Chương 12: Làm bẽ mặt quán quân dương cầm(2)
Lúc trước, Mộ Vy Vy có người nhà họ Mộ chống lưng, cô ta luôn phải nhẫn nhịn cái vẻ cao hơn người khác một bậc của cô. Bây giờ, nhà họ Mộ chết hết chỉ còn một mình cô, cô ta tự nhiên thích ngược cô kiểu gì thì ngược kiểu đó.
Đáng giận nhất là không biết Mộ Vy Vy quyến rũ Tần Luật từ lúc nào mà trong ví của Tần Luật lại có một bức ảnh Mộ Vy Vy đang đàn dương cầm, nghĩ tới đây, cô ta hận không thể giẫm cô dưới chân.
Cố Vy Vy gật đầu ứng chiến, “Được, đấu thế nào?”
Gần đây việc đen đủi quá nhiều, cô có hẳn một bụng oán khí mà không có chỗ xả ra đây.
Chu Lâm Na nhìn giáo viên âm nhạc, “Do cô giáo ra đề đi.”
“Trước đánh một đoạn ngẫu hứng làm nóng người đi. Lâm Na đàn một đoạn ngẫu hứng rồi Mộ Vy Vy đàn lại, sau đó Mộ Vy Vy đàn một đoạn để Lâm Na đàn lại.”
Cố Vy Vy gật đầu biểu thị đồng ý, đi về phía một chiếc dương cầm khác, ngồi xuống, hoạt động ngón tay của mình một chút.
Chu Lâm Na khẽ mỉm cười với mấy người đứng xung quanh, sau đó đặt tay lên phím đàn, ưu nhã đàn một đoạn nhạc ngẫu hứng nhẹ nhàng, rồi kiêu căng quét qua Cố Vy Vy, “Đến lượt cô.”
Trình diễn ngẫu hứng là muốn đàn được tất cả nốt nhạc mà đối phương đã đàn, không được thiếu dù chỉ một nốt, yêu cầu người nghe phải có cảm giác về âm nhạc hoàn mỹ cùng trí nhớ hơn người, chỉ nghe một lần là có thể ghi nhớ chính xác mọi nốt mà đối phương đã đàn.
Mấy nữ sinh đứng ngoài nhìn vào trong, lúc trước bọn họ kiên quyết từ chối vì không muốn đi lên bị xấu mặt, lúc này nhìn Cố Vy Vy mà im lặng đổ mồ hôi thay cho cô.
Cố Vy Vy nghe xong, nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn, ngón tay thon dài trắng nõn như nhảy múa trên phím đàn, hoàn mỹ đàn lại bản nhạc mà Chu Lâm Na vừa đàn.
Cô đàn xong lại đàn một đoạn ngẫu hứng cho Chu Lâm Na.
Nói cho cùng thì Chu Lâm Na cũng là người có chút thực lực, nên đàn lại bản nhạc cô đánh không chút lỗi lầm nào.
Giáo viên âm nhạc nghe xong, có chút kinh nhạc nhìn thoáng qua Mộ Vy Vy.
Hiện nay, trong mấy học sinh bà ta dạy, người có thể nghe một lần mà đàn lại được chỉ có một mình Chu Lâm Na, Mộ Vy Vy này thực sự không đơn giản.
“Trình diễn ngẫu hứng không thể phân cao thấp, bây giờ nâng cao độ khó một chút.”
Phóng viên thấy vậy tò mò phỏng vấn, “Lâm Na chuẩn bị đàn bài nào?”
“Chuyến bay của chú ong vàng*.” Chu Lâm Na ưu nhã cười.
*Chuyến bay của chú ong vàng: tức “the flight of the bumblebee” của Nikolai Andreyevich Rimsky-Korsakov.
Chu Hiểu Cầm, tay sai đắc lực hay còn được gọi là người hầu số một của Chu Lâm Na thấy Cố Vy Vy lại đang hoạt động ngón tay thì hừ lạnh, “Có trò hay nhìn rồi. Lâm Na đã dùng bản “chuyến bay của chú ong vàng” để giành được giải quán quân đấy, Mộ Vy Vy lấy cái gì để đấu chứ?”
““Chuyến bay của chú ong vàng” thì sao nào? Lúc nhỏ Mộ Vy Vy cũng từng giành được giải thưởng đấy, chưa chắc là không biết đàn đâu.” Một học sinh xem náo nhiệt nói.
Chu Hiểu Cầm quăng cho đối phương ánh mắt xem thường, đắc ý nói, “Cô ta biết đàn thì có tác dụng gì, người bình thường một giây chỉ có thể đàn được bảy tám nốt, nhưng “chuyến bay của chú ong vàng” của Lâm Na là một giây đàn mười hai nốt, được coi là tác phẩm của một vị thần nhé. Cậu ấy đã đánh bại biết bao đối thủ, giáo viên học viện âm nhạc thủ đô còn nói cậu ấy đã đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp rồi đấy.”
Trong lúc mọi người tranh luận, Chu Lâm Na bắt đầu đàn.
Không hổ là bản nhạc giúp cô ta thành danh, lực độ hay tiết tấu đều gần như hoàn mỹ, mười ngón tay lướt trên những phím đàn đen trắng không khác gì đang bay múa.
Bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng khen ngợi không dứt vang lên cả trong lẫn ngoài phòng học.
Một lúc lâu sau, phóng viên phụ trách phỏng vấn mới nhớ tới còn có Mộ Vy Vy chưa đàn, khách sáo hỏi một câu, “Bạn học Mộ Vy Vy, muốn thử một chút không?”
Cố Vy Vy có chút khó xử nhăn mày, “Bản này tôi chưa đàn bao giờ, liệu có thể… nhìn nhạc phổ không?”
/2852
|