“Muốn chết à mà đứng chắn ở cửa nhà họ Vương chúng tôi?”
Cửa xe mở ra, một cô gái có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc thời trang bước xuống xe, trông chỉ mới chừng mười tám, mười chín tuổi.
Vương Linh Vi bỏ kính râm ra, thắc mắc quan sát thanh niên mặc áo trắng và mấy tên gác cổng.
Tiểu Kha nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng chắn đường xe chạy. Vương Linh Vi khoanh tay tới gần Tiểu Kha, sau đó mỉm cười.
“Mặt mày đẹp trai, trang phục rất đậm hơi thở cổ xưa, anh chàng đẹp trai tới đây làm gì vậy?”
Tên đội trường gác cổng lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tiểu Kha, quát: “Thưa cô Linh Vi, anh ta định xông vào nhà họ Vương chúng ta!” Cô gái nhướng mày, ngờ vực nhìn thanh niên mặc áo trắng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nghe nói có ai dám xông vào nhà họ Vương, đầu óc tên này bị chó gặm rồi à?
Tình hình hiện tại khiến Tiểu Kha thấy bực bội, cậu chỉ muốn dạy cho nhà họ Vương ở thủ đô một bài học mà thôi.
Hôm nay bọn họ dám bắt cóc chị gái, ngày mai sẽ dám ức hiếp cha mẹ. Ngày kia có khi gặp Tiểu Hắc cũng phải đạp nó một cú. Nghĩ đến đây, cậu mặc kệ mấy người này, đi thẳng vào trong nhà họ Vương.
Vương Linh Vi chú ý tới động tác của cậu bèn vứt chìa khóa xe cho tên gác cổng.
“Các người đi đậu xe đi, để đó tôi xem thử.”
Cô ta đuổi theo Tiểu Kha, nở nụ cười mà cô ta nghĩ rằng rất ngọt ngào, bắt chuyện với cậu:
“Này anh chàng đẹp trai, sao anh lại muốn tới nhà họ Vương chúng tôi?”
Tiểu Kha chỉ tập trung đi, thoáng liếc mắt nhìn khu biệt thự dọc đường.
“Này, anh bị đần à, tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Vương Linh Vi đi lên trước, hai tay chống eo nhỏ, chặn đường đi của Tiểu Kha.
“Tôi muốn gặp người đứng đầu nhà họ Vương. Người đó ăn hiếp chị tôi, tôi muốn đánh người đó.”
Tiểu Kha nghiêm túc trả lời, nhưng rất nhanh lại bị mỉa mai: “Người đứng đầu nhà họ Vương gì cơ, anh bị ngốc à?”
Tiểu Kha đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi tiếp, thần thức bao trùm toàn bộ nhà họ Vương.
Nháy mắt, cậu lập tức phát hiện ra mấy chục luồng sóng linh lực. Thấy thanh niên mặc áo trắng không để ý đến mình, Vương Linh Vi lại nói:
“Người đứng đầu nhà họ Vương mà anh nói chẳng phải chính là gia chủ của chúng tôi hay sao, gia chủ của chúng tôi ở kia kìa.”
Nói rồi, cô ta chỉ tay về đằng trước. Tiểu Kha nhìn theo, trông thấy một tòa nhà sáu tầng.
'Tòa nhà đó nằm giữa sườn một ngọn núi nhỏ của nhà họ Vương, tổng thể có dạng hình tháp.
Cậu cảm nhận được ở trong đó có mấy sóng linh lực mạnh hơn tông sư! “Cô tốt thật đấy!” “Kim Ôi”
Một thanh trường kiếm sắc bén màu đen vàng nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay Tiểu Kha.
Vương Linh Vi giật mình, tò mò nhích lại gần thân kiếm, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng.
“Anh biết làm ảo thuật à?” “Kiếm này tốt thật, bán cho tôi được không?”
Đúng lúc cô ta định chạm vào thân kiếm thì Tiểu Kha lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc ngôi biệt thự.
“Thính Phong Kiếm Quyết!” Tiếng rì rào vang lên, cậu từ từ giơ phi kiếm Kim Ô lên.
Áo bào quanh người không cần gió thổi vẫn tự bay lên, ba ngàn sợi chỉ đen tung bay sau lưng.
“Kiếm thứ ba, Phá Viêm Nhận!”
'Thân kiếm đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu tím, hơi thở đáng sợ lan tràn. Nhất thời, toàn bộ võ đạo tông sư nhà họ Vương đồng thời mở mắt. “Chém!”
Tiểu Kha quát, vung kiếm về phía tòa nhà cách hơn 1000 mét.
Ánh kiếm màu đỏ nhanh chóng chém trúng tòa nhà cao sáu tầng.
Nháy mắt, tòa tháp cao ngất đổ sập.
Vương Linh Vi kinh ngạc che miệng, nhìn chằm chằm đối phương. Đây là pháp thuật gì vậy? Anh ta là thần tiên ư?
Tiếng nổ to nhanh chóng thu hút vô số người nhà họ Vương đi ra ngoài kiểm tra.
Khi thấy tòa nhà trung tâm bị sập, mọi người ngây ra như phỗng. Chỗ gia chủ xảy ra chuyện gì vậy?
Bụi mù tản đi, bốn bóng người chạy ra khỏi đống đổ nát, trông khá nhếch nhác.
Một trong số đó bế một ông cụ, thái độ cực kỳ cung kính.
Cửa xe mở ra, một cô gái có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc thời trang bước xuống xe, trông chỉ mới chừng mười tám, mười chín tuổi.
Vương Linh Vi bỏ kính râm ra, thắc mắc quan sát thanh niên mặc áo trắng và mấy tên gác cổng.
Tiểu Kha nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng chắn đường xe chạy. Vương Linh Vi khoanh tay tới gần Tiểu Kha, sau đó mỉm cười.
“Mặt mày đẹp trai, trang phục rất đậm hơi thở cổ xưa, anh chàng đẹp trai tới đây làm gì vậy?”
Tên đội trường gác cổng lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tiểu Kha, quát: “Thưa cô Linh Vi, anh ta định xông vào nhà họ Vương chúng ta!” Cô gái nhướng mày, ngờ vực nhìn thanh niên mặc áo trắng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nghe nói có ai dám xông vào nhà họ Vương, đầu óc tên này bị chó gặm rồi à?
Tình hình hiện tại khiến Tiểu Kha thấy bực bội, cậu chỉ muốn dạy cho nhà họ Vương ở thủ đô một bài học mà thôi.
Hôm nay bọn họ dám bắt cóc chị gái, ngày mai sẽ dám ức hiếp cha mẹ. Ngày kia có khi gặp Tiểu Hắc cũng phải đạp nó một cú. Nghĩ đến đây, cậu mặc kệ mấy người này, đi thẳng vào trong nhà họ Vương.
Vương Linh Vi chú ý tới động tác của cậu bèn vứt chìa khóa xe cho tên gác cổng.
“Các người đi đậu xe đi, để đó tôi xem thử.”
Cô ta đuổi theo Tiểu Kha, nở nụ cười mà cô ta nghĩ rằng rất ngọt ngào, bắt chuyện với cậu:
“Này anh chàng đẹp trai, sao anh lại muốn tới nhà họ Vương chúng tôi?”
Tiểu Kha chỉ tập trung đi, thoáng liếc mắt nhìn khu biệt thự dọc đường.
“Này, anh bị đần à, tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Vương Linh Vi đi lên trước, hai tay chống eo nhỏ, chặn đường đi của Tiểu Kha.
“Tôi muốn gặp người đứng đầu nhà họ Vương. Người đó ăn hiếp chị tôi, tôi muốn đánh người đó.”
Tiểu Kha nghiêm túc trả lời, nhưng rất nhanh lại bị mỉa mai: “Người đứng đầu nhà họ Vương gì cơ, anh bị ngốc à?”
Tiểu Kha đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi tiếp, thần thức bao trùm toàn bộ nhà họ Vương.
Nháy mắt, cậu lập tức phát hiện ra mấy chục luồng sóng linh lực. Thấy thanh niên mặc áo trắng không để ý đến mình, Vương Linh Vi lại nói:
“Người đứng đầu nhà họ Vương mà anh nói chẳng phải chính là gia chủ của chúng tôi hay sao, gia chủ của chúng tôi ở kia kìa.”
Nói rồi, cô ta chỉ tay về đằng trước. Tiểu Kha nhìn theo, trông thấy một tòa nhà sáu tầng.
'Tòa nhà đó nằm giữa sườn một ngọn núi nhỏ của nhà họ Vương, tổng thể có dạng hình tháp.
Cậu cảm nhận được ở trong đó có mấy sóng linh lực mạnh hơn tông sư! “Cô tốt thật đấy!” “Kim Ôi”
Một thanh trường kiếm sắc bén màu đen vàng nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay Tiểu Kha.
Vương Linh Vi giật mình, tò mò nhích lại gần thân kiếm, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng.
“Anh biết làm ảo thuật à?” “Kiếm này tốt thật, bán cho tôi được không?”
Đúng lúc cô ta định chạm vào thân kiếm thì Tiểu Kha lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc ngôi biệt thự.
“Thính Phong Kiếm Quyết!” Tiếng rì rào vang lên, cậu từ từ giơ phi kiếm Kim Ô lên.
Áo bào quanh người không cần gió thổi vẫn tự bay lên, ba ngàn sợi chỉ đen tung bay sau lưng.
“Kiếm thứ ba, Phá Viêm Nhận!”
'Thân kiếm đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu tím, hơi thở đáng sợ lan tràn. Nhất thời, toàn bộ võ đạo tông sư nhà họ Vương đồng thời mở mắt. “Chém!”
Tiểu Kha quát, vung kiếm về phía tòa nhà cách hơn 1000 mét.
Ánh kiếm màu đỏ nhanh chóng chém trúng tòa nhà cao sáu tầng.
Nháy mắt, tòa tháp cao ngất đổ sập.
Vương Linh Vi kinh ngạc che miệng, nhìn chằm chằm đối phương. Đây là pháp thuật gì vậy? Anh ta là thần tiên ư?
Tiếng nổ to nhanh chóng thu hút vô số người nhà họ Vương đi ra ngoài kiểm tra.
Khi thấy tòa nhà trung tâm bị sập, mọi người ngây ra như phỗng. Chỗ gia chủ xảy ra chuyện gì vậy?
Bụi mù tản đi, bốn bóng người chạy ra khỏi đống đổ nát, trông khá nhếch nhác.
Một trong số đó bế một ông cụ, thái độ cực kỳ cung kính.
/278
|