"Sao... Chuyện gì vậy..."
Mã Thác đột nhiên hét lớn khiến những người xung quanh giật nảy mình. Nhã Hàm cũng sửng sốt. Nàng đã từng luyện tập ở võ quán, có ngươi đưa tay đến lấy đồ vật trên tay mình, phản ứng đầu tiên là phản xạ có điều kiện nắm chặt tay lại, quay đầu lại mới thấy Gia Minh đang đứng cạnh nàng, đưa một ly nước khác tới.
"Uống ly này đi."
"Ừ..."
Mặc dù trong chốc lát không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là Gia Minh nói, nàng lập tức gật đầu theo thói quen rồi đổi lại ly nước với Gia Minh. Khi uống xong một ngụm nước mới phát hiện cơ bản, billard cũng bị Gia Minh lấy đi, trên mặt hắn nở nụ cười vô hại.
"Có thể đổi người không? Cô Trương, cô đánh cũng mệt rồi, để em thay cô đi."
Đột nhiên lao ra, không thèm bắt chuyện, vô duyên vô cớ đổi lại ly nước trên tay Nhã Hàm, hơn nữa còn có tiếng hét đột nhiên của Mã Thác, trong thời gian ngắn mọi người vẫn không hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Lâm Uyển Trinh đứng bên cạnh cười nói:
"Thay Nhã Hàm đánh sao, em trai, em là gì của Nhã Hàm?"
Gia Minh nhún vai rồi quay lại nhìn Nhã Hàm. Nhã Hàm hơi do dự rồi cười nói:
"Ừ, nó là em trai em, Cố Gia Minh. Gia Minh, Uyển Trinh là bạn học từ thời đại học của chị, khi còn ở Cambridge, chị ấy rất tốt với chị."
"Chào chị Uyển Trinh."
Gia Minh chào theo đúng tiêu chuẩn của học sinh ba giỏi. Mọi người bắt đầu nghĩ Trương Kính An chỉ có một người con gái là Nhã Hàm, tại sao lại xuất hiện thêm một đứa em trai, mà tính ra một gia tộc lớn như vậy, anh em họ đương nhiên có không ít, chỉ là nhìn thái độ đặc biệt thân mật của Nhã Hàm khi nói chuyện, rõ ràng là hắn rất thân cận với một chi nhà Trương Kính An. Một số người thầm ghi nhớ cái tên này, nói không chừng trong tương lai tài sản của Trương gia sẽ rơi vào tay chi thứ này đi.
Nàng giới thiệu hắn với Lâm Uyển Trinh, đương nhiên còn có cả Mã Thác đang nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay Gia Minh. Sau khi bọn họ chào hỏi lẫn nhau xong. Nhã Hàm cũng hơi nhíu mày, nhìn ly nước trong tay Gia Minh, sau đó lại quay sang nhìn Mã Thác, mặc dù thường ngày nàng cũng không tham gia những buổi tiệc thế này nhiều lắm nhưng dù sao cũng đã quen thuộc, thấy ánh mắt của Mã Thác và thái độ của Gia Minh, trong lòng nàng đã có suy đoán bước đầu.
"Như vậy... chơi chứ?"
Đặt ly nước lên bàn như không có chuyện gì, ngón tay Gia Minh gõ loong coong lên chiếc ly tủy tinh, cười nhìn sang Mã Thác. Mã Thác do dự một lát, sau đó gật đầu một cách mất tự nhiên:
"Ồ... Đương nhiên rồi... Ai đánh trước?"
"Ừ, anh đánh trước đi."
Mắt thấy Mã Thác đi tới, Gia Minh thuận tay cầm chiếc ly thủy tinh kia đặt sang bên cạnh, sau đó mới phất tay.
"Chờ một chút, phải nói trước, bình thường chơi trò này đều tính tiền theo điểm, các anh chơi bao nhiêu một điểm?"
"Một trăm..."
"Quá ít."
Không đợi hắn nói xong, Gia Minh liền thuận miệng cắt đứt lời của hắn, sau đó lấy ví của mình ra.
"Một trăm đồng thì không vui chút nào, chị Nhã Hàm, chị nói xem nên chơi bao nhiêu...
"Ồ, suy nghĩ cẩn thận một chút, em không mang theo nhiều tiền lắm, chị Nhã Hàm, cho em mượn một ít được không?"
Một tràng lời lộn xộn như rang đậu, Mã Thác thậm chí không có cơ hội để nói. Lúc này Nhã Hàm nhìn ly nước bên cạnh rồi lại nhìn Gia Minh, vẻ mặt nàng hơi hoảng hốt không biết đang suy nghĩ điều gì, đến khi Gia Minh gọi nàng mới kịp phản ứng, mở túi xách ra:
"Ừ... Em muốn bao nhiêu?"
Mọi người nhìn soi mói, Gia Minh cười:
"Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."
Tính cả Nhã Hàm, tất cả mọi người đều ngẩn ra sau đó những người xung quanh bắt đầu bàn luận xôn xao. Nhã Hàm là con gái duy nhất của Trương Kính An, mà mọi người đều biết, Trương Kính An cực kỳ chiều chuộng đứa con gái này, làm cô giáo ở học viện Thánh Tâm chỉ là do nàng thích như vậy, nếu tính thực lực sau lưng nàng, nếu cần cô gái ôn hoà trước mặt này lúc nào cũng có thể lấy ra số tiền tính bằng tỷ. Như vậy, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu là khái niệm gì, vay tiền cũng có thể như vậy sao?
Từ một trăm đồng tăng lên một ngàn đồng, một vạn đồng cũng không là gì, nếu không phải tiền mình kiếm được, cùng lắm là bị người khác nói mình ăn chơi trác táng mà thôi. Nhưng rõ ràng là thiếu niên trước mắt này từ đầu đã nhằm vào Mã Thác, quả thực là muốn dùng trận billard này để ép chết đối phương - điều kiện tiên quyết là trình độ của hắn cực kỳ lợi hại.
Mọi người không phải kẻ ngốc, lúc này đều đã đánh hơi được bầu không khí không bình thường. Ánh mắt đảo quanh Mã Thác, Nhã Hàm và ly nước kia. Lâm Uyển Trinh vốn muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì - nếu thực sự là ly nước kia có vấn đề, vậy thì hắn cũng đáng đời - mời người khác đến nhà chơi rồi đánh thuốc mê người ta, sau đó làm một số chuyện đốn mạt, chuyện này cũng không hiếm thấy với một số thanh niên có tiền lại không có giáo dục. Nhưng chuyện như vậy, hoặc là người tình ta nguyện, hai người dùng thuốc rồi làm chuyện gì thì cũng không ai nói gì được, hoặc là làm chuyện đó với người gia đình không quyền không thế, sau đó bồi thường một số tiền, cho dù có bị kiện ra toà cũng không sợ. Song nếu làm chuyện này với Nhã Hàm, rất khó có thể không khiến người ta liên tưởng đến gia thế của nàng... Tên Mã Thác này bị điên rồi sao...
Mặc dù xuất thân từ xã hội đen nhưng với loại chuyện này Mã Thác cũng chưa làm bao giờ, bị Dịch Hoa Anh nói khiến nhất thời xúc động, sau đó bị vạch trần, hắn vốn đã luống cuống tay chân, mà lúc này lại càng không biết nên nói gì cho phải. Nhã Hàm hơi sững sờ, sau đó lấy một quyển chi phiếu từ túi xách ra xoẹt xoẹt ghi lên mấy con số, tiếp theo, giọng nói càng thêm nhu hoà vang lên.
"Tiền lương làm việc ở học viện Thánh Tâm mấy năm nay và tiền thu nhập thêm vẫn còn thừa lại một ít, còn có hơn một trăm vạn... Mặc dù tài khoản có thể chi trước nhưng... Một trăm vạn, được không?"
Nhận lấy tờ chi phiếu, Gia Minh nhún vai:
"Cũng tạm được."
Sau đó hắn trực tiếp ném chi phiếu lên bàn,
"Anh xem, tôi đã mượn được tiền. Nếu anh không chê ít thì chúng ta bắt đầu thôi."
Một trăm vạn.
Không còn ai cho rằng đây chỉ là một cuộc chơi hữu nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mã Thác đưa tay lên lau mồ hôi hột trên trán. Đương nhiên hắn có thể từ chối, chỉ là vấn đề ở chỗ thái độ của Trương gia đối với mình sau này sẽ như thế nào. Trước mắt mình có việc làm ở nơi khác, em trai cùng đã đi nơi khác học đại học, nhưng cha mình còn lăn lộn trong xã hội đen tại Giang Hải. Với thế lực của Trương gia, nếu bọn họ muốn trả thù vì chuyện này, với hồ sơ phạm tội của nhà hắn thì tuyệt đối không còn nơi nào có thể đi.
Mã Thác đột nhiên hét lớn khiến những người xung quanh giật nảy mình. Nhã Hàm cũng sửng sốt. Nàng đã từng luyện tập ở võ quán, có ngươi đưa tay đến lấy đồ vật trên tay mình, phản ứng đầu tiên là phản xạ có điều kiện nắm chặt tay lại, quay đầu lại mới thấy Gia Minh đang đứng cạnh nàng, đưa một ly nước khác tới.
"Uống ly này đi."
"Ừ..."
Mặc dù trong chốc lát không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là Gia Minh nói, nàng lập tức gật đầu theo thói quen rồi đổi lại ly nước với Gia Minh. Khi uống xong một ngụm nước mới phát hiện cơ bản, billard cũng bị Gia Minh lấy đi, trên mặt hắn nở nụ cười vô hại.
"Có thể đổi người không? Cô Trương, cô đánh cũng mệt rồi, để em thay cô đi."
Đột nhiên lao ra, không thèm bắt chuyện, vô duyên vô cớ đổi lại ly nước trên tay Nhã Hàm, hơn nữa còn có tiếng hét đột nhiên của Mã Thác, trong thời gian ngắn mọi người vẫn không hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Lâm Uyển Trinh đứng bên cạnh cười nói:
"Thay Nhã Hàm đánh sao, em trai, em là gì của Nhã Hàm?"
Gia Minh nhún vai rồi quay lại nhìn Nhã Hàm. Nhã Hàm hơi do dự rồi cười nói:
"Ừ, nó là em trai em, Cố Gia Minh. Gia Minh, Uyển Trinh là bạn học từ thời đại học của chị, khi còn ở Cambridge, chị ấy rất tốt với chị."
"Chào chị Uyển Trinh."
Gia Minh chào theo đúng tiêu chuẩn của học sinh ba giỏi. Mọi người bắt đầu nghĩ Trương Kính An chỉ có một người con gái là Nhã Hàm, tại sao lại xuất hiện thêm một đứa em trai, mà tính ra một gia tộc lớn như vậy, anh em họ đương nhiên có không ít, chỉ là nhìn thái độ đặc biệt thân mật của Nhã Hàm khi nói chuyện, rõ ràng là hắn rất thân cận với một chi nhà Trương Kính An. Một số người thầm ghi nhớ cái tên này, nói không chừng trong tương lai tài sản của Trương gia sẽ rơi vào tay chi thứ này đi.
Nàng giới thiệu hắn với Lâm Uyển Trinh, đương nhiên còn có cả Mã Thác đang nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay Gia Minh. Sau khi bọn họ chào hỏi lẫn nhau xong. Nhã Hàm cũng hơi nhíu mày, nhìn ly nước trong tay Gia Minh, sau đó lại quay sang nhìn Mã Thác, mặc dù thường ngày nàng cũng không tham gia những buổi tiệc thế này nhiều lắm nhưng dù sao cũng đã quen thuộc, thấy ánh mắt của Mã Thác và thái độ của Gia Minh, trong lòng nàng đã có suy đoán bước đầu.
"Như vậy... chơi chứ?"
Đặt ly nước lên bàn như không có chuyện gì, ngón tay Gia Minh gõ loong coong lên chiếc ly tủy tinh, cười nhìn sang Mã Thác. Mã Thác do dự một lát, sau đó gật đầu một cách mất tự nhiên:
"Ồ... Đương nhiên rồi... Ai đánh trước?"
"Ừ, anh đánh trước đi."
Mắt thấy Mã Thác đi tới, Gia Minh thuận tay cầm chiếc ly thủy tinh kia đặt sang bên cạnh, sau đó mới phất tay.
"Chờ một chút, phải nói trước, bình thường chơi trò này đều tính tiền theo điểm, các anh chơi bao nhiêu một điểm?"
"Một trăm..."
"Quá ít."
Không đợi hắn nói xong, Gia Minh liền thuận miệng cắt đứt lời của hắn, sau đó lấy ví của mình ra.
"Một trăm đồng thì không vui chút nào, chị Nhã Hàm, chị nói xem nên chơi bao nhiêu...
"Ồ, suy nghĩ cẩn thận một chút, em không mang theo nhiều tiền lắm, chị Nhã Hàm, cho em mượn một ít được không?"
Một tràng lời lộn xộn như rang đậu, Mã Thác thậm chí không có cơ hội để nói. Lúc này Nhã Hàm nhìn ly nước bên cạnh rồi lại nhìn Gia Minh, vẻ mặt nàng hơi hoảng hốt không biết đang suy nghĩ điều gì, đến khi Gia Minh gọi nàng mới kịp phản ứng, mở túi xách ra:
"Ừ... Em muốn bao nhiêu?"
Mọi người nhìn soi mói, Gia Minh cười:
"Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."
Tính cả Nhã Hàm, tất cả mọi người đều ngẩn ra sau đó những người xung quanh bắt đầu bàn luận xôn xao. Nhã Hàm là con gái duy nhất của Trương Kính An, mà mọi người đều biết, Trương Kính An cực kỳ chiều chuộng đứa con gái này, làm cô giáo ở học viện Thánh Tâm chỉ là do nàng thích như vậy, nếu tính thực lực sau lưng nàng, nếu cần cô gái ôn hoà trước mặt này lúc nào cũng có thể lấy ra số tiền tính bằng tỷ. Như vậy, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu là khái niệm gì, vay tiền cũng có thể như vậy sao?
Từ một trăm đồng tăng lên một ngàn đồng, một vạn đồng cũng không là gì, nếu không phải tiền mình kiếm được, cùng lắm là bị người khác nói mình ăn chơi trác táng mà thôi. Nhưng rõ ràng là thiếu niên trước mắt này từ đầu đã nhằm vào Mã Thác, quả thực là muốn dùng trận billard này để ép chết đối phương - điều kiện tiên quyết là trình độ của hắn cực kỳ lợi hại.
Mọi người không phải kẻ ngốc, lúc này đều đã đánh hơi được bầu không khí không bình thường. Ánh mắt đảo quanh Mã Thác, Nhã Hàm và ly nước kia. Lâm Uyển Trinh vốn muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì - nếu thực sự là ly nước kia có vấn đề, vậy thì hắn cũng đáng đời - mời người khác đến nhà chơi rồi đánh thuốc mê người ta, sau đó làm một số chuyện đốn mạt, chuyện này cũng không hiếm thấy với một số thanh niên có tiền lại không có giáo dục. Nhưng chuyện như vậy, hoặc là người tình ta nguyện, hai người dùng thuốc rồi làm chuyện gì thì cũng không ai nói gì được, hoặc là làm chuyện đó với người gia đình không quyền không thế, sau đó bồi thường một số tiền, cho dù có bị kiện ra toà cũng không sợ. Song nếu làm chuyện này với Nhã Hàm, rất khó có thể không khiến người ta liên tưởng đến gia thế của nàng... Tên Mã Thác này bị điên rồi sao...
Mặc dù xuất thân từ xã hội đen nhưng với loại chuyện này Mã Thác cũng chưa làm bao giờ, bị Dịch Hoa Anh nói khiến nhất thời xúc động, sau đó bị vạch trần, hắn vốn đã luống cuống tay chân, mà lúc này lại càng không biết nên nói gì cho phải. Nhã Hàm hơi sững sờ, sau đó lấy một quyển chi phiếu từ túi xách ra xoẹt xoẹt ghi lên mấy con số, tiếp theo, giọng nói càng thêm nhu hoà vang lên.
"Tiền lương làm việc ở học viện Thánh Tâm mấy năm nay và tiền thu nhập thêm vẫn còn thừa lại một ít, còn có hơn một trăm vạn... Mặc dù tài khoản có thể chi trước nhưng... Một trăm vạn, được không?"
Nhận lấy tờ chi phiếu, Gia Minh nhún vai:
"Cũng tạm được."
Sau đó hắn trực tiếp ném chi phiếu lên bàn,
"Anh xem, tôi đã mượn được tiền. Nếu anh không chê ít thì chúng ta bắt đầu thôi."
Một trăm vạn.
Không còn ai cho rằng đây chỉ là một cuộc chơi hữu nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mã Thác đưa tay lên lau mồ hôi hột trên trán. Đương nhiên hắn có thể từ chối, chỉ là vấn đề ở chỗ thái độ của Trương gia đối với mình sau này sẽ như thế nào. Trước mắt mình có việc làm ở nơi khác, em trai cùng đã đi nơi khác học đại học, nhưng cha mình còn lăn lộn trong xã hội đen tại Giang Hải. Với thế lực của Trương gia, nếu bọn họ muốn trả thù vì chuyện này, với hồ sơ phạm tội của nhà hắn thì tuyệt đối không còn nơi nào có thể đi.
/665
|