"Vận mệnh có thể thay đổi, không phải sao?"
"Nhưng mà..."
Đông Phương Nhược nhíu mày.
"Những ngày qua cháu đã nghĩ, thay đổi rất nhiều nha, trước một khắc khi những sát thủ kia đến cháu mới thấy được, cho dù thay đổi cũng chỉ là phát sinh một phần trong những gì cháu đã biết, nhưng lúc ấy... Vị Hoa Tulip... Tiểu thư kia..."
"Ừ, Hoa Tulip?"
"Ừ, bởi vì... Cháu thấy được vị James tiên sinh kia... Bị người tên là Nguyên Lại Triêu Sang giết chết, hơn nữa không phải dùng súng bắn tỉa..."
Đông Phương Nhược cau mày phân lích rất khó khăn, Phương Chi Thiên vốn định ngăn cản nhưng lại nghĩ đến tính tính thực ra rất quật cường, ngoan cố của cô bé, thay vì vẫn để nàng suy tư về những vấn đề này trong lòng còn không bằng làm rõ ràng dưới sự giám sát của các thiết bị, vì vậy cũng lập tức cau mày phân tích giúp.
"Nói như vậy, cho dù không có lời tiên đoán của cháu thì James cũng sẽ không bị sát thủ ở ngoài cửa giết chết mà phải đến khi Nguyên Lại Triêu sang tới. Khi đó..."
"Nhưng mà khi đó, vị... Tiểu thư Hoa Tulip kia... Chắc chắn cũng đã chạy tới..."
"Nói như vậy, nếu không có lời tiên đoán của chấu, Nguyên Lại Triêu Sang sẽ giết chết James khi Hoa Tulip đã chạy đến rồi... Ừ, cô ta bị đánh bại?"
"Không. Không phải..."
Đông Phương Nhược lại lắc đầu một cách khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Mà là... Vị tiểu thư... Hoa Tulip kia, cô ấy... Cháu hoàn toàn không cảm nhận được cố ấy, mặc dù lúc đó thấy ngắt quãng không rõ ràng, nhưng mà ít nhất cháu, cũng sẽ có cảm giác với những người trải qua sự kiện lần đó, nhưng mà... Cháu không nhìn thấy cô ấy, nói cách khác... Cô ấy vốn không nên xuất hiện..
Phương Chi Thiên ngây ngẩn một hồi lâu. Mà lão ni cô ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, một lát sau chắp hai tay thành hình chữ thập, nói:
"A di đà phật."
Đông Phương Nhược nhẹ giọng hỏi:
"Bà nội, có thể như vậy được không?"
"Hầu như không thể nào. Chẳng qua Phật giáo cũng có một loại thuyết pháp, phàm là vạn vật trong thế gian đều ở trong luân hồi, nếu dùng điều này để giải thích cho những gì con đã nhìn thấy, vậy thì..."
Bà ta dừng lại một lát.
"Vậy thì... Trừ khi cô ta đã ở ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, không phải người trong luân hồi. Con đang ở trong đường nhân quả này, dĩ nhiên là không thể nhìn thấy cô ta."
Vượt khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành.
Loại thuyết pháp này của Phật giáo thực sự cũng quá khó tưởng tượng, mà dị năng cũng không thể lên trời xuống đất, có năng lực đại náo thiên cung như trong thần thoại vẫn nói, dị năng đoán trước tương lai có cần vận chuyển thông qua cái gọi là đường nhân quả hay không cũng không thể chứng thực được. Là một người vô thần, điều đầu tiên Phương Chi Thiên nghĩ tới là:
"Tự nhiên tiến hoá giả."
Sau đó, cả gian phòng đều chìm trong yên lặng. Không lâu sau, Phương Chi Thiên cười nói:
"Nói như vậy thì nhất định cô ta là tự nhiên tiến hoá giả rồi, cho nên Nhược Nhược mới không thể nhìn thấy được, chỉ là... À, tại sao mỗi lần nhắc đến tiểu thư Hoa Tulip cháu đều hơi ngập ngừng vậy?"
"Ừ."
Đông Phương Nhược hai đỏ mặt.
"Cháu... Cháu vốn cho rằng cô ta phải là đàn ông mới đúng, bởi vì... Mọi người đều nói với cháu, cô ta lợi hại như vậy..."
"Ồ? Cháu... Cháu không thấy sao..."
Đông Phương Nhược hơi chần chừ.
"Cháu gặp cô ta hai lần. Nhưng mà... Cháu không dám nhìn nha, khi đó cô ta rất đáng sợ, căn bản là cháu không dám nhìn đến, sau đó... Sau đó không phải mọi người đều nói nàng là phụ nữ sao? À... Cùng chỉ là lần đầu tiên khi nghe thấy cái tên này cháu đã cảm thấy nên là một đàn ông..."
Dị năng của Đông Phương Nhược cực mạnh, nếu như nàng dùng dị năng để chứng thực đối phương không phải là một cô gái vậy thì rất đáng để cân nhắc, nhưng lúc này nghe được câu trả lời của nàng, lại nhìn một quyển tiểu thuyết ngôn tình chữ nổi đặt bên gối, Phương Chi Thiên mới hiểu ý cười. Mặc dù Đông Phương Nhược sống trong am ni cô từ nhỏ nhưng Phương Chi Thiên vẫn luôn áy náy với đứa cháu gái nhỏ này, từ khi nàng còn nhỏ, hắn đã mua các loại đồ chơi hoặc sách vở mà người mù có thể dùng được đưa đến, lớn hơn một chút thì là sách kể về những chuyện xưa, suy nghĩ đến nàng là một cô gái nên tiểu thuyết ngôn tình lại càng được đưa đến nhiều hơn, Cho dù bị mù, một cô bé luôn sẽ có những mơ tưởng lãng mạn, điều này không có gì là lạ, nàng đi xa nhà lần đầu tiên kể từ khi lớn lên, đương nhiên sẽ tưởng tượng ra nhiều thứ. Đoán như vậy, Phương Chi Thiên cười trêu chọc:
"Hơn nữa... Còn là một người rất đẹp trai sao?"
"Cháu... À..."
Đông Phương Nhược ngẩn người, một cô bé không xã giao nhiều thì đương nhiên da mặt sẽ mỏng, khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, một lát sau nàng chu miệng lên, xoay người chui vào trong chăn:
"Hừ... Cháu không thèm để ý đến chú!"
"Này, này, đừng có như vậy, chỉ đùa một chút nha, chú xin lỗi còn không được sao. Nhược Nhược... Này... Ừ, ngủ ngon đi..."
Phương Chi Thiên ra khỏi phòng, bắt chuyện với mấy người ở lối đi nhỏ bên kia, nói về dự đoán của Đông Phương Nhược, sau đó lão ni cô kia cũng đi ra. Một nhóm người cung kính hành lễ, sau đó Phương Chi Thiên chần chừ nói:
"Sư phụ Tuệ Thanh... Thâu thể Nhược Nhược nó..."
"Kết quả trị liệu trong mấy ngày qua mọi người đều đã thấy, dị năng của nàng đúng là đã bị phát động, bị vây bên bờ sụp đổ, mặc dù vẫn có thể kiềm chế bằng các phương pháp trước đây nhưng chúng ta đã không thể khống chế lực lượng hỗn loạn này, để khi nó càng trở nên hỗn loạn, nhiều nhất là hai năm... Đến ba năm..."
"Là... Là bị tự nhiên tiến hoá giả kia kích phát sao? Sư phụ Tuệ Thanh, ngài cho rằng Hoa Tulip có thể có biện pháp không?"
"Không nhất định, lần đầu tiên nó rời khỏi nơi ở để đến một thành phố xa lạ, bản thân điều này đã là một kích thích rất lớn, huống chi các người còn để nó dùng dị năng giúp các người làm việc."
Ở cùng Đông Phương Nhược đã hơn mười năm, Tuệ Thanh sư thái và nàng vốn đã thân như bà cháu, nhắc đến chuyện Phương Chi Thiên lại để cô bé đi làm việc giúp mình, bà ta liền khó có thể kiềm chế sự tức giận, trong chốc lát những người xung quaah cũng đều hơi xấu hổ. Có thể nói Tuệ Thanh sư thái là một trong những người sáng lập ra Viêm Hoàng Giác Tỉnh, ở trước mặt bà, bọn họ cũng không dám bất kính.
"Sau khi những thứ đó bị kích thích, vốn có thể đoán trước rằng dị năng sẽ phát sinh một số vấn đề không thể điều khiển, về phần tự nhiên tiến hóa giả hư vô mờ mịt kia..."
Bà ta đừng lại một lát mới nói:
"Nếu quả thực cô ta là tự nhiên tiến hoá giả thì căn bản không cần mượn lực lượng của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, huống chi cô ta thậm chí còn quen biết với Nguyên Lại Triêu Sang... Ài, mọi người trực tiếp đi hỏi thăm, thỉnh cầu cô ta giúp đỡ đi, chỉ là... Cũng đừng ôm hi vọng quá lớn…"
"Nhưng mà..."
Đông Phương Nhược nhíu mày.
"Những ngày qua cháu đã nghĩ, thay đổi rất nhiều nha, trước một khắc khi những sát thủ kia đến cháu mới thấy được, cho dù thay đổi cũng chỉ là phát sinh một phần trong những gì cháu đã biết, nhưng lúc ấy... Vị Hoa Tulip... Tiểu thư kia..."
"Ừ, Hoa Tulip?"
"Ừ, bởi vì... Cháu thấy được vị James tiên sinh kia... Bị người tên là Nguyên Lại Triêu Sang giết chết, hơn nữa không phải dùng súng bắn tỉa..."
Đông Phương Nhược cau mày phân lích rất khó khăn, Phương Chi Thiên vốn định ngăn cản nhưng lại nghĩ đến tính tính thực ra rất quật cường, ngoan cố của cô bé, thay vì vẫn để nàng suy tư về những vấn đề này trong lòng còn không bằng làm rõ ràng dưới sự giám sát của các thiết bị, vì vậy cũng lập tức cau mày phân tích giúp.
"Nói như vậy, cho dù không có lời tiên đoán của cháu thì James cũng sẽ không bị sát thủ ở ngoài cửa giết chết mà phải đến khi Nguyên Lại Triêu sang tới. Khi đó..."
"Nhưng mà khi đó, vị... Tiểu thư Hoa Tulip kia... Chắc chắn cũng đã chạy tới..."
"Nói như vậy, nếu không có lời tiên đoán của chấu, Nguyên Lại Triêu Sang sẽ giết chết James khi Hoa Tulip đã chạy đến rồi... Ừ, cô ta bị đánh bại?"
"Không. Không phải..."
Đông Phương Nhược lại lắc đầu một cách khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Mà là... Vị tiểu thư... Hoa Tulip kia, cô ấy... Cháu hoàn toàn không cảm nhận được cố ấy, mặc dù lúc đó thấy ngắt quãng không rõ ràng, nhưng mà ít nhất cháu, cũng sẽ có cảm giác với những người trải qua sự kiện lần đó, nhưng mà... Cháu không nhìn thấy cô ấy, nói cách khác... Cô ấy vốn không nên xuất hiện..
Phương Chi Thiên ngây ngẩn một hồi lâu. Mà lão ni cô ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, một lát sau chắp hai tay thành hình chữ thập, nói:
"A di đà phật."
Đông Phương Nhược nhẹ giọng hỏi:
"Bà nội, có thể như vậy được không?"
"Hầu như không thể nào. Chẳng qua Phật giáo cũng có một loại thuyết pháp, phàm là vạn vật trong thế gian đều ở trong luân hồi, nếu dùng điều này để giải thích cho những gì con đã nhìn thấy, vậy thì..."
Bà ta dừng lại một lát.
"Vậy thì... Trừ khi cô ta đã ở ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, không phải người trong luân hồi. Con đang ở trong đường nhân quả này, dĩ nhiên là không thể nhìn thấy cô ta."
Vượt khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành.
Loại thuyết pháp này của Phật giáo thực sự cũng quá khó tưởng tượng, mà dị năng cũng không thể lên trời xuống đất, có năng lực đại náo thiên cung như trong thần thoại vẫn nói, dị năng đoán trước tương lai có cần vận chuyển thông qua cái gọi là đường nhân quả hay không cũng không thể chứng thực được. Là một người vô thần, điều đầu tiên Phương Chi Thiên nghĩ tới là:
"Tự nhiên tiến hoá giả."
Sau đó, cả gian phòng đều chìm trong yên lặng. Không lâu sau, Phương Chi Thiên cười nói:
"Nói như vậy thì nhất định cô ta là tự nhiên tiến hoá giả rồi, cho nên Nhược Nhược mới không thể nhìn thấy được, chỉ là... À, tại sao mỗi lần nhắc đến tiểu thư Hoa Tulip cháu đều hơi ngập ngừng vậy?"
"Ừ."
Đông Phương Nhược hai đỏ mặt.
"Cháu... Cháu vốn cho rằng cô ta phải là đàn ông mới đúng, bởi vì... Mọi người đều nói với cháu, cô ta lợi hại như vậy..."
"Ồ? Cháu... Cháu không thấy sao..."
Đông Phương Nhược hơi chần chừ.
"Cháu gặp cô ta hai lần. Nhưng mà... Cháu không dám nhìn nha, khi đó cô ta rất đáng sợ, căn bản là cháu không dám nhìn đến, sau đó... Sau đó không phải mọi người đều nói nàng là phụ nữ sao? À... Cùng chỉ là lần đầu tiên khi nghe thấy cái tên này cháu đã cảm thấy nên là một đàn ông..."
Dị năng của Đông Phương Nhược cực mạnh, nếu như nàng dùng dị năng để chứng thực đối phương không phải là một cô gái vậy thì rất đáng để cân nhắc, nhưng lúc này nghe được câu trả lời của nàng, lại nhìn một quyển tiểu thuyết ngôn tình chữ nổi đặt bên gối, Phương Chi Thiên mới hiểu ý cười. Mặc dù Đông Phương Nhược sống trong am ni cô từ nhỏ nhưng Phương Chi Thiên vẫn luôn áy náy với đứa cháu gái nhỏ này, từ khi nàng còn nhỏ, hắn đã mua các loại đồ chơi hoặc sách vở mà người mù có thể dùng được đưa đến, lớn hơn một chút thì là sách kể về những chuyện xưa, suy nghĩ đến nàng là một cô gái nên tiểu thuyết ngôn tình lại càng được đưa đến nhiều hơn, Cho dù bị mù, một cô bé luôn sẽ có những mơ tưởng lãng mạn, điều này không có gì là lạ, nàng đi xa nhà lần đầu tiên kể từ khi lớn lên, đương nhiên sẽ tưởng tượng ra nhiều thứ. Đoán như vậy, Phương Chi Thiên cười trêu chọc:
"Hơn nữa... Còn là một người rất đẹp trai sao?"
"Cháu... À..."
Đông Phương Nhược ngẩn người, một cô bé không xã giao nhiều thì đương nhiên da mặt sẽ mỏng, khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, một lát sau nàng chu miệng lên, xoay người chui vào trong chăn:
"Hừ... Cháu không thèm để ý đến chú!"
"Này, này, đừng có như vậy, chỉ đùa một chút nha, chú xin lỗi còn không được sao. Nhược Nhược... Này... Ừ, ngủ ngon đi..."
Phương Chi Thiên ra khỏi phòng, bắt chuyện với mấy người ở lối đi nhỏ bên kia, nói về dự đoán của Đông Phương Nhược, sau đó lão ni cô kia cũng đi ra. Một nhóm người cung kính hành lễ, sau đó Phương Chi Thiên chần chừ nói:
"Sư phụ Tuệ Thanh... Thâu thể Nhược Nhược nó..."
"Kết quả trị liệu trong mấy ngày qua mọi người đều đã thấy, dị năng của nàng đúng là đã bị phát động, bị vây bên bờ sụp đổ, mặc dù vẫn có thể kiềm chế bằng các phương pháp trước đây nhưng chúng ta đã không thể khống chế lực lượng hỗn loạn này, để khi nó càng trở nên hỗn loạn, nhiều nhất là hai năm... Đến ba năm..."
"Là... Là bị tự nhiên tiến hoá giả kia kích phát sao? Sư phụ Tuệ Thanh, ngài cho rằng Hoa Tulip có thể có biện pháp không?"
"Không nhất định, lần đầu tiên nó rời khỏi nơi ở để đến một thành phố xa lạ, bản thân điều này đã là một kích thích rất lớn, huống chi các người còn để nó dùng dị năng giúp các người làm việc."
Ở cùng Đông Phương Nhược đã hơn mười năm, Tuệ Thanh sư thái và nàng vốn đã thân như bà cháu, nhắc đến chuyện Phương Chi Thiên lại để cô bé đi làm việc giúp mình, bà ta liền khó có thể kiềm chế sự tức giận, trong chốc lát những người xung quaah cũng đều hơi xấu hổ. Có thể nói Tuệ Thanh sư thái là một trong những người sáng lập ra Viêm Hoàng Giác Tỉnh, ở trước mặt bà, bọn họ cũng không dám bất kính.
"Sau khi những thứ đó bị kích thích, vốn có thể đoán trước rằng dị năng sẽ phát sinh một số vấn đề không thể điều khiển, về phần tự nhiên tiến hóa giả hư vô mờ mịt kia..."
Bà ta đừng lại một lát mới nói:
"Nếu quả thực cô ta là tự nhiên tiến hoá giả thì căn bản không cần mượn lực lượng của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, huống chi cô ta thậm chí còn quen biết với Nguyên Lại Triêu Sang... Ài, mọi người trực tiếp đi hỏi thăm, thỉnh cầu cô ta giúp đỡ đi, chỉ là... Cũng đừng ôm hi vọng quá lớn…"
/665
|