổ sở tự ‘tập thể dục’ thế này chứ. Cứ thế nhỏ vừa đi vừa lôi đủ thứ ra rủa xả cho đỡ chán(rãnh) rồi lại trách móc sao đường dài thế?… sao đi lâu rồi mà chưa tới? … mặc dù thời gian nãy giờ nhỏ đi chưa đến 20’.
Rì rào... những đám bụi rậm cây cối xung quanh bỗng nhiên rung lên một cách kì lạ khiến nhỏ không khỏi thót tim. Cái quái gì nữa vậy trời?? Cùng lúc đang đưa mắt định thần lại điều kì lạ vừa rồi một thứ ánh sáng nhỏ đã thu hút ngay đôi mắt màu nâu kia. Mới đầu là mờ ảo... rồi lơ lửng, chập chờn giữa màu đen của không gian bóng tối... thứ ánh sáng đó cứ lập lòe rnhư đốm lửa. Ma trơi? Không... không phải.... mặc dù lòng nhỏ đang hình thành nổi sợ nhỏ nhưng có cái gì đó cứ như níu chân nhỏ tò mò muốn tiến lại gần cái đốm sáng kì dị ấy. Nhỏ thầm hy vọng sao cái đốm sáng ấy hãy là cứu tinh cho mình.
-“ Cái gì đây?!... Pureboold....”- Nâng nhẹ ‘cứu tinh’ lên tay nhỏ mới nhận ra cái mà nhỏ tưởng là đốm sáng lúc nãy thì ra là một cái nến tealight nhỏ đặt trong một nụ hoa pureboold được treo lơ lửng bằng sợi cước mỏng. Nhỏ ngạc nhiên... Pureboold chính là loài hoa mà nhỏ thích mà, sao lại xuất hiện ở đây được chứ? Nhìn tiếp lên phía trước và ngạc nhiên lại nối tiếp ngạc nhiên. Cách đó một khoảng lại là một cái nến khác... nhỏ bước dần lên phía trước... và lạ thay... ba bước một nhịp. Cứ bước ba bước chân một cái nến lại xuất hiện trước mặt nhỏ... Thật kì dịu... có một cảm giác thích thú... gương mặt lại tiếp tục thay đổi tâm trạng nhanh như chong chóng. Và... đến cái nến thứ chín và chuẩn bị đón nhận sự xuất hiện của cái nến thứ mười thì... sự Ngạc Nhiên đã được tích góp đến nổi quá lớn... vì khung cảnh bây giờ trước mắt nhỏ chỉ khiến nhỏ muốn hét to lên trong lòng...-\ ĐẸP QUÁ!!\.
Ngọn nến thứ mười- ngọn nến to nhất không còn được treo lơ lửng nữa mà được đặt ở dưới đất ngay chính giữa một trái tim lớn được xếp bằng những ngọn nến nhỏ, bên trong trái tim đó trải đầy những cánh hoa pureboold, nhỏ nhẹ nhàng bước vào trái tim đó, đôi bàn chân dẫm nhẹ lên những cánh hoa như sợ chúng bị đau. Và... cái trái tim đó nằm ngay bên cạnh dòng sông đang ngập tràn những đóa hoa đăng... rồi không biết những ánh đèn neon được quấn trên những cái cây dọc ven sông từ khi nào bỗng rực sáng khiến cho cả một vùng rực sáng... Tất cả tạo nên một khung cảnh thật sự rất đẹp, lung linh, huyền ảo như một bức tranh thần tiên giữa chốn trần gian..
-Đẹp lắm phải không?-Một giọng nói vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ngay trước mặt nhỏ...
-Thiên Bảo? Chuyện này... chuyện này là sao?-Nhỏ khẽ giật mình còn chưa kịp hiểu sự tình thế nào thì đã bị ngón tay trỏ của hắn chặn lại ra hiệu im lặng. Nhỏ dường như càng ngày càng bị kéo sâu vào cơn mê và không hiểu sao lại bất giác nghe lời hắn một cách kì lạ.
Hắn hắng giọng lấy ra từ sau lưng mình một bó hoa lớn và dĩ nhiên vẫn là... pureboold, hắn nhìn nhỏ bằng một ánh mắt đến đỗi mê hoặc, giọng nói trở nên trầm ấm và lần đầu tiên hắn gọi tên nhỏ một cách ấm áp đến thế-...Hoàng Thiên Ân...em hãy làm bạn gái tôi được không?...- Nhỏ đưa đôi mắt kinh ngạc rồi lại bất giác ngẩn ngơ... hắn... hắn đang tỏ tỉnh... với nhỏ... có phải thật không? Hay là nhỏ đang mơ vậy!! Ngước lên thấy ánh mắt của hắn nhìn mình nhỏ liền cuối gầm gương mặt đang dần ửng đỏ xuống. -... Em không thích tôi à...?...-Đôi lông mày rậm khẽ nhướn lên quan sát thật kĩ từng nét mặt của đối phương , hắn lại tiếp tục sử dụng 'vũ khí' hỏi lại nhỏ lần thứ hai vì đã đợi khá lâu khiến nhỏ không muốn trả lời cũng không được.
-Không! Không phải....-Nhỏ kêu lên vội vàng nhưng với một cách khó khăn không đợi hắn nói hết câu mặc dù vẫn chưa định thần rõ mọi chuyện... Chưa bao giờ nhỏ thấy trái tim mình đập mạnh với cái tốc độ 'kinh hoàng' trước hắn như thế này... Nhỏ phải làm thế nào đây? Có nên nói hay không?...nhỏ đang đấu tranh tư tưởng một cách rất dữ dội... nhưng mà...-Tôi...tôi.... Tôi cũng thích anh!- Rồi như đã tích tụ đủ dũng khí cố gắng hét thật to và nhanh như sợ nếu không nói ra thì hắn sẽ đổi ý, đôi mắt nhỏ nhắm tịt lại không dám nhìn hắn.
-Thật không?-Hắn hỏi với giọng bán tính bán nghi nhưng trong lòng thì đang nở hoa 'rực rỡ'. Nhỏ khẽ gật đầu để đáp lại hắn, mắt vẫn nhắm không chịu mở ra vì xấu hổ.Gương mặt hắn ngay lập tức lộ rõ vẻ vui sướng, kéo nhỏ vào lòng mình ôm thật chặt. Cuối cùng nhỏ cũng đồng ý rồi, đồng ý làm người hắn yêu mãi mãi không có bất kì sự ràng buộc hay giao ước làm người yêu giả vớ vẫn nào nữa. Là sự thật... sự thật không phải mơ. Tự thề với lòng mình phải bảo vệ thật tốt cho người con gái này, người con gái vô cùng quan trọng có thể sưởi ấm trái tim đã từng đóng băng của mình. Hắn đang rất hạnh phúc và cả nhỏ cùng đang chìm ngập vào sự hạnh phúc đó. Tựa đầu vào bờ ngực vững trải và ấm áp, trái tim đã đập mạnh nay còn rộn ràng hơn khi bắt được nhịp tim của ai kia, nhịp đập ấy như một đóa hoa tình yêu đang chớm nở. Một tình yêu bắt đầu từ lời tỏ tình tận sâu trong trái tim.
Ở phía bụi cây cách đó không xa... nguyên một đám \'nhiều chuyện\' đang nhốn nháo dành nhau xem phim tình cảm do hai nhân vật chính kia đang đóng
-Sao rồi? Sao rồi?-Shaily đè đầu Ken xuống (tội nghiệp) nhướn người để nhìn rõ tình hình.
-À... hình như bà chị nhận lời rồi đó! Xem mặt bả đỏ bừng núp vào áo anh Thiên Bảo luôn kìa...-Ken chưa kịp trả lời thì Thiên Hải vừa nghiêng cái ống nhòm nhìn về phía trước( không biết kiếm đâu ra??) vừa chen vô trả lời thay.
-Đâu? Đâu? Cho anh coi với!-Ken thẳng tay dựt luôn cái ống nhòm của Thiên Hải làm thằng nhóc \'đơ\' vì chưa kịp phản ứng trước cái bản tính 'tò mò' của ông anh-Chậc, công nhận kế này của Arinsa hay thiệt... không khí lãng mạn vậy mà sao không động lòng được chứ... nhưng mà sao chưa có cảnh kiss ta?? Cái thằng này làm ăn chậm chạp quá.... Chắc phải ra nhắc nó mới được...-Ken ngó nghiêng tặc lưỡi rồi bình luận với một câu 'ngu ngô'.
CỐP... hai cái cốc của Thiên Hải và Shaily ngay lập tức được giáng xuống đầu chàng Ken với cái nhìn viên đạn cảnh cáo hiện rõ ba chữ 'CẤM PHÁ HOẠI'.
-Chà!! Nhìn họ lãng mạn vậy... Quả thật tao cũng muốn lắm đó...-Khôi Vũ nãy giờ đang căng mắt coi phim cuối cùng cũng lên tiếng comment.
-Ặc... Mày muốn thì kiếm cô nào yêu đi rồi tao làm cho... đảm bảo hoằng tráng luôn!...-Thiên Hải châm chọc câu nói của Khôi Vũ, thằng nhóc biết chắc có đợi đến mười thế kỉ nữa cũng không có cảnh Khôi Vũ chịu yêu ai thật lòng đâu...
-Thật không vậy?... ưmh... Hay Bảo Tiên nè... cậu yêu tôi luôn nhé?''-Khôi Vũ hớn hở làm vẻ suy tư rồi quay sang nhìn 'đối tượng' và phát ngôn ra một câu 'tỉnh tò' nữa đùa nữa thật nhưng mà-Ủa? Đâu rồi? Lúc nãy còn ở đây mà?
Mọi người quay lại với ánh nhìn 'người ngoài hành tinh' - Dương Khôi Vũ. Cậu có biết cái phát ngôn động trời của mình vừa làm mọi người rơi vào trạng thái 'đơ tim' không? Mà còn nó nữa? Nó biến đâu mất rồi, không chỉ vậy cả anh cũng không thấy tăm hơi luôn?
7.00PM
Tám con người đã xuất hiện đầy đủ ở gần bìa rừng với sự khởi động và trang bị cần thiết. Những màn khởi động (có phần hơi quá) được đưa ra trình diễn để lấy tinh thần. Mỗi người một vẻ thể hiện nhưng hơn hết là cái không khí hào hứng, thích thú -Sẵn sàng VUI CHƠI mọi lúc mọi nơi!!-
Không cần dặn dò dài dòng vì ai cũng đều đã lớn với lại phần đông đều có kinh ngiệm thám hiểm, du lịch đủ sài cho trò chơi này. Nó sau khi quan sát và xem xét rồi kêu bác Tâm đưa ra tám cái thăm màu đỏ đã được chuẩn bị trước đưa ra trước mặt. Mọi người có vẻ ngạc nhiên nhưng nhìn nhau một hồi cũng hiểu ra này rồi không ai bảo ai lần lượt mỗi người bốc một cái, kể cả nó theo sự ngẫu nhiên. Và kết quả xếp cặp lại ra như thế này: Khôi Vũ - Thiên Hải, God - Ken, Sammy - Shaily, Thiên Bảo - Arinsa.
Một số người có vẻ khá kinh ngạc trước sự sắp xếp về nó và hắn. Nhất là hắn, liền quay sang nhìn nó nhưng cái mà hắn nhận được là... không gì cả! Gương mặt nó không thể hiện một cảm xúc gì cả dù là sự ngạc nhiên hay lo lắng như hắn, anh và Shaily nghĩ. Nó không để ý, chỉ thản nhiên tiếp tục phổ biến thể lệ trò chơi. Hắn cũng đành im lặng. Có khi thế này lại tốt cho hắn. Mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa hơn.
Trò chơi được nó đặt tên là 'Thám hiểm rừng đêm' có thể nói gọn lại đơn giản thế này, bốn cặp đã sắp xếp sẽ chia nhau đi bốn con đường khác nhau vào rừng với dụng cụ cần thiết như la bàn, đèn pin,... rồi cùng nhau tìm đường đến con suối bên kia bìa rừng ai tới đầu tiên sẽ là người thắng. Bác Tâm sẽ là trọng tài đứng chờ sẵn ở đó.
-OK. Everybody, Are you ready??-Nó nhìn mọi người hỏi to
-READY!!- Cả bọn đồng thanh trả lời lại nó với vẻ phấn khởi rồi hô vang khẩu hiệu để cổ vũ tinh thần-LET'S GO!
Nó cùng hắn bước vào khu rừng, chiếc đèn pin trên tay hắn được bật lên để soi đèn phía trước, nó cũng cầm một cái đèn pin nhưng không bật mà để im một bên người, ung dung đi theo sau hắn tận hưởng bầu không khí dễ chịu từ tự nhiên. Khu rừng về đêm có vẻ âm u nhưng lại trở nên huyền ảo một cách kì lạ nhờ ánh sáng ngời ngợi của vầng trăng tròn cùng những vì sao đang ngự trị bầu trời đêm nay.
-Bảo Tiên!-Không khí giữa hắn và nó tưởng như bị bóng đêm bao trùm trong sự im lặng thì một tiếng gọi từ hắn vang lên, nó chợt giật mình khựng lại. Tiếng gọi này... đã lâu rồi... vẫn vậy nhưng tại sao nó cảm tưởng sự ấm áp mà trước kia nó từng biết đã dần tan biến rồi...
-Anh có chuyện gì muốn nói sao?-Nó hỏi với âm điệu nhẹ nhàng, chân bước nhẹ lên phía trước đi song song với hắn, có vẻ đã đoán trước việc gì.
-Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?-Hắn dường như không để ý nó nói gì, hỏi lại nó một câu chẳng ăn nhập vào đâu.
-Nhớ, anh chính là người đã cứu em và Thiên Hải- Dù thấy lạ nhưng nó vẫn trả lời. Phải, làm sao mà nó có thể quên được, hắn là người đã cứu nó khỏi con dao đó, khỏi tử thần. Người Thiên Hải mang ơn đáng lẽ là hắn không phải nó nhưng mà lúc đó chắc vì quá hoảng sợ nên thằng nhóc đã quên mất gương mặt của hắn.
-Ừ, rồi mấy năm sau anh gặp lại em-một cô bé 14 tuổi tuy có vẻ yếu đuối nhưng lại rất trong sáng và đáng yêu, chính điều đó đã làm anh thích em, khiến anh muốn bảo vệ em... -Hắn luyên thuyên nhắc lại quá khứ, nó cũng chỉ biết im lặng mà hồi tưởng lại hai năm trước. Lúc đó cũng vì nhận ra hắn chính là ân nhân của mình nên ngay khi gặp lại hắn ánh mắt nó chỉ luôn hướng về hắn, trái tim nhỏ bé lần đầu tiên đã run động trước hắn -...Nhưng... cuối cùng anh đã không làm được, anh đã không bảo vệ được em-Hắn đứng lại khiến nó cũng dừng theo, giọng hắn bỗng trầm xuống nổi buồn nghẹn lại nơi đáy họng-Anh đã rất hận bản thân mình, cuối cùng là ngu ngốc để em tự rời xa anh. Anh còn nhớ rõ câu nói lúc em nói lời chia tay anh... em đi du học, không muốn anh ảnh hưởng đến tương lai của em... anh biết đó là lời nói dối nhưng không còn cách nào khác là tin và để em ra đi... Hai năm sau, gặp lại cứ tưởng là đã quên rồi nhưng cuối cùng lại...
-Thiên Bảo! đừng nói nữa.-Nó cắt ngang lời hắn-''Bây giờ anh đừng nói gì nữa cả, nghe em nói thôi!...Tình cảm một khi đã có thì sẽ ở lại mãi, và nó sẽ chỉ dần lắng xuống mà thôi cho dù đôi lúc nó sẽ nổi dậy từng hồi sóng trong lòng chúng ta. Không phải bây giờ tình yêu anh dành cho em đã lắng xuống và phai nhòa rồi sao? Không phải bây giờ chúng ta đang là những người bạn rất tốt đó sao? Vậy thì tại sao lại còn nhắc đến quá khứ để hồi tưởng lại cho đau khổ thêm chồng chất?!!...-Hắn nhìn nó mà kinh ngạc và rồi hắn suy ngẫm... Có lẽ... nó nói đúng!
Quá khứ đối với hắn và cả nó trong hai năm qua đã rất dài và người ta sẽ không bao giờ thoát ra khỏi những dòng hồi tưởng đó được. Nhưng thay vì để buồn vì nhớ về quá khứ thì chúng ta hãy cố gắng để nhớ về hiện tại. Hiện tại hắn và nó có một tình bạn tốt, hiện tại có một người con gái mà hắn yêu thật lòng - nhỏ.
-Cảm ơn em... Bảo Tiên-Hắn nở một nụ cười nhạt khẽ lên tiếng.
-Nếu muốn cảm ơn em thì làm giùm em một việc được không? Việc cuối cùng em nhờ anh!- Hắn nhướn mày nhìn nó như thắc mắc về việc nó nói- Hãy giúp em bảo vệ Sammy!... Yêu cô ấy thật lòng, bù đắp gấp đôi tình yêu anh đã từng dành cho em...-Đây chính là việc nó muốn, một món quà dành cho con bạn thân nhất.
-Việc này... em không cần nhờ. Anh nhất định cũng sẽ làm! Vì đối với anh bây giờ... Sammy là quan trọng nhất!-Giọng hắn quả quyết, ánh mắt ánh lên sự tự tin về trái tim của mình.
-Có câu nói này của anh... em yên tâm rồi-Trong đêm khuya, ánh trăng sáng ánh lên nụ cười của thiên thần, một nụ cười mãn nguyện.
-\Shaily! Shaily! Cậu ở đâu??...\-Tiếng gọi trong trẻo vang vọng giữa khu rừng đêm tối mịt, chỉ có ánh đèn pin yếu ớt trên tay nhỏ đang loay hoay tìm kiếm. Không biết tại sao mà đang mải mê tìm đường thì tự nhiên không thấy bóng dáng của Shaily đâu nữa. Biến mất cứ như ma ấy.
Nãy giờ cật lực tìm kiếm với cổ họng xém chút bị khàn tiếng vì gọi hét tên Shaily nhỏ cũng đành bất lực thở dài. Dừng chân lại nghỉ một lát, chống tay tựa vào một cái cây gần bên, nhỏ trấn an-“Chắc cậu ấy sẽ không sao đâu”- Nhỏ nghĩ lại với cá tính của Shaily thì tình hình này sẽ nhanh chóng tìm ra đường đến dòng sông kia trước và đợi nhỏ thôi. Tốt hơn hết là nên lo cho chính bản thân mình trước thì hơn
Cầm chiếc đèn pin soi vào cái la bàn hình tròn nhỏ thầm rủa người phát minh ra cái thứ đồ mà nhỏ cho là \'vô dụng - quái quỷ\' trên tay mình. Rốt cuộc cái kim màu đỏ cứ chỉ chỉ về chữ \'S\' tức là sao đây? Mà Tây hay Bắc? Cái hướng nào là hướng ra con sông?-\ Aaaaaaa!!! Bực mình quá đi mất!... Bịch...\- Sau tiếng hét là âm thanh \'phá hoại\' cái thứ \'la bàn vô dụng\' của nhỏ bằng một lực không hề nhẹ vào gốc cây cổ thụ cao to gần đó. Và giờ thì hay rồi! Nhỏ bị LẠC! Ban đầu là lạc mất Shaily, còn bây giờ là Lạc Đường.
Nhìn vào bản thân mình đang \'đơn thân độc mã\' giữa không gian tối tăm chỉ toàn có lá, cây và không khí, chốc chốc những cơn gió nhẹ thổi rít lên lại khiến nhỏ rùng mình. Ặx! Không phải chứ! Chắc ông trời đang đùa với nhỏ. Tại sao lại cho nhỏ rơi vào hoàn cảnh này chứ!
-\Không được. Đứng đây hoài cũng không phải là cách, đến lúc này thì phải tự lực cánh sinh thôi. Chẳng lẽ Hoàng Thiên Ân – Thủ lĩnh hiện tại của D.A như mình mà lại chịu để bị lạc trong khu rừng chết tiệt này sao?!! Cố lên!”-Nhỏ tự độc thoại một mình, đưa khu rừng này vào danh sách chửi rủa trong ngày rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên phía trước hạ quyết tâm cổ vũ chính mình.
Đi…đi…và đi theo nhịp bước chân, vẻ tự tin phấn chấn lúc nãy lại bị thay thế bằng gương mặt méo xệch. Lúc này nhỏ mới tự hỏi sao lúc trước lại không chịu tham gia vào câu lạc bộ Đi bộ trước để bây giờ phải khổ sở tự ‘tập thể dục’ thế này chứ. Cứ thế nhỏ vừa đi vừa lôi đủ thứ ra rủa xả cho đỡ chán(rãnh) rồi lại trách móc sao đường dài thế?… sao đi lâu rồi mà chưa tới? … mặc dù thời gian nãy giờ nhỏ đi chưa đến 20’.
Rì rào... những đám bụi rậm cây cối xung quanh bỗng nhiên rung lên một cách kì lạ khiến nhỏ không khỏi thót tim. Cái quái gì nữa vậy trời?? Cùng lúc đang đưa mắt định thần lại điều kì lạ vừa rồi một thứ ánh sáng nhỏ đã thu hút ngay đôi mắt màu nâu kia. Mới đầu là mờ ảo... rồi lơ lửng, chập chờn giữa màu đen của không gian bóng tối... thứ ánh sáng đó cứ lập lòe rnhư đốm lửa. Ma trơi? Không... không phải.... mặc dù lòng nhỏ đang hình thành nổi sợ nhỏ nhưng có cái gì đó cứ như níu chân nhỏ tò mò muốn tiến lại gần cái đốm sáng kì dị ấy. Nhỏ thầm hy vọng sao cái đốm sáng ấy hãy là cứu tinh cho mình.
-“ Cái gì đây?!... Pureboold....”- Nâng nhẹ ‘cứu tinh’ lên tay nhỏ mới nhận ra cái mà nhỏ tưởng là đốm sáng lúc nãy thì ra là một cái nến tealight nhỏ đặt trong một nụ hoa pureboold được treo lơ lửng bằng sợi cước mỏng. Nhỏ ngạc nhiên... Pureboold chính là loài hoa mà nhỏ thích mà, sao lại xuất hiện ở đây được chứ? Nhìn tiếp lên phía trước và ngạc nhiên lại nối tiếp ngạc nhiên. Cách đó một khoảng lại là một cái nến khác... nhỏ bước dần lên phía trước... và lạ thay... ba bước một nhịp. Cứ bước ba bước chân một cái nến lại xuất hiện trước mặt nhỏ... Thật kì dịu... có một cảm giác thích thú... gương mặt lại tiếp tục thay đổi tâm trạng nhanh như chong chóng. Và... đến cái nến thứ chín và chuẩn bị đón nhận sự xuất hiện của cái nến thứ mười thì... sự Ngạc Nhiên đã được tích góp đến nổi quá lớn... vì khung cảnh bây giờ trước mắt nhỏ chỉ khiến nhỏ muốn hét to lên trong lòng...-\ ĐẸP QUÁ!!\.
Ngọn nến thứ mười- ngọn nến to nhất không còn được treo lơ lửng nữa mà được đặt ở dưới đất ngay chính giữa một trái tim lớn được xếp bằng những ngọn nến nhỏ, bên trong trái tim đó trải đầy những cánh hoa pureboold, nhỏ nhẹ nhàng bước vào trái tim đó, đôi bàn chân dẫm nhẹ lên những cánh hoa như sợ chúng bị đau. Và... cái trái tim đó nằm ngay bên cạnh dòng sông đang ngập tràn những đóa hoa đăng... rồi không biết những ánh đèn neon được quấn trên những cái cây dọc ven sông từ khi nào bỗng rực sáng khiến cho cả một vùng rực sáng... Tất cả tạo nên một khung cảnh thật sự rất đẹp, lung linh, huyền ảo như một bức tranh thần tiên giữa chốn trần gian..
-Đẹp lắm phải không?-Một giọng nói vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ngay trước mặt nhỏ...
-Thiên Bảo? Chuyện này... chuyện này là sao?-Nhỏ khẽ giật mình còn chưa kịp hiểu sự tình thế nào thì đã bị ngón tay trỏ của hắn chặn lại ra hiệu im lặng. Nhỏ dường như càng ngày càng bị kéo sâu vào cơn mê và không hiểu sao lại bất giác nghe lời hắn một cách kì lạ.
Hắn hắng giọng lấy ra từ sau lưng mình một bó hoa lớn và dĩ nhiên vẫn là... pureboold, hắn nhìn nhỏ bằng một ánh mắt đến đỗi mê hoặc, giọng nói trở nên trầm ấm và lần đầu tiên hắn gọi tên nhỏ một cách ấm áp đến thế-...Hoàng Thiên Ân...em hãy làm bạn gái tôi được không?...- Nhỏ đưa đôi mắt kinh ngạc rồi lại bất giác ngẩn ngơ... hắn... hắn đang tỏ tỉnh... với nhỏ... có phải thật không? Hay là nhỏ đang mơ vậy!! Ngước lên thấy ánh mắt của hắn nhìn mình nhỏ liền cuối gầm gương mặt đang dần ửng đỏ xuống. -... Em không thích tôi à...?...-Đôi lông mày rậm khẽ nhướn lên quan sát thật kĩ từng nét mặt của đối phương , hắn lại tiếp tục sử dụng 'vũ khí' hỏi lại nhỏ lần thứ hai vì đã đợi khá lâu khiến nhỏ không muốn trả lời cũng không được.
-Không! Không phải....-Nhỏ kêu lên vội vàng nhưng với một cách khó khăn không đợi hắn nói hết câu mặc dù vẫn chưa định thần rõ mọi chuyện... Chưa bao giờ nhỏ thấy trái tim mình đập mạnh với cái tốc độ 'kinh hoàng' trước hắn như thế này... Nhỏ phải làm thế nào đây? Có nên nói hay không?...nhỏ đang đấu tranh tư tưởng một cách rất dữ dội... nhưng mà...-Tôi...tôi.... Tôi cũng thích anh!- Rồi như đã tích tụ đủ dũng khí cố gắng hét thật to và nhanh như sợ nếu không nói ra thì hắn sẽ đổi ý, đôi mắt nhỏ nhắm tịt lại không dám nhìn hắn.
-Thật không?-Hắn hỏi với giọng bán tính bán nghi nhưng trong lòng thì đang nở hoa 'rực rỡ'. Nhỏ khẽ gật đầu để đáp lại hắn, mắt vẫn nhắm không chịu mở ra vì xấu hổ.Gương mặt hắn ngay lập tức lộ rõ vẻ vui sướng, kéo nhỏ vào lòng mình ôm thật chặt. Cuối cùng nhỏ cũng đồng ý rồi, đồng ý làm người hắn yêu mãi mãi không có bất kì sự ràng buộc hay giao ước làm người yêu giả vớ vẫn nào nữa. Là sự thật... sự thật không phải mơ. Tự thề với lòng mình phải bảo vệ thật tốt cho người con gái này, người con gái vô cùng quan trọng có thể sưởi ấm trái tim đã từng đóng băng của mình. Hắn đang rất hạnh phúc và cả nhỏ cùng đang chìm ngập vào sự hạnh phúc đó. Tựa đầu vào bờ ngực vững trải và ấm áp, trái tim đã đập mạnh nay còn rộn ràng hơn khi bắt được nhịp tim của ai kia, nhịp đập ấy như một đóa hoa tình yêu đang chớm nở. Một tình yêu bắt đầu từ lời tỏ tình tận sâu trong trái tim.
Ở phía bụi cây cách đó không xa... nguyên một đám \'nhiều chuyện\' đang nhốn nháo dành nhau xem phim tình cảm do hai nhân vật chính kia đang đóng
-Sao rồi? Sao rồi?-Shaily đè đầu Ken xuống (tội nghiệp) nhướn người để nhìn rõ tình hình.
-À... hình như bà chị nhận lời rồi đó! Xem mặt bả đỏ bừng núp vào áo anh Thiên Bảo luôn kìa...-Ken chưa kịp trả lời thì Thiên Hải vừa nghiêng cái ống nhòm nhìn về phía trước( không biết kiếm đâu ra??) vừa chen vô trả lời thay.
-Đâu? Đâu? Cho anh coi với!-Ken thẳng tay dựt luôn cái ống nhòm của Thiên Hải làm thằng nhóc \'đơ\' vì chưa kịp phản ứng trước cái bản tính 'tò mò' của ông anh-Chậc, công nhận kế này của Arinsa hay thiệt... không khí lãng mạn vậy mà sao không động lòng được chứ... nhưng mà sao chưa có cảnh kiss ta?? Cái thằng này làm ăn chậm chạp quá.... Chắc phải ra nhắc nó mới được...-Ken ngó nghiêng tặc lưỡi rồi bình luận với một câu 'ngu ngô'.
CỐP... hai cái cốc của Thiên Hải và Shaily ngay lập tức được giáng xuống đầu chàng Ken với cái nhìn viên đạn cảnh cáo hiện rõ ba chữ 'CẤM PHÁ HOẠI'.
-Chà!! Nhìn họ lãng mạn vậy... Quả thật tao cũng muốn lắm đó...-Khôi Vũ nãy giờ đang căng mắt coi phim cuối cùng cũng lên tiếng comment.
-Ặc... Mày muốn thì kiếm cô nào yêu đi rồi tao làm cho... đảm bảo hoằng tráng luôn!...-Thiên Hải châm chọc câu nói của Khôi Vũ, thằng nhóc biết chắc có đợi đến mười thế kỉ nữa cũng không có cảnh Khôi Vũ chịu yêu ai thật lòng đâu...
-Thật không vậy?... ưmh... Hay Bảo Tiên nè... cậu yêu tôi luôn nhé?''-Khôi Vũ hớn hở làm vẻ suy tư rồi quay sang nhìn 'đối tượng' và phát ngôn ra một câu 'tỉnh tò' nữa đùa nữa thật nhưng mà-Ủa? Đâu rồi? Lúc nãy còn ở đây mà?
Mọi người quay lại với ánh nhìn 'người ngoài hành tinh' - Dương Khôi Vũ. Cậu có biết cái phát ngôn động trời của mình vừa làm mọi người rơi vào trạng thái 'đơ tim' không? Mà còn nó nữa? Nó biến đâu mất rồi, không chỉ vậy cả anh cũng không thấy tăm hơi luôn?
/26
|