"Chú ơi… cháu có thể thay thế cho hai bạn gái có được không?"
Những lời này vừa nói ra, bất luận là bọn cướp, con tin hay những người đứng xem đều trố mắt nhìn, lộ ra vẻ không thể tin được, một lát sau, tên mặt sẹo và tên mắt tam giác cũng nở nụ cười:
"Ừm, hôm nay lại gặp một thằng không sợ chết! Nhóc con ngươi muốn thế nào? Tuổi nhỏ như thế cũng đã biết anh hùng cứu mỹ nhân sao, không được tiến lên nữa!"
Gia Minh dừng bước, trước tiên chỉ về phía Trương Nhã Hàm:
"Bởi vì cô ấy là chị của cháu, mà cô này thì..."
Hắn chỉ vào Linh Tĩnh, chần chờ một lát, thật lâu sau mới đỏ mặt nói:
"Cô ấy là bạn gái của cháu, cháu không thể để cho các nàng có chuyện gì, vì vậy... chú ơi, chú cần con tin, cháu thay thế cho bọn họ là được rồi, cầu xin các chú..."
Mặc dù hắn cố ý nói hai chữ "Bạn gái" không rõ ràng, nhưng mọi người cũng đều nghe rõ, dường như đôi mắt Linh Tĩnh cũng phát ra tia sáng, sau đó nghẹn ngào nói:
"Gia Minh, cậu đừng tới..."
Chỉ là lúc này Gia Minh đã tiếp tục bước về phía trước, hắn bước chậm rãi, hai tên cướp nhìn nhau, rõ ràng là vẫn đang do dự. Đúng lúc này, Hoàng Hạo Vân vẫn trốn ở một bên lại có can đảm nói:
"Ngươi, các ngươi chờ đã, ta là Hoàng gia..."
"Không được tiến lên! Ngươi muốn chết phải không!?"
Trẻ con là một chuyện, người lớn đương nhiên lại là chuyện khác, lời của Hoàng Hạo Vân vừa ra khỏi miệng, súng lục trong tay tên mặt sẹo lập tức chĩa sang, khiến hắn vội vàng giơ tay lên, không dám nói thêm lời nào. Mặt khác, Gia Minh đã tiến lại gần.
"Đao ca."
Tên mắt tam giác nghiêng đầu qua nói:
"Ta thấy cứ đổi người trong tay lấy thằng nhóc này, có một người lớn đi theo sẽ khó tránh khỏi phiền toái."
"Hừ, có phiền toái gì được chứ."
Tên mặt sẹo nhìn cô gái trong tay âm thầm do dự, trên thực tế trong lòng hắn lại có ý khác, lúc này bên hồ nước, cô gái này là người xinh đẹp nhất, hai người cướp số tiền kia, chuẩn bị trốn ở trong núi một thời gian ngắn rồi mới ra ngoài, nếu có nữ nhân đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ như vậy, Trương Nhã Hàm nghe thấy bọn họ nói chuyện lại nói:
"Không được, ta không muốn đổi!"
"Con mẹ nó, ngươi cho nơi này là do ngươi làm chủ sao!"
Tên mặt sẹo quát lên một tiếng, họng súng chĩa thẳng vào đầu Gia Minh, đẩy Trương Nhã Hàm ra. Gia Minh kéo tay Linh Tĩnh, nhẹ giọng nói:
"Không có chuyện gì. Yên tâm!"
Linh Tĩnh rưng rưng gật đầu:
"Mình không sợ..."
"Mẹ kiếp, anh hùng hảo hán đầu tiên ta nhìn thấy trên đời này lại là một thằng nhóc."
Tên mắt tam giác cảm thán một câu, sau đó bốn người bắt đầu đi lên núi, cũng vào lúc này, Liễu Hoài Sa từ phía sau vọt lên:
"Để ta thay thế cho Linh Tĩnh!"
Hai tên cướp còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã hô lớn:
"Sa Sa, cậu đứng lại, đi báo cảnh sát cứu chúng tớ ra."
Những lời này khiến cô bé đứng nguyên tại chỗ, hu hu khóc lên, tên mặt sẹo vỗ vỗ vai Gia Minh:
"Tốt, ngươi cũng hiểu được rất nhiều nha, nói cho ngươi biết, chúng ta làm việc này cũng không sợ các ngươi báo cảnh sát, đi báo đi!"
Bốn người đi được hơn mười mét, mắt thấy sắp tiến vào rừng cây, Trương Nhã Hàm lại đột nhiên xông ra ngoài, chạy đến gần đó, tên mặt sẹo chỉ thẳng súng vào trán nàng:
"Ngươi con mẹ nó còn chạy tới làm gì! Thật sự muốn chết phải không? Cho rằng ông đây không dám giết ngươi sao!"
"Ta muốn đi theo các ngươi!"
Toàn thân nàng run rẩy nhưng đôi mắt lại không chút yếu thế,
"Ta không thể để hai đứa nhỏ đi theo các ngươi, hoặc là ta thay thế cho bọn họ, hoặc là mang theo cả ta!"
"Hôm nay có chuyện gì vậy..."
Tên mặt sẹo không thể tin nhìn chằm chằm nàng,
"Từng đứa đều không muốn sống, các ngươi còn tiến lên nữa ta sẽ nổ súng!"
"Nổ súng đi."
Rõ ràng Trương Nhã Hàm đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, nhưng vẫn đứng trước họng súng kia,
" Hoặc là mang giết ta, hoặc là đem theo ta, ta không thể để mấy đứa nhỏ đi theo các ngươi..."
Gia Mình nhìn về họng súng đang chĩa về phía Trương Nhã Hàm, lại nhìn vết sẹo như thanh đao trên mặt tên mặt sẹo, nếu như mình ra tay lúc này, có bảy phần nắm chắc giết chết tên mặt sẹo trước khi hắn kịp nổ súng, song bên cạnh vẫn còn có Linh Tĩnh, huống chi nơi này lại có quá nhiều người...
Suy nghĩ một lát, hắn liền há miệng mắng to:
"Cô cút cho tôi, nữ nhân xấu xí ai muốn cô cứu, trở về ngủ với Hoàng Hạo Vân đi!"
Mắng chửi thô bỉ như vậy nhưng Trương Nhã Hàm lại chỉ nhìn hắn một lần, không nói gì. Dù so tội giết người còn nặng hơn cướp bóc rất nhiều, tên mặt sẹo cũng không dám dễ dàng nổ súng, cứ như vậy lùi lại mấy bước, hắn nhìn sắc trời, cắn răng nói:
"Tốt, cô muốn đi thì đi! Bên kia có lêu vải phải không? Lấy hai cái tới đây!"
Hắn nói chính là ba lô du lịch đựng lều vải trên mặt đất, Trương Nhã Hàm nghe vậy liền gật đầu, chạy về lấy ba lô của Gia Minh và Linh Tĩnh, sau đó nói với Liễu Hoài Sa đang khóc lóc với nàng:
"Nhớ phải báo cảnh sát.
" Khi xoay người đi lại bị Hoàng Hạo Vân kéo tay lại:
"Nhã Hàm, cô không thể đi theo!"
"Anh bỏ ra!"
Nhã Hàm vung tay thoát khỏi hắn,
"Anh còn không bằng một đứa trẻ!"
Sau khi ném lại mấy lời này, nàng chạy về phía bốn người.
****
Xế chiều, mây bắt đầu tụ lại trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên, dường như sắp có mưa.
Năm người đi vào giữa núi rừng, Nhã Hàm đeo một chiếc ba lô đi ở phía trước, phía sau là tên mặt sẹo, Gia Minh cũng đeo túi du lịch, kéo tay Linh Tĩnh yên lặng đi ở giữa, đi cuối cùng là tên mắt tam giác cầm súng ngắn. Một mặt vừa đi tới, trong lòng Gia Minh lại đang hận đến ngứa răng.
Thật sự muốn trực tiếp bỏ qua luôn nữ nhân ngu xuẩn tự cho mình là thông minh kia! Vốn là nếu như chỉ có hai người hắn và Linh Tĩnh, trên đường đi nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội giết chết hai tên cướp này, Linh Tĩnh còn nhỏ tuổi, lại thân với mình như vậy, sau khi mình thể hiện thân thủ một lần, muốn để nàng giữ bí mật cũng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng hiện giờ lại có nhiều người lạ, không chỉ mấy tên cướp vẫn đề cao lòng cảnh giác, mình muốn ra tay lại còn phải cố gắng giấu diếm Trương Nhã Hàm kia, cứ như vậy, chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội ra tay.
Về mặt khác, Linh Tĩnh bị Gia Minh nắm chặt tay, trong lòng vừa hỗn loạn lại vừa ngọt ngào, mặc dù nàng chỉ có mười ba tuổi nhưng thực ra cũng đã đến tuổi có mối tình đầu, mỗi lần nhớ tới câu nói vừa rồi của Gia Minh nàng lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé và khuôn mặt nóng bừng, chỉ là, trong lòng suy nghĩ miên man lại khiến sự sợ hãi khi bị bọn cướp bắt cóc giảm đi rất nhiều.
Nhớ tới lời của Gia Minh "Không có chuyện gì" cùng với vẻ tự tin bình tĩnh lúc này của hắn, cô bé liền cảm thấy chỉ cần có Gia Minh ở một chỗ với mình, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không sao, không cần phải sợ.
Trong số năm người, hai tên cướp vẫn thúc dục đi nhanh, Nhã Hàm đã dần dần trở nên đuối sức nhưng rốt cuộc vẫn phải cố gắng theo kịp, Gia Minh và Linh Tĩnh hàng ngày đều tập chạy bộ, thể lực lại tốt hơn mấy người lớn bình thường khi leo núi.
Vốn là nếu như có người cứu viện, bọn họ nên trì hoãn một thời gian, nhưng trong lòng Gia Minh lại không trông cậy vào những cảnh sát kia, vẫn không nhanh không chậm theo sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Về sau hai tên cướp cũng không khỏi bội phục hắn, thỉnh thoảng lại hỏi hắn vài vấn đề, Gia Minh đương nhiên lại làm ra vẻ khiếp đảm, thỉnh thoảng lại giả bộ nức nở trả lời.
"Ờ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Lúc này đã chạng vạng tối, tên mắt tam giác nói:
"Chỉ là cho dù có sợ hay không, nếu như con ta cũng có can đảm thế này, ta cũng thỏa mãn rồi. Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn tiền, chỉ cần có thể chạy thoát thì chúng ta sẽ không giết người."
Gia Minh âm thầm nói vậy thì ngươi từ từ mà thỏa mãn đi, con của các ngươi cũng sắp trở thành trẻ mồ côi rồi, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Nếu như các ngươi muốn tiền tại sao không trực tiếp tìm chị Nhã Hàm, nhà nàng chính là Trương gia tại Giang Hải, mấy vạn đồng cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Lời này vừa nói ra, hai tên cướp đều ngơ ngẩn, Trương Nhã Hàm sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, Gia Minh hốt hoảng khua tay làm ra vẻ lỡ lời:
"A, ta... Ta... Ta chỉ thuận miệng nói, không phải vậy... Không phải vậy..."
"Ừm, không ngờ chúng ta lại bắt được đại nhân vật!"
Tên mắt tam giác nhìn Trương Nhã Hàm, hai mắt sáng lên nói.
Tên mặt sẹo gật đầu, sau đó lại quay đầu lại nói:
"Theo như ý của ngươi, nàng cũng không phải la tỷ tỷ của ngươi nha."
Gia Minh trả lời:
"Chị kết nghĩa."
Tia sét khổng lồ xẹt qua bầu trời, sau đó từng hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống.
Những lời này vừa nói ra, bất luận là bọn cướp, con tin hay những người đứng xem đều trố mắt nhìn, lộ ra vẻ không thể tin được, một lát sau, tên mặt sẹo và tên mắt tam giác cũng nở nụ cười:
"Ừm, hôm nay lại gặp một thằng không sợ chết! Nhóc con ngươi muốn thế nào? Tuổi nhỏ như thế cũng đã biết anh hùng cứu mỹ nhân sao, không được tiến lên nữa!"
Gia Minh dừng bước, trước tiên chỉ về phía Trương Nhã Hàm:
"Bởi vì cô ấy là chị của cháu, mà cô này thì..."
Hắn chỉ vào Linh Tĩnh, chần chờ một lát, thật lâu sau mới đỏ mặt nói:
"Cô ấy là bạn gái của cháu, cháu không thể để cho các nàng có chuyện gì, vì vậy... chú ơi, chú cần con tin, cháu thay thế cho bọn họ là được rồi, cầu xin các chú..."
Mặc dù hắn cố ý nói hai chữ "Bạn gái" không rõ ràng, nhưng mọi người cũng đều nghe rõ, dường như đôi mắt Linh Tĩnh cũng phát ra tia sáng, sau đó nghẹn ngào nói:
"Gia Minh, cậu đừng tới..."
Chỉ là lúc này Gia Minh đã tiếp tục bước về phía trước, hắn bước chậm rãi, hai tên cướp nhìn nhau, rõ ràng là vẫn đang do dự. Đúng lúc này, Hoàng Hạo Vân vẫn trốn ở một bên lại có can đảm nói:
"Ngươi, các ngươi chờ đã, ta là Hoàng gia..."
"Không được tiến lên! Ngươi muốn chết phải không!?"
Trẻ con là một chuyện, người lớn đương nhiên lại là chuyện khác, lời của Hoàng Hạo Vân vừa ra khỏi miệng, súng lục trong tay tên mặt sẹo lập tức chĩa sang, khiến hắn vội vàng giơ tay lên, không dám nói thêm lời nào. Mặt khác, Gia Minh đã tiến lại gần.
"Đao ca."
Tên mắt tam giác nghiêng đầu qua nói:
"Ta thấy cứ đổi người trong tay lấy thằng nhóc này, có một người lớn đi theo sẽ khó tránh khỏi phiền toái."
"Hừ, có phiền toái gì được chứ."
Tên mặt sẹo nhìn cô gái trong tay âm thầm do dự, trên thực tế trong lòng hắn lại có ý khác, lúc này bên hồ nước, cô gái này là người xinh đẹp nhất, hai người cướp số tiền kia, chuẩn bị trốn ở trong núi một thời gian ngắn rồi mới ra ngoài, nếu có nữ nhân đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ như vậy, Trương Nhã Hàm nghe thấy bọn họ nói chuyện lại nói:
"Không được, ta không muốn đổi!"
"Con mẹ nó, ngươi cho nơi này là do ngươi làm chủ sao!"
Tên mặt sẹo quát lên một tiếng, họng súng chĩa thẳng vào đầu Gia Minh, đẩy Trương Nhã Hàm ra. Gia Minh kéo tay Linh Tĩnh, nhẹ giọng nói:
"Không có chuyện gì. Yên tâm!"
Linh Tĩnh rưng rưng gật đầu:
"Mình không sợ..."
"Mẹ kiếp, anh hùng hảo hán đầu tiên ta nhìn thấy trên đời này lại là một thằng nhóc."
Tên mắt tam giác cảm thán một câu, sau đó bốn người bắt đầu đi lên núi, cũng vào lúc này, Liễu Hoài Sa từ phía sau vọt lên:
"Để ta thay thế cho Linh Tĩnh!"
Hai tên cướp còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã hô lớn:
"Sa Sa, cậu đứng lại, đi báo cảnh sát cứu chúng tớ ra."
Những lời này khiến cô bé đứng nguyên tại chỗ, hu hu khóc lên, tên mặt sẹo vỗ vỗ vai Gia Minh:
"Tốt, ngươi cũng hiểu được rất nhiều nha, nói cho ngươi biết, chúng ta làm việc này cũng không sợ các ngươi báo cảnh sát, đi báo đi!"
Bốn người đi được hơn mười mét, mắt thấy sắp tiến vào rừng cây, Trương Nhã Hàm lại đột nhiên xông ra ngoài, chạy đến gần đó, tên mặt sẹo chỉ thẳng súng vào trán nàng:
"Ngươi con mẹ nó còn chạy tới làm gì! Thật sự muốn chết phải không? Cho rằng ông đây không dám giết ngươi sao!"
"Ta muốn đi theo các ngươi!"
Toàn thân nàng run rẩy nhưng đôi mắt lại không chút yếu thế,
"Ta không thể để hai đứa nhỏ đi theo các ngươi, hoặc là ta thay thế cho bọn họ, hoặc là mang theo cả ta!"
"Hôm nay có chuyện gì vậy..."
Tên mặt sẹo không thể tin nhìn chằm chằm nàng,
"Từng đứa đều không muốn sống, các ngươi còn tiến lên nữa ta sẽ nổ súng!"
"Nổ súng đi."
Rõ ràng Trương Nhã Hàm đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, nhưng vẫn đứng trước họng súng kia,
" Hoặc là mang giết ta, hoặc là đem theo ta, ta không thể để mấy đứa nhỏ đi theo các ngươi..."
Gia Mình nhìn về họng súng đang chĩa về phía Trương Nhã Hàm, lại nhìn vết sẹo như thanh đao trên mặt tên mặt sẹo, nếu như mình ra tay lúc này, có bảy phần nắm chắc giết chết tên mặt sẹo trước khi hắn kịp nổ súng, song bên cạnh vẫn còn có Linh Tĩnh, huống chi nơi này lại có quá nhiều người...
Suy nghĩ một lát, hắn liền há miệng mắng to:
"Cô cút cho tôi, nữ nhân xấu xí ai muốn cô cứu, trở về ngủ với Hoàng Hạo Vân đi!"
Mắng chửi thô bỉ như vậy nhưng Trương Nhã Hàm lại chỉ nhìn hắn một lần, không nói gì. Dù so tội giết người còn nặng hơn cướp bóc rất nhiều, tên mặt sẹo cũng không dám dễ dàng nổ súng, cứ như vậy lùi lại mấy bước, hắn nhìn sắc trời, cắn răng nói:
"Tốt, cô muốn đi thì đi! Bên kia có lêu vải phải không? Lấy hai cái tới đây!"
Hắn nói chính là ba lô du lịch đựng lều vải trên mặt đất, Trương Nhã Hàm nghe vậy liền gật đầu, chạy về lấy ba lô của Gia Minh và Linh Tĩnh, sau đó nói với Liễu Hoài Sa đang khóc lóc với nàng:
"Nhớ phải báo cảnh sát.
" Khi xoay người đi lại bị Hoàng Hạo Vân kéo tay lại:
"Nhã Hàm, cô không thể đi theo!"
"Anh bỏ ra!"
Nhã Hàm vung tay thoát khỏi hắn,
"Anh còn không bằng một đứa trẻ!"
Sau khi ném lại mấy lời này, nàng chạy về phía bốn người.
****
Xế chiều, mây bắt đầu tụ lại trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên, dường như sắp có mưa.
Năm người đi vào giữa núi rừng, Nhã Hàm đeo một chiếc ba lô đi ở phía trước, phía sau là tên mặt sẹo, Gia Minh cũng đeo túi du lịch, kéo tay Linh Tĩnh yên lặng đi ở giữa, đi cuối cùng là tên mắt tam giác cầm súng ngắn. Một mặt vừa đi tới, trong lòng Gia Minh lại đang hận đến ngứa răng.
Thật sự muốn trực tiếp bỏ qua luôn nữ nhân ngu xuẩn tự cho mình là thông minh kia! Vốn là nếu như chỉ có hai người hắn và Linh Tĩnh, trên đường đi nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội giết chết hai tên cướp này, Linh Tĩnh còn nhỏ tuổi, lại thân với mình như vậy, sau khi mình thể hiện thân thủ một lần, muốn để nàng giữ bí mật cũng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng hiện giờ lại có nhiều người lạ, không chỉ mấy tên cướp vẫn đề cao lòng cảnh giác, mình muốn ra tay lại còn phải cố gắng giấu diếm Trương Nhã Hàm kia, cứ như vậy, chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội ra tay.
Về mặt khác, Linh Tĩnh bị Gia Minh nắm chặt tay, trong lòng vừa hỗn loạn lại vừa ngọt ngào, mặc dù nàng chỉ có mười ba tuổi nhưng thực ra cũng đã đến tuổi có mối tình đầu, mỗi lần nhớ tới câu nói vừa rồi của Gia Minh nàng lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé và khuôn mặt nóng bừng, chỉ là, trong lòng suy nghĩ miên man lại khiến sự sợ hãi khi bị bọn cướp bắt cóc giảm đi rất nhiều.
Nhớ tới lời của Gia Minh "Không có chuyện gì" cùng với vẻ tự tin bình tĩnh lúc này của hắn, cô bé liền cảm thấy chỉ cần có Gia Minh ở một chỗ với mình, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không sao, không cần phải sợ.
Trong số năm người, hai tên cướp vẫn thúc dục đi nhanh, Nhã Hàm đã dần dần trở nên đuối sức nhưng rốt cuộc vẫn phải cố gắng theo kịp, Gia Minh và Linh Tĩnh hàng ngày đều tập chạy bộ, thể lực lại tốt hơn mấy người lớn bình thường khi leo núi.
Vốn là nếu như có người cứu viện, bọn họ nên trì hoãn một thời gian, nhưng trong lòng Gia Minh lại không trông cậy vào những cảnh sát kia, vẫn không nhanh không chậm theo sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Về sau hai tên cướp cũng không khỏi bội phục hắn, thỉnh thoảng lại hỏi hắn vài vấn đề, Gia Minh đương nhiên lại làm ra vẻ khiếp đảm, thỉnh thoảng lại giả bộ nức nở trả lời.
"Ờ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Lúc này đã chạng vạng tối, tên mắt tam giác nói:
"Chỉ là cho dù có sợ hay không, nếu như con ta cũng có can đảm thế này, ta cũng thỏa mãn rồi. Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn tiền, chỉ cần có thể chạy thoát thì chúng ta sẽ không giết người."
Gia Minh âm thầm nói vậy thì ngươi từ từ mà thỏa mãn đi, con của các ngươi cũng sắp trở thành trẻ mồ côi rồi, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Nếu như các ngươi muốn tiền tại sao không trực tiếp tìm chị Nhã Hàm, nhà nàng chính là Trương gia tại Giang Hải, mấy vạn đồng cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Lời này vừa nói ra, hai tên cướp đều ngơ ngẩn, Trương Nhã Hàm sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, Gia Minh hốt hoảng khua tay làm ra vẻ lỡ lời:
"A, ta... Ta... Ta chỉ thuận miệng nói, không phải vậy... Không phải vậy..."
"Ừm, không ngờ chúng ta lại bắt được đại nhân vật!"
Tên mắt tam giác nhìn Trương Nhã Hàm, hai mắt sáng lên nói.
Tên mặt sẹo gật đầu, sau đó lại quay đầu lại nói:
"Theo như ý của ngươi, nàng cũng không phải la tỷ tỷ của ngươi nha."
Gia Minh trả lời:
"Chị kết nghĩa."
Tia sét khổng lồ xẹt qua bầu trời, sau đó từng hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống.
/665
|