☆, chương 9
Tiểu Thất đi đại điện niệm kinh, Tiểu Đào đi phòng bếp hỗ trợ. Đại Bạch... Cố Diễn yên lặng nhìn quyển sổ trong tay, đây là để cho hắn xé chơi a! Hắn là người không biết điều như vậy sao? Ách, được rồi, ở trong mắt Tiểu Thất, hắn không phải là người, mà là một con chó, còn là con chó thích gặm góc bàn, thích xé giấy chơi.
Chỉ là, Cố Diễn giơ ngón tay, kỳ thật nếu như có thể liên tục làm một con chó, cũng tốt. Như vậy hắn có thể vĩnh viễn cùng với Tiểu Thất.
Có thể cùng người trong lòng cả đời cùng một chỗ, đây mới là chuyện tốt đẹp nhất.
Cố Diễn đem quyển sổ cắn, run đầu, ách, lúc Tiểu Thất không có ở đây, hắn vẫn không ngừng luyện tập, chỉ có như vậy mới có thể không bị phát hiện sơ hở.
Tiểu Đào vội vàng trở lại, chỉ thấy Đại Bạch ngậm quyển sổ ném hất lên, nàng ta yên lặng lau mồ hôi một phen, nếu như tương lai thành thân, nhất định không thể chỉ nhìn mặt, nhất định không thể.
Cố Diễn ngược lại không nghĩ tới Tiểu Đào sẽ về, có điều như vậy cũng tốt, có vẻ tự nhiên, Tiểu Đào nghía hắn, nói: "Ngươi chơi thật vui a. Làm chó còn vui hơn so với làm người."
Nghe như thế, Cố Diễn ngược lại ở trong lòng yên lặng gật đầu. Lời nói này có vài phần đạo lý, giống như hắn, lúc hắn làm người, thật sự cảm thấy nhân sinh không có ý nghĩa gì, mà bây giờ lại không giống, thú vị nhiều, cũng vui vẻ hơn nhiều. Có thể thấy được, làm một con chó, tốt hơn so với làm một người. Tuy nhiên giả vờ làm chó có chút khó, nhưng mà, hắn sẽ giả giống như Đại Bạch.
Cố Diễn tiếp tục xé xé xé, Tiểu Đào mặc kệ hắn, cũng không biết thu thập cái gì đi ra cửa.
Tiểu Đào đi, chỉ còn mình Cố Diễn, hắn cúi đầu xem sách trong miệng, cầm xuống, đợi thấy rõ cuốn sách này, Cố Diễn yên lặng vì chính mình rơi hai hàng lệ, cuốn sách này, rõ ràng chính là mình đưa cho Tiểu Thất. Ách, cũng chính là tiểu thế tử Cố Diễn đưa cho Tiểu Thất. Hắn nhớ rõ... Đó là lúc Trịnh tiên sinh còn tốt, hắn phát giác Tiểu Thất rất thích viết chữ, mà vừa vặn, khi đó Đại Bạch không biết tại sao xé sách của nàng, nàng rất bực. Chính là vì vậy, hắn liền cố ý tìm cơ hội đưa rất nhiều sách cho Trịnh tiên sinh, quả nhiên là, những quyển sách này đều xuất hiện trên bàn sách của Trịnh Tiểu Thất.
Trịnh gia sẽ không thiếu vài cuốn tập, tâm ý của hắn không được ghi nhận.
Mà bây giờ, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý. Tiểu Thất đưa sách cho hắn, nàng nói: "Cắn chơi đi thôi."
Nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn cảm thấy, chính mình có chút thảm!
Tiểu Thất rất quý trọng đồ, không thèm để ý như thế, bởi vì đây là hắn đưa, nếu không, nàng làm sao sẽ rộng rãi mà làm chuyện này đây! Đây căn bản không thể nào a!
Nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn cô đơn nằm sấp ở trên bàn, trên mặt đất vẫn có chút lạnh a, hắn có chút không quen.
Chờ Tiểu Thất vào cửa, liền gặp được một cảnh tượng như vậy, "Đại Bạch" của nàng, co rúc ở trên bàn, quyển sổ rơi trên mặt đất, mà hắn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.
Nói chung, bất kể là làm người hay làm chó, tướng ngủ này thật quá khó nhìn.
Nghe được tiếng mở cửa, Cố Diễn trở mình muốn đứng lên, ngoại trừ Tiểu Thất, nếu là người khác thì sao! Mặc dù hắn ở bên ngoài an bài trạm gác ngầm, nếu như thật sự có vấn đề, sẽ có người cảnh báo hắn. Nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nhưng mà...Cố Diễn quên mất, mình là nằm ở trên bàn, xoay người một cái, xoạch một tiếng, hắn té xuống đất, Tiểu Thất sợ ngây người.
Cố Diễn xoa cái mông của mình, ngồi dưới đất, tội nghiệp "Ẳng ư" một tiếng với Tiểu Thất.
Tiểu Thất vội vàng đóng kỹ cửa tiến lên, nàng nhìn Cố Diễn thảm hề hề, chẳng biết tại sao, càng cảm thấy buồn cười, cố nén cười, nàng đỡ Cố Diễn đứng lên, "Ngươi phải cẩn thận a, ta biết ngươi ngốc, nhưng ngươi cũng nên biết, mình là ngủ tại nơi nào a!"
Cố Diễn không ngừng cọ nàng, Tiểu Thất hôm nay mặc quần áo màu trắng, bị hắn cọ như vậy, tro bụi bẩn bẩn rõ ràng có thể thấy được. Hắn thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, một bộ sợ nàng có vẻ tức giận.
Tiểu Thất mỉm cười vỗ tro bụi, nói: "Đại Bạch phải ngoan nha. Không được như vậy. Ngươi làm dơ y phục của ta, ta phải thay quần áo, rất phiền toái. Chúng ta bây giờ là đang ở trong chùa đấy!"
Cố Diễn "Gâu" một tiếng, bày tỏ mình hiểu được, Tiểu Thất khích lệ gật đầu, "Ngoan!"
Lôi kéo Đại Bạch ngồi xuống, Đại Bạch dùng cả tay và chân trêu chọc Tiểu Thất khanh khách cười, đối với Tiểu Thất mà nói, Đại Bạch không chỉ là một con chó, mà là một người bạn cùng nàng lớn lên, là người bạn bảo vệ nàng khi Lục tỷ tỷ khi dễ, là người bạn sẽ nghe nàng oán hận.
"Ta cảm thấy, ngươi thông minh hơn so với trước kia." Tiểu Thất cảm khái nói.
Cố Diễn trong lòng cả kinh, hắn lập tức có chút lo lắng, có nên làm chút gì đó khiến cho Tiểu Thất tin không? Tỷ như, cắn người một cái? Ách, quên đi, vẫn không nên a, một khi cắn người, Tiểu Thất sẽ lo có bệnh chó dại. Hắn cũng không thể làm cho Tiểu Thất lo lắng.
Nghĩ như vậy, Cố Diễn gãi gãi đầu, nhìn vẻ mặt u sầu của Cố Diễn, Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng bóp mặt Cố Diễn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi làm sao vậy nha, ta là khen ngợi ngươi nha, ngươi chẳng lẽ không cao hứng sao? Ta biết rõ, ngươi nhất định là không hiểu, đến, ta cho ngươi biết, khôn khéo là một từ tốt."
Cố Diễn nhìn vào mắt Tiểu Thất, mắt Tiểu Thất lóe sáng sáng, Cố Diễn không biết mình là từ lúc nào thích Tiểu Thất, nhưng là hắn nghĩ, đôi mắt Tiểu Thất nhất định là biết nói, ngập nước lại sáng ngời. Mỗi lần nhìn vào mắt Tiểu Thất, hắn cảm giác mình như bị hút vào, Cố Diễn cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tiểu Thất, xem đủ rồi, mặt đỏ cúi đầu.
Tiểu Thất nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy có chút không rõ vì sao, nàng kỳ quái hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Cố Diễn cúi đầu "Gâu" một tiếng.
Tiểu Thất cảm khái nói: "Cũng không biết ngươi làm sao vậy. Mà cũng thật kỳ quái. Ngươi rõ ràng đã biến thành người, tại sao lại không nói chuyện mà chỉ biết gâu gâu! Nếu như ngươi giống như trong thoại bản nói thì tốt rồi, biến thành người, sẽ biết nói, như vậy chúng ta cũng có thể câu thông một chút, tối thiểu nhất, ta biết rõ ngươi làm sao vậy. Có phải là không thoải mái hay không, có phải đói bụng không, có phải khát không, có phải sợ hãi không."
Tiểu Thất nói lảm nhảm, Cố Diễn ngẩng đầu, thấy Tiểu Thất vui vẻ, ôn ôn nhu nhu, kỳ thật Tiểu Thất là một cô nương kỳ quái, ngươi nói nàng ôn nhu, nhưng nàng không như vậy, lâu lâu sẽ điêu ngoa bốc đồng; nhưng ngươi nói nàng là cô nương điêu ngoa bốc đồng, thì cũng không hẳn, lâu lâu nàng sẽ lộ ra một mặt ôn nhu đáng yêu của mình. Thật là là làm cho người ta xem không hiểu.
Đại khái đối với nam hài mà nói, mỗi nữ hài tử đều khiến cho người ta xem không hiểu. Chỉ là, có một số cô nương khiến cho ngươi muốn liên tục xem nàng liên tục xem nàng, cho đến khi xem hiểu, mà có một số người, là khiến cho ngươi một chút cũng không muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Đối với Cố Diễn mà nói, Trịnh Tiểu Thất là loại thứ nhất, cũng là người duy nhất.
Mục tiêu của hắn là, ôm chặt bắp đùi Trịnh Tiểu Thất một trăm năm không buông lỏng!
Không, mục tiêu thiết yếu của hắn là, giả làm chó không bị Trịnh Tiểu Thất phát hiện!
Cố Diễn trong một thời gian ngắn không ngừng suy nghĩ, Tiểu Thất nhìn sắc mặt hắn liên tục thay đổi, thật sâu cảm thấy, đây là một con chó hay thay đổi tâm tình.
Nàng nói lời thấm thía: "Đại Bạch a, ngươi không cần nghĩ quá nhiều."
Cố Diễn "Ẳng ư" một tiếng, tựa ở trên người Tiểu Thất, le lưỡi le lưỡi!
Tiểu Thất cười tủm tỉm chọc mặt hắn: "Ngươi ngoan! Không được le lưỡi a."
Cố Diễn dùng đầu không ngừng chọc Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ ngứa, né tránh trái phải, "Đáng ghét đáng ghét, ngươi làm gì thế a! Đồ đáng ghét!"
Cố Diễn càng mừng rỡ, chó làm hành động như vậy thoạt nhìn đáng yêu, nhưng hắn một đại nam nhân, thật là ngốc đến không đành lòng nhìn thẳng. Tiểu Thất "Khanh khách" cười, lớn tiếng vài phần: "Ngươi đàng hoàng một chút, đàng hoàng một chút a, nếu không ta không cho ngươi ăn!"
Cố Diễn liếc nàng một cái, cảm thấy Tiểu Thất quá xem thường hắn, hắn chỉ biết ăn thôi sao! Nhất định không phải a!
Đại để vẻ mặt Cố Diễn quá mức rõ ràng, Tiểu Thất chống nạnh, "Ngươi có ý kiến gì?"
Nhất định không có!
Cố Diễn nịnh nọt cọ Tiểu Thất, "Ẳng ư ẳng ư" kêu không ngừng.
Tiểu Thất lại bị hắn trêu chọc cười, Cố Diễn cảm thấy, Trịnh Tiểu Thất là cô nương hắn từng gặp qua yêu cười nhất, mặc kệ khi nào, chỉ một chuyện rất nhỏ, nàng cũng có thể cười không ngừng, hết sức khoái hoạt.
Hắn rất thích Tiểu Thất tươi cười, mỗi khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Thất tươi cười, hắn cảm thấy, có nhiều phiền não hơn nữa, kỳ thật cũng có thể quên mất. Liễm liễm ánh mắt, hắn đứng lên đi vào trong phòng, không chút do dự lăn hai vòng, bày tỏ vui sướng, Tiểu Thất lập tức càng thêm vui vẻ.
Nàng chống cằm, ngồi xếp bằng ở trên ghế: "Nếu như có cầu ở đây thì thật tốt. Như vậy có thể cho ngươi chơi, như bây giờ thì thật là không tiện! Cứ ở trên mặt đất lăn lộn cũng không được a! Một chút phải thu thập ngươi tám trăm lần."
Tiểu Thất nghĩa chính ngôn từ, nàng cảm thấy, chính mình phải hảo hảo giáo dục người này một chút, ách, làm sao lại có một loại cảm giác như nuôi một đứa con trai vậy đây? Không đúng không đúng, chính mình không được nghĩ ngợi lung tung, tuyệt đối không được! Bị ý nghĩ của mình dọa, Tiểu Thất nhịn không được bật cười, thấy nàng cười, mặc dù không biết nàng nghĩ tới điều gì, Cố Diễn vẫn tiến đến bên người nàng, ngửa đầu nhìn.
Tiểu Thất ngồi xếp bằng trên ghế, mà Cố Diễn học bộ dáng của nàng ngồi xếp bằng ở dưới, hắn ngước đầu, cứ như vậy nhìn Tiểu Thất, phảng phất nàng là toàn bộ của mình.
Tiểu Đào vào cửa, trong nháy mắt hoảng hốt, thiếu niên trong sáng tuyển tú cùng thiếu nữ ngọt ngào động lòng người, hai người cùng nhìn nhau, nhìn như vậy thật là xứng đôi.
Nàng ta dụi dụi con mắt, cho mình một cái bạt tai, nghĩ linh tinh gì thế!
Người và chó khác nhau a, mặc dù Đại Bạch bây giờ là hình người, nhưng vẫn là một con chó, điểm này không thể nghi ngờ. Nàng thế nhưng có thể gán ghép tiểu thư và một con chó, thật sự là quá không nên, nên đánh!
"Tiểu thư, y phục cho Đại Bạch, tìm được rồi."
/66
|