“Nó đã chết rồi sao?”
Vương Nhạc Hạo nghi ngờ đặt Tiểu Hắc xuống, lúc này, ông vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
“Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, cô ấy chống đỡ lại cảm xúc muốn phàn nàn, dù sao thì đây cũng là cha của cô ấy.
Gâu~
Một tiếng sủa yếu ớt của chó con phát ra từ trên bàn.
Tiểu Hắc nâng cái đầu lông xù lên, giãy giụa muốn đứng lên.
Mọi người nhìn thấy bộ lông của cục bông nhỏ trắng như tuyết đó lóe ra ánh sáng trắng.
“Uầy, đáng yêu quá.”
Vương Tư Kỳ bế Tiểu Hắc lên nhìn thật kỹ, sau đó lại thả nó xuống mặt đất.
Tiểu Kha hét lên một tiếng với Tiểu Hắc.
Sau khi nhận lệnh, còn chó vèo một cái sà vào vòng tay của Tiểu Kha.
“Đây thật sự là Tiểu Hắc sao?”
“Em chưa bao giờ nhìn thấy một con chó trưởng thành ngược bao giờ cả!”
“Xì ~ Đúng là rừng lớn, loại chó nào cũng có.”
Mọi người trong nhà họ Vương đều bàn tán xôn xao, ngay cả dì Lam cũng trở nên sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Tiểu Hắc: Này, này, không ngờ đúng không.
Tiểu Hắc trong lòng Tiểu Kha lộ ra một nụ cười của con người, hôm nay, nó không phải là một con chó bình thường nữa.
Vương Nhã Văn từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy cũng lập tức nhìn thấy con chó nhỏ trong ngực em trai mình.
“Em trai, đây là… Con của Tiểu Hắc sao?”
Adv
“Ôi, thật đáng yêu!!!”
Cô ấy ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, dừng sức vuốt vuốt, thiếu điều bắt nó vùi trong ngực mình.
Điều này làm cho Tiểu Hắc rất vui vẻ, một đôi mắt tròn xoe quét qua người những phụ nữ.
Nhận thấy được biểu cảm gian trá của Tiểu Hắc, Tiểu Kha ngay lập tức túm lấy Tiểu Hắc ra khỏi ngực của chị tư.
Tung một cước, con chó nhỏ bay lên không trung và vẽ ra một hình parabol tuyệt đẹp…
Tiểu Hắc: Gâu gâu.
Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, em trai có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Khi mọi người phát hiện ra đó là con chó Tiểu Hắc, họ đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía em trai.
“Em trai, em đã nhặt được con chó này ở đâu vậy?”
“Đúng vậy, đây là giống chó gì, tại sao nó lại có thể lão hóa ngược?”
Tiểu Kha cũng không muốn giấu diếm những chuyện này nữa, dù sao thì cậu cũng đang chuẩn bị tìm chị gái và thẳng thắn thừa nhận chuyện mình đang tu hành…
“Chị, thật ra thì….”
“Tiểu Hắc là đệ tử nhỏ của em, nó có thể tu hành.”
Tiểu Kha nói với các chị của mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Adv
Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng cười khúc khích của các chị và những ánh mắt không tin.
“Được rồi, được rồi, em trai thật lợi hại.”
“Chị, những gì em nói đều là sự thật.”
“Ừ ừ, chị tin em.”
Những người phụ nữ này ngoài miệng thì nói tin tưởng cậu nhưng rõ ràng là họ chỉ đang dỗ dành cậu.
Vương Nhạc Hạo nghi ngờ đặt Tiểu Hắc xuống, lúc này, ông vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
“Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, cô ấy chống đỡ lại cảm xúc muốn phàn nàn, dù sao thì đây cũng là cha của cô ấy.
Gâu~
Một tiếng sủa yếu ớt của chó con phát ra từ trên bàn.
Tiểu Hắc nâng cái đầu lông xù lên, giãy giụa muốn đứng lên.
Mọi người nhìn thấy bộ lông của cục bông nhỏ trắng như tuyết đó lóe ra ánh sáng trắng.
“Uầy, đáng yêu quá.”
Vương Tư Kỳ bế Tiểu Hắc lên nhìn thật kỹ, sau đó lại thả nó xuống mặt đất.
Tiểu Kha hét lên một tiếng với Tiểu Hắc.
Sau khi nhận lệnh, còn chó vèo một cái sà vào vòng tay của Tiểu Kha.
“Đây thật sự là Tiểu Hắc sao?”
“Em chưa bao giờ nhìn thấy một con chó trưởng thành ngược bao giờ cả!”
“Xì ~ Đúng là rừng lớn, loại chó nào cũng có.”
Mọi người trong nhà họ Vương đều bàn tán xôn xao, ngay cả dì Lam cũng trở nên sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Tiểu Hắc: Này, này, không ngờ đúng không.
Tiểu Hắc trong lòng Tiểu Kha lộ ra một nụ cười của con người, hôm nay, nó không phải là một con chó bình thường nữa.
Vương Nhã Văn từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy cũng lập tức nhìn thấy con chó nhỏ trong ngực em trai mình.
“Em trai, đây là… Con của Tiểu Hắc sao?”
Adv
“Ôi, thật đáng yêu!!!”
Cô ấy ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, dừng sức vuốt vuốt, thiếu điều bắt nó vùi trong ngực mình.
Điều này làm cho Tiểu Hắc rất vui vẻ, một đôi mắt tròn xoe quét qua người những phụ nữ.
Nhận thấy được biểu cảm gian trá của Tiểu Hắc, Tiểu Kha ngay lập tức túm lấy Tiểu Hắc ra khỏi ngực của chị tư.
Tung một cước, con chó nhỏ bay lên không trung và vẽ ra một hình parabol tuyệt đẹp…
Tiểu Hắc: Gâu gâu.
Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, em trai có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Khi mọi người phát hiện ra đó là con chó Tiểu Hắc, họ đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía em trai.
“Em trai, em đã nhặt được con chó này ở đâu vậy?”
“Đúng vậy, đây là giống chó gì, tại sao nó lại có thể lão hóa ngược?”
Tiểu Kha cũng không muốn giấu diếm những chuyện này nữa, dù sao thì cậu cũng đang chuẩn bị tìm chị gái và thẳng thắn thừa nhận chuyện mình đang tu hành…
“Chị, thật ra thì….”
“Tiểu Hắc là đệ tử nhỏ của em, nó có thể tu hành.”
Tiểu Kha nói với các chị của mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Adv
Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng cười khúc khích của các chị và những ánh mắt không tin.
“Được rồi, được rồi, em trai thật lợi hại.”
“Chị, những gì em nói đều là sự thật.”
“Ừ ừ, chị tin em.”
Những người phụ nữ này ngoài miệng thì nói tin tưởng cậu nhưng rõ ràng là họ chỉ đang dỗ dành cậu.
/278
|