Đoàn đội người Thái này không thiếu kẻ có tính cách thô bạo, bọn họ đến đây từ một quốc gia khá loạn lạc, đánh nhau, giết người là chuyện thường xảy ra. Mặt khác, đến một quốc gia lớn sát biên giới với nước mình, bọn họ cũng đặc biết chú ý đến tôn nghiêm của bản thân. A Mỗ Lôi, Hi Lý Vượng có can đảm động thủ ở cục cảnh sát, chưa chắc đã không phải không bị ảnh hưởng bởi chút suy nghĩ như vậy. Lần này trong số đoàn đội quyền Thái đến đây, một đội lính đánh thuê đã trải qua chiến tranh chịu trách nhiệm bảo vệ, nếu chỉ là Sa Trúc bang thì sợ rằng hai bên đã đao thật, súng thật nói chuyện với nhau rồi, chỉ là nếu có Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở bên cạnh quan sát thì bất kể bọn họ có ý định thế nào, sợ rằng cũng không dám làm.
Cũng vì vậy mà sau chuyện này Gia Minh mới không cải trang thành Giản Tố Ngôn để giết sạch bọn người này. Mặc dù làm như vậy có thể vất vả một lần mà thoải mái cả đời, làm giảm bớt rất nhiều phiền toái, nhưng ở Giang Hải lúc này, nếu Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã khống chế được tình hình thì hắn vẫn phải quan tâm một chút đến cảm nhận của đối phương.
Kháng nghị không có kết quả, nghe nói phía Thái Lan chuẩn bị đưa A Mỗ Lôi về nước trị liệu. Vốn cho rằng Hi Lý Vượng cũng kết thúc hành trình luận võ lần này để về nước, ai ngờ bị nhốt trong cục cảnh sát hai ngày lại khiến hắn nổi điên, kiên trì tiếp tục ở lại Trung Quốc luận võ. Mấy ngày này, nghe nói đã có vài vị võ sư thành danh đã bị hắn đánh gãy xương, phải vào nằm viện. Một loạt các chuyện này nếu như xảy ra ở Mỹ thì sợ rằng đã sớm được đưa tin đến sục sôi, đáng tiếc ở đây chỉ là Giang Hải, trừ một số người liên quan có thể biết rõ tình hình thì báo chí, TV đều không có chút tin tức nào cả. Cũng không biết nếu Hi Lý Vượng biết được chuyện này thì sẽ có vẻ mặt thế nào, tóm lại, cảm giác áo gấm đi đêm nhất định là tương đối buồn bực.
Bên này đang đứng nói chuyện liên quan đến quyền Thái, mà ở chỗ khác, mặc quần áo thể thao bó sát người, Sa Sa đang tập luyện bóng chuyền với người khác trong phòng tập. Chạy nước rút ba bước, nhảy lấy đà, mái tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống bay lên, rầm một tiếng, trái bóng đập xuống phần sân của đối phương. Tiếng vỗ tay thưa thớt và chúc mừng vang lên, Sa Sa và mấy đồng đội ôm nhau chúc mừng.
Đây chỉ là một trận tập luyện nội bộ của câu lạc bộ Bóng chuyền, lại là thời gian đang học nên cũng không có ai xem cả. Đánh xong một trận, mọi người lau mồ hôi trên mặt rồi trao đổi kinh nghiệm với nhau. Thời gian khoảng bốn giờ chiều, đám mây trắng bay qua bầu trời sân vận động.
"Sa Sa, Vương Xuân Hoa của câu lạc bộ Bóng chày nhờ mình hỏi xem cậu có hứng thú tham gia câu lạc bộ Bóng chày không?"
Đang ngồi uống nước trên băng ghế, một đồng đội ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi.
"Câu lạc bộ Bóng chày? Mình làm gì biết chơi bóng chày?"
"Không phải năm lớp mười cậu luôn mang theo gậy bóng chày đi học sao? Cậu chơi môn gì cũng rất giỏi, cho nên mọi người đoán bóng chày là môn cậu giỏi nhất nha."
"À."
Sa Sa trợn trừng mắt.
"Thứ đó dùng để đánh nhau mà."
Sau này nàng biết Gia Minh rất lợi hại nên không mang theo gậy bóng chày nữa, trước đó nàng luôn xem mình là người bảo vệ Linh Tĩnh và Gia Minh, sau đó mới biết Gia Minh căn bản không cần nàng bảo vệ. Đoạn thời gian kia, nghĩ lại thật xấu hổ. Gia Minh giả trư ăn thịt cọp, quá ghê tởm...
Đang nhớ lại chuyện trong đoạn thời gian kia, nàng không chú ý đến những nữ sinh xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi kèm theo chút sùng bái, đến khi kịp phản ứng lại, cũng là có người vỗ vai nàng:
"Sa Sa, có người tìm cậu... Là Hoàng Hạo Binh học ban sáu."
"Ồ..."
Nghe nói Hoàng Hạo Binh tìm nàng trong thời gian lên lớp, Sa Sa không khỏi nghi ngờ. Cũng phải nói khi còn nhỏ mọi người đều là bạn, mặc dù khi đó Hoàng Hạo Binh đều bị nàng đánh, chẳng qua khi mọi người lớn lên một chút, Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh trở thành một đoàn thể nhỏ. Hoàng Hạo Binh trước đây luôn bắt nạt Gia Minh cũng dần hiểu chuyện, mọi người cũng không xích mích với nhau nữa. Những năm gần đây, mặc dù mọi người đều quen biết nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau. Thấy đúng là Hoàng Hạo Binh với vẻ mặt chán chưởng đang đứng chờ ngoài hành lang, nàng đứng dậy đi tới.
Từ khi Hoàng Bỉnh Tường rơi đài, tâm trạng Hoàng Hạo Binh ngày càng kém, người trẻ tuổi ham mê bóng rổ vốn tràn đầy sức sống lúc này lại tựa như tâm hồn đã chết. Lúc này đến gần, nàng mới thình lình phát hiện mặt Hoàng Hạo Binh không chỉ thâm tím mà tròng mắt cũng đỏ bừng, môi cũng bị rách toác, rõ ràng là bị người đánh, nàng hỏi dò:
"Hoàng Hạo Binh? Cậu sao vậy? Ai đánh cậu?"
Lòng chính nghĩa quá lớn luôn là khuyết điểm của Sa Sa, mặc dù những năm gần đây không qua lại với Hoàng Hạo Binh nhưng khi còn bé đã quen biết, hơn nữa Hoàng Hạo Binh lại là anh họ Gia Minh, trong nháy mắt nàng đã có ý muốn giúp Hoàng Hạo Binh. Chẳng qua, Hoàng Hạo Binh hơi khó xử, lấy tay vuốt ve vết thương trên khóe miệng và trên mặt, nói:
"Không sao cả... Thực ra mình tìm cậu... có chút việc..."
"Đừng nói nữa, đi theo mình trước đã."
Hoàng Hạo Binh cao hơn Sa Sa rất nhiều, chỉ là lúc này Sa Sa vỗ vai hắn, dẫn hắn đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ giống như đại ca dẫn tiểu đệ vậy. Đây là gian phòng hoạt động của câu lạc bộ năm người, được thành lập do nổi hứng trước đây, chỉ là chưa từng cử hành bất kỳ hoạt động gì. Hôm nay Hứa Nghị Đình và Đông Phương Uyển luôn như bóng với hình, câu lạc bộ này cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, phòng hoạt động chỉ dùng để để một vài thứ, trở thành phòng nghỉ ngơi ở trường học của mấy người Sa Sa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Để Hoàng Hạo Binh ngồi xuống trong phòng, Sa Sa lấy khăn và một chậu nước đến để bên cạnh hắn:
"Cậu rửa vết thương trước đi, mình đi lấy hòm thuốc."
Thường ngày không có quan hệ gì, lúc này thái độ như rất quen thân của Sa Sa lại khiến Hoàng Hạo Binh thấy hơi bất an và khó xử. Lấy khăn lau mặt xong, Sa Sa cũng đã đem cồn i-ốt, bông y tế và thuốc mỡ để bôi vết thương đến trước mặt hắn. Chỉ là trước đây Hoàng Hạo Binh là con của bí thư tỉnh ủy, mặc dù không phải ăn trơi trác táng nhưng cũng hoàn toàn không quen với việc này, sau khi luống cuống tay chân một lát. Sa Sa ngăn cản hành động bôi loạn cồn i-ốt của hắn, tỉ mỉ giúp hắn rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc. Vừa thu dọn đồ đạc, nàng vừa hỏi:
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Mình... Thực ra mình..."
Ấp úng một lúc lâu, rốt cuộc Hoàng Hạo Binh cũng nói.
"Mình muốn hỏi, cậu biết... Biết Khoan ca ở khu Tô Hoa chứ?"
"Khoan ca?"
Sa Sa tỏ ra nghi ngờ.
"Là ai vậy?"
"Ừ, hình như hắn... Hình như hắn cũng thuộc Sa Trúc bang, đúng rồi, có người gọi hắn là Khoan Thần Thủ..."
"Sa Trúc bang..."
Sa Sa nhìn hắn.
"Chuyện của cha mình cũng không biết rõ lắm. Khoan ca... Không có ấn tượng gì cả. Cậu... Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn cho người đánh cậu?"
"Không phải..."
Hoàng Hạo Binh cúi đầu do dự một lúc lâu.
"Thực ra... Mình nợ hắn một số tiền... Mình nghĩ... Không phải mình định quỵt nợ, mình chỉ muốn... Tạm thời... Có lẽ chờ một thời gian ngắn nữa..."
Sa Sa nhìn hắn một lát rồi gật đầu. Đối với chuyện tại sao Hoàng Hạo Binh lại nợ tiền, lúc này nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Nếu Hoàng Bỉnh Tường chưa bị rơi đài, bất kể thế nào Hoàng Hạo Binh cũng sẽ không thiếu tiền, hôm nay Hoàng gia vẫn chưa sụp đổ, mỗi tháng hắn vẫn có tiền tiêu vặt, chẳng qua cha mình vẫn đang bị cách ly điều tra, vậy có lẽ hắn đang tìm cách để giúp đỡ rồi, trước đây Hoàng Hạo Binh không thiếu tiền nhưng cũng không phải kẻ ăn tiêu xa xỉ... Nghĩ vậy, nàng gật đầu đứng dậy nói:
"Mình biết rồi, mình gọi điện hỏi giúp cậu xem sao."
"Mình có điện thoại."
Hoàng Hạo Binh vội nói, sau đó móc điện thoại đi động loại cục gạch ra. Thực ra bây giờ trên thị trường đã có mẫu điện thoại mới, trước đây nàng đã thấy điện thoại di động của Hoàng Hạo Binh, không phải loại này, xem ra điện thoại của hắn cũng đã mất, chắc là trước lúc đến tìm Sa Sa đã mượn của ai đó.
"Khu Tô Hoa..."
Lẩm bẩm trong miệng, Sa Sa bấm một số điện thoại.
"A lô, chú Mạnh, là cháu. Sa Sa... Vâng, được rồi, anh Tiểu Mạnh, anh Tiểu Mạnh... Ừ, Gia Minh rất khỏe. Em muốn hỏi anh một chuyện, Khoan ca ở khu Tô Hoa là người trong bang đúng không? Có người nói hắn là Khoan Thần Thủ gì đó... Không có, hắn không đắc tội em, anh đừng mắng hắn... Là thế này, em có một người bạn học, tên là Hoàng Hạo Binh... Ừ, chính là hắn... Chúng em cũng xem như bạn bè từ nhỏ, hắn là anh họ của Gia Minh đó... Anh biết chuyện gần đây thế nào rồi, nói thế nào thì hắn cũng là người nhà của Gia Minh. Hắn thiếu tiền của Khoan ca, chỉ là… ồ.. ồ, được, được... Không còn chuyện gì nữa, cảm ơn chú Dương, gặp lại sau... Nhất định sẽ đến thăm chú, ha hả.
Cười cúp điện thoại, Sa Sa cười trả lại điện thoại cho Hoàng Hạo Binh:
"Tốt rồi, không có chuyện gì nữa."
"Cảm.. cảm ơn..."
Gật đầu với vẻ hơi khó xử, kèm theo chút cảm động, Hoàng Hạo Binh cũng là một người kiêu ngạo, xem ra hắn phải tìm đến nhờ Sa Sa giúp đỡ như vậy cũng khiến hắn rất xấu hổ. Cảm ơn xong cũng không còn nhiều chuyện để nói, hắn cầm lấy điện thoại rồi chào tạm biệt. Sa Sa nói với theo từ đằng sau:
"Đừng quên đổi lại thuốc đó!"
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Hạo Binh, Sa Sa ngồi đó khẽ thở dài. Bất kể thế nào, Hoàng gia rơi vào tình cảnh như vậy, khiến nàng cũng hơi thương cảm. Vừa rồi Hoàng Hạo Binh ở đây thì cũng khó mở lời, lúc này nàng mới nhớ nên gọi điện hỏi xem Hoàng Hạo Binh vay tiền vì chuyện gì, chỉ là Hoàng Hạo Binh đã rời đi, điện thoại cũng bị hắn mang đi luôn rồi.
Sau khi tan học gọi cũng được...
Không muốn gọi nhờ điện thoại, nàng nghĩ vậy. Chẳng qua sau khi tan học, thiếu nữ với tính cách tùy tiện cũng ném chuyện này ra sau đầu rồi đắm chìm trong thế giới ấm áp chỉ có ba người, qua mấy ngày, nàng đã hoàn toàn quên đi chuyện này...
Cũng vì vậy mà sau chuyện này Gia Minh mới không cải trang thành Giản Tố Ngôn để giết sạch bọn người này. Mặc dù làm như vậy có thể vất vả một lần mà thoải mái cả đời, làm giảm bớt rất nhiều phiền toái, nhưng ở Giang Hải lúc này, nếu Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã khống chế được tình hình thì hắn vẫn phải quan tâm một chút đến cảm nhận của đối phương.
Kháng nghị không có kết quả, nghe nói phía Thái Lan chuẩn bị đưa A Mỗ Lôi về nước trị liệu. Vốn cho rằng Hi Lý Vượng cũng kết thúc hành trình luận võ lần này để về nước, ai ngờ bị nhốt trong cục cảnh sát hai ngày lại khiến hắn nổi điên, kiên trì tiếp tục ở lại Trung Quốc luận võ. Mấy ngày này, nghe nói đã có vài vị võ sư thành danh đã bị hắn đánh gãy xương, phải vào nằm viện. Một loạt các chuyện này nếu như xảy ra ở Mỹ thì sợ rằng đã sớm được đưa tin đến sục sôi, đáng tiếc ở đây chỉ là Giang Hải, trừ một số người liên quan có thể biết rõ tình hình thì báo chí, TV đều không có chút tin tức nào cả. Cũng không biết nếu Hi Lý Vượng biết được chuyện này thì sẽ có vẻ mặt thế nào, tóm lại, cảm giác áo gấm đi đêm nhất định là tương đối buồn bực.
Bên này đang đứng nói chuyện liên quan đến quyền Thái, mà ở chỗ khác, mặc quần áo thể thao bó sát người, Sa Sa đang tập luyện bóng chuyền với người khác trong phòng tập. Chạy nước rút ba bước, nhảy lấy đà, mái tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống bay lên, rầm một tiếng, trái bóng đập xuống phần sân của đối phương. Tiếng vỗ tay thưa thớt và chúc mừng vang lên, Sa Sa và mấy đồng đội ôm nhau chúc mừng.
Đây chỉ là một trận tập luyện nội bộ của câu lạc bộ Bóng chuyền, lại là thời gian đang học nên cũng không có ai xem cả. Đánh xong một trận, mọi người lau mồ hôi trên mặt rồi trao đổi kinh nghiệm với nhau. Thời gian khoảng bốn giờ chiều, đám mây trắng bay qua bầu trời sân vận động.
"Sa Sa, Vương Xuân Hoa của câu lạc bộ Bóng chày nhờ mình hỏi xem cậu có hứng thú tham gia câu lạc bộ Bóng chày không?"
Đang ngồi uống nước trên băng ghế, một đồng đội ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi.
"Câu lạc bộ Bóng chày? Mình làm gì biết chơi bóng chày?"
"Không phải năm lớp mười cậu luôn mang theo gậy bóng chày đi học sao? Cậu chơi môn gì cũng rất giỏi, cho nên mọi người đoán bóng chày là môn cậu giỏi nhất nha."
"À."
Sa Sa trợn trừng mắt.
"Thứ đó dùng để đánh nhau mà."
Sau này nàng biết Gia Minh rất lợi hại nên không mang theo gậy bóng chày nữa, trước đó nàng luôn xem mình là người bảo vệ Linh Tĩnh và Gia Minh, sau đó mới biết Gia Minh căn bản không cần nàng bảo vệ. Đoạn thời gian kia, nghĩ lại thật xấu hổ. Gia Minh giả trư ăn thịt cọp, quá ghê tởm...
Đang nhớ lại chuyện trong đoạn thời gian kia, nàng không chú ý đến những nữ sinh xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi kèm theo chút sùng bái, đến khi kịp phản ứng lại, cũng là có người vỗ vai nàng:
"Sa Sa, có người tìm cậu... Là Hoàng Hạo Binh học ban sáu."
"Ồ..."
Nghe nói Hoàng Hạo Binh tìm nàng trong thời gian lên lớp, Sa Sa không khỏi nghi ngờ. Cũng phải nói khi còn nhỏ mọi người đều là bạn, mặc dù khi đó Hoàng Hạo Binh đều bị nàng đánh, chẳng qua khi mọi người lớn lên một chút, Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh trở thành một đoàn thể nhỏ. Hoàng Hạo Binh trước đây luôn bắt nạt Gia Minh cũng dần hiểu chuyện, mọi người cũng không xích mích với nhau nữa. Những năm gần đây, mặc dù mọi người đều quen biết nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau. Thấy đúng là Hoàng Hạo Binh với vẻ mặt chán chưởng đang đứng chờ ngoài hành lang, nàng đứng dậy đi tới.
Từ khi Hoàng Bỉnh Tường rơi đài, tâm trạng Hoàng Hạo Binh ngày càng kém, người trẻ tuổi ham mê bóng rổ vốn tràn đầy sức sống lúc này lại tựa như tâm hồn đã chết. Lúc này đến gần, nàng mới thình lình phát hiện mặt Hoàng Hạo Binh không chỉ thâm tím mà tròng mắt cũng đỏ bừng, môi cũng bị rách toác, rõ ràng là bị người đánh, nàng hỏi dò:
"Hoàng Hạo Binh? Cậu sao vậy? Ai đánh cậu?"
Lòng chính nghĩa quá lớn luôn là khuyết điểm của Sa Sa, mặc dù những năm gần đây không qua lại với Hoàng Hạo Binh nhưng khi còn bé đã quen biết, hơn nữa Hoàng Hạo Binh lại là anh họ Gia Minh, trong nháy mắt nàng đã có ý muốn giúp Hoàng Hạo Binh. Chẳng qua, Hoàng Hạo Binh hơi khó xử, lấy tay vuốt ve vết thương trên khóe miệng và trên mặt, nói:
"Không sao cả... Thực ra mình tìm cậu... có chút việc..."
"Đừng nói nữa, đi theo mình trước đã."
Hoàng Hạo Binh cao hơn Sa Sa rất nhiều, chỉ là lúc này Sa Sa vỗ vai hắn, dẫn hắn đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ giống như đại ca dẫn tiểu đệ vậy. Đây là gian phòng hoạt động của câu lạc bộ năm người, được thành lập do nổi hứng trước đây, chỉ là chưa từng cử hành bất kỳ hoạt động gì. Hôm nay Hứa Nghị Đình và Đông Phương Uyển luôn như bóng với hình, câu lạc bộ này cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, phòng hoạt động chỉ dùng để để một vài thứ, trở thành phòng nghỉ ngơi ở trường học của mấy người Sa Sa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Để Hoàng Hạo Binh ngồi xuống trong phòng, Sa Sa lấy khăn và một chậu nước đến để bên cạnh hắn:
"Cậu rửa vết thương trước đi, mình đi lấy hòm thuốc."
Thường ngày không có quan hệ gì, lúc này thái độ như rất quen thân của Sa Sa lại khiến Hoàng Hạo Binh thấy hơi bất an và khó xử. Lấy khăn lau mặt xong, Sa Sa cũng đã đem cồn i-ốt, bông y tế và thuốc mỡ để bôi vết thương đến trước mặt hắn. Chỉ là trước đây Hoàng Hạo Binh là con của bí thư tỉnh ủy, mặc dù không phải ăn trơi trác táng nhưng cũng hoàn toàn không quen với việc này, sau khi luống cuống tay chân một lát. Sa Sa ngăn cản hành động bôi loạn cồn i-ốt của hắn, tỉ mỉ giúp hắn rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc. Vừa thu dọn đồ đạc, nàng vừa hỏi:
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Mình... Thực ra mình..."
Ấp úng một lúc lâu, rốt cuộc Hoàng Hạo Binh cũng nói.
"Mình muốn hỏi, cậu biết... Biết Khoan ca ở khu Tô Hoa chứ?"
"Khoan ca?"
Sa Sa tỏ ra nghi ngờ.
"Là ai vậy?"
"Ừ, hình như hắn... Hình như hắn cũng thuộc Sa Trúc bang, đúng rồi, có người gọi hắn là Khoan Thần Thủ..."
"Sa Trúc bang..."
Sa Sa nhìn hắn.
"Chuyện của cha mình cũng không biết rõ lắm. Khoan ca... Không có ấn tượng gì cả. Cậu... Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn cho người đánh cậu?"
"Không phải..."
Hoàng Hạo Binh cúi đầu do dự một lúc lâu.
"Thực ra... Mình nợ hắn một số tiền... Mình nghĩ... Không phải mình định quỵt nợ, mình chỉ muốn... Tạm thời... Có lẽ chờ một thời gian ngắn nữa..."
Sa Sa nhìn hắn một lát rồi gật đầu. Đối với chuyện tại sao Hoàng Hạo Binh lại nợ tiền, lúc này nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Nếu Hoàng Bỉnh Tường chưa bị rơi đài, bất kể thế nào Hoàng Hạo Binh cũng sẽ không thiếu tiền, hôm nay Hoàng gia vẫn chưa sụp đổ, mỗi tháng hắn vẫn có tiền tiêu vặt, chẳng qua cha mình vẫn đang bị cách ly điều tra, vậy có lẽ hắn đang tìm cách để giúp đỡ rồi, trước đây Hoàng Hạo Binh không thiếu tiền nhưng cũng không phải kẻ ăn tiêu xa xỉ... Nghĩ vậy, nàng gật đầu đứng dậy nói:
"Mình biết rồi, mình gọi điện hỏi giúp cậu xem sao."
"Mình có điện thoại."
Hoàng Hạo Binh vội nói, sau đó móc điện thoại đi động loại cục gạch ra. Thực ra bây giờ trên thị trường đã có mẫu điện thoại mới, trước đây nàng đã thấy điện thoại di động của Hoàng Hạo Binh, không phải loại này, xem ra điện thoại của hắn cũng đã mất, chắc là trước lúc đến tìm Sa Sa đã mượn của ai đó.
"Khu Tô Hoa..."
Lẩm bẩm trong miệng, Sa Sa bấm một số điện thoại.
"A lô, chú Mạnh, là cháu. Sa Sa... Vâng, được rồi, anh Tiểu Mạnh, anh Tiểu Mạnh... Ừ, Gia Minh rất khỏe. Em muốn hỏi anh một chuyện, Khoan ca ở khu Tô Hoa là người trong bang đúng không? Có người nói hắn là Khoan Thần Thủ gì đó... Không có, hắn không đắc tội em, anh đừng mắng hắn... Là thế này, em có một người bạn học, tên là Hoàng Hạo Binh... Ừ, chính là hắn... Chúng em cũng xem như bạn bè từ nhỏ, hắn là anh họ của Gia Minh đó... Anh biết chuyện gần đây thế nào rồi, nói thế nào thì hắn cũng là người nhà của Gia Minh. Hắn thiếu tiền của Khoan ca, chỉ là… ồ.. ồ, được, được... Không còn chuyện gì nữa, cảm ơn chú Dương, gặp lại sau... Nhất định sẽ đến thăm chú, ha hả.
Cười cúp điện thoại, Sa Sa cười trả lại điện thoại cho Hoàng Hạo Binh:
"Tốt rồi, không có chuyện gì nữa."
"Cảm.. cảm ơn..."
Gật đầu với vẻ hơi khó xử, kèm theo chút cảm động, Hoàng Hạo Binh cũng là một người kiêu ngạo, xem ra hắn phải tìm đến nhờ Sa Sa giúp đỡ như vậy cũng khiến hắn rất xấu hổ. Cảm ơn xong cũng không còn nhiều chuyện để nói, hắn cầm lấy điện thoại rồi chào tạm biệt. Sa Sa nói với theo từ đằng sau:
"Đừng quên đổi lại thuốc đó!"
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Hạo Binh, Sa Sa ngồi đó khẽ thở dài. Bất kể thế nào, Hoàng gia rơi vào tình cảnh như vậy, khiến nàng cũng hơi thương cảm. Vừa rồi Hoàng Hạo Binh ở đây thì cũng khó mở lời, lúc này nàng mới nhớ nên gọi điện hỏi xem Hoàng Hạo Binh vay tiền vì chuyện gì, chỉ là Hoàng Hạo Binh đã rời đi, điện thoại cũng bị hắn mang đi luôn rồi.
Sau khi tan học gọi cũng được...
Không muốn gọi nhờ điện thoại, nàng nghĩ vậy. Chẳng qua sau khi tan học, thiếu nữ với tính cách tùy tiện cũng ném chuyện này ra sau đầu rồi đắm chìm trong thế giới ấm áp chỉ có ba người, qua mấy ngày, nàng đã hoàn toàn quên đi chuyện này...
/665
|