Theo tiếng gọi của cậu, linh khí từ đất trời xung quanh nhanh chóng rót vào thân kiếm, kiếm Kim Ô từ từ tỏa ra khí tức đáng sợ.
Cậu giơ kiếm lên, trong nháy mắt phân thành hàng ngàn bóng kiếm, mỗi bóng kiếm đều có linh lực dao động không tầm thường.
Bước vào Trúc Cơ Kỳ, cậu đã có thể thi triển thành công kiếm thứ tư của 'Thính Phong Kiếm Quyết.
“Kiếm thứ tư, Phong Ma, hợp!” Tất cả bóng kiếm hoà làm một thể với Kim Ô.
Giờ khắc này, dường như mọi người đều có thể nghe thấy tiếng du dương của kiếm.
Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc! Tên lửa và kiếm khí va chạm, phát nổ ngay lập tức. Một tiếng động lớn kinh hoàng khuếch tán, mọi người đồng loạt bịt tai lại.
Ngay sau đó, vụ nổ lan ra mấy ngàn mét, toàn bộ chiến trường cuồng phong gào thét.
Khói bụi dày đặc đọng lại trong không khí thật lâu không tan đi.
Thấy nguy hiểm đã qua, tất cả binh sĩ phía dưới đều cười sảng khoái, vung tay hét lên.
“Thần thủ hộ Hoa Hạ!”
“Thần thủ hộ Hoa Hạ!”
Tiếng hét của bốn trăm ngàn tướng sĩ vang vọng tận trời xanh.
Hơn mười phóng viên bên trong căn cứ há hốc miệng, bộ dạng trông như vừa nhìn thấy ma.
Trước đó binh sĩ không cho bọn họ vào chiến trường nên bọn họ cũng không biết chiến trường có cảnh tượng như thế nào.
Lại càng không biết rằng trên thế giới còn có võ giả và dị năng giả.
Ngay cả quay chụp cũng chỉ có thể thực hiện ở rìa chiến trường sau khi ngừng bắn.
Cách đây không lâu, thanh cự kiếm dài hàng trăm mét đập vào mắt khiến mọi người lúc đó kinh ngạc không thôi.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng khi chứng kiến người con trai mặc áo bào trắng bay lên trời và dùng sức một mình chặn tên lửa.
Họ đã nghĩ đến vô số khả năng nhưng không bao giờ ngờ tới kết quả này. Đám phóng viên ngu ngốc vẫn đang sốc. Các phóng viên thông minh đã bắt đầu chụp ảnh và quay video.
Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo chống chọi với cơn cuồng phong, lo lắng tìm kiếm bóng người màu trắng trong làn khói.
Mọi người đều thầm cầu nguyện trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi tiên nhân an toàn trở về. Sương khói dần dần tan đi, trái tim mọi người như nghẹn lại.
Cuối cùng, bầu trời quang đãng trở lại nhưng trong khu vực đó chẳng có gì
Chàng trai mặc áo bào trắng đã biến mất không một dấu vết. “Tiên nhân đâu? Tiên nhân ở đâu?” “Sao có thể thế được? Ngay cả tiên nhân cũng sẽ bị nổ chết sao?”
“Không thể nào, vụ nổ ở mức đó làm sao có thể khiến tiên nhân ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”
Tất cả mọi người không ai muốn thừa nhận tiên nhân đã biến mất, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt họ.
Sau vụ nổ, chàng trai mặc áo bào trắng hoàn toàn biến mất...
Hơn mười vị tông sư một lần nữa trở về đứng trên bục cao nhìn lên trời với ánh mắt u sầu.
“Cao nhân dùng sức một người cứu trăm ngàn tướng sĩ.” “Ngài ấy xứng đáng với cái danh thần thủ hộ Hoa Hạ”
Vương Nhạc Hạo thở dài, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể đích thân cảm tạ sự giúp đỡ của người bí ẩn này.
Căn cứ trở lại bình thường, ba cô gái Vương Tư Kỳ đi vào phòng giám sát. Các nhân viên cung kính nghênh đón mọi người đến trước máy tính.
Vương Tâm Như cúi người, đường cong hình chữ S kiêu hãnh khiến những nhân viên xung quanh không khỏi chảy máu mũi.
Họ lập tức chuyển tâm mắt, kìm nén cơn nóng trong bụng.
Trong màn hình. Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, cửa cabin đã được mở ra. Một cậu bé một tay ôm một con chó nhỏ màu trắng chạy về phía đông.
Vương Nhạc Nhạc nhướng mày, không ngờ em trai mình lại mang theo Tiểu Hắc đến căn cứ.
Đoạn phim giám sát tiếp tục theo dõi cho đến khi cậu bé và chú chó con đi vào điểm mù giám sát thì không còn thông tin gì nữa.
Vương Tư Kỳ đưa tay chống má, cau mày.
Cậu giơ kiếm lên, trong nháy mắt phân thành hàng ngàn bóng kiếm, mỗi bóng kiếm đều có linh lực dao động không tầm thường.
Bước vào Trúc Cơ Kỳ, cậu đã có thể thi triển thành công kiếm thứ tư của 'Thính Phong Kiếm Quyết.
“Kiếm thứ tư, Phong Ma, hợp!” Tất cả bóng kiếm hoà làm một thể với Kim Ô.
Giờ khắc này, dường như mọi người đều có thể nghe thấy tiếng du dương của kiếm.
Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc! Tên lửa và kiếm khí va chạm, phát nổ ngay lập tức. Một tiếng động lớn kinh hoàng khuếch tán, mọi người đồng loạt bịt tai lại.
Ngay sau đó, vụ nổ lan ra mấy ngàn mét, toàn bộ chiến trường cuồng phong gào thét.
Khói bụi dày đặc đọng lại trong không khí thật lâu không tan đi.
Thấy nguy hiểm đã qua, tất cả binh sĩ phía dưới đều cười sảng khoái, vung tay hét lên.
“Thần thủ hộ Hoa Hạ!”
“Thần thủ hộ Hoa Hạ!”
Tiếng hét của bốn trăm ngàn tướng sĩ vang vọng tận trời xanh.
Hơn mười phóng viên bên trong căn cứ há hốc miệng, bộ dạng trông như vừa nhìn thấy ma.
Trước đó binh sĩ không cho bọn họ vào chiến trường nên bọn họ cũng không biết chiến trường có cảnh tượng như thế nào.
Lại càng không biết rằng trên thế giới còn có võ giả và dị năng giả.
Ngay cả quay chụp cũng chỉ có thể thực hiện ở rìa chiến trường sau khi ngừng bắn.
Cách đây không lâu, thanh cự kiếm dài hàng trăm mét đập vào mắt khiến mọi người lúc đó kinh ngạc không thôi.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng khi chứng kiến người con trai mặc áo bào trắng bay lên trời và dùng sức một mình chặn tên lửa.
Họ đã nghĩ đến vô số khả năng nhưng không bao giờ ngờ tới kết quả này. Đám phóng viên ngu ngốc vẫn đang sốc. Các phóng viên thông minh đã bắt đầu chụp ảnh và quay video.
Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo chống chọi với cơn cuồng phong, lo lắng tìm kiếm bóng người màu trắng trong làn khói.
Mọi người đều thầm cầu nguyện trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi tiên nhân an toàn trở về. Sương khói dần dần tan đi, trái tim mọi người như nghẹn lại.
Cuối cùng, bầu trời quang đãng trở lại nhưng trong khu vực đó chẳng có gì
Chàng trai mặc áo bào trắng đã biến mất không một dấu vết. “Tiên nhân đâu? Tiên nhân ở đâu?” “Sao có thể thế được? Ngay cả tiên nhân cũng sẽ bị nổ chết sao?”
“Không thể nào, vụ nổ ở mức đó làm sao có thể khiến tiên nhân ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”
Tất cả mọi người không ai muốn thừa nhận tiên nhân đã biến mất, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt họ.
Sau vụ nổ, chàng trai mặc áo bào trắng hoàn toàn biến mất...
Hơn mười vị tông sư một lần nữa trở về đứng trên bục cao nhìn lên trời với ánh mắt u sầu.
“Cao nhân dùng sức một người cứu trăm ngàn tướng sĩ.” “Ngài ấy xứng đáng với cái danh thần thủ hộ Hoa Hạ”
Vương Nhạc Hạo thở dài, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể đích thân cảm tạ sự giúp đỡ của người bí ẩn này.
Căn cứ trở lại bình thường, ba cô gái Vương Tư Kỳ đi vào phòng giám sát. Các nhân viên cung kính nghênh đón mọi người đến trước máy tính.
Vương Tâm Như cúi người, đường cong hình chữ S kiêu hãnh khiến những nhân viên xung quanh không khỏi chảy máu mũi.
Họ lập tức chuyển tâm mắt, kìm nén cơn nóng trong bụng.
Trong màn hình. Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, cửa cabin đã được mở ra. Một cậu bé một tay ôm một con chó nhỏ màu trắng chạy về phía đông.
Vương Nhạc Nhạc nhướng mày, không ngờ em trai mình lại mang theo Tiểu Hắc đến căn cứ.
Đoạn phim giám sát tiếp tục theo dõi cho đến khi cậu bé và chú chó con đi vào điểm mù giám sát thì không còn thông tin gì nữa.
Vương Tư Kỳ đưa tay chống má, cau mày.
/278
|