Thật là bực bội ~
Sau khi suy nghĩ, anh ta quyết định mang theo cá đi tìm Vương Tâm Như.
Đến chỗ cô ấy mượn phòng bếp dùng một chút, chắc là cô ấy sẽ không để bụng đâu nhỉ.
Bên trong một biệt thự sang trọng ở một ngôi làng miền núi.
Vương Tiểu Kha ghé vào trước giỏ cá, cậu liếc mắt nhìn mấy con cá lớn mà mình bắt được.
Vương Tâm Như cũng đứng sang một bên, nhưng sắc mặt lại có hơi khó coi. “Chị năm, chị mau đi nấu cơm đi.”
Cậu xoay tay chỉ vào một con cá, đã thế còn cười hì hì.
“Em muốn ăn con cá này, đầu nó lớn quá.”
Cá cậu hai: Được rồi, để tôi đi trước một bước.
Vương Tâm Như xấu hổ cười cười, cô ấy thấp giọng giải thích với em trai.
“À thì... Em trai, chị không biết nấu ăn.”
Một thiên chỉ kiềêu nữ như cô ấy từ nhỏ đã được người khác hầu hạ, cô ấy chưa bao giờ tự mình nấu ăn.
Hơn nữa trước khi nấu ăn còn phải đập chết con cá, cô ấy cũng không dám làm điều đó.
Ánh mắt Tiểu Kha trở nên ảm đạm, sau đó cậu nhìn người quay phim ở phía bên kia.
Cậu mềm mại yếu ớt hỏi.
“Chú ơi, chú có biết nấu ăn không?”
Lời nói bất thình lình này làm cho người quay phim trở nên choáng váng và trở tay không kịp.
Bởi vì đang ghi hình cho nên anh ta chỉ im lặng phất phất tay. Đột nhiên, Tiểu Kha lóe lên một ý nghĩ.
Cậu vội vàng chạy về phía trước và giật giật góc áo của chị mình, thần thần bí bí nói với cô ấy.
“Chị năm, em dẫn chị đến một nơi.” “Hả?”
Vương Tâm Như còn đang ngây người thì đã bị em trai dẫn vào một căn phòng.
Người quay phim nhanh chóng đi theo hai người với chiếc máy ghi hình trên tay.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bước vào phòng thì cánh cửa đóng sầm lại. Người quay phim trợn mắt há hốc mồm, điều này là có ý gì?
“Xin lỗi, chú quay phim.”
“Chúng cháu đi ngủ đây.”
Giọng sữa non nớt của Tiểu Kha phát ra từ căn phòng, trong giọng nói đó dường như còn kèm theo một chút phấn khích.
Khóe miệng anh ta giật giật, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đã giữa trưa, cậu nhóc này còn muốn ngủ trưa nữa sao? Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể hậm hực rời đi.
“Chị ơi, chị có đói bụng không?”
Trong phòng, Tiểu Kha nhìn chị năm với ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Mặc dù Vương Tâm Như tràn ngập thắc mắc nhưng cô ấy vẫn khẽ ừ một tiếng.
Từ sáng đến giờ cô ấy còn chưa được ăn, lại còn phải câu cá cả buổi. Bây giờ cô ấy thực sự rất đói. Tiểu Kha cười hì hì và bảo chị năm nhắm mắt lại.
Vương Tâm Như cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của em trai và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lợi dụng điều này, Tiểu Kha lấy thức ăn từ trong nhẫn trữ đồ ra. “Chị có thể mở mắt rồi.”
Ngay khi đôi mắt xinh đẹp của cô ấy từ từ mở ra, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một vài chai Coca trên giường.
Không chỉ có vậy, trong tay em trai cô ấy còn bưng một con gà rán... “Chị ơi, mau nếm thử xem.”
Tiểu Kha híp mắt, cười hì hì và nói với cô ấy.
“Em lấy cái này ở đâu vậy?”
Vương Tâm Như nghỉ ngờ hỏi.
“Em lén mang đến đây, chị ơi, mau ăn đi.”
Chẳng biết vì sao mà gà rán vẫn còn nóng hôi hổi. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng. Vương Tâm Như đột ngột cau mày và dạy dỗ Tiểu Kha một phen.
“Em trai, chúng ta đã từng nói qua mấy lần rồi mà, không được phép ăn gà
“Nó sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ, nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển chiều cao...”
Tiểu Kha thất vọng thu gà rán lại, nước mắt lưng tròng.
Một đôi mắt to đẫm lệ, dường như đang rất khổ sở.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai, trái tim cô ấy trở nên đau nhói. “Được rồi, chỉ được phép ăn một lần.”
Tiểu Kha lập tức khôi phục lại tỉnh thần, cậu nhón chân đưa gà rán cho chị gái.
Dưới cái nhìn mong đợi của em trai, Vương Tâm Như xé một miếng gà nhỏ và nhét vào miệng.
Vừa nhai hai cái, hai mắt cô ấy đã lập tức sáng lên. Có lẽ đó là vì cô ấy đã phải nhịn đói trong một thời gian dài.
Món gà rán mà bình thường cô ấy còn không thèm nếm thử, nhưng hôm nay cô ấy lại cảm thấy nó cũng không quá tệ.
Gà rán giòn tan trong miệng, mùi thơm của thịt làm bùng nổ vị giác. Gà mềm và hơi dai, chỉ là quá nhiều dầu. Tiểu Kha xé một cái đùi gà, vui vẻ đưa cho chị năm.
Cô ấy vốn muốn từ chối, nhưng không biết vì sao, cô ấy không tự chủ được. mà tiếp nhận cái đùi gà.
Nửa tiếng sau, hai người đi ra khỏi phòng. Người quay phim ngay lập tức quay lại làm việc và giơ máy lên để ghi hình.
“Ồ, tại sao lại có mùi gà rán vậy?”
Anh ta nghi ngờ nhìn họ, nhưng rồi lại không phát hiện được cái gì cả.
Sau khi suy nghĩ, anh ta quyết định mang theo cá đi tìm Vương Tâm Như.
Đến chỗ cô ấy mượn phòng bếp dùng một chút, chắc là cô ấy sẽ không để bụng đâu nhỉ.
Bên trong một biệt thự sang trọng ở một ngôi làng miền núi.
Vương Tiểu Kha ghé vào trước giỏ cá, cậu liếc mắt nhìn mấy con cá lớn mà mình bắt được.
Vương Tâm Như cũng đứng sang một bên, nhưng sắc mặt lại có hơi khó coi. “Chị năm, chị mau đi nấu cơm đi.”
Cậu xoay tay chỉ vào một con cá, đã thế còn cười hì hì.
“Em muốn ăn con cá này, đầu nó lớn quá.”
Cá cậu hai: Được rồi, để tôi đi trước một bước.
Vương Tâm Như xấu hổ cười cười, cô ấy thấp giọng giải thích với em trai.
“À thì... Em trai, chị không biết nấu ăn.”
Một thiên chỉ kiềêu nữ như cô ấy từ nhỏ đã được người khác hầu hạ, cô ấy chưa bao giờ tự mình nấu ăn.
Hơn nữa trước khi nấu ăn còn phải đập chết con cá, cô ấy cũng không dám làm điều đó.
Ánh mắt Tiểu Kha trở nên ảm đạm, sau đó cậu nhìn người quay phim ở phía bên kia.
Cậu mềm mại yếu ớt hỏi.
“Chú ơi, chú có biết nấu ăn không?”
Lời nói bất thình lình này làm cho người quay phim trở nên choáng váng và trở tay không kịp.
Bởi vì đang ghi hình cho nên anh ta chỉ im lặng phất phất tay. Đột nhiên, Tiểu Kha lóe lên một ý nghĩ.
Cậu vội vàng chạy về phía trước và giật giật góc áo của chị mình, thần thần bí bí nói với cô ấy.
“Chị năm, em dẫn chị đến một nơi.” “Hả?”
Vương Tâm Như còn đang ngây người thì đã bị em trai dẫn vào một căn phòng.
Người quay phim nhanh chóng đi theo hai người với chiếc máy ghi hình trên tay.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bước vào phòng thì cánh cửa đóng sầm lại. Người quay phim trợn mắt há hốc mồm, điều này là có ý gì?
“Xin lỗi, chú quay phim.”
“Chúng cháu đi ngủ đây.”
Giọng sữa non nớt của Tiểu Kha phát ra từ căn phòng, trong giọng nói đó dường như còn kèm theo một chút phấn khích.
Khóe miệng anh ta giật giật, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đã giữa trưa, cậu nhóc này còn muốn ngủ trưa nữa sao? Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể hậm hực rời đi.
“Chị ơi, chị có đói bụng không?”
Trong phòng, Tiểu Kha nhìn chị năm với ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Mặc dù Vương Tâm Như tràn ngập thắc mắc nhưng cô ấy vẫn khẽ ừ một tiếng.
Từ sáng đến giờ cô ấy còn chưa được ăn, lại còn phải câu cá cả buổi. Bây giờ cô ấy thực sự rất đói. Tiểu Kha cười hì hì và bảo chị năm nhắm mắt lại.
Vương Tâm Như cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của em trai và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lợi dụng điều này, Tiểu Kha lấy thức ăn từ trong nhẫn trữ đồ ra. “Chị có thể mở mắt rồi.”
Ngay khi đôi mắt xinh đẹp của cô ấy từ từ mở ra, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một vài chai Coca trên giường.
Không chỉ có vậy, trong tay em trai cô ấy còn bưng một con gà rán... “Chị ơi, mau nếm thử xem.”
Tiểu Kha híp mắt, cười hì hì và nói với cô ấy.
“Em lấy cái này ở đâu vậy?”
Vương Tâm Như nghỉ ngờ hỏi.
“Em lén mang đến đây, chị ơi, mau ăn đi.”
Chẳng biết vì sao mà gà rán vẫn còn nóng hôi hổi. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng. Vương Tâm Như đột ngột cau mày và dạy dỗ Tiểu Kha một phen.
“Em trai, chúng ta đã từng nói qua mấy lần rồi mà, không được phép ăn gà
“Nó sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ, nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển chiều cao...”
Tiểu Kha thất vọng thu gà rán lại, nước mắt lưng tròng.
Một đôi mắt to đẫm lệ, dường như đang rất khổ sở.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai, trái tim cô ấy trở nên đau nhói. “Được rồi, chỉ được phép ăn một lần.”
Tiểu Kha lập tức khôi phục lại tỉnh thần, cậu nhón chân đưa gà rán cho chị gái.
Dưới cái nhìn mong đợi của em trai, Vương Tâm Như xé một miếng gà nhỏ và nhét vào miệng.
Vừa nhai hai cái, hai mắt cô ấy đã lập tức sáng lên. Có lẽ đó là vì cô ấy đã phải nhịn đói trong một thời gian dài.
Món gà rán mà bình thường cô ấy còn không thèm nếm thử, nhưng hôm nay cô ấy lại cảm thấy nó cũng không quá tệ.
Gà rán giòn tan trong miệng, mùi thơm của thịt làm bùng nổ vị giác. Gà mềm và hơi dai, chỉ là quá nhiều dầu. Tiểu Kha xé một cái đùi gà, vui vẻ đưa cho chị năm.
Cô ấy vốn muốn từ chối, nhưng không biết vì sao, cô ấy không tự chủ được. mà tiếp nhận cái đùi gà.
Nửa tiếng sau, hai người đi ra khỏi phòng. Người quay phim ngay lập tức quay lại làm việc và giơ máy lên để ghi hình.
“Ồ, tại sao lại có mùi gà rán vậy?”
Anh ta nghi ngờ nhìn họ, nhưng rồi lại không phát hiện được cái gì cả.
/278
|