Nghĩ đến các dị năng giả lừa dối mình và làm hại quân Hoa Hạ. Ánh mắt cậu lạnh lếo, dùng chút sức lực cuối cùng tung Kim Ô ra.
Cách căn cứ ba km, hơn mười vị dị năng giả nhìn căn cứ từ xa, há miệng thở hổn hển.
Suýt chút nữa đã bị con quái thành công vào giây cuối cùng...
Vật này giết chết, may mà chạy khỏi căn cứ Austin cười lạnh nhìn quân khu hỗn loạn tột cùng, vừa định nói chuyện thì đột nhiên cứng người tại chỗ. “Này Austin, anh có thấy Bruce không?” Adam vỗ vai Austin, nghi ngờ hỏi.
Nhưng vừa chạm vào anh ta, Austin liền ngã thẳng xuống đất.
Một lỗ nhỏ xuất giữa ấn đường của anh ta chẳng biết từ lúc nào và giờ đang chảy máu không ngừng.
Mọi người đều thốt lên kinh hãi, không chờ họ kịp phản ứng, một đạo kiếm quang màu vàng kim đã xẹt qua.
Lát sau, hơn mười xác chết đã nằm gọn gàng ở đây. Kim Ô bay về bên cạnh Tiểu Kha, chui thẳng vào giữa ấn đường của cậu.
Cậu nhếch miệng cười, tầm nhìn dần dần tối sầm, cuối cùng bất tỉnh trên mặt đất.
Cơ thể thanh niên cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Ở bên kia. Tiểu Hắc cõng Vương Anh chạy về phía quân khu biên giới.
Nó thận trọng bước về phía trước, luôn chú ý đến tình trạng của cô gái trên lưng.
Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, cậu chủ nhỏ sẽ một tay đâm chết nó.
Khi nó đang đi ngang qua một sườn đồi thì chợt nhận thấy có người ở gần đó.
Cách đó không xa, Bruce vừa trốn thoát khỏi căn cứ đang há miệng thở dốc. Hai bên đồng thời chú ý tới động tĩnh của đối phương, quay đầu nhìn lại. Một người một chó nhìn nhau, chỉ cách nhau mấy chục mét.
Bruce chú ý đến người phụ nữ trên lưng con chó, nở nụ cười nham hiểm.
“Người phụ nữ này còn chưa chết sao? Vậy để tao tiễn cô ta lên đường đi, khà khà khà.”
Nói xong ông ta duỗi lòng bàn tay nhắm vào Tiểu Häc, quả cầu lửa nóng rực ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Thấy tình thế không ổn, Tiểu Hắc ngồi xổm xuống, cẩn thận thả cô gái trên lưng mình xuống.
Sau khi Vương Anh an toàn xuống khỏi lưng Tiểu Hắc, nó liền thủ thế muốn tấn công người đàn ông.
Bruce cười nhạo, một con chó lông trắng vậy mà còn vọng tưởng ngăn cản ông ta.
Cho dù là mãnh hổ trên núi hay gấu chó trong rừng, ông ta cũng có thể dễ dàng giết chết.
Vút!
Quả cầu lửa bắn về phía Tiểu Hắc, dọc đường có thể nhận thấy không khí cũng bị nhiệt độ cao bóp méo.
Tiểu Hắc bước tới và giơ chân lên để đánh quả cầu lửa.
Chỉ nghe “Gâu!” một tiếng, móng vuốt của Tiểu Hắc đỏ bừng, bộ lông gần đó cũng biến thành màu cháy đen.
Bruce mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Ngay cả hổ, vua của các loài thú, cũng không thể chỉ bị thương như thế thôi nhỉ?
Gâu! Tiểu Hắc: Anh chó nổi giận rồi!
Con chó trắng to lớn gầm lên rồi lao nhanh về phía Bruce, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả báo săn!
Trong lúc Bruce đang choáng váng thì Tiểu Hắc đã lao tới trước mặt ông ta. Những móng vuốt sắc nhọn phát ra ý lạnh âm trầm cào vào cổ ông ta.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bruce chợt nhanh chóng rút lui đồng thời thúc giục ngọn lửa phản công.
Đợi đến khi kéo dài khoảng cách, trên cổ ông ta đã xuất hiện một vết xước dài mảnh, nếu sâu hơn có lẽ có thể cắt đứt động mạch chủ.
Tiểu Hắc bị ngọn lửa thiêu đốt cảm nhận được một cơn đau đớn, giương mắt nhìn chằm chằm ông ta.
““Súc sinh, ăn một hoả quyền của tao đi!”
Ông ta quát lên, tung một ngọn lửa hình năm đấm về phía trước, nhưng uy lực này còn lâu mới bằng hoả quyền của Tiểu Kha.
Ngẩng đầu lên, Tiểu Hắc há miệng, phóng ra một lực hút.
Hoả quyền bay thẳng vào miệng nó, sau đó Tiểu Hắc thoải mái ợ hơi.
“Hả? Mày ăn thật à?”
Cách căn cứ ba km, hơn mười vị dị năng giả nhìn căn cứ từ xa, há miệng thở hổn hển.
Suýt chút nữa đã bị con quái thành công vào giây cuối cùng...
Vật này giết chết, may mà chạy khỏi căn cứ Austin cười lạnh nhìn quân khu hỗn loạn tột cùng, vừa định nói chuyện thì đột nhiên cứng người tại chỗ. “Này Austin, anh có thấy Bruce không?” Adam vỗ vai Austin, nghi ngờ hỏi.
Nhưng vừa chạm vào anh ta, Austin liền ngã thẳng xuống đất.
Một lỗ nhỏ xuất giữa ấn đường của anh ta chẳng biết từ lúc nào và giờ đang chảy máu không ngừng.
Mọi người đều thốt lên kinh hãi, không chờ họ kịp phản ứng, một đạo kiếm quang màu vàng kim đã xẹt qua.
Lát sau, hơn mười xác chết đã nằm gọn gàng ở đây. Kim Ô bay về bên cạnh Tiểu Kha, chui thẳng vào giữa ấn đường của cậu.
Cậu nhếch miệng cười, tầm nhìn dần dần tối sầm, cuối cùng bất tỉnh trên mặt đất.
Cơ thể thanh niên cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Ở bên kia. Tiểu Hắc cõng Vương Anh chạy về phía quân khu biên giới.
Nó thận trọng bước về phía trước, luôn chú ý đến tình trạng của cô gái trên lưng.
Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, cậu chủ nhỏ sẽ một tay đâm chết nó.
Khi nó đang đi ngang qua một sườn đồi thì chợt nhận thấy có người ở gần đó.
Cách đó không xa, Bruce vừa trốn thoát khỏi căn cứ đang há miệng thở dốc. Hai bên đồng thời chú ý tới động tĩnh của đối phương, quay đầu nhìn lại. Một người một chó nhìn nhau, chỉ cách nhau mấy chục mét.
Bruce chú ý đến người phụ nữ trên lưng con chó, nở nụ cười nham hiểm.
“Người phụ nữ này còn chưa chết sao? Vậy để tao tiễn cô ta lên đường đi, khà khà khà.”
Nói xong ông ta duỗi lòng bàn tay nhắm vào Tiểu Häc, quả cầu lửa nóng rực ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Thấy tình thế không ổn, Tiểu Hắc ngồi xổm xuống, cẩn thận thả cô gái trên lưng mình xuống.
Sau khi Vương Anh an toàn xuống khỏi lưng Tiểu Hắc, nó liền thủ thế muốn tấn công người đàn ông.
Bruce cười nhạo, một con chó lông trắng vậy mà còn vọng tưởng ngăn cản ông ta.
Cho dù là mãnh hổ trên núi hay gấu chó trong rừng, ông ta cũng có thể dễ dàng giết chết.
Vút!
Quả cầu lửa bắn về phía Tiểu Hắc, dọc đường có thể nhận thấy không khí cũng bị nhiệt độ cao bóp méo.
Tiểu Hắc bước tới và giơ chân lên để đánh quả cầu lửa.
Chỉ nghe “Gâu!” một tiếng, móng vuốt của Tiểu Hắc đỏ bừng, bộ lông gần đó cũng biến thành màu cháy đen.
Bruce mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Ngay cả hổ, vua của các loài thú, cũng không thể chỉ bị thương như thế thôi nhỉ?
Gâu! Tiểu Hắc: Anh chó nổi giận rồi!
Con chó trắng to lớn gầm lên rồi lao nhanh về phía Bruce, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả báo săn!
Trong lúc Bruce đang choáng váng thì Tiểu Hắc đã lao tới trước mặt ông ta. Những móng vuốt sắc nhọn phát ra ý lạnh âm trầm cào vào cổ ông ta.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bruce chợt nhanh chóng rút lui đồng thời thúc giục ngọn lửa phản công.
Đợi đến khi kéo dài khoảng cách, trên cổ ông ta đã xuất hiện một vết xước dài mảnh, nếu sâu hơn có lẽ có thể cắt đứt động mạch chủ.
Tiểu Hắc bị ngọn lửa thiêu đốt cảm nhận được một cơn đau đớn, giương mắt nhìn chằm chằm ông ta.
““Súc sinh, ăn một hoả quyền của tao đi!”
Ông ta quát lên, tung một ngọn lửa hình năm đấm về phía trước, nhưng uy lực này còn lâu mới bằng hoả quyền của Tiểu Kha.
Ngẩng đầu lên, Tiểu Hắc há miệng, phóng ra một lực hút.
Hoả quyền bay thẳng vào miệng nó, sau đó Tiểu Hắc thoải mái ợ hơi.
“Hả? Mày ăn thật à?”
/278
|