Phía sau sườn đồi cách quân khu biên giới mấy ngàn mét.
Tiểu Kha giẫm lên Kim Ô, nhìn chung quanh, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Chấn động của vụ nổ vừa rồi thực sự rất kinh khủng, nếu như cậu vẫn đang ở Luyện Khí Kỳ có lẽ sẽ thật sự bị thương.
Thời điểm tên lửa phát nổ, cậu nhanh chóng kích hoạt Kim Giáp Hộ Thể, phối hợp với vòng bảo hộ linh lực để triệt tiêu phần lớn lực va chạm.
“Dị năng giả gì kia đâu nhỉ? Chạy đâu mất rồi?”
Cậu nhướng đôi mày kiếm, không khỏi lẩm bẩm.
“Không sao, chị đang ở căn cứ của bọn họ, mình đến đó là được.” Nói xong, cậu bay về hướng rút lui của kẻ thù.
Lúc này, trong quân khu biên giới, Vương Nhạc Hạo đang chỉnh đốn lại đại quân.
Ông định nhân lúc quân E vừa bị đánh bại, sĩ khí sa sút thì chủ động xuất kích!
Nghĩ đến cô con gái thứ hai vẫn còn trong tay kẻ địch, Vương Nhạc Hạo lại sốt ruột vô cùng.
Hơn mười vị tông sư nhìn nhau, cuối cùng kiên quyết gật đầu. “Tướng quân, các... các cô chủ đến rồi.”
Viên sĩ quan chạy tới bẩm báo.
“Cha!”
Một tiếng gọi khế vang lên, ba cô gái xinh đẹp thanh tú bước lên bục cao, lo lắng nhìn cha mình.
Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người chẳng hiểu gì.
Vương Nhạc Hạo sa sầm nét mặt, trầm giọng nói:
“Ba con nhóc các con, càng lớn càng tệ.”
“Biên cương đang xảy ra chiến tranh, các con tới đây làm gì? Mau về nhà đi!”
Vương Tư Kỳ chào cha rồi nói với giọng run run.
“Cha, Tiểu Kha lén lút chạy đến quân khu, hiện tại chúng con không tìm thấy thằng bé.
Sau khi nghe con gái giải thích, cổ ông nổi gân xanh, mặt đỏ bừng.
“Cái gì! Sao mấy đứa không trông chừng em trai hả? Haiz, mà thôi, truyền quân lệnh!”
Ông lạnh giọng nói với sĩ quan bên cạnh.
“Phái hai mươi tiểu đội truy tìm dấu vết của thằng bé, số còn lại ở yên tại chỗ chờ lệnh!”
Sĩ quan nhận được lệnh, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới. Nhận thấy đôi mắt đỏ hoe của ba cô con gái, ông bèn bước tới an ủi.
“Yên tâm đi, Tiểu Kha không ra chiến trường, nhất định là nó đã ham chơi trốn ở đâu đó trong căn cứ.”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, lòng càng thêm lo lắng.
Cô con gái thứ hai vốn đã lành ít dữ nhiều, giờ đây ngay cả con trai cũng không rõ tung tích...
Gần căn cứ quân đội E.
Tiểu Kha chân đạp phi kiếm lơ lửng trên trời, kinh ngạc nhìn thành phố sắt thép khổng lồ này.
Chắc chị gái cậu đang ở bên trong, chỉ là không biết chị hai trông như thế nào.
Xem ra cần tìm người để hỏi. Ý niệm khẽ động, cậu tiếp tục bay về phía căn cứ. Khi chỉ còn cách căn cứ vài trăm mét, mười tên lửa theo dõi kéo về phía cậu.
Cậu ngay lập tức rơi trở lại mặt đất, mấy đạo kiếm quang lóe lên, tên lửa theo dõi trên không phát nổ.
Ngay sau đó lại có hơn mười tên lửa nữa lao về phía cậu, tưởng chừng như. vô cùng vô tận.
“Tiểu Hắc!” “Tiểu Hắc?”
Cậu hét hai tiếng vào trong áo bào, nhưng mãi mà không thấy Tiểu Hắc thò đầu ra.
Không cần suy nghĩ nữa, nó nhất định lại ngủ say rồi.
Tiểu Kha giẫm lên Kim Ô, nhìn chung quanh, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Chấn động của vụ nổ vừa rồi thực sự rất kinh khủng, nếu như cậu vẫn đang ở Luyện Khí Kỳ có lẽ sẽ thật sự bị thương.
Thời điểm tên lửa phát nổ, cậu nhanh chóng kích hoạt Kim Giáp Hộ Thể, phối hợp với vòng bảo hộ linh lực để triệt tiêu phần lớn lực va chạm.
“Dị năng giả gì kia đâu nhỉ? Chạy đâu mất rồi?”
Cậu nhướng đôi mày kiếm, không khỏi lẩm bẩm.
“Không sao, chị đang ở căn cứ của bọn họ, mình đến đó là được.” Nói xong, cậu bay về hướng rút lui của kẻ thù.
Lúc này, trong quân khu biên giới, Vương Nhạc Hạo đang chỉnh đốn lại đại quân.
Ông định nhân lúc quân E vừa bị đánh bại, sĩ khí sa sút thì chủ động xuất kích!
Nghĩ đến cô con gái thứ hai vẫn còn trong tay kẻ địch, Vương Nhạc Hạo lại sốt ruột vô cùng.
Hơn mười vị tông sư nhìn nhau, cuối cùng kiên quyết gật đầu. “Tướng quân, các... các cô chủ đến rồi.”
Viên sĩ quan chạy tới bẩm báo.
“Cha!”
Một tiếng gọi khế vang lên, ba cô gái xinh đẹp thanh tú bước lên bục cao, lo lắng nhìn cha mình.
Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người chẳng hiểu gì.
Vương Nhạc Hạo sa sầm nét mặt, trầm giọng nói:
“Ba con nhóc các con, càng lớn càng tệ.”
“Biên cương đang xảy ra chiến tranh, các con tới đây làm gì? Mau về nhà đi!”
Vương Tư Kỳ chào cha rồi nói với giọng run run.
“Cha, Tiểu Kha lén lút chạy đến quân khu, hiện tại chúng con không tìm thấy thằng bé.
Sau khi nghe con gái giải thích, cổ ông nổi gân xanh, mặt đỏ bừng.
“Cái gì! Sao mấy đứa không trông chừng em trai hả? Haiz, mà thôi, truyền quân lệnh!”
Ông lạnh giọng nói với sĩ quan bên cạnh.
“Phái hai mươi tiểu đội truy tìm dấu vết của thằng bé, số còn lại ở yên tại chỗ chờ lệnh!”
Sĩ quan nhận được lệnh, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới. Nhận thấy đôi mắt đỏ hoe của ba cô con gái, ông bèn bước tới an ủi.
“Yên tâm đi, Tiểu Kha không ra chiến trường, nhất định là nó đã ham chơi trốn ở đâu đó trong căn cứ.”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, lòng càng thêm lo lắng.
Cô con gái thứ hai vốn đã lành ít dữ nhiều, giờ đây ngay cả con trai cũng không rõ tung tích...
Gần căn cứ quân đội E.
Tiểu Kha chân đạp phi kiếm lơ lửng trên trời, kinh ngạc nhìn thành phố sắt thép khổng lồ này.
Chắc chị gái cậu đang ở bên trong, chỉ là không biết chị hai trông như thế nào.
Xem ra cần tìm người để hỏi. Ý niệm khẽ động, cậu tiếp tục bay về phía căn cứ. Khi chỉ còn cách căn cứ vài trăm mét, mười tên lửa theo dõi kéo về phía cậu.
Cậu ngay lập tức rơi trở lại mặt đất, mấy đạo kiếm quang lóe lên, tên lửa theo dõi trên không phát nổ.
Ngay sau đó lại có hơn mười tên lửa nữa lao về phía cậu, tưởng chừng như. vô cùng vô tận.
“Tiểu Hắc!” “Tiểu Hắc?”
Cậu hét hai tiếng vào trong áo bào, nhưng mãi mà không thấy Tiểu Hắc thò đầu ra.
Không cần suy nghĩ nữa, nó nhất định lại ngủ say rồi.
/278
|