Sau đó, tổ sư Nhàn Vân mất hết tu vi, lấy pháp khí lò luyện đan của mình để phong ấn đại yêu.
Tuy nhiên tổ sư đã tiêu hao hết tu vi, lại thêm vết thương nghiêm trọng, không lâu sau liền tọa hóa ở nơi đây.
Đại yêu cũng bị phong ấn tại phía sau núi, đồng thời không ai được phép lên núi.
Để tôn kính tổ sư, người dân đã đóng góp kinh phí xây dựng Nhàn Vân Đạo Quan, còn phía sau núi được đặt tên là núi Nhàn Vân.
Lão đạo sĩ thở dài, xả thân vì muôn dân mà đi về cõi tiên, tổ sư quả là bậc thánh nhân.
Nghe xong, Tiểu Kha cảm thấy vô cùng xúc động, như thể đã chứng kiến cảnh tượng một vị đạo trưởng tiêu dao tự tại đại chiến với xà yêu.
Cậu mở miệng hỏi:
"Vậy lò luyện đan của Nhàn Vân đạo trưởng nằm ở núi Nhàn Vân phải không?"
Lão đạo trưởng nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây chỉ là những điều bí mật được lưu truyền qua nhiều đời tại đạo quan, không ai có thể chứng thực được.
Mọi người rời khỏi đạo quan, Tiểu Kha nhìn về phía ngọn núi lớn phía sau.
Núi Nhàn Vân rợp bóng cây um tùm, núi cao ngất ngưỡng như con rồng cuộn tròn, rất hiểm trở ít có người dám tùy tiện trèo lên.
Chú Phó nhắc nhở Tiểu Kha:
"Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi, không nên lên núi Nhàn Vân, quá nguy hiểm."
Ánh mắt Tiểu Kha sáng quắc, cái lò luyện đan kia, cậu quyết phải chiếm lấy!
Trở về trang viên.
Hôm nay tâm trạng của chị bảy rất u uất, sau bữa tối đã về phòng.
Không cần phải nghĩ cũng biết, cô ấy đang lo lắng cho vết thương của cha.
Tiểu Kha cũng trở về phòng, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Sắc trời dần dần bị màn đêm bao phủ, trang viên nhà họ Vương im ắng lạ thường.
Tiểu Kha triệu hồi Kim Ô, vừa định bay từ cửa sổ ra núi Nhàn Vân, bỗng cậu cảm nhận được vài luồng khí tức đặc biệt.
Cậu triển khai thần thức, quét khắp trang viên nhà họ Vương.
Bên ngoài trang viên, vài người bị mặt lướt qua tường rào một cách nhẹ nhàng, từ từ tiến về phía bên trong.
Trong đêm tối, vài người này giống như những bóng ma, không phát ra chút tiếng động nào.
Có năm tên mặc đồ đen, lúc này đã lẻn đến gần biệt thự, Tiểu Kha cũng cảm nhận rõ ràng kẻ địch.
"Ai đó?"
Chú Phó đang trấn giữ bên cạnh biệt thự trầm giọng hỏi khi thấy một bóng đen lóe lên.
Vèo!
Một luồng sáng lạnh buốt lao về phía mặt chú Phó, chiếu ra mũi nhọn trắng muốt dưới ánh trăng le lói.
Trong tình thế hiểm nghèo, chú Phó nghiêng đầu theo bản năng, đúng lúc né qua được vật kia.
Một thanh phi đao bay xé gió lao tới, đâm thẳng vào bức tường.
"Em trai mau tới đây, có võ giả tấn công!"
Chú Phó gầm lên, đồng thời tiến về phía bóng đen kia.
"Có võ giả?"
Bóng người trong đêm tối ngạc nhiên lên tiếng, rồi cũng hiện thân ra.
Năm tên mặc áo đen đồng loạt xuất hiện, đối đầu với hai anh em Cchú Phó.
Không một lời trao đổi, hai bên rút vũ khí ra xông về phía đối phương.
Vừa xông lên đã là những đòn thô bạo, vũ khí của những tên áo đen là dao găm, còn chú Phó và em trai dùng lưỡi lê quân dụng.
"Thì ra là võ giả cao cấp?"
Tuy nhiên tổ sư đã tiêu hao hết tu vi, lại thêm vết thương nghiêm trọng, không lâu sau liền tọa hóa ở nơi đây.
Đại yêu cũng bị phong ấn tại phía sau núi, đồng thời không ai được phép lên núi.
Để tôn kính tổ sư, người dân đã đóng góp kinh phí xây dựng Nhàn Vân Đạo Quan, còn phía sau núi được đặt tên là núi Nhàn Vân.
Lão đạo sĩ thở dài, xả thân vì muôn dân mà đi về cõi tiên, tổ sư quả là bậc thánh nhân.
Nghe xong, Tiểu Kha cảm thấy vô cùng xúc động, như thể đã chứng kiến cảnh tượng một vị đạo trưởng tiêu dao tự tại đại chiến với xà yêu.
Cậu mở miệng hỏi:
"Vậy lò luyện đan của Nhàn Vân đạo trưởng nằm ở núi Nhàn Vân phải không?"
Lão đạo trưởng nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây chỉ là những điều bí mật được lưu truyền qua nhiều đời tại đạo quan, không ai có thể chứng thực được.
Mọi người rời khỏi đạo quan, Tiểu Kha nhìn về phía ngọn núi lớn phía sau.
Núi Nhàn Vân rợp bóng cây um tùm, núi cao ngất ngưỡng như con rồng cuộn tròn, rất hiểm trở ít có người dám tùy tiện trèo lên.
Chú Phó nhắc nhở Tiểu Kha:
"Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi, không nên lên núi Nhàn Vân, quá nguy hiểm."
Ánh mắt Tiểu Kha sáng quắc, cái lò luyện đan kia, cậu quyết phải chiếm lấy!
Trở về trang viên.
Hôm nay tâm trạng của chị bảy rất u uất, sau bữa tối đã về phòng.
Không cần phải nghĩ cũng biết, cô ấy đang lo lắng cho vết thương của cha.
Tiểu Kha cũng trở về phòng, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Sắc trời dần dần bị màn đêm bao phủ, trang viên nhà họ Vương im ắng lạ thường.
Tiểu Kha triệu hồi Kim Ô, vừa định bay từ cửa sổ ra núi Nhàn Vân, bỗng cậu cảm nhận được vài luồng khí tức đặc biệt.
Cậu triển khai thần thức, quét khắp trang viên nhà họ Vương.
Bên ngoài trang viên, vài người bị mặt lướt qua tường rào một cách nhẹ nhàng, từ từ tiến về phía bên trong.
Trong đêm tối, vài người này giống như những bóng ma, không phát ra chút tiếng động nào.
Có năm tên mặc đồ đen, lúc này đã lẻn đến gần biệt thự, Tiểu Kha cũng cảm nhận rõ ràng kẻ địch.
"Ai đó?"
Chú Phó đang trấn giữ bên cạnh biệt thự trầm giọng hỏi khi thấy một bóng đen lóe lên.
Vèo!
Một luồng sáng lạnh buốt lao về phía mặt chú Phó, chiếu ra mũi nhọn trắng muốt dưới ánh trăng le lói.
Trong tình thế hiểm nghèo, chú Phó nghiêng đầu theo bản năng, đúng lúc né qua được vật kia.
Một thanh phi đao bay xé gió lao tới, đâm thẳng vào bức tường.
"Em trai mau tới đây, có võ giả tấn công!"
Chú Phó gầm lên, đồng thời tiến về phía bóng đen kia.
"Có võ giả?"
Bóng người trong đêm tối ngạc nhiên lên tiếng, rồi cũng hiện thân ra.
Năm tên mặc áo đen đồng loạt xuất hiện, đối đầu với hai anh em Cchú Phó.
Không một lời trao đổi, hai bên rút vũ khí ra xông về phía đối phương.
Vừa xông lên đã là những đòn thô bạo, vũ khí của những tên áo đen là dao găm, còn chú Phó và em trai dùng lưỡi lê quân dụng.
"Thì ra là võ giả cao cấp?"
/278
|