Những bạn học xung quanh thì đang chăm chỉ ôm sách đọc, chỉ một mình cậu là khác loài.
Reng reng reng!
Giờ học bắt đầu, giáo viên môn Ngữ văn cầm sách giáo khoa bước lên bục giảng.
Đó là một thầy giáo trẻ có vẻ lịch lãm điềm đạm, nhã nhặn hòa nhã.
Thấy Vương Tiểu Kha đang say giấc, vị giáo viên tức giận, máu trong người như sôi lên.
"Vương Tiểu Kha, đứng dậy cho tôi!"
Giọng nói của thầy giáo Ngữ văn khá lớn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến cậu bé.
Đỗ Tử Mặc vội vàng vỗ vỗ đùi của Tiểu Kha và nói nhỏ với cậu.
"Này, tỉnh dậy đi, thầy giáo Ngữ văn đang gọi cậu đấy."
Tiểu Kha lơ mơ đứng dậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu hỏi thầy giáo Ngữ văn đã xảy ra chuyện gì?
Thầy giáo Ngữ văn nhăn mặt bất mãn, anh ta ghét cay ghét đắng những học sinh không có ý chí tiến thủ, chỉ đến trường mà không có lý tưởng.
Trong mắt anh ta, Vương Tiểu Kha là một đứa trẻ như thế, một ví dụ điển hình.
Anh ta lạnh lùng nói: "Hôm qua chúng ta đã học một bài thơ cổ, em hãy đọc thuộc lại đi, nếu không thể đọc được thì phải chép mười lần."
Thầy giáo Ngữ văn nhoẻn miệng cười gian xảo, anh ta có đủ cách để răn đe những học sinh như thế.
Tiểu Kha ngáp dài, rồi thuận miệng đọc lại bài thơ "Tĩnh Dạ Tư" một cách lưu loát và nhanh chóng.
Sau khi đọc xong, cậu còn dịch nghĩa từng câu thơ và kể về bối cảnh sáng tác của bài thơ.
Các bạn cùng lớp ngơ ngác, hôm qua không phải lớp trưởng đang ngủ gật sao? Hay là cậu ta giả vờ ngủ?
Thầy giáo Ngữ văn cũng giật mình trong lòng, vẫy tay bảo cậu ngồi xuống và nghe giảng.
Sau giờ học.
Tiểu Kha định đi ra ngoài mua đồ ăn vặt thì một đám đông bạn cùng lớp đã vây quanh cửa.
Cậu mở rộng thần thức và lập tức nhận ra một người quen - Cố Thiển Nguyệt!
Cố Thiển Nguyệt đứng trước cửa lớp, nụ cười ấm áp liếc nhìn quanh.
"Ê!"
Tiểu Kha hét lớn phía sau lưng cô bé, khiến cô cũng hốt hoảng la lên.
Tiểu Kha cười hả hê không ngừng, cậu biết Cố Thiển Nguyệt đang học lớp hai, nhưng không ngờ cô bé cũng theo học tại Trường Tiểu học Ma Đô.
"Vương Tiểu Kha, em thật đáng ghét!"
Cố Thiển Nguyệt tỏ vẻ tức giận, cô bé chỉ muốn chào hỏi Tiểu Kha mà thôi.
Hôm qua cha cô đã nói với cô rằng Tiểu Kha cũng theo học tại đây.
Lúc đó cô còn hơi ngạc nhiên tí chút, vì trước đây Tiểu Kha không phải nói sẽ đi học mẫu giáo sao.
Hai người trò chuyện một lúc, Cố Thiển Nguyệt ra về, theo sau là một đám trẻ con đông đảo.
Tiểu Kha lúc này mới nhận ra, hóa ra chị Cố có nhiều tay sai theo hầu đến thế, sao mình lại chẳng có người nào hầu hạ nhỉ?
Sau khi mua đồ ăn vặt ở siêu thị, cậu trở lại lớp học tiếp.
Trong lúc học, tâm trí cậu phiêu diêu mông lung, cậu đang nghĩ.
Lát nữa có thể đến thư viện mượn vài cuốn sách giải trí, kiến thức của lớp một này thì cậu đã học xong từ lâu rồi.
Sau bữa trưa, Tiểu Kha kéo theo Đỗ Tử Mặc đến thư viện của trường.
Thư viện rất lớn, chiếm riêng một tòa nhà.
Tầng một là sách tranh minh họa, truyện cổ tích, đi lên trên thì các loại sách và chất lượng nâng cao dần.
Tại quầy, có một cụ già ngồi đó, ông ấy là quản lý của thư viện.
Quản lý nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu này liền hỏi:
"Mấy nhóc muốn xem loại sách nào, để ông giúp các cháu tìm nhé."
Reng reng reng!
Giờ học bắt đầu, giáo viên môn Ngữ văn cầm sách giáo khoa bước lên bục giảng.
Đó là một thầy giáo trẻ có vẻ lịch lãm điềm đạm, nhã nhặn hòa nhã.
Thấy Vương Tiểu Kha đang say giấc, vị giáo viên tức giận, máu trong người như sôi lên.
"Vương Tiểu Kha, đứng dậy cho tôi!"
Giọng nói của thầy giáo Ngữ văn khá lớn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến cậu bé.
Đỗ Tử Mặc vội vàng vỗ vỗ đùi của Tiểu Kha và nói nhỏ với cậu.
"Này, tỉnh dậy đi, thầy giáo Ngữ văn đang gọi cậu đấy."
Tiểu Kha lơ mơ đứng dậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu hỏi thầy giáo Ngữ văn đã xảy ra chuyện gì?
Thầy giáo Ngữ văn nhăn mặt bất mãn, anh ta ghét cay ghét đắng những học sinh không có ý chí tiến thủ, chỉ đến trường mà không có lý tưởng.
Trong mắt anh ta, Vương Tiểu Kha là một đứa trẻ như thế, một ví dụ điển hình.
Anh ta lạnh lùng nói: "Hôm qua chúng ta đã học một bài thơ cổ, em hãy đọc thuộc lại đi, nếu không thể đọc được thì phải chép mười lần."
Thầy giáo Ngữ văn nhoẻn miệng cười gian xảo, anh ta có đủ cách để răn đe những học sinh như thế.
Tiểu Kha ngáp dài, rồi thuận miệng đọc lại bài thơ "Tĩnh Dạ Tư" một cách lưu loát và nhanh chóng.
Sau khi đọc xong, cậu còn dịch nghĩa từng câu thơ và kể về bối cảnh sáng tác của bài thơ.
Các bạn cùng lớp ngơ ngác, hôm qua không phải lớp trưởng đang ngủ gật sao? Hay là cậu ta giả vờ ngủ?
Thầy giáo Ngữ văn cũng giật mình trong lòng, vẫy tay bảo cậu ngồi xuống và nghe giảng.
Sau giờ học.
Tiểu Kha định đi ra ngoài mua đồ ăn vặt thì một đám đông bạn cùng lớp đã vây quanh cửa.
Cậu mở rộng thần thức và lập tức nhận ra một người quen - Cố Thiển Nguyệt!
Cố Thiển Nguyệt đứng trước cửa lớp, nụ cười ấm áp liếc nhìn quanh.
"Ê!"
Tiểu Kha hét lớn phía sau lưng cô bé, khiến cô cũng hốt hoảng la lên.
Tiểu Kha cười hả hê không ngừng, cậu biết Cố Thiển Nguyệt đang học lớp hai, nhưng không ngờ cô bé cũng theo học tại Trường Tiểu học Ma Đô.
"Vương Tiểu Kha, em thật đáng ghét!"
Cố Thiển Nguyệt tỏ vẻ tức giận, cô bé chỉ muốn chào hỏi Tiểu Kha mà thôi.
Hôm qua cha cô đã nói với cô rằng Tiểu Kha cũng theo học tại đây.
Lúc đó cô còn hơi ngạc nhiên tí chút, vì trước đây Tiểu Kha không phải nói sẽ đi học mẫu giáo sao.
Hai người trò chuyện một lúc, Cố Thiển Nguyệt ra về, theo sau là một đám trẻ con đông đảo.
Tiểu Kha lúc này mới nhận ra, hóa ra chị Cố có nhiều tay sai theo hầu đến thế, sao mình lại chẳng có người nào hầu hạ nhỉ?
Sau khi mua đồ ăn vặt ở siêu thị, cậu trở lại lớp học tiếp.
Trong lúc học, tâm trí cậu phiêu diêu mông lung, cậu đang nghĩ.
Lát nữa có thể đến thư viện mượn vài cuốn sách giải trí, kiến thức của lớp một này thì cậu đã học xong từ lâu rồi.
Sau bữa trưa, Tiểu Kha kéo theo Đỗ Tử Mặc đến thư viện của trường.
Thư viện rất lớn, chiếm riêng một tòa nhà.
Tầng một là sách tranh minh họa, truyện cổ tích, đi lên trên thì các loại sách và chất lượng nâng cao dần.
Tại quầy, có một cụ già ngồi đó, ông ấy là quản lý của thư viện.
Quản lý nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu này liền hỏi:
"Mấy nhóc muốn xem loại sách nào, để ông giúp các cháu tìm nhé."
/278
|