Lúc này thấy Gia Minh đi vào, Đông Phượng Uyển đang bận rộn với một đống lớn tài liệu và hoá đơn liền xoẹt xoẹt viết mấy chữ rồi kết thúc công việc. Hứa Nghị Đình đang chăm chú cầm máy tính tính toán ở bên cạnh cũng ngẩng lên nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Chào anh."
Sau đó lại vùi đầu vào công việc.
"Rốt cuộc đã tới, đi thôi, mình dẫn cậu đi xem phòng làm việc của cậu."
Ngoài xưởng bên ngoài phòng làm việc bị phủ đầy tro bụi và mùi sơn nồng nặc do công nhân vẫn đang làm việc. Gia Minh nhíu mày:
"Tại sao Hứa Nghị Đình cũng ở đây với cậu?"
"Không thể tìm được ai."
Đông Phương Uyển mệt mỏi day trán, nhún vai nói:
"Dù sao Nghị Đình học toán cũng rất tốt, mình trả lương, hơn nữa cũng không làm trễ nải việc học tập của cậu ấy. Mình lo chuyện chính, sau đó lại dạy cậu ấy làm những việc nhỏ, cuối cùng mình lại duyệt lại, bọn mình đã chuẩn bị tốt dự toán và kế hoạch ban đầu. Thế nào? Rất lợi hại phải không?"
"Nói như vậy, công nhân viên chính thức ở nơi này cho đến bây giờ cũng chỉ có hai cô bé là cậu và Hứa Nghị Đình?"
Gia Minh trợn trắng mắt, trong chốc lát cũng không biết nói gì:
"Nhân tài ở Đông Phương gia lớp lớp, nhà xưởng thế này thì tuỳ tiện tìm mấy tổ công tác nhỏ làm mấy ngày là xong, cậu phí công như vậy làm gì... Hơn nữa, nhà xưởng nhỏ như vậy cũng cần kế hoạch sao..."
"Là ba người chúng ta! Mình đã dán quảng cáo ở bên ngoài, chẳng qua mấy ngày qua có rất nhiều người đã đến nhưng chỉ cần nhìn thấy mình thì đã chạy mất, loại người không có ánh mắt như vậy mình cũng không cần. Hơn nữa chuyện nhà mình... Hừ, nói cậu cũng không hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ cho rằng mình cao hứng vui đùa một chút. Để vay được tiền của cha và anh trai mình, ngay cả loại điều kiện nhục nước, mất chủ quyền mình cũng đều phải đồng ý. Tất cả mọi người đều đang nhìn mình! Hoàn thành được kế hoạch to lớn này đại biểu cho năng lực của một người, làm sao mình có thể nhờ vả người khác được!"
Đông Phương Uyển cong đôi mày, mở cửa một gian phòng bên cạnh, sau đó nói như chém đinh chặt sắt:
"Mình không chỉ muốn thành lập một xưởng nhỏ! Ở đây là phòng làm việc của cậu, làm mình tốn rất nhiều tiền đó..."
Tiểu thư Đông Phương Uyển thường ngày vẫn hoàn toàn không để tiền trong mắt nhưng lúc này lại tỏ ra rất đau lòng. Gia Minh tùy tiện nhìn qua máy vi tính, bàn làm việc, máy đánh chữ, một số thiết bị dùng để cắt kim loại, hàn, chế tạo máy móc được bày đặt vô cùng xinh đẹp. Bởi vì phòng làm việc khá lớn, những thứ này cũng chỉ chiếm chừng nửa không gian, chỉ cần nhìn bốn bức tường được sơn trắng xoá, mặt đất không có một hạt bụi cũng đủ biết nơi này rõ ràng là đã được sắp xếp rất tỉ mỉ.
"Chỉ chiếc máy tính kia đã tốn ba vạn đồng của mình... Hừ, thực ra chỉ mình cậu có máy vi tính, cậu xem, bệ máy móc nhỏ này là do cậu chỉ định phải có, nhỏ như vậy mà giá cũng năm vạn còn có cái này... Cái này..."
Đau lòng giới thiệu cho Gia Minh tất cả những thứ đồ này, Đông Phương Uyển quay đầu lại:
"Những thứ cậu nói mình đều đã mua đủ, còn cần thêm thứ gì không?"
"Ừ, tạm thời không cần."
Gia Minh gõ gõ cánh cửa sắt dày cộm rồi lại nhìn cửa sổ phòng trộm được hàn chết vào khung cửa, nếu muốn làm một vài thí nghiệm khá lớn thì hiện giờ chắc chắn không được, chờ sau này rồi hãy nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mặc dù bộ dạng không chịu thua kém lúc này của Đông Phương Uyển hơi buồn cười, nhưng về việc nàng có thể duy trì xưởng sản xuất này, Gia Minh cũng không có bao nhiêu hoài nghi. Kích thước nhỏ như vậy, Đông Phương gia chỉ cần tùy tiện phái ra mấy người là có thể hoàn thành được, sau đó lại thông qua mạng lưới kinh doanh của Đông Phương gia, tuyệt đối sẽ không bị lỗ vốn, vấn đề chỉ ở chỗ, nếu Đông Phương Uyển có thể dựa vào năng lực của mình để tồn tại trong thời gian đầu thì nàng có thể được gia tộc tán thành. Một khi nàng yêu cầu hỗ trợ, Đông Phương gia chắc chắn có thể tìm được phương pháp giải quyết hợp lý, chỉ là mức độ tán thành của gia tộc với Đông Phương Uyển sẽ giảm thấp xuống, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá chính thức của gia tộc sau khi nàng ra trường mà thôi.
Đối với Đông Phương gia giàu nứt đố đổ vách, hành động lần này của Đông Phương Uyển không khác gì trò chơi trẻ con, chỉ là chí hướng của Đông Phương Uyển đương nhiên không chỉ có như vậy.
"Mình đã cho người của công ty xem rồi đánh giá, mấy chương trình điện tử cho đồ chơi cậu đưa cho mình lần thứ hai kia đều tốt hơn của nhật bản, hơn nữa chế tạo không đến nỗi quá phức tạp, mấy ngày qua mình chạy tới chạy lui sắp xếp xong tất cả mọi thứ. Hai tháng trước mình vẫn có thể nhờ mấy nhân viên quản lý đến hỗ trợ, hiện giờ nhân viên ít như vậy thì chỉ cần một người lớn đứng bên cạnh là được rồi, công nhân cũng dễ thuê, khi lượt hàng đầu tiên được đưa ra khắp cả nước, tài chính sẽ dần thu lại được..."
Đông Phương Uyển không nói thêm gì nữa, nhìn khu nhà xưởng đơn sơ vẫn còn đang được sửa chữa, nàng mím môi kiên định.
"Đến lúc đó... Chúng ta có thể ăn mừng..."
"Chào anh."
Sau đó lại vùi đầu vào công việc.
"Rốt cuộc đã tới, đi thôi, mình dẫn cậu đi xem phòng làm việc của cậu."
Ngoài xưởng bên ngoài phòng làm việc bị phủ đầy tro bụi và mùi sơn nồng nặc do công nhân vẫn đang làm việc. Gia Minh nhíu mày:
"Tại sao Hứa Nghị Đình cũng ở đây với cậu?"
"Không thể tìm được ai."
Đông Phương Uyển mệt mỏi day trán, nhún vai nói:
"Dù sao Nghị Đình học toán cũng rất tốt, mình trả lương, hơn nữa cũng không làm trễ nải việc học tập của cậu ấy. Mình lo chuyện chính, sau đó lại dạy cậu ấy làm những việc nhỏ, cuối cùng mình lại duyệt lại, bọn mình đã chuẩn bị tốt dự toán và kế hoạch ban đầu. Thế nào? Rất lợi hại phải không?"
"Nói như vậy, công nhân viên chính thức ở nơi này cho đến bây giờ cũng chỉ có hai cô bé là cậu và Hứa Nghị Đình?"
Gia Minh trợn trắng mắt, trong chốc lát cũng không biết nói gì:
"Nhân tài ở Đông Phương gia lớp lớp, nhà xưởng thế này thì tuỳ tiện tìm mấy tổ công tác nhỏ làm mấy ngày là xong, cậu phí công như vậy làm gì... Hơn nữa, nhà xưởng nhỏ như vậy cũng cần kế hoạch sao..."
"Là ba người chúng ta! Mình đã dán quảng cáo ở bên ngoài, chẳng qua mấy ngày qua có rất nhiều người đã đến nhưng chỉ cần nhìn thấy mình thì đã chạy mất, loại người không có ánh mắt như vậy mình cũng không cần. Hơn nữa chuyện nhà mình... Hừ, nói cậu cũng không hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ cho rằng mình cao hứng vui đùa một chút. Để vay được tiền của cha và anh trai mình, ngay cả loại điều kiện nhục nước, mất chủ quyền mình cũng đều phải đồng ý. Tất cả mọi người đều đang nhìn mình! Hoàn thành được kế hoạch to lớn này đại biểu cho năng lực của một người, làm sao mình có thể nhờ vả người khác được!"
Đông Phương Uyển cong đôi mày, mở cửa một gian phòng bên cạnh, sau đó nói như chém đinh chặt sắt:
"Mình không chỉ muốn thành lập một xưởng nhỏ! Ở đây là phòng làm việc của cậu, làm mình tốn rất nhiều tiền đó..."
Tiểu thư Đông Phương Uyển thường ngày vẫn hoàn toàn không để tiền trong mắt nhưng lúc này lại tỏ ra rất đau lòng. Gia Minh tùy tiện nhìn qua máy vi tính, bàn làm việc, máy đánh chữ, một số thiết bị dùng để cắt kim loại, hàn, chế tạo máy móc được bày đặt vô cùng xinh đẹp. Bởi vì phòng làm việc khá lớn, những thứ này cũng chỉ chiếm chừng nửa không gian, chỉ cần nhìn bốn bức tường được sơn trắng xoá, mặt đất không có một hạt bụi cũng đủ biết nơi này rõ ràng là đã được sắp xếp rất tỉ mỉ.
"Chỉ chiếc máy tính kia đã tốn ba vạn đồng của mình... Hừ, thực ra chỉ mình cậu có máy vi tính, cậu xem, bệ máy móc nhỏ này là do cậu chỉ định phải có, nhỏ như vậy mà giá cũng năm vạn còn có cái này... Cái này..."
Đau lòng giới thiệu cho Gia Minh tất cả những thứ đồ này, Đông Phương Uyển quay đầu lại:
"Những thứ cậu nói mình đều đã mua đủ, còn cần thêm thứ gì không?"
"Ừ, tạm thời không cần."
Gia Minh gõ gõ cánh cửa sắt dày cộm rồi lại nhìn cửa sổ phòng trộm được hàn chết vào khung cửa, nếu muốn làm một vài thí nghiệm khá lớn thì hiện giờ chắc chắn không được, chờ sau này rồi hãy nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mặc dù bộ dạng không chịu thua kém lúc này của Đông Phương Uyển hơi buồn cười, nhưng về việc nàng có thể duy trì xưởng sản xuất này, Gia Minh cũng không có bao nhiêu hoài nghi. Kích thước nhỏ như vậy, Đông Phương gia chỉ cần tùy tiện phái ra mấy người là có thể hoàn thành được, sau đó lại thông qua mạng lưới kinh doanh của Đông Phương gia, tuyệt đối sẽ không bị lỗ vốn, vấn đề chỉ ở chỗ, nếu Đông Phương Uyển có thể dựa vào năng lực của mình để tồn tại trong thời gian đầu thì nàng có thể được gia tộc tán thành. Một khi nàng yêu cầu hỗ trợ, Đông Phương gia chắc chắn có thể tìm được phương pháp giải quyết hợp lý, chỉ là mức độ tán thành của gia tộc với Đông Phương Uyển sẽ giảm thấp xuống, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá chính thức của gia tộc sau khi nàng ra trường mà thôi.
Đối với Đông Phương gia giàu nứt đố đổ vách, hành động lần này của Đông Phương Uyển không khác gì trò chơi trẻ con, chỉ là chí hướng của Đông Phương Uyển đương nhiên không chỉ có như vậy.
"Mình đã cho người của công ty xem rồi đánh giá, mấy chương trình điện tử cho đồ chơi cậu đưa cho mình lần thứ hai kia đều tốt hơn của nhật bản, hơn nữa chế tạo không đến nỗi quá phức tạp, mấy ngày qua mình chạy tới chạy lui sắp xếp xong tất cả mọi thứ. Hai tháng trước mình vẫn có thể nhờ mấy nhân viên quản lý đến hỗ trợ, hiện giờ nhân viên ít như vậy thì chỉ cần một người lớn đứng bên cạnh là được rồi, công nhân cũng dễ thuê, khi lượt hàng đầu tiên được đưa ra khắp cả nước, tài chính sẽ dần thu lại được..."
Đông Phương Uyển không nói thêm gì nữa, nhìn khu nhà xưởng đơn sơ vẫn còn đang được sửa chữa, nàng mím môi kiên định.
"Đến lúc đó... Chúng ta có thể ăn mừng..."
/665
|