Chuyển ngữ: Hắc
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không hạ dược Tiêu Ngân Đông,càng không có chuyện bảo người ta… Ừm, cô tên Bạch Mai phải không, càng không có chuyện nhờ Bạch Mai khóa trái cửa hộ!” Lâm Tiểu Chúc phát điên ngồi trên ghế giận dữ gầm lên.
Từ lúc Trịnh Thấm bước vào tới giờ, bà ta luôn khăng khăng mọi chuyện là do Lâm Tiểu Chúc và Bạch Mai gây nên. Bạch Mai chột dạ đứng bên cạnh không dám nhìn Trịnh Thấm mà lửa đạn của Trịnh Thấm cũng chẳng nhắm vào nàng,bà ta chỉ quay ra chỉ trích Lâm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc cũng không biết nói gì hơn, luôn miệng giải thích là mình không làm. Công lý ở đâu? Suýt chút nữa nàng bị người ta chiếm đoạt, ấy thế mà mẹ của đối phương lại chỉ vào mặt nàng mà mắng chửi…
Nghe Lâm Tiểu Chúc nói thế, Trịnh Thấm gật đầu: “Được rồi,coi như không phải do cô làm, vậy cô có thể giải thích xem vì sao cô và Ngân Đông lai ở cùng một phòng được chứ?”
Lâm Tiểu Chúc: “… Tôi làm sao biết được? Tôi thấy mệt nên mới tìm một phòng nằm nghỉ, ai ngờ đột nhiên Tiêu Ngân Đông lại đánh thức tôi, tôi phát hiện hắn có điều gì đó không ổn muốn chạy đi, không ngờ cửa lại bị người bên ngoài khóa lại.”
Nàng nói năng rành mạch, không có sơ hở, Trịnh Thấm nghi ngờ nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, Lâm Tiểu Chúc cũng chẳng nao núng, nhìn trả lại.
Trịnh Thấm thản nhiên hỏi: “Được rồi, vậy rốt cuộc ai đã khóa cửa?”
“Bạch..”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại,chỉ thấy một tiểu nha hoàn đứng trước cửa, tiểu nha hoàn vừa mới nói được chữ “Bạch”thì đã bị mọi người trong phòng làm giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, đứng ngây như phỗng. Trịnh Thấm cáu kính liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi là ai?”
Người đến chính là Vi Nhi. Vi Nhi sợ hãi nhìn thoáng qua Bạch Mai, Bạch Mai khẽ lắc đầu, Vi Nhi hiểu ý vội hỏi: “Tôi, tôi đi nhầm…” Nói xong muốn chạy ra.
Trịnh Thấm giận dữ mắng: “Ngươi dám chạy à? Mau đứng lại cho ta!”
Dù sao Vi Nhi cũng còn ít tuổi, đâu chịu nổi sự đe dọa như thế, sợ tới mức đứng khựng lại, Trịnh Thấm quát: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi khóa cửa hay không?”
“…” Vi Nhi thấy chuyện bại lộ, trong lòng run sợ, sau đó gật đầu: “Đúng thế, là tôi.”
Trịnh Thấm vỗ tay một cái: “Quả nhiên!” sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Chúc: “Cô còn gì để nói không?”
Lâm Tiểu Chúc: “…” Nàng thật sự không còn gì để nói, im lặng một lúc lâu sau mới rầu rĩ đáp: “Tôi còn không biết cô ta là ai.”
Trịnh Thấm liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó chỉ vào Lâm Tiểu Chúc, hỏi Vi Nhi: “Ngươi có biết cô ta là ai không?”
“Biết,… là Lâm Tiểu Chúc.” Vi Nhi thành thật trả lời.
Trịnh Thấm quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Chúc.
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Nàng đã nhận ra, đây là Bạch Mai và tiểu nha hoàn đã từng tới cửa hàng của mình một lần, hơn nữa sau đó còn đi theo Tiêu Ngân Đông đến một lần nữa, có lẽ đã nghe lén được Tiêu Ngân Đông gọi mình là Lâm Tiểu Chúc, mới nhớ rõ như thế. Lâm Tiểu Chúc không biết phải làm sao: “Nhưng tôi không biết cô ta.”
Vi Nhi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng không dám nói gì. Trịnh Thấm nhìn Lâm Tiểu Chúc, mất một lúc sau mới dịu giọng nói: “Vì muốn gả cho Ngân Đông mà cô không tiếc dùng thủ đoạn như thế ư?”
Sắc mặt Lâm Tiểu Chúc lạnh lẽo: “Không phải.”
Trịnh Thấm thở dài: “Ngân Đông đối với cô cũng… haizz.”
Bà cô ơi, làm ơn nghe người khác nói chuyện một chút chứ… Tiêu Thần Tức đứng bên cạnh chắc cũng không chịu được, tiến lại gần Trịnh Thấm cười nói: “Mẹ, giờ mẹ ở đây tra khảo Lâm Tiểu Chúc cũng vô ích, có chuyện gì, cứ đợi Ngân Đông tỉnh dậy rồi tính.”
Trịnh Thấm bất đắc dĩ gật đầu: “Đành thế vậy.”
Rốt cuộc Lâm Tiểu Chúc cũng được tạm tha, giờ nàng mới quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Mai. Bạch Mai xấu hổ, cúi đầu né tránh ánh mắt nàng.
Lâm Tiểu Chúc: “…” Quả nhiên là một kẻ khốn kiếp.
Tiểu Chúc ngẫm nghĩ, vừa rồi Bạch Mai không hề lên tiếng cứu nàng, vậy thì sao nàng phải che chở cho cô ta. Giờ giải quyết chuyện này, miễn cho Trịnh Thấm cứ tưởng tượng vớ vẩn.. Quyết định như thế, nàng cất tiếng: “Tiêu phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với bà…”
“Lâm cô nương, cô không mệt ư? Nên nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thần Tức đột ngột lên tiếng.
Tiểu Chúc trợn mắt, nhìn Tiêu Thần Tức, đã thấy Tiêu Thần Tức cũng nhìn mình, rõ ràng có ý muốn che chở cho Bạch Mai. Mà đứng phía sau hắn, Bạch Mai ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, rồi lại cảm động cúi đầu!
Đúng là đôi gian phu dâm phụ!!!
Trịnh Thấm tức giận nhìn Lâm Tiểu Chúc: “Có chuyện gì?”
Không được, Tiêu Thần Tức muốn che chở Bạch Mai, Trịnh Thấm lại có thành kiến với mình, dù mình có nói Bạch Mai mới là hung thủ thì Trịnh Thấm cũng chẳng tin, ngược lại còn nói nàng đổ oan cho người khác… Tiểu Chúc nghĩ thế rồi đổi ý nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao trông Tiêu đại công tử và Bạch Mai cô nương lại có vẻ thân thiết thế nhỉ?”
Trịnh Thấm nghe thế, mới nhớ ra ý định ban đầu của mình muốn tới xem Tiêu Thần Tức và Bạch Mai định làm gì, vì thế mới hỏi: “Đúng thế, Thần Tức, A Văn nói cô Bạch Mai này… là người của Thúy Phương viên ư?”
Bạch Mai đỏ bừng mặt. “Vâng..”
Tiêu Thần Tức vội nói: “Mẹ, Bạch Mai là con gái của bác Hầu,Hầu Mai.”
“Bác Hầu?” Trịnh Thấm ngạc nhiên: “Bác Hầu nào?”
“Chính là Hầu đại nhân tri phủ Triệu Châu đấy ạ”
Trịnh Thấm sửng sốt, lắp bắp: “Đây…” Bà nhìn Bạch Mai ngỡ ngàng hỏi: “Cô là con gái của Hầu tri phủ ư?”
Bạch Mai nghe người ta nhắc tới cha mình, buồn bã trả lời: “Dạ.”
Trịnh Thấm chưa tới Triệu Châu lần nào, không biết Hầu gia,nhưng Tiêu Minh Duệ và Hầu tri phủ đúng là từng quen biết, thế nên Trịnh Thấm cũng bình tĩnh nói: “Sau khi cha cô xảy ra chuyện… Lão gia nhà ta, và Thần Tức đều từng đi tìm cô và mẹ cô, nhưng lại không tìm được, sao cô lại đến được kinh thành, lại còn…”
Còn vào một nơi như thế…? Trịnh Thấm kiềm chế không hỏi.
Bạch Mai khóc như mưa nói: “Tiêu phu nhân, người không biết,sau khi cha cháu gặp chuyện, gia sản nhà họ Hầu bị tịch thu, sức khỏe của mẹ cháu vốn đã yếu nay nghe được tin mà bệnh nặng qua đời, lúc đấy cháu mới có mười lăm tuổi, em gái cháu là Mạn Nhi mới lên năm, thân thể ốm yếu, cháu nghe nói kinh thành có nhiều thầy thuốc giỏi, nên mới dùng chút tiền còn sót lại tới kinh thành. Nhưng vừa tới kinh thành thì trên người cũng không còn tiền, không tìm được chỗ ở chứ đừng nói tìm thầy thuốc cho Mạn Nhi… Đúng lúc ấy lại gặp Chu ma ma, bà ấy thấy cháu có năng khiếu nghệ thuật, nên nói sẽ thuê cháu… Cháu cứ ngỡ sẽ đến một nhạc phường nào đó, cũng biết là không phải tự nhiên sẽ có chuyện tốt như vậy… nhưng vẫn đồng ý, ai ngờ đó lại là thanh lâu. Cũng may Chu ma ma không phải người quá xấu xa, cháu ký khế ước với bà ta bán nghệ chứ không bán thân, nhưng thời gian rất dài, suốt mười năm…”
Bạch Mai vừa nghẹn ngào vừa nói: “Đến kinh thành ba năm, ban ngày phải đánh đàn cho khách làng chơi, cuộc sống đại tiểu thư trước kia… giống như đã là chuyện từ kiếp trước…”
Lâm Tiểu Chúc há hốc mồm, không ngờ thân thế Bạch Mai lại gian truân như thế, mà Trịnh Thấm bên cạnh vừa nghe vừa chay mày, Tiêu Thần Tức nhìn Bạch Mai cũng không nói lời nào.
Trịnh Thấm xúc động lấy khăn tay lau nước mắt cho Bạch Mai,dáng vẻ bề trên dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, cháu cũng quá vất vả rồi…Vì sao cha cháu không dặn cháu đến kinh thành tìm chúng ta?”
“Cha bị người ta đột ngột bắt giữ, sau đó bị giam trong đai lao ở kinh thành, không chờ người nhà đến đã bị xử tử, cháu còn không kịp nhìn mặt cha lần cuối…” Bạch Mai khóc thút thít: “Cháu biết ở kinh thành có bác Tiêu, trước kia cũng có quen biết cha cháu, nhưng chỉ ghé qua một lần, sau này không thấy quay lại. Bác Tiêu chính là Tiêu thượng thư bây giờ, việc này cháu cũng chỉ mới biết…”
“Ôi, đứa bé đáng thương… Cũng là do lão gia nhà ta sơ suất.”Trịnh Thấm nói.
Bạch Mai bi ai đáp: “Không đâu ạ, Tiêu phu nhân vẫn còn nhớ cha cháu, đã là có tình nghĩa. Nhưng Tiêu phu nhân cũng không cần lo cho cháu,giờ Bạch Mai đã không còn họ Hầu, cũng không dám dùng họ của tổ tiên nữa, cháu chỉ là một Bạch Mai bán nghệ không bán thân ở Thúy Phương viên mà thôi.. Nhưng chuyện đã qua, coi như trôi vào dĩ vãng. Cháu đã…”
Bạch Mai nói tới đây, liền òa khóc.
Tiêu phu nhân nói: “Ây da, cháu nói linh tinh gì thế, cháu vì em gái mới bước chân vào Thúy Phương viên, cháu cũng đâu có muốn thế, huống hồ bán nghệ chứ không bán thân, rốt cuộc vẫn còn trong sạch! Hơn nữa nhìn hành vi cử chỉ của cháu, ta có thể nhận ra cháu là một người hiền lành đáng thương,đâu giống như một số người, trong bụng toàn điều xấu xa…” Nói tới đó, bà ta liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Chúc đang sững sờ ngồi đó.
Lâm Tiểu Chúc: “…” Trịnh Thấm, vì sao bà cứ phải chửi đểu tôi….
Bạch Mai ngẩng đầu, vừa lau nước mắt, vừa nhìn Lâm Tiểu Chúc lại nhìn Tiêu phu nhân rồi nói: “Tiêu phu nhân, thật ra… Lần này, người hạ dược Tiêu Ngân Đông, chính là cháu…”
Trịnh Thấm: “Hả???”
Bạch Mai khuỵu chân quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Tiêu phu nhân, là do Bạch Mai nhất thời bị ma xui quỷ khiến… Trước kia, Tiêu nhị thiếu gia thường xuyên tới Thúy Phương viên, có chút thích Bạch Mai nhưng về sau không hiểu vì sao Tiêu nhị thiếu lại không tới nữa, cháu cũng không để ý. Nhưng đêm qua, em gái cháu đột nhiên phát bệnh, mời thầy thuốc tới xem, mới biết không ngờ đã mắc bệnh lao…”
Trịnh Thấm: “Sao cơ?”
Bạch Mai gật đầu nói tiếp: “Cháu nghe nói trong cung có một vị thái y họ Liễu có thể chữa được bệnh này, nhưng ngự y trong cung cách chúng cháu quá xa, dù có mời được tới, e rằng chi phí cũng rất đắt đỏ, cháu không biết phải làm sao, cũng không muốn Mạn Nhi chết trẻ như thế. Cho nên cháu mới muốn dùng nước an thần… để đảm bảo chắc chắn giữa cháu và Tiêu nhị thiếu gia có gì đó, như thế, cháu có thể bước chân vào nhà họ Tiêu, sau đó có thể mời Liễu thái y, sẽ chữa được bệnh cho em cháu…”
Nàng vừa nói vừa dập đầu lạy: “Là Bạch Mai không tốt, bị ma xui quỷ khiến mà làm việc hồ đồ…”
Tiêu phu nhân khó xử nhìn nàng, vươn tay ra đỡ nàng dậy: “Chuyện này, đúng là cháu đã hồ đồ rồi! Cháu muốn chữa bệnh cho em gái, cháu có thể từ từ tìm cách, sao có thẻ làm như thế, thật là.. “
Bạch Mai quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy.
Lâm Tiểu Chúc thì thầm: “Tôi đã nói không phải tôi…”
Trịnh Thấm lườm nàng: “Bao giờ, sao cô chỉ biết nghĩ tới mỗi bản thân mình? Cô nhìn Hầu Mai xem, thật đáng thương.”
Tiểu Chúc không còn gì để nói. Vừa nãy Bạch Mai hãm hại nàng, tuy nàng rất thương cho số phận của cô ta, nhưng cũng không thể đồng tình. Đúng là Bạch Mai bị dồn tới đường cùng, cô ta vào Thúy Phương viên quả khiến người ta xót thương, nhưng chuyện dùng nước an thần, Tiểu Chúc không thể chấp nhận nổi, cô ta là người đáng thương, nhưng không thể vì nỗi khổ của mình mà đi hại người khác…
Tiểu Chúc rất muốn nói, tôi từ nhỏ không cha không mẹ, ngay cả đất sét trắng cũng từng ăn… nhưng ngẫm nghĩ, vẫn kìm xuống, chuyện mình thảm thế nào, tự mình biết là được rồi, nàng chả cần Tiêu phu nhân thương hại, cũng chẳng có thói quen khóc lóc kể lể với người ngoài.
Bên kia Vi Nhi cũng quỳ xuống nói: “Tiêu phu nhân, chị Bạch Mai cũng vì không còn cách nào khác…”
Trịnh Thấm nói: “Hóa ra cô ta là người của cháu… Ơ mà, sao ngươi lại biết Lâm Tiểu Chúc?” Rồi lại quay ra nhìn Lâm Tiểu Chúc nói: “Chẳng lẽ cô cũng là người của Thúy Phương viên?”
Lâm Tiểu Chúc: “…” Nàng sa sầm nét mặt, không thèm trả lời.
Vi Nhi vội nói: “Không đâu thưa Tiêu phu nhân, Lâm cô nương là bà chủ của Lan Cao Minh Chúc trên phố Trường Ninh, tôi và chị Bạch Mai tới mua vài thứ đồ, nên tôi mới biết tên cô ấy…”
Trịnh Thấm vỗ tay: “Lâm Tiểu Chúc, chuỗi ngọc hương Ngân Đông tặng ta là mua từ chỗ cô phải không?”
Lâm Tiểu Chúc: “Đúng vậy.”
Trịnh Thấm hừ một tiếng, cũng không phải ghét bỏ nhưng cũng không nhìn nàng, vừa đỡ Bạch Mai dậy, vừa nói: “Bạch Mai… Hầu Mai… Ta nên gọi cháu là gì đây?”
Bạch Mai nói: “Tiêu phu nhân không chê, có thể gọi cháu là Mai Nhi.”
“Được, Mai Nhi à, mặc dù ta cũng không phải người lương thiện gì, nhưng trời sinh con người có đức hiếu sinh, cháu gặp khó khăn gian khổ như thế, em gái lại mang bệnh, không thể để cháu vất vả mãi được. Ta sẽ nói với lão gia nhà ta, nhờ ông ấy mời Liễu thái y tới khám bệnh cho em cháu, sau đó, sẽ giải quyết chuyện Thúy Phương viên giúp cháu… Sau này, cháu tới Tiêu phủ ở tạm..Đương nhiên, việc này phải làm bí mật, nếu không…”
Nếu không, truyền ra ngoài rằng trong Tiêu phủ có một cô gái xuất thân thanh lâu, sẽ không hay lắm. Bạch Mai biết Tiêu phu nhân muốn nói gì,nhưng vẫn vô cùng cảm động nói: “Cảm ơn Tiêu phu nhân, Mai Nhi thật không biết báo đáp thế nào, cháu, cháu…”
Trịnh Thấm thở dài: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, chờ Ngân Đông tỉnh lại, chúng ta sẽ về nhà, ta sẽ nói chuyện với lão gia ngay lập tức.”
Tiêu Thần Tức nãy giờ im lặng nay mới nói: “Con đi giúp Hầu Mai hủy khế ước, có con ra mặt, nàng sẽ dễ chịu hơn.”
Trịnh Thấm kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó nói: “Đúng thế, Thần Tức đã từng tới Triệu Châu, hẳn là có quen Mai Nhi.”
Tiêu Thần Tức cười cười: “Vâng ạ.”
Trịnh Thấm hồ nghi, nhưng cũng không nói gì. Tuy bà cảm thấy Bạch Mai rất đáng thương, nhưng không có nghĩa là bà sẽ cho phép con mình cưới…một cô gái trong Thúy Phương viên.
Bà bỗng nhớ ra, trước kia khi muốn Tiêu Thần Tức đi xem mặt,Tiêu Thần Tức luôn nói mình đã có người trong lòng, bà thấy hắn từ chối nên cũng không ép nữa. Nhưng một thời gian dài, bà không thấy hắn qua lại với cô gái nào, đương nhiên cho rằng hắn muốn né tránh chuyện xem mắt mà nói dối.
Nhưng, nếu… nếu người Thần Tức thích là Bạch Mai thì sao? Trịnh Thấm giật mình, toát mồ hôi vì suy nghĩ này.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không hạ dược Tiêu Ngân Đông,càng không có chuyện bảo người ta… Ừm, cô tên Bạch Mai phải không, càng không có chuyện nhờ Bạch Mai khóa trái cửa hộ!” Lâm Tiểu Chúc phát điên ngồi trên ghế giận dữ gầm lên.
Từ lúc Trịnh Thấm bước vào tới giờ, bà ta luôn khăng khăng mọi chuyện là do Lâm Tiểu Chúc và Bạch Mai gây nên. Bạch Mai chột dạ đứng bên cạnh không dám nhìn Trịnh Thấm mà lửa đạn của Trịnh Thấm cũng chẳng nhắm vào nàng,bà ta chỉ quay ra chỉ trích Lâm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc cũng không biết nói gì hơn, luôn miệng giải thích là mình không làm. Công lý ở đâu? Suýt chút nữa nàng bị người ta chiếm đoạt, ấy thế mà mẹ của đối phương lại chỉ vào mặt nàng mà mắng chửi…
Nghe Lâm Tiểu Chúc nói thế, Trịnh Thấm gật đầu: “Được rồi,coi như không phải do cô làm, vậy cô có thể giải thích xem vì sao cô và Ngân Đông lai ở cùng một phòng được chứ?”
Lâm Tiểu Chúc: “… Tôi làm sao biết được? Tôi thấy mệt nên mới tìm một phòng nằm nghỉ, ai ngờ đột nhiên Tiêu Ngân Đông lại đánh thức tôi, tôi phát hiện hắn có điều gì đó không ổn muốn chạy đi, không ngờ cửa lại bị người bên ngoài khóa lại.”
Nàng nói năng rành mạch, không có sơ hở, Trịnh Thấm nghi ngờ nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, Lâm Tiểu Chúc cũng chẳng nao núng, nhìn trả lại.
Trịnh Thấm thản nhiên hỏi: “Được rồi, vậy rốt cuộc ai đã khóa cửa?”
“Bạch..”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại,chỉ thấy một tiểu nha hoàn đứng trước cửa, tiểu nha hoàn vừa mới nói được chữ “Bạch”thì đã bị mọi người trong phòng làm giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, đứng ngây như phỗng. Trịnh Thấm cáu kính liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi là ai?”
Người đến chính là Vi Nhi. Vi Nhi sợ hãi nhìn thoáng qua Bạch Mai, Bạch Mai khẽ lắc đầu, Vi Nhi hiểu ý vội hỏi: “Tôi, tôi đi nhầm…” Nói xong muốn chạy ra.
Trịnh Thấm giận dữ mắng: “Ngươi dám chạy à? Mau đứng lại cho ta!”
Dù sao Vi Nhi cũng còn ít tuổi, đâu chịu nổi sự đe dọa như thế, sợ tới mức đứng khựng lại, Trịnh Thấm quát: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi khóa cửa hay không?”
“…” Vi Nhi thấy chuyện bại lộ, trong lòng run sợ, sau đó gật đầu: “Đúng thế, là tôi.”
Trịnh Thấm vỗ tay một cái: “Quả nhiên!” sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Chúc: “Cô còn gì để nói không?”
Lâm Tiểu Chúc: “…” Nàng thật sự không còn gì để nói, im lặng một lúc lâu sau mới rầu rĩ đáp: “Tôi còn không biết cô ta là ai.”
Trịnh Thấm liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó chỉ vào Lâm Tiểu Chúc, hỏi Vi Nhi: “Ngươi có biết cô ta là ai không?”
“Biết,… là Lâm Tiểu Chúc.” Vi Nhi thành thật trả lời.
Trịnh Thấm quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Chúc.
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Nàng đã nhận ra, đây là Bạch Mai và tiểu nha hoàn đã từng tới cửa hàng của mình một lần, hơn nữa sau đó còn đi theo Tiêu Ngân Đông đến một lần nữa, có lẽ đã nghe lén được Tiêu Ngân Đông gọi mình là Lâm Tiểu Chúc, mới nhớ rõ như thế. Lâm Tiểu Chúc không biết phải làm sao: “Nhưng tôi không biết cô ta.”
Vi Nhi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng không dám nói gì. Trịnh Thấm nhìn Lâm Tiểu Chúc, mất một lúc sau mới dịu giọng nói: “Vì muốn gả cho Ngân Đông mà cô không tiếc dùng thủ đoạn như thế ư?”
Sắc mặt Lâm Tiểu Chúc lạnh lẽo: “Không phải.”
Trịnh Thấm thở dài: “Ngân Đông đối với cô cũng… haizz.”
Bà cô ơi, làm ơn nghe người khác nói chuyện một chút chứ… Tiêu Thần Tức đứng bên cạnh chắc cũng không chịu được, tiến lại gần Trịnh Thấm cười nói: “Mẹ, giờ mẹ ở đây tra khảo Lâm Tiểu Chúc cũng vô ích, có chuyện gì, cứ đợi Ngân Đông tỉnh dậy rồi tính.”
Trịnh Thấm bất đắc dĩ gật đầu: “Đành thế vậy.”
Rốt cuộc Lâm Tiểu Chúc cũng được tạm tha, giờ nàng mới quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Mai. Bạch Mai xấu hổ, cúi đầu né tránh ánh mắt nàng.
Lâm Tiểu Chúc: “…” Quả nhiên là một kẻ khốn kiếp.
Tiểu Chúc ngẫm nghĩ, vừa rồi Bạch Mai không hề lên tiếng cứu nàng, vậy thì sao nàng phải che chở cho cô ta. Giờ giải quyết chuyện này, miễn cho Trịnh Thấm cứ tưởng tượng vớ vẩn.. Quyết định như thế, nàng cất tiếng: “Tiêu phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với bà…”
“Lâm cô nương, cô không mệt ư? Nên nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thần Tức đột ngột lên tiếng.
Tiểu Chúc trợn mắt, nhìn Tiêu Thần Tức, đã thấy Tiêu Thần Tức cũng nhìn mình, rõ ràng có ý muốn che chở cho Bạch Mai. Mà đứng phía sau hắn, Bạch Mai ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, rồi lại cảm động cúi đầu!
Đúng là đôi gian phu dâm phụ!!!
Trịnh Thấm tức giận nhìn Lâm Tiểu Chúc: “Có chuyện gì?”
Không được, Tiêu Thần Tức muốn che chở Bạch Mai, Trịnh Thấm lại có thành kiến với mình, dù mình có nói Bạch Mai mới là hung thủ thì Trịnh Thấm cũng chẳng tin, ngược lại còn nói nàng đổ oan cho người khác… Tiểu Chúc nghĩ thế rồi đổi ý nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao trông Tiêu đại công tử và Bạch Mai cô nương lại có vẻ thân thiết thế nhỉ?”
Trịnh Thấm nghe thế, mới nhớ ra ý định ban đầu của mình muốn tới xem Tiêu Thần Tức và Bạch Mai định làm gì, vì thế mới hỏi: “Đúng thế, Thần Tức, A Văn nói cô Bạch Mai này… là người của Thúy Phương viên ư?”
Bạch Mai đỏ bừng mặt. “Vâng..”
Tiêu Thần Tức vội nói: “Mẹ, Bạch Mai là con gái của bác Hầu,Hầu Mai.”
“Bác Hầu?” Trịnh Thấm ngạc nhiên: “Bác Hầu nào?”
“Chính là Hầu đại nhân tri phủ Triệu Châu đấy ạ”
Trịnh Thấm sửng sốt, lắp bắp: “Đây…” Bà nhìn Bạch Mai ngỡ ngàng hỏi: “Cô là con gái của Hầu tri phủ ư?”
Bạch Mai nghe người ta nhắc tới cha mình, buồn bã trả lời: “Dạ.”
Trịnh Thấm chưa tới Triệu Châu lần nào, không biết Hầu gia,nhưng Tiêu Minh Duệ và Hầu tri phủ đúng là từng quen biết, thế nên Trịnh Thấm cũng bình tĩnh nói: “Sau khi cha cô xảy ra chuyện… Lão gia nhà ta, và Thần Tức đều từng đi tìm cô và mẹ cô, nhưng lại không tìm được, sao cô lại đến được kinh thành, lại còn…”
Còn vào một nơi như thế…? Trịnh Thấm kiềm chế không hỏi.
Bạch Mai khóc như mưa nói: “Tiêu phu nhân, người không biết,sau khi cha cháu gặp chuyện, gia sản nhà họ Hầu bị tịch thu, sức khỏe của mẹ cháu vốn đã yếu nay nghe được tin mà bệnh nặng qua đời, lúc đấy cháu mới có mười lăm tuổi, em gái cháu là Mạn Nhi mới lên năm, thân thể ốm yếu, cháu nghe nói kinh thành có nhiều thầy thuốc giỏi, nên mới dùng chút tiền còn sót lại tới kinh thành. Nhưng vừa tới kinh thành thì trên người cũng không còn tiền, không tìm được chỗ ở chứ đừng nói tìm thầy thuốc cho Mạn Nhi… Đúng lúc ấy lại gặp Chu ma ma, bà ấy thấy cháu có năng khiếu nghệ thuật, nên nói sẽ thuê cháu… Cháu cứ ngỡ sẽ đến một nhạc phường nào đó, cũng biết là không phải tự nhiên sẽ có chuyện tốt như vậy… nhưng vẫn đồng ý, ai ngờ đó lại là thanh lâu. Cũng may Chu ma ma không phải người quá xấu xa, cháu ký khế ước với bà ta bán nghệ chứ không bán thân, nhưng thời gian rất dài, suốt mười năm…”
Bạch Mai vừa nghẹn ngào vừa nói: “Đến kinh thành ba năm, ban ngày phải đánh đàn cho khách làng chơi, cuộc sống đại tiểu thư trước kia… giống như đã là chuyện từ kiếp trước…”
Lâm Tiểu Chúc há hốc mồm, không ngờ thân thế Bạch Mai lại gian truân như thế, mà Trịnh Thấm bên cạnh vừa nghe vừa chay mày, Tiêu Thần Tức nhìn Bạch Mai cũng không nói lời nào.
Trịnh Thấm xúc động lấy khăn tay lau nước mắt cho Bạch Mai,dáng vẻ bề trên dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, cháu cũng quá vất vả rồi…Vì sao cha cháu không dặn cháu đến kinh thành tìm chúng ta?”
“Cha bị người ta đột ngột bắt giữ, sau đó bị giam trong đai lao ở kinh thành, không chờ người nhà đến đã bị xử tử, cháu còn không kịp nhìn mặt cha lần cuối…” Bạch Mai khóc thút thít: “Cháu biết ở kinh thành có bác Tiêu, trước kia cũng có quen biết cha cháu, nhưng chỉ ghé qua một lần, sau này không thấy quay lại. Bác Tiêu chính là Tiêu thượng thư bây giờ, việc này cháu cũng chỉ mới biết…”
“Ôi, đứa bé đáng thương… Cũng là do lão gia nhà ta sơ suất.”Trịnh Thấm nói.
Bạch Mai bi ai đáp: “Không đâu ạ, Tiêu phu nhân vẫn còn nhớ cha cháu, đã là có tình nghĩa. Nhưng Tiêu phu nhân cũng không cần lo cho cháu,giờ Bạch Mai đã không còn họ Hầu, cũng không dám dùng họ của tổ tiên nữa, cháu chỉ là một Bạch Mai bán nghệ không bán thân ở Thúy Phương viên mà thôi.. Nhưng chuyện đã qua, coi như trôi vào dĩ vãng. Cháu đã…”
Bạch Mai nói tới đây, liền òa khóc.
Tiêu phu nhân nói: “Ây da, cháu nói linh tinh gì thế, cháu vì em gái mới bước chân vào Thúy Phương viên, cháu cũng đâu có muốn thế, huống hồ bán nghệ chứ không bán thân, rốt cuộc vẫn còn trong sạch! Hơn nữa nhìn hành vi cử chỉ của cháu, ta có thể nhận ra cháu là một người hiền lành đáng thương,đâu giống như một số người, trong bụng toàn điều xấu xa…” Nói tới đó, bà ta liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Chúc đang sững sờ ngồi đó.
Lâm Tiểu Chúc: “…” Trịnh Thấm, vì sao bà cứ phải chửi đểu tôi….
Bạch Mai ngẩng đầu, vừa lau nước mắt, vừa nhìn Lâm Tiểu Chúc lại nhìn Tiêu phu nhân rồi nói: “Tiêu phu nhân, thật ra… Lần này, người hạ dược Tiêu Ngân Đông, chính là cháu…”
Trịnh Thấm: “Hả???”
Bạch Mai khuỵu chân quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Tiêu phu nhân, là do Bạch Mai nhất thời bị ma xui quỷ khiến… Trước kia, Tiêu nhị thiếu gia thường xuyên tới Thúy Phương viên, có chút thích Bạch Mai nhưng về sau không hiểu vì sao Tiêu nhị thiếu lại không tới nữa, cháu cũng không để ý. Nhưng đêm qua, em gái cháu đột nhiên phát bệnh, mời thầy thuốc tới xem, mới biết không ngờ đã mắc bệnh lao…”
Trịnh Thấm: “Sao cơ?”
Bạch Mai gật đầu nói tiếp: “Cháu nghe nói trong cung có một vị thái y họ Liễu có thể chữa được bệnh này, nhưng ngự y trong cung cách chúng cháu quá xa, dù có mời được tới, e rằng chi phí cũng rất đắt đỏ, cháu không biết phải làm sao, cũng không muốn Mạn Nhi chết trẻ như thế. Cho nên cháu mới muốn dùng nước an thần… để đảm bảo chắc chắn giữa cháu và Tiêu nhị thiếu gia có gì đó, như thế, cháu có thể bước chân vào nhà họ Tiêu, sau đó có thể mời Liễu thái y, sẽ chữa được bệnh cho em cháu…”
Nàng vừa nói vừa dập đầu lạy: “Là Bạch Mai không tốt, bị ma xui quỷ khiến mà làm việc hồ đồ…”
Tiêu phu nhân khó xử nhìn nàng, vươn tay ra đỡ nàng dậy: “Chuyện này, đúng là cháu đã hồ đồ rồi! Cháu muốn chữa bệnh cho em gái, cháu có thể từ từ tìm cách, sao có thẻ làm như thế, thật là.. “
Bạch Mai quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy.
Lâm Tiểu Chúc thì thầm: “Tôi đã nói không phải tôi…”
Trịnh Thấm lườm nàng: “Bao giờ, sao cô chỉ biết nghĩ tới mỗi bản thân mình? Cô nhìn Hầu Mai xem, thật đáng thương.”
Tiểu Chúc không còn gì để nói. Vừa nãy Bạch Mai hãm hại nàng, tuy nàng rất thương cho số phận của cô ta, nhưng cũng không thể đồng tình. Đúng là Bạch Mai bị dồn tới đường cùng, cô ta vào Thúy Phương viên quả khiến người ta xót thương, nhưng chuyện dùng nước an thần, Tiểu Chúc không thể chấp nhận nổi, cô ta là người đáng thương, nhưng không thể vì nỗi khổ của mình mà đi hại người khác…
Tiểu Chúc rất muốn nói, tôi từ nhỏ không cha không mẹ, ngay cả đất sét trắng cũng từng ăn… nhưng ngẫm nghĩ, vẫn kìm xuống, chuyện mình thảm thế nào, tự mình biết là được rồi, nàng chả cần Tiêu phu nhân thương hại, cũng chẳng có thói quen khóc lóc kể lể với người ngoài.
Bên kia Vi Nhi cũng quỳ xuống nói: “Tiêu phu nhân, chị Bạch Mai cũng vì không còn cách nào khác…”
Trịnh Thấm nói: “Hóa ra cô ta là người của cháu… Ơ mà, sao ngươi lại biết Lâm Tiểu Chúc?” Rồi lại quay ra nhìn Lâm Tiểu Chúc nói: “Chẳng lẽ cô cũng là người của Thúy Phương viên?”
Lâm Tiểu Chúc: “…” Nàng sa sầm nét mặt, không thèm trả lời.
Vi Nhi vội nói: “Không đâu thưa Tiêu phu nhân, Lâm cô nương là bà chủ của Lan Cao Minh Chúc trên phố Trường Ninh, tôi và chị Bạch Mai tới mua vài thứ đồ, nên tôi mới biết tên cô ấy…”
Trịnh Thấm vỗ tay: “Lâm Tiểu Chúc, chuỗi ngọc hương Ngân Đông tặng ta là mua từ chỗ cô phải không?”
Lâm Tiểu Chúc: “Đúng vậy.”
Trịnh Thấm hừ một tiếng, cũng không phải ghét bỏ nhưng cũng không nhìn nàng, vừa đỡ Bạch Mai dậy, vừa nói: “Bạch Mai… Hầu Mai… Ta nên gọi cháu là gì đây?”
Bạch Mai nói: “Tiêu phu nhân không chê, có thể gọi cháu là Mai Nhi.”
“Được, Mai Nhi à, mặc dù ta cũng không phải người lương thiện gì, nhưng trời sinh con người có đức hiếu sinh, cháu gặp khó khăn gian khổ như thế, em gái lại mang bệnh, không thể để cháu vất vả mãi được. Ta sẽ nói với lão gia nhà ta, nhờ ông ấy mời Liễu thái y tới khám bệnh cho em cháu, sau đó, sẽ giải quyết chuyện Thúy Phương viên giúp cháu… Sau này, cháu tới Tiêu phủ ở tạm..Đương nhiên, việc này phải làm bí mật, nếu không…”
Nếu không, truyền ra ngoài rằng trong Tiêu phủ có một cô gái xuất thân thanh lâu, sẽ không hay lắm. Bạch Mai biết Tiêu phu nhân muốn nói gì,nhưng vẫn vô cùng cảm động nói: “Cảm ơn Tiêu phu nhân, Mai Nhi thật không biết báo đáp thế nào, cháu, cháu…”
Trịnh Thấm thở dài: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, chờ Ngân Đông tỉnh lại, chúng ta sẽ về nhà, ta sẽ nói chuyện với lão gia ngay lập tức.”
Tiêu Thần Tức nãy giờ im lặng nay mới nói: “Con đi giúp Hầu Mai hủy khế ước, có con ra mặt, nàng sẽ dễ chịu hơn.”
Trịnh Thấm kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó nói: “Đúng thế, Thần Tức đã từng tới Triệu Châu, hẳn là có quen Mai Nhi.”
Tiêu Thần Tức cười cười: “Vâng ạ.”
Trịnh Thấm hồ nghi, nhưng cũng không nói gì. Tuy bà cảm thấy Bạch Mai rất đáng thương, nhưng không có nghĩa là bà sẽ cho phép con mình cưới…một cô gái trong Thúy Phương viên.
Bà bỗng nhớ ra, trước kia khi muốn Tiêu Thần Tức đi xem mặt,Tiêu Thần Tức luôn nói mình đã có người trong lòng, bà thấy hắn từ chối nên cũng không ép nữa. Nhưng một thời gian dài, bà không thấy hắn qua lại với cô gái nào, đương nhiên cho rằng hắn muốn né tránh chuyện xem mắt mà nói dối.
Nhưng, nếu… nếu người Thần Tức thích là Bạch Mai thì sao? Trịnh Thấm giật mình, toát mồ hôi vì suy nghĩ này.
/49
|