Ánh đèn sáng rực, rất nhiều xe cảnh sát đã tụ tập ở trước cổng lớn của học viện Thánh Tâm, người cầm đầu đang cầm loa cố gắng kêu gọi lính đánh thuê ở bên trong đầu hàng, những cảnh sát còn lại thì bắt đầu bao vây cả học viện Thánh Tâm lại. Từng cỗ xe hơi liên tục tụ tập tới đây từ khắp các phương hướng, những người bước xuống xe quá nửa đều là người giàu có có con em đang học trong học viện này, nghe thấy tin tức liền dẫn theo từng đám vệ sĩ đi tới. Mà sau đó không lâu, mấy chục chiếc xe đầy ắp người do Liễu Chính dẫn đầu cũng lục tục chạy đến, ban đầu là mấy trăm người rồi đến hơn một ngàn người, hầu hết người của Sa Trúc bang đều đã tụ tập đến đây, có người cầm đao được bao bọc cẩn thận, có người mang theo súng săn tụ tập lại trên quảng trường, trong thời gian ngắn đã khiến cho phía cảnh sát đau đầu không thôi.
"Làm ơn đi. Liễu lão đại, tôi biết tâm tình của ông nhưng tình huống thế này sẽ khiến chúng tôi rất khó xử."
Kéo Liễu Chính ra, cục trưởng cục cảnh sát đã đến đây từ trước cau mày lại, thương lượng để Liễu Chính cho một số thủ hạ đi về trước, thái độ khá khiêm tốn. Thực ra hắn cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, chỉ là từ sau khi nhóm người Diệp Liên ra mặt giải quyết chuyện mâu thuẫn giữa Tam Thanh bang và Sa Trúc bang, trong suy nghĩ của những người này. Sa Trúc bang quá nửa là có được sự chống đỡ của Quốc An, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Trường trung học Thánh Tâm là một trong số những nơi quan trọng nhất của thành phố Giang Hải chúng ta, hiện giờ đã bị phần tử khủng bố khống chế, tất cả mọi người đều đang nhìn vào nơi này. Ông nhìn những phóng viên kia xem, nếu để bọn họ chụp được hình có người cầm đao kiếm trên quảng trường thì chuyện này..."
"Ai con mẹ nó dám chụp bừa tôi sẽ trực tiếp chém chết hắn! Để tôi xem có toà soạn báo nào dám đăng bài bừa bãi hay không!"
Đôi mắt đỏ bừng, sau khi quay sang phía đám phóng viên ở xung quanh rống lớn vài câu, tâm tình Liễu Chính mới hơi ổn định lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Con gái tôi vẫn còn ở trong trường, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Tôi chỉ muốn biết tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào rồi!"
"Vốn là chúng tôi dự định trực tiếp xông vào nhưng tốc độ của bọn chúng quá nhanh. Mặc dù bên trong cổng lớn có đặt rất nhiều bom nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, vấn đề thực sự là bọn chúng đã khống chế được mấy toà nhà dạy học và kí túc xá, hơn nữa còn cảnh cáo rằng chỉ cần phát hiện có cảnh sát đi vào thì sẽ lập tức bắt đầu giết người hàng loạt, vì vậy đến bây giờ chúng tôi vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một vài chỗ quanh trường học thỉnh thoảng vẫn có học sinh trốn được ra ngoài nhưng cũng không nhiều lắm, trong đám lính đánh thuê có bắn tỉa, hiện giờ bọn chúng đã tập trung vào hầu hết những nơi có thể thoát ra ngoài được, người trốn ra được càng ngày càng ít..."
"Không cho cảnh sát đi vào sao? Tốt, tôi sẽ cho người của tôi trực tiếp xông vào, để xem đám bắn tỉa kia có phong tỏa được hết chỗ này hay không!"
"Liễu lão đại! Ông cũng biết đây là chuyện điên rồ!"
"Tôi muốn cứu con gái tôi!"
Liễu Chính rống lên một câu, sau đó cục trưởng cục cảnh sát cũng gầm lên: "
Ông lý trí một chút cho tôi. Liễu Chính, ông cũng hiểu, ông giúp tôi tôi cũng giúp ông! Xúc động không giải quyết được chuyện gì cả."
Những lời này khiến Liễu Chính tỉnh táo lại một chút, bất kể thế nào, một bên là xã hội đen, một bên là cảnh sát, đối phương đã rất nể mặt mình rồi. Sửng sốt một hồi lâu, Liễu Chính quay đầu lại:
"Được, người của tôi sẽ không ở lại đây nữa, chỉ cần có việc thì ông cứ nói thẳng, chuyện bên trong xin nhờ ông."
"Ông yên tâm."
Gật đầu, nhìn Liễu Chính xoay người rời đi, cục trưởng kia cũng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người bước về phía những người giàu có đang tụ tập ở đằng kia, trên dường đi hắn nói với một cảnh sát:
"Đuổi hết những phóng viên kia đi. Bảo bọn họ những gì không nên nói thì tuyệt đối không được nói lung tung."
Bên kia, Liễu Chính đi về phía mọi người ở phía sau, dặn dò một gã phụ trách trong bang:
"Cho các anh em tản ra. Mọi người... Vây trường học lại, đừng tụ tập một chỗ. Đúng rồi, đã có tin tức của Tiểu Mạnh chưa?"
"Vẫn chưa có tin gì của Tiểu Mạnh. Đúng rồi, người của chúng ta đã đến ngôi nhà thuê kia nhưng không tìmđược Cố Gia Minh, không biết hắn đi đâu."
Liễu Chính im lặng một lát rồi nói:
"Nói các anh em chú ý một chút, đứa nhỏ kia có chủ kiến của mình, đoán chừng cũng đang tìm người hỗ trợ. Nó không có trong nhà là tốt rồi."
Mặt khác, trong trường học.
"Cái gì? Chạy mất?"
Đứng bên cạnh cửa sổ trong lễ đường sáng trưng. Chư Thần Vô Niệm mở trừng mắt lên nhìn, trong lễ đường, mười mấy học sinh, ôm đầu ngồi chen chúc vào một chỗ, có nữ sinh, vẫn đang khóc hu hu nhưng Chư Thần Vô Niệm cũng không ngăn cản, hắn thích loại thanh âm này.
"Chúng mày không bắt được Nguyệt Trì Huân là chuyện tao đã lường trước, cho nên tao nói chúng mày dẫn theo nhiều hơn vài người, cô bé gọi Diệp Linh Tĩnh kia có tay có chân, cô ta có thể nhân cơ hội chạy trốn trong lúc hỗn loạn, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao chuyện như vậy hôm nay cũng không phải mới xảy ra lần đầu tiên, nhưng còn người tên Trương Nhã Hàm... Không phải nói cô ta bị bệnh sao? Tại sao cô ta có thể chạy mất được?"
"Không rõ lắm, người của chúng ta vẫn đuổi theo sát Nguyệt Trì Huân, cô ta đã bị thương, hẳn là trốn không thoát. Còn Trương Nhã Hàm... Người của chúng ta đã xác định cô ta phát bệnh khá nghiêm trọng, suốt buổi chiều đều nằm trong phòng y tế, nhưng khi người của chúng ta bắt đầu hành động thì cô ta và nữ y tá trong phòng y tế đều không thấy đâu nữa."
"Nữ y tá?"
Chư Thần Vô Niệm nhíu mày.
"Đúng rồi, khi chuông báo động vừa vang lên, nghe nói Trần Cô Hạ là người đầu tiên có hành động đúng không?"
"Đúng vậy, khi chuông báo động vừa vang lên thì hắn đã phát hiện người của chúng ta , vì vậy hắn mới có thể kịp thời bứt ra. Khu phụ cận kí túc xá kia khá lớn, mà hiện giờ bọn họ lại có được vài khẩu súng, chúng ta chỉ có thể từ từ bức bọn họ ra ngoài, chẳng qua, tôi dám bảo bọn họ sẽ không trốn thoát được."
"Ồ, tao biết... Đúng rồi, đưa hình nữ y tá kia cho tao xem một chút, tao đang nhớ đến một người rất có thể cũng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Từ lúc chúng ta xông vào đến bây giờ mới chỉ hai ba phút, lối ra vào của khu nhà bên cạnh sân vận động cũng bị chúng ta canh giữ, cho dù bọn họ có thể trốn được nhưng dẫn theo một đồng bạn bị bệnh thì cũng không thể thoải mái chạy trốn được, rất có thể bọn họ vẫn còn ở bên trong, nghĩ cách bắt cho bằng được..."
Đau đớn, thở dốc. Trên vai được băng bó dày đặc. Tiểu Mạnh với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên chiếc ghế salon rách nát, bên cạnh hắn, một đôi nam nữ đã ngất xỉu trên mặt đất, máu tươi tràn ra khoé miệng, tứ chi vốn nên bình thường thì lúc này đều đã trở nên vặn vẹo. Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, cho dù hắn là người lòng dạ độc ác nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn nôn ra, vừa rồi, ngay trước mắt hắn, tay chân hai người này bị trực tiếp bóp nát từng tấc từng tấc một, lúc này xương cốt của bọn họ đã hoàn toàn nát vụn.
Không biết là Gia Minh sử dụng phương pháp gì, từ lúc hắn cắm mấy cây châm vào gáy hai người này, bọn họ không chỉ không thể la lớn mà thậm chí ngay cả ngất đi cũng không được. Chẳng qua, ý chí của hai người này thực sự rất kiên cường, bị tra khảo như thế mà bọn họ cũng chỉ khai ra mấy cái tên, rõ ràng là không tiết lộ quá nhiều bí mật.
Đây là một ngôi nhà cũ nát cách ngôi nhà mấy người Gia Minh thuê không xa, trước đây Vĩnh Thịnh bang mua ngôi nhà này, chủ nhà đã dọn đi rồi, nhưng không lâu sau thì cha con Lê Vĩnh Thịnh đều mất tích. Vĩnh Thịnh bang bị giải thể nên kế hoạch cũng bị gác lại, vì vậy nơi này trở thành một ngôi nhà hoang. Lúc này tiếng còi cảnh sát truyền tới từ nơi xa. Gia Minh đang loay hoay với chiếc TV cũ kĩ ở đằng trước, cố gắng tìm kiếm tin tức mình cần qua chiếc TV nhập nhằng đầy nhiễu, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể biết được học viện Thánh Tâm đã bị khủng bố khống chế.
"Tín hiệu xấu thế này nói rõ bọn họ đã dùng thiết bị điện tử để phá tất cả các loại sóng vô tuyến... Chư Thần Vô Niệm, thật khốn kiếp..."
Vẻ mặt không chút thay đổi, Gia Minh quay đầu lại nhìn ngôi trường sáng sủa ở đằng xa, mặc dù nói là nơi này ở bên cạnh trường học nhưng khoảng cách với cổng lớn vẫn có chừng mười phút đi bộ. Vừa rồi khi tra khảo hai tên lính đánh thuê này, hắn thực sự không ngờ được đối phương thậm chí lại trực tiếp khống chế cả trường học như vậy.
"Làm ơn đi. Liễu lão đại, tôi biết tâm tình của ông nhưng tình huống thế này sẽ khiến chúng tôi rất khó xử."
Kéo Liễu Chính ra, cục trưởng cục cảnh sát đã đến đây từ trước cau mày lại, thương lượng để Liễu Chính cho một số thủ hạ đi về trước, thái độ khá khiêm tốn. Thực ra hắn cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, chỉ là từ sau khi nhóm người Diệp Liên ra mặt giải quyết chuyện mâu thuẫn giữa Tam Thanh bang và Sa Trúc bang, trong suy nghĩ của những người này. Sa Trúc bang quá nửa là có được sự chống đỡ của Quốc An, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Trường trung học Thánh Tâm là một trong số những nơi quan trọng nhất của thành phố Giang Hải chúng ta, hiện giờ đã bị phần tử khủng bố khống chế, tất cả mọi người đều đang nhìn vào nơi này. Ông nhìn những phóng viên kia xem, nếu để bọn họ chụp được hình có người cầm đao kiếm trên quảng trường thì chuyện này..."
"Ai con mẹ nó dám chụp bừa tôi sẽ trực tiếp chém chết hắn! Để tôi xem có toà soạn báo nào dám đăng bài bừa bãi hay không!"
Đôi mắt đỏ bừng, sau khi quay sang phía đám phóng viên ở xung quanh rống lớn vài câu, tâm tình Liễu Chính mới hơi ổn định lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Con gái tôi vẫn còn ở trong trường, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Tôi chỉ muốn biết tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào rồi!"
"Vốn là chúng tôi dự định trực tiếp xông vào nhưng tốc độ của bọn chúng quá nhanh. Mặc dù bên trong cổng lớn có đặt rất nhiều bom nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, vấn đề thực sự là bọn chúng đã khống chế được mấy toà nhà dạy học và kí túc xá, hơn nữa còn cảnh cáo rằng chỉ cần phát hiện có cảnh sát đi vào thì sẽ lập tức bắt đầu giết người hàng loạt, vì vậy đến bây giờ chúng tôi vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một vài chỗ quanh trường học thỉnh thoảng vẫn có học sinh trốn được ra ngoài nhưng cũng không nhiều lắm, trong đám lính đánh thuê có bắn tỉa, hiện giờ bọn chúng đã tập trung vào hầu hết những nơi có thể thoát ra ngoài được, người trốn ra được càng ngày càng ít..."
"Không cho cảnh sát đi vào sao? Tốt, tôi sẽ cho người của tôi trực tiếp xông vào, để xem đám bắn tỉa kia có phong tỏa được hết chỗ này hay không!"
"Liễu lão đại! Ông cũng biết đây là chuyện điên rồ!"
"Tôi muốn cứu con gái tôi!"
Liễu Chính rống lên một câu, sau đó cục trưởng cục cảnh sát cũng gầm lên: "
Ông lý trí một chút cho tôi. Liễu Chính, ông cũng hiểu, ông giúp tôi tôi cũng giúp ông! Xúc động không giải quyết được chuyện gì cả."
Những lời này khiến Liễu Chính tỉnh táo lại một chút, bất kể thế nào, một bên là xã hội đen, một bên là cảnh sát, đối phương đã rất nể mặt mình rồi. Sửng sốt một hồi lâu, Liễu Chính quay đầu lại:
"Được, người của tôi sẽ không ở lại đây nữa, chỉ cần có việc thì ông cứ nói thẳng, chuyện bên trong xin nhờ ông."
"Ông yên tâm."
Gật đầu, nhìn Liễu Chính xoay người rời đi, cục trưởng kia cũng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người bước về phía những người giàu có đang tụ tập ở đằng kia, trên dường đi hắn nói với một cảnh sát:
"Đuổi hết những phóng viên kia đi. Bảo bọn họ những gì không nên nói thì tuyệt đối không được nói lung tung."
Bên kia, Liễu Chính đi về phía mọi người ở phía sau, dặn dò một gã phụ trách trong bang:
"Cho các anh em tản ra. Mọi người... Vây trường học lại, đừng tụ tập một chỗ. Đúng rồi, đã có tin tức của Tiểu Mạnh chưa?"
"Vẫn chưa có tin gì của Tiểu Mạnh. Đúng rồi, người của chúng ta đã đến ngôi nhà thuê kia nhưng không tìmđược Cố Gia Minh, không biết hắn đi đâu."
Liễu Chính im lặng một lát rồi nói:
"Nói các anh em chú ý một chút, đứa nhỏ kia có chủ kiến của mình, đoán chừng cũng đang tìm người hỗ trợ. Nó không có trong nhà là tốt rồi."
Mặt khác, trong trường học.
"Cái gì? Chạy mất?"
Đứng bên cạnh cửa sổ trong lễ đường sáng trưng. Chư Thần Vô Niệm mở trừng mắt lên nhìn, trong lễ đường, mười mấy học sinh, ôm đầu ngồi chen chúc vào một chỗ, có nữ sinh, vẫn đang khóc hu hu nhưng Chư Thần Vô Niệm cũng không ngăn cản, hắn thích loại thanh âm này.
"Chúng mày không bắt được Nguyệt Trì Huân là chuyện tao đã lường trước, cho nên tao nói chúng mày dẫn theo nhiều hơn vài người, cô bé gọi Diệp Linh Tĩnh kia có tay có chân, cô ta có thể nhân cơ hội chạy trốn trong lúc hỗn loạn, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao chuyện như vậy hôm nay cũng không phải mới xảy ra lần đầu tiên, nhưng còn người tên Trương Nhã Hàm... Không phải nói cô ta bị bệnh sao? Tại sao cô ta có thể chạy mất được?"
"Không rõ lắm, người của chúng ta vẫn đuổi theo sát Nguyệt Trì Huân, cô ta đã bị thương, hẳn là trốn không thoát. Còn Trương Nhã Hàm... Người của chúng ta đã xác định cô ta phát bệnh khá nghiêm trọng, suốt buổi chiều đều nằm trong phòng y tế, nhưng khi người của chúng ta bắt đầu hành động thì cô ta và nữ y tá trong phòng y tế đều không thấy đâu nữa."
"Nữ y tá?"
Chư Thần Vô Niệm nhíu mày.
"Đúng rồi, khi chuông báo động vừa vang lên, nghe nói Trần Cô Hạ là người đầu tiên có hành động đúng không?"
"Đúng vậy, khi chuông báo động vừa vang lên thì hắn đã phát hiện người của chúng ta , vì vậy hắn mới có thể kịp thời bứt ra. Khu phụ cận kí túc xá kia khá lớn, mà hiện giờ bọn họ lại có được vài khẩu súng, chúng ta chỉ có thể từ từ bức bọn họ ra ngoài, chẳng qua, tôi dám bảo bọn họ sẽ không trốn thoát được."
"Ồ, tao biết... Đúng rồi, đưa hình nữ y tá kia cho tao xem một chút, tao đang nhớ đến một người rất có thể cũng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Từ lúc chúng ta xông vào đến bây giờ mới chỉ hai ba phút, lối ra vào của khu nhà bên cạnh sân vận động cũng bị chúng ta canh giữ, cho dù bọn họ có thể trốn được nhưng dẫn theo một đồng bạn bị bệnh thì cũng không thể thoải mái chạy trốn được, rất có thể bọn họ vẫn còn ở bên trong, nghĩ cách bắt cho bằng được..."
Đau đớn, thở dốc. Trên vai được băng bó dày đặc. Tiểu Mạnh với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên chiếc ghế salon rách nát, bên cạnh hắn, một đôi nam nữ đã ngất xỉu trên mặt đất, máu tươi tràn ra khoé miệng, tứ chi vốn nên bình thường thì lúc này đều đã trở nên vặn vẹo. Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, cho dù hắn là người lòng dạ độc ác nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn nôn ra, vừa rồi, ngay trước mắt hắn, tay chân hai người này bị trực tiếp bóp nát từng tấc từng tấc một, lúc này xương cốt của bọn họ đã hoàn toàn nát vụn.
Không biết là Gia Minh sử dụng phương pháp gì, từ lúc hắn cắm mấy cây châm vào gáy hai người này, bọn họ không chỉ không thể la lớn mà thậm chí ngay cả ngất đi cũng không được. Chẳng qua, ý chí của hai người này thực sự rất kiên cường, bị tra khảo như thế mà bọn họ cũng chỉ khai ra mấy cái tên, rõ ràng là không tiết lộ quá nhiều bí mật.
Đây là một ngôi nhà cũ nát cách ngôi nhà mấy người Gia Minh thuê không xa, trước đây Vĩnh Thịnh bang mua ngôi nhà này, chủ nhà đã dọn đi rồi, nhưng không lâu sau thì cha con Lê Vĩnh Thịnh đều mất tích. Vĩnh Thịnh bang bị giải thể nên kế hoạch cũng bị gác lại, vì vậy nơi này trở thành một ngôi nhà hoang. Lúc này tiếng còi cảnh sát truyền tới từ nơi xa. Gia Minh đang loay hoay với chiếc TV cũ kĩ ở đằng trước, cố gắng tìm kiếm tin tức mình cần qua chiếc TV nhập nhằng đầy nhiễu, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể biết được học viện Thánh Tâm đã bị khủng bố khống chế.
"Tín hiệu xấu thế này nói rõ bọn họ đã dùng thiết bị điện tử để phá tất cả các loại sóng vô tuyến... Chư Thần Vô Niệm, thật khốn kiếp..."
Vẻ mặt không chút thay đổi, Gia Minh quay đầu lại nhìn ngôi trường sáng sủa ở đằng xa, mặc dù nói là nơi này ở bên cạnh trường học nhưng khoảng cách với cổng lớn vẫn có chừng mười phút đi bộ. Vừa rồi khi tra khảo hai tên lính đánh thuê này, hắn thực sự không ngờ được đối phương thậm chí lại trực tiếp khống chế cả trường học như vậy.
/665
|