“Dã thú có hung ác đến mức nào thì khi bị thương nặng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.”
“Yên tâm, con vẫn ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Bíp…
Cuộc gọi bị cúp máy.
Cánh cửa biệt thự mở ra, bốn chị em vừa cười vừa nói đi vào phòng khách.
Vẻ mặt cha Vương mẹ Vương lập tức quay trở về như thường lệ, mỉm cười cho người dọn đồ ăn lên.
Vương Tử Kỳ dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cha mình.
Ăn tối xong, Tiểu Kha trực tiếp trở về phòng.
Cậu ngồi khoanh chân ở mép giường, khởi động Hỗn Độn Dung Thiên Quyết.
Linh khí mỏng manh trong không trung bị hút vào cơ thể cậu.
Trong đan điền, chất lỏng do linh khí ngưng tụ đã tụ lại thành một dòng suối nhỏ.
Trăng treo trên bầu trời, mọi người trong nhà họ Vương đều chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Kha ngừng tu luyện, giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Cậu xoay người xuống giường, rón ra rón rén mở cửa rồi đi xuống lầu.
Trong bóng tối, Tiểu Hắc cuộn tròn thành quả bóng, ngủ thật thoải mái.
Tiểu Kha nhẹ nhàng đi về phía trước, nắm lấy đuôi Tiểu Hắc, cầm trong tay.
Tiểu Hắc đang ngủ say đột nhiên mơ thấy mình đang bay lượn trên trời cao vạn trượng, lăn lộn trên mây…
Cửa biệt thự nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tiểu Kha lén lút bế Tiểu Hắc đi ra sân sau.
Đến nơi, cậu nhẹ nhàng buông tay, đầu chó đập thẳng xuống đất.
Tiểu Hắc lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Tiểu Kha.
Gâu?
Tiểu Hắc: Gặp ác mộng à?
Nó vùng vẫy đứng dậy, nhìn quanh bốn phía mới nhận ra mình đã bị đưa ra sân sau.
Tiểu Kha nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó, khiến Tiểu Hắc run lên vì sợ hãi.
“Tiểu Hắc thân mến, hôm nay tao muốn mày nếm thử võ kỹ mà tao mới học được.”
“Nếu mày đồng ý thì kêu lên một tiếng, không kêu cũng tức là ngầm đồng ý nha.”
Tiểu Hắc: Như vậy không phải giống nhau sao?
Nó ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng, chợt cảm thấy có chút thê lương.
Một câu thơ được sáng tác ra trong cái đầu nhỏ của nó.
Đầu chó nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ quê hương.
Tiểu Kha bỏ đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, nói với nó.
“Hôm nay để mày ra tay, tao không đánh mày.”
“Đến đi!”
Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn cậu, hơi do dự có nên tin vào lời nói quỷ quái của cậu hay không.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Kha, Tiểu Hắc bày ra tư thế tấn công.
Nó kêu lớn hai tiếng, trong lòng thầm quát lên.
Hôm nay, thù mới nợ cũ tính cùng một lúc, anh chó đây phải báo thù!
Tiểu Kha lại sốt ruột thúc giục.
“Mày đang sủa cái gì? Nhanh lên đi.”
“Yên tâm, con vẫn ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Bíp…
Cuộc gọi bị cúp máy.
Cánh cửa biệt thự mở ra, bốn chị em vừa cười vừa nói đi vào phòng khách.
Vẻ mặt cha Vương mẹ Vương lập tức quay trở về như thường lệ, mỉm cười cho người dọn đồ ăn lên.
Vương Tử Kỳ dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cha mình.
Ăn tối xong, Tiểu Kha trực tiếp trở về phòng.
Cậu ngồi khoanh chân ở mép giường, khởi động Hỗn Độn Dung Thiên Quyết.
Linh khí mỏng manh trong không trung bị hút vào cơ thể cậu.
Trong đan điền, chất lỏng do linh khí ngưng tụ đã tụ lại thành một dòng suối nhỏ.
Trăng treo trên bầu trời, mọi người trong nhà họ Vương đều chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Kha ngừng tu luyện, giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Cậu xoay người xuống giường, rón ra rón rén mở cửa rồi đi xuống lầu.
Trong bóng tối, Tiểu Hắc cuộn tròn thành quả bóng, ngủ thật thoải mái.
Tiểu Kha nhẹ nhàng đi về phía trước, nắm lấy đuôi Tiểu Hắc, cầm trong tay.
Tiểu Hắc đang ngủ say đột nhiên mơ thấy mình đang bay lượn trên trời cao vạn trượng, lăn lộn trên mây…
Cửa biệt thự nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tiểu Kha lén lút bế Tiểu Hắc đi ra sân sau.
Đến nơi, cậu nhẹ nhàng buông tay, đầu chó đập thẳng xuống đất.
Tiểu Hắc lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Tiểu Kha.
Gâu?
Tiểu Hắc: Gặp ác mộng à?
Nó vùng vẫy đứng dậy, nhìn quanh bốn phía mới nhận ra mình đã bị đưa ra sân sau.
Tiểu Kha nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó, khiến Tiểu Hắc run lên vì sợ hãi.
“Tiểu Hắc thân mến, hôm nay tao muốn mày nếm thử võ kỹ mà tao mới học được.”
“Nếu mày đồng ý thì kêu lên một tiếng, không kêu cũng tức là ngầm đồng ý nha.”
Tiểu Hắc: Như vậy không phải giống nhau sao?
Nó ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng, chợt cảm thấy có chút thê lương.
Một câu thơ được sáng tác ra trong cái đầu nhỏ của nó.
Đầu chó nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ quê hương.
Tiểu Kha bỏ đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, nói với nó.
“Hôm nay để mày ra tay, tao không đánh mày.”
“Đến đi!”
Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn cậu, hơi do dự có nên tin vào lời nói quỷ quái của cậu hay không.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Kha, Tiểu Hắc bày ra tư thế tấn công.
Nó kêu lớn hai tiếng, trong lòng thầm quát lên.
Hôm nay, thù mới nợ cũ tính cùng một lúc, anh chó đây phải báo thù!
Tiểu Kha lại sốt ruột thúc giục.
“Mày đang sủa cái gì? Nhanh lên đi.”
/278
|